Vạn Vũ Đế Vương

Chương 32: Ngạo Thiên Thương

“Công tử, công tử, công tử mau tỉnh lại đi, đừng làm Ảnh Nhi sợ!” Ảnh Nhi thấy hắn nằm mãi không có động tĩnh, mà nguồn Nguyên Lực hỗn loạn bên ngoài lại không ngừng ùa vào cơ thể của hắn thì hốt hoảng nói.


Nàng biết hắn đang ở trong huyễn cảnh, nhưng không hiểu vì sao nàng không thể nào tiến vào cùng hắn. Dù biết là hắn không sao, thậm chí là còn đang mạnh lên theo một tốc độ chóng mặt, nhưng hắn cứ mãi không tỉnh làm nàng không thể không lo lắng.


Đang định dùng tới biện pháp mạnh thì chợt nàng nghe giọng nói quen thuộc vang lên, chỉ là có chút uể oải mệt mỏi “Nha đầu, ta không sao!”


“Công tử tỉnh lại rồi!” Nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của Ảnh Nhi như được tiếp thêm sức sống, nỗi lòng của nàng cũng được buông xuống.


“Ừm, mở thông tin Hệ Thống!” việc đầu tiên Trần An Vĩ sau khi tỉnh lại là mở thông tin Hệ Thống, vì hắn cảm nhận được mình có sự thay đổi, nhất là khỏa Hỗn Thế Nguyên Long Tâm kia.
Rất nhanh, một màn hình xanh hiện ra trước mặt hắn.
“Thông tin Hệ Thống: Nguyệt Ảnh Hệ Thống
Ký chủ: Trần An Vĩ


Công pháp: Vô Thượng – Thiên Địa Quy Nhất Kinh
Hệ Thống cảnh giới riêng:
Hồng Hỏa: Đỉnh Phong (Đã đột phá)
Huyền Mộc: Bán Đỉnh Phong (cần Dị Mộc để đột phá)
Lam Băng: Đỉnh Phong (Đã đột phá)
Thanh Thủy, Hoàng Kim, Thiết Thổ, Tử Lôi, Bích Phong, Hắc Ám và Quang Minh: Một Thành.


Lực lượng cao cấp:
Khí Văn chi lực: Bát tinh Nguyên Sư
Hỗn Độn chi lực: chưa luyện.
Tổng cộng: Nguyên Tu đạt Nguyên Sư Đỉnh phong.
Thể Tu đạt Tứ Chuyển Sơ kì.
Hồn Tu đạt Hư Huyễn Trung kì.
Nhiệm vụ:
Chính tuyến: Thống Nhất Nhật Nguyệt (chưa xong)
Cao cấp Mục tiêu: Phục Hồng Yên! (chưa xong)


Cao cấp Mục tiêu: Ngạo Thị Cửu Long (chưa xong)
…”
Ảnh Nhi nhìn thấy chữ Hỗn Độn chi lực thì bất ngờ, công tử nhà nàng từ đâu có được thứ này, nàng ngờ vực hỏi “Có phải, công tử đã đạt Hỗn Thế Nguyên Long Tâm?”


“Nàng biết sao?” Trần An Vĩ bất ngờ hỏi, hắn không nghĩ tới Ảnh Nhi vậy mà đoán ra được.
Ảnh Nhi nghe vậy thì mừng rỡ nói “Công tử lần này cũng coi như nhân họa đắc phúc. Hỗn Thế Nguyên Long vốn thuần thục cả mười thuộc tính, mà nguyên nhân là do có Hỗn Thế Nguyên Long Tâm này hỗ trợ.”


“Hơn nữa, Hỗn Thế Nguyên Long có thể tồn tại trong Hỗn Độn là do có Hỗn Độn chi lực bảo vệ, công tử đạt được Hỗn Thế Nguyên Long Tâm cũng xem như có được một phần Hỗn Độn chi lực, chỉ tiếc là với trạng thái hiện tại của công tử, muốn luyện được Hỗn Độn chi lực còn khó hơn lên trời.


“Nhưng công tử đừng buồn, có Hỗn Thế Nguyên Long Tâm thì sau này việc điều động mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính sẽ dễ dàng hơn.” Ảnh Nhi kết luận một câu rồi nói tiếp “Nếu Ảnh Nhi không nhầm, thì bây giờ công tử cũng đã có thể điều động được các loại Nguyên Lực Thuộc Tính khác rồi!”


“Thật vậy sao?” Trần An Vĩ không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng mình lúc này, có vui mừng, có hưng phấn, nhưng cũng có chút ngưng trọng.


Ban đầu hắn đáp ứng với Hỗn Thế Nguyên Long sẽ hoàn thiện lý tưởng của ông, vì hắn chỉ nghĩ rằng nơi đó cũng là nơi mà những nữ nhân và người thân của hắn có thể yên ổn sinh sống.


Nhưng sau khi đáp ứng rồi, hắn mới nhận ra mình quá ngây thơ. Thứ khó nhất, không phải là thực lực tuyệt đối. Hắn có Vô Thượng, có Hệ Thống, muốn không trưởng thành cũng khó.


Thứ khó nhất, là những định kiến đã tồn tại từ hàng ngàn hàng triệu năm. Mâu thuẫn Nhân Yêu, mâu thuẫn Tiên Ma. Hắn thậm chí còn chẳng biết Tiên là gì, Ma là gì? Làm sao có thể hóa giải?


Ảnh Nhi ngồi một bên phát hiện hắn có điểm gì đó không đúng liền hỏi “Hình như công tử có tâm sự? Có thể kể cho Ảnh Nhi nghe không?”
Trần An Vĩ nghe vậy thì tâm tình phức tạp cũng dần giảm bớt, phải rồi, hắn còn có Ảnh Nhi nữa, nàng có thể giải đáp thắc mắc của hắn cơ mà.


“Thực ra là thế này…” Hắn trầm ngâm một lúc rồi kể lại những gì xảy ra khi hắn lọt vào huyễn cảnh của Hỗn Thế Nguyên Long, từ việc tiếp nhận truyền thừa của ông, rồi đến việc thực lực đại tăng, cuối cùng là chuyện thế giới hoàn mĩ kia.


“Tiên là gì? Ma là gì?” Trước giờ, hắn chỉ nghe tới mâu thuẫn giữa Nhân và Yêu, chưa bao giờ nghe tới hai danh tự Tiên Ma này, vì thế hoàn toàn không biết gì về nó cả.


Ảnh Nhi nghe vậy cũng lâm vào trầm tư, một lúc sau nàng nói “Chuyện này thứ cho Ảnh Nhi không giúp được công tử, có vẻ như kí ức của ta về chuyện này sẽ được mở khóa khi công tử thuần thục được 3 loại Nguyên Lực Thuộc Tính.”


“Không sao, ta chỉ cần luyện hóa hoàn toàn Phục Mệnh Thiên Mộc nữa là được rồi!” Trần An Vĩ nghe vậy thì chút bối rối cuối cùng cũng biến mất, hắn chỉ cần Huyền Mộc đạt Đỉnh phong nữa thôi.


Đột nhiên hắn nhớ ra chuyện gì nên lại hướng Ảnh Nhi hỏi “Mà nàng có cảm thấy chuyện gì kì quái không?”
“Ý công tử muốn hỏi vì sao trong huyễn cảnh, Ảnh Nhi lại không thể tiến vào cùng công tử phải không?” Ảnh Nhi cũng nhận ra điều kì lạ liền nói


“Ừm, thông thường những thứ như huyễn cảnh này đều không thể ảnh hưởng tới Hệ Thống mới đúng chứ?” Trần An Vĩ ngờ vực hỏi.


Ảnh Nhi nghĩ nghĩ cũng đúng, trước giờ Hệ Thống không hề bị ảnh hưởng bởi bất kì thứ gì, dù cho Trần An Vĩ có chiến đấu tới long trời lở đất, hay lọt vào Trận Pháp, thì nàng vẫn không bị ảnh hưởng.


Nhưng lần này nàng lại không thể nào tiến vào huyễn cảnh cũng với hắn được. Việc này khiến nàng cảm thấy kì lạ. Có lẽ nào…
“Ảnh Nhi cũng không chắc chắn lắm. Nhưng ta cảm giác, Hỗn Thế Nguyên Long khả năng có chút dính líu tới chủ nhân trước kia của Hệ Thống!”


“Chủ nhân trước kia của Hệ Thống?” Trần An Vĩ nghe vậy thì sững sờ.
“Công tử cũng đừng bất ngờ, theo từng mảnh kí ức mà ta nhận được, thì sẽ có những chuyện công tử buộc phải tự quyết định, Ảnh Nhi sẽ không được tham gia vào.”


“Những chuyện đó có thể ảnh hưởng tới toàn bộ quá trình phát triển sau này của công tử, cho nên Hệ Thống sẽ chỉ đứng một bên quan sát công tử mà thôi. Ngay cả Ảnh Nhi cũng không được biết.”


“Và Hỗn Thế Nguyên Long khả năng là dấu mốc đầu tiên mà công tử phải lựa chọn.” Ảnh Nhi nói tới đây thì mỉm cười dịu dàng nhìn hắn “Bất kể công tử lựa chọn như thế nào, Ảnh Nhi cũng sẽ luôn bên cạnh ngươi!”


“Cảm ơn nàng!” Trần An Vĩ cảm kích xoa xoa đầu nhỏ của nàng, khiến cô nàng đỏ mặt trốn mất dạng.


Nói rồi hắn đưa mắt nhìn xung quanh tình cảnh hiện tại của mình, kể từ sau khi tiếp nhận truyền thừa của Hỗn Thế Nguyên Long, đạt được Hỗn Thế Nguyên Long Tâm, sự hạn chế thần thức vốn có của Nguyên Long Tuyền đã trở nên suy yếu. Hay đúng hơn là thần thức của hắn nay đã mạnh mẽ hơn.


Lúc này đây, Trần An Vĩ cảm nhận được một cỗ lực lượng cực kì giống với lực lượng của Hỗn Thế Nguyên Long, khiến hắn phải dừng lại ý định luyện hóa Dị Mộc của mình.


“Còn nữa sao?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi, một tàn hồn cũng đã đủ khiến hắn chật vật rồi, bây giờ lại còn thêm một cái thứ hai?


Hắn đương nhiên biết Hỗn Thế Nguyên Long kinh khủng như thế nào, vì thế cho dù đã tiếp nhận truyền thừa, có sức mạnh của nó, thì hắn cũng không khẳng định rằng mình chắc chắn có thể đánh bại nó.


Trần An Vĩ đang định điều động Nguyên Lực bên trong Nguyên Long Tuyền thì cỗ khí tức kia đã lao tới, mãi cho tới khi gần đâm vào hắn rồi nó mới dừng lại.


Mà khi nó dừng lại thì Trần An Vĩ mới có thể nhìn rõ nó là thứ gì. Hình dạng của nó như một cây thương, với thân dài hai thước, trên thân là vô số hoa văn huyền bí hệt như vảy lân của một con rồng.


Phía trước là lưỡi thương vô cùng sắc bén được một đầu rồng ngậm lấy. Cây thương tỏa ra khí tức nhàn nhạt của Hỗn Thế Nguyên Long cho thấy nó hẳn là có quan hệ với ông.
“Cây thương này là gì vậy?” Trần An Vĩ hướng Ảnh Nhi hỏi.


Ảnh Nhi đánh giá cây thương trước mặt một lát, chỉ thấy dù có khí tức mạnh mẽ là thế, nhưng dường như nó đã bị hư hại rất nặng. Đẳng cấp cũng không còn được như lúc đầu.


Toàn thân tràn đầy vết nứt, lưỡi thương cũng không khá hơn, khi vết sứt mẻ tràn lan. Đẳng cấp vốn là Thánh cấp Thượng phẩm Pháp Bảo, nay lại bị hư hại mà tụt về chỉ còn Linh cấp Hạ phẩm.


Một hồi lâu sau, nàng mới trả lời “Đây hẳn là vũ khí tiện tay của vị Hỗn Thế Nguyên Long kia đã sử dụng trong trận chiến ở đây – Ngạo Thiên Thương. Nhưng có vẻ trong trận chiến khốc liệt đó, nó đã bị đánh cho hư hại.”


Chợt một giọng nói non nớt yếu nhược vang lên “Chủ nhân, chủ nhân ngài thức tỉnh rồi?”
Trần An Vĩ nghe vậy thì giật mình, hắn nhìn về hướng cây thương một lần nữa, chỉ thấy cây thương bỗng lóe sáng, một thiếu nữ tầm tuổi mười bảy, độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân đã xuất hiện.


Cũng giống như Ảnh Nhi, nàng là một thiếu nữ mới lớn, nhưng cũng đã trổ mã, rất ra dáng một mĩ nhân, chỉ là nàng lúc này toàn thân thương tích đầy mình, sắc mặt trắng bệch yếu nhược khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm lấy.


“Đây là…” Ảnh Nhi nhìn thấy vậy thì bất ngờ, không nghĩ tới vị Hỗn Thế Nguyên Long kia lại có được thứ này.
“Nàng phát hiện ra thứ gì sao?” Trần An Vĩ hỏi, hắn cảm giác được nữ nhân trước mặt không bình thường chút nào.


“Nàng là người của một chủng tộc tồn tại từ xa xưa, do tộc nhân ít ỏi nên xưa nay rất hiếm gặp, nhưng bất kì ai thuộc chủng tộc đó đều là nhân vật hiển hách. Chỉ là không biết năm xưa đã xảy ra chuyện gì mà khiến nàng ra nông nỗi này.” Ảnh Nhi gật đầu nói.


“Người? Nhưng nàng rõ ràng là một kiện pháp bảo mà?” Trần An Vĩ nghe vậy thì kinh ngạc hỏi.
“Từ thời xa xưa, có một chủng tộc nửa người nửa binh, hơn nữa còn có thể hoán đổi giữa hai hình dạng. Bọn hắn… là Binh Nhân Tộc.” Ảnh Nhi lại nói.


Nữ nhân kia sau khi gọi một hồi không thấy trả lời thì lúc này nàng mới phát hiện, người trước mặt không phải chủ nhân của nàng. Trong mắt lập lòe sát khí, gằn giọng nói “Chủ nhân của ta đâu, các ngươi đã làm gì ngài ấy?”


Trần An Vĩ lúc này đang rủa tác giả khi cứ liên tục viết hắn vô cớ bị nữ nhân đánh, vì khi nàng vừa nói xong, đã nhanh chóng lao tới mà không đợi hắn giải thích.


“Nhanh quá!” Trần An Vĩ sắc mặt khẽ biến, không hề nghĩ tới Ngạo Thiên Thương dù đã bị thương vẫn có thể nhanh tới vậy. Không hổ là tồn tại từng đạt Thánh cấp.


Nhưng hắn cũng không phải quả hồng mềm, ngay phút sững sờ ban đầu, hắn đã nhanh chóng điều động Nguyên Lực bên trong Nguyên Long Tuyền, chuẩn bị ứng chiến.
Bất chợt lúc này, dị biến lại nảy sinh…


Từ bên trong cơ thể Trần An Vĩ, một khí tức uy nghiêm nhưng quen thuộc trào ra, một hư ảnh nhỏ xíu của Hỗn Thế Nguyên Long xuất hiện trước mặt hắn, miệng khẽ nói “Thiên nhi!”


Giọng nói nhẹ nhàng của ông vang lên, dù chỉ như giọng nói bình thường của một phàm nhân, nhưng không hiểu sao, Ngạo Thiên Thương lại nghe thật thân thiết.


Ngạo Thiên Thương run lên một cái, nữ nhân được gọi là Thiên nhi lại xuất hiện. Nàng nhìn lấy hư ảnh quen thuộc kia, đôi mắt long lanh ngập nước, miệng lẩm bẩm “Chủ nhân, là ngài sao?”


Hỗn Thế Nguyên Long nghe vậy thì mỉm cười hiền từ, ông nói “Đã để con đợi lâu rồi, nhưng mà ta đã không còn nữa. Ta để lại phần tàn hồn cuối cùng này, chỉ muốn nói với con vài điều mà thôi!”


“Chủ nhân, ngài đừng đi mà, Thiên nhi sẽ ngoan ngoãn không càn quấy nữa, ngài đừng bỏ Thiên nhi mà!” Thiên nhi nghe vậy trực tiếp khóc rống lên, khiến Trần An Vĩ cũng đành bất đắc dĩ mà đứng một bên, không xen vào giây phút đoàn tụ cuối cùng của hai người.


“Thiên nhi, tiểu tử trước mặt con là truyền nhân của ta, hắn dù không phải Yêu tộc, nhưng ta cảm nhận được, hắn là người có cùng lý tưởng với ta. Vì vậy nên, ta mong con hãy thay ta hỗ trợ hắn.” Hỗn Thế Nguyên Long như không để ý tới lời Thiên nhi nói, ông vẫn nói tiếp.


“Chủ nhân…” Thiên nhi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ còn lại tiếng thút thít không rõ của nàng.


Nàng vốn chỉ là một tiểu cô nương, vì một lần ngỗ nghịch mà trốn ra khỏi gia tộc, rồi lại lạc tới nơi này. Không may, nàng lại rơi vào tầm ngắm của một lão quái vật Nhân tộc, hắn biết đến thân phận của nàng, vì thế muốn thu phục nàng làm vũ khí.


Nhưng nàng vốn nghịch ngợm, nên làm sao có thể khuất phục. Tên kia thấy nàng không chịu hợp tác thì nổi giận muốn tiêu diệt nàng. Mặc dù Binh Nhân Tộc nổi tiếng với thân thể cứng cáp khó gì phá nổi, nhưng không có nghĩ là linh trí của bọn hắn cũng vậy.


Vì thế để thu phục nàng, tên Nhân tộc kia đã định diệt đi linh trí của nàng. Nhưng ngay khi hắn sắp thành công thì một thân ảnh Long tộc vô tình đi ngang qua, và ra tay diệt đi tên Nhân tộc kia, cứu nàng một mạng.


Cũng từ đó để báo đáp ân tình cứu mạng của ông, nàng nhận ông là chủ nhân. Nhưng mà nàng dù sao vẫn là một tiểu cô nương, tính nghịch ngợm là vẫn có, nhiều lần còn khiến ông đau đầu.


Dù vậy, nàng vẫn luôn được ông nuông chiều, nàng cứ tưởng là khung cảnh này sẽ kéo dài mãi mãi.


Nhưng rồi, qua nhiều năm, nàng từ một tiểu cô nương nhỏ nhắn trở thành một thiếu nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đồng thời nàng cũng hiểu rằng, chủ nhân sắp phải đối mặt với một trận chiến.


Ông một mình đối chiến Tộc Trưởng của chín nhánh Long tộc khác, sau hàng trăm chiêu, hai bên vẫn bất phân cao thấp. Nhưng giữa lúc trận chiến đang căng thẳng, chủ nhân nàng bị đánh lén.


Kẻ đánh lén dường như cũng biết lai lịch của nàng vì thế không hề cố kị muốn đánh tan nàng, nàng đã cố chống đỡ nhưng không ngờ rằng lực lượng kẻ đó sử dụng lại có thể đánh nàng bị thương.


Chủ tớ hai người đều bị thương, rốt cuộc bất chấp tất cả liều mạng. Cuối cùng, ngài và 9 tên phản đồ đều tử trận, tên đánh lén cũng trọng thương. Mà nàng cũng không khá hơn, từ Thánh cấp bị đánh xuống Linh cấp.


Ngày hôm nay, vốn đang ngủ say dưới lòng Nguyên Long Tuyền, thì bất chợt nàng cảm nhận được khí tức quen thuộc của vị chủ nhân năm xưa. Thế là nàng tức tốc chạy đến đây, hy vọng có thể nhìn thấy ông.


Nhưng rồi, khi nàng chạy tới nơi, người trước mặt nàng lại không phải người nàng luôn mong chờ, trong cơn hốt hoảng nàng lại nghĩ rằng kẻ thù của ngài đã tới trước nàng một bước.
Thế nên nàng mới có ý định liều mạng với tên nam nhân này. Không ngờ hắn lại là truyền nhân của ngài.


Nhưng dù vậy, hiện giờ nàng đã không còn tâm trạng chú ý điều này nữa, nàng chỉ một lòng nhìn lấy hư ảnh kia.


“Thiên nhi, ta biết con không hề thích Nhân tộc, nhưng mà coi như là vì ta, hãy giúp đỡ hắn được chứ?” Nói rồi, hư ảnh Hỗn Thế Nguyên Long lập lòe như sắp biến mất, ông thở dài một hơi rồi nói
“Có vẻ như thời gian của ta sắp tới rồi, Thiên nhi, nhớ lời ta, hãy giúp đỡ hắn!”


Dứt lời, hư ảnh của ông hoàn toàn biến mất.
“Chủ nhân!!!” Thiên nhi khóc rống lên một tiếng, rồi đột nhiên ngất lịm. Ngay khi nàng vừa hóa thành bản thể, rõ ràng Trần An Vĩ nhìn thấy vết nứt trên thân nàng liền lại một chút.


Bất chợt, Hỗn Thế Nguyên Long từ đâu hiện ra làm hắn giật cả mình. Hắn nhìn ông bằng ánh mắt cổ quái rồi hỏi “Ngài chưa đi sao?”


“Tiểu tử, ta giao Thiên nhi lại cho ngươi, ta đã truyền chút Nguyên Lực còn sót lại của ta vào chữa trị thương thế cho nó, bây giờ chỉ đành nhờ ngươi thay ta chăm sóc tốt cho con bé!” Hỗn Thế Nguyên Long cười nhìn hắn một lúc, rồi nói “Lần này ta thật sự phải đi rồi!


Trần An Vĩ nghe vậy liền chắp tay hành lễ nói “Tiền bối yên tâm, dù là Thiên nhi hay việc kia, tiểu tử cũng sẽ tận lực hoàn thành!”


Hỗn Thế Nguyên Long nghe vậy thì cười dài một tiếng, miệng luôn nói tốt rồi triệt để biến mất. Lần này là hoàn toàn tiêu thất. Trần An Vĩ không còn cảm nhận được bất kì khí tức nào của ông nữa.


Hắn nhìn lấy vị Binh Nhân Tộc trước mặt, thật khó tin rằng một Binh Nhân Tộc như nàng lại có thể có tình cảm sâu nặng với chủ nhân của mình như vậy. Điều này khiến hắn cảm thấy dường như quan hệ giữa hai người họ không phải chủ tớ, mà giống như quan hệ giữa trưởng bối và vãn bối vậy.


Thật giống với hắn và gia gia ngày xưa…
冷私夜 x 白蓮花