Trùng Sinh Chi Kiều Kiều (Kiều Kiều Trọng Sinh)

Chương 91: Dưỡng thương

Edit: Otaku Bi


Thân thể Giang Phóng rất suy yếu, lúc gặp tai nãn, Giang Phóng Giang Viễn cùng đoàn người đang đến công trường thị sát, bởi vì sắp sửa ngừng thi công rồi, nên có vài người đang thu dọn đồ đạc, nhưng đúng lúc đó, không biết vì lý do gì mà có một giàn giáo đổ xuống, Giang Viễn lại đứng ngay phía dưới giàn giáo, hắn không kịp tránh, phản ứng của Giang Phóng nhanh nhẹn nhất, đẩy cậu ra..


hắn bị thương nặng, bác sĩ nói kiểu gì cũng mất vài tháng điều dưỡng mới tốt lên được, rất may tốt chất thân thể của hắn lại tốt, nếu như là người khác có sức khỏe bình thường có khi phải nằm một hai năm.


"Kiều Kiều đâu rồi?" Giang Phóng lúc nào cũng phải nhìn thấy Kiều Kiều. một lát saukhông thấy, Giang Phóng đã hỏi cô ngay.


"Kiều Kiều xuống lầu để mua đồ rồi. Mà tôi nói này, chúng tôi tới thăm cậu, thế nào mà cậu chỉ đi tìm Kiểu Kiều là sao, chỉ có một tý không ở bên cạnh cậu là cậu náo loạn đòi người là sao, cậu mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi à." Nhị Hắc trêu chọc.


Nhị Hắc mới từ nước ngoài về, về là đến thăm Giang Phóng ngay, mà tiểu Bạch thìkhông phải lần đầu tiên tới. Người này đang ngồi trên sô pha bắt chéo chân ăn táo kìa




"Có mà cậu ba tuổi, cả nhà các cậu đều ba tuổi ý, tôi đi tìm vợ tôi thì không được sao, ai giống cậu, vị hôn thê ở cách xa vạn dặm. Mà ở nhà cậu chắc có cậu là không biết hôn thê nhà mình là cô nàng nghề ngỗng tuổi tác làm sao nhỉ, chúng tôi đây mới là người thật tình yêu nhau, hạnh phúc mỹ mãn nhé."


"Hừ."
Tiểu Bạch nghĩ tới điều gì đó, cười.
"Giang Phóng này! Lần này Nhị Hắc ra nước ngoài kỳ thật còn gặp được diễm ngộ nha."
"Phải không? Ha ha. Sao đó, không phải ngày nào cậu ta cũng gặp diễm ngộ sao? Lần này có gì khác?" Giang Phóng nhíu mày.


“Tiểu Bạch, cậu khốn kiếp nha, giờ tôi mới phát hiện cậu là cái người âm hiểm nhất đó, chúc cho tôi quá chén rồi lừa cho tôi nói chuyện sau đó đi kể với người khác, tôi phải xử lý cậu mới được."


Nhìn Nhị Hắc kích động như vậy, Giang Phóng cảm thấy hứng thú rồi. Ha ha, Nhị Hắc ít khi nổi nóng như vậy đó.
"Nào có chuyện gì? nhanh, nói một chút cho anh nghe."
"Người ta đến mấy nước châu Âu để du ngoạn phải không? Kết quả thì sao, ha ha. Gặp phải đám cướp."


Mặt Nhị Hắc lúc đỏ lúc trắng, đánh đánh người tiểu Bạch nhưng cuối cùng cũng khôngngăn cản người nói.


"Nếu chỉ là cướp bóc thì không có gì, mấu chốt là người da đen đó. Thấy Nhị Hắc nhà chúng ta đẹp trai tuấn lãng, nên yêu thích, muốn làm quen Nhị Hắc nhà chúng ta, mà Nhị Hắc gọi là hắc nhưng đâu có đen, nhìn xem tư thái bộ dáng này ai chẳng thích chứ. Mà cái tên da đen không biết xấu hổ đó muốn động chạm, Nhị Hắc đâu có chịu, hai người liền thế mà đánh nhau, nhưng mà Nhị Hắc không phải đối thủ của người ta, đừng nói người ta còn có cả súng nữa. Mà cậu không biết lúc đó khéo thế nào lại cómột cô gái từ trên trời rơi xuống đúng lúc mấu chốt. Mà cô gái này không phải làm cảnh nha, đá một cái mà khiến cho người da đen kia bay đi, nhanh chóng hạ gục nó. Ha ha, Nhị Hắc được cứu. Theo lời của Nhị Hắc là, cô gái đấy chính là cao thủ võ lâm."


Nghĩ không ra còn có chuyện như thế xảy ra, Giang Phóng nhìn sắc mặt Nhị Hắc, thậtsự là không nín được rất muốn cười.
"Vậy có được coi là anh hùng cứu mỹ nhân không ?" Nhìn bộ dáng vui sướng của tiểu Bạch, Giang Phóng nghĩ, chẳng lẽ còn có chuyện nữa?


"Đương nhiên." Cười một hồi, tiểu Bạch mở miệng.
"Nhị Hắc của chúng ta là ai chứ, người ta cứu cậu ta rồi, cũng phải hỏi tên người ta chứ, Nhị Hắc còn muốn báo đáp người ta nữa." Tiểu Bạch hoa chân múa tay vui sướngnói hùng hồn. Nhị hắc cam chịu ngồi ịn trên sô pha, vẻ mặt ai oán.


"Nhị Hắc hỏi cô nương người ta, cậu có biết cô ấy bảo tên gì không? Ha ha, ha ha. Cậu đoán đi đoán xem cô ấy nói thế nào?"
"A? nói như thế nào? Đừng úp mở, kể cho hết đi."
"cô nàng kia oai phong nói, anh cứ gọi tôi là Lôi Phong đi. Ha ha ha ha." Tiểu Bạch cười đấm sô pha.


"Phốc, ha ha ha." Giang Phóng cũng cười to lên.
"Lại còn có chuyện vui thế hả?."


"Còn chuyện sau đó cơ, cậu tưởng xong rồi sao, No, No, No, cái này cũng chưa tính là hay đâu. cô nương người ta đi mất rồi, ngày hôm sau Nhị Hắc phải tới nhà vị hôn thê trong truyền thuyết của mình tặng đồ nha. Kết quả cửa vừa mở ra, cậu đoán xem chuyện gì nào, ha ha, cô gái đó chính là vị anh hùng cứu mỹ nhân đó! Đúng thật là đivòng quanh khắp chốn, người một nhà có đánh nhau mới nhận ra. không tính Nhị Hắc đến cả cô nương kia cũng bối rồi. Khi Nhị Hắc trở về chết sống đòi hủy hôn, nói là nhỡ có phạm lỗi gì, không chừng bị cô ta đánh chết mất. cô nàng kia cũng không yên đâu,nói Nhị Hắc nhà chúng ta yếu đuối, phải để cô ấy cứu, chẳng có tý nam tính nào, ha ha."


không nghĩ đến sự tình lại kịch tính thế, Giang Phóng vui vẻ đấm giường bùm bụp, cả người thoải mái. Chuyện vui ở đâu cũng có.


"Làm sao vậy?" Kiều Kiều từ bên ngoài đi vào, trong tay xách một chút đồ ăn vặt. côvừa nhìn thấy Nhị Hắc tiểu Bạch bọn họ tới chơi, tranh thủ cơ hội đi xuống lầu để mua ít đồ. Nếu không, Giang Phóng này lúc nào cũng tìm cô, không thả chút nào, qua lần này cô phát hiện sau khi bị thương hắn giống như một đứa trẻ, một khắc cũng khôngrời xa cô được.


"không có chuyện gì. Chúng anh đang nói chuyện của Nhị Hắc." Giang Phóng khoát tay áo.
Nhìn Giang Phóng cười lớn, động đến vết thương, biểu tình trông kỳ kỳ.
Kiều Kiều vội vã chạy tới bên người hỏi han hắn: "không thoải mái ở đâu?"


Nhìn bộ dáng Kiều Kiều quan tâm lo lắng, Giang Phóng lắc đầu."không có chuyện gì."
"À, Kiều Kiều này, em đã về rồi, thì bọn anh cũng đi đây, nếu bọn anh cứ ở đây đùa cho Giang Phóng cười nứt hết vết thương mất." Tiểu Bạch đứng dậy.


"Vâng, được, các anh đi thong thả, em không tiễn được." Kiều Kiều không thèm khách khí với họ.


"Tiễn gì mà tiễn, chúng ta là ai chứ. Em cứ chăm sóc cho cái anh chàng này tốt là được. Cũng chẳng phải là em bé còn uống sữa, suốt ngày quấn lấy Kiều Kiều.” Nhị Hắcnói xong thì cùng tiểu Bạch bước ra khỏi cửa, bọn họ không để ý đến sắc mặt mất tự nhiên của Kiều Kiều.


Nhưng mà bọn họ không để ý tới thì có Giang Phóng tinh mắt nhìn thấy rồi nha.
Người này cười xấu xa: "Hì hì, vợ yêu của anh. Em nói, anh có phải là em bé còn phải uống sữa không?"


Giang Phóng người này ngày nào cũng không thành thật, lúc nào cũng đòi ôm ôm sờ sờ, Kiều Kiều thấy hắn bị thương trên người nên thuận theo hắn, nhưng nếu hắn quá trớn cô cũng không chịu, mà người này lại rất yêu thích cặp thỏ ngọc của cô khôngbuông, ngày nào cũng ăn đến no nê.


"Chuyện gì xảy ra với anh vậy! Lúc nào cũng bắt nạt em, em nói cho anh biết nha, anhthành thật chút cho em, nếu không cái thân người này không chịu nổi đâu. không phải em đáp ứng anh hết sao? Chờ anh khỏe lại đã, tùy anh muốn gì thì muốn.” giọng nóicủa Kiều Kiều đều là chiều chuộng nhưng hành động thì không. cô lấy ngón tay chỉ chỉ mặt Giang Phóng.


Đem Kiều Kiều ôm vào trong ngực, Giang Phóng cũng cười trộm, mấy ngày này Kiều Kiều lo lắng cho thân thể của hắn, cho dù hắn yêu cầu cái gì, làm động tác gì, Kiều Kiều đều không phản kháng, nên hắn càng vui vẻ động chân động tay.


Hơn nữa, nhìn Kiều Kiều toàn tâm toàn ý chăm sóc cho mình, Giang Phóng cảm thấy trong lòng tràn trề hạnh phúc.


Ban ngày đều có người tới thăm Giang Phóng, Giang Phóng giống như là lãnh đạo tiếp từng người đến bái phỏng, nhưng buổi tối thì không có ai khác, hai người ấm áp dựa vào nhau trò chuyện, nói một chút tính toán cho tương lai.


Kiều Kiều cũng nghe về sự kiện của Nhị Hắc và vị hôn thê của y, Kiều Kiều cười lăn lộn, đây mới gọi là duyên phận, duyên phận thật sự, Kiều Kiều nhắc lại câu chuyện về duyên phận và phân vượn, Giang Phóng càng cười to hơn.


Giang Phóng bị bệnh, Giang Viễn càng bận rộn hơn, nhưng mà ngày nào cậu cũng tới thăm Giang Phóng, Giang Phóng biết cậu tự trách trong lòng, đánh cho cậu một cái vào bả vai.
"Được rồi, không cho phép em lại có cái bộ dạng thế này nữa. anh em cùng một nhà, nếu như đó là em, em có làm thế không?!"
"anh..."


"Thu lại cái bản mặt này cho anh, mấy ngày này anh bị thương rồi, không thể đi làm được, em phải lo cho công ty thật tốt vào, một mình ba bận rộn lắm." Trước đây Giang Hải Dương vẫn có thể đảm đương, thế nhưng từ khi tập đoàn Cẩm Giang không ngừng mở rộng, hơn nữa mấy năm này có Giang Phóng cùng Giang Viễn giúp việc, hai người chia sẻ rất nhiều công việc của Giang Hải Dương, bởi vậy thoáng khiến nhiều việc trong công ty của Giang Hải Dương đều bớt đi, Giang Hải Dương tuy vậy nhưng vẫn bận rộn. Giang Phóng hiểu chuyện nên dặn dò Giang Viễn.


"anh, anh yên tâm đi, chuyện của công ty giao cho em, anhkhông cần lo lắng, chỉ lo dưỡng thương là được rồi, em nghe ba mẹ nói anh đã bàn với Kiều Kiều rồi, chờ anhkhỏe lên, hai người sẽ kết hôn, anh, anh phải nhanh khỏe lên mới được." Giang Viễn mỉm cười nhìn anh trai của mình, lại liếc mắt nhìn Kiều Kiều.
"Ha ha. Em cũng biết rồi."


Cậu mỉm cười gật đầu.


Giang Viễn nghĩ, cuộc đời này cậu thiếu nợ anh trai mình nhiều lắm, hồi bé là sống nương tựa lẫn nhau, anh trai đã cẩn thận chăm sóc cậu, chỉ cần có người bắt nạt cậu,anh sẽ xông lên phía trước. Cho dù đã trưởng thành, cậu vẫn cần có anh trai bảo hộ, giống như lần này, anh không do dự đẩy cậu ra hứng lấy đau đớn, Giang Viễn, mày là người vô dụng. Nếu như không phải có anh trai, hiện giờ người nằm ở đây chính là mày đó. Khi đó cậu rất sợ hãi, nếu như anh trai cậu thực sự có chuyện gì xảy ra, cậukhông biết cách nào để hối lỗi với cha mẹ với Kiều Kiều. Kiều Kiều, Kiều Kiều, nhìn Kiều Kiều, cậu nghĩ, Giang Viễn, mày chính là tên khốn. anh của mày đối xử tốt với mày như vậy, thế mà mày còn ao ước chị dâu của mình, mày là kẻ hỗn đản nhất trần đời. Ai bảo mày thích Kiều Kiều, sao mày có thể như thế được. Tự lo cho chính mình,không được phép ao ước cô nữa, không được nghĩ tới cô nữa.


anh, Kiều Kiều, hai người phải hạnh phúc, cả đời này em sẽ bảo vệ hai người.
nói với Giang Phóng một hồi, gọt cho Giang Phóng quả táo rồi Giang Viễn rời đi.
Trong công ty cậu còn nhiều chuyên, giờ cậu bận rộn lắm.


Nhìn Giang Viễn rời, Giang Phóng ôm Kiều Kiều, tiếp tục đùa giỡn, trong lòng hắn biết, Giang Viễn áy náy với hắn, thế nhưng chính cậu cũng không biết, kỳ thực hắn cũng áy náy với cậu, từ nhỏ đứa em trai được hắn bảo hộ trong cánh tay, cái gì cũng có thể nhường nhịn, chỉ có Kiều Kiều, anh không thể nhường lại. Kỳ thực, anh cũng áy náy với em.


Nếu như có làm lại lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy, ở bất cứ việc gì khác anh sẽ toàn lực làm cho em, chỉ có một chuyện anh làm cho mình đó là Kiều Kiều, cả đời này cô ấy chỉ có thể làm chị dâu của em. cô sẽ vĩnh viễn không biết, em thích cô.


Kỳ thực em có áy này, nhưng chính anh cũng thường áy này, anh không ngừng đối tốt với em chỉ hy vọng có thể bù đắp cho em.