Vạn Cổ Thần Đế ( Phiên Bản Sắc Hiệp )

Chương 87: Vân Nhi nhìn lén

Trương Vũ Hi bị khoái cảm xâm chiếm, nàng phì phò thở dốc, cố banh hai chân ra hết cỡ nghênh đón thứ to bự đó xâm nhập.
Mỗi cú húc vào đều mang theo 120% công lực của Trương Nhược Trần, quy đầu sớm đã tím tái, gân xanh hiện rõ lên dữ tợn, mỗi lần đều làm nàng như chết đi sống lại.


"Bạch, bạch, bạch".
Dịch nhờn tung toé gần như đọng thành vũng, cặp mông kiều độn rung lắc theo động tác hai người.
"Ư….ưm….sướng…..sướng chết mất…..đệ là tuyệt nhất…..tỷ yêu đệ…..".


Trương Vũ Hi hai mắt long lanh ngập nước, hai má hồng phấn kiều diễm, mày liễu cong vút đầy xuân sắc, tóc dài xoã tung lên mang theo mồ hôi nhễ nhại.
Trương Nhược Trần hơi run người, hắn hơi có chút ăn không tiêu, thầm mắng bản thân yếu sinh lý, bèn vỗ mạnh vào bờ mông trắng tinh của nàng.
Bốp, bốp.


Chẳng mấy chốc hai bên trái phải mông đã in hình dấu tay màu đỏ, Trương Nhược Trần cảm thấy hưng phấn hơn, ma trảo nhào nặn mông thành đủ hình dáng.


Trương Vũ Hi nào chịu được khiêu khích, nàng hừ hừ nói:"Cửu đệ, đệ đừng khiêu khích tỷ nữa, hôm nay tỷ không chơi chết đệ thì không dừng lại".


"Hừ, tỷ làm sao chơi chết đệ được, tỷ đừng quên đệ rất mạnh". Trương Nhược Trần thầm lau mồ hôi lạnh, bản thân hơi yếu sinh lý là thật, nhìn ƈôи ȶhịȶ hắn to vậy chứ thật ra cũng không ăn thua lắm.
Đột nhiên dương căn hơi co giật, từ sâu bên trong lỗ quy đầu có một vài giọt tinh dịch tràn ra.




"Đệ bắn đây". Trương Nhược Trần cười hắc hắc, tập trung tinh thần.
Tiếp theo đó là từng dòng tinh dịch tràn vào tử cung của Trương Vũ Hi, cùng lúc đó nàng cũng hét lớn một tiếng, một dòng dịch nhờn tuôn ra ào ào như suối trộn lẫn với tinh dịch.


Hai dòng dịch thủy, một màu trắng đục như sữa, một màu trắng nhạt, cả hai hoà làm một tạo thành thứ hỗn hợp vừa tanh hôi lại vừa khai khai.
Cả hai cùng ôm nhau thở dốc, không ai nói gì cả.


"Ưm….ư….tỷ bị đệ hại chết rồi….hôm nay không phải là ngày an toàn của tỷ…". Trương Vũ Hi sau khi tỉnh táo lại khóc nức nở, đánh vào ngực Trương Nhược Trần vài cái.
Trương Nhược Trần cười khổ, nói:"Tỷ có thể vận công bức ra mà?".


Trương Vũ Hi khẽ lắc đầu, nói:"Tu vi của tỷ không đủ khống chế chân khí bức ra từng giọt tinh dịch, hừ, đệ mau cho tỷ biện pháp, tỷ không muốn mang theo hài tử xông pha giang hồ đâu".


Trương Nhược Trần hơi kinh ngạc, nghĩ thầm:"Xem ra cửu tỷ không phải là kẻ an phận trong hoàng cung, cũng phải, tỷ là thiên kiêu tất nhiên có ngạo mạn của mình".
"Đệ không có cách nào". Trương Nhược Trần cười khổ nói.


Trương Vũ Hi trừng mắt nhìn hắn, mắng:"Đệ đúng là không đáng tin chút nào, cũng may vừa nãy tỷ đã uống thuốc tránh thai, hừ, nam nhân đều là hỗn đản, không quan tâm nữ nhân của mình chút nào".


Trương Nhược Trần vội nói:"Tỷ đừng nói như vậy, sau này đệ hứa sẽ không khiến cho tỷ chịu ủy khuất".
"Ừm". Trương Vũ Hi gật đầu nhẹ, hiển nhiên không có đem lời nói của hắn để trong lòng.
"Mà Vân Nhi có chuyện gì với đệ không vậy". Trương Vũ Hi đột nhiên hỏi.


Trương Nhược Trần kinh ngạc, thầm kêu không tốt, nói:"Vân Nhi luôn là thϊế͙p͙ thân nha hoàn của mẫu thân đệ, tất nhiên là không có gì với đệ rồi, có chuyện gì không vậy tỷ".
Hắn ẩn ẩn cảm thấy không ổn nhưng tình huống chưa tệ lắm, nói không chừng còn cơ hội cứu vãn.


Trương Vũ Hi ôm bộ ngực săn chắc của hắn, nói:"Vừa nãy tỷ đến thì thấy Vân Nhi ánh mắt nhìn tỷ không đúng lắm, cảm giác như thế nào nhỉ….ừm…..cảm giác kỳ quái, hình như mang theo một chút….ghen ghét?".


Nói đến đây Trương Vũ Hi cảm thấy hơi hoang đường, bỗng nàng nghĩ đến gì đó vội hỏi:"Đệ không đem chuyện tại buổi khảo hạch đó nói cho Vân Nhi chứ?".
Trương Nhược Trần lắc đầu, nói:"Nào có, tỷ nghĩ nhiều rồi".


Thầm mắng trực giác của nữ nhân nhạy cảm, hắn cũng may mắn là Trương Vũ Hi chỉ hơi nghi hoặc chứ chưa mang lòng nghi ngờ.


Sự thật là vào lúc Trương Nhược Trần trở về đã âm thầm nói cho Vân Nhi theo dõi Cửu quận chúa, hắn dù biết Trương Vũ Hi sẽ không nói cho ai khác chuyện xảy ra hôm đó nhưng cũng phải đề phòng.
Vân Nhi cứ nghĩ hắn coi trọng Cửu quận chúa, kết quả là nàng hơi mang theo chút ghen ghét đối với Trương Vũ Hi.


Trương Vũ Hi nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu, nói:"Nếu vậy thì chắc là do tỷ nghĩ nhiều".
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, ôm thật chặt nàng vào lòng.


Trương Vũ Hi hít vào mùi dương cương chi khí, nàng cảm thấy bên dưới bỗng rạo rực lên, cả người ngứa ngáy khó chịu chỉ muốn thứ to bự đó nhét vào người.


Nàng ôm thật chặt Trương Nhược Trần, hai bầu ngực sữa ép vào ngực hắn đến biến dạng, thì thào vào tai hắn:"Chúng ta làm một lần nữa nhé".
Trương Nhược Trần cũng muốn làm thêm 99 lần nhưng khổ nỗi tinh lực không đủ, cự côn dù còn cương cứng nhưng hắn không ham muốn nữa.


Thầm mắng bản thân quá yếu, hắn vội nói:"Chúng ta đi thôi, đệ không muốn trễ đâu".
"Ừm". Trương Vũ Hi hơi chút thất vọng, xuống giường mặc quần áo.
Bên ngoài phòng, Vân Nhi đục một lỗ nhỏ lén quan sát hết thảy.
ɖâʍ thủy đã xuống tuôn ra ướt đẫm tiểu khố, hai má nàng hồng hồng.


Nàng đã sớm quan sát hết thảy kể từ lúc Cửu quận chúa vào phòng Trương Nhược Trần, nhìn hai người bọn họ làm chuyện đó nàng không chịu nổi, chỉ đành an ủi u cốc trống vắng bằng hai ngón tay.


Nhìn hai ngón tay nhớp nháp của mình, Vân Nhi thầm mắng:"Phi, cửu quận chúa thật là không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện đó với đệ đệ mình".
Nàng tức giận dậm chân, rời đi.