Vạn Vũ Đế Vương

Chương 31: Hỗn Thế Nguyên Long Tâm

“Hỗn Thế… Nguyên Long?” Trần An Vĩ nghe thấy cái danh tự kia không hiểu vì sao lại cảm thấy chấn động.
Ảnh Nhi gật đầu nói “Hỗn trong Hỗn Độn, Thế trong ngạo thế. Hỗn Thế Nguyên Long cường thế tới mức ngay cả trong Hỗn Độn, chúng vẫn có thể sinh tồn, thậm chí là làm chủ một phương!”


Trần An Vĩ nghe vậy thì lại càng kinh ngạc, dù hắn không biết Hỗn Độn là gì những hắn cũng sở hữu một thứ từ Hỗn Độn, chính là Băng Hỏa Luân Hồi Diễm. Vừa là hỏa, vừa là băng. Và cũng sở hữu sức mạnh cực kì kinh khủng.


Nếu chỉ là một Dị Thuộc Tính mà đã sở hữu sức mạnh bậc này, vậy thì một sinh vật có thể tồn tại bên trong Hỗn Độn sẽ mạnh tới mức nào?


“Chỉ tiếc, vị kia chưa kịp trưởng thành đã phải tiêu vong! Nếu không chắc chắn Long tộc sẽ sớm vang vọng khắp vụ trụ này!” Ảnh Nhi cảm thán một câu nói, Long tộc từng là chủng tộc cường đại nhất vũ trụ, nhưng lại vì cổ hủ nhất thời mà bỏ qua lợi ích to lớn sau này.


Mà ngay lúc Trần An Vĩ cùng Ảnh Nhi đang nói chuyện, con Hỗn Thế Nguyên Long kia đã lao tới gần, cái miệng lớn há rộng như muốn nuốt chửng lấy hắn.


“Ảnh Nhi, ở dưới Nguyên Long Tuyền này, Khí Văn chi lực có thể sử dụng không?” Hắn lập tức hỏi, vì Nguyên Long Tuyền có thể che giấu được một tia nhỏ của Vô Thượng, hẳn là có thể che giấu Khí Văn chi lực đi.
Ảnh Nhi suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu “Có thể!”


Trần An Vĩ nghe vậy cũng không chần chừ, từ trong cơ thể, Hồng Hỏa Vực với hai thành sức mạnh cuồn cuộn mà ra, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cùng Hồng Hỏa và Lam Băng Nguyên Lực cũng được điều động.


Ngay sau đó, vô tận Khí Văn chi lực gồm cả Nguyên Lực và Hồn Lực cấp tốc trào ra. Trần An Vĩ cấp tốc thủ ấn, miệng niệm khẩu quyết phức tạp nhưng quen thuộc kia.
“Hóa Long kĩ – Hồng Hỏa Long!”
“Hóa Long kĩ – Lam Băng Long!”


Hai hư ảnh rồng kết tinh từ Hồng Hỏa và Lam Băng Nguyên Lực cấp tốc được hình thành. Trên thân chúng là từng bộ giáp được hình thành từ Băng Hỏa Luân Hồi Diễm bao bọc kín từng phần của cơ thể.


Khí Văn chi lực hòa vào từng hư ảnh, khảm vào chúng những loại Khí Văn huyền ảo. Tốc Văn gia tăng tốc độ, Minh Văn sản sinh linh trí và cả Kim Cang Thánh Văn cũng khảm nạm vào chúng.


Mà khi Khí Văn chi lực vừa xuất hiện, tàn hồn Hỗn Thế Nguyên Long kia rõ ràng run rẩy một chút như thể e ngại điều gì, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, vẫn hung hăng càn quấy mà lao tới hắn.


Hắn biết con rồng trước mắt dù chỉ là tàn hồn của vị Long tộc kia, nhưng áp lực nó gây ra cũng không phải nói chơi. Vì thế Trần An Vĩ vừa ra tay đã sử dụng toàn lực.
Grao!!!


Hồng Hỏa Long và Lam Băng Long vừa xuất hiện, bốn mắt nhìn lấy tàn hồn Hỗn Thế Nguyên Long kia, gầm lên một tiếng. Chỉ là một tàn hồn mà dám hung hăng trước mặt chúng?


Mà Hỗn Thế Nguyên Long cũng không hề nao núng, nó giương cặp mắt rồng lên như thể đang khiêu khích hai con rồng trước mặt vậy. Ta cứ thích hung hăng vậy đấy, các ngươi có giỏi thì mau lên cắn ta!


Không chút do dự, ba con rồng cùng lúc gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào nhau. Mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính cùng Hồng Hỏa và Lam Băng bạo loạn tới cực điểm.
Bùm!!!
Một vụ nổ khủng bố diễn ra khiến dười lòng Nguyên Long Tuyền rung lắc dữ dội. Mà tình cảnh này cũng được Lưu Ảnh Trận truyền về.


“Chuyện gì xảy ra?” Các vị cường giả có mặt tại Cửu Long Tuyền mộng bức hỏi.
Trước đó do Nguyên Lực dưới Nguyên Long Tuyền quá mức hỗn loạn mà thần thức bọn hắn không thể dò xét xuống dưới. Giờ bỗng nhiên lại xảy ra chiến đấu, điều này khiến bọn hắn bất ngờ.


Dù vậy, bọn hắn cũng không thể biết rõ chuyện gì đang xảy ra, vì ngoài dư ba vụ nổ và một vùng trắng xóa trên màn ảnh, thì bọn hắn không hề cảm nhận được thứ gì khác.
Nhưng, bọn hắn không biết không có nghĩa là những người khác cũng không biết.


“Chẳng lẽ… thứ đó thức tỉnh?” Lưu gia chủ thấy dư ba vụ nổ thì khuôn mặt khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Ông lắc đầu, chắc không phải đâu nhỉ?
Chỉ là, ông không biết rằng hành động nhỏ này của ông lại khiến một vị nữ nhân chú ý.


Kể từ lúc hai tiểu đồ đệ của nàng lao xuống Nguyên Long Tuyền, nàng đã luôn chú ý động tĩnh nơi đó. Bây giờ bỗng nhiên lại phát sinh chiến đấu dưới đó, muốn nàng không chú ý lại còn khó hơn.


Vì thế nên khi Lưu gia chủ biến sắc như vậy, Tuyết An đã nghi ngờ “Lưu gia chủ, có thể cho bổn cung chủ biết chuyện gì đang xảy ra không?”


Lưu gia chủ phút trước còn đang thở phào vì không ai nhìn thấy hành động thất thố của mình thì phút sau lại xém chút mà dựng ngược lên. Ông khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, rồi truyền âm trả lời nàng “Không… không có gì! Không biết Nhị Cung chủ vì đâu lại hỏi vậy?”


“Ta có hai tiểu nha đầu không biết lượng sức mình lao xuống nơi đó, vẫn mong Lưu gia chủ giải thích rõ tình hình, nếu không bổn cung chỉ đành tự mình xuống tìm hiểu!”


Lời nói của nàng nhẹ nhàng tựa mây bay, nhưng không hiểu vì sao khi nghe đến tai Lưu Giang thì ông chỉ cảm thấy như trên đầu mình đang có một tòa Thái Sơn lúc nào cũng sẵn sàng rơi xuống vậy.
Ông hít sâu một hơi rồi nói “Nhị Cung chủ chắc cũng biết truyền thuyết kia?”


“Biết!” Tuyết An nhàn nhạt gật đầu.
“Được, vậy nếu ta nói truyền thuyết đó có thật, và dưới Nguyên Long Tuyền còn có một luồng tàn hồn của vị Long tộc kia đang ngủ say. Nhị Cung chủ sẽ tin ta sao?” Lưu Giang khó khăn nói thêm một câu.


“Ý của Lưu gia chủ là?” Tuyết An dường như đã nhận ra điều gì, liền hỏi ngược lại.
“Dựa theo dư ba vụ nổ hiện tại, ta đoán chắc hẳn nó đã thức tỉnh rồi!” Lưu gia chủ nói, giọng điệu vô cùng ngưng trọng.


Tuyết An nghe vậy, khuôn mặt nhỏ xinh xắn cũng biến sắc, nàng vốn biết Nguyên Long Tuyền là nhánh sông hung hiểm nhất của Cửu Long Tuyền, nhưng vạn lần không nghĩ tới dưới nơi đó lại có tồn tại kinh khủng như vậy đang ngủ say.


“Không được, ta phải đi cứu các nàng!” Tuyết An nghĩ thầm rồi nhanh chóng xé không biến mất. Nàng quả thật đã quá chủ quan rồi, với tình trạng của hai nữ, gặp phải thứ đó chỉ có con đường chết.


Lưu gia chủ nhìn thấy cảnh này thì khóe môi giật giật, này ngươi có muốn đi cứu đệ tử của ngươi thì cũng phải nói ta một tiếng có được không? Dù nghĩ vậy nhưng bên ngoài ông lại không dám biểu hiện ra ngoài a.


Người ta đường đường là Tứ tinh Nguyên Tông cường giả, ông chỉ là Nguyên Hoàng Đỉnh phong mà thôi. Cường giả làm việc làm sao ông dám quản a.


Ở dưới Nguyên Long Tuyền lúc này, vụ nổ đã tản đi phân nửa. Nhưng dư ba vụ nổ thật sự quá khủng khϊế͙p͙, tại vùng va chạm của ba tôn hư ảnh, từng tầng từng tầng Nguyên Lực hỗn loạn va chạm với nhau.


Trong lớp hỗn loạn đó, một thân ảnh nam nhân chật vật nằm đó, toàn thân rướm máu, có chỗ còn lộ cả xương bên trong. Hắn nằm đó có chút thoi thóp, nhưng từng dòng Nguyên Lực hỗn loạn kia lại không cách nào làm tổn thương hắn.


Ngược lại, càng giống như đem hắn bao bọc, ra sức trùng nặn lại thân thể hắn. Hắn không ai khác chính là Trần An Vĩ.


Hiển nhiên dù đã dùng toàn lực đối chiến với tàn hồn của vị Hỗn Thế Nguyên Long kia nhưng với tu vi hiện tại của hắn, còn có thể thoi thóp đã là may mắn. Hắn lúc này, đang chìm vào huyễn cảnh.


“Ta… đang ở đâu?” Trần An Vĩ khó khăn mở mắt ra, lại phát hiện nơi mình đang ở không phải Nguyên Long Tuyền dù trước mặt hắn vẫn là một màu trắng xóa.


Hắn cố gượng dậy, thử điều động thiên địa nguyên khi, nhưng lại phát hiện ra mình hoàn toàn không hấp thu được chút gì. Hắn lại gọi Ảnh Nhi, rồi lại phát hiện, Ảnh Nhi không trả lời hắn.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Trần An Vĩ mộng bức, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.


Ngay khoảnh khắc ba tôn hư ảnh lao vào nhau, hắn đã nhìn thấy một bóng hình oai vệ, bất phàm nhìn hắn. Và rồi người kia phất tay một cái, hắn đã bị đưa tới đây.
Ngay khi hắn còn đang mải suy nghĩ, thì một nam tử trung niên bí mật xuất hiện, dùng đôi mắt đặc trưng của loài rồng mà quan sát hắn.


“Không tồi, không những có thể chống đỡ được một kích của mảnh tàn hồn của ta. Mà tâm cảnh lại càng là tuyệt đỉnh, rơi vào một không gian hoàn toàn trống rỗng và không biết gì về nó nhưng lại rất bình tĩnh.” Nam tử trung niên cảm thán một câu.


Mà khi ông nhìn hắn chưa được bao lâu, Trần An Vĩ đột ngột quay lại, hướng ông chắp tay chào “Tiểu tử Trần An Vĩ, ra mắt tiền bối!”


“Ồ, không nghĩ tới một tiểu tử chưa đạt Nguyên Sư như ngươi lại có thể phát hiện ra trẫm!” Nam tử trung niên lại được một phen bất ngờ. Ông vốn chỉ thấy tiểu tử này có tư chất tốt nên thử hắn một chút… ừm chỉ một chút.
Ai ngờ hắn lại có thể vượt qua, lại còn khiến ông bất ngờ như vậy?


Trần An Vĩ nghe vậy cũng không bất ngờ, hắn cũng đoán được người trước mặt hẳn là tàn hồn của vị Hỗn Thế Nguyên Long kia. Vì vậy cũng lễ độ hỏi “Không biết tiền bối đưa ta tới đây là có việc gì?”


“Không có việc gì!” Hỗn Thế Nguyên Long nghĩ nghĩ rồi trả lời, vẻ mặt điềm nhiên như thể ông không phải người đưa hắn tới nơi này vậy.


Trần An Vĩ đợi cả nửa ngày rốt cục nghe được một câu trả lời phải nói là… khiến người ta cạn lời. Tiền bối người không có việc gì vậy đưa ta tới nơi này làm gì?


Nhưng ngay khi hắn định lên tiếng thì lại nghe ông nói tiếp “Chẳng qua thấy lý tưởng của ngươi rất giống với ta khi còn trẻ nên muốn cho ngươi truyền thừa, thấy sao?”


Trần An Vĩ nghe vậy thì sửng sốt, truyền thừa của Hỗn Thế Nguyên Long khẳng định là không tồi, nhưng mà trên đời nào có chuyện bánh ngọt từ trên trời rơi xuống? Thu lại tâm tình, hắn điềm nhiên mà trả lời.


“Được tiền bối hậu ái là phúc của tiểu tử, tuy nhiên vô công bất thụ lộc, tiền bối đã cất công sử dụng chút Hồn Lực ít ỏi của mình để đưa ta vào đây, hẳn người có chuyện cần ta giúp?”


Hỗn Thế Nguyên Long nghe vậy thì nhìn hắn lâu một chút, không thể không nói tên tiểu tử này tuy tuổi còn trẻ nhưng lại suy nghĩ được như vậy, thật đúng là đáng quý.


“Tốt! Tốt! Tốt! Chuyện ta cần ngươi giúp ấy à?” Hưng phấn nói liền ba chữ tốt, nhưng ngay sau đó Hỗn Thế Nguyên Long lại trầm tư, rồi nói một câu khiến hắn rớt quai hàm “Không có gì cả!”
Trần An Vĩ nghe vậy thì khóe miệng giật giật, được được ngài là cường giả, ta không chấp nhặt với ngài.


“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, tiểu tử ngươi có chấp nhận không?” Hỗn Thế Nguyên Long giả vờ mất kiên nhẫn nói.


Trần An Vĩ cũng không tiếp tục chối từ, dù sao người được lợi cũng là hắn, nếu cứ tiếp tục chối từ thì giả tạo quá. “Được, nếu như tiền bối cần ta giúp gì, tiểu tự cũng sẽ dùng hết sức mình giúp ngài!”


Hỗn Thế Nguyên Long nghe vậy thì bật cười, sau cùng chỉ nói một câu “Mong ngươi… hoàn thiện nơi đó giúp ta!”
“Nơi đó?” Trần An Vĩ còn đang thắc mắc thì ngay lập tức một cỗ lực lượng huyền ảo cao thâm từ trong thiên địa ùa về cơ thể hắn.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa…”


Cơn đau đớn bất ngờ ập tới, cỗ lực lượng kia thật sự quá hung tàn, mười loại thuộc tính, hơn nữa còn ẩn ẩn có cả Hồn Lực, và thậm chí là một loại lực lượng kì lạ mà hắn chưa gặp bao giờ, thậm chí có thể so sánh được với Khí Văn chi lực.


Trần An Vĩ muốn biết nó là gì, nhưng hắn không thể suy nghĩ thêm được nữa. Hắn còn đang phải chống chịu lại tất cả những thứ khác.
“Tiểu tử, đừng làm ta thất vọng!” Hỗn Thế Nguyên Long nói một câu cuối cùng, rồi nhắm mắt lại, hóa thành một luồng kí ức truyền vào đầu Trần An Vĩ.


Trong dòng kí ức, vô số Nguyên Thuật được truyền vào đầu hắn, từ trị thương tới tấn công, phòng thủ. Đặc biệt nhất là một bộ Đồ Long Kĩ do chính Hỗn Thế Nguyên Long sáng tạo ra.


Chính vì trong lúc trưởng thành, Long tộc luôn tìm cách hãm hại ông, thế nên ông đã tự mình sáng tạo ra bộ Nguyên Thuật, mang tên Đồ Long Kĩ.
Không giống như Hóa Long Kĩ tạo ra hư ảnh của rồng mà Trần An Vĩ đang sở hữu, Đồ Long Kĩ của Hỗn Thế Nguyên Long lại chuyên dùng để đồ sát Long tộc.


Không phải ông hận Long tộc, ông chỉ hận những kẻ vì tầm nhìn thiển cận của chính mình mà hãm hại chính đồng loại mình. Ông càng hận chính mình hơn, hận bản thân không kịp trưởng thành, để cho thê tử yêu quý của mình uất hận mà chết.


Vì thế Đồ Long Kĩ được sáng tạo, với mục đích như hình phạt cho bất kì tội nhân nào của Long tộc, tội càng nặng sẽ bị trừng phạt càng nặng.


Chợt lúc này, một giọng nói thân quen vang lên bên tai, hay nói đúng hơn là vang lên trong đầu hắn “Hẳn ngươi là truyền nhân mà tàn hồn của ta đã lựa chọn?”


Trần An Vĩ nghe vậy thì liền biết người nói là chủ thể của Hỗn Thế Nguyên Long nên lên tiếng “Có thể lọt vào mắt xanh của tiền bối là phúc phần của tiểu tử!”


“Haha, tốt, trẻ tuổi nhưng không kiêu ngạo mà ngược lại còn rất chín chắn.” Hỗn Thế Nguyên Long cười to nói. Nhưng sau đó, ông đột ngột thu liễm lại nụ cười, thần sắc nghiêm túc nói “Được rồi, chắc tiểu tử ngươi đang thắc mắc vì sao ta lại chọn ngươi?”


Trần An Vĩ nghe vậy cũng gật đầu, hắn vẫn không nghĩ ra lý do là vì sao.
Hỗn Thế Nguyên Long lại nói “Đơn giản thôi! Bởi vì lý tưởng của ngươi giống với ta thời còn trẻ.”
“Lý tưởng của ta?” Trần An Vĩ ngờ vực hỏi.


“Có phải ngươi khao khát sức mạnh để bảo vệ người bên cạnh mình đúng không?” Hỗn Thế Nguyên Long nghe vậy lập tức hỏi.
Trần An Vĩ nghe vậy thì kinh ngạc “Ngài cũng vậy?”


“Haha, đúng! Nhưng tiểu tử ngươi và cả ta lúc đó, thật sự là quá ngây thơ rồi! Kể cả khi ngươi có sức mạnh tuyệt đối, cũng vẫn có những thứ ngươi không thể thay đổi được. Ví dụ như quan niệm, thành kiến,…”


“Chính vì thế, ta luôn muốn tạo ra một thế giới, nơi mà những định kiến đó không còn, cả Nhân và Yêu, cả Tiên và Ma, tất cả đều có thể sống bình yên bên nhau!”


“Nhưng mà, ta đã không thể thực hiện được điều đó, vì thế…” Hỗn Thế Nguyên Long nói tới đây thì nhìn hắn bằng cặp mắt tràn ngập vẻ chờ mong “Hãy thay ta hoàn thiện nó!”


Trần An Vĩ nghe vậy thì chấn động nhân tâm, Nhân và Yêu, Tiên và Ma? Dù không biết chuyện gì, nhưng hắn cũng đáp ứng. Chỉ cần nữ nhân và người thân của hắn bình yên là được.


Thấy vậy, ông mỉm cười, như thể đã trút được bầu tâm sự. Cuối cùng ông nhắm mắt lại, hóa thành một mảnh vảy Thập Sắc chui vào bên trong trái tim của hắn, biến đổi nó thành một trái tim hoàn toàn mới.


Mà trong lúc hắn đang lĩnh hội Đồ Long Kĩ, thì ở bên ngoài không gian vô định này, lớp Nguyên Lực hỗn loạn kia cũng dần hội tụ, từng bước từng bước thâm nhập vào cơ thể hắn, tẩm bổ linh hồn hắn.


Mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính cũng ùa về cơ thể hắn, khiến Lam Băng và Huyền Mộc của hắn cùng lúc được đẩy lên hoàn thiện. Các loại Nguyên Lực khác cũng ẩn ẩn có xu thế đạt một thành.


Dưới sức ép không ngừng của mười loại thuộc tính, cơ thể hắn cũng được rèn luyện, từ Tam Chuyển Trung kì, dần dần tiến lên Hậu kì, rồi Viên mãn, cuối cùng đạt tới Tứ Chuyển Sơ kì thì nguồn Nguyên Lực hỗn loạn cũng cạn kiệt.


Hồn Lực còn tồn lại trong tàn hồn Hỗn Thế Nguyên Long cũng không ngừng tẩm bổ linh hồn hắn khiến tu vi Hồn tu của hắn vừa đột phá không lâu, nay lại có xu hướng tiệm cận Hư Huyễn Trung kì.


Kết quả là, Trần An Vĩ sau khi tiếp nhận truyền thừa của Hỗn Thế Nguyên Long, và vì có Hỗn Độn Thuộc Tính là Băng Hỏa Luân Hồi Diễm nên tu vi của hắn hiện tại một đường tăng mạnh lên Nguyên Sư Đỉnh Phong, ngoài ra các thuộc tính khác của hắn cũng bắt đầu có thể điều động rồi.


Đó là chưa kể hắn còn Phục Mệnh Thiên Mộc chưa hoàn toàn luyện hóa. Nếu không chỉ sợ đã lập tức đột phá Nguyên Vương.
Hồn Tu dù khó khăn nhưng cũng xem như thu hoạch lớn, đạt Hư Huyễn Trung kì. Thể tu thì đang dẫn đầu với Tứ Chuyển Sơ kì.


Nhưng chưa hết, ngoài những thứ đó, hắn còn đạt được Đồ Long Kĩ và các loại Nguyên Thuật của Hỗn Thế Nguyên Long. Và quan trọng hơn, thu hoạch lớn nhất của hắn lần này chính là Hỗn Thế Nguyên Long Tâm.
冷私夜 x 白蓮花
---------
Chào các đạo hữu, là ta Lãnh Tư Dạ đây.


Bắt đầu từ chương này trở đi thì các đạo hữu sẽ bắt gặp các danh tự rất quen thuộc, nếu đã từng đọc Con Đường Bá Chủ của bác Hậu. Như ta đã nói, truyện của bác Hậu là nguồn cảm hứng lớn nhất của ta, cho nên cốt truyện của Vạn Vũ Đế Vương cũng phần nào bị ảnh hưởng bởi điều đó. Tuy nhiên, ta sẽ không lạm dụng những tình tiết đã diễn ra trong truyện của bác Hậu mà sẽ cố gắng tự tạo ra những mảng chuyện của riêng mình.


Hơn nữa, ta cũng đã xin phép qua bác Hậu khi sử dụng những danh tự đó, vì thế cho nên các vị đừng ném đá ta a....
Cuối cùng, chân thành cảm ơn các vị đã ủng hộ truyện của tại hạ. Chúc ngày mới tốt lành!
Thân!
冷私夜 x 白蓮花