Vạn Vũ Đế Vương

Chương 33: Chữa trị Ngạo Thiên

Nhớ năm xưa, hắn vẫn chỉ là một tiểu hài tử nghịch ngợm nông nỗi, gia gia hắn cũng nhiều lần đau đầu vì hắn như vậy.


Bất chợt, Ngạo Thiên Thương lóe sáng, một thân ảnh nữ tử lại hiện ra trước mặt hắn. Nàng nhìn xung quanh, rồi lại nhìn quanh cơ thể mình, cảm thấy thương thế đã khôi phục một chút ít, khóe miệng nở nụ cười thê lương.


Cuối cùng, chủ nhân lại dùng chút lực lượng còn lại đó để chữa trị cho nàng, cũng không muốn ở lại với nàng thêm một chút.
“Nàng tỉnh rồi sao?”
Đang suy nghĩ viển vông thì bên tai vang lên giọng nói lạ lẫm, nàng đưa mắt nhìn thân ảnh nam tử trước mặt.


Phải nói rằng, tên này cũng được gọi là điển trai, khuôn mặt góc cạnh kèm theo ngũ quan tinh xảo hài hòa. Với vẻ bề ngoài như vậy, hắn rất dễ dàng hút hồn nữ nhân. Chỉ tiếc là bây giờ nàng không có tâm trạng quan tâm điều đó.


Trần An Vĩ thấy Thiên nhi không thèm đếm xỉa tới mình thì cũng không giận, mà ngược lại hắn nhìn nàng một lúc, chân thành nói “Nàng ở lại với ta nhé?”


Thiên nhi nghe vậy, bất chợt ngước mặt lên nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt chân thành của hắn thì run lên, không phải hắn vốn nên đuổi nàng đi sao? Ai lại muốn rước một kiện pháp bảo hư hại về nhà?


Cho dù nàng có là Binh Nhân Tộc thì cũng chẳng ai muốn rước một Binh Nhân Tộc trọng thương cả, vì thương tích của Binh Nhân Tộc không phải dễ dàng sửa chữa.


Nguyên liệu sửa chữa Binh Nhân Tộc các nàng rất khan hiếm. Chưa kể, cho dù có thu thập được thì cũng phải cần có Luyện Khí Sư cấp bậc Thánh Sư mới có thể miễn cưỡng sửa chữa được.


Dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn nói tiếp “Ta biết hiện tại nàng chưa tin tưởng ta, ta cũng không ép nàng. Ta đã hứa với tiền bối sẽ chăm sóc và phục hồi thương thế cho nàng, tuyệt sẽ không trái lời.”


“Chăm sóc ta?” Thiên nhi nghe vậy liền kinh ngạc, hắn không những muốn nàng ở lại mà còn thực sự muốn chữa trị cho nàng?


Trần An Vĩ lại nói tiếp “Ta có một mong ước, đó là tạo ra một nơi để gia đình của ta được sống yên bình. Tiên Ma Nhân Yêu định kiến, mâu thuẫn gì đó, không quan trọng. Ai có ý kiến, cứ đánh là được!”


Thiên nhi nghe vậy thì tâm tình chấn động, chủ nhân nàng năm xưa cũng từng nghĩ như hắn, nhưng cách giải quyết lại không được trực tiếp như hắn. Hơn nữa ngài còn phải lo đối phó với phản đồ trong tộc, cho nên lý tưởng ban đầu cũng dần thay đổi.


“Và nàng cũng sẽ là một phần trong gia đình của ta.” Trần An Vĩ nhìn nàng khẳng định. “Còn bây giờ, hãy cho ta biết suy nghĩ của nàng. Nàng có nguyện ý cho ta một cơ hội được đồng hành cũng nàng? Cũng như cho chính bản thân mình một cơ hội?”


“Ta…” Thiên nhi nghe vậy do dự một lúc, lại nhìn hắn một lúc. Chỉ thấy trong mắt hắn là sự kiên định cùng tự tin vô tận.


Nếu hắn đã được chủ nhân lựa chọn, hẳn là sẽ không phải người bình thường đi? Nếu vậy, có lẽ ta nên cho bản thân một cơ hội. “Được, ta sẽ theo ngươi, nhưng từ giờ cho tới lúc ngươi chứng mình được mình xứng đáng làm chủ nhân của ta, ta sẽ không giúp ngươi bất kì thứ gì.”


Nàng có thể cảm nhận được, trong cơ thể hắn, ngoại trừ Hỗn Độn chi lực của chủ nhân, thì hắn còn ẩn chứa một cỗ lực lượng khác, dường như không phân cao thấp với lực lượng của ngài.


Nói không chừng, lý tưởng năm xưa của chủ nhân, hắn có thể sẽ hoàn thành được. Chính vì thế, nàng mới quyết định cho hắn một cơ hội, cũng như cho nàng một cơ hội.


Cơ hội để trả thù cho chủ nhân, vì kẻ đánh lén năm đó, chắc chắn không thuộc về vũ trụ này, bởi vì vũ trụ này không có lực lượng nào có thể đánh trọng thương Binh Nhân Tộc như nàng.


“Được!” Trần An Vĩ gật đầu, như nghĩ tới điều gì hắn lại hỏi “Năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì khiến một Binh Nhân Tộc như nàng lại trọng thương nặng nề tới vậy?”
Thiên nhi nghe vậy thì sững sờ và kinh ngạc, sau đó trong mắt nàng lại hiện lên một tia đề phòng nhìn lấy hắn.


Trần An Vĩ nhìn thấy nàng phản ứng như vậy thì liền nói “Lúc nãy nàng vừa chuyển dạng trước mặt ta, muốn ta không biết cũng khó!”
Thiên nhi nghĩ lại thì cũng đúng, lúc đó nàng cảm nhận được khí tức của chủ nhân nên liền không nghĩ nhiều mà chuyển dạng, nhưng điều này càng khiến nàng kinh ngạc.


Vì tên này phải có kiến thức cao thâm tới mức nào mới biết đến sự tồn tại của nàng? Rất nhiều người không có kiến thức sẽ dễ lầm tưởng nàng chỉ là Khí Linh của Ngạo Thiên Thương. Mà không biết rằng nàng chính là Ngạo Thiên Thương.


“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Thiên nhi đề phòng hỏi, biến cố năm xưa vẫn ở trong kí ức của nàng, dù có muốn quên cũng không quên được. Nếu năm xưa không có chủ nhân cứu giúp thì bây giờ nàng không còn là chính mình nữa.


“Ta chỉ muốn chữa trị cho một tiểu cô nương mà thôi!” Trần An Vĩ nhún vai đáp, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
“Tiểu cô nương?” Thiên nhi nghe vậy thì nghi ngờ hỏi, không lẽ hắn còn một vị Binh Nhân Tộc khác cũng đang bị thương? Nhưng mà vậy thì có liên quan gì tới nàng chứ?


“Là tiểu cô nương đang đứng trước mặt ta này!” Trần An Vĩ nghe hỏi thì chỉ tay về phía nàng rồi nói, trên khuôn mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm túc cực kì đó.


Thiên nhi sau khi nghe ra ý tứ của hắn thì lập tức giận dỗi “Ai là tiểu cô nương chứ, ngươi mới là tiểu cô nương, cả nhà ngươi đều là tiểu cô nương!”
“Nàng thật sự không phải tiểu cô nương sao?” Trần An Vĩ cười như không cười nhìn lấy nàng.


Ánh mắt của hắn làm nàng thấy bối rối, khuôn mặt bất giác ửng hồng. “Ta… ta đã 17 tuổi rồi!”


“Ồ…” Trần An Vĩ nghe vậy thì không nói gì, chỉ cười cười nhìn lấy thiếu nữ trước mặt. Trong lòng thì đang tự hỏi, hình như ta rất thích trêu chọc nữ nhân thì phải? Hừ, ai biểu các nàng cứ thích đánh ta vô cớ làm gì, xem như chút lợi tức đi!


Thiên nhi thấy hắn như vậy thì tức giận muốn nổ phổi, dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, không thèm đếm xỉa tới hắn nữa. Nàng dù sao cũng đã lớn rồi nha, không còn là tiểu cô nương nữa, chỉ là… chỉ là đôi lúc vẫn nghịch ngợm một chút thôi… ừm một chút thôi mà.


Trần An Vĩ thấy vậy thì không nhịn được cười nữa, liền cười phá lên. Thiên nhi thấy vậy đang định lao tới đánh hắn thì lại bị hắn ôm vào lòng, bên tai vang lên âm thanh trầm ấm dịu dàng “Hết buồn chưa?”


Thiên nhi nghe vậy liền sững sờ, hắn… hắn làm vậy chỉ để nàng cảm thấy tốt hơn sao? Nam nhân này… nàng chỉ mới gặp hắn lần đầu, nàng đáng để hắn làm vậy sao?


Nàng ngẩn ngơ nhìn lấy nam nhân trước mặt, thậm chí quên mất luôn việc hắn đang ôm nàng. Giọng nói trầm ấm của nam nhân lại một lần nữa vang lên “Ta biết nàng rất buồn vì sự ra đi của ngài, nhưng trước lúc ra đi ngài đã dùng chút Nguyên lực còn sót lại mà chữa trị cho nàng.”


“Tức là ngài muốn nàng phải sống thật tốt, nếu như nàng cứ mãi buồn phiền như vậy, há chẳng phải phụ lòng kỳ vọng của chủ nhân sao?”
“Ta chắc chắn, tiền bối cũng không muốn nhìn thấy nàng vẫn đau buồn như vậy, càng không muốn nàng vì hận thù mà liều mạng như vậy.”


Trần An Vĩ chân thành nói, hắn có thể sát phạt, kiên quyết với kẻ thù, nhưng đối với nữ nhân, dù là mới gặp lần đầu hay đã theo hắn từ lâu, hắn vẫn sẽ dịu dàng đối xử với các nàng.


Thiên nhi nghe vậy, bất giác khóe mắt chảy ra hai hàng lệ, nàng gục đầu vào lòng hắn mà òa khóc. Có lẽ… hắn nói đúng, chủ nhân không phải ghét bỏ nàng mà rời đi, ngài trước giờ vẫn luôn cưng chiều nàng, nhất định là vì muốn nàng sống thật tốt.


Trần An Vĩ thấy nàng khóc òa lên như vậy cũng kiên nhẫn chờ đợi, nhưng thực tế trong lòng thì đang tự hỏi “Ta đã nói gì sai sao?”


Ảnh Nhi ở bên cạnh nhìn gương mặt hắn thì suýt không nhịn được mà bật cười. Ở với hắn lâu dần, nàng phát hiện, khi đối xử với nữ nhân hắn luôn có sự dịu dàng tự nhiên, mà ngay cả hắn cũng không biết.


“Công tử vừa vô tình thu thêm một nữ nhân đấy!” Ảnh Nhi cố nhịn cười mà trêu chọc hắn.


“Ta chưa hề làm gì có được không?” Trần An Vĩ nghe vậy thì lại càng mộng bức hơn, hắn nhớ là nãy giờ hắn chỉ nói theo suy nghĩ của bản thân thôi mà? Nhìn Thiên nhi khóc òa lên như vậy hắn còn tưởng mình nói sai, sao bây giờ lại thành ra lỡ tay thu thêm nữ nhân rồi?


Ảnh Nhi nghe vậy thì bật cười, khiến hắn càng thêm mộng bức. Cuối cùng chỉ đành bỏ qua không chú ý tới nha đầu này nữa.
Không biết qua bao lâu, dưới lòng Nguyên Long Tuyền vang lên tiếng thút thít nhè nhẹ của nữ nhân, còn nam nhân thì vẫn luôn vỗ về bờ vai nhỏ nhắn của nàng.


Chợt nữ nhân như ý thức được điều gì, liền đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tới tận mang tai, nàng lắp bắp nói “Xin… xin thứ lỗi! Ta mất khống chế nên… nên…”
Trần An Vĩ thấy vậy liền mỉm cười nói “Không sao, nàng thấy đỡ hơn là tốt rồi!”


Thiên nhi lại nhìn hắn, hít sâu một hơi hỏi “Ngươi… vì sao lại tốt với ta như vậy? Chẳng phải chúng ta mới gặp nhau lần đầu sao?”
“Quan tâm nữ nhân của mình còn cần lý do sao?” Trần An Vĩ nhún vai nói.


“Ngươi… ai là nữ nhân của ngươi chứ?” Thiên nhi giận dữ nói. Chút cảm động lúc này cũng mất sạch, tên nam nhân này quá vô sỉ rồi. Hắn chỉ mới gặp nàng lần đầu mà đã tự nhận như vậy.


“Haha, không đùa với nàng nữa. Giờ ta nói chuyện chính.” Trần An Vĩ cười một cái rồi nói, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Thiên nhi cũng không để ý những chuyện vừa rồi mà lắng nghe hắn.


“Binh Nhân Tộc các nàng chắc hẳn mỗi người có cách riêng để thăng tiến đúng chứ?” Trần An Vĩ nói, điều này là Ảnh Nhi nói cho hắn biết. Binh Nhân Tộc tùy theo những điều kiện và đặc điểm riêng biệt của mỗi người mà sẽ có cách riêng biệt để tu luyện.


Có người phải hấp thu lực lượng từ người khác, có người lại mạnh hơn nhờ thôn phệ các loại Pháp Bảo đẳng cấp thấp hơn,… Không biết Ngạo Thiên Thương thuộc loại nào, nếu có thể biết cách giúp nàng mạnh hơn thì cũng có thể nhờ đó mà chữa trị vết thương trên người nàng.


Thiên nhi nghe hắn hỏi vậy thì liền trả lời “Ta thuộc vào những người có thể hấp thu lực lượng của người khác để thăng tiến. Nhưng từ trước tới giờ ta chưa bao giờ hấp thu lực lượng của ai khác ngoài chủ nhân.”


“Lực lượng càng mạnh thì ta sẽ thăng tiến càng nhanh, đó cũng là lý do vì sao chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đi theo chủ nhân, ta đã thăng đến Thánh cấp Thượng phẩm. Vì lực lượng của ngài cao cấp hơn Nguyên Lực bình thường.”


“Ý nàng là Hỗn Độn chi lực?” Trần An Vĩ nghi ngờ hỏi, từ sau khi có Hỗn Thế Nguyên Long Tâm, trong cơ thể hắn dường như tồn tại thêm một cỗ lực lượng có đẳng cấp ngang bằng với Khí Văn chi lực của hắn… à không phải là cao cấp hơn, vì Khí Văn chi lực của hắn còn thiếu Thể Lực nữa.


“Ngươi biết?” Thiên nhi nghe vậy thì sững sờ, nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy có lý, hắn là truyền nhân của chủ nhân thì chắc chắn cũng được ngài truyền lại cho thứ đó.


Trần An Vĩ gật đầu, rồi suy nghĩ một lúc, liệu Khí Văn chi lực của hắn nàng có hấp thụ được không nhỉ? Nếu được thì tốt, còn không được thì chỉ đành kiếm cách khác vậy.


“Vẫn được, nhưng với Khí Văn chi lực hiện tại của công tử, muốn khôi phục toàn diện Ngạo Thiên Thương thì ít nhất phải tốn trăm năm hoặc thậm chí ngàn năm. Nếu là Khí Văn chi lực hoàn chỉnh thì nhanh hơn!”
Ảnh Nhi như hiểu được suy nghĩ của hắn, lập tức nói.


Trần An Vĩ nghe vậy cũng gật đầu, khẽ động ý niệm, từ trong cơ thể hắn, Khí Văn chi lực gồm Nguyên Lực và Hồn Lực trào ra, được hắn vo tròn lại thành hình dạng viên nhỏ như Đan Dược.


“Cái này là gì nha?” Thiên nhi nhìn thấy thứ trên tay Trần An Vĩ thì đôi mắt đẹp lập tức sáng lên, lăng xăng chạy tới quan sát tới lui, khuôn miệng nhỏ há ra thậm chỉ còn có thêm một dòng nước chảy xuống trong vừa đáng yêu vừa mắc cười.


Trần An Vĩ thấy vậy thì cười, nhẹ nhàng đưa tay lau đi vết nước nơi khóe miệng nàng. Thiên nhi cũng để mặc hắn, đôi mắt vẫn một mực nhìn lấy viên nhỏ trên tay hắn.
“Đây là Khí Văn chi lực, nàng ăn thử xem!” Trần An Vĩ vừa nói vừa đưa viên Khí Văn chi lực kia tới đút vào miệng nàng.


“Ưm…” Thiên nhi lần đầu được thưởng thức loại lực lượng này, ban đầu còn do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của hắn thì lại bất giác há miệng để hắn đút.


Khí Văn chi lực vừa vào miệng nàng đã lập tức tan ra, cấp tốc lan tràn khắp các bộ phận trong cơ thể nàng. Mà theo đó, những vết thương trên người nàng lại liền lại thêm một chút.


“Thật thần kì, Khí Văn chi lực này của ngươi dù chưa đạt tới mức có thể sánh ngang với Hỗn Độn chi lực. Nhưng nó cũng giúp ta khôi phục thêm một phần thương thế.”


Thiên nhi nhìn cơ thể mình một chút rồi nói. Nàng không nghĩ tới có một loại lực lượng dù chưa hoàn chỉnh nhưng vẫn có thể đem lại hiệu quả trị thương còn tốt hơn Hỗn Độn chi lực của chủ nhân.


“Nếu nó có hiệu quả thì sau này mỗi ngày ta đều cho nàng ăn.” Trần An Vĩ nghe vậy thì đánh giá Thiên nhi một cái, thương thế trên người cũng đã ít hơn so với lúc trước, đẳng cấp cũng ẩn ẩn có xu hướng thăng lên Linh cấp Trung phẩm, có vẻ Khí Văn chi lực sẽ thực sự có hiệu quả.


Ảnh Nhi thấy vậy thì bĩu mỗi nói “Ta đã nói rồi công tử cứ không tin!” Nàng vốn đã nói với hắn rồi mà hắn không tin cơ.
“Hắc hắc! Xin lỗi tiểu nha đầu, ta chỉ đang muốn chắc chắn nàng ấy thích Khí Văn chi lực hay không mà thôi.” Trần An Vĩ gãi đầu nói.


Sau khi xác định Khí Văn chi lực quả thực có tác dụng với thương thế của Ngạo Thiên Thương, Trần An Vĩ quyết định mỗi ngày sẽ cho Thiên nhi ăn một phần Khí Văn chi lực, vì nàng cũng cần thời gian luyện hóa.


Đồng thời cũng lên kế hoạch nhanh chóng đề thăng thực lực, dung hợp Thể Lực vào bên trong khiến Khí Văn chi lực hoàn chỉnh hơn. Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại hắn cần phải đạt top một của Cửu Long Tuyền trước đã.


Vì thế, sau khi cho Thiên nhi ăn viên Khí Văn chi lực xong, hắn liền hỏi “Nàng có muốn vào Không gian Pháp Bảo của ta để tiện việc trị thương không?”


Thiên nhi nghĩ nghĩ quả thật mình cần thời gian tiêu hóa hết cỗ lực lượng này, mặc dù ban đầu nó quả thật có tác dụng, nhưng đó mới chỉ là một phần nhỏ của viên Khí Văn chi lực kia mà thôi. Để tiêu hóa hết, nàng cần ít nhất một ngày thời gian.


Nếu như mọi thứ thuận lợi, thì viên Khí Văn chi lực mà Trần An Vĩ cho nàng ăn có thể hỗ trợ nàng điều trị một phần nhỏ. Dù không nhiều, nhưng thịt con muỗi vẫn là thịt.


Thế nên nàng gật đầu, Trần An Vĩ thấy thế liền phất tay một cái, đem Ngạo Thiên Thương vào bên trong Bát Diện Thạch. Còn hắn thì lên đường tìm kiếm cơ duyên trong Nguyên Long Tuyền này.
Chỉ là… hắn không biết rằng, khi hắn vừa đi thì một thân ảnh nữ nhân xinh đẹp tuyệt mĩ đã đuổi tới.


Tuyết An vừa đuổi tới nơi thì liền cảm giác được một cỗ lực lượng quen thuộc mà nàng đã từng tiếp xúc tại Hồng Hỏa Sơn lúc trước, dù trong hoàn cảnh bị hạn chế thần thức thì nàng vẫn có thể nhận ra nó.


“Kì quái, rõ ràng động tĩnh ở nơi này là lớn nhất, vậy mà khi ta tới lại không có thứ gì cả. Hơn nữa, cỗ lực lượng này là… Khí Văn chi lực?” Nàng nhìn quanh một lúc, nhưng đáng tiếc, nàng vẫn bị hạn chế thần thức nên chỉ có thể cảm nhận khí tức mơ hồ của Khí Văn chi lực.


“Chẳng lẽ tại nơi này có Khí Văn Sư? Nếu thật sự là vậy, ta phải mau đi tìm hắn, chỉ có hắn mới có thể giúp ta!” Như nghĩ tới điều gì, nàng cấp tốc đuổi theo phương hướng phát ra khí tức của cỗ lực lượng kia.
“Tỷ tỷ, hãy chờ muội!”
冷私夜 x 白蓮花
----------


Thực xin lỗi, tại hạ lại viết sai một chỗ, ở chương trước tại hạ nói Ngạo Thiên Thương đẳng cấp là Thánh cấp Thượng phẩm, nhưng chương này lại viết thành Thánh cấp Cực phẩm. Ta đã sửa lại, mong được thứ lôi!!!
冷私夜 x 白蓮花