Vạn Vũ Đế Vương

Chương 26: Song Sinh?

“Làm sao… có thể mạnh như vậy?” Hai nữ Tuyết Vực Cung kinh ngạc thốt lên, bàn tay nhỏ che đi khuôn miệng nhỏ nhắn đang mở mãi không khép được.


Mặc dù hai nữ cũng là thiên tài, nhưng dù là nhất kích tất sát, hay là khống chế giam cầm kẻ địch thì cũng không thể có hiệu quả tốt như hai nữ Hàn Mộng Nhu và Lục Thanh Vân được.


Cho nên lúc này, hai nữ đang rất rất kinh ngạc. Lại chú ý tới nam tử kia, dù hắn chỉ xuất hiện và không làm gì cả, nhưng hai nữ biết chính hắn là người đã đánh ra quyền kình khủng bố vừa nãy.


Rốt cuộc ba người này là ai? Đến đây với mục đích tốt hay xấu? Hiển nhiên hai nữ không thể không đề phòng, bởi vì Tuyết Vực Cung nhìn thì yên ổn nhưng lại trăm bề thọ địch, nên các nàng phải cực kì cẩn thận.


Trần An Vĩ thấy hai nữ nhân này cứ đứng như trời trồng ở đó thì liền tiến tới, mà ngay khi nhìn thấy hai nữ, hắn đã rất bất ngờ “Song sinh sao?”, nhưng rất nhanh hắn trở lại bình thường, mỉm cười chân thành nhìn hai nữ nói “Hai nàng không sao chứ?”


Lúc này hai nữ mới hoàn hồn “Bọn ta không sao, cảm ơn công tử đã tương trợ.”
Trần An Vĩ cười cười nói “Đừng khách sao! Hơn nữa, người mà các nàng phải cảm là các nàng ấy mới phải chứ?” Nói rồi hắn còn chỉ tay về phía Hàn Mộng Nhu và Lục Thanh Vân đang đứng.


Hai nữ nhìn qua phía đó, đang định lên tiếng thì lại nghe Hàn Mộng Nhu nói “Chúng ta chỉ tiện tay mà thôi, hai người không cần khách khí!”


Hai nữ nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ chỉ tiện tay thật sao? Nhìn thấy hắn định rời đi, hai nữ không nhịn được bèn hỏi “Công tử có thể cho tiểu nữ biết quý danh được không?”


Trần An Vĩ nghe vậy thì bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh trả lời “Tại hạ là Trần An Vĩ, chỉ là người của một Nhất phẩm gia tộc bình thường. Các nàng là Hàn Mộng Nhu và Lục Thanh Vân, đều là thê tử của ta.”
“Còn các nàng là ai? Vì sao lại đụng độ phải đám người này?”


Hai nữ nghe vậy cũng không nghĩ nhiều liền trả lời “Ta là Tuyết Nhi – Thất Tinh Tuyết Liên – bài danh Đệ Thất, đây là sư tỷ của ta Tuyết Mi – Thất Tinh Tuyết Liên Đệ Lục. Chúng ta là người của Tông cấp thế lực – Tuyết Vực Cung.”


“Đám người này thuộc một Nhất phẩm thế lực mang tên là Hỏa Huyền Môn, từng bị Nhị Cung chủ chúng ta ra tay diệt môn, nhưng không ngờ lại để xót 5 tên dư nghiệt.”
“Hôm nay không có công tử thì tỷ muội chúng ta hẳn là đã mất mạng, không những thế…”


Tuyết Nhi nói tới đây thì không nói nữa, nàng thực sự không dám tưởng tượng nếu như mình rơi vào tay bọn chúng thì sẽ thế nào. Cũng may có Trần An Vĩ và nữ nhân của hắn.


Mà cũng lạ, bình thường, tính cách của nàng cũng thuộc dạng lạnh nhạt, nhưng cũng luôn là người tạo ra tiếng cười trong 7 tỷ muội. Chỉ là không biết vì sao hôm nay gặp nam nhân này, nàng lại bất giác nói nhiều hơn một chút.


Tuyết Nhi đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao thẳng, không quá ốm, khí chất lại tuấn lãng phong trần, đôi mắt hờ hững không coi ai ra gì. Ừm, hắn như vậy… hình như cũng có chút hút mắt.


Tuyết Mi ở bên cạnh thấy sư muội mình như vậy bèn ho nhẹ một tiếng, Tuyết Nhi bị tiếng ho của sư tỷ làm cho hoàn hồn liền cúi người hành lễ “Hôm nay thật sự đa tạ công tử cùng hai vị tiểu thư!”


Nói rồi nàng lấy ra một khối lệnh bài có khắc chữ Thất và nói “Đây là lệnh bài của ta, nếu như công tử có cần ta giúp thì cứ bóp nát nó, Tuyết Nhi sẽ đến nhanh nhất có thể!”


Trần An Vĩ cũng không khách khí mà nhận lấy, như vậy diệt đi Hàn gia cũng dễ hơn một chút! “Vậy, tại hạ xin nhận!”
Đồng thời hắn cũng lấy ra hai khối lệnh bài khác, đưa cho hai nữ mỗi người một khối.


“Công tử đây là…” Tuyết Nhi nhìn khối lệnh bài trên tay có chút không hiểu hỏi, Tuyết Mi ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn hắn, như muốn hỏi ngươi đưa cho ta cái này để làm gì?
“Các nàng có thể xem như quà đáp lễ đi, nếu có việc gì cần tại hạ giúp cứ bóp nát nó!”


“Nhưng mà…” Tuyết Nhi chần chừ nhìn hắn, rồi nhìn sư tỷ mình như cầu cứu.
Tuyết Mi cũng hết cách đành nói “Xin công tử thứ lỗi, hai tấm lệnh bài này tiểu nữ không thể nhận.”


Trần An Vĩ đâu dễ để hai nữ từ chối, hắn nói “Tâm ý đã cho đi, ta sẽ không đòi lại. Nhận hay không đó là tùy quyết định của các nàng!”
Nói xong còn làm bộ quay lưng, ra hiệu cho Hàn Mộng Nhu cùng Lục Thanh Vân chuẩn bị rời đi.


Tuyết Mi cùng Tuyết Nhi dù sao cũng là lần đầu đối phó với nam nhân, làm sao có thể đấu lại một tên có nhiều thê tử như hắn? Hai nữ lúc này đang rất bối rối, thấy hắn rời đi thì càng sốt sắng hơn.
Bất đắc dĩ, Tuyết Nhi chỉ đành nói “Tâm ý của công tử, bọn ta xin nhận vậy!”


Trần An Vĩ nghe vậy, cũng không quay mặt lại chỉ nói một câu “Vậy, chúng ta có duyên gặp lại!”
“Có duyên gặp lại!” Hai nữ cũng trả lời hắn một câu, rồi đang định chuẩn bị rời đi thì đột nhiên…
Phốc!


Di chứng của Bí Thuật kéo tới, hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi sau khi chiến đấu thời gian dài bị Bí Thuật phản phệ, có thể cầm cự tới thời điểm này đã là kì tích.


Như nhận ra điều gì không đúng, Trần An Vĩ và mấy nữ quay lưng lại thì đã thấy hai nữ ngất đi, thân thể các nàng đầy máu khiến các nàng trông càng thêm thê thảm.


Nhưng ngay khi hắn định tiến đến trị thương cho các nàng thì đột nhiên từ trên trời một cây Thương bạch sắc lao xuống, chặn giữa hắn và hai nữ. Bên tai vang lên giọng nói thanh lãnh của nữ nhân “Tặc tử, dám động vào Thất Tinh Tuyết Liên bọn ta?”


Một thân ảnh nữ tử ngự không bay tới, trên thân khoác một bộ hoàng kim nhuyễn giáp đúng chuẩn một nữ tướng, nhưng cũng nhờ bộ nhuyễn giáp này mà thân hình thon thả cũng đường cong mê người hình chữ S của nàng được tôn lên cực kì nổi bật.


Nàng cho ngươi cảm giác lạnh lùng sát phạt nhưng cũng không kém phần nóng bỏng của nữ nhân tuổi chín mọng.


Mà khi nàng vừa tới, nhìn thấy hai sư muội của mình cơ thể đầy máu nằm dưới đất, sự tức giận sớm đã trào dâng, lại nhìn thấy tên nam nhân này vậy mà dám tiến lại gần, nàng không suy nghĩ nhiều liền lao tới tấn công hắn.


“Này, mọi chuyện không như nàng nghĩ đâu, nghe ta giải thích được không?” Trần An Vĩ bỗng nhiên bị tất công, bất đắc dĩ lên tiếng. Hình như hắn cũng có duyên với việc bị nữ nhân đánh thì phải, hết Cổ Tự Ly rồi lại tới nữ nhân này?


“Giải thích? Ngươi đánh sư muội ta trọng thương như vậy còn giải thích? Đi chết cho ta!” Nữ tử không hề nghe hắn nói dù chỉ một câu, vẫn điên cuồng lao tới tấn công hắn.
“Ta đánh?” Trần An Vĩ nghe vậy thì mộng bức, cái quỷ gì, từ khi nào ta trở thành kẻ gây án rồi?


“Còn chối? Nam nhân các ngươi đều không có lấy một điểm đáng tin!” Nữ tử vẫn không chịu nghe hắn giải thích.


“Chậc, đây là nàng ép ta!” Hắn vốn không muốn đánh nữ nhân, nên từ lúc nữ nhân trước mặt xuất hiện, hắn chỉ né tránh mà không phản công. Nhưng cứ xem tình hình thì có vẻ nàng sẽ không chịu để yên nếu hắn chỉ né tránh như vậy.


Dứt lời, ánh mắt hắn từ bông đùa trở nên nghiêm túc, mà khi nữ tử nhìn thấy ánh mắt kia, không hiểu vì sao tâm hồn khẽ rung động, như thể quân thần gặp đế vương của mình.


Động tác của nàng vô thức bị chậm lại một nhịp, Trần An Vĩ nhân cơ hội khó có được, nhanh chóng tung ra một chỉ, điểm trúng vào huyệt vị của nàng, khiến nữ tử bất động.


Rồi trong ánh mắt uất hận của nàng, một cỗ lực lượng dồi dào sinh mệnh từ cơ thể hắn trào ra. Mà khi nó xuất hiện, Mộc Hệ Nguyên Lực trong đất trời điên cuồng hội tụ mà về.
Nữ tử thấy vậy, trợn tròn mắt tự hỏi “Hắn… đang làm gì?”


Lúc này Hàn Mộng Nhu và Lục Thanh Vân cũng quay trở lại, hai nữ vốn muốn giúp hắn nhưng lại nghe hắn truyền âm bảo rằng rất có thể còn nhiều người khác đang tới đây, nên bảo hai nàng đừng ra mặt.


“Phu quân có cả Mộc Hệ Nguyên Sắc sao?” Lục Thanh Vân thấy hắn chăm chú điều động Mộc Hệ Nguyên Lực thì hướng Hàn Mộng Nhu hỏi. Lúc trước hắn chỉ có Hỏa Hệ Nguyên Lực thôi mà?


Hàn Mộng Nhu nghe vậy thì gật đầu “Phu quân đạt được Phục Mệnh Thiên Mộc cách đây không lâu, cũng vừa mới luyện hóa xong!” Rồi dùng vẻ mặt ý bảo công pháp hắn tu luyện tỷ cũng biết mà.


Lục Thanh Vân nghe vậy gật đầu, rồi hướng về phía nữ tử mới xuất hiện kia nhàn nhạt nói “Là bọn hắn!” rồi nàng chỉ tay về phía đám người Hỏa Huyền Môn giờ chỉ còn là những cái xác kia.


Hiển nhiên nàng đang nói tới việc bọn người Hỏa Huyền Môn mới là kẻ đã đánh hai nữ ra nông nỗi này.


Nữ tử cũng là người thông minh nghe nàng nói vậy, sự tức giận trong mắt cũng giảm xuống, nhưng thay thế vào đó là sự uất hận. Trong suy nghĩ của nàng, nam nhân vốn không có gì tốt đẹp, vì sao hai nữ nhân trước mặt lại liên tục nói tốt cho hắn?


Trong lúc ba nữ đang nói chuyện thì Trần An Vĩ nhìn hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi nói “Đắc tội rồi!” sau đó hắn bế hai người các nàng lên một bãi đất bằng phẳng, điều chỉnh tư thế cho các nàng thấy thoải mái


Cuối cùng là điều khiển Phục Mệnh Thiên Mộc điều trị cho các nàng. Phản phệ của Bí Thuật này đúng là nặng thật, nội tạng gần như bị phá hủy, nếu các nàng cố thêm một tí nữa thôi thì khả năng Nguyên Hải bị ảnh hưởng thậm chí là phế tu vi thành phàm nhân là rất cao.


Hắn nhìn hai nữ bị thương cũng cảm thấy tự trách, chắc hẳn hai nữ vì đề phòng mình nên mới gắng gượng như vậy.


Theo từng dòng lực lượng dồi dào sinh cơ từ Phục Mệnh Thiên Mộc tiến vào cơ thể hai nữ, Tuyết Nhi và Tuyết Mi dần dần tỉnh lại, các vết thương ngoài da cũng đã nhanh chóng liền lại để lộ ra làn da trắng nõn không chút tí vết của các nàng.


Nhìn thấy nam nhân mới gặp vậy mà trị thương cho mình, trái tim Tuyết Nhi khẽ đập mạnh một cái, Tuyết Mi cũng ngơ ngác nhìn hắn, không biết là đang suy nghĩ gì.
Rồi hai nữ chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng bất động nơi đó, hai nữ cố nén đau muốn ngồi dậy, cất tiếng gọi “Đại tỷ…”


“Nằm im!” Chợt lúc này, Trần An Vĩ lại lên tiếng, hai người các nàng vừa mới tỉnh lại, vết thương do phản phệ còn chưa trị dứt đâu, các nàng muốn thành phế nhân thì cứ cử động thử xem.


Hai nữ nghe vậy nhìn hắn một cái, cảm nhận được sự lo lắng của nam nhân, tâm tình thiếu nữ lại càng rung động, bất giác nghe lời hắn mà nằm xuống.
Lục Thanh Vân ở bên này nghe hai nữ vậy mà gọi nữ tử này một tiếng Đại tỷ thì lập tức giải huyệt cho nàng, bởi vì nhìn nàng lúc này đang lo sắp khóc rồi.


Nàng và Hàn Mộng Nhu thấy vậy khẽ cảm thán một câu, tại thế giới cường giả vi tôn này mà vẫn có một người đại tỷ quan tâm tới các sư muội của mình như thế này thật là hiếm thấy a.


Nữ tử được giải huyệt liền lập tức lao tới xem xét hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi, đang định tiếp tục lăng xăng thì lại bắt gặp ánh mắt của Trần An Vĩ, ánh mắt hắn lúc này như thể đang muốn nói nàng tiếp tục thử xem?


“Hứ, chẳng phải chỉ là trị thương thôi sao?” Nữ tử thấy vậy tâm tình run lên một cái nhưng vẫn cố mạnh miệng nói.


Không biết qua bao lâu sau, Tuyết Nhi và Tuyết Mi rốt cục cũng đỡ hơn một chút. Hai nữ đã có thể đứng dậy, dù vẫn chưa thể điều động được Nguyên Lực nhưng với sự giúp đỡ từ Phục Mệnh Thiên Mộc và Trần An Vĩ, hai nàng chỉ cần nghỉ ngơi trong vòng 1 tuần là có thể hoạt động bình thường.


Tuyết Nhi và Tuyết Mi cùng lúc nhìn hắn, trong mắt hai nàng lúc này không chỉ có sự cảm kích, mà còn có một thứ gì đó khang khác. Nam nhân này vừa mới gặp hai nữ chỉ mới một lần, nhưng đã hai lần cứu giúp các nàng. Ân tình này không biết làm sao mới có thể trả hết.


Trần An Vĩ nếu biết suy nghĩ của các nàng sẽ chỉ cười, hắn giúp các nàng chỉ vì áy náy mà thôi, nào cần báo đáp chứ. Nếu không phải vì hắn, hai nữ đã có thể giải trừ Bí Thuật sớm hơn, cũng không bị phản phệ nặng như vậy.


Nữ tử thấy hai vị sư muội đã ổn, dù không muốn nhưng vẫn ra dáng đại tỷ mà chắp tay hành lễ “Đa tạ công tử đã trị thương cho hai vị sư muội của ta.”


Rồi cũng như hai nữ, nàng lấy ra một tấm lệnh bài khắc chữ Nhất, đưa cho hắn nói “Đây là lệnh bài của ta, công tử có chuyện gì cần giúp cứ bóp nát nó xem như ta trả phần ân tình này!”


Trần An Vĩ thấy vậy khóe môi không kìm được mà giật mấy cái liền, Thất Tinh Tuyết Liên các nàng tác phong làm việc đều giống nhau như vậy sao?
Nhưng hắn cũng không khách khí mà thu lấy, dù sao thì càng nhiều sự trợ giúp càng tốt.


Thấy hắn không khách khí mà nhận lấy lệnh bài của mình, nữ tử đối với hắn cũng có chút hảo cảm. Nếu như Trần An Vĩ lúc đó mà kiêu căng không nhận hay giả vờ đạo mạo thì sẽ khiến nàng chán ghét.


Ngược lại, hắn chỉ cần im lặng thu lấy lệnh bài lại khiến nàng có chút hảo cảm. Nhưng chỉ là một chút, điều đó không thể nào thay đổi định kiến của nàng về nam nhân. Nam nhân là một lũ lừa đảo!
Nữ tử hướng mặt về phía hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi nói “Được rồi, chúng ta đi!”


Lúc này hai nữ mới ngẩn ra, miệng lí nhí nói “Nhưng mà… Đại tỷ, bọn muội chưa điều động được Nguyên Lực làm sao ngự không?”
“Ta quên mất!” Nữ tử nghe vậy vỗ trán một cái “Vậy chúng ta chỉ còn có thể chờ thời gian Quần Đấu kết thúc nữa thôi!”


Nói rồi nàng cũng ngồi xuống bên cạnh hai nữ, cảm nhận thương thế trong người các nàng. Càng kiểm tra, sắc mặt của nàng càng thay đổi, từ lo lắng sang vui mừng, cuối cùng là không thể tin được.


Hắn chỉ mới điều trị cho hai tiểu sư muội của nàng một chút mà lại khiến cho bình cảnh của các nàng được nới lỏng?
“Đại tỷ, có chuyện gì sao?” Tuyết Nhi nhìn sắc mặt đại tỷ có vẻ không tốt liền lo lắng hỏi.


Đại tỷ cũng không trả lời ngay mà hỏi ngược lại “Hai muội có cảm nhận được Nguyên Lực trong cơ thể dù không thể điều động nhưng vẫn đang chạy nhanh hơn không?”


Tuyết Nhi và Tuyết Mi nghe vậy cũng nhắm mắt cảm nhận, rất nhanh sau đó, khuôn mặt tuyệt mĩ giống nhau như đúc của hai nữ liền lộ ra vẻ vui mừng. Tu vi các nàng gặp bình cảnh khá lâu rồi, không ngờ lần này nhân họa đắc phúc.


Hai nữ nhìn lấy thân ảnh nam nhân đang ngồi trêu chọc hai vị thê tử của hắn kia, trong lòng thầm cảm kích, miệng lẩm bẩm “Là do hắn sao?” nhưng ánh mắt khác lạ kia đã bán đứng tâm tình của các nàng.


Trần An Vĩ sau khi trị thương cho hai nữ xong cũng không có ý định rời đi, mà ngược lại hắn nghe được âm thanh thông báo của Hệ Thống.
“Tinh! Chúc mừng hoàn thành Nhiệm vụ Đại trợ lực 2. Phần thưởng nhận được 1 lần triệu hoán Hồn Thuật bất kì, 1 vạn Nguyệt Ảnh tệ.”


Trước khi tới chỗ hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi, hắn đột nhiên nhận được âm thanh Hệ Thống phát động nhiệm vụ Thượng phẩm Mục Tiêu: Đại trợ lực 2, với nội dung là trợ giúp Tuyết Nhi và Tuyết Mi hai người các nàng an toàn rời đi.


Cũng nhờ thực hiện nhiệm vụ này mà hiện tại Huyền Mộc Nguyên Lực của hắn đã đuổi kịp Lam Băng Nguyên Lực, tùy thời hắn có thể đột phá Nguyên Vương.
Bất chợt, Trần An Vĩ chú ý tới vị Đại tỷ của cặp song sinh kia, không biết suy nghĩ gì liền hỏi “Này, nàng tên là gì vậy?”


“Ngươi hỏi làm gì?” Đại tỷ nghe vậy không chút chần chừ mà trả lời.
“Ta không được phép biết tên nữ nhân vô cớ tấn công mình sao?” Trần An Vĩ mặt dày hỏi tiếp. Hắn cố tình nói vậy để khích tướng nàng đấy.


“Ngươi…” Đại tỷ quả nhiên bị hắn chọc giận, nàng hừ một tiếng rồi quay sang chỗ khác không thèm nói với hắn.


Trần An Vĩ nhìn thấy vậy thì cười thầm, coi như đó là chút lợi ích. Hàn Mộng Nhu và Lục Thanh Vân thấy hắn nghịch ngợm như vậy thì nhéo nhéo hắn mấy cái “Chàng đó, có phải nam nhân không vậy?”
“Không phải hai nàng thử rồi sẽ biết sao?” Trần An Vĩ nghe vậy thì cực kì nghiêm túc nói.


Lời nói của hắn khiến hai nữ đỏ mắt, thầm mắng lưu manh.
Bất chợt, xung quanh Trần An Vĩ và mấy nữ hiện lên một tòa Trận Pháp, vô số Trận Văn huyền ảo tung bay, kết thành một tòa Truyền Tống Trận.


Không để mọi người phản ứng, Truyền Tống Trận nhanh chóng kích hoạt, Trận Văn bao phủ toàn bộ đám người. Rất nhanh sau đó, liền biến mất, mà Trần An Vĩ cùng mấy nữ cũng đã tan biến theo…
冷私夜 x 白蓮花