Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Chương 92: 92: Hối Hận Đến Mức Không Chịu Đựng Nổi

Tiêu Diệp đứng yên tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu.
Hắn vốn tưởng rằng người khiến Triệu Hướng Hải bị thương là một tên nào đó chạy trốn nhưng không có mắt nhìn, hoặc là người có khúc mắc với Triệu Hướng Hải, muốn quay lại trả thù.


Nhưng hắn không nghĩ tới....hóa ra chuyện này còn liên quan đến hắn.
Trợ lý Vương nhìn sắc mặt của Tiêu Diệp, lá gan trong ngực dường như lớn hơn hẳn mọi ngày: "Tiêu tổng, là do trước đây ngài dây dưa không rõ với Phó Chu Minh, phiền toái này cũng là do ngài rước đến.


Triệu tổng đã bị ngài phản bội như thế mà bây giờ ngài ấy còn phải hứng chịu hận thù của Phó Chu Minh với người đại diện của cậu ta nữa!"
Tiêu Diệp như bị nghẹn họng, nửa ngày vẫn không nói lên thành lời.


"Triệu tổng có quyền có thế, Phó Chu Minh với người đại diện của cậu ta biết chắc chắn sẽ không đấu lại ngài ấy, nên liền ở sau lưng khua môi múa mép, dùng đủ loại lời nói dơ bẩn bôi nhọ Triệu tổng cho hả giận." Trợ lý Vương càng nói càng hăng: "Cũng bởi vì hắn mà Triệu tổng mới phải chịu đựng loại xui xẻo này, bị loại tiện nhân như Lư Sắt bỏ đá xuống giếng khiến ngài ấy bị thương nghiêm trọng!"


Nói xong, trợ lý Vương vươn tay chỉ trên màn hình: "Lúc tôi điều tra thì phát hiện ra người đại diện của Phó Chu Minh có tiếp cận một nhân viên công tác trong đoàn làm phim, đây là lịch sử trò chuyện mà tôi tìm được.
Tiêu Diệp cúi đầu nhìn xuống màn hình.


Trên màn hình là hình chụp lại cuộc trò chuyện của Lư Nghị, hắn có viết một đoạn rất dài: "Triệu Hướng Hải lợi hại cái rắm! Cậu đừng nhìn vẻ ngoài chính nhân quân từ của hắn, thật ra hắn là một tên vừa đần vừa ngu! Ngoài mặt thì tỏ vẻ là một nam nhân thanh cao lắm cơ, nhưng cậu nghĩ tiền của hắn, công ty của hắn sạch sẽ sao? Còn không phải do hắn phải thường xuyên bán mông cho giới quan chính cấp cao để nhờ bọn họ che chở? Chính hắn chẳng phải cũng chổng mông lên cho người ta ** sao? Để làm gì à, để kiếm tiền! Hắn lại còn dùng tiền đó đi bao dưỡng Tống Tu, haha, cái này gọi là gì nhỉ? À, là một đầu bị ** còn một đầu đi **!"




Tiêu Diệp nhìn đoạn tin nhắn này, toàn thân tức đến run lên bần bật.
Hải ca làm những việc này khi nào chứ! Con mẹ nó toàn là bôi nhọ!
Hắn tức đến đỏ bừng đôi mắt, ngón tay như kìm nén không ấn nát màn hình.


Sau đó, Lư Nghị còn ẳng mồm lên nói: "Cậu cho rằng trước đây tại sao Chu Minh nhà tôi không giật được vai nam chính? Đều là bởi vì Triệu Hướng Hải làm khó dễ, hắn muốn nâng tên nam sủng Tống Tu kia lên! Tôi đ*t cả nhà nó! Ngoài mặt thì tỏ ra đứng đắn lắm, sau lưng lại làm cái loại giao dịch dơ bẩn này, tôi chúc bọn họ ngày mai bị người ta bôi đen cho đến khi công ty phá sản phải ăn dầm nằm dề nơi đầu đường xó chợ, đ*t mẹ!"


Trái tim của Tiêu Diệp như bị một bàn tay hung hăng siết lấy, trong lòng như bị ngọn lửa vô hình thiêu đến cháy rụi.
Hải ca của hắn, người mà hiện tại hắn không thể nào từ bỏ được, nâng thì sợ vỡ còn ngậm trong miệng lại sợ tan.
Thế mà lại có người dám ở sau lưng bôi nhọ anh!


Hơn nữa nguyên nhân của việc này, là do lúc trước hắn nhất thời phong lưu tạo lên.
Tiêu Diệp siết chặt tay lại, lòng đau như cắt, sự hối hận cùng phẫn nộ trong lòng hăn như bùng lên mãnh liệt.
Trợ lý Vương cứng nhắc thu tay về, ho khan một tiếng: "Tiêu tổng, ngài tính sao?"


Ánh mắt của Tiêu Diệp càng lúc càng sắc bén đáng sợ, thật lâu sau hắn mới nghiến răng nghiến lợi hung hắn nói: "Tìm mấy người này cho tôi, ông đây muốn đích thân tán gẫu cùng với bọn chúng một chút."
Trợ lý Vương gật đầu: "Ngại muốn khi nào?"


"Đêm nay." Tiêu Diệp lạnh lùng nhìn trợ lý Vương rồi nhả ra hai chữ.
Trợ lý Vương run run vâng dạ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tiêu Diệp lẻ loi đứng ở trong văn phòng, hồi lâu sau hắn mới ngồi lên ghế.
Tầm mắt cuat hắn lướt qua ánh chụp của Triệu Hướng Hải trên bàn."


Trong ảnh, Triệu Hướng Hải đứng nguyên một chỗ, cà vạt hơi lay động, khuôn mặt anh tuấn hiện lên ý cười ôn nhu, đôi mắt được mặt trời chiếu đến sáng trong, vừa thành thục lạ vừa có mị lực, mang một loại sức sống dào dạt mãnh liệt.


Tiêu Diệp nhìn ảnh chụp, hối hận trong lòng hắn lúc này như sóng vỗ bờ.
Hắn thật sự muốn đánh chết bản thân lúc trước.


Nếu trước đây hắn không ngu ngốc như vậy, không ra ngoài phong lưu tìm mới mẻ thì Hải ca sẽ không thất vọng với hắn như thế, cũng sẽ không bị người ta vô duyên vô cớ bôi nhọ, càng không bị người ta đạp một chân kia.


Thắt lưng của Hải ca vốn đã không tốt, nay lại bị một tên trong đầu chỉ toàn ý nghĩ trả thù hung hăng giẫm cho một cái, đau bao nhiêu chỉ cần nghe đến đây cũng đã đủ hiểu, mà hết thảy việc này đều là do hắn gây ra.
Tiêu Diệp cảm thấy, chính hắn không thể không suy nghĩ lại.


Nhưng càng nghĩ thì trái tim hắn lại càng hối hận đến không chịu đựng nổi..