Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Chương 98: 98: Dục Vọng Bỗng Chốc Nổ Tung

Người đại diện đẩy cửa phòng, cười lấy lòng nhìn nhìn Tiêu Diệp nói: "Tiêu tổng, tới rồi."
Tiêu Diệp trầm mặc không lên tiếng, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn nhìn quanh phòng một vòng, chỉ thấy trên bàn ăn đã bày sẵn một bàn đồ ăn vô cùng phong phú.


Phó Chu Minh đang đứng một bên, đầu cúi xuống, khuôn mặt trắng nõn hơi phiếm hồng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Phía trước bàn ăn, chính là thằng nhóc Lư Sắt đang quỳ trên mặt đất, co rúm lại một đoàn liếc mắt nhìn Tiêu Diệp.


Tiêu Diệp nhìn từ trên cao xuống, cười lạnh một tiếng: "Qùy không chịu đứng lên?"
"Tiêu tổng." Người đại diện chân chó dẫn Tiêu Diệp ngồi vào ghế: "Ngài mau ngồi đi, ngài có yêu cầu hay điều gì muốn hỏi thì cứ hỏi Lư Sắt.
Tên nhóc này đã thành thật hơn rồi!"


Tiêu Diệp chậm rãi ngồi xuống, khuỷu tay chống một bên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lư Sắt đang quỳ trên mặt đất: "Tao hỏi mày lại một lần nữa, ngày hôm đó có phải do mày cố tình dẫm lên lưng Hải ca hay không, nói!"
Thân hình Lư Sắt bỗng run lên một chút, một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Dạ."


"Con mẹ mày thằng khốn!" Tiêu Diệp vừa nghe thấy tiếng gã thừa nhận, cơn giận trong lòng cũng không thể nhịn nổi nữa, nhấc chân trực tiếp đá vào ngực của Lư Sắt.
Lư Sắt rên lên một tiếng sợ hãi, rồi lảo đảo ngã ra sau.


"Lưng của anh ấy vốn dĩ đã không tốt, mày có biết không?" Tiêu Diệp rống lên một câu đầy tức giận: "Ông đây mỗi ngày đều phải mát xa cho anh ấy, chỉ mong lưng anh ấy có thể tốt hơn một chút, vậy mà mày dám, mày dám..."




Lư Sắt nhìn bộ dáng giận dữ như phát điên này của Tiêu Diệp, bị dọa đến run người: "Tôi tôi tôi...khi đó là do tôi xúc động, là do tôi xúc động...."


"Xúc động?" Tiêu Diệp siết chặt hai tay, siết đến mức bàn tay đều lộ ra khớp xương trắng bệch, xương cốt bên trong tưởng chừng như còn phát ra tiếng kẽo kẹt: "Mày nói do mày xúc động là xong chuyện? Mày khiến Hải ca bị thương thành như vậy, mỗi giây mỗi phút tao đều muốn lột da róc xương mày!"


Sắc mặt của Lư Sắt tái nhợt, bị khí thế của Tiêu Diệp dọa đến không dám nhúc nhích.
Gã cùng lắm cũng chỉ là một oắt con mới lăn lội trong xã hội chưa được bao lâu, đối mặt với sự phẫn nộ của một lão đại chân chính như Tiêu Diệp, gã có chút không chịu đựng nổi.


"Tiêu tổng, ngài bớt giận trước đã, uống trà uống trà." Người đại diện đưa ly trà đến tay Tiêu Diệp: "Chuyện của Lư Sắt, chúng ta có thể chậm rãi thương lượng."


Tiêu Diệp vừa mới rống đến khàn giọng, vừa uống xong ngụm trà thì lại nghe được lời này của người đại diện, hắn liếc mắt trừng gã một cái: "Thương lượng? Không cần phải thương lượng.


Tao muốn tên khốn này phải trả cái giá đắt nhất, không đòi được cái nợ mà nó khiến Hải ca bị thương thì nó đừng mong thoát thân!"
Người đại diện rụt cổ về không dám nói chuyện.


Tiêu Diệp đứng dậy, nhìn Lư Sắt từ trên cao xuống, cười lạnh một tiếng: "Tao nói cho mày biết, tao đây không có chứng cứ là mày cố tình thì sao nào? Tao muốn chỉnh loại người như mày cũng không có gì phiền toái hết, tao có rất nhiều biện pháp."


Lừa Sắt im lặng nuốt nước bọt, cả người cúi gằm xuống không biết đang nghĩ điều gì.
Tiêu Diệp lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Lừa Sắt tựa như mãnh hổ đang nhìn chằm chằm con mồi đang gần chết cứng đờ của mình.


Thật lâu sau người đại diện mới nhỏ giọng nói: "Tiêu tổng, đêm qua Lư Sắt trở về đã nghĩ ra nên bồi tội với Triệu tổng như thế nào, nếu không ngài nghe thử chút đi?"
Tiêu Diệp vốn dĩ muốn rời đi, nhưng là việc liên quan đến Hải ca, vậy nên hắn mới ngồi lại: "Nói."


"Mau nói đi kìa." Người địa diện vội vá đá Lư Sắt một cai
Lừa sắt lắp bắp há mồm, nhỏ giọng đem những lý do đã tính sẵn từ trước kia nói ra một hồi.
Tiêu Diệp lạnh nhạt ngồi nghe, nghe xong hắn cũng không biểu lộ ra bất kì biểu tình dư thừa nào.


Dù sao Lư Sắt có nói như thế nào thì hắn cũng thấy nợ này còn trả chưa đủ, Lư Sắt gã đừng hòng chạy thoát.
Lư Sắt khiến người trong lòng hắn bị thương, hắn dù thế nào cũng phải khiến cho Lư Sắt khắc sâu những nỗi đau mà Hải ca phải gánh chịu!


Tiêu Diệp đột nhiên đứng lên, không muốn tiếp tục dây dưa với bọn Lư Sắt ở chỗ này nữa.
Hắn còn phải đến bệnh viện.
Nhưng khi hắn vừa đứng dậy, trong nháy mắt đầu óc hắn dần trở nên choáng váng.


Hắn nhíu mày, muốn nhấc chân nhưng chợt phát hiện bản thân không thể di chuyển, chân hắn cũng như nhũn ra.
Tiêu Diệp lảo đảo lùi hai bước, vội dùng tay chống lên bàn, thở hổn hển một hồi.
Hắn nhạy bén nhận ra cơ thể mình có chút khác thường, tựa như...mất hết sức lực.


"Tiêu tổng, ngài không sao chứ?" Người đại diện vội kéo tay hắn trở về chỗ ngồi: "Ngài có khỏe không?"
Tiêu Diệp nhắm mắt lại, trong đầu choáng váng, cảm giác vô lực ngày càng lớn.


"Chính lúc này, hắn nhận ra cơ thể mình dần dần nóng lên, một cỗ nhiệt trong bụng hắn tựa như bùng nổ, khiến hắn đột nhiên nổi lên dục vọng kinh người,
"Bọn mày..." Tiêu Diệp mở to mắt, gắt hảo nhìn chằm chằm người đại diện và Phó Chu Minh: "Bọn mày thật to gan!"


Người đại diện đứng yên một chỗ không nói chuyện.
Khuôn mặt của Phó Chu Minh không biết vì sao mà càng ngày càng đỏ.


Tiêu Diệp thở từng ngụm phì phò, cố gắng mở to mắt ra, nhưng trước mắt hắn càng lúc càng trở lên mơ hồ, cùng lúc đó, dục vọng nóng bỏng trong lòng hắn lại lần nữa tràn lên, áp lực kìm nén một khoảng thời gian dài, giờ đây bỗng chốc bị nổ tung..