Vạn Vũ Đế Vương

Chương 3: Phu thê ân ái!

THÔNG BÁO!!!
Thân gửi chư vị đạo hữu,
Trước khi vào chương 3, ta có một số điều muốn nói.
Thứ nhất, lần đầu tiên viết truyện và post truyện lên mạng, nên hiện tại ta chỉ post ở duy nhất trang truyenyy.vip


Cũng khó thể tránh khỏi sai sót trong chương, mong chư vị đạo hữu nếu thấy điểm nào sai thì có thể đóng góp cho tại hạ.


Thứ hai, đây không phải ta đòi donate hay gì cả, nhưng để đề phong chư vị đạo hữu mất tiền oan, thì ta sẽ để lại thông tin liên lạc của bản thân. Và nhấn mạnh là, tại hạ viết truyện chủ yếu cho bản thân đọc, trong lúc chờ Con Đường Bá Chủ của bác Akay Hậu ra chương mới. Đồng thời cũng post lên cho chư vị đạo hữu đọc giết thời gian cho vui.


Dưới đây là thông tin của ta, nếu chư vi đạo hữu có lòng thì tại hạ rất cảm ơn!
Tài khoản ngân hàng: MB Bank
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Số TK:
Tài khoàng gmail: nguyenminhthanh787@gmail.com
Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn và chúc chư vị đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
冷私夜 x 白蓮花


--------------------------------------


Hóa Long Kĩ là một môn Nguyên Thuật không rõ đẳng cấp, được đưa đến cũng với Thiên Địa Quy Nhất Kinh, cho phép Trần An Vĩ có thể tạo ra hư ảnh của rồng, dựa trên số lượng Thuộc Tính mà hắn có thể điều động. Tức là hắn càng điều động được càng nhiều Thuộc Tính, thì số lượng hư ảnh mà Hóa Long Kĩ có thể tạo ra sẽ càng nhiều. Ngoài ra còn có thể dung hợp Dị Thuộc Tính vào bên trong, khiến Hóa Long Kĩ càng trở nên mạnh hơn.


“Thật mạnh!” nhìn thấy Hàn Bạch bị giết chỉ trong một chiêu, Lục Thanh Vân không thể không kinh ngạc. Phải biết Hàn Bạch là Nguyên Sư Đỉnh Phong đấy, nói như vậy người này không phải là Nguyên Vương cảnh sao?


Kể thì lâu nhưng thực ra từ lúc Trần An Vĩ xuất hiện tới khí Hàn Bạch chết, tất cả chỉ gói gọn trong hai hơi thở mà thôi. Cũng may Kích Xuân Thủy này không phải loại cao cấp, nên không có tác dụng quá nhanh, Lục Thanh Vân trong tình cảnh bị thương nặng vẫn miễn cưỡng chống được một chút.


Lục Thanh Vân sau phút thất thần thì đã nhìn sang hắc y nhân kia. Hắc bào đã rách nát do bị Loạn Tiễn Băng Thiên lướt trung, khiến hắc y nhân lúc này là một nam tử mà nàng đã từng gặp. Chỉ thấy hắn là một nam tử thân hình gầy gò, xanh xao, nhưng khí chất thì lại tuấn lãng phòng trần.


Mà khi nhìn thấy hắn, Lục Thanh Vân toàn thân chấn động “Là… là ngươi?” nàng không ngờ chỉ trong một tháng, tên phế vật trong mắt mọi người kia lại có thể tiến triển tới mức độ này, thân phận Khí Văn Sư, nhất kích miểu sát Nguyên Sư Đỉnh Phong tu sĩ. Còn là người sao?


Nhưng, khi nhìn thấy hắn không biết vì sao nàng có cảm giác yên tâm lạ thường. Mắt thấy hắn định tới giải độc cho mình, không biết do tác dụng của Kích Xuân Thủy hay do chính bản thân nàng, mà nàng đã làm ra một quyết định. Là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời nàng.


“Nàng cố chịu…” Lời chưa nói hết, đôi môi mềm mại đã chặn miệng hắn, rồi theo sau đó là thân thể mềm mại kia, mùi hương thơm ngát xông thẳng vào mũi hắn. Trần An Vĩ khó có thể tin được đang định đẩy nàng ra thì Ảnh Nhi xuất hiện “Nàng ấy không cầm cự được lâu nữa đâu, Kích Xuân Thủy một khi phát tác thì chỉ có cách giao hoan mới giải được thôi.” Nói rồi nàng còn tinh nghịch bồi thêm một câu “Nàng đã dâng hiến vậy rồi. Công tử đã nghiện rồi còn ngại!”


“Xú nha đầu!” Trần An Vĩ khẽ mắng một tiếng, Ảnh Nhi nói đúng, Kích Xuân Thủy đã phát tác dù có thần y cũng không cứu được, chỉ có thể giao hoan nếu không sẽ bạo thể mà chết. Bất quá Trần An Vĩ không cam tâm, hắn còn đang định dùng Hồng Hỏa giải độc cho nàng, hắn không muốn chiếm lấy Lục Thanh Vân theo cách này.


Như biết hắn đang nghĩ gì, Lục Thanh Vân cố lấy một chút lý trí cuối cùng, “Ta tình nguyện!” nàng truyền âm cho hắn, đồng thời tay nàng cũng bạo dạn luồn xuống phía dưới hắn, vuốt lấy ƈôи ȶhịȶ đã ngẩng đầu từ khi nào. Thân côn khá dài, còn to và đầy gân guốc nên bàn tay nhỏ nhắn của nàng chỉ có thể nắm được một nửa mà không nắm hết được.


Hít!
Cuối cùng, chút lý trí cuối cùng của Trần An Vĩ cũng bị hành động này của nàng làm cho mất sạch. Ý niệm khẽ động, y phục của cả hai cháy rụi, để lộ ra thân thể trắng nõn nà ẩn dưới những vết thương do trận chiến trước.


Hai tay hắn cũng theo bản năng mà di chuyển khắp thân thể Lục Thanh Vân, một tay thì đặt tại nơi gò bồng xinh xắn, mạnh mẽ mà dịu dàng nắn bóp nó thành muôn hình vạn trạng. Tay còn lại thì vuốt ve cô bé làm Lục Thanh Vân không ngừng rên rỉ. Động tác của hắn làm Lục Thanh Vân cảm thấy hạ thân cực kì trống rỗng, “Ưm… ngứa…”


Trần An Vĩ biết nàng sắp không chịu nổi, liền nhanh chóng lật úp người nàng lại, đảo khách thành chủ, tiểu huynh đệ đã sớm đặt ở cửa u cốc đã ướt từ bao giờ. Hông và eo kết hợp đẩy mạnh.
Ót… Một dòng máu đào chảy ra, lớp màng quý giá nhất của nữ nhân bị xé toạc.


“A… Đau… đau quá!” Lục Thanh Vân lần đầu bị xâm nhập, dù chịu ảnh hưởng từ Kích Xuân Thủy, nhưng cảm giác đau đớn là vẫn có. Nghe vậy, Trần An Vĩ thương xót không thôi, hắn trườn lên phía trước, nhắm môi nàng mà hôn xuống, hai tay không ngừng xoa bóp đôi gò bồng mềm mịn của nàng nhằm xoa dịu cơn đau lần đầu của nàng.


“Bảo bối, nàng khít quá!”
Phía dưới u cốc không ngừng co giật như muốn đào thải vật thể lạ, tiểu huynh đệ thì biểu tình dữ dội, nhưng Trần An Vĩ vẫn cố kiềm chế vì không muốn giai nhân đau đớn.


Cơn đau đã đi vơi đi phần nào, ɖu͙ƈ hỏa trong người nàng lại lần nữa bốc lên, eo thon khẽ uốn éo như mời gọi, Trần An Vĩ cũng không cưỡng lại, hạ thân dần chuyển động.
Phạch… phạch… phạch…


“Ưm… A… Sướng…” những tiếng rên khe khẽ được cất lên, lại như nghẹn ngào vì đôi môi còn bị hắn chiếm giữ.
“Sướng không bảo bối? Ta cũng sướng!” tiếng rên của nàng làm cho hắn như uống phải thuốc kích thích, hạ thân cũng dần chuyển động nhanh hơn.


“Ưm ưm… a... a… sướng quá… Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ…” Cơn sướng khoái khiến Lục Thanh Vân không thể suy nghĩ được gì nữa, nàng chỉ có thể gọi tên hắn theo từng nhịp nhấp.


Không biết qua bao lâu, chỉ thấy hạ thân của nàng co bóp dữ dội, một dòng nước ấm tuôn ra, văng ướt hết cả hai người. Lục Thanh Vân tiết thân lần đầu tiên. ɖu͙ƈ hỏa trong người đã giảm bớt, thần trí cũng dần ổn định lại, nàng nhìn nam nhân trước mặt này, trong ánh mắt hiện lên một tia nhu tình như nước, một chút bẽn lẽn của thiếu nữ mới biết yêu.


Nam nhân này, mỗi lần hắn xuất hiện là mỗi lần làm nàng bất ngờ. Lần trước, thân hình gầy gò xanh xao của hắn xuất hiện, nhưng khí chất hoàn toàn đối lập khiến nàng không thể rời mắt, lần này hắn lấy một tư thái hiên ngang, nhất kích miểu sát Nguyên Sư Đỉnh Phong tu sĩ, thậm chí không vì nàng trúng phải Kích Xuân Thủy mà lợi dụng chiếm hữu nàng.


Từng điều một đều khiến Lục Thanh Vân tò mò, hứng thú, rồi cảm động. Đến cuối cùng, càng là quyết định trao cả thân thể và trái tim cho hắn. Mai này dù hắn có ra sao, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh hắn. Vô oán vô hối!


Tác: Nữ nhân ấy à… có đôi khi… chẳng cần hành động hoa mĩ, lời nói mật ngọt. Mà chỉ cần những hành động tinh tế nhỏ nhặt thôi.
Trần An Vĩ cũng cảm giác được nàng đang nhìn hắn, hắn ngước lên nhìn nàng khẽ thủ thỉ “Vân nhi, ta yêu nàng!”


“Thϊế͙p͙ cũng yêu chàng!” Lục Thanh Vân mỉm cười đáp lại.
Nhiệm vụ chưa hoàn thành, Trần An Vĩ cũng không vội, bởi vì hắn biết vẫn còn một công việc khác, đó là giúp Lục Thanh Vân luyện hóa Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, nhưng mà… hắn đã luyện hóa mất rồi còn đâu?


Ngày lúc này, Ảnh Nhi xuất hiện lơ lửng trước mặt hắn, “Công tử có thể thông qua song tu để chia sẻ thiên địa dị vật với tình lữ nha, đồng thời giữa hai người cũng sẽ sinh ra một mối liên kết, chỉ cần hai người toàn tâm toàn ý, dù ở bất cứ đâu cũng có thể cảm nhận được nhau.”


Thực ra, hắn cũng có biết, một chút thôi, nhưng cũng không tính là mù mịt, đó là dị năng của “Thiên Địa Quy Nhất Kinh” – Tâm Ý Tương Liên. Nhưng hắn chỉ biết đến tên thôi. Không ngờ hôm nay lại được sử dụng.


Khóe miệng nở nụ cười tà, hắn nhìn Lục Thanh Vân, khẽ nói “Bảo bối, để ta truyền Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cho nàng.”


Cảm nhận được ƈôи ȶhịȶ trong người lại to thêm một vòng, nàng khẽ rên lên một tiếng, nhìn hắn gật nhẹ. Bên dưới hạ thân lại chịu ma sát, nhưng đột nhiên nàng lại cảm nhận một nguồn năng lượng dồi giào truyền vào cơ thể mình.


“Ưm… chàng làm gì vậy?” Nàng khẽ hỏi, cơ thể vẫn không ngừng uốn éo theo từng cú nhấp của hắn.


“Ta truyền Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cho nàng.” Hắn cực kì nghiêm túc trả lời, dưới hạ thân vẫn không ngừng ra vào, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm vẫn tiếp tục được truyền qua nơi tư mật ấy vào cơ thể nàng. Vết thương trên người dần khép lại, kết vảy sau đó lành hẳn như chưa từng có gì xảy ra. Thân thể trắng nõn nà, thon gọn không chút tì vết của nàng hiện ra trước mặt hắn. “Nàng đẹp quá!”


“Ưm… ăn hết người ta rồi mới nói!” Lục Thanh Vân giả vờ giận dỗi, nhưng trong lòng lại chảy xuôi một dòng nước ấm. Vì nàng biết, hắn đang giúp nàng trị thương, còn truyền Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cho nàng. Nhưng mà nàng cũng lo lắng, vì nếu làm vậy, hắn sẽ mất đi Băng Hỏa Luân Hồi Diễm


“Thϊế͙p͙ đã khỏe rồi, chàng đừng truyền Băng Hỏa Luân Hồi Diễm qua nữa!”
Nàng vừa dứt lời thì đôi môi đã bị hắn ngậm lấy, bên tai nghe giọng nói trầm ấm của hắn truyền âm “Ngoan, nghe ta!” Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại khiến nàng thấy yên tâm hơn.


Không biết qua bao lâu, thương thế của Lục Thanh Vân đã hồi phục hẳn, bởi vì nhận được Băng Hỏa Luân Hồi Diễm nên cảnh giới có phần tăng tiến, từ Nguyên Sư Lục tinh thăng lên thành Nguyên Sư Bát tinh. Trực tiếp thăng thêm hai tinh. Đủ thấy thiên địa dị vật khủng bố tới mức nào. Chưa hết, nàng còn cảm nhận được một mối liên kết mơ hồ giữa hắn và nàng.


Nằm trong lòng hắn, nàng hỏi “Mối liên kết này là gì vậy chàng?”


“Là do công pháp ta tu luyện, nó cho phép ta có thể chia sẻ thiên địa dị vật với nàng thông qua song tu, hơn nữa còn giúp chúng ta có thể hình thành một mối liên kết, càng về sau càng bền chặt.” Trần An Vĩ nói, vừa nói hắn còn phóng thích Băng Hỏa Luân Hồi Diễm ra ngoài, như để chứng minh rằng mình vẫn còn thậm chí sau khi chia sẻ, sức mạnh của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm còn không hề giảm đi.


“Thật thần kì!” Lục Thanh Vân mắt chữ A mồm chữ O nhìn hắn, một lúc sau mới hoàn hồn, nàng lại hỏi tiếp “Vậy công pháp chàng tu luyện là gì vậy? Chẳng phải nói chàng không có Nguyên Hải sao?”. Quyết tâm giải quyết hết mọi thắc mắc, dù sao sau này cũng là thê tử của hắn, đã lựa chọn đi theo hắn rồi cũng nên hiểu hết về hắn.


Trần An Vĩ từ tốn trả lời, hắn sẽ không giấu bất kì điều gì với nữ nhân của mình “Ta tu là tu “Thiên Địa Quy Nhất Kinh” do sư phụ Ảnh Nhi của ta giao cho, ngoài ra vì ngài thấy ta không tu luyện được nên đã giúp ta học Khí Văn, bây giờ ta cũng đã là Nguyên Sư Bát tinh Khí Văn Sư rồi.”


Ảnh Nhi một bên nghe hắn nói liền bĩu mỗi, tất cả đều do công tử tự mình cố gắng nha, nàng chẳng làm gì cả. Thậm chí lúc công tử đánh thức Hệ Thống, đã vốn là Nguyên Sư Bát tinh Khí Văn Sư rồi có được không? Hắn chỉ cười nhìn nàng, không nói gì.


“Ồ, thảo nào chàng có tự tin như vậy?” Lục Thanh Vân mỉm cười nhìn hắn, thông minh như nàng không quá khó để nhận ra Trần An Vĩ sau lưng còn có một sư phụ, chỉ là không ngờ công pháp kì diệu như “Thiên Địa Quy Nhất Kinh” nói cho là cho luôn. Chẳng phải giữ lại tự mình tu luyện sẽ tốt hơn sao. Không tính việc có thể giúp tu sĩ không có Nguyên Hải tu luyện, thì việc có thể chia sẻ thiên địa dị vật mà không làm mất đi năng lượng của chúng cũng quá là nghịch thiên đi.


Sau khi nghe Trần An Vĩ giải thích, nàng cũng hiểu rằng cứ mỗi lần đột phá cảnh giới lớn là hắn lại cần một loại thiên địa di vật tương ứng. Hiện tại hắn vừa đột phá, nhờ luyện hóa Băng Hỏa Luân Hồi Diễm đột phá bình cảnh.


Lục Thanh Vân đang mải suy nghĩ thì nhìn thấy ánh nhìn thâm thúy của hắn, “Chàng… lại muốn sao?”
“Ta lúc nào cũng muốn nàng!” Trần An Vĩ cười tà, hạ thân lại tiếp tục ra vào


“A ưm…” Hạ thân bị kích thích đột ngột làm Lục Thanh Vân không thích ứng kịp liền rên lên một tiếng. Hai tay ôm cổ hắn, hai chân thì quặp chặt eo hắn, còn eo thì liên tục uốn éo tạo điều kiện cho hắn dễ ra vào hơn.


“Bảo bối, nàng khít quá, ta yêu nàng!” Vừa nói hắn vừa ngậm một bên ngực của nàng, bên kia đã bị bàn tay hư hỏng nhào nặn thành muôn hình vạn trạng.


“A đáng ghét, chàng… là tên đại ɖâʍ tặc!” Lục Thanh Vân khẽ đánh yêu hắn một cái. Cơn sướng khoái vẫn không ngừng dâng lên, lời nói chưa ra tới miệng lại liên tục bị ngắt quãng, nàng chỉ còn biết rên rỉ “Sướng… sướng… chết thϊế͙p͙ rồi…”


Cả hang động vang lên tiếng rên rỉ của nữ nhân, tiếng thở dốc của nam nhân cũng tiếng da thịt va chạm đầy ám muội. Chẳng biết qua bao lâu sau, Trần An Vĩ dồn sức, hông đẩy nhanh tốc độ chạy nước rút, cuối cùng bằng một tiếng rên dài của Lục Thanh Vân, nàng tiết thân, hắn cũng bắn từng đợt sinh mệnh nóng hổi vào tận cũng hoa tâm nàng.


“Ấm… ấm quá! Chàng làm thϊế͙p͙ sướng chết mất!” Lục Thanh Vân mệt nhoài, thở dốc nằm trong lòng hắn, tiểu huynh đệ vẫn còn cương cứng nằm trong người nàng. Nàng khẽ trách yêu hắn “Chàng đó, nhìn thì gầy gò mà lâm trận lại khỏe như vậy, làm thϊế͙p͙ mệt muốn chết!”


“Hehe, do nàng hấp dẫn quá, ta không cưỡng lại được.”
“Dẻo miệng quá đi!” Lục Thanh Vân giả vờ hờn dỗi, đánh yêu hắn một cái.


Ôm nhau được một lúc, Trần An Vĩ bế nàng tới một hồ nước gần đó, hồ nước không sâu lắm nhưng lại nằm sâu trong hang động này, lúc nãy khi hắn ẩn nấp có phát hiện nên dứt khoát bế nàng tới đó. Hồng Hỏa Nguyên Lực được hòa vào trong nước, hồ nước bắt đầu ấm lên như suối nước nóng, lại được bồi bổ bởi Thiên Địa Nguyên Khí, ngâm mình trong này chỉ thấy vô cùng sảng khoái. Trăm lợi vô hại!


Chợt lúc này vang lên âm thanh của Hệ Thống “Tinh! Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ “Giải cứu ái thê”, nhận một lần triệu hoán Pháp Bảo ngẫu nhiên, 1 nghìn Nguyệt Ảnh tệ.”
“Tinh! Chức năng mới “Nguyệt Ảnh Quầy” đã khai mở!”


Hai âm thanh vang lên cùng lúc làm Trần An Vĩ phấn khích, nhìn hắn cười vui ra mặt như vậy khiến Lục Thanh Vân mơ hồ, không hiểu nam nhân này có chuyện gì mà vui như vậy? “Chàng có chuyện gì sao?”
Hắn ôm hôn nàng một cái rồi nói “Sư phụ Ảnh Nhi lại gửi đồ tới cho ta!”


Lục Thanh Vân nghe vậy cũng mỉm cười, im lặng nhìn hắn, thảo nào hắn vui như vậy!
Ảnh Nhi cũng xuất hiện bên vai hắn, môi nhỏ khẽ mở, giọng nói trong trẻo lại cất lên, giải thích một chút “Nguyệt Ảnh Quầy là chức năng mới của Hệ Thống, chỉ khi nào Nguyệt Ảnh tệ của công tử đạt hơn 1 vạn mới có thể khai mở.”


Trần An Vĩ gật gù, chăm chú lắng nghe nàng nói tiếp. Ảnh Nhi phất tay một cái, một giao diện mới được mở ra, trước mặt Trần An Vĩ là ba ô vuông có chứa những vật phẩm, nhìn qua rất đáng giá.


“Nguyệt Ảnh Quầy sẽ bán những vật phẩm có thể hỗ trợ cho quá trình phát triển của công tử, theo đó Quầy cũng sẽ phát triển theo. Những vật phẩm này có thể là Công Pháp, Nguyên Thuật, Thể Thuật, Hồn Thuật, Đan Dược, Y Phục,… Tùy theo độ quý giá mà số lượng Nguyệt Ảnh tệ sẽ lớn nhỏ khác nhau. Mỗi ngày Quầy sẽ làm mới một lần, ngoài ra công tử cũng có thể sử dụng Nguyệt Ảnh tệ để làm mới.”


Trần An Vĩ gật gật đã hiểu, hắn nhìn lên ba ô vuông kia, lúc này Quầy chỉ bán vật phẩm từ Thiên cấp trở xuống, nhưng cũng đã rất đáng giá.
Ô thứ nhất là Thiên cấp Trung phẩm Bảo Kiếm – Lôi Vận Kiếm, giá 5 nghìn Nguyệt Ảnh tệ.


Ô thứ hai là Địa cấp Thượng phẩm Y Phục – Bạch Lôi Y, giá 3 nghìn Nguyệt Ảnh tệ.
Ô thứ ba là một tấm Sơ cấp Dịch Chuyển Phù, giá 1 nghìn Nguyệt Ảnh tệ.


Càng nhìn hắn càng phấn khích nha, không biết do lần đầu mở cửa hàng nên may mắn hay sao mà hắn nhận được toàn đồ tốt, quay sang nhìn Lục Thanh Vân hỏi “Bảo bối, nàng thích sử dụng kiếm sao?” Trần An Vĩ nhớ lại lúc thu phục Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, nàng sử dụng kiếm, lại toàn thi triển kiếm pháp. Chỉ tiếc là thanh kiếm lúc đó chỉ là Địa cấp Hạ phẩm, nên đã vỡ nát do dư ba.


Lục Thanh Vân nghe hỏi, nàng khẽ gật đầu “Từ nhỏ thϊế͙p͙ thích nhất là kiếm, gia tộc thϊế͙p͙ cũng toàn là kiếm pháp nên tu luyện cũng khá thuận lợi.”
Trần An Vĩ nghe vậy lập tức mở Nguyệt Ảnh Quầy, mua hết tất cả, Nguyệt Ảnh tệ nhanh chóng giảm xuống còn 2 nghìn tệ.


“Bảo bối, có quà cho nàng đây!” Nói rồi, hắn lấy Lôi Vận Kiếm và Bạch Lôi Y ra đưa cho nàng.


“Khí… khí tức này?” Lục Thanh Vân không dám tin vào mắt mình, hắn vậy mà tùy tiện xuất ra hai món Thiên cấp Trung phẩm cùng Địa cấp Thượng phẩm này, dù biết là sư phụ hắn tặng, nhưng mà đây là cả gia tài đó, phải biết Lục gia nàng là Nhất phẩm gia tộc nhưng chỉ có một kiện Thiên cấp Hạ phẩm – Thanh Lôi Kiếm mà thôi.


Nếu nói mang Thanh Lôi Kiếm đem cho người khác, chắc chắn gia tộc sẽ không đồng ý, nhưng Trần An Vĩ không những không giấu đi mà còn đem cho nàng, thế gian này có mấy ai lại dứt khoát được như hắn chứ. Ánh mắt nàng lúc này nhìn hắn như thể vật thể lạ, nhưng lại không chút che giấu mà có thêm cảm động cùng yêu thương.


Trần An Vĩ nhìn nàng, tay vuốt mái tóc đen tuyền pha chút tím phía đuôi của nàng, mỉm cười “Không cần nhìn ta như vậy, nàng là thê tử của ta!” vì là thê tử của hắn nên hắn sẵn sàng làm mọi việc để nàng trở nên mạnh mẽ hơn.


Lục Thanh Vân nghe vậy, không kiềm được xúc động, dựa sát vào người hắn, tự dâng hiến môi thơm, bàn tay tinh nghịch lại luồn xuống phía dưới khẽ vuốt ve tiểu huynh đệ của hắn. Trần An Vĩ được thê tử dâng hiến, sao có thể từ chối, hắn ôm chặt lấy nàng, ngậm lấy đôi môi mềm mại, ướt át đó. Hang động lại một lần nữa tràn ngập sắc xuân.


冷私夜 x 白蓮花