Vạn Vũ Đế Vương

Chương 6: Huấn luyện gian khổ

Trở lại với Trần An Vĩ, hắn lúc này đang vừa ngự không về Trần gia vừa trò chuyện với Ảnh Nhi


“Theo nàng thì ta nên tu luyện Nguyên Lực thuộc tính nào tiếp theo?” Hắn hỏi không phải vì hắn không có chính kiến, mà là vì hắn tôn trọng ý kiến của Ảnh Nhi. Nếu không có nàng, thì bây giờ hắn vẫn chỉ là một tên phế vật không thể đột phá Nguyên Úy mà thôi.


Ảnh Nhi suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng “Công tử hiện tại đã có Hồng Hỏa Nguyên Lực cũng tạm có thể gọi là có thủ đoạn tấn công, Ảnh Nhi nghĩ công tử nên tu luyện Huyền Mộc để có thêm thủ đoạn trị liệu, hoặc Thiết Thổ để phòng ngự.”


“Hmm…” Trần An Vĩ nghe vậy cũng lâm vào trầm tư, nếu như có một mình, hắn không ngại tu luyện thêm thuộc tính sát phạt như Tử Lội hoặc thanh lãnh khó lường như Lam Băng, nhưng bây giờ hắn lại có mục tiêu cần bảo vệ nên mới lâm vào suy nghĩ.


Ảnh Nhi ở một bên thấy hắn có vẻ lựa chọn khó khăn nên đành lên tiếng “Thực ra… công tử có thể tu luyện hai hay thậm chí nhiều loại thuộc tính cùng lúc nha. Chỉ bất quá, cái gì nhiều thì không tinh. Nên Ảnh Nhi kiến nghị công tử chỉ nên tu luyện một thuộc tính một lần.”


Trần An Vĩ nghe vậy cũng không gấp, hắn đúng là khao khát sức mạnh, tuy nhiên hắn lại chú trọng chất lượng hơn. Thử nghĩ ngươi có nhiều thủ đoạn để làm gì khi không thành thạo thứ gì dù chỉ một cái? Nghĩ nghĩ một lúc hắn quyết định sẽ tu luyện Huyền Mộc Nguyên Lực.


Vì cái gì ư? Vì hắn muốn có sự bảo vệ tốt nhất cho nữ nhân của hắn. Với sinh mệnh lực dồi dào vốn có của Mộc Thuộc Tính, lại cộng thêm Vô Thượng công pháp, hắn tự tin có thể giúp người bên cạnh hắn có được tốc độ khôi phục vượt trên một đại cảnh giới.


Nhưng mà… vấn đề tiếp theo làm hắn càng thêm ảo não, vì biết đi đâu để tìm nơi có Mộc Thuộc Tính dồi dào đây. Phải biết rằng không phải tự nhiên mà hắn có thể sử dụng được Hồng Hỏa Nguyên Lực, muốn bắt đầu tu luyện một thuộc tính nào đó cần phải học được cách hấp thu thuộc tính đó trước, sau đó nhờ sự huyền ảo của Vô Thượng mà nắm bắt được bản chất của thuộc tính đó, nhờ vậy mà khi hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí sẽ có thể chuyền hóa thành loại Nguyên Lực Thuộc Tính đó.


Bản thân hắn là Trần gia Thiếu chủ, vốn được tu luyện Hỏa Hệ Công Pháp từ nhỏ nên không quá khó để hắn nắm vững bản chất của Hỏa Thuộc Tính. Nhưng còn Mộc Thuộc Tính thì hơi khó a…


Nghĩ rồi hắn lắc đầu, nếu đã không giải quyết được thì tạm quên nó đi, hiện tại phải nhanh chóng trở về còn tới Lục gia nữa. Không chút chần chừ, Trần An Vĩ gia tăng tốc độ.

Lục gia


Tại một căn phòng không tính là nhỏ, được trang trí vô cùng trang nhã, gọn gàng. Trong phòng ngồi lấy hai vị tuyệt sắc giai nhân, một người hòa nhã dịu dàng, một người khác thì năng động nhiệt tình. Nhưng điểm chung là cả hai đều rất lạnh nhạt với người ngoài. Dường như nam nhân bên ngoài không là gì trong mắt hai nàng.


“Tỷ tỷ, tỷ vẫn đang nhớ tới tên nam nhân kia sao?” Vị giai nhân năng động nhiệt tình lên tiếng, giọng có hơi bất mãn. Nàng thực sự không biết vì sao vốn lạnh lùng như tỷ tỷ nàng lại trở nên thất thần, đôi khi còn tủm tỉm cười như thiếu nữ biết yêu từ khi đi lịch luyện về. Hỏi ra mới biết, tỷ tỷ nàng thực sự đã yêu. Điều khiến nàng bất mãn chính là tỷ tỷ vậy mà lại yêu phế vật kia của Trần gia? Làm sao muội muội như nàng có thể chấp nhận?


“Huyền nhi, tỷ biết muội muốn ta tìm được đấng lang quân tốt, nhưng đối với ta chàng chính là tốt nhất.” Vị giai nhân còn lại không nhanh không chậm trả lời.
“Tỷ!” Huyền nhi nghiến răng nói “Hắn đã làm gì khiến tỷ tỷ ngươi mê muội như vậy chứ?”


“Được rồi Huyền nhi, tới lúc gặp được hắn không chừng muội còn không tự chủ được mà rơi vào ma trảo của hắn đó.” Nói rồi, nàng nở nụ cười nhìn lấy vị muội muội của mình.


Huyền nhi nhìn vậy khẽ ngẫn người, nàng chưa từng nhìn thấy tỷ tỷ nàng cười tươi như vậy. Hắn là ai lại có thể khiến tỷ như vậy? Đối với tên tỷ phu này, nàng vậy mà lại có chút tò mò.
Hai vị giai nhân này không ai khác, chính là hai vị công chúa của Lục gia, Lục Thanh Vân cùng Lục Thanh Huyền.


“Hừ để ta xem, mang danh phế vật ngươi có thể làm nên trò trống gì?” Lục Thanh Huyền thầm nghĩ, thực ra nàng cũng chỉ vì lo cho tỷ tỷ mình nên mới như vậy. Chứ nàng chưa bao giờ tỏ ra khinh thường bất kì ai, vì từ nhỏ tới lớn, nàng luôn được tỷ tỷ và các trưởng bối trong gia tộc dạy không được đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.


Từng có một lần nàng vì không nghe lời mà suýt mất mạng. Năm đó, nàng chỉ mới 8 tuổi, chỉ là một cô nhóc với tu vi Bát tinh Nguyên Giả, nhưng cũng là thiên tài khiêu chiến vượt cấp. Chính vì thế mà sinh ra kiêu ngạo, lần đó nàng cũng vào Bát Sơn Sâm Lâm để lịch luyện hằng tháng. Trên đường bắt gặp một con Nhị tinh Tam giai Độc Vũ Điểu đang bị thương, nàng cứ ngỡ mình sẽ giết được nó.


Nhưng không, Tam giai yêu thú vẫn là Tam giai yêu thú, chung quy chúng nó tương đương với Nguyên Sư cảnh tu sĩ, làm sao một Nguyên Giả cảnh như nàng có thể đối kháng. Cứ ngỡ nàng sắp chết thì một thân ảnh gầy gò nam tử xuất hiện, nhìn có vẻ là bằng tuổi nàng, hắn vừa xuất hiện đã thấy vô tận Văn tự thần bí hóa thành những phi kiếm không chút ngần ngại đâm vào con Độc Vũ Điểu kia.


Cuối cùng, dù có hơi chật vật, nhưng hắn vẫn thành công giết được con Độc Vũ Điểu đó và cứu mạng nàng. Trước khi rời đi, hắn chỉ quay lại nhìn nàng nở nụ cười ngây ngô. Nụ cười đó không thể nghi ngờ là nụ cười đẹp nhất mà nàng từng được chứng kiến, vì đơn giản nó là nụ cười của nam nhân đã cứu mạng nàng.


Hai vị tuyệt sắc giai nhân ngồi trong căn phòng đó, vừa nhàn nhã ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, vừa suy nghĩ về nam nhân mà không hề biết rằng người mà hai nàng nghĩ tới lại cùng là một người.

Hàn gia – một trong những Nhất phẩm gia tộc…


Trái ngược với không khí vui tươi tại Lục gia, bầu không khí tại Hàn gia luôn thâm trầm, băng lãnh. Nhưng ngày hôm nay, bầu không khí còn căng thẳng hơn rất nhiều. Vì lệnh bài của Thiếu chủ bọn hắn hôm nay đã vỡ nát rồi.


“Các ngươi, ai có thể cho ta biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao Bạch nhi lại chết? Hả?” Hàn gia chủ Hàn Vô Lĩnh gào rống như một con hoang thú, khí thế hắn tỏa ra khiến Hàn gia chúng trưởng lão phải rùng mình.


Đại Trưởng lão Hàn Vô Nhất ngồi một bên, lên tiếng “Bẩm gia chủ, dựa theo khí tức cuối cùng của Thiếu chủ, có thể thấy hắn đến Hồng Hỏa Sơn thuộc Bát Sơn Sâm Lâm, lão phu nghĩ chúng ta có thể dựa vào đó để tiến hành điều tra.”


“Được, vậy ai trong các người sẽ nhận nhiệm vụ này?” Hàn Vô Lĩnh nghe vậy đưa mắt nhìn quanh.
Lúc này có một nam tử trung niên thân mặc lam y đứng lên “Bẩm gia chủ, ta nguyện nhận nhiệm vụ này.” Hắn chính là Tứ trưởng lão Hàn Vô Tứ, tu vi Lục tinh Nguyên Hoàng.


“Hừ, bổn tọa muốn chuyện này nhanh chóng được sáng tỏ, rõ chưa?” Hàn Vô Lĩnh hừ lạnh nói.

Dưới chân Hồng Hỏa Sơn…


Nơi đây tọa lạc một thôn trấn nhỏ, đa phần đều là phàm nhân – Dương Hỏa Trấn. Lúc này, một thân ảnh mang hắc y vô thanh vô tức bước tới một căn nhà vô cùng bình thường. Nhưng ít ai biết được rằng căn nhà này là tụ điểm thác loạn bí mật của Hàn gia.


Không sai, tên hắc y nhân này chính là Tứ trưởng lão Hàn Vô Tứ, hắn tới đây vì muốn gặp một người, Chiêm Tinh Sư cấp bậc Đại Tông Sư – Hàn Tinh. Cũng nhờ có vị Chiêm Tinh Sư này mà năm xưa Hàn gia mới có thể thành công đánh lén Trần gia lão tổ vào giây phút chủ chốt.


“Người Hàn gia?” Trong một căn phòng tối sâu trong cùng, một vị lão nhân thân mặc bạch y đang ngồi đã tọa, cảm nhận được khí tức quen thuộc, hắn mở ra đôi mắt đã nhắm từ bao giờ.


Hàn Vô Tứ bị hắn nhìn lập tức thấy lạnh gáy, vội cúi gập người hành lễ, kính cẩn nói “Đại Tông Sư, Hàn Bạch Thiếu chủ bị giết, kính mong ngài giúp ta tìm ra kẻ đứng đằng sau.”
“Ồ, để đổi lại, các người có gì cho ta?” Hàn Tinh nhàn nhạt mở miệng, khóe miệng nhếch lên ɖâʍ tà.


“Bẩm… trong tộc có một nữ nhân thiên tài tên là Hàn Mộng Nhu, nàng chỉ mới 15 tuổi nhưng đã đạt tu vi Nhị tinh Nguyên Sư. Nàng còn là một mỹ nhân, nếu Đại Tông Sư ngài thích, ta sẽ đem nó dâng lên cho ngài.” Hàn Vô Tứ vô thức cảm thấy rùng mình.


Tên Hàn Tinh này ngoài mặt mang danh Đại Tông Sư, đạo mạo đoan chính, nhưng thực chất là một tên tà tu, chuyên đi hút tu vi nữ nhân mà thăng tiến. Hàn Mộng Nhu là con gái của Ngũ trưởng lão đời trước, phụ mẫu nàng đã tử nạn khi thực hiện nhiệm vụ của gia tộc, thế nên trong mắt cao tầng Hàn gia bây giờ, nàng không khác gì con tốt thí.


“Được, ngươi nhanh chóng đem nó tới đây cho ta.” Hàn Tinh lộ vẻ càng ngày càng ɖâʍ tà, cứ nghĩ sẽ được thưởng thức mỹ nhân làm toàn thân hắn ngứa ngáy.


Hàn Vô Tứ được lệnh lập tức đi ra ngoài liền biến mất, rất nhanh sau đó hắn đã xuất hiện trên tay còn xách một nữ nhân bất tỉnh, không ai khác ngoài Hàn Mộng Nhu.


Hàn Tinh nhìn thấy nữ nhân này lập tức không nhịn được mà lao tới, nhưng nghĩ tới hiện tại có người ngoài là Hàn Vô Tứ ở đây nên chỉ đành nín nhịn lại. “Kính mong Đại Tông Sư, tìm giúp kẻ đã giết Thiếu chủ nhà ta.”


“Hừ, được rồi.” Nói xong, Hàn Tinh ngồi xuống, miệng niệm khẩu quyết, rất nhanh một làn khói trắng hiện ra, kì diệu là làn khói này lại có thể hiển thị hình ảnh. Bên trong làn khói lúc này là hình ảnh một thiếu niên. Nhưng lúc này, dị biến nảy sinh…


Chỉ thấy làn khói vừa xuất hiện liền bị một lực lượng vô hình đánh nát, đồng thời trên bầu trời xuất hiện lôi đình, không nói lời nào đã giáng xuống. Hàn Tinh không kịp né tránh liền bị đánh thành bọt máu.


Trần An Vĩ đang di chuyển xuống chân Hồng Hỏa Sơn thì nghe được âm thanh Hệ Thống, khiến tâm trạng hắn trùng xuống.
“Cảnh báo! Có kẻ sử dụng Chiêm Tinh Thuật dò xét ký chủ! Hệ Thống kích hoạt dị năng của Vô Thượng công pháp – Diệt Sát.”


Ảnh Nhi cũng xuất hiện một bên nói “Hẳn là Hàn gia đã phát hiện ra Hàn Bạch bị công tử diệt sát.”


Trần An Vĩ cũng gật đầu đồng ý với nàng, từ lúc hắn rời nhà tới nay chỉ mới diệt qua Hàn Bạch, lại mặc hắc y nên hầu như không có ai chú ý. Nếu như vậy mà hắn không thể nghĩ ra là ai dò xét hắn thì cũng thật quá phế vật đi.


Nhưng mà, bỗng dưng bị dò xét không thể không khó chịu, tuy không thể làm gì được Hàn gia nhưng không có nghĩa hắn sẽ để yên. “Ảnh Nhi, có cách nào cho ta biết kẻ dò xét ta ở nơi nào không? Dù hắn có bị diệt sát thì tên kia hẳn vẫn còn ở đó chứ?” Tên kia mà hắn nói là kẻ ra lệnh dò xét hắn.


Ảnh Nhi thắc mắc hỏi “Công tử quên ngươi cũng biết Chiêm Tinh Thuật sao?”
“Ờ ha, ta quên mất.” Trần An Vĩ lúc này mới ngớ người, hắn vừa mới nhận được Chiêm Tinh Đạo, như vậy hắn cũng biết Chiêm Tinh Thuật mà. Không chần chừ, hắn nhanh chóng tìm một hang động gần đó, bắt đầu quá trình dò xét.


Theo từng ấn pháp và niệm chú, Hồn Lực trong cơ thể hắn cuồn cuộn trào ra, hình thành một mặt kính phía trước mặt hắn, mặt kính nhanh chóng hiện lên từ đầu tới cuối quá trình Hàn Vô Tứ và Hàn Tinh dò xét hắn.


Lúc này, vì dò xét tiêu hao quá lớn, Hồn Lực trong người hắn cũng gần cạn kiệt. Trần An Vĩ sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi. Hắn nhanh chóng hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí, tiện tay lấy ra Bổ Mệnh Đan của Hệ Thống mà phục dụng. Rất nhanh toàn bộ tiêu hao gần như hồi phục.


Mở ra hai mắt nhắm nghiền, hắn khẽ cảm thán “Chiêm Tinh Thuật, tiêu hao thật lớn a.” Nếu như không phải có Bổ Mệnh Đan và Hồn Lực mạnh mẽ thì hắn không bị phản phệ tới kiệt quệ mới lạ.
Trần An Vĩ đứng dậy, cất bước đi tới nơi có kẻ dò xét mình.


Phía bên này, ngay khi Hàn Tinh vừa bắt đầu dò xét, lôi đình đã đánh xuống khiến hắn tan thành bọt máu, Hàn Vô Tứ đứng bên ngoài nhìn cảnh này lập tức biết có điều chẳng lành. Ngay khi hắn vừa định rời đi thì một thân ảnh nữ tử đã xuất hiện trước mặt khiến hắn sạm mặt.


“Lão cẩu, đánh lén ta xong muốn đi là đi sao?” Hàn Mộng Nhu đang tu luyện trong phòng thì bỗng nhiên cảm nhận được có người đột nhập, nàng không chần chừ vận Nguyên Lực giao đấu với hắn, không nghĩ tới lão già này lại vô sỉ tới mức sử dụng Mê Hồn Hương, xong rồi còn đem nàng tới nơi này. Cũng may Mê Hồn Hương không quá lợi hại, với tâm cảnh của Nguyên Sư cảnh như nàng cũng không quá khó để tỉnh lại.


Khí tỉnh lại lại thấy lão cẩu này có vẻ gấp gáp đi đâu đó, nàng không thể cứ để yên như vậy. Dù với tu vi Lục tinh Nguyên Sư của nàng khó có thể giết được lão, nhưng muốn trọng thương lão thì không thành vấn đề. Nhưng nàng sẽ không ngu mà đánh cược bản thân vào đó, nàng còn phải sống để báo thù cho cha mẹ. Chừng nào Hàn gia còn tồn tại, Hàn Mộng Nhu nàng không thể chết!


“Tiểu oa nhi, ngươi biết lão phu không có ác ý!” Hàn Vô Tứ cố gắng bày ra bộ mặt thân thiết nhất, lão hiện tại không có thời gian dây dưa với con tiện nhân này. Bởi vì kẻ có thể phản phệ khiến một Chiêm Tinh Sư cấp bậc Đại Tông Sư như Hàn Tinh chết không kịp phản kháng như vậy chỉ có thể là nhân vật cấp bậc Tôn Sư trở lên thôi, mà nhân vật như thế hắn không đắc tội được a. Càng nghĩ càng ớn lạnh, hắn quyết định không dây dưa với Hàn Mộng Nhu nữa.


“Câm mồm, dẹp bỏ bộ mặt giả tạo của ngươi đi!” Dứt lời, vô tận Thổ Hệ Nguyên Lực và Băng Hệ Nguyên Lực cấp tốc ngưng tụ tại đôi tay nàng. Đây là Nguyên Thuật do chính nàng sáng tạo ra, nàng gọi nó là…
“Thiên cấp Hạ phẩm Nguyên Thuật – Băng Thổ Liên Sát Chưởng!”


Theo tiếng hô của nàng, hai tay liên tục vũ động tạo ra vô cùng vô tận chưởng ấn, cấp tốc lao về phía Hàn Vô Tứ, Hàn Vô Tứ thấy vậy khẽ mắng một tiếng. Hai tay cũng cấp tốc kết ấn điều động Băng Hệ Nguyên Lực. Vô tận Băng Hệ Nguyên Lực hợp thành những thanh băng tiễn.
“Loạn Tiễn Băng Thiên!”


Cùng là Loạn Tiễn Băng Thiên nhưng cường giả Lục tinh Nguyên Hoàng như Hàn Vô Tứ thi triển không phải một Nguyên Sư cảnh như Hàn Bạch có thể so sánh.


Băng tiễn lấy thế không thể cản lao về các chưởng ấn của Hàn Mộng Nhu, nàng phải vẫn dụng gấp đôi lượng Nguyên Lực mới có thể miễn cưỡng chống lại. Không cho kẻ thù nghỉ ngơi, nàng nhanh chóng kết ấn, Nguyên Thuật này là Nguyên Thuật mạnh nhất nàng có thể thi triển với tu vi ở thời điểm hiện tại.


冷私夜 x 白蓮花