Vạn Vũ Đế Vương

Chương 38: Hỗn Độn Thuộc Tính thứ hai?

Sau khi buông lại một câu, Trần An Vĩ đã nhanh chóng bị mấy nữ ôm lấy, từng gương mặt tràn đầy lo lắng nhìn hắn. Hắn vì các nàng mà đại triển thần uy, vui thì có vui đấy, nhưng sao các nàng có thể không lo lắng cho hắn. Lỡ như hắn xảy ra chuyện gì, làm sao các nàng có thể sống nổi.


Mấy nữ dường như cùng lúc hỏi “Chàng có sao không?” khiến hắn bật cười, liền hôn vào bờ môi tinh xảo nhỏ nhắn của mấy nữ một cái như trấn an.


“Phu quân của các nàng thần thông quảng đại như vậy, đám người đó làm sao mà có thể hại được ta!” Trần An Vĩ cười cười nói, khuôn mặt vẫn là cực kì nghiêm túc.


“Phi!” Ba nữ nghe vậy thì phi một tiếng, hắn còn giỡn được sao? Nhưng mà rất nhanh các nàng nhận ra điều gì, gương mặt bất giác ửng hồng, hắn trở thành phu quân của các nàng khi nào chứ?


Lục Thanh Vân ở bên cạnh thấy vậy thì đánh yêu hắn một cái, miệng nhỏ hé mở “Chàng còn giỡn được? Chàng không biết thϊế͙p͙ và các tỷ muội lo lắng như thế nào sao?”


Trần An Vĩ nghe vậy thì nghĩa khí lẫm nhiên nói “Ta hoàn toàn nghiêm túc, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn tất cả, để các nàng có thể an nhiên mà sống, không phải bận tâm lo nghĩ gì cả.”


Mấy nữ thấy hắn nghiêm túc như vậy, trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, nam nhân này lúc nào cũng lo lắng cho các nàng. Cảm tưởng như chỉ cần có hắn ở bên cạnh, bất kì chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết.


Trong thoáng chốc, ánh mắt nhìn hắn của mấy nữ trở nên dịu dàng, nhu tình như nước, nhưng mà mấy nữ lại đồng loạt lắc đầu. Các nàng không muốn trở thành gánh nặng của nam nhân này.


Các nàng đều là những nữ nhân có hoài bão và mục tiêu sống, nếu là trước kia, Hàn Mộng Nhu sống vì trả thù cho phụ mẫu, Tuyết Nhi và Tuyết Mi là trẻ mồ côi được Tuyết Vực Cung thu nhận, Lục Thanh Vân vì muốn thoát khỏi số phận.


Thì bây giờ, các nàng sẽ sống vì nam nhân này, vì nam nhân này mà trở thành lưỡi kiếm sắc bén chém sạch tất cả những chướng ngại vật trên đường đi của hắn.


Lục Thanh Vân lúc này mới mở miệng nhỏ, nói “Chàng đó! Bảo bọc bọn thϊế͙p͙ như vậy, không sợ thϊế͙p͙ và các tỷ muội đều sẽ trở thành những bình hoa di động sao?”
Trần An Vĩ nghe vậy làm bộ suy nghĩ một lúc, cười cười nhìn mấy nữ, nói “Nếu có thể, ta cũng không ngại a…”


“Xì!” Nghe Trần An Vĩ nói vậy, mấy nữ cùng lúc bĩu môi, nam nhân này thật là, nhưng trong lòng bất giác ngọt ngào như được nếm mật.


Nam nhân này, các nàng biết hắn vì yêu thương các nàng nên đã luôn điên cuồng tu luyện, không từ bất cứ cơ hội nào đặt mình vào hoàn cảnh thập tử vô sinh, tất cả chỉ để đổi lấy cho các nàng những giây phút bình yên.


Nhưng các nàng cũng yêu hắn, cũng muốn vì hắn mà cố gắng. Vậy nên lúc này Tuyết Nhi liền lên tiếng “Thϊế͙p͙ và các tỷ muội đều biết lý tưởng của chàng, cũng biết chàng còn có đại sự cần làm, nhưng thϊế͙p͙ nghĩ rằng, nếu chàng đã coi bọn thϊế͙p͙ là thê tử, thì hãy để bọn thϊế͙p͙ sẻ chia cùng chàng, được không?”


Mấy nữ nghe vậy cũng gật đầu hưởng ứng, trong mắt tràn đầy sự quyết tâm. Các nàng thật sự muốn chia sẻ gánh nặng cùng hắn.


Nhìn thấy ánh mắt quyết tâm của mấy nữ, Trần An Vĩ rốt cục cũng nói “Được rồi được rồi, ta nói không lại các nàng! Nhưng tuyệt đối không được quá sức, biết chưa!”


“Bọn thϊế͙p͙ đã hiểu rồi!” Lục Thanh Vân cùng mấy nữ đồng loạt gật đầu, trên môi nở nụ cười vui vẻ, như thể chính các nàng đạt được điều gì đó. Bởi vì chỉ cần được giúp nam nhân này, các nàng cũng đủ thấy vui rồi!


Vui đùa với nhau một lúc, Trần An Vĩ và mấy nữ đều quyết định sẽ tiếp tục xuống sâu hơn để tìm kiếm cơ duyên. Bởi vì lúc này sức ép từ Cửu Long Tuyền đã không còn ảnh hưởng quá lớn tới mấy nữ.


Lúc mới tiến xuống Cửu Long Tuyền, mấy nữ đã phải rất chật vật mới thích ứng được với sức ép của nó. Đặc biệt là hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi, vì hai nữ xuống là Nguyên Long Tuyền, sức ép của nó không phải những nhánh sông khác có thể so sánh.


Hiện tại, mấy nữ cũng đã dần bước chân vào con đường Thể Tu, cũng vì thế mà mấy nữ cũng muốn xuống sâu hơn. Còn Trần An Vĩ thì khỏi nói, Nguyên Long Tuyền còn không làm gì được hắn thì nói gì tới những nhánh sông còn lại.


Chỉ là, ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên Tuyết Nhi, Tuyến Mi và cả Hàn Mộng Nhu đều cảm ứng được Băng Hương của Tuyết Vực Cung được phát động.


“Không ổn! Thϊế͙p͙ nhận được tín hiệu cứu viện của các sư tỷ! Tiểu Vĩ, bọn thϊế͙p͙ tới giúp các tỷ ấy!” Tuyết Nhi hốt hoảng nói, rồi nhanh chóng cùng Tuyết Mi rời đi.
“Để ta đi cùng các nàng!” Trần An Vĩ nói một câu rồi cùng Hàn Mộng Nhu và Lục Thanh Vân đuổi theo hai nữ.


Tuyết Nhi và Tuyết Mi cùng lúc gật đầu, trên gương mặt vẫn còn lo lắng phi thân về một phía.


Hai nữ còn lại cũng lo lắng không kém, thì ra trong lúc Trần An Vĩ đại khai sát giới, thì mấy nữ đã nói chuyện với nhau. Hàn Mộng Nhu cũng đã hiểu lý do vì sao khi còn ở Chiến Trường Đài lại cảm ứng được Băng Hương của Tuyết Vực Cung.


Nàng cũng biết, Băng Hương cũng phân chia màu sắc, bao gồm ba màu khác biệt gồm Lục, Kim, Xích. Trong đó Lục sắc là mức cầu cứu nhẹ nhất, và Xích sắc là mức nguy cấp nhất.
Mà lúc này, tín hiệu của Băng Hương vậy mà lại là Xích sắc. Cho thấy tình hình đang rất nguy cấp.


Tuyết Nhi và Tuyết Mi vừa di chuyển vừa cố gắng truyền âm cho các vị sư tỷ của mình nhưng lại không nhận được trả lời, điều này khiến gương mặt xinh đẹp tinh xảo của hai nữ ngày càng trắng bệch.


Trần An Vĩ lúc này cũng đang ở bên cạnh thấy thế thì liền lên tiếng an ủi “Các nàng đừng quá lo lắng, các sư tỷ nàng sẽ không sao đâu!”


Dù nói vậy nhưng thực ra trong lòng hắn lúc này đang vô cùng ngưng trọng, bởi vì dựa vào thần thức mạnh mẽ của mình, hắn đã nhìn thấy tình cảnh của mấy nữ lúc này.


Chỉ thấy bốn vị giai nhân xinh đẹp tuyệt trần đang đứng cạnh nhau, có vẻ như các nàng vẫn bình thường, chỉ là nhìn qua có vẻ đang rất mệt mỏi, gương mặt đầy lo lắng nhìn về một phía.


Ở đó có một vị giai nhân khác so với các nàng còn đẹp hơn một chút, nàng thân mặc nhuyễn giáp hoàng kim, khí chất cao quý không thể khinh nhờn.


Chỉ là lúc này, nàng đang bị vô số Trận Văn trói buộc lấy thân thể ngọc ngà, đôi mắt trong veo nay đã dần ảm đạm vô quang, làn da trắng hồng không chút tì vết của nàng cũng dần trở nên trắng bệch. Nàng không ai khác là Đại tỷ của mấy nữ - Tuyết Kỳ.


“Đây chẳng phải là… Hấp Nguyên Trận?” Trần An Vĩ sau khi nhìn kĩ qua một lượt thì lúc này mới khẳng định. Dù hắn không phải là Chiến Trận Sư, nhưng lại là Khí Văn Sư, đối với những loại Trận Pháp cũng có hiểu biết chút ít.


Hấp Nguyên Trận là loại Trận Pháp chỉ có Chiến Trận Sư cấp bậc Tông Sư trở lên mới bố trí được. Nó có thể hấp thu Nguyên Khí trong phạm vi tác dụng, nhưng càng kinh khủng hơn chính là nó có thể hấp thu cả Nguyên Lực và sinh mệnh của bất kì sinh vật nào lọt vào phạm vi.


Không thể nghi ngờ, Đại tỷ của các nàng lúc này đang bị Hấp Nguyên Trận từng bước rút đi Nguyên Lực trong cơ thể, ngay cả sinh mệnh cũng bắt đầu bị rút đi.


Lại nói qua một chút về Chiến Trận Sư, hay các chức nghiệp khác nói chung đều chia thành các cấp bậc, gồm Nhập Đạo – Chân Truyền – Đại Sư – Tông Sư – Đại Tông Sư – Tôn Sư – Quân Sư – Đế Sư – Thánh Sư.


Chiến Trận Sư cấp bậc Tông Sư có thể bố trí các loại trận pháp từ Thiên cấp cực phẩm trở xuống.


Mà cấp bậc càng cao, địa vị cũng càng cao, thậm chí còn cao hơn cường giả đồng cấp. Ví dụ, một vị Chiến Trận Sư cấp bậc Quân Sư có thể có địa vị ngang hàng với một vị Nguyên Quân cảnh, nhưng lợi ích bọn hắn đem lại không phải một vị Nguyên Quân cảnh có thể so sánh.


Trở về tình hình hiện tại, Trần An Vĩ và mấy nữ cuối cùng cũng tới được nơi phát ra tín hiệu. Bốn vị giai nhân vừa thấy người tới thì lập tức đề phòng, nhưng khi nhìn thấy Tuyết Nhi và Tuyết Mi thì kinh ngạc, chẳng phải đã dặn hai nữ không được xuống đây sao?


Rồi các nàng lại nhìn thấy hai nữ đứng cùng một nam nhân, ánh mắt nhìn về hắn tràn ngập sự tin tưởng và ỷ lại, thì mấy nữ liền tự hỏi “Đó là nam nhân của các nàng sao?”


Tuyết Nhi và Tuyết Mi vừa tới nơi đã lập tức bay tới gần bốn vị giai nhân kia hỏi chuyện “Nhị tỷ! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Bốn vị giai nhân nghe hỏi thì ánh mắt ngưng trọng nhìn về hướng tòa Trận Pháp kia, Nhị tỷ Tuyết Ca nặng nề nói “Bọn tỷ chỉ định đi kiếm cơ duyên mà thôi, nhưng không ngờ có kẻ muốn hãm hại bọn tỷ, bí mật bố trí một tòa Sát Trận ở đây.”


“Cũng may Đại tỷ nhanh chóng phát hiện ra và hành động, trong lúc nguy cấp, tỷ ấy đã đẩy tất cả bọn ta ra ngoài. Còn bản thân thì bị toàn Trận Pháp bao phủ, Nguyên Lực trong cơ thể đang dần dần bị rút đi.”


Tuyết Nhi và Tuyết Mi liền nhìn qua tòa Trận Pháp kia, hai bàn tay nhỏ gắt gao che lấy khuôn miệng đang há của mình, bất lực nhìn lấy thân ảnh của Đại tỷ đang dần bị rút cạn sinh lực trong tòa Trận Pháp kia.
“Đệ Lục… Đệ Thất… hai người các ngươi… lại không nghe lời… Đại tỷ nữa sao?”


Bất chợt lúc này, vị giai nhân như cảm giác được có người đang nhìn mình, cố gắng lấy chút sức nhìn hai nữ cười nói.


Mà khi nàng vừa dứt lời, Tuyết Nhi và Tuyết Mi cùng bốn vị giai nhân còn lại đồng loạt thút thít, có người còn không nhịn được mà òa khóc. Chứng kiến tỷ muội mình sắp phải hi sinh, có ai lại không buồn.


Hơn nữa, người đó lại còn là người mà các nàng luôn yêu quý, Đại tỷ dù luôn nghiêm khắc nhưng lúc nào cũng là người bảo vệ các nàng. Vì thế mà giờ nhìn Đại tỷ bị rút đi từng chút một sinh mệnh lực, trái tim của các nàng như bị bóp nghẹt.


Lục Thanh Vân và Hàn Mộng Nhu nhìn thấy cảnh này, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ ửng, hướng ánh mắt về phía Trần An Vĩ như muốn nói có cách nào giúp các nàng không?


Đại não cấp tốc vận chuyển, Trần An Vĩ biết Khí Văn chi lực của mình có thể giúp được, nhưng muốn phá vỡ Trận Pháp của một Chiến Trận Sư cấp bậc Tông Sư không phải đơn giản. Chỉ sợ lúc hắn phá xong thì Đại tỷ của các nàng cũng hương tiêu ngọc vẫn.


“Ảnh Nhi!” Hết cách, hắn đành cầu cứu tiểu nha đầu, nàng luôn là người có thể giúp hắn trong phút mấu chốt.


“Đây, đây!” Ảnh Nhi nhanh chóng đánh giá tình hình một chút rồi nói “Công tử có thể đưa Phục Mệnh Thiên Mộc vào bên trong Trận Pháp để duy trì sinh mệnh lực cho nàng! Rồi nhờ đó dùng Khí Văn chi lực phá Trận Nhãn.”
“Đưa Phục Mệnh Thiên Mộc vào bên trong sao?” Trần An Vĩ tò mò hỏi.


“Đương nhiên là dùng Khí Văn chi lực dẫn đường rồi!” Ảnh Nhi lập tức cho ra kết luận.
“Được!” Trần An Vĩ sau khi có được câu trả lời liền không chút do dự mà xuất ra Phục Mệnh Thiên Mộc.


Sinh mệnh lực dồi dào vốn có của Dị Mộc khiến mấy nữ không nhịn được phải quay đầu lại nhìn hắn. Tên này tính dùng Dị Mộc này để làm gì vậy?


Hiển nhiên mấy nữ không phải chưa tìm cách, trong số các nàng cũng có Nhị tỷ sở hữu Dị Mộc, nhưng lại vô pháp chữa trị cho Đại tỷ bởi vì bị Trận Pháp ngăn cách bên ngoài.


Vì thế lúc này khi thấy hắn xuất ra Phục Mệnh Thiên Mộc, mấy nữ đã không nhịn được tò mò, muốn xem thử nam nhân của hai vị tiểu sư muội có bản lĩnh gì.


Và không để các nàng phải chờ đợi, từ trong cơ thể hắn, vô tận Khí Văn chi lực tràn ra ngoài, vô thanh vô tức mà mang theo Phục Mệnh Thiên Mộc tiến vào bên trong Hấp Nguyên Trận.


Trong ánh mắt trợn tròn cùng cái miệng nhỏ há to của mấy nữ, chỉ thấy Hấp Nguyên Trận cực kì cứng cáp và vững trãi khiến các nàng không thể cường thế phá nát nó, bây giờ lại yếu ớt như một tờ giấy, để mặc cho luồng Văn tự cổ lão kia mang theo Phục Mệnh Thiên Mộc vào chữa trị cho Đại tỷ của các nàng.


Mà theo ý niệm của Trần An Vĩ, ngay khi Phục Mệnh Thiên Mộc tiếp cận được Đại tỷ, nó nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể trắng nõn ngọc ngà của nàng, đồng thời Khí Văn chi lực cũng nhanh chóng truy tìm vị trí của Trận Nhãn.


“Ưm…” Giai nhân được chữa trị liền không tự chủ mà rên lên một tiếng. Đôi mắt nhắm nghiền của nàng cũng dần mở ra. Hình ảnh đầu tiên mà nàng nhìn thấy chính là một nam nhân, tay trái điều động Dị Mộc, tay phải điều động một luồng Văn tự cổ lão huyền bí.


Ánh mắt hắn nghiêm túc vô cùng, như thể mình đang làm việc gì rất quan trọng. Điều này khiến nàng kinh ngạc, không phải nam nhân đều là những sinh vật vô tình sao? Sao tên này lại đi cứu giúp một người không quen biết như nàng?


Nếu Trần An Vĩ biết được suy nghĩ của nàng, phỏng chừng sẽ đánh lên bờ mông kiều nộn tròn lẳng của nàng mấy cái, nam nhân không phải ai cũng xấu cả, đừng đánh đồng hắn với bọn giả tạo đó có được không?


Đối với hắn, nữ nhân luôn đáng được trân trọng, nếu là nữ nhân của hắn, vậy càng đáng được nhận những thứ tốt đẹp nhất.


Giai nhân thấy cảnh này, không hiểu lý do vì sao trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, lại nhìn qua ánh mắt vui mừng của Tuyết Nhi và Tuyết Mi khi nhìn lấy hắn, bỗng chốc hiểu ra “Hóa ra đây là lý do khiến hai tiểu nha đầu đó liều mạng vậy sao?”
Răng! Rắc!


Không biết qua bao lâu sau, từng luồng Trận Văn trói buộc thân thể của Đại tỷ lần lượt tan vỡ, nàng vô lực rơi xuống. Một vòng tay săn chắc liền bắt lấy thân thể mềm mại của nàng, khiến giai nhân vô thức tựa người vào lòng hắn.


Nhìn thấy nữ nhân bình thường kiêu ngạo nay lại giống như con mèo nhỏ nép vào lồng ngực mình, Trần An Vĩ cũng không biết phải nói gì, hắn không nghĩ nàng sẽ có một mặt như vậy.


Rồi hắn đặt nàng nằm xuống một chiếc giường mà Tuyết Nhi cùng các vị tỷ muội đã chuẩn bị sẵn. Đang chuẩn bị tiếp tục trị thương cho nàng thì lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên.
“Đa tạ công tử đã cứu giúp, nhưng mà việc tiếp theo vẫn nên giao cho bọn ta thì hơn!”


Người lên tiếng là người được mấy nữ gọi tên thân mật là Mama, vì nàng rất hay chăm lo quan tâm cho người khác. Trần An Vĩ nhìn thấy nữ nhân này, trong ánh mắt lộ vẻ thưởng thức.


Nàng đúng chuẩn một nữ nhân thuộc tuýp hiền thê lương mẫu, tóc dài búi cao, giọng nói dịu dàng pha chút trưởng thành của mỹ phụ nhân, theo lời Tuyết Nhi hai nữ, hắn cũng biết nàng tên là Tuyết Ca, Nhị tỷ của hai nàng. Cũng là người sở hữu Nguyên Hải có Mộc Hệ Nguyên Sắc, và cũng là người trị thương chính cho toàn Tuyết Vực Cung.


“Được, vậy giao lại cho nàng!” Trần An Vĩ cũng không tiện tiếp tục, dù sao cũng là chuyện của nhà người ta, hắn không có quan hệ đặc biệt gì với những nữ nhân này, trừ hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi nên cũng không thể xen vào quá nhiều.


Tuyết Ca gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đại tỷ, tay nhanh chóng thủ ấn, một loại Dị Thuộc Tính nhanh chóng xuất hiện, chỉ thấy nó có dạng như một giọt nước, bên trong có vô vàn mầm non nhỏ ẩn chứa nguồn sinh mệnh lực cực kì dồi dào.


Mà khi loại Dị Thuộc Tính này vừa xuất hiện, Trần An Vĩ rõ ràng cảm nhận được Băng Hỏa Luân Hồi Diễm của mình run lên một chút. Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kì lạ.


Bởi vì Hỗn Độn Thuộc Tính như Băng Hỏa Luân Hồi Diễm sẽ không bị ảnh hưởng bởi thứ gọi là đẳng cấp áp chế. Mà thứ duy nhất khiến nó rung động chỉ có thể là một loại Hỗn Độn Thuộc Tính khác mà thôi.
Nói vậy… không lẽ Tuyết Ca sở hữu Hỗn Độn Thuộc Tính?


Mà như để chứng thực cho suy nghĩ của hắn, Tuyết Ca đã nhanh chóng sử dụng loại Dị Thuộc Tính của mình, chỉ thấy vô tận Thủy Hệ và Mộc Hệ Nguyên Lực cấp tốc được điều động, ùa vào cơ thể của Tuyết Kỳ, nhanh chóng chữa lành và khôi phục lại lượng sinh mệnh lực đã mất của nàng.


Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài hơi thở, còn nhanh hơn cả khi hắn điều động Phục Mệnh Thiên Mộc. Điều này chứng tỏ Dị Thuộc Tính mà nàng sở hữu, một là có đẳng cấp cao hơn Phục Mệnh Thiên Mộc của hắn. Hai là nó chính là Hỗn Độn Thuộc Tính.


Ảnh Nhi cũng không để hắn tiếp tục suy luận, miệng nhỏ hé mở “Thứ nàng đang sử dụng đúng là một loại Hỗn Độn Thuộc Tính, có công dụng trị thương cực kì mạnh mẽ!”
“Nó chính là…”
--------------------


Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!
冷私夜 x 白蓮花