Vạn Vũ Đế Vương

Chương 10: Trêu chọc giai nhân

Sau khi Trần An Vĩ kể lại một lượt, từ chuyện hắn đi tìm Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, cứu Lục Thanh Vân khỏi tay Hàn Bạch, trở nên thân thiết hơn với nàng, rồi đến chuyện Hàn Mộng Nhu gặp nạn, Hàn Vô Tứ muốn giết hắn, sau lại bị hắn phản sát rồi Hàn Vô Nhất tới… Chỉ duy nhất chuyện về Cổ Tự Ly và Thánh Văn là hắn không kể.


“Còn có chuyện như vậy?” Trần Vĩnh Long nhìn lấy nhi tử mình, ánh mắt vui mừng xen lẫn phức tạp. Càng ngày ông càng khó thể tin đây là nhi tử của mình nữa. Từ ngày hắn tìm được cổ tịch ghi chép Khí Văn chi lực, hắn như trở thành một người khác vậy.


Nhưng dù là thế nào, Trần An Vĩ vẫn là con ông, nên ông càng vui mừng hơn khi hắn càng trở nên yêu nghiệt.


“Phụ thân, sau chuyện ngày hôm nay, có lẽ Hàn gia sẽ có hành động, cha và mọi người trong gia tộc phải cẩn thận.” Trần An Vĩ nói, nếu Hàn gia muốn nhắm vào hắn thì cũng thôi, nhưng nếu dám động tới Trần gia và Lục Thanh Vân, hừ để xem ai chết trước!


Nhìn thấy biểu cảm của nhi tử mình, Trần Vĩnh Long khẽ nói “Tiểu Vĩ tử, ta biết chuyện năm xưa vẫn ảnh hưởng con rất nhiều, có thù tất phải trả. Nhưng thân là nam nhi, không được để thù hận ảnh hưởng tới đại sự. Con hiểu không?”
“Con hiểu, phụ thân!”


“Được rồi, vừa đi lịch luyện về, con đi nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện có ta chống lưng cho con.” Trần Vĩnh Long thở dài một tiếng nói, mặc dù ngoài mặt Trần An Vĩ tỏ vẻ không có gì, nhưng hắn là nhi tử của ông, làm sao ông có thể không hiểu.


Nhưng có một điều mà đúng thật là Trần Vĩnh Long và cả Ảnh Nhi đều hiểu sai. Trần An Vĩ quả thật khao khát sức mạnh, tới mức bất chấp tất cả. Nhưng không phải vì mối thù với Hàn gia nữa, mà là vì hắn muốn bảo vệ tất cả những người bên cạnh mình.


Cổ Tự Tộc rất mạnh, nhưng lại không thể bảo vệ được Thập đại Thánh Văn, còn lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn thân mang Hệ Thống, lại vừa tiếp nhận Kim Cang Thánh Văn, con đường hắn đi đã được định sẵn chông gai gấp trăm lần so với người thường.


Nếu hắn không có đủ thực lực, sao có thể bảo vệ những thứ đó? Nếu hắn không đủ thực lực, thê tử của hắn, người thân của hắn liệu có bình yên? Phụ thân hắn quả thật rất mạnh, nhưng làm sao bảo hộ hắn mãi mãi?


Một Bán Bộ Nguyên Tông cảnh đã khiến hắn phải chật vật tới mức nhờ tới phụ thân, vậy nếu lần sau gặp phải cường giả Nguyên Tông cảnh, hoặc thậm chí Nguyên Tôn hay Nguyên Quân cường giả thì phải làm sao?
Từng điều, từng điều một, khiến hắn không thể không ngừng cố gắng, thậm chí là điên cuồng tu luyện.


Ảnh Nhi ngồi một bên vai Trần An Vĩ, cảm nhận được tâm tình của hắn, nàng khẽ thở dài. Quả thật, chuyện của Cổ Tự Tộc là nàng cố tình muốn hắn biết, nhằm kích phát ý chí bên trong hắn. Nhưng ngàn tính vạn tính, nàng không ngờ điều đó lại làm hắn trở nên liều lĩnh tới vậy.


“Công tử, Ảnh Nhi thật sự xin lỗi ngươi!” nàng lẩm bẩm một tiếng.
Nào ngờ, nàng lại nghe hắn nói “Nha đầu, không cần phải cảm thấy có lỗi. Ta hứa với nàng sẽ không làm gì quá sức mình, được chứ?” Ảnh Nhi có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, sao hắn lại không biết nàng nghĩ gì chứ?


Nàng không kể thì hắn cũng sẽ làm như vậy. Bởi vì không phải tự nhiên mà Hệ Thống lại rơi vào người hắn. Phải chăng vị cao nhân đã ký gửi Hệ Thống vào hắn có chuyện cần hắn làm nên mới cất công như vậy. Dù là vì lý do gì thì hắn cũng nhất định sẽ giúp người đó.


“Công tử… không trách ta sao?” Ảnh Nhi cảm động nhìn lấy hắn.
Trần An Vĩ đương nhiên sẽ không trách nàng, nếu không có Ảnh Nhi và Hệ Thống, hắn làm sao có được ngày hôm nay. Hắn luôn cảm kích nàng, Ảnh Nhi luôn luôn lo lắng cho hắn.


“Thôi, không nói chuyện này nữa, ta vào Bát Diện Thạch một chuyến!” Dứt lời, thân ảnh Trần An Vĩ lập tức biến mất.


Khi xuất hiện lại, hắn đã ở bên trong Bát Diện Thạch, nhìn thấy Cổ Tự Ly và Hàn Mộng Nhu đang ngồi nói chuyện có vẻ rất hòa hợp. Lúc trước vì xảy ra quá nhiều chuyện nên không để ý, bây giờ nhìn kĩ thì thấy Cổ Tự Ly mặc một thân nhuyễn bào hoàng kim sắc, đúng khí chất cao quý của hoàng tộc.


Còn Hàn Mộng Nhu lại mặc một thân thanh sắc y phục, tuy không phải loại cao quý như công chúa Cổ Tự Ly, nhưng cũng là loại lạnh lùng khiến nam nhân không dám khinh nhờn.
Trần An Vĩ cười cười nhìn hai nữ, thầm nghĩ “Liệu đây có phải Kim ốc tàng kiều trong truyền thuyết?”


Thấy hắn đi vào, Cổ Tự Ly cùng Hàn Mộng Nhu liền bay lại gần hắn. Hiển nhiên sau khi Hàn Mộng Nhu được Trần An Vĩ đem vào Bát Diện Thạch, hai nữ đã nói chuyện với nhau, biết mọi chuyện sau đó, nên hiện tại cực kì lo lắng.


“Ngươi có sao không?” Cổ Tự Ly cùng Hàn Mộng Nhu không hẹn mà đồng thanh nói, rồi hai nữ lại nhìn nhau cười.
“Lo lắng cho ta sao?” Trần An Vĩ nhìn hai nàng, cười trêu chọc.


“Xì, có quỷ mới lo cho ngươi!” Hàn Mộng Nhu yêu kiều trả lời. Cổ Tự Ly ở bên cạnh cũng gật đầu, mắt trừng trừng nhìn hắn. “Được rồi, mau kể cho bọn ta nghe chuyện sau đó đi!”


Nói các nàng không lo chính là nói dối, dù sao Trần An Vĩ cũng đã cứu Hàn Mộng Nhu, trên thân còn mang Kim Cang Thánh Văn, hiển nhiên hai nữ phải lo. Hai nữ không muốn vì chuyện của mình mà hắn gặp nguy hiểm nha.


Trần An Vĩ cũng không trêu chọc hai nữ nữa, liền kiếm một chỗ bằng phẳng mà ngồi xuống, hai nữ thấy vậy cũng ngồi lại gần hắn. Trần An Vĩ lại lần nữa kể hết mọi việc.
“Ra là vậy, ta không nghĩ ngươi là Thiếu chủ Trần gia.” Hàn Mộng Nhu nghe kể mới bừng tỉnh “Nhưng lúc đó ngươi làm gì ở đó?”


“Ta lúc đó đang đi tìm Dị Hỏa nâng cao thực lực. Vừa lúc gặp thê tử ta đang cùng tên khốn Hàn Bạch giao chiến!” Trần An Vĩ nhớ lại nói.


“Hàn Bạch?” Hàn Mộng Nhu nghe vậy nghiến răng ken két “Nói vậy, thê tử ngươi có bị gì không?” Nàng thật không muốn lại có thêm nạn nhân rơi vào tay tên khốn đó.


“Không, ta đã giết hắn trước khi hắn kịp động vào nàng ấy!” Trần An Vĩ mỗi lần nhớ lại là mỗi lần tức giận, nếu lúc đó hắn không tình cờ ở đó thì Vân nhi của hắn khả năng cao đã phải tự bạo rồi.


Hàn Mộng Nhu nghe vậy, âm thầm thở phào, trong đầu không biết nghĩ gì, ánh mắt nghiêm túc nhìn lấy hắn. Trần An Vĩ cảm nhận được ánh mắt của nàng liền hỏi “Có chuyện gì sao?”


“Ta có chuyện này muốn nhờ ngươi!” Hàn Mộng Nhu hít sâu một hơi khẽ nói “Giúp ta diệt đi Hàn gia, đổi lại Hàn Mộng Nhu đời đời suốt kiếp nguyện làm trâu ngựa cho ngươi!”


Trần An Vĩ và Cổ Tự Ly có hơi bất ngờ nhìn lấy nàng, không hiểu vì sao nàng lại quyết định như vậy, nghĩ nghĩ Trần An Vĩ lại lắc đầu “Trâu ngựa thì không cần, nhưng mà...”


“Nhưng mà sao?” Hàn Mộng Nhu căng thẳng nhìn hắn, hiện tại nàng đã biết hắn có khả năng giúp nàng nhất, nếu hắn không chịu giúp thì nàng cũng chỉ đành tự mình làm.


“Ta và nàng vốn có chung một kẻ thù, vậy nên dù nàng không nhờ thì ta vẫn sẽ làm. Trần gia của ta từng bị Hàn gia hãm hại đương nhiên ta phải trả thù.” Trần An Vĩ nghiêm túc nhìn lại nàng.


Nghe được câu nói của hắn, Hàn Mộng Nhu khẽ thở ra một hơi, không biết từ bao giờ nàng trở nên lệ thuộc vào hắn như vậy. Dù chỉ mới gặp lần đầu, nhưng hắn không tiếc đắc đội với Hàn gia mà cứu nàng.


Bất chợt lúc này, âm thanh máy móc của Hệ Thống lại vang lên “Tinh! Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ Đại Trợ Lực, nhận được một lần triệu hoán Thiên Địa Dị Vật bất kì, một pháp bảo kiến trúc bất kì cùng 1 vạn Nguyệt Ảnh tệ.”


“Ồ, hoàn thành rồi sao?” Trần An Vĩ được một phen kinh hỉ, một loại Thiên Địa Dị Vật dù là loại nào thì cũng rất cần thiết với hắn lúc này.


Hai nữ ngồi bên cạnh thấy hắn đang nói chuyện lại bỗng dưng cười cười như một tên tâm thần, ánh mắt cổ quái cực kì. Cổ Tự Ly còn bạo dạn lấy tay mình sờ trán hắn, xem thử hắn có bị ấm đầu không?
Trần An Vĩ thấy nàng làm vậy liền trừng mắt nhìn nàng, ta không bị gì có được không?


Cổ Tự Ly bị hắn trừng liền rụt tay lại, cuối cùng Hàn Mộng Nhu không nhịn được hỏi “Ngươi có chuyện gì vậy?”
“Sư phụ ta vừa mới liên hệ, có gửi quà tới cho ta và hai nàng, bảo là quà gặp mặt thê tử của đồ đệ!” Trần An Vĩ mặt không đổi sắc nói.


“Phi!” Không biết tình cờ hay cố ý mà cả Ảnh Nhi lẫn Cổ Tự Ly và Hàn Mộng Nhu đều gắt một tiếng.
“Ai là sư phụ của công tử chứ?” Ảnh Nhi bĩu môi nói.
“Ai là thê tử của ngươi chứ?” Cổ Tự Ly và Hàn Mộng Nhu lại gắt giọng, nhưng khuôn mặt hai nữ không kìm được mà ửng hồng.


“Hắc hắc!” Trần An Vĩ cười cười, hắn nhận ra việc trêu chọc mấy nữ cũng là một thú vui nha.


“Được rồi, không chọc các nàng nữa, để ta xem sư phụ gửi quà gì đã!” Nói rồi hắn nhắm mặt lại làm bộ như đang giao tiếp với sư phụ nhưng thực ra là hướng về Hệ Thống “Triệu hoán tất cả đi!”
“Tinh! Tiến hành triệu hoán tất cả! Thời gian chờ ước tính 300 giây!”
Hít!


“300 giây luôn sao? Bằng phân nửa thời gian của Vô Thượng rồi?” Trần An Vĩ khẽ hít một hơi lạnh.
“Công tử hiểu lầm, đây là thời gian để Hệ Thống triệu hoán cả Thiên Địa Dị Vật và Kiến trúc Pháp Bảo cùng lúc nên mới lâu như vậy!” Ảnh Nhi giải thích nói.


“Ồ, không sao, cả hai cộng lại mà được phân nửa cũng là đồ tốt!” Trần An Vĩ vẫn không ngừng hào hứng nói.


Ảnh Nhi ngồi một bên thấy hắn hào hứng cũng không nói gì thêm, dù sao thời gian này công tử cũng cố gắng rất nhiều, căng thẳng phải chịu đựng là có không ít. Cũng nên để hắn nghỉ ngơi một chút!


Cổ Tự Ly và Hàn Mộng Nhu sau khi nhìn thấy hắn nhắm mắt lại thì lại tò mò về sư phụ của tên này. Hiển nhiên thông minh như hai nữ cũng biết một người từng mang danh phế vật như hắn muốn có được ngày hôm nay thì phải có cao nhân trợ giúp.


Nhưng hai nữ không thể nghĩ ra cao nhân nào lại có thể xuyên qua Không gian Pháp Bảo để liên lạc với hắn. Thông thường, những kiện Không gian Pháp Bảo luôn được các Luyện Khí Sư gia cố không gian, cao cấp hơn còn có cả Trận Pháp bảo vệ.


Khủng bố nhất là những loại Không gian Pháp Bảo có khả năng tăng tiến theo sức mạnh của chủ nhân. Chúng là những kiện Không gian Pháp Bảo mà ngay cả những lão quái vật cũng phải thèm muốn.


Bởi vì Không gian Pháp Bảo quá mức đa dụng, nên đẳng cấp càng cao thì đương nhiên sẽ càng được ham muốn. Thử nghĩ ngươi một thân một mình lao vào hang ổ kẻ thù, nhưng chỉ nháy mắt sau, hàng ngàn cường giả từ trong pháp bảo ngươi hiện thân, lúc đó kẻ thù ngươi có muốn khóc cũng khóc không nổi a.


Muốn có một kiện Không gian Pháp Bảo bình thường còn dễ, nhưng muốn có một kiện Không gian Pháp Bảo đẳng cấp cao tới mức chứa được một cỗ lực lượng như vậy, xưa nay cực kì ít gặp. Nếu không, phiến đại lục này cũng không bình yên lâu như vậy.


“Tỷ gặp hắn trước chắc biết sư phụ hắn là ai chứ?” Hàn Mộng Nhu nhìn qua Cổ Tự Ly hỏi, nàng vốn muốn gọi Cổ Tự Ly là tiền bối nhưng vì Cổ Tự Ly muốn nàng gọi như vậy cho cả hai thêm gần gũi, tới giờ nàng vẫn còn ngượng mồm.


Nhưng Cổ Tự Ly lại là lắc đầu “Ta gặp hắn cũng chỉ trước muội một chút, nhưng lúc đó vì hắn muốn tiếp nhận Thánh Văn nên ta và hắn cùng đánh một trận. Cũng chưa nói chuyện được nhiều.”


“Cùng tỷ đánh một trận?” Hàn Mộng Nhu khẽ kinh dị, lúc mới vào Bát Diện Thạch nàng đã cảm nhận được một cỗ uy thế còn mạnh hơn so với Đại Trưởng lão Hàn Vô Nhất.


Nếu Trần An Vĩ có thể đánh với Cổ Tự Ly một trận, thì nàng tin chắc dù phụ thân hắn không đến, hắn vẫn có thể thoát thân.


“Ừm, dù lúc đó ta chỉ sử dụng lực lượng của Nguyên Vương cảnh, nhưng lúc đó hắn cũng chỉ mới đạt Nguyên Úy và Nhất chuyển Thể Tu.” Cổ Tự Ly nhớ lại tình cảnh đó, không nhịn được rùng mình. Tăng tiến sức mạnh như hắn là không muốn ai sống phải không?


Hàn Mộng Nhu lúc này như nhớ ra chuyện gì liền hỏi “Lúc hắn chiến đấu với tỷ hắn có sử dụng Vực không?”
“Vực?” Cổ Tự Ly ánh mắt khẽ co rút khi nghe Hàn Mộng Nhu nói đến danh tự này, gia tộc của nàng chuyên tìm hiểu các loại cổ tịch, bí tịch,… nên nàng cũng biết Vực đại biểu cho cái gì.


Tương truyền trong vũ trụ này, vạn vật đều có linh, chỉ cần tu luyện tới mức độ nào đó ngay cả một hòn đá cũng sẽ có được linh trí. Cũng chính vì thế, vạn vật cũng đều có thể luyện ra Vực. Nhưng mà Vực luôn là thứ gì đó cực kì huyền ảo, dù có thiên phú tới mấy nhưng không có cơ duyên thì cũng không thể hình thành Vực.


Gia tộc nàng năm đó cũng chỉ có mẫu thân nàng, Tộc Trưởng Cổ Tự Tộc, luyện ra được Tự Vực. Nhờ có Tự Vực, gia tộc nàng mới nhiều lần đánh đuổi được kẻ thù. Ở bên trong Tự Vực, Khí Văn chi lực càng mạnh hơn bao giờ hết, chính vì thế mới dễ dàng áp đảo các loại thế lực.


Khẽ suy nghĩ một lát, Cổ Tự Ly lắc đầu “Lúc đó có thể hắn chưa luyện thành Vực nên chưa sử dụng, nếu không chỉ sợ ta cũng thua hắn!”
Nói tới đây, hai nữ đưa mắt nhìn lấy tên nam nhân đang nhắm mắt giả trân kia, hít một hơi lạnh, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác chờ mong.


Trần An Vĩ lúc này đang mở Nguyệt Ảnh Quầy tìm quà cho hai nữ. Lúc vừa mở lên Nguyệt Ảnh Quầy, hắn cực kì bất ngờ, không biết vì sao Nguyệt Ảnh tệ lại tăng lên.


Theo hắn tính toán Nguyệt Ảnh tệ của hắn sau khi mua cho Lục Thanh Vân hai kiện pháp bảo, một kiện pháp bảo cho hắn và hoàn thành nhiệm vụ “Tiếp Nhận!” và “Đại Trợ Lực” chỉ có 10 nghìn tệ thôi, vậy mà khi hắn mở lên lại đạt gần 20 nghìn.


Ảnh Nhỉ thấy vậy, chỉ đành giải thích cho hắn “Ngoài làm nhiệm vụ, thì công tử còn có thể kiếm Nguyệt Ảnh tệ bằng cách làm người khác bất ngờ, kinh ngạc, kính trọng, thù ghét, ganh tỵ, vân vân… Trong đó, Lục Thanh Vân đem lòng yêu công tử, đạt 1 nghìn tệ, Cổ Tự Ly hai lần kinh ngạc cũng đồng dạng 1 nghìn tệ, ngoài ra còn Hàn Vô Tứ và Hàn Vô Nhất.


Trần An Vĩ lúc này mới ồ lên, ra là có thể kiếm Nguyệt Ảnh tệ bằng cách này. Ảnh Nhi lại nói tiếp “À quên nhắc công tử, vì lần trước là lần đầu tiên công tử mở Nguyệt Ảnh Quầy nên Hệ Thống ưu đãi cho công tử mua những vật phẩm cần thiết với tình hình hiện tại, từ lần hai sẽ tùy thuộc vào vận may của công tử.”


“Ngoài ra mỗi lần đổi mới sẽ tốn số Nguyệt Ảnh tệ bằng với mười mũ cấp Hệ Thống cộng thêm một. Tức là hiện tại mỗi lần công tử sẽ tốn một trăm Nguyệt Ảnh tệ, khi Hệ Thống đạt cấp hai sẽ là 1 nghìn và cứ thế tính lên.”


Trần An Vĩ nghe vậy nhất thời đen mặt “Như vậy không phải là quá đắt sao?”
Ảnh Nhi lè lưỡi, tinh nghịch nói “Không hề đâu, Hệ Thống làm vậy vì muốn công tử kiếm thật nhiều Nguyệt Ảnh tệ đấy.”


Trần An Vĩ nghe vậy khóe môi không tự chủ mà giật giật, nói vậy là muốn hắn đi gây thù chuốc oán với các thế lực khác sao? Nghĩ rồi hắn lắc đầu, thôi bỏ qua vậy, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.


Nguyệt Ảnh Quầy mở ra, ba ô trống quen thuộc lại xuất hiện. Nhưng mà khiến Trần An Vĩ đen mặt chính là lần này Nguyệt Ảnh Quầy lại không cho ra thứ gì tốt cả.
Thế là hắn buộc phải đổi mới, cũng may, hắn chưa quá xui nên chỉ sau gần hai mươi lần đổi mới, Nguyệt Ảnh Quầy đã xuất hiện thứ hắn cần.


Chỉ thấy trong ba ô sáng chính là
Ô thứ nhất: Thiên cấp Thượng phẩm Nguyên Thuật – Tuyết Vực Chưởng tầng thứ nhất, Nguyên Thuật trấn cung của Tuyết Vực Cung, nếu tu luyện chung với Công Pháp của Tuyết Vực Cung sẽ có hiệu quả cực kì kinh người, giá bán 6 nghìn Nguyệt Ảnh tệ.


Ô thứ hai: Thiên cấp Cực phẩm Bảo Y – Nhuyễn Kim Khí Văn Y, giá bán 7 nghìn Nguyệt Ảnh tệ.
Ô thứ ba: Sơ cấp Dịch Chuyển Phù, giá bán 1 nghìn Nguyệt Ảnh tệ.


“Đồ tốt!” Nhìn thấy ba ô sáng trước mặt, vẻ mặt đen như đít nồi của Trần An Vĩ cấp tốc tan biến. Không hiểu Hệ Thống là cố ý hay vô tình mà cho ra toàn những thứ tốt cho người bên cạnh hắn.


Hắn đương nhiên không đòi hỏi, nhưng vẫn luôn cảm thấy Hệ Thống phải có lý do gì đó mới làm như vậy. Hơn nữa, hắn cảm thấy mình có Vô Thượng đã đủ rồi, sức mạnh của hắn chỉ mới khai thác được chưa tới một phần vạn. Dành những thứ này cho người bên cạnh cũng tốt.


Ảnh Nhi hiếm khi có cơ hội trêu chọc hắn “Hệ Thống đang thúc đẩy công tử thu thêm mĩ nhân nha!”
Trần An Vĩ cốc đầu nàng một cái khiến cô nàng bĩu môi hờn dỗi. Không nghĩ nhiều hắn lập tức mua hết tất cả, khiến Nguyệt Ảnh tệ giảm xuống còn 6 nghìn Nguyệt Ảnh tệ.


Nhìn con số 6 nghìn, Trần An Vĩ âm thầm quyết định trong Bách Long Hội Tụ sắp tới phải kiếm một lượng lớn Nguyệt Ảnh tệ mới được.
冷私夜 x 白蓮花