Chương 350: Tấm ảnh bị mất

Khúc Mịch điều tr.a hướng của Mã Trì không ngờ lại có tiến triển. Cùng lúc đó, bên phía Mạnh Triết cũng có tin tốt. Theo lời khai của nhân viên quán cà phê của Tôn Dĩnh, lần cuối cùng cô ta xuất hiện là ở quán, cô ta nhận một cú điện thoại mới bỏ đi. Theo điều tr.a của cảnh sát trước đây thì số điện thoại đó là của một buồng điện thoại công cộng, không thể xác định người gọi là ai.


Vì hướng điều tr.a này không đi tiếp được nên chỉ đành gác lại. Nhưng vị trí của buồng điện thoại đó lại gần đường thoát nước. Khoảng một năm trước buồng điện thoại công cộng đã bị tháo bỏ, thời đại này ai cũng có di động, không ai còn dùng đến điện thoại công cộng nữa.


Mạnh Triết vô cùng cẩn thận, sau khi xem đi xem lại tài liệu điều tr.a năm xưa thì phát hiện manh mối này. Xem ra hung thủ và Tôn Dĩnh là người quen, hơn nữa còn thân đến nỗi cô ta yên tâm một mình ra ngoài nửa đêm để hẹn gặp. Mà rất có khả năng trong cuộc hẹn đó hung thủ đã giết Tôn Dĩnh, sau đó ném thi thể xuống đường ống thoát nước.


Cứ thế, tất cả manh mối đều chỉ về phía Mã Trì. Có điều bọn họ vẫn chưa tìm ra động cơ Mã Trì giết Mã Nghênh Xuân, vậy nên Hách Minh vẫn đang điều tr.a theo hướng riêng.


Khúc Mịch và Vương Thành đến bệnh viện tâm thần. Bệnh viện này từ công lập đã chuyển sang của tư nhân, vật tư trang thiết bị được đầu tư mạnh, phòng bệnh sạch sẽ, sân vườn nhiều cây xanh, còn có sân bóng rổ, sân bóng đá và phòng tập thể hình.


Nhưng bệnh nhân có khuynh hướng tự làm tổn thương bản thân hoặc bạo lực được tập trung ở một khu. Nơi đó trông coi vô cùng nghiêm khắc, người ngoài không thể vào được. Mỗi một bệnh nhân đều có hộ lý riêng, cuối tuần mới mở cửa cho phép người nhà vào thăm bệnh. Các nhân viên y tế ở đây đều có kỹ năng chuyên môn, hưởng lương cao, được gia đình bệnh nhân hết lời khen ngợi.




Tuy bệnh viện gần như đã được thay đổi hoàn toàn nhưng bây giờ chỉ cách thời điểm Mã Trì nhập viện hơn hai năm, vẫn có một bộ phận nhân viên được giữ lại, vừa hay trong đây có hộ lý chịu trách nhiệm chăm sóc Mã Trì khi đó.


Nghe Khúc Mịch hỏi tình hình Mã Trì lúc nhập viện, hộ lý suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời: "Tôi vẫn còn nhớ bệnh nhân đó, là sinh viên năm ba trường quý tộc, nghe đâu đã thi đậu thạc sĩ. Tôi còn nghe kể bố hắn là quan tham nhũng, mẹ cũng phạm tội, ngày bị bắt lên cơn đau tim qua đời. Nhiều biến cố ập tới như vậy, thảo nào tinh thần hắn lại không chịu nổi."


"Lúc hắn được đưa tới tình hình thế nào? Bác sĩ điều trị bây giờ đang ở đâu?"


"Khi được đưa tới hắn vô cùng mất bình tĩnh, tôi tiêm cho hắn một liều thuốc an thần, hắn mới ổn hơn. Bác sĩ điều trị là Vương Đức Chương, sau khi Mã Trì trốn viện, Vương Đức Chương bị cấp trên cách chức, nghe đâu đã về quê mở phòng khám nhỏ." Hộ lý thở dài, "Thật ra bác sĩ Vương cũng xui thôi, bệnh nhân trốn viện không phải trường hợp hiếm thấy. Mã Trì không có người nhà chăm sóc, bệnh viện khi đó chưa quản lý nghiêm ngặt. Buổi sáng tôi đến phòng bệnh định tiêm thuốc cho hắn thì không thấy hắn đâu. Việc bệnh nhân không có người nhà trốn viện vốn dễ giải quyết, nhưng không hiểu sao đột nhiên có một người xuất hiện tự nhận là chú của Mã Trì. Người đó hình như có tiền có quyền lắm nên bác sĩ Vương mới bị cách chức."


"Có phải người này không?" Khúc Mịch lấy ảnh của Thôi Hải ra cho hộ lý xem.
Hộ lý gật đầu.
"Theo trình độ chuyên môn của chị thì trạng thái của Mã Trì thế nào? Hắn thật sự bị bệnh tâm thần à?"


"Người đến đây ai cũng la hét bảo mình không bị bệnh, hắn cũng thế. Hơn nữa hắn còn có khuynh hướng bạo lực, ba bảo vệ mới đè hắn lại được. Bác sĩ Vương kê toàn là thuốc điều trị bệnh tâm thần, hắn có thể không bị bệnh sao?"


Khúc Mịch thấy có hỏi tiếp cũng không hỏi được gì nên để lại số điện thoại, bảo hộ lý nhớ ra gì thì gọi cho mình.


Rời khỏi bệnh viện tâm thần, Khúc Mịch gọi điện cho Thôi Miểu Miểu nhưng do vệ sĩ nghe máy, nói rằng cô chủ đang điều trị không tiện làm phiền. Anh nhớ Thôi Hải từng nhắc đến bác sĩ Vương, bác sĩ họ Vương điều trị chứng trầm cảm ở Nam Giang không nhiều, hơn nữa vừa hay anh quen một người trong số đó.


Anh lái xe đến phòng khám của bác sĩ Vương, trùng hợp gặp Thôi Miểu Miểu từ bên trong bước ra. Lần này cô ấy không đeo kính râm, để lộ cả khuôn mặt, trông vô cùng tiều tụy.
Anh mở cửa xuống xe, đứng bên đường, Thôi Miểu Miểu muốn không chú ý cũng khó.


A Thuận cau mày: "Cô chủ, ông chủ đã dặn dò cô đi khám bệnh xong phải về ngay."
"Tôi chỉ qua bên đó nói vài câu, anh căng thẳng làm gì! Anh ở đây chờ đi, không cần đi theo." Thôi Miểu Miểu lên giọng.
A Thuận chỉ đành đứng chờ, mắt nhìn theo chằm chằm.


"Đội trưởng Khúc, sao anh lại ở đây?" Thôi Miểu Miểu mỉm cười.
"Tìm cô đấy. Cô Thôi, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô. Trước đây khi được đưa ra nước ngoài điều trị, cô không hề liên lạc với bạn bè trong nước sao?"


"Khi đó tôi vừa xuống máy bay, Tôn Dĩnh gọi điện cho tôi, cô ấy nói tôi đừng suy nghĩ gì cả, cứ lo nghỉ ngơi đi, cô ấy còn nói chuyện của Mã Trì cô ấy sẽ giải quyết giúp tôi. Khi đó Mã Trì đã trốn viện mấy ngày, bố tôi thuê người cũng không tìm được anh ấy thì Tôn Dĩnh có thể làm gì? Tôi biết cô ấy chỉ muốn an ủi tôi, hòa giải mâu thuẫn trước đây thôi."


"Sao lần trước cô không nói?"
"Tôi quên mất, hôm đó tôi mới nói hai ba câu đã bị cắt ngang rồi, hôm nay anh nhắc tới việc tôi ra nước ngoài điều trị tôi mới nhớ ra. Sao thế? Rất quan trọng à? Anh tìm ra được tung tích của Mã Trì chưa?" Thôi Miểu Miểu sốt ruột hỏi, "Anh đừng giấu tôi, anh ấy còn sống không?"


"Chúng tôi vẫn đang điều tra, khi có tin tức của Mã Trì tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên. Đợi lâu như vậy cũng nên có kết quả rồi, nếu không việc này với cô sẽ là dày vò mãi mãi không kết thúc. Có một số việc trốn tránh không phải cách hay, liều mạng quên đi cũng không thể giải quyết, chỉ có thể chờ đợi đáp án. Tôi không muốn khuyên cô buông bỏ, phải kiên cường, có một số việc thật sự không thể buông bỏ được, đối mặt với một vài người cũng không có cách nào kiên cường nổi."


Lời Khúc Mịch nói chạm sâu vào nội tâm của Thôi Miểu Miểu. Chưa từng có ai phân tích rõ ràng như vậy, ngay cả bác sĩ Vương cũng chỉ khuyên cô nghĩ thoáng ra. Nhưng sao cô có thể nghĩ thoáng được? Người đàn ông cô yêu mười mấy năm, cuộc sống hạnh phúc cô khát khao bao lâu, tất cả đều biến mất chỉ trong một đêm, bảo cô làm sao buông bỏ được?


"Năm lên đại học của cô, cô và Mã Trì có xảy ra chuyện gì đặc biệt không? Không, nói đúng hơn là thời điểm tốt nghiệp cấp ba, nhận được giấy báo trúng tuyển." KHúc Mịch hỏi.


Thôi Miểu Miểu buồn bã nói: "Chúng tôi nhận giấy báo trúng tuyển cùng một trường, mọi người đều mừng thay chúng tôi. Chúng tôi dùng tiền tiết kiệm của mình đi du lịch Tây Tạng, chúc mừng nguyện vọng thứ nhất của chúng tôi đã đạt được, chúng tôi trao cho nhau đêm đầu, hẹn ước sau khi tốt nghiệp đại học sẽ cùng thi lên thạc sĩ, sau đó cùng xây dựng sự nghiệp. Nhưng không ngờ chúng tôi đã thực hiện được hai nguyện vọng, đến nguyện vọng thứ ba... Có khi tôi thường hay nghĩ liệu có phải chúng tôi quá tham lam hay không? Liệu có phải vì chúng tôi vừa muốn bằng cấp cao, vừa muốn người yêu, vừa muốn sự nghiệp nên ông trời mới tức giận lấy lại tất cả hay không?"


"Có ảnh chụp đúng không?
"Đúng vậy, bức ảnh chụp mình mình tôi. Anh ấy nói tôi là cô gái ngây thơ, rất hợp với trời xanh mây trắng nơi đó." Thôi Miểu Miểu trả lời, thắc mắc không biết tại sao Khúc Mịch lại hỏi vậy.


Khúc Mịch gật đầu. Xem ra anh đoán không sai, trong album có một tấm ảnh có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với Mã Trì nên đã bị hắn cầm đi. Mà trước khi xảy ra hàng loạt vụ việc hắn không thể nào cầm đi, chỉ có một khả năng duy nhất là sau khi trốn viện, hắn từng lén về nhà lấy ảnh.


Biết về nhà, biết lấy tấm ảnh có ý nghĩa đặc biệt với mình, Khúc Mịch khẳng định Mã Trì là người có tư duy và hành vi rất bình thường.
Hắn trốn hơn hai năm, trong từng ấy thời gian hắn đã ở đâu, làm gì?


Mã Trì sinh ra trong gia đình quan chức, từ nhỏ đã vô cùng ưu tú, lớn lên trong sự khen ngợi và ghen tị của mọi người. Hắn đã vạch ra một tương lai tươi đẹp nhưng tất cả bỗng chốc bị hủy hoại. Lời chế nhạo vô tâm của bạn bè bị phóng đại vô số lần trong mắt của hắn, tất cả đều biến thành áp lực. Hắn mất kiểm soát cảm xúc nên bị đưa vào bệnh viện tâm thần, sau khi bình tĩnh lại, hắn lén trốn viện.


Một thanh niên cao ngạo như vậy đột nhiên té đau chắc chắn không muốn đối mặt với những người biết mình. Hắn sẽ đến một nơi nào đó không ai nhận ra hắn, tự chữa lành vết thương cho đến khi có thể tự đứng dậy.


Nhưng người như Mã Trì chắc chắn oán trách cuộc đời. Hắn không chấp nhận cuộc đời mình có vết nhơ, thường sẽ đổ lỗi lên đầu người khác để giảm bớt nỗi đau cùng trách nhiệm. Chỉ lấy mối quan hệ của hắn và Thôi Miểu Miểu ra nói, Chu Tĩnh nói nhiều lời cay nghiệt, còn muốn làm mai người khác cho Thôi Miểu Miểu, hắn đã cầm dao muốn giết Chu Tĩnh.


Vậy nên Khúc Mịch cảm thấy sau khi bỏ trốn Mã Trì đã mất hết lý trí, khả năng giết Chu Tĩnh là rất lớn. Còn tôn Dĩnh từng gọi điện ra nước ngoài cho Thôi Miểu Miểu, tính theo chênh lệch múi giờ thì vừa hay là sau khi nhận được cuộc điện thoại thần bí kia. Liệu có phải cô ta được Mã Trì hẹn ra ngoài không? Mã Trì muốn gặp Thôi Miểu Miểu nhưng không tìm thấy cô ấy nên mới tìm đến Tôn Dĩnh. Có phải sau khi hai người gặp nhau, Tôn Dĩnh chọc giận hắn nên mới bị hắn giết không?






Truyện liên quan