Vạn Vũ Đế Vương

Chương 27: Tán gẫu và họp mặt

Ngay sau khi trận pháp biến mất, Trần An Vĩ và mấy nữ đã xuất hiện bên ngoài trung tâm quảng trường.
“Chuyện gì xảy ra?” Toàn trường xôn xao nhìn nhau hỏi. Có người còn thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi ma trảo của kẻ thù.


Đám người Bạch Y Kiếm Tông và Hắc Đao Môn thì nhìn nhau nghiến răng, hai bên vừa bước vào Chiến Trường Đài đã đi tìm giết lẫn nhau. Nhưng chỉ có thể trách Chiến Trường Đài quá rộng lớn, khi hai bên vừa chạm mặt chưa được bao lâu thì đã bị truyền tống ra ngoài.


“Hắc Đao Môn, các ngươi chờ đó!” Một vị nam tử thiếu niên mang khí chất hoang dã ngông cuồng, hướng về phía bọn Hắc Đao Môn giơ ngón tay cái chỉ xuống, nói.


“Đến! Chẳng lẽ sợ bọn ngươi!” Bên phía Hắc Đao Môn cũng không hề kém cạnh, cả bọn lăm le đôi mắt đỏ cạch nhìn chằm chằm đám người Bạch Y Kiếm Tông.


Vì mọi sự quá mức bất ngờ nên hầu như không ai để ý, số người trong quảng trường lúc này đã giảm chỉ còn một phần ba so với ban đầu.


Chợt lúc này, Lưu gia chủ tuyên bố “Thời gian dành cho Quần Đấu đã hết, chúc mừng các vị! Tất cả các vị đang đứng ở trong quảng trường lúc này là những người đủ tư cách tham gia vòng tiếp theo.”


“Chắc các vị đang tự hỏi, vì sao các vị lại đứng ở đây, còn những người khác lại không đủ tư cách tham gia vòng Tầm Bảo?”
“Các vị còn nhớ Chiến Trường Đài có những khu vực là một vùng đất trống không?”


Lưu gia chủ nói vậy thì toàn trường bỗng ngẩn ra, đúng là trước khi họ bị truyền tống trở về, họ đang giao đấu ở một vùng đất trống.


“Đúng vậy, nơi đó là chiến trường của Quần Đấu, sau khi thời hạn 3 nén hương kết thúc bất kì ai còn sống sẽ đủ tư cách tiến vào vòng thứ hai, Tầm Bảo!”


“Đồng thời, mỗi người các vị sẽ có được một bình Cửu Long Dược Thủy, được các Luyện Đang Sư điều chế ra từ chính nước của Cửu Long Tuyền. Có công dụng tương tự như khi ngâm mình ở Cửu Long Tuyền trong vòng 2 canh giờ.”


“Tuy nhiên nhược điểm của nó chính là chỉ được sử dụng một lần duy nhất.”
Hít!
Công dụng tương tự như khi ngâm mình ở Cửu Long Tuyền trong vòng 2 canh giờ? Thật sự có thứ thần kì như vậy sao? Điều này có nghĩa là chỉ cần phục dụng nó thì sẽ có được tác dụng tương ứng sao?


Dù chỉ có thể phục dụng một lần duy nhất nhưng thứ tiện lợi như vậy không ai ngại sử dụng cả.
“Cửu Long Dược Thủy sao? Quả là đồ tốt nha!” Trần An Vĩ nghe vậy liền nói. Cửu Long Tuyền vốn được xem như thánh địa luyện thể của Thể Tu, nhưng như vậy không có nghĩa đối với Nguyên Tu nó không có tác dụng.


Ngược lại, công dụng duy nhất nhưng lại rất đáng quý, đó là nâng cao độ tinh khiết của Nguyên Lực trong cơ thể lên hai phần. Ngay khi nâng lên được hai phần, nó chỉ còn tác dụng luyện thể mà thôi.


“Đúng thật là rất tốt! Nhưng nếu có thể, Ảnh Nhi khuyên công tử nên giữ lại Cửu Long Dược Thủy này, chờ khi có Đan Đạo hãy sử dụng. Vì có một số đan phương cần tới nó.”


“Dù sao thì công tử có cơ hội vào Cửu Long Tuyền tầm bảo, sẵn tiện có thể luyện thể một chút. Hơn nữa, nó cũng không có tác dụng đối với người sở hữu Vô Thượng như công tử.”


Trần An Vĩ nghe vậy cũng cảm thấy có lý, Nguyên Lực hắn sử dụng được lấy từ trong đất trời, nên nó vốn đã có độ thanh thuần hoàn hảo, không cần phải phục dụng những thứ như Cửu Long Dược Thủy.


Nhưng ngược lại hắn có thể đưa cho mấy nữ sử dụng. Mà theo như Ảnh Nhi nói, trong tương lai nếu hắn có thể có được Đan Đạo, hắn có thể nâng cao dược tính trong Cửu Long Dược Thủy, lúc đó mấy nữ sử dụng sẽ tốt hơn.


Trần An Vĩ nhanh chóng nói với mấy nữ, cũng hỏi thử xem liệu các nàng muốn chờ tới lúc hắn trở thành Luyện Đan Sư hay phục dụng luôn. Các nàng gật đầu một cái rồi đưa hết Cửu Long Dược Thủy cho hắn giữ.


“Vòng Tầm Bảo sẽ diễn ra trong hai canh giờ tới tại Cửu Long Tuyền, các vị có thể nghỉ ngơi dưỡng sức trong khoảng thời gian này!” Lưu gia chủ lại nói tiếp một câu rồi rời đi.


Đám người thấy vậy cũng không chậm trễ, bọn hắn ai cũng muốn có thực lực tốt nhất để tranh đoạt cơ duyên, nên chẳng ai phạm ai, tự tìm chỗ của riêng mình.


Trần An Vĩ nghe vậy cũng chuẩn bị cùng hai nữ rời đi, thì chợt trông thấy 3 ánh mắt khác lạ nhìn chằm chằm hắn. Một ánh mắt lạnh lùng và hai ánh mắt e thẹn.


Hắn lập tức hướng mắt nhìn về phía phát ra 3 ánh mắt đó thì nhìn thấy vị Đại tỷ kia đang lườm mình, còn làm động tác như thể đang nói ta sẽ luôn quan sát ngươi vậy.


Còn hai ánh mắt e thẹn kia là của cặp sinh đôi Tuyết Nhi và Tuyết Mi, sau những gì hắn làm cho các nàng, hai nữ không tự chủ được mà thêm tò mò về hắn. Lúc này bị hắn nhìn lại lập tức quay đầu đi trong ngượng ngùng.


Trần An Vĩ thấy vậy cười nhẹ gật đầu với mấy nữ rồi cùng Hàn Mộng Nhu và Lục Thanh Vân rời đi.
Tới một nơi hoang vắng, hắn mới cùng hai nữ tiến vào Bát Diện Thạch.
“Đẹp quá! Đây là nơi chàng cùng các tỷ muội tu luyện sao?” Lục Thanh Vân vừa tiến vào liền bị cảnh vật trong Bát Diện Thạch hấp dẫn.


Chợt nhìn thấy một cây đại thụ sững sững tọa trấn giữa trung tâm Bát Diện Thạch, nàng tò mò bay tới xem.


Nhìn thấy trên từng nhánh cây đại thụ đều có một tòa đình viện khác với khung cảnh khác nhau, rồi lại nhìn thấy ba tòa đình viện đã có tên, Lục Thanh Vân liếc hắn cảm thán một câu “Xem ra nữ nhân bị chàng thu cũng không ít đâu!”


Trần An Vĩ nghe vậy liền nói “Còn không phải do nam nhân của nàng quá ưu tú sao?”
“Xì!” Lục Thanh Vân cùng Hàn Mộng Nhu nghe vậy bĩu môi một cái, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, hắn thực sự rất yêu nghiệt.


Trần An Vĩ nhân cơ hội, liền kéo Lục Thanh Vân đi tìm đình viện thích hợp với nàng, rất nhanh sau đó nàng đã chọn được một tòa đình viện sở hữu bốn loại Nguyên Lực Thuộc tính, và tất nhiên là nó rất phù hợp với nàng.


“Đặt tên nó là Vân Vĩ Điện nhé?” Trần An Vĩ không giỏi trong việc đặt tên, nhưng cũng muốn tìm một cái tên có ý nghĩa nên hắn liền hỏi ý nàng.
Lục Thanh Vân nghe thấy vậy gật đầu, nàng nhìn thấy cái tên đó vừa có tên hắn vừa có tên nàng, quả thực là rất ý nghĩa.


Thấy vậy, Trần An Vĩ phất tay một cái, một tấm lệnh bài từ trong Vân Vĩ Điện bay ra, rơi vào tay nàng, bên trên nó còn khắc chữ “Vân Vĩ Điện!”


Hắn liền nói “Đây là lệnh bài truyền tống nàng từ bên ngoài vào Bát Diện Thạch, trừ khi có kẻ sử dụng Cấm Chế hoặc Trận Pháp cao hơn cấp độ của Bát Diện Thạch, bằng không, không ai có thể ngăn cản các nàng.”


Lục Thanh Vân nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp lóe lên dị sắc. Chợt lúc này Hàn Mộng Nhu lại hỏi “Tiểu Vĩ, có cách nào để đình viện của Thanh Vân tỷ gần với đình viện của bọn thϊế͙p͙ không?”


Trần An Vĩ nghe vậy cũng giật mình, quả thật đình viện nàng chọn rất phù hợp với nàng, nhưng có một vấn đề, đó là tòa đình viện của nàng nằm ở một bên so với đình viện của ba nữ.


Việc này nhất thời hắn quên mất, Trần An Vĩ cười trừ nhìn hai nữ nói “Ấy, ta quên mất, các nàng chờ ta một chút!”
Dứt lời, hắn trong lòng câu thông ý niệm với Đình Viện Thụ, ngoài mặt thì đang làm động tác như điều động Nguyên Lực, khuôn mặt còn cực kì nghiêm túc.


Hai nữ nhìn thấy cảnh này thì bật cười “Chàng thật là…”, các nàng biết những việc như này chỉ cần một ý niệm là xong, nhưng hắn cố tình diễn trò để chọc các nàng cười.


Theo những động tác của Trần An Vĩ, nhánh cây chứa Vân Vĩ Điện lập tức thu nhỏ lại, rồi hoàn toàn biến mất, lúc xuất hiện lại đã nằm cùng phía với 3 ngôi đình viện kia.


“Thật tốt quá!” Lục Thanh Vân và Hàn Mộng Nhu thấy vậy thì mừng rỡ ra mặt, hiển nhiên mấy nữ muốn ở gần nhau cho dễ nói chuyện, dễ thân thiết hơn. Dù sao cũng đều là nữ nhân của tên này, các nàng cũng không muốn hắn phải lo lắng hậu viện bị bốc cháy.


Mấy nữ đều là những thiên tài vượt cấp, thông minh và thiên phú đều có thừa, chuyện như ghen tuông chỉ để tăng thêm tình thú cho hắn và các nàng mà thôi, không nên để nó trở nên mất kiểm soát.


Đúng lúc này, Ly Vĩ Điện bật mở, một thân ảnh nữ tử yêu kiều thân mặc Nhuyễn Kim Khí Văn Y bước ra, nhìn thấy Trần An Vĩ liền không nghĩ nhiều, lập tức lao vào lòng hắn, cọ cọ đầu nhỏ trong lồng ngực hắn.


Trần An Vĩ đang đứng nói chuyện với hai nữ, thấy Cổ Tự Ly bay đến cũng không từ chối mà dang tay ôm nàng vào lòng, miệng khẽ hôn lên mái tóc đen tuyền của nàng, thủ thỉ “Bảo bối, cảm ngộ xong?”


“Ừm, thϊế͙p͙ nhớ chàng chết mất!” Cổ Tự Ly nỉ non nói, đã gần nửa tháng nàng không được gặp nam nhân này. Chỉ mới vùa xác định tình cảm với hắn xong đã phải xa nhau lâu như vậy, nàng sao có thể không thấy nhớ.


Đang vui vẻ vì lâu ngày mới được sà vào lòng nam nhân, đột nhiên nàng cảm nhận được ánh mắt như cười trộm đang nhìn mình, nàng liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Thanh Vân và Hàn Mộng Nhu đứng đó.


Đôi má nhỏ trắng nõn của nàng không kìm được mà đỏ lên, nàng ngượng ngùng đẩy hắn ra, lắp bắp nói “Xin… xin thứ lỗi!”


Hai nữ nhìn thấy cảnh này cũng chỉ cười khúc khích, cũng không nói gì. Cổ Tự Ly bỗng nhiên chú ý tới nữ nhân dịu dàng nhưng lạnh lùng đứng bên cạnh Hàn Mộng Nhu thầm nghĩ “Đây hẳn là vị bà cả kia nhỉ?”


Không để nàng tiếp tục suy nghĩ, Nhiên Vĩ Điện cũng bật mở, cùng lúc đó một cỗ lực lượng đi bên trong quét ra, khiến mấy nữ sắc mặt đại biến, cỗ lực lượng này…


Trần An Vĩ bắt gặp cỗ lực lượng này thì cười nhẹ, hắn phất tay một cái, từ trong cơ thể hắn, Hồng Hỏa Vực cấp tốc lan tràn, nó đi tới đâu, cỗ lực lượng kia tan rã tới đó.


Nhưng mà có vẻ chủ nhân cỗ lực lượng kia lại không muốn thua, nên càng phóng thích ra nhiều lực lượng hơn, không ngờ lại có thể đối kháng với Hồng Hỏa Vực trong tận năm hơi thở mới hoàn toàn tan rã.


“Không tồi, Nhị tầng Kiếm Ý mà đã có thể đạt được như vậy!” Trần An Vĩ nhìn lấy thân ảnh yêu kiều pha chút ngang tàng của nữ tử trước mặt, dang rộng hai tay muốn đón nàng.


Nữ nhân thấy lực lượng của mình bị hủy thì hờn dỗi hứ một tiếng nhưng cũng không nhịn được mà nhào vào lòng hắn.
“Nhiên nhi bảo bối làm tốt lắm!” Trần An Vĩ hôn lên mái tóc hồng sắc của nàng thủ thỉ.


“Hứ! Người ta rất cố gắng đó nha!” Trần Yên Nhiên được nam nhân khen, đắc ý nói thêm một câu, đầu nhỏ vẫn không ngừng cọ tới cọ lui trong lồng ngực hắn, khí tức nam nhân này luôn khiến nàng say mê.


Bỗng nàng nhận ra điều gì, liền thả hắn ra rồi nhìn quanh, bắt gặp một thân ảnh nàng đã quen thuộc và ngưỡng mộ từ lâu. Trần Yên Nhiên vui mừng thốt lên “Thanh Vân tỷ!”
“Ừm, đã lâu không gặp!” Lục Thanh Vân nhìn nàng cười nhẹ, cũng không kiệm lời như trước.


Quan hệ hai nữ xưa nay vẫn luôn rất tốt, Lục Thanh Vân cũng luôn giúp đỡ Trần Yên Nhiên mỗi khi nàng gặp khó khăn. Lục Thanh Vân trong mắt nàng là hình mẫu nữ nhân lý tưởng, vừa dịu dàng vừa giỏi giang.


Sau khi biết Lục Thanh Vân vậy mà có hôn ước với Trần An Vĩ, nàng càng ngưỡng mộ hơn cũng không nhịn được mà kể cho Lục Thanh Vân nghe về toàn bộ truyền kì của hắn, kể cả những Văn tự thần bí kia.


Ban đầu vốn là Lục Thanh Vân cũng không hề để ý tới Trần An Vĩ đâu, nhưng lâu dần nàng liên tục bị kích thích sự tò mò nên cuối cùng cũng không nhịn được mà đi tìm hiểu một phen. Sau cùng nàng quyết định thử thách hắn một chút, xem thử hắn thực sự có giống như những gì Trần Yên Nhiên kể hay không?


Rồi kết quả thì như những chuyện đã xảy ra, nàng không hề hối hận mà ngược lại còn thấy vui mừng vì khi đó đã nghe Trần Yên Nhiên mà thử tìm hiểu hắn.


Lục Thanh Vân nhìn quanh, thấy ba nữ ai cũng ưu tú, một người là Khí Văn Sư, một người sở hữu Nhị tầng Kiếm Ý, một người đạt Bát tinh Nguyên Sư bằng với nàng. Mà điều quan trọng là tuổi của ba người cũng xem như bằng tuổi với nàng.


Điều đó cho thấy thiên phú của mấy nữ rất không tồi, hoặc cũng có thể nói là… “Ánh mắt chàng rất tốt!” Lục Thanh Vân truyền âm cho hắn, nhìn thấy ba nữ như vậy càng khiến nàng tò mò những chuyện đã xảy ra khi nàng không ở cạnh hắn.


Trần An Vĩ nghe vậy liền nói “Có được các nàng là phúc phần của ta!”
Chợt Trần Yên Nhiên lên tiếng nói “Phu quân, khoảng thời gian thϊế͙p͙ bế quan đã xảy ra chuyện gì vậy, chàng kể cho bọn thϊế͙p͙ nghe đi!”


Cổ Tự Ly nghe vậy cũng hướng đôi mắt đẹp nhìn hắn, Lục Thanh Vân cũng muốn biết nên cũng đưa đôi mắt tinh xảo nhìn hắn. Hàn Mộng Nhu luôn ở bên cạnh hắn nửa tháng nay nên không cần hắn kể, nhưng nàng lại muốn biết chuyện khác.


Kết quả là cả bốn đôi mắt tinh xảo, nhỏ nhắn, xinh đẹp của bốn vị tuyệt sắc giai nhân đều mong chờ nhìn hắn.
Trần An Vĩ thấy vậy thì tìm một mảnh đất bằng phẳng mà ngồi xuống, miệng nói “Ngồi xuống đây, ta kể các nàng nghe!”


Vừa ngồi xuống, Trần Yên Nhiên đã không nhịn được đã nói “Chàng mau kể đi, mau kể đi!”


Trần An Vĩ nghe vậy thì gật đầu rồi lựa chỗ mà gối đầu lên đôi đùi thon thả của Lục Thanh Vân, nàng cũng để mặc hắn, đôi tay nhỏ nhắn của nàng dịu dàng xoa bóp thái dương của hắn, Hàn Mộng Nhu cũng đấm bóp cho hắn ở bên cạnh.


Sau đó hắn ra điều suy nghĩ một chút rồi nói “Bắt đầu từ lần ta gặp Vân nhi ở Hồng Hỏa Sơn nhé?”
Mấy nữ nghe vậy liền gật đầu chờ đợi.


“Ừm, lần đó ta vốn định đi tìm một loại Dị Hỏa, các nàng cũng biết rồi đó, tên nó là Băng Hỏa Luân Hồi Diễm. Nhưng không ngờ trên đường đi ta vô tình nghe được tên Hàn Bạch – Thiếu chủ Hàn gia đang lên kế hoạch muốn hãm hại Vân nhi.”


“Ta liền nhanh chóng đuổi theo hắn, tới nơi thì thấy hắn đã gần đạt được mục đích!” Trần An Vĩ nói tới đây thì lại cảm thấy tức giận, nếu ngày đó hắn không có ở đó thì Vân nhi của hắn không chừng chỉ còn lại một cỗ thân thể.


Lục Thanh Vân thấy hắn như vậy thì bàn tay nhỏ hơi dùng sức, giúp hắn xua tan cảm xúc tiêu cực. Trần An Vĩ được thê tử an ủi, tâm tình liền cảm thấy thoải mái, hắn hít sâu một hơi xốc lại tinh thần.


“Rồi sau đó thế nào?” Hàn Mộng Nhu hiếm thấy lên tiếng, tên Hàn Bạch này xưa nay vốn là ɖâʍ tà thành tính, nàng không dám tưởng tượng chuyện tiếp theo nếu như Trần An Vĩ không kịp xuất hiện.


Trần An Vĩ lại bắt đầu kể, giọng điệu đắc ý vô cùng “Đương nhiên là sau đó nam nhân của các nàng đại triển thần uy, một kích diệt sát tên khốn đó đồng thời thu cả mỹ nhân chứ sao!”


Lục Thanh Vân nghe vậy thì đánh yêu hắn một cái “Chàng thật là! Vậy cũng nói được!”, mấy nữ cũng bị thái độ của hắn chọc cười.


“Từ sau khi nàng rời đi, ta cũng rời khỏi hang động đó…” Vừa nói hắn vừa cố ý nhấn mạnh hai chữ “hang động”, Lục Thanh Vân nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng, miệng nhỏ mắng một câu “Lưu manh!”


Trần An Vĩ thấy vậy thì không nhịn được cười phá lên, khiến nàng càng thêm mắc cỡ, đôi tay trắng nõn của nàng véo khắp người hắn cho bõ ghét. Nàng hờn dỗi nói “Chàng còn cười? Mau đàng hoàng lại cho thϊế͙p͙!”


“Hắc hắc! Rồi rồi ta đàng hoàng, ừm, sau khi nàng rời khỏi hang động kia…” Trần An Vĩ nói tới đó thì liền nhìn thấy Lục Thanh Vân đã lườm hắn, nên cũng thôi không chọc nàng nữa.


“Khụ, lúc đó ta đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên phát hiện một thứ.” Nói rồi hắn phất tay một cái, từ trong cơ thể, một loại Văn tự cổ lão thần bí xuất hiện.


Mà khi nó xuất hiện, Trần Yên Nhiên nhanh chóng nói “Lực lượng phát ra từ loại Văn tự này còn cao thâm hơn lực lượng của chàng năm đó.”


Với khả năng Cảm Lực của mình, nàng hoàn toàn có thể nhận ra, Văn tự cổ lão kia còn cao thâm hơn một bậc so với những Văn tự mà hắn dùng để giúp nàng năm đó.


Lục Thanh Vân nghe vậy thì bất ngờ, không nghĩ tới nam nhân này còn phát hiện ra được một thứ kinh khủng như vậy. Với kiến thức của nàng, nàng cũng biết rõ Văn tự này còn cao thâm hơn các loại Khí Văn mà Trần An Vĩ đang có.


Chỉ riêng Hàn Mộng Nhu thì đang không hiểu chuyện gì. Nhưng với bản tính của cường giả, nàng cũng biết thứ trước mặt rất mạnh.


Chỉ nghe hắn nói tiếp “Đúng vậy, nó được gọi là Kim Cang Thánh Văn, là một trong Thập đại Thánh Văn mà ta tìm thấy trong hang động kia. Lúc ban đầu, phát hiện nó cũng không hề dễ dàng.”
“Nếu không nhờ nó liên tục hấp thu nguyên khí với tốc độ kinh khủng thì ta cũng không phát hiện được.”


“Cũng nhờ phát hiện ra nó, mà ta đã gặp Cổ Tự Ly, Cửu Công chúa của Cổ Tự Tộc, nàng được giao nhiệm vụ bảo vệ Kim Cang Thánh Văn. Ngoài ra còn chín vị công chúa khác cũng đang làm nhiệm vụ tương tự.”
“Thánh Văn?” Nghe vậy ba nữ đồng loạt hít một hơi lạnh.
冷私夜 x 白蓮花