Vạn Vũ Đế Vương

Chương 23: Gặp qua bà cả

Tại một góc bên trong Chiến Trường Đài, nơi đây không gian bị đứt thành từng mảnh, như thể bị thứ gì đó chém vào. Vô số vết nứt đang khép lại cho thấy nơi đây vừa xảy ra một trận đại chiến, nếu có cường giả nhìn thấy nhất định sẽ biết đây là trận chiến giữa hai vị kiếm tu thiên tài.


Keng! Keng! Keng!
Tiếng kiếm ngân liên tục vang lên mỗi khi chém vào nhau, theo đó từng vết nứt mới lại xuất hiện trong không gian. Nếu có ai quan sát thì sẽ phát hiện trận chiến kia vậy mà vẫn còn tiếp diễn.


Mà hai vị kiếm tu thiên tài nọ lại là hai vị tuyệt sắc giai nhân, một vị trong đó là người mà Trần An Vĩ đang tìm tới, nàng chính là Lục Thanh Vân. Người còn lại… có thể nói là đối thủ của nàng đi. À không, chỉ có nàng ấy xem nàng như đối thủ, còn nàng thì xem nàng ấy như bằng hữu.


Nàng ấy là Sở Thiên Nhã, nữ nhi của gia chủ Sở gia. Sở gia cũng là một Nhất phẩm gia tộc ở Hành Thiên Đại lục.
Nàng và Sở Thiên Nhã từng gặp nhau trong một động phủ và đã giao đấu vì một gốc linh thảo Thiên cấp Hạ phẩm – Băng Nguyên Thảo.


Cả hai nàng đều có Băng Hệ Nguyên Sắc trong Nguyên Hải, do đó Băng Hệ Nguyên Thảo không thể nghi ngờ là linh thảo các nàng cần.
Băng Nguyên Thảo có khả năng giúp người phục dụng tăng khả năng hấp thu Băng Hệ Nguyên Khí lên gấp 3 lần trong vòng hai canh giờ theo một đại cảnh giới.


Gốc Băng Nguyên Thảo này đạt tới Thiên cấp Hạ phẩm thì có thể đạt hiệu quả trong vòng 8 canh giờ.
Vì thế mà để quyết định ai giành được Băng Nguyên Thảo, hai nữ đã có một trận chiến.


Sau cùng Lục Thanh Vân là người chiến thắng, nhưng nàng lại nhường Băng Nguyên Thảo cho Sở Thiên Nhã, Sở Thiên Nhã thấy vậy cũng không khách khí mà nhận lấy, nhưng trước khi rời đi nàng còn bỏ lại một câu.
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ đuổi kịp cô!”


Sau lần đó, hai nữ cũng coi như là có quen biết, chỉ là không ngờ sau khi truyền tống vào Chiến Trường Đài thì hai người lại gặp nhau ở đây.
“Lục Thanh Vân, trận chiến năm đó cũng nên kết thúc rồi!”
Giọng nói trong trẻo thanh lãnh của Sở Thiên Nhã vang lên, cũng là lúc một đòn kiếm khí chém tới.


“Được!” Lục Thanh Vân nhàn nhạt đáp lại, sau đó cũng vung kiếm chém ra một nhát.
Hai nhát chém hoàn hảo không sử dụng chút Nguyên Lực nào, chỉ đơn thuần là kiếm khí bình thường nhưng cũng đủ để khiến không gian bị chém đứt, cho thấy hai nữ cũng không phải tầm thường.


Không hề do dự, hai đường kiếm khí vô hình lao thẳng vào nhau, không gian tại nơi tiếp xúc bị cắt thành từng mảnh nhỏ. Sau một lúc triệt tiêu năng lượng của nhau, cả hai cùng tiêu thất giữa không gian.
Lục Thanh Vân nhìn thấy cảnh này thì bất ngờ, Sở Thiên Nhã quả thật là đã mạnh hơn rất nhiều so với năm đó.


Kiếm khí vừa nãy nhìn thì đơn giản nhưng thực chất đã là hai thành thực lực của nàng, vậy mà Sở Thiên Nhã chỉ cần dùng hai thành sức mạnh đã có thể đỡ được.


Phải biết năm đó, dù tu vi lúc đó cả hai chỉ là Nhị tinh Nguyên Sư, nàng cũng chém một nhát chém như vậy nhưng Sở Thiên Nhã phải dùng tận ba thành thực lực mới có thể đỡ được.


Dù vậy, Sở Thiên Nhã vẫn bị dư ba đánh lùi lại mấy bước, trong khi Lục Thanh Vân chỉ hơi lùi lại một chút. Cho thấy Lục Thanh Vân vẫn nhỉnh hơn một chút.


“Đáng ghét, tiếp chiêu!” Sở Thiên Nhã nhìn thấy cảnh này thì liền tức tối, nàng nhanh chóng kết ấn, vô tận Băng Hệ Nguyên Lực từ cơ thể trào ra, hình thành hai cái Băng Kính đem Lục Thanh Vân vây vào giữa.
“Thiên cấp Thượng phẩm Nguyên Thuật – Băng Kính Phân Hình!”


Băng Kính Phân Hình là Nguyên Thuật mà Sở Thiên Nhã đạt được trong truyền thừa của của một cường giả Băng Hệ Nguyên Tông cảnh. Băng Kính Phân Hình là một dạng Nguyên Thuật phân thân, nó tạo ra các Băng Kính mô phỏng Nguyên Thuật của người thi triển.


“Băng Kính Phân Hình?” Lục Thanh Vân nhìn thấy vậy lẩm bẩm, nàng chưa từng nhìn thấy loại Nguyên Thuật này, nhưng trực giác cho nàng biết nó không tầm thường.
Không để nàng tiếp tục suy nghĩ, Sở Thiên Nhã sau khi thi triển Băng Kính Phân Hình xong thì lại tiếp tục kết ấn, vô tận Băng Hệ lại trào ra.


Nhưng lần này, Băng Hệ Nguyên Lực lại tinh thuần tới cực điểm, hay nói đúng hơn là nó đã đạt một đẳng cấp khác, dù không phải Dị Băng, nhưng loại Băng Hệ Nguyên Lực này cũng đủ khiến cho chiến lực của Sở Thiên Nhã được nâng lên tầm cao mới.
Nó chính là Ngọc Băng Nguyên Lực.


Ngọc Băng là một loại băng trong suốt như thủy tinh, so với băng thông thường còn cứng hơn và lạnh hơn gấp mấy lần.
Để luyện ra được Ngọc Băng Nguyên Lực cần có Nguyên Lực có độ tinh thuần gần như vô tạp, chính vì vậy mà Sở Thiên Nhã mới có thể sở hữu được loại Nguyên Lực này.


Hơn nữa, theo một số cổ tịch, người luyện ra loại Nguyên Lực này nếu đạt tới mức đại thành thậm chí có thể đúc nên một loại Thể Chất mang tên Ngọc Băng Thánh Thể.


Ngọc Băng Thánh Thể giúp người sở hữu nâng cao ngộ tính với tất cả các loại Băng Hệ Nguyên Thuật, thậm chí có thể lập tức thi triển. Ngoài ra còn giúp Ngọc Băng Nguyên Lực trở nên hoàn toàn vô tạp, chiến lực cũng vì thế mà tăng lên gấp bội.


“Vậy là cô đã luyện ra được Ngọc Băng Nguyên Lực rồi nhỉ?” Lục Thanh Vân nhìn vậy cười nhẹ nói.
Năm đó khi hai người giao đấu, Sở Thiên Nhã chưa luyện được ra loại Băng Hệ Nguyên Lực này, nhưng Nguyên Lực của nàng lại tinh thuần hơn người bình thường rất nhiều lần.


“Một chiêu phân thắng bại dám không?” Sở Thiên Nhã như không để ý tới lời Lục Thanh Vân nói, ý chí quyết tâm trong mắt nàng ngày càng tăng. Nàng phải trở nên mạnh hơn nữa!


Nhận thấy ý quyết tâm trong mắt Sở Thiên Nhã, Lục Thanh Vân hơi ngẩn ra, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Trực giác cho Lục Thanh Vân biết Sở Thiên Nhã có vấn đề.


“Được, nhưng với một điều kiện!” Lục Thanh Vân nhàn nhạt nói, nàng quyết định lấy cơ hội này để tìm hiểu xem rốt cục chuyện gì đã xảy ra với Sở Thiên Nhã. Dù không biết chuyện gì nhưng ánh mắt kia, nàng cũng từng có.


Khi đó, vì thực hiện nguyện vọng của gia gia nên nàng chấp nhận hôn sự với Trần An Vĩ, nhưng bản thân nàng không hề muốn. Vì thế nàng cũng như Sở Thiên Nhã bây giờ, đều quyết tâm trở nên mạnh hơn.


“Được!” Sở Thiên Nhã là nữ nhân dám làm dám chịu, hơn nữa dường như có thần giao cách cảm với Lục Thanh Vân vì thế không cần hỏi cũng biết nàng muốn gì.
“Cô vẫn không hề thay đổi, Sở Thiên Nhã!” Lục Thanh Vân thấy vậy cười nhẹ một cái nói.


Sau đó ánh mắt nhanh chóng chuyển thành nghiêm túc, từ trong cơ thể nàng, một ngọn hỏa diễm phá thể mà ra. Cùng lúc đó Băng Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực trong cơ thể cũng trào ra hòa cùng ngọn hỏa diễm đó làm nó càng thêm ngưng thực.


“Dị Hỏa?” Sở Thiên Nhã nhìn thấy ngọn hỏa diễm đó thì bất ngờ thốt lên. Ngay khi đóa dị hỏa kia vừa ra, không biết do nhầm lẫn hay sao mà nàng lại cảm nhận được Ngọc Băng Nguyên Lực lại muốn thuần phục nó.


“Đúng vậy! Đây là món quà từ phu quân ta, nó tên là Băng Hỏa Luân Hồi Diễm!” Lục Thanh Vân cũng không bất ngờ trước phản ứng của Sở Thiên Nhã. Bởi vì khi nàng tìm hiểu về đóa Dị Hỏa này, nàng cũng phải bất ngờ trước công dụng của nó.


Vì biết nó cực kì hợp với nàng nên Lục Thanh Vân mới phải cất công từ Lục gia chạy tới Hồng Hỏa Sơn của Bát Sơn Sâm Lâm, cũng mất bảy ngày thời gian đi đường chứ không ít.


Nếu không nhờ có hắn, thì chắc nàng bây giờ chỉ còn là một thi thể. Nghĩ tới đây trong mắt Lục Thanh Vân hiện lên sự dịu dàng nhu tình của một người thê tử. Sở Thiên Nhã đứng đối diện nhìn thấy cảnh này mà bất ngờ, nam nhân như thế nào mới có thể khiến trái tim của nữ nhân lạnh lùng này rung động như vậy?


“Được rồi! Nhất kích phân thắng bại!” Lục Thanh Vân thu lại tâm tình có chút lạc đề của mình, nhanh chóng kết ấn, miệng niệm khẩu quyết.


Ngay sau đó một kiện Pháp bảo hiện lên trên tay, thay thế cho thanh Bảo Kiếm nàng đã cất trước đó, chính là Thiên cấp Trung phẩm – Lôi Vận Kiếm. Lôi Hệ Nguyên Lực từ trong cơ thể trào ra hòa vào lưỡi kiếm.


Mà sau lưng nàng, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cũng lập tức huyễn hóa thành một thanh Băng Hỏa Kiếm bắt đầu tụ lực.


Sở Thiên Nha thấy vậy dù kinh ngạc tột độ nhưng cũng không chần chừ, tiếp tục niệm khẩu quyết. Ngọc Băng Nguyên Lực tiếp tục được điều động, hợp thành một thanh Cự Kiếm bằng Ngọc Băng hiển hiện sau lưng nàng.


Băng Kính Phân Hình vẫn làm đúng vai trò của nó, hai cái Băng Kính đồng dạng mô phỏng lại thanh Cự Kiếm kia.
“Thiên cấp Trung phẩm Nguyên Thuật – Phạt Lôi Động Thiên Kiếm!”


Ngoài Phong Lôi Nộ Thiên Trảm thì còn một bộ Nguyên Thuật khác cũng là Nguyên Thuật trấn tộc của Lục gia, chính là Phạt Lôi Động Thiên Kiếm. Vì Lục gia chủ yếu đều sở hữu Lôi Hệ Nguyên Sắc trong Nguyên Hải và vì nó có khả năng sát phạt cao nên lẽ đương nhiên nó trở thành Nguyên Thuật trấn tộc.


Theo tiếng quát yêu kiều vừa dứt của Lục Thanh Vân, nàng trảm xuống một nhát, Lôi Hệ kiếm khí gào thét mà ra, hướng phía Sở Thiên Nhã trảm tới.


Cùng lúc đó Băng Hỏa Kiếm sau lưng nàng cũng chém xuống một kiếm, Băng Hỏa kiếm khí lấy tốc độ của ánh sáng lao tới hòa làm một với Lôi Hệ kiếm khí kia, khiến chúng trở nên cuồng bạo hơn.


Sở Thiên Nhã cũng không nao núng, nàng hô lên một tiếng “Nguyên Thuật trấn tộc – Thiên cấp Trung phẩm – Ngọc Băng Thiên Huyền Trảm”
Dứt lời, ba thanh Cự Kiếm sau lưng đồng loạt chém xuống, ba đường Băng Ngọc kiếm khí nhanh chóng hợp lại thành một, khiến nó trở nên thực sự khủng bố.
Bùm!!!


Hai đường kiếm khí va chạm vào nhau, Nguyên Lực trong đó bị kích phát tạo ra một vụ nổ không thể xem thường, không gian nơi va chạm lúc này không còn là những vết chém nữa mà chỉ còn một khoảng không màu đen kịch.
Phốc!
Vụ nổ quá lớn khiến cả hai nàng đều bị đánh văng ra xa, miệng nhỏ phun một ngụm máu.


Một lúc lâu sau, vụ nổ tản đi, từ bên trong làn khói, hai thân ảnh thon thả duyên dáng hiện ra. Lục Thanh Vân dù hơi chật vật nhưng vẫn còn đứng được, nàng đưa tay khẽ lau đi vết máu nơi miệng nhỏ rồi cất bước về phía nữ nhân đang chống kiếm quỳ một chân kia.


Sở Thiên Nhã sau khi thi triển Băng Huyền Trảm cùng Băng Kính Phân Hình đã gần như cạn sạch lực lượng, làm gì còn sức chống được dư ba vụ nổ. Nàng không trực tiếp ngất đi đã cho thấy sự kiên cường của nàng.


Dù vậy, lúc này trong đôi mắt vẫn hiện lên vẻ không cam lòng. Nếu đối thủ năm xưa nàng không thể đánh bại, thì nàng lấy gì để báo thù cho cha đây? Nàng không cam tâm!


Lục Thanh Vân đưa tay về phía nàng, khẽ nói “Ta không biết cô vì sao lại cố chấp mạnh lên như vậy, nhưng ta rất hiểu cảm giác của cô. Cho nên cô có thể kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra được không?”


Sở Thiên Nhã thu lại tâm tình của mình, nắm lấy tay Lục Thanh Vân mà đứng lên. Nàng chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên cảm nhận được một cái chưởng lực nồng đậm Phong Hệ Nguyên Lực đang lao về phía các nàng.


Nó không có gì nguy hiểm, nhưng với tình trạng hiện tại của các nàng thì trúng phải chưởng ấn này dù không chết nhưng cũng phải trọng thương.
“Nguy hiểm!” Sở Thiên Nhã hét lên một tiếng rồi lấy hết sức mình đẩy Lục Thanh Vân ra khỏi quỹ đạo của chưởng ấn kia.


Lục Thanh Vân bị nàng đẩy bất ngờ không kịp làm gì chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn Sở Thanh Vân đối mặt với cái Phong Hệ chưởng ấn.


Sở Thanh Vân nhìn chưởng ấn kia đang lao tới mình, cứ tưởng sẽ phải mất một lớp da thì đột nhiên một thân ảnh nữ nhân xuất hiện, nhanh như chớp kết ấn, một chưởng ấn khác xuất hiện đối kháng trực diện với Phong Hệ chưởng ấn kia.
Rồi thân ảnh kia cấp tốc kéo nàng ra khỏi phạm vị của vụ nổ.
Bùm!!!


Ngay khi nữ nhân và Sở Thanh Nhã vừa đến nơi an toàn thì chưởng ấn do nữ nhân đánh ra và Phong Hệ chưởng ấn kia đã lao vào nhau rồi phát nổ, triệt để tiêu thất.


Lúc này Lục Thanh Vân cũng vừa lúc tiến đến, hai nữ nhìn lấy nữ nhân vừa xuất hiện, trong đầu đồng loạt hiện lên suy nghĩ “Nữ nhân này là ai? Sao có thể đẹp tới vậy?”


Nữ nhân trước mặt sở hữu một nước da trắng sáng như tuyết, lại mềm mịn căng tràn sức sống, khuôn mặt tuyệt mĩ cùng ngũ quan tinh xảo, phía dưới là cần cổ nhỏ nhắn cùng thân hình thon thả có một bộ bầu sữa căng mộng, bờ mông tròn lẳng yêu kiều vểnh cao.
Nàng như một tuyệt tác của tạo hóa vậy.


Chợt môi thơm hé mở, nữ nhân nhìn Lục Thanh Vân nhàn nhạt lên tiếng “Cô… là bà cả của hắn sao?”
Lục Thanh Vân sững sờ nhìn nàng, đang đỉnh hỏi ngược lại thì chợt nghe hai “bịch” vang lên, theo sau đó là hai thân ảnh bị đánh cho tơi tả đang nằm dưới đất.


Tam nữ ngước mắt nhìn về phía tiếng động thì nhìn thấy một thân ảnh nam tử đang đứng chắp tay, cười cười nhìn về phía ba nàng, cất giọng nói “Đã lâu không gặp, thê tử của ta!”


Mà khi nhìn thấy nam tử kia, nghe được giọng nói trầm ấm của hắn, Lục Thanh Vân vốn đang bình tĩnh lạnh nhạt đột nhiên không kìm được cảm xúc mà lao về phía hắn, sà vào lòng hắn tham lam hít lấy hít để khí tức của nam nhân.
“Thϊế͙p͙ nhớ chàng nhiều lắm!” Lục Thanh Vân nhỏ giọng nỉ non.


Trần An Vĩ đương nhiên cũng nhiệt tình đáp lại tình cảm của thê tử, hắn nhắm ngay vị trí đôi môi kiều diễm xinh đẹp ấy mà hôn xuống.
“Ưm…” Bị nam nhân chiếm hữu đôi môi, Lục Thanh Vân chỉ còn biết mặc cho hắn nhấm ʍút̼.


Sở Thiên Nhã nhìn thấy cảnh này thì chỉ biết câm nín, hai nữ dù chỉ gặp nhau ít lần nhưng theo ấn tượng của nàng, Lục Thanh Vân quả thật rất lạnh nhạt. Vậy mà bây giờ lại không chú ý hình tượng mà lao vào lòng nam nhân, cùng nam nhân ân ái như vậy?


Sau một lúc, Trần An Vĩ mới buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của Lục Thanh Vân, định ôm nàng thêm một lúc thì Lục Thanh Vân lại truyền âm cho hắn “Hiện tại còn có người!”
Trần An Vĩ nghe vậy cũng đành thả nàng ra, hướng về phía Sở Thiên Nhã cùng nữ nhân kia hỏi “Hai nàng không sao chứ?”


Sở Thiên Nhã nghe hỏi chỉ gật đầu tỏ vẻ không sao, nữ nhân kia đồng dạng cũng chỉ gật đầu. Hiển nhiên tính cách hai nữ à không là cả ba nữ đều lạnh nhạt như nhau, vì thế rất hiếm khi nói chuyện khi có người ngoài.


Chợt lúc này Lục Thanh Vân lên tiếng hỏi “Cô là ai?”, ánh mắt khóa chặt thân ảnh nữ tử vừa nãy. Lúc nãy nàng ấy hỏi nàng có phải bà cả của hắn không là có ý gì?


Trần An Vĩ nghe hỏi liền nhanh chóng hiểu ý nàng muốn hỏi gì. Hắn liền chủ động đứng ra nói “Đây là Hàn Mộng Nhu, là hồng nhan tri kỉ của ta.” rồi lại hướng về chỉ tay về phía Lục Thanh Vân nói “Đây là Lục Thanh Vân, thê tử đầu tiên của ta!”


Nếu hắn đã làm thì hắn đương nhiên sẽ dám nhận, không việc gì phải trốn tránh. Trốn tránh chỉ khiến các nàng khinh thường hắn.
Quả nhiên khi nghe hắn nói vậy thì không khí kì quặc bỗng nhiên giảm đi đôi chút. Lục Thanh Vân đưa mắt nhìn hắn một chút rồi bỗng nhiên bật cười.


“Hihi nhìn mặt của chàng kìa, thϊế͙p͙ biết nam nhân yêu nghiệt như chàng đi tới đâu là sẽ thu hút nữ nhân tới đó mà!”


Trần An Vĩ nghe nàng nói vậy thì khẽ thờ phào một hơi, quả thật nói hắn không lo lắng thì là nói dối, hậu viện hắn mà bốc cháy thì khổ lắm a. Hơn nữa, dù thế nào thì nguyên do cũng là do hắn, cho nên hắn càng không muốn bất kì ai trong số các nàng phải chịu thiệt thòi.


Trần An Vĩ yêu thương không dứt lại ôm lấy Lục Thanh Vân muốn hôn một cái thì bị nàng cản lại, đánh yêu vào ngực hắn “Đã bảo có người ngoài mà!”
“Ta mặc kệ!” Nói rồi, hắn lại nhắm ngay đôi môi đỏ thắm của nàng mà hôn xuống.


“Ưm…” Lục Thanh Vân thấy hắn như vậy cũng đành mặc kệ, nhưng trong lòng lại như được nếm mật. Nam nhân này dù có thu thêm nữ nhân cũng không sao, miễn trong lòng hắn vẫn có nàng là tốt rồi.
冷私夜 x 白蓮花