Vạn Vũ Đế Vương

Chương 9: Phụ thân ra mặt!

Băng Hoàng Trảo dù sao cũng do cường giả Bán Bộ Nguyên Tông cảnh đánh ra, Hỏa Hoàng Quyền dù có do Vô Thượng tạo ra thì nó cũng không nghịch thiên tới mức có thể giúp chủ nhân nó chiến đấu vượt hơn hai đại cảnh giới.


Hỏa Hoàng Quyền chỉ đủ để làm tiêu hao hơn sáu thành lực lượng của Băng Hoàng Trảo, nhưng như thế cũng đủ làm Trần An Vĩ bị thương.
Chỉ thấy sau khi vụ nổ tan đi, Băng Hoàng Trảo vẫn tiếp tục lao tới trong ánh mắt co rút lại của Trần An Vĩ.
Phốc!


Không kịp né tránh, Trần An Vĩ lập tức trúng chiêu, văng xa hơn năm dặm, miệng phun ra một ngụm máu, chật vật nhìn lấy lão giả đối diện.


“Vậy mà không chết? Hừ, có chút bản lĩnh!” Hàn Vô Nhất thấy hắn trúng phải Băng Hoàng Trảo do mình đánh ra mà vẫn có thể đứng dậy được, ngoài mặt hừ lạnh, nhưng trong lòng thì đang gào thét. Hắn gặp phải quái vật gì thế này? Nếu để tên này thuận lợi trưởng thành, Hàn gia chắc chắn sẽ gặp đại họa.


Nghĩ tới đây, sát cơ trong mắt càng nồng đậm, hai tay Hàn Vô Nhất cấp tốc kết ấn. “Băng Hàn Lãnh Vực!” Theo tiếng quát của hắn, Băng Hàn Lãnh Vực cấp tốc gào thét mà ra.


Băng Hàn Lãnh Vực do cường giả Bán Bộ Nguyên Tông cảnh như hắn thi triển phải gọi là ở một đẳng cấp khác so với một Lục tinh Nguyên Hoàng như Hàn Vô Tứ. Băng Hàn Lãnh Vực quét tới đâu, không gian ở đó lập tức hóa băng, muốn đem Trần An Vĩ giam vào trong.


“Haha!” Bất chợt hắn cười lên một tiếng, lần đầu tiên đối chiến với Bán Bộ Nguyên Tông cảnh, không ngờ hắn có thể đỡ được công kích mà không chết. Điều này đối với một tên mang danh phế vật như hắn thực sự là một cảm giác cực kì sảng khoái.


Chiến ý bị kích phát, một cỗ lực lượng từ trong cơ thể Trần An Vĩ gào thét mà ra “Bán Bộ Nguyên Tông cảnh… bổn thiếu gia không tin không thể đánh được ngươi!”
“Hồng Hỏa Vực – khai!”


Cỗ lực lượng vừa ra, Băng Hàn Lãnh Vực như gặp phải kỳ phùng địch thủ, vô tận Băng Hệ Nguyên Lực như gào thét, chúng điên cuồng đóng băng không gian muốn tiêu diệt Hồng Hỏa Vực.


Hồng Hỏa Vực cũng không phải dạng vừa, có chiến ý của Trần An Vĩ kích phát, dù chỉ là một thành sức mạnh, nhưng nó vẫn kiên cường chống chọi với Băng Hàn Lãnh Vực, điên cuồng tỏa ra sức nóng của mình để thiêu đốt Băng Hệ Nguyên Lực.


Nhận thấy Hồng Hỏa Vực có phần yếu thế hơn sao với Băng Hàn Lãnh Vực, Trần An Vĩ thả ra Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, tinh thần cũng trở nên tập trung cao độ. Hắn muốn nâng cao khả năng phán đoán của mình, bằng cách vừa cảm ngộ trong Băng Hàn Lãnh Vực vừa tránh né công kích từ Hàn Vô Nhất.


“Công tử đừng liều lĩnh, không nên nóng vội nhất thời mà ảnh hưởng tới đại sự!” Ảnh Nhi nhìn thấy hắn biểu hiện như vậy liền biết hắn muốn làm gì, nàng lập tức lên tiếng nhắc nhở. Nàng thực sự không hiểu vì sao công tử lại khát vọng sức mạnh tới vậy, bất chấp mọi giá chỉ để nâng cao thực lực.


Một tháng nay, Trần An Vĩ liên tục chiến đấu, bất chấp thời gian và không gian. Gặp bất kì yêu thú nào dù là Nhị giai hay Tam giai đều đánh. Nhiều lần bị thương, thập tử vô sinh, nhưng bằng vào nghị lực phi thường, hắn lại tiếp tục đứng lên. Dù biết tu sĩ không cần nghỉ ngơi cũng có thể sống được, nhưng như thế này chẳng khác nào tự giết bản thân cả. Nàng thực sự rất lo cho hắn!


“Đừng lo, ta cảm nhận được phụ thân ta sắp tới rồi!” Trần An Vĩ xoa đầu nàng, khẽ trấn an một tiếng, rồi nhanh chóng bước vào trạng thái cảm ngộ. Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cũng làm nhiệm vụ của nó, được ở trong Băng Hàn Lãnh Vực và Hồng Hỏa Vực khiến nó hứng phấn hò reo. Theo đó vô tận Băng Hệ Nguyên Lực bị nó hấp thu rồi truyền về cho Trần An Vĩ.


Hàn Vô Nhất thấy tên hắc y nhân này vậy mà dám bước vào trạng thái cảm ngộ trước mặt mình, nhất thời trở nên tức giận. Một cường giả Bán Bộ Nguyên Tông cảnh như hắn từ bao giờ bị khinh thường đến vậy?


Phải biết Bán Bộ Nguyên Tông cảnh ở bất kì Nhất phẩm thế lực hay thế lực cao cấp hơn nào thì đều là thành phần nòng cốt, làm sao có chuyện bị khinh thường như vậy.


Chỉ thấy hắn liên tục thủ ấn, miệng niệm lấy khẩu quyết phức tạp, vô tận Nguyên Lực từ cơ thể trào ra, nhưng lần này ngoài Băng Hệ Nguyên Lực, còn có Thủy Hệ Nguyên Lực.


Thủy Hệ Nguyên Lực vừa ra, Băng Hàn Lãnh Vực như gặp phải chất kích thích, sức mạnh đại tăng, chẳng mấy chốc đã lấy lại thế thượng phong. Mà Hàn Vô Nhất cũng không phải đứng im.


Hắn lấy ra một kiện Thiên cấp Hạ phẩm Pháp Bảo – Băng Hàn Thanh Liêm Đao, Thủy và Băng Hệ Nguyên Lực cấp tốc gia trì vào thân đao, khiến nó càng thêm dữ tợn.
“Thiên cấp Hạ phẩm Nguyệt Thuật – Băng Thủy Bán Nguyệt Đao!”


Ngay khi Hàn Vô Nhất vừa dứt lời, một vầng trăng khuyết hiện ra sau lưng hắn, Băng và Thủy Hệ Nguyên Lực điên cuồng mà về, hội tụ trên lưỡi đao. Hàn Vô Nhất ánh mắt đằng đằng sát khí, nhắm Trần An Vĩ mà trảm xuống.


“Công tử, mau né tránh!” Ảnh Nhi thấy Băng Thủy Bán Nguyệt Đao sắp trảm trúng Trần An Vĩ rồi nhưng hắn vẫn đứng im, sốt ruột nên lên tiếng nhắc nhở.


“Không được, đang ở thời khắc mấu chốt, ta cảm nhận Hồng Hỏa Vực sắp đạt hai thành.” Trần An Vĩ cắn răng nói, tinh thần hắn vẫn phải tập trung vào cảm ngộ, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm như sinh ra linh tính, nó tự động hình thành tầng tầng Băng và Hỏa Thuẫn đan xen chắn trước mặt, hy vọng làm chậm thế tiến của Băng Thủy Bán Nguyệt Đao.


Nhưng không, Băng Thủy Bán Nguyệt Đao vẫn là Thiên cấp Hạ phẩm, lại được một Bán Bộ Nguyên Tông cảnh thi triển, sức mạnh của nó không thể hình dung. Tầng tầng Băng Hỏa Thuẫn trước mặt nó, chẳng khác nào những tờ giấy mỏng. Ngay khi vừa chạm vào, Băng Hỏa Thuẫn lập tức tan biến. Yếu ớt đến đáng thương!


Mắt thấy Băng Thủy Bán Nguyệt Đao sắp trảm Trần An Vĩ làm hai nửa, Hàn Vô Nhất khoái trá cười lên một tiếng “Haha, con chuột nhắt, đây là kết cục của kẻ dám động vào Hàn gia!”


Bất quá, cười chưa được bao lâu thì tình cảnh tiếp theo làm hắn lập tức tái mặt. Chỉ thấy từ trong không gian, một chưởng ấn khủng bố đỏ rực lao tới Băng Thủy Bán Nguyệt Đao của hắn. Nhưng lần này Thủy Hệ Nguyên Lực của hắn không thể dập được Hỏa Hệ Nguyên Lực.


Băng Thủy Bán Nguyệt Đao gặp phải công kích này cũng chỉ như trẻ em gặp người lớn, nhanh chóng bị hủy diệt. Công kích khủng bố kia vẫn lấy thế công không thể cản lao tới Hàn Vô Nhất.
“Địa cấp Cực phẩm Nguyên Thuật – Băng Thủy Thuẫn!”


Hàn Vô Nhất khϊế͙p͙ đảm hồn vía nhanh chóng vận dụng Băng và Thủy Hệ Nguyên Lực hình thành một màng chắn phía trước.
Phốc!


Băng Thủy Thuẫn vừa ra liền bị hủy diệt, Hàn Vô Nhất không kịp né tránh liền trùng chiêu, văng xa cả chục dặm. Hắn chật vật đứng dậy, lồng ngực truyền đến cảm giác đau nhói, bỏng rát, khiến hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.


“Kẻ nào?” hắn gầm lên đầy tức giận, sắp giết được con mồi lại bị phá đám sao có thể bình tĩnh.


“Hàn Vô Nhất, động đến nhi tử của ta, ai cho ngươi gan chó?” Một giọng nói uy nghiêm trầm thấp vang lên. Cùng với đó là một thân ảnh nam tử trung niên dáng người cao thẳng đoan chính, khí chất gia chủ hiển hiện rõ rệt. Đương nhiên, người đến không ai khác chính là Trần Vĩnh Long, Trần gia gia chủ, phụ thân của Trần An Vĩ.


Hàn Vô Nhất gặp phải ông, nhất thời run lên bần bật, hắn mới đạt được Bán Bộ Nguyên Tông cách đây không lâu, làm sao có thể so sánh với một người đã gần đột phá Nguyên Tông như Trần An Vĩnh chứ?


Trong Hàn gia chỉ có gia chủ hoặc lão tổ mới có thể đối kháng, một Đại Trưởng lão như hắn làm sao chống. Nghĩ như vậy, hắn chỉ có thể áp chế tức giận, gằn giọng hỏi “Trần gia chủ hà cớ vì một tên tiểu súc sinh mà đắc tội với Hàn gia chúng ta?”


“Ngươi vừa nói gì?” Trần Vĩnh Long nghe thấy tên này vậy mà dám gọi nhi tử của hắn là tiểu súc sinh, vô cùng tức giận, không nói hai lời lại vung ra một chưởng.


Chỉ là một chưởng bình thường không Nguyên Lực, nhưng đối với Hàn Vô Nhất lại có sức nặng ghê gớm. Hắn điên cuồng né tránh “Trần gia chủ vì sao lại ra tay với ta?”


“Ta hỏi ngươi vừa nói gì?” Trần Vĩnh Long không trả lời mà lại hỏi lại. Trên tay hội tụ Hỏa Hệ Nguyên Lực muốn thi triển công kích mạnh hơn.


Hàn Vô Nhất một mặt mộng bức, hắn đã nói gì sai? “Ta chỉ nói ngài hà cớ gì vì tên tiểu súc sinh này…” Nói tới đây hắn đột nhiên nhớ ra, hình như lúc Trần Vĩnh Long tới đây có nói hắn động vào…


“Không thể nào, làm sao tên phế vật đó lại có thể ở đây?” Hàn Vô Nhất trong lòng điên cuồng gầm thét. Ngoài mặt lại không dám biểu lộ quá nhiều.
Không để hắn nghỉ ngơi tiếp, công kích tiếp theo của Trần Vĩnh Long đã tới,
“Địa cấp Cực phẩm Nguyên Thuật – Thiên Hỏa Ấn!”


Vô tận Hỏa Hệ Nguyên Lực từ trong cơ thể gào thét mà ra, hóa thành một đại ấn khổng lồ từ trên trời lao xuống.
“Khốn nạn!” Hàn Vô Nhất nhìn thấy công kích khủng bố kia sắp lao về phía mình, hắn móc ra một lệnh bài, truyền Nguyên Lực vào. Lập tức một luồng trận văn lao ra bao trùm lấy hắn.


“Trần gia, các ngươi chờ cơn thịnh nộ từ Hàn gia đi!” Oán độc gầm lên một tiếng, Hàn Vô Nhất đã kịp rời đi trước khi Thiên Hỏa Ấn chụp xuống.


Trần Vĩnh Long nhìn thấy vậy, lập tức quay lại nhìn lấy thiếu niên vừa rời khỏi trạng thái cảm ngộ kia. Dù có nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng ông cũng chỉ nhìn Trần An Vĩ nói “Về thôi!”


Trần An Vĩ khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng ngự không trở về Trần gia. Không sai sau khi đạt đến Nguyên Úy hắn đã có thể phi hành.

Hàn gia, trong đại điện…


“Chuyện là thế nào? Vì sao Tứ Trưởng lão lại mất mạng?” Hàn Bạch vừa chết chưa bao lâu thì Hàn gia lại nhận được tin Tứ Trưởng lão Hàn Vô Tứ của bọn hắn, người nhận nhiệm vụ đi điều tra cái chết của Thiếu chủ, đã chết.


“Các ngươi… ai biết chuyện gì đang xảy ra, mau giải thích cho bổn gia chủ!” Hàn Vô Lĩnh hai lần liên tiếp đón nhận tin dữ, nỗi tức giận đã sớm không thể áp chế.


Cả đại điện lúc này đang vô cùng khϊế͙p͙ sợ trước nỗi giận của hắn thì đột nhiên, Truyền Tống Trận giữa đình viện sáng lên, một thân ảnh chật vật từ trong đó hiện ra.


“Đại Trưởng lão!?” Hàn gia chúng trưởng lão cả kinh, Hàn Vô Lĩnh cũng là nhíu chặt chân mày, Đại Trưởng lão là nhân vật mạnh nhất trong bọn hắn, chỉ dưới lão tổ và gia chủ, nhưng mà bây giờ lại bị đánh cho chật vật.


Cách đây không lâu khi nhận được tín hiệu từ Tứ Trưởng lão truyền về, Đại Trưởng lão đã lập tức lên đường, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà để hắn phải dùng Truyền Tống Lệnh tháo chạy. Chẳng lẽ…


Nghĩ tới đây cả đám vô thức rùng mình, chắc không phải đâu nhỉ, ở Nhật Nguyệt Đại Lục này không thể tồn tại cường giả cấp bậc Nguyên Tông cảnh được. Nhưng… nếu không phải vậy thì ai có thể khiến Đại Trưởng lão chật vật tới vậy?


Hàn Vô Lĩnh không hổ là gia chủ của một gia tộc, không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp hỏi Hàn Vô Nhất. “Đã xảy ra chuyện gì? Ai đánh ngươi?”


“Gia chủ, lão phu nhận tín hiệu của lão Tứ thì lập tức đến chi viện, chỉ là không ngờ, lúc lão phu tới, lão Tứ đã bị giết chết…” Đại Trưởng lão cố điều tức lại một chút rồi nói.
Hít!


Hàn gia chúng trưởng lão nghe vậy liền cảm thấy lạnh gáy, lão Tứ cũng là một nhân vật mạnh mẽ trong bọn hắn, vậy mà lại bị giết rồi? Nhân vật đứng sau đến tột cùng là nhân vật như thế nào? Bọn hắn chọc nổi không?


Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu bọn hắn, nhưng đó chưa phải tất cả, điều mà ngay sau đó Đại Trưởng lão nói còn khiến bọn hắn khϊế͙p͙ sợ hơn.


Chỉ thấy hắn nói tiếp “Lão phu dựa theo khí tức mà truy đuổi, thì thấy một tên hắc y nhân đang ôm lấy Hàn Mộng Nhu mà chạy. Lão phu lập tức biết đó là kẻ đã giết lão Tứ. Chỉ là không ngờ rằng, hắn có thể bằng vào tu vi vừa đạt tới Nguyên Úy của mình mà cầm chân lão phu.”


“Nguyên Úy cầm chân Bán Bộ Nguyên Tông cảnh?” Lần này ngay cả Hàn Vô Lĩnh cũng không thể bình tĩnh được nữa, toàn bộ Hàn gia cao tầng đang hoài nghi nhân sinh, thực sự nghi ngờ Đại Trưởng lão có nhầm lẫn không.
“Lão phu nói là thật!” Hàn Vô Nhất gầm lên một tiếng. “Nhưng mà…”


“Còn nữa sao?” Chúng trưởng lão lần này thật sự bị dọa sợ rồi, bọn hắn sợ nếu tiếp tục sẽ trực tiếp bị dọa chết.
“Tên đó lại chính là tên phế vật kia của Trần gia – Trần An Vĩ!” Hàn Vô Nhất hít một hơi, gằn từng chữ nói.


“Không thể nào!!!” Hàn Vô Lĩnh trực tiếp rống lên, năm đó hắn đã nhờ một vị trưởng lão của Huyết Hải Môn – một Tông cấp thế lực, đánh cắp Nguyên Hải của Trần An Vĩ, mới khiến tên tiểu tử đó trở thành một tên phế vật. Vậy mà bây giờ hắn lại nghe chính Đại Trưởng lão nói rằng tên tiểu tử năm xưa có thể dùng tu vi Nguyên Úy mà cầm cự trước một Bán Bộ Nguyên Tông cảnh?


Đại Trưởng lão Hàn Vô Nhất cũng biết chuyện này khó tin nên đã nói thêm “Chính Trần Vĩnh Long đã ra tay giải nguy cho tên tiểu tử đó!”
“Gia chủ, ta đề nghị ngay bây giờ lập tức dẫn quân san bằng Trần gia, lão phu không nhịn nổi cục tức này.” Hàn Vô Nhất gầm lên, hắn thực sự tức giận.


“Ngu xuẩn!” Hàn Vô Lĩnh nghe vậy, đạp đổ bàn quát “Nếu thực sự như ngươi nói, thì Lục gia liệu có để yên khi chúng ta tiến đánh Trần gia? Các ngươi há đã quên Tiểu thư Lục gia là vị hôn thê của tên tiểu tử đó.”


“Nhưng không lẽ cứ để vậy mà bỏ qua cho bọn chúng?” Chúng trưởng lão nghe vậy cũng không kìm được mà hỏi.


“Không!” Hàn Vô Lĩnh khẽ kiềm chế tâm trạng mình, ra dáng một vị gia chủ nói “Chúng ta sẽ ở trong bóng tối, âm thầm chia rẽ quan hệ giữa hai bên Trần gia và Lục gia. Khi bọn chúng chó cắn chó, chúng ta sẽ ở bên ngoài tiêu diệt cả hai.”


Chúng trưởng lão nghe vậy, ánh mắt sáng quắc nhìn lấy hắn. Không hổ là gia chủ của bọn hắn a. Cả đám đồng thành hô “Gia chủ anh minh!”

Trần gia…


“Tiểu Vĩ tử, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại bị Đại Trưởng lão Hàn gia truy sát?” Trần Vĩnh Long vừa trở về đã nắm lấy Trần An Vĩ xoay đi xoay lại như để kiểm tra xem hắn có bị gì không.


“Phụ thân… người đừng xoay con nữa được không?” Trần An Vĩ cũng bất đắc dĩ lên tiếng. Phụ thân hắn lúc nào cũng vậy a, từ nhỏ mỗi lần hắn ra ngoài bị gì là thể nào cha cũng xoay hắn như chong chóng vậy.


“Được rồi, phụ thân không xoay, nhưng con phải mau nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra?” Trần Vĩnh Long thấy hắn không bị gì liền thở phào, xem như ông lo xa rồi.
Trần An Vĩ đành gật đầu, “Chuyện là…”
冷私夜 x 白蓮花
-------------------------------
Các đạo hữu,


Cảm ơn các vị đã ủng hộ truyện của tại hạ. Các vị thấy tốc độ ra truyện hay mạch truyện như vậy có nhanh quá hay chậm quá không? Mong được góp ý!
Chúc các vị đọc truyện vui vẻ!
冷私夜 x 白蓮花