Vạn Vũ Đế Vương

Chương 14: Tuyên bố chủ quyền

Ý niệm vừa động, dị hỏa bùng cháy khiến y phục hai người hoàn toàn biến thành tro bui. Thân thể xinh đẹp, trắng trẻo của Trần Yên Nhiên cứ như vậy mà hiển lộ trước mặt Trần An Vĩ.


“A…” Trần Yên Nhiên bỗng dưng trở nên trần trụi, nhất thời không kìm được xấu hổ mà kêu lên một tiếng, hai tay theo bản năng che đi hai bộ vị mẫn cảm đó. Hai mắt lúng liếng nước, bẽn lẽn nhìn lấy hắn.


Trần An Vĩ thấy nàng biểu hiện như vậy, hô hấp trở nên dồn dập hơn. Nàng vốn là thiếu nữ mới lớn, nhưng thân thể lại mê người quyến rũ. Sự đối lập như vậy thật sự là mê chết hắn.
“Nhiên nhi ngoan, cho ta xem toàn bộ thân thể nàng nào!” Trần An Vĩ nhẹ nhàng buông lời dụ dỗ.


Trần Yên Nhiên bắt gặp ánh mắt nống bỏng của hắn liền cảm thấy toàn thân cũng nóng theo, hắn nhìn tới đâu thân thể nàng cảm thấy nóng bỏng theo tới đó. Nghe hắn nói vậy, nàng không tự chủ được mà thả lỏng tay.


Thân thể hoàn mĩ một lần nữa lại hiện ra trong đôi mắt nóng bỏng của Trần An Vĩ. “Nàng đẹp quá!”
Trần Yên Nhiên được nam nhân khen, tâm trạng cực kì vui vẻ, ánh mắt yêu mị nhìn hắn thủ thỉ “Đẹp thì ăn nhiều vào!”


Trần An Vĩ nghe vậy thì không nhịn nổi nữa, môi hắn lại tìm tới môi nàng, mân mê nhấm nháp từng chút một. Tay lại tìm đến một bên bầu ngực xoa nắn, tay kia thì tìm tới u cốc mê người đã rỉ nước kia mà trêu chọc.


“Ưm… ngứa…” Trần Yên Nhiên rên rỉ nỉ non một tiếng, lần đầu được nam nhân âu yếm, thiếu nữ như nàng làm sao có thể chịu nổi những đợt tấn công của hắn.


“Bảo bối, để ta gãi cho nàng!” Trần An Vĩ cười tà, rồi cúi người xuống phía dưới, ngắm nhìn u cốc mê người đó của biểu muội, không kìm được nữa mà cúi đầu hôn xuống.


“Chàng… chàng làm gì? Đừng… nơi đó bẩn lắm!” Trần Yên Nhiên nhìn thấy hắn vậy mà cúi đầu hôn nơi đó của mình, ánh mắt hiện lên vẻ nhu tình và chờ mong.


“Mọi thứ của nàng đều sạch sẽ, ta thích lắm!” Trần An Vĩ vẫn cúi đầu nhấm nháp trọn vẹn thứ nước kì diệu kia mà truyền âm lên.


Đã là tu sĩ thì ai cũng biết, chỉ cần có thể tu luyện, cơ thể ngươi sẽ tự động bài trừ tạp chất mà không cần phải tự mình làm nữa. Chính vì như vậy, cơ thể mỗi người sẽ ngày càng khỏe mạnh hơn.


Nam nhân thì thân thể cường tráng hơn, cơ bắp săn chắc hơn. Nữ nhân thì da dẻ mịn màng hơn, thơm tho hơn, và đặc biệt nơi đó của các nàng cũng không có mùi như nữ phàm nhân bình thường. Cũng vì không còn phải bài tiết nên nơi đó sẽ chỉ có mũi đặc trưng của mỗi người thôi.


Nơi đó của Trần Yên Nhiên đem lại cho hắn cảm giác thiếu nữ mới lớn, vẫn còn non nớt nhưng lại không thiếu phần nồng nhiệt. Hôn chán rồi, hắn bắt đầu tiến quân vào chiếm lấy địa phương mới.


Đầu lưỡi hắn tung hoành ma sát bên trong u cốc mềm mại kia, mà từng thớ thịt mềm nơi u cốc nàng cũng co giật liên tục như chào đón hắn.
“Ưm… chết thϊế͙p͙!” Trần Yên Nhiên miệng rên rĩ, tay và chân kep chặt đầu hắn như muốn hắn vào sâu hơn.


Không biết qua bao lâu sau, nàng rùng mình, từ trong u cốc chật hẹp mê người ấy, một dòng nước ấm bắn ra, dính đầy trên mặt Trần An Vĩ.


“Bảo bối, nàng thật mẫn cảm!” Trần An Vĩ cười cười nói, nhìn lấy thân thể mê người của nàng ửng hồng lên, bầu ngực lên xuống theo từng nhịp thở của nàng, tiểu huynh đệ hắn đã sớm ngẩng đầu từ bao giờ nay lại càng to hơn.


“To… to quá!” Trần Yên Nhiên lúc này mới chú ý tới tiểu huynh đệ của hắn, phát hiện nó to hơn cô bé của nàng nhiều quá, nhất thời cảm thấy lo sợ.
“Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng!” Trần An Vĩ cúi đầu thủ thỉ “Nhưng trước đó, nàng giúp ta làm ướt nó nhé?”


“Làm như thế nào?” Trần Yên Nhiên nghe hắn nói cũng đỡ sợ hơn, đôi mắt tràn ngập thắc mắc nhìn hắn hỏi.
“Giống như lúc nãy ta hôn của nàng!” Trần An Vĩ dịu dàng nói.


Trần Yên Nhiên nhớ lại lúc đó, khuông mặt trở nên ửng hồng, liếc hắn một cái. Rồi trong ánh mắt nóng bỏng của hắn, nàng hé miệng ngậm lấy tiểu huynh đệ của hắn.


“Ưm…” Tiểu huynh đệ của hắn quá to so với khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng nên dù đã cố gắng nhưng nàng chỉ ngậm được gần một nửa. Khí tức cương dương của nam nhân xông vào miệng nàng khiến nàng dần mê muội.


Động tác cũng được bản năng điều khiển, miệng ngậm vào nhả ra liên tục, khiến Trần An Vĩ sướng muốn điên. Tay hắn khẽ xoa đầu nàng khích lệ, truyền âm cho nàng “Lấy lưỡi ɭϊếʍƈ xung quanh đi nàng!”


Trần Yên Nhiên đối với hắn nói gì nghe nấy, lưỡi nàng duỗi ra ɭϊếʍƈ láp xung quanh thân ƈôи ȶhịȶ, khiến hắn càng thêm sung sướng.
Nhìn thấy nam nhân sung sướng, Trần Yên Nhiên như được khích lệ, nàng lại càng ra sức ßú❤ ʍút̼.


“Sướng… nàng làm ta sướng quá!” Trần An Vĩ nhịn không nổi nữa, rút tiểu huynh đệ ra, đè nàng xuống.
“Vào… vào đi chàng! Thϊế͙p͙ cũng muốn!” Trần Yên Nhiên hồi hộp nói, hông nàng uốn éo mời gọi tiểu huynh đệ hắn.
Ót!


“Chật… chật quá!” ƈôи ȶhịȶ nhắm chuẩn vị trí u cốc mà đâm vào, nhưng u cốc của nàng khít quá, hắn phải rút ra một chút lấy đà, hông và eo lại đẩy mạnh.
Lớp màng mỏng manh của giai nhân bị xé toạc, một dòng máu đào chảy ra.


“Vào… vào rồi! Thϊế͙p͙ cảm nhận được chàng ở bên trong thϊế͙p͙ rồi!” Trần Yên Nhiên như không cảm thấy đau đớn, trong lòng nàng lúc này một cảm xúc hạnh phúc đang lan tràn.


Nàng đợi ngày này lâu lắm rồi, từ ngày đầu tiên gặp hắn, từ khí chất anh tuấn phong trần trái ngược với thân thể gầy gò của hắn, tới tính cách và sự chăm sóc nhường nhịn của hắn dành cho nàng. Trần Yên Nhiên đã sớm đem lòng yêu hắn từ lâu rồi.


Nhưng nàng sợ, vì nàng biết hắn luôn có việc cần làm, nên nàng rất sợ hắn không chút chú ý tới nàng. Đến hôm nay khi nghe hắn thổ lộ, nàng mới biết bấy lâu nay hắn vẫn luôn chú ý tới nàng.


“Động đi chàng! Thϊế͙p͙ không đau!” Trần Yên Nhiên nỉ non truyền âm, vì môi nàng lúc này đang bị hắn chiếm giữ.
Trần An Vĩ được giai nhân cho phép, thân dưới khẽ chuyển động. Bạch… bạch… bạch…


“Ưm… ưm… sướng quá, Tiểu Vĩ, chàng làm thϊế͙p͙… ưm… sướng quá…!” Trần Yên Nhiên rên rỉ theo từng nhịp nhấp của hắn.
“Ta cũng sướng lắm bảo bối!” Trần An Vĩ nói, động tác càng lúc càng nhanh hơn.
Phạch phạch phạch…


“A ưm… ưm sướng quá… Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ…” Trần Yên Nhiên sướng sắp ngất đi, nàng chỉ còn biết gọi tên hắn mỗi lần rên.
Qua vài trăm cú nhấp đầy dũng mãnh, Trần An Vĩ dồn sức chạy nước rút. Trần Yên Nhiên cũng vì động tác của hắn ngày càng nhanh mà thân thể run bần bật.


“Thϊế͙p͙… thϊế͙p͙ lại sắp ra… ưm ưm…”
Trần An Vĩ vắt một chân nàng lên vai, cúi người hôn vào bờ môi nhỏ nhắn của nàng, nhấp từng cú cuối cùng.
“Ta ra đây!”
“Thϊế͙p͙ cũng ra!”


Cả hai cùng thốt lên một tiếng cuối cùng, khi hắn phóng xuất toàn bộ dương tinh vào tận sau bên trong nàng, đồng thời một dòng âm tinh cũng từ trong cơ thể nàng bắn ra. Lầy lội không chịu nổi.


Trên đỉnh đồi, hai thân ảnh trần trụi đang ôm lấy nhau, nam nhân ôn nhu dịu dàng xoa nắn tấm lưng trần của nữ nhân, giúp nàng tận hưởng dư vị cao trào một cách trọn vẹn nhất.


Bất chợt nữ nhân trong mắt xuất hiện vẻ tinh nghịch, nàng đứng dậy chạy lại gần một cây đại thụ gần đó, khẽ cúi người, đôi mắt yêu mị liếc nam nhân, đôi tay nhẹ vuốt vẽ bờ mông tròn lẳng, dụ nhân đến trí mạng.


“Tiểu yêu tinh!” Nam nhân khẽ mắng một tiếng, rồi bước đến gần, tiểu huynh đệ lại nhắm ngay u cốc mà đâm vào.
Ót!


“Ưm… sướng!” Trần Yên Nhiên sau khi hưởng được hương vị cao trào, cảm giác sung sướng qua đi chưa được bao lâu, sự thèm muốn lại bắt đầu nổi lên. “Thϊế͙p͙ chỉ như vậy với chàng thôi đó!”


Trần An Vĩ nghe được câu nói đó như được khích lệ, hắn ở phía sau nàng điên cuồng sâm nhập.
Bạch! Bạch! Bạch!
“Ưm… ưm sướng sướng chết mất! Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ…” Trần Yên Nhiên một lần nữa được nam nhân đưa lên đỉnh của cực lạc, chỉ biết rên rỉ những từ vô nghĩa.


Bốp! Bốp! Bốp!
“Đánh nàng, tiểu yêu tinh của ta!” Trần An Vĩ vỗ vào bờ mông tròn lẳng của giai nhân khiến nó nảy lên dữ dội, nhìn cực thích mắt.


“Ưm… thϊế͙p͙… thϊế͙p͙ là tiểu yêu tinh của chàng!” Trần Yên Nhiên bị vỗ mông như vậy, không những không đau, mà u cốc của nàng còn giật giật mỗi lần bị Trần An Vĩ vỗ vào.
“Bảo bối, nàng làm ta mê chết mất!” Trần An Vĩ không nói dối, hắn thực sự sẽ bị nàng làm cho mê mệt.


“Ra đi chàng, thϊế͙p͙ sắp ra rồi!” Trần Yên Nhiên cảm thấy bản thân lại sắp đạt cực khoái, nàng mong có thể cùng hắn ra.
“Ta ra đây, ta bắn cho nàng sưng bụng đây!” Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, dồn sức chạy nước rút.


Cuối cùng sau hàng chục cú nhấp tiếp theo, hắn rốt cục rùng mình, từng đợt từng đợt sinh mệnh nóng hổi lại được hắn bắn vào tận cùng bên trong nàng. Trần Yên Nhiên cũng lên đỉnh thêm lần nữa, âm tinh của nàng bắn ra hòa trộn với dương tinh của hắn tạo thành hỗn hợp hài hòa tới cực điểm.


“Thϊế͙p͙ hạnh phúc lắm, Tiểu Vĩ!” Trần Yên Nhiên sau khi được nam nhân tưới tắm, hạnh phúc ôm lấy hắn thủ thỉ.
Bốp!
Trần An Vĩ vỗ nhẹ lên bờ mông nhỏ của nàng, khẽ cười nói “Còn gọi Tiểu Vĩ?”


“Hứ!” Trần Yên Nhiên hứ một tiếng, bẽn lẽn nhìn hắn, mặt đỏ ửng khẽ nói “Phu quân!”
Trần An Vĩ nhìn nàng lúc này không thể nhịn được, lại nhắm lấy môi nàng mà hôn xuống.


“Ưm…” Trần Yên Nhiên bị hắn hôn bất ngờ, chỉ kịp ưm một tiếng, để mặc cho nam nhân thích làm gì thì làm.
Trần An Vĩ trong lòng thương tiếc không thôi, hắn biết nàng đã mệt lắm rồi, nhưng vì muốn cho hắn tận hứng mà lại không ngăn cản. “Cảm ơn nàng, Nhiên nhi!”


Trần Yên Nhiên nằm trong lòng hắn, nghe nam nhân thủ thỉ, khóe môi cong lên vui vẻ. Hai người cứ thế nằm ngủ bên nhau, tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm có.


Không biết qua bao lâu, Trần Yên Nhiên mở đôi mắt đẹp của mình ra, nhìn thấy nam nhân anh tuấn phong trần trước mặt, ánh mắt liền trở nên nhu tình. “Hắn… vậy mà bồi ta ngủ một giấc sao?”


“Tỉnh rồi?” Trần An Vĩ thấy động, liền mở mắt ra thấy nàng đang dịu dàng nhìn hắn. “Nàng theo ta tới một nơi được chứ?”


Trần Yên Nhiên nghe hắn hỏi vậy, liền gật đầu. Không biết từ bao giờ, chỉ cần có nam nhân này bên cạnh, mọi lo lắng phiền muộn của nàng đều bị thổi bay. Dường như chỉ cần có hắn, chuyện gì nàng cũng có thể làm được. Nên giờ đây, dù hắn có bảo nàng đi lên núi đao, xuống biển lửa, nàng cũng bằng lòng.


“Nhưng trước tiên…” Trần An Vĩ cười tà nhìn lấy nàng.
Trần Yên Nhiên bị hắn nhìn, tưởng hắn lại muốn liền lắc lắc cái đầu nhỏ “Tha cho thϊế͙p͙, nơi đó của thϊế͙p͙ vẫn rát lắm, nhé?”


Trần An Vĩ chỉ hôn nhẹ vào trán nàng một cái “Nàng khờ quá, ta chỉ muốn nàng mặc quần áo cho ta thôi mà!”


Trần Yên Nhiên lúc này mới ngẩn người, sau đó lại không nhịn được mà ửng hồng, nhưng cũng giúp hắn mặc lại quần áo. Ngược lại, hắn cũng giúp nàng mặc quần áo, như một sự chăm sóc đơn giản giữa phu thê với nhau.


“Theo ta tới nơi này nhé!” Trần An Vĩ nói một tiếng, ôm lấy vòng eo thanh mảnh không xương của giai nhân.
Theo ý niệm của hắn, Trần An Vĩ cùng Trần Yên Nhiên tiến vào Bát Diện Thạch.
“Thật đẹp!” Trần Yên Nhiên vừa vào liền bị không gian bên trong hấp dẫn. “Nơi này là không gian pháp bảo của chàng sao?”


“Không!” Trần An Vĩ lại lắc đầu “Nơi này, sẽ là nhà của chúng ta!”
Rồi hắn ôm lấy nàng, ngự không lên Đình Viện Thụ, nơi có hai vị giai nhân đứng đó.


“Hai nàng… thật đẹp!” Trần Yên Nhiên nhìn thấy hai vị giai nhân này liền cảm thán một câu, nhưng sau đó lại liếc tên nam nhân đang ôm nàng. Trước nàng, hắn còn có bao nhiêu nữ nhân?


“Khụ… hai nàng chỉ là hồng nhan tri kỉ của ta thôi!” nhưng cũng sắp trở thành tỉ muội của nàng rồi. Trần An Vĩ trong đầu thầm nghĩ.


“Tin chàng mới là gặp quỷ! Có Thanh Vân tỷ rồi vẫn muốn thϊế͙p͙ cho được mà không phải sao?” Trần Yên Nhiên liếc xéo hắn một cái nói, tiện tay còn véo hông hắn thêm mấy cái.


“Vậy nàng có ghen không?” Trần An Vĩ làm như không để ý hỏi, nhưng thực ra hắn đang lo sốt vó lên, lỡ mà hậu viện hắn bốc cháy thì lúc đó hắn khóc không nổi a.
“Đừng hỏi thϊế͙p͙, thϊế͙p͙ cũng không phải chính thất nha!” Trần Yên Nhiên tinh nghịch lè lưỡi nói một câu.


“Ách…” Trần An Vĩ chặc lưỡi một tiếng, rồi cùng nàng hạ xuống nhánh cây Cổ Tự Ly và Hàn Mộng Nhu đang đứng.


Mà ở phía bên kia, Cổ Tự Ly và Hàn Mộng Nhu khi nhìn thấy Trần Yên Nhiên cũng phải cảm thán một câu. Dù các nàng đều có nhan sắc phải thuộc hàng đại mĩ nhân, nhưng mà cũng không nhịn được mà nhìn Trần Yên Nhiên nhiều thêm một chút.


Nhìn thấy ba nữ nhìn nhau, Trần An Vĩ sợ có gì không ổn liền ra mặt làm cầu nối “Đây là Trần Yên Nhiên, thê tử thứ hai của ta!”
“Còn đây là Cổ Tự Ly, lúc đi lịch luyện ta tình cờ gặp được nàng ấy. Đây là Hàn Mộng Nhu, ta từng giúp nàng ấy diệt đi Tứ Trưởng lão Hàn Vô Tứ.”


Ba nữ nghe hắn lên tiếng thì lập tức dùng ánh mắt cổ quái nhìn lấy hắn. Cả ba nàng đồng loạt hiện lên một suy nghĩ “Nam nhân trăng hoa!”
Trần Yên Nhiên đang nghĩ, tên nam nhân này số phận cũng đào hoa quá nhỉ? Tùy tiện đi lịch luyện cũng gặp được hai vị mĩ nhân.


Cổ Tự Ly thì không có ý gì khác, còn Hàn Mộng Nhu thì đang thầm nghĩ, thê tử hắn xinh đẹp như vậy, tại sao hắn còn đánh chủ ý lên ta? Càng nghĩ mà nàng càng cảm thấy nặng lòng.


Lần đầu gặp hắn, nàng đã vô thức tin tưởng hắn, thậm chí những việc hắn làm cũng đủ khiến nàng rung động. Rồi lần đó, hắn trêu chọc nàng, nàng cứ nghĩ hắn cũng chú ý đến nàng. Nhưng bây giờ gặp được thê tử hắn, nàng hoàn toàn không biết rốt cục hắn làm vậy là có ý gì.


Như nhận ra suy nghĩ của các nàng, Trần An Vĩ hào hùng tuyên bố “Trần An Vĩ ta tuy không phải chính nhân quân tử gì, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ để nữ nhân trong lòng phải phiền muộn. Ta tự nhân mình phong lưu, nhưng tuyệt đối không vô tình. Trái tim của ta đủ chỗ cho tất cả các nàng, tuyệt đối không làm các nàng phải khổ sở!”


Trần Yên Nhiên và Hàn Mộng Nhu nghe vậy, lập tức toàn thân chấn động. Đây là điều mà các nàng luôn mong muốn ở đấng lang quân của mình. Các nàng biết nam nhân thường hay phong lưu, nên cũng không cấm đoán, chỉ cần phu quân các nàng dù có bao nhiêu nữ nhân, vẫn luôn có các nàng trong tim là được.


Hàn Mộng Nhu không biết lấy đâu ra can đảm, nàng vậy mà bạo dạn lao tới ôm chầm lấy hắn, vùi đầu vào lồng ngực săn chắc của nam nhân, ngước lên đôi mắt long lanh ngập nước nhìn hắn, miệng nhỏ khẽ thủ thỉ “Thϊế͙p͙ yêu chàng!”


Trần An Vĩ một tay ôm lấy giai nhân trong lồng ngực, nhẹ hôn lên mái tóc thanh sắc bồng bềnh của nàng, tay còn lại kéo Trần Yên Nhiên vào bên ngực còn lại của mình, cũng đặt lên mái tóc hồng sắc của nàng một nụ hôn.
冷私夜 x 白蓮花