Chương 82: Chấn động

Các chi tiết trong vụ án của Đường Ninh đều được giữ bí mật, tuy người dân biết ở thành phố Nam Giang có xuất hiện tên giết người biến thái chuyên móc nội tạng của nữ sinh, tuy nhiên đó chỉ là lời đồn, không có ảnh hay bất kỳ chứng cứ nào cả.


Ngay cả nhân vật lớn như Thôi Minh bị cảnh sát đưa đi hỗ trợ điều tr.a đến giờ vẫn chưa được thả cũng không được lên trang đầu, ảnh chụp thi thể Đường Ninh bị trưng bày trong tủ kín đã phủ kín tất cả các trang báo.


Người dân thành phố Nam Giang bàn tán sôi nổi, các trang mạng xã hội cũng muốn nổ tung. Cư dân mạng lan truyền tấm ảnh một cách chóng mặt, chưa đến một giờ đã vượt mấy triệu lượt xem, mấy chục ngàn lượt bình luận, bùng nổ hơn vụ án Mã Gia Câu lần trước.


Rốt cuộc kẻ nào đã truyền tấm ảnh này ra ngoài? Lục Li cẩn thận nhớ lại tình hình hôm phát hiện thi thể ở cửa hàng thời trang, đột nhiên nhớ tới một người.
Anh lập tức chạy đến tòa sạn, đúng lúc gặp Hoắc Thải Ni ở bên trong đi ra.


"Đội phó Lục?" Hoắc Thải Ni kinh ngạc, ngay sau đó hào hứng nói, "Tôi còn đang định đi tìm anh đây, về vụ án của Đường Ninh..."
"Hôm đó có phải cuộn phim chụp ảnh của cô chưa bị hỏng hay không?" Không cho đối phương nói hết câu, Lục Li đã chất vấn.


"Ảnh gì? À, anh nói cái hôm Đường Ninh gặp chuyện đó hả! Cuộn phim bị anh làm hỏng hết rồi!" Cô chẳng hiểu tại sao Lục Li lại hỏi như vậy, hơn nữa còn có vẻ đang tức giận. Người này bị sao thế, mới sáng sớm đã chạy tới đây hỏi tội, cô có làm gì có lỗi với anh ta đâu!




"Hoắc Thải Ni, cô cố gắng để lấy tin tức, hành động này là chuyên nghiệp; nhưng cô giở trò sau lưng, bán ảnh chụp chính diện nạn nhân có các tờ báo, hành động này gọi là thiếu đạo đức! Cô có biết hành động này là sự không tôn trọng với nạn nhân, là đả kích tinh thần gia đình nạn nhân thế nào không hả? Bọn họ còn chưa thoát khỏi nỗi đau mất người thân, cô đã đẩy họ vào vực sâu khác! Bọn họ sẽ bị đám phóng viên vô lương tâm như cô quấy rầy, không thể có cuộc sống bình yên. Tất cả đều do cô mà ra! Chỉ vì chút hư vinh và lòng tham của cô!"


Bị Lục Li lên án, Hoắc Thải Ni phẫn nộ: "Đội phó Lục, anh là cảnh sát hình sự, ăn nói phải có chứng cứ. Dựa vào đâu mà anh nói những tấm ảnh đó là tôi báo cho tòa soạn?"


"Hôm đó ở hiện trường chỉ có một mình cô chụp ảnh, tấm ảnh chắc chắn không phải để lộ từ tay cảnh sát, như vậy chỉ còn một khả năng!" Lục Li đương nhiên không suy đoán lung tung.


Hoắc Thải Ni hừ lạnh: "Đội phó Lục, vốn dĩ tôi có chuyện muốn nói với anh, bây giờ xem ra không cần nữa! Tạm biệt, à không phải, tốt nhất là vĩnh biệt luôn!"
Nói xong, cô ta nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Lục Li thấy Hoắc Thải Ni không giống giả bộ, không khỏi buồn bực, chẳng lẽ bản thân suy đoán sai sao?


Anh về cục cảnh sát, thấy Khúc Mịch vừa tắt điện thoại: "Bên bộ phận kỹ thuật đã phân tích xong, chứng thực ảnh chụp đã qua chỉnh sửa, sau khi hoàn nguyên, bối cảnh ban ngày biến thành ban đêm, trông khủng bố kinh dị hơn tấm ảnh ban đầu."


"Số ảnh đó chụp vào ban đêm? Nghĩa là hung thủ sắp xếp cho thi thể xong rồi chụp ảnh lại?" Lục Li kinh ngạc, "Vậy tại sao bây giờ hung thủ mới công khai những tấm ảnh này?"


"Nguyên nhân chỉ có một! Hung thủ vốn định tạo một vụ chấn động để mọi người chú ý tới "tác phẩm nghệ thuật" của hắn, tiếc là hiệu quả không được như tưởng tượng. Hắn không nhẫn nhịn được nữa nên mới công khai tấm ảnh mà mình chụp lại." Khúc Mịch khẳng định, "Truyền thông càng bùng nổi, nội tâm hắn sẽ càng thấy thỏa mãn, đồng thời cũng kích thích tinh thần. Tôi đoán hắn vẫn sẽ tiếp tục đăng tải những tấm ảnh khác. Lập tức liên hệ với các phóng viên và tòa soạn, yêu cầu họ cung cấp địa chỉ gửi ảnh, ngoài ra nhờ họ hỗ trợ phá án."






Truyện liên quan