Vạn Vũ Đế Vương

Chương 12: Phong thái Thiếu Chủ

Một ngày này…
Trần An Vĩ sau khi bế quan trong Bát Diện Thạch một thời gian, thực lực của hắn giờ đã đạt tới Ngũ tinh Nguyên Úy. Đó là nhờ vào việc sở hữu thêm hai loại Băng và Mộc Hệ Nguyên Lực.


Đúng vậy, chỉ trong vòng bảy ngày, hắn đã nắm vững bản chất và cách thức điều động của cả hai loại Nguyên Lực.
Hắn lúc này, đang đối chiến với Hàn Mộng Nhu, nhờ vào trận chiến với nàng mà hắn mới có thể nắm vững nhanh như vậy, bởi vì Hàn Mộng Nhu vừa hay có cả Băng và Mộc Hệ Nguyên Lực.


“Thổ Mộc Chưởng!”
Hàn Mộng Nhu cấp tốc huy động Thổ và Mộc Hệ Nguyên Lực tạo thành một chưởng ấn hướng về Trần An Vĩ.


“Hừm, Thổ Mộc Chưởng chín thành thực lực sao?” Trần An Vĩ đối diện với Thổ Mộc Chưởng này khẽ cảm thán, giao chiến đã lâu mà nàng vẫn còn lực lượng thi triển tận chính thành. Thảo nào có thể giao chiến với tên Hàn Vô Tứ lâu như vậy.


Bất quá, mặc dù nghĩ như vậy nhưng không có nghĩa là hắn sẽ sợ, người sở hữu Vô Thượng như hắn, kẻ khác không sợ thì thôi, hắn mà sợ thì hổ thẹn lắm. Nghĩ vậy hắn cấp tốc kết ấn, Băng và Hỏa Hệ Nguyên Lực nhanh chóng hội tụ mà về.
“Hỏa Hoàng Quyền!”


Cũng là Hỏa Hoàng Quyền như lúc giao đấu với Hàn Vô Tứ, nhưng nếu để ý kĩ sẽ nhìn thấy trong sắc hồng của Hồng Hỏa Nguyên Lực, có ẩn chứa vài tia thanh sắc, cùng một mẩu băng nhỏ nằm tại trung tâm quyền kình.


Quyền và chưởng va chạm nhau, một vụ nổ diễn ra, dư ba khủng bố quét ngang làm Bát Diện Thạch khẽ rung động.


Hàn Mộng Nhu sau khi thi triển Thổ Mộc Chưởng cũng tiêu hao gần sạch lực lượng, cơ thể run rẩy đứng không vững nhìn dư ba của vụ nổ quét tới gần. Mắt thấy mình sắp bị dư ba quét trúng thì đột nhiên một thân ảnh quen thuộc đã lao tới ôm nàng tránh khỏi.


“Nàng đó, chỉ là giao đấu thôi, sao lại sử dụng hết lực lượng trong cơ thể chứ?” Giọng nói trầm ấm vang lên, trong giọng nói tràn đầy lo lắng và không hề che giấu ý trách cứ.


Hàn Mộng Nhu khẽ thất thần nhìn lấy Trần An Vĩ, nhìn từ khoảng cách gần thế này, hắn thực sự là một mĩ nam, gương mặt góc cạnh, ngũ quan sắc sảo, khí chất thần tuấn, phong trần. Lại thêm giọng nói đầy quan tâm của hắn, thật khiến tâm tình nàng thực sự rung động.


“Nàng không sao chứ?” Thấy nàng thẫn thờ nhìn mình, Trần An Vĩ khẽ gẩy mũi nàng, khiến Hàn Mộng Nhu càng thêm đỏ mặt.
Nàng khẽ đẩy hắn ra, lúng túng trả lời một câu “Ta… ta không sao!”


Nhưng Trần An Vĩ làm sao buông tha, ngay lúc nàng muốn thoát ra, một tay khác của hắn đã vòng qua eo nàng, kéo nàng sát về phía mình.
“Ngươi… ưm…” Hàn Mộng Nhu bị ôm bất ngờ, vừa kịp kêu lên một tiếng đã bị hắn hôn một cái. Nàng trừng to mắt nhìn hắn, hai má không ngừng đỏ lên.


“Xem như phạt nàng, lần sau còn liều lĩnh như vậy đừng trách ta!” Trần An Vĩ ra vẻ cực kì nghiêm túc nói.
“Vô sỉ!” Hàn Mộng Nhu liếc xéo hắn, rồi nhanh chóng chạy trốn mất.


“Hắc hắc!” Trần An Vĩ cười thầm, rồi hướng mắt về phía đình viện của Cổ Tự Ly, nàng ấy bỗng dưng lại muốn bế quan dài hạn, chắc là có cảm ngộ mới khi nhìn thấy những văn tự trên đình viện kia đi.


“Nàng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài một chuyến! Có việc gì cứ việc tìm ta!” Trần An Vĩ truyền âm cho Hàn Mộng Nhu rồi biến mất.


“Phi! Ai thèm đi tìm ngươi!” Hàn Mộng Nhu khẽ gắt một câu, tim nàng vẫn còn đập nhanh vì hành động đó của hắn. Không ngờ nụ hôn đầu của nàng lại trao cho hắn như vậy. Lại còn mỗi lần nàng liều lĩnh hắn sẽ hôn nàng?


Hàn Mộng Nhu nghĩ tới đây, gương mặt tuyệt mĩ ngày càng đỏ hơn, tim đập loạn hơn. Không được, sao ta lại có cảm giác chờ mong chứ. Tên đó có thê tử rồi nhưng vẫn đi trêu chọc ta, làm sao ta có thể thích hắn chứ?
Nàng tự nhủ, rồi nhanh chóng ổn định tâm tình, bước vào tu luyện.


Trần An Vĩ sau khi ra ngoài, cũng không có gì làm, quyết định đi thỉnh an gia gia hắn, cũng chính là lão tổ Trần gia. Thực ra, lão tổ chỉ là danh xưng được truyền từ đời này sang đời khác mà thôi.


Lấy ví dụ, sau này Trần An Vĩ hắn có con, và đảm nhiệm vị trí gia chủ, thì cha hắn cũng sẽ được gọi là lão tổ. Còn nếu nói về tổ tiên thực sự của Trần gia thì hắn không biết, cha hắn cũng không biết.
Nhưng đúng lúc này, dị biến chợt xảy ra…


“Thiên Hỏa Chưởng!” Một tiếng hét thanh lãnh vang lên, một cái chưởng ấn bất ngờ lao về phía Trần An Vĩ.
Hắn thấy vậy cũng không bất ngờ, khẽ nhếch miệng cười rồi nhẹ nhàng vung người né tránh.


“Này, ngươi có phải nam nhân không hả, sao lại né tránh chứ?” Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, sau đó một thân ảnh mà hắn không thể nào quen thuộc hơn bước ra.


Nàng để tóc đuôi ngựa mái chéo, mặc một thân hồng y bó sát, thân hình cân đối, ngực to, mông vểnh eo thon. Đúng dáng chữ S cực chuẩn. Nàng là Trần Yên Nhiên, nữ nhi của Nhị Trưởng lão Trần Vĩnh Kiệt, cũng là biểu muội của hắn.


Nhớ ngày đó, khi hắn còn mang danh phế vật, cả gia tộc xa lánh hắn, nhưng chỉ có cha hắn và Trần Yên Nhiên, cũng là nữ nhân duy nhất trong gia tộc luôn ở bên cạnh làm bạn với hắn trong khoảng thời gian đó.


“Mới một tháng không gặp, muội quả thực vẫn không thay đổi chút nào!” Trần An Vĩ phì cười nhìn nữ nhân luôn năng động này.


“Hứ, biểu ca ngươi thì hay rồi, đi lịch luyện về lại còn đụng độ cả Bán Bộ Nguyên Tông cảnh, nên không xem biểu muội như ta ra gì đúng không?” Trần Yên Nhiên hờn dỗi nói.


“Muội biết rồi?” Trần An Vĩ ánh mắt cổ quái nhìn nàng, chuyện hắn đi lịch luyện cũng không quá bí mật thì không nói, nhưng chuyện hắn đụng độ Bán Bộ Nguyên Tông cảnh theo lý mà nói chỉ có cha hắn biết thôi chứ?


“Muội… muội chỉ lo lắng cho huynh thôi mà, nghe Tộc trưởng nói huynh vừa bị Bán Bộ Nguyên Tông cảnh truy sát, muội đã lập tức chạy tới đây, nhưng đợi mãi không thấy huynh đâu, muội còn lo lắng hơn. Cứ tưởng…” Trần Yên Nhiên vừa nói vừa chọt chọt hai ngón trỏ vào với nhau.


Trần An Vĩ nghe vậy, khẽ cười, xoa đầu cô nàng ngốc này “Vậy giờ muội nhìn xem biểu ca của muội có mất miếng thịt nào không?”


Trần Yên Nhiên quả thực làm theo lời hắn, còn nắm lấy hắn xoay mấy vòng, khiến hắn bất đắc dĩ nói, “Này, ta bắt đầu nghi ngờ năm đó mẹ ta sinh ra muội đấy. Cha ta và muội giống hệt nhau!”


“Hứ!” Trần Yên Nhiên nghe hắn nói thì dừng lại, liếc xéo hắn. “Huynh không sao là tốt rồi. Nhưng bây giờ nhất định phải đánh với muội một trận!”


“Hả? Vì sao chứ?” Trần An Vĩ bất ngờ nhìn nàng, khi không lại muốn hắn đánh với nàng một trận? Đùa sao? Không nói bây giờ thực lực hắn đại tăng, dù là lúc trước, cho dù có thể đánh thắng nàng, hắn cũng không đánh.


“Thực lực huynh bây giờ tiến bộ rồi, muội cũng muốn thử sức. Xem trong một tháng qua muội tiến bộ như thế nào thôi mà!” Trần Yên Nhiên nói, một tháng qua tên biểu ca đáng ghét này của nàng không lời từ biệt mà bỏ đi lịch luyện, còn hại nàng lo lắng một phen, nàng phải nhân cơ hội hắn quay về dạy cho hắn một bài học mới được. Dù sao nàng cũng đột phá Ngũ tinh Nguyên Sư rồi đó nha!


Trần An Vĩ thấy vẻ mặt của nàng hào hứng như vậy cũng không nỡ cắt mất hứng, chỉ đành chấp thuận. “Được, nhưng với một điều kiện…”
“Điều kiện gì?” Trần Yên Nhiên hiếu kì hỏi.
“Muội phải giúp ta một việc!” Trần An Vĩ trong lòng cười tà, nhưng ngoài mặt hết sức nghiêm túc nói.


Ảnh Nhi chứng kiến mọi việc nãy giờ, không nhịn được lên tiếng “Trước đây, sao không nhận ra công tử rất giỏi trong việc dụ dỗ con gái nhà lành nhỉ?”
“Này, ta đang làm chính sự có được không?” Trần An Vĩ bị phát hiện ý đồ, đành cười trừ nói.


“Tin ngươi mới là gặp quỷ!” Ảnh Nhi bĩu môi biểu lộ không tin tưởng.
“Nói đùa chứ, ta cảm thấy cũng nên báo đáp muội ấy, thời gian qua muội ấy giúp ta nhiều rồi!” Trần An Vĩ dịu dàng nhìn lấy Ảnh Nhi. “Còn có nàng nữa!”


Ảnh Nhi nghe vậy nhất thời không biết nói gì, hắn đột ngột bày tỏ làm nàng phản ứng không kịp. “Công tử… đừng nói vậy, Ảnh Nhi chỉ làm theo trách nhiệm của mình thôi!”
Trần An Vĩ nghe vậy cũng chỉ cười không nói gì.


Mà Trần Yên Nhiên nghe vậy, lập tức đồng ý “Chỉ cần là chuyện muội có thể làm, muội lập tức giúp huynh!”
“Được, có câu nói này của muội, ta xem như yên tâm!” Trần An Vĩ cười nói “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu chứ?”
Trần Yên Nhiên khẽ gật đầu.


Đấu Nguyên Đài, võ trường tập luyện của Trần gia.
Lúc này đây, trung tâm đài hiển hiện hai thân ảnh. Nam tuấn lãng phong trần, nữ nhiệt tình nóng bỏng. Hai người đứng chung một chỗ quả thực là khung cảnh tuyệt đẹp.


Chỉ là, hai người lúc này đang đứng đối diện với nhau, hiển nhiên là đối thủ của nhau trong trận đấu này.
“Này nhìn kìa nhìn kìa, đó không phải là tên phế vật Thiếu chủ của chúng ta sao?” Một tộc nhân Trần gia thấy vậy nói.


“Đúng vậy, hắn đã làm gì để Yên Nhiên tiểu thư nổi giận muốn đánh hắn vậy? Chẳng phải trước giờ quan hệ hai người rất tốt sao?” Một tộc nhân khác nghe vậy ứng tiếng.


Mặc cho ở dưới xì xào điều gì, Trần An Vĩ và Trần Yên Nhiên đang tập trung cao độ phía trên đài. Dù là đấu tập, nhưng không có nghĩa hai người sẽ chủ quan. Đó là cách hai người dành sự tôn trọng cho nhau.
“Bắt đầu đi!” Cả hai đồng thanh nói.


“Dù sao trước giờ cũng là ta nhường muội, nên lần này muội cũng đánh trước đi!” Trần An Vĩ nhìn thiếu nữ trước mặt khẽ cười nói.


“Được, vậy huynh cẩn thận!” Trần Yên Nhiên nhìn hắn gật đầu, lấy ra một thanh Địa cấp Thượng phẩm Bảo Kiếm – Hồng Yên Kiếm, nhất thời tốc độ của nàng tăng mạnh.


“Ồ? Tốc độ tăng thêm rồi?” Trần An Vĩ hơi bất ngờ trước tốc độ của Trần Yên Nhiên, nàng đúng là có sở trưởng về tốc độ, nhưng trước lúc hắn đi lịch luyện nàng chưa nhanh tới mức này.
Với tốc độ này của nàng, ngay cả tu sĩ cùng cấp cũng khó mà phản ứng kịp.


Nhưng mà đừng quên hắn là Khí Văn Sư, khả năng phán đoán tình hình không phải ai cũng so sánh được. Ngay khi thấy nàng sử dụng Hồng Yên Kiếm, hắn đã kích hoạt một loại Khí Văn.


Vì loại Khí Văn này chỉ tác động lên bản thân, lại ẩn hiện cực kì khó phát giác nên hắn không sợ bị phát hiện. Cả Ảnh Nhi cũng thừa nhận ở thời điểm này, nó là loại Khí Văn duy nhất hắn có thể thoải mái sử dụng.
“Minh Văn – khai!”


Ngay lập tức, mọi thứ xung quanh như hiển thị rõ ràng trước mắt Trần An Vĩ, ngay cả người đang di chuyển với tốc độ cao như Trần Yên Nhiên cũng không ngoại lệ.


Minh Văn, một trong các loại Khí Văn cơ bản mà hắn học được từ cổ tịch, giúp người sử dụng đột phá giới hạn của mình, nâng cao khả năng phán đoán và phân tích tình huống.
Trần Yên Nhiên thấy hắn chỉ đứng im, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý. Ha, cho huynh biết tay, dám bỏ ta đi mà không từ biệt.


Nhưng ngay khi nàng vừa tiếp cận hắn, thì đã thấy hắn quay mặt mỉm cười nhìn nàng. Mắt thấy kiếm của nàng sắp đâm vào hắn nhưng hắn lại không tránh, ánh mắt nàng trở nên hoảng hốt, định thu lại thế công thì Trần An Vĩ lại nhanh hơn một bước.


Chỉ thấy chưa đầy một hơi thở, hắn đã tiến gần nàng, không nhanh không chậm ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn tuyệt mĩ của biểu muội vào lòng. Miệng thủ thỉ “Ta nhớ muội lắm!”


Trần Yên Nhiên bỗng dưng bị nam nhân ôm, đang định giẫy dụa thì nghe hắn nói câu đó nhất thời cả người xụi lơ, miệng mỉm cười “Muội cũng nhớ huynh!”


Nhưng ngay sau đó nàng lại khẽ mắng một tiếng “Lưu manh!”, hai tay đám liên tục vào lồng ngực săn chắc của hắn. Bởi vì ngay khoảnh khắc, hắn ôm nàng, nàng liền cảm thấy bờ mông xinh xắn của mình bị hắn bóp một cái.


Động tác của hắn rất nhanh gọn, may mà mọi người không thấy, nếu không nàng nhất định sẽ ngượng chết mất.
“Ta thật sự lưu manh sao…” hay là muội ngầm cho phép?


Trần An Vĩ ánh mắt thâm thúy nhìn lấy biểu muội của mình, Trần Yên Nhiên bị hắn nhìn như vậy thì nhất thời ngoan ngoan trong lòng hắn, mặt càng ngày càng đỏ hơn.


Trần An Vĩ nhìn thiếu nữ đang ngoan ngoãn trong lòng mình, đang định cúi đầu hôn nàng thì bất chợt một giọng nói trầm thấp vang lên “Dám bắt nạt nữ nhân của ta, ai cho ngươi lá gan?”


Ngay sau đó là một thân ảnh nam tử hiện ra, mà khi hắn ta xuất hiện, trong mắt Trần Yên Nhiên xuất hiện vẻ chán ghét. Nam tử vừa xuất hiện không để ý đến ánh mắt chán ghét của nàng mà nhìn chằm chằm vào Trần An Vĩ.


Trần An Vĩ nhận ra sự biến đổi của nàng, nên bí mật truyền âm cho hỏi “Lúc ta đi ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”


“Cha ta muốn ta gả cho hắn!” Trần Yên Nhiên nói một câu, trong giọng nói không hề che giấu sự chán ghét mà nàng dành cho tên nam tử vừa xuất hiện. “Nhưng hắn vốn không phải người đàng hoàng gì, nếu hắn chỉ đơn thuần tính kế ta thì không nói, hắn còn muốn lợi dụng ta đả kích huynh, liên tục nói xấu huynh!”


Nói tới đây đáy mắt nàng hiện lên một tia sát khí, đụng tới nàng thì nàng có thể bỏ qua, nhưng động tới Trần An Vĩ đã là chạm tới nghịch lân của nàng.


“Tính kế muội?” Nghe vậy, Trần An Vĩ lập tức nổi giận, đám nam nhân này, hết Hàn Bạch lại tới tên Trần An Dương này, đều sống đến thân chó hết rồi sao? Đường đường là nam nhân lại không dám đối mặt với nữ nhân mình thích mà lại đi dùng kế sách hèn hạ sao?


Thấy hắn có vẻ tức giận, Trần Yên Nhiên nhanh chóng nói tiếp “Huynh đừng lo, muội không sao cả!”
Nhưng mà dù vậy, hắn vẫn không có ý định sẽ tha thứ cho tên kia. Trần An Vĩ đưa nàng ra khỏi Đấu Nguyên Đài, trước khi đi hắn chỉ gật đầu ra hiệu nàng đừng lo.


Rồi hắn nhìn lại cái tên gọi Trần An Dương kia. Người cũng ra dáng một nam nhân đoan chính, nhưng tâm địa lại độc ác như vậy?


Trần An Dương này là nhi tử của Đại Trưởng lão Trần Vĩnh An, uổng công cho cha hắn là người đoan chính, hắn lại không học được chút gì từ cha. Còn ỷ vào địa vị mà gây chuyện lung tung. Nhưng hắn cũng không quá phế vật, một thân tu vi cũng đạt Bát tinh Nguyên Sư, chẳng trách có gan đứng trước mặt Trần An Vĩ.


Phía bên này, nhìn đôi nam nữ kia vậy mà dám phớt lờ mình, Trần Yên Nhiên thậm chí còn không liếc nhìn hắn một cái. Trần An Dương đã sớm tức giận, lại nhìn thấy Trần An Vĩ vậy mà dám liếc nhìn hắn. “Tên phế vật nhà ngươi, nhìn cái gì?”


“Ngươi với ta, đánh một trận, dám không?” Trần An Vĩ nhìn hắn khẽ nhếch miệng hỏi, giọng điệu không giống với một kẻ phế vật chút nào.


“Haha, tên phế vật ngươi muốn đánh với ta?” Trần An Dương cười lên như thể nghe được một chuyện buồn cười nhất cuộc đời hắn vậy. Tên phế vật này muốn đánh với hắn sao?
“Ngươi sợ sao?” Trần An Vĩ vẫn bình thản nhìn hắn.


“Sợ?” Hắn chưa tìm tên tiểu tử này thì thôi, tên tiểu tử này lại còn tìm hắn chịu chết? Ha, thành toàn cho ngươi. “Được, được, được, lên đi. Hôm nay Trần An Dương ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là sức mạnh thực sự.”


“Đánh thì đánh, nói nhảm nhiều thế làm gì?” Trần An Vĩ không để hắn nói nhiều, dứt lời, thân ảnh hắn đã biến mất. Ngay sau khi xuất hiện, hắn đã ở sau lưng Trần An Dương.
“Hỏa Hoàng Quyền!”


Quyền kình được đánh ra, Trần An Vĩ không chút lưu tình hướng thẳng về Trần An Dương mà đấm xuống. Dám tính kế Nhiên nhi? Ta không đánh ngươi, ta không là Trần An Vĩ.


“Trò mèo!” Trần An Dương chứng minh mình thực sự có thực lực, hắn phản ứng nhanh không kém, cấp tốc điều động Hỏa Hệ Nguyên Lực trong cơ thể.
“Thiên Hỏa Ấn!”


Thiên Hỏa Ấn cấp tốc hiện ra lao vào Hỏa Hoàng Quyền, điên cuồng ma sát lẫn nhau. Nhưng Thiên Hỏa Ấn chỉ là Hỏa Hệ Nguyên Lực bình thường, làm sao có thể so sánh với Hồng Hỏa Nguyên Lực so với Dị Hỏa còn mạnh hơn của Trần An Vĩ.


Do đó, Thiên Hỏa Ấn chỉ cầm cự được một chút, đã nhanh chóng tiêu thất. Hỏa Hoàng Quyền vẫn lấy thế không thể cản lao tới Trần An Dương.
Bùm!!!
Vụ nổ khủng bố diễn ra…
冷私夜 x 白蓮花
---------------------------
Các đạo hữu,
Cảm ơn sự ủng hộ và góp ý của các vị.


Tại chương 1, tại hạ có viết tới 10 cảnh giới của Nguyên Tu từ Nguyên Giả, Nguyên Úy, Nguyên Sư, Nguyên Vương, Nguyên Hoàng, Nguyên Tông, Nguyên Tôn, Nguyên Quân, Nguyên Đế và Nguyên Thánh. Tuy nhiên, Thể tu lại có vẻ bị hao hụt hơn khi chỉ có Bát đại cảnh giới từ Nhất Chuyển tới Bát Chuyển, và Hồn Tu chỉ có bốn cảnh giới lớn là Hư Huyễn, Hóa Thực, Ly Hồn, Hồn Thiên.


Nên từ bây giờ, Thể tu sẽ được tăng thêm hai đại cảnh giới, trở thành Nhất Chuyển tới Thập Chuyển, và Hồn Tu sẽ có thêm một đại cảnh giới cao hơn Hồn Thiên, là Hồn Thánh.
Tại hạ đã chỉnh sửa ở chương 1. Cảm ơn đạo hữu "BấtTử........" đã nhắc ta nha!
Chúc các vị đọc truyện vui vẻ!


冷私夜 x 白蓮花