Vạn Vũ Đế Vương

Chương 47: Sự thật!

“Bởi vì… Băng Hỏa Luân Hồi Diễm vốn là của vị kia, hắn biết công tử sẽ cần đến Thiên Địa Dị Vật, nên mới cố tình gửi nó tới nơi này! Xem như một phần trợ giúp cho con đường tu luyện của công tử!” Ảnh Nhi ngưng giọng nói, nàng vẫn luôn muốn cho hắn biết những điều này, nhưng không hiểu lý do vì sao khi nàng có suy nghĩ đó, thì lại có một lực cản khiến nàng không thể xuất hiện.


“Vị kia?” Trần An Vĩ nghe vậy bất ngờ “Nếu vậy, liệu những việc ta làm từ khi có Hệ Thống đều nằm trong kế hoạch của vị đó?”


Nếu thật sự như vậy, vị tiền bối đó phải nghịch thiên tới mức nào? Có thể khiến một tên mang danh phế vật như hắn lại có thể đại chiến vượt hai đại cảnh giới. Khiến hắn có lại được cái gọi là thực lực, giúp hắn hoàn thành được rất nhiều thứ.


Nếu hắn không có thực lực, hắn sẽ không thể bảo vệ được nữ nhân của hắn, các nàng cũng sẽ không thể an yên mà sống bên cạnh hắn được.


Nếu hắn không có thực lực, hắn không chỉ mang danh phế vật, mà cả cuộc đời hắn đều sẽ là phế vật. Không thể bảo vệ gia tộc, không thể bảo vệ nữ nhân bên cạnh, càng không thể thực hiện lý tưởng của một nam nhân.


Những điều đó khiến hắn trở nên điên cuồng tu luyện như bây giờ. Nhưng cũng chính vì thế mà Trần An Vĩ lại càng biết ơn vị kia hơn. Có thể nói nếu không nhờ vị tiền bối kia, cuộc đời hắn sẽ không thể thay đổi nhiều như vậy.


“Không hẳn!” Ảnh Nhi biết suy nghĩ của hắn nên liền lên tiếng giải thích “Dù vị kia trong suy nghĩ của công tử có nghịch thiên tới mức nào, hắn vẫn chỉ là một Nhân loại bình thường.”


“Hắn chỉ có thể giúp công tử ở một mức độ nào đó, còn những thứ công tử đạt được bây giờ, đều là do công tử tự nỗ lực.”


“Ta hiểu rồi!” Trần An Vĩ gật đầu nói, nhưng chợt nhớ ra điều gì, hắn lại hỏi “Tiền bối cho ta Băng Hỏa Luân Hồi Diễm như vậy, thực lực chắc chắn sẽ giảm, mà ta lại chưa kịp trưởng thành giúp ngài, như vậy liệu có sao không?”


Ảnh Nhi nghe vậy thì lắc đầu, nàng không biết. Theo những ký ức nàng nhận được, nàng chỉ biết vị kia có thể tùy thời thông qua Hệ Thống mà gửi các loại vật phẩm tới cho Trần An Vĩ.


Nhưng vì một hạn chế nào đó, mà vị kia chỉ có thể làm được như vậy mà không thể trực tiếp bảo đảm an toàn cho Trần An Vĩ cùng Hệ Thống. Tất cả đều phải dựa vào sự nỗ lực của Trần An Vĩ cả.


“Được rồi, chuyện đó để sau đi, dù có biết ta cũng không thể giúp gì được cho ngài, chi bằng không biết để tránh áp lực.” Trần An Vĩ thấy cô nàng cau mày lắc đầu thì cũng thương xót mà xoa đầu nàng một cái.


Dù sao hắn cũng chỉ thắc mắc mà thôi, bởi hắn biết với thực lực bây giờ của hắn, biết quá nhiều đôi khi lại là một cái hại.


Rắc rối mà vị tiền bối kia đang phải đối mặt, hắn dù có biết cũng chưa chắc có thể giúp được. Nhưng Trần An Vĩ tin tưởng, nếu cho hắn thêm thời gian. Hắn nhất định có thể giúp được ngài.


Nghĩ rồi, hắn cùng Trần Yên Nhiên bước ra khỏi Nhiên Vĩ Điện, thì bắt gặp một khung cảnh khiến hắn phải nuốt nước bọt, ɖu͙ƈ hỏa vừa tắt lại một lần nữa bùng lên, mà dưới phía dưới hạ thân hắn, tiểu huynh đệ chút lại bắt đầu “thức giấc”. Hắn đã nhìn thấy gì?


Chính là, dưới Ôn Hồn Tuyền lúc này, có tới tận năm vị giai nhân đang thỏa thích vui đùa trong dòng nước mà quên rằng bên trong Bát Diện Thạch này còn có một nam nhân.
Các nàng mỗi người một vẻ, khiến cho nam nhân duy nhất trong Bát Diện Thạch lúc này đang nhìn đến quên cả chớp mắt.


Khi nhìn thấy hắn, mấy nữ đồng loạt đỏ mặt, kể cả Cổ Tự Thư vốn lạnh lùng và Thiên nhi vốn tính cách trong trẻo như tiểu hài nữ cũng phải đỏ mặt. Các nàng đang khỏa thân dưới Ôn Hồn Tuyền, lại còn bị nam nhân nhìn thấy, sao có thể không ngượng.


Không để hắn tiếp tục nhìn, Cổ Tự Thư lấy một tốc độ nhanh nhất mặc lại y phục, trốn vào đình viện của muội muội mình. Mà Cổ Tự Ly cũng đồng dạng ngượng ngùng nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng chạy trốn mất dạng theo tỷ tỷ.


Thiên nhi thì lườm hắn, hai tay che lấy bộ vị mẫn cảm, miệng nhỏ bĩu môi “ɖâʍ tặc!” một cái rồi hóa thành Ngạo Thiên Thương bay đi mất.


Đáng ghét, vì Ôn Hồn Tuyền có công dụng hỗ trợ tu hồn nên các nàng mới xuống dưới tắm mà không để ý có một tên nam nhân đang ân ái với thê tử trên Nhiên Vĩ Điện kia. Thật đáng giận mà!


Nhưng dù các nàng có trốn nhanh tới đâu, thì với thần thức và sự nhạy bén của một Khí Văn Sư kiêm Hư Huyễn cảnh Hồn Tu, hắn làm sao có thể không nhìn thấy.


Thân thể Cổ Tự Thư trắng nõn nà hơi ửng hồng, cơ thể thon gọn mà săn chắc, chỗ cần lồi có lồi chỗ cần lõm cũng có lõm. Vì vừa từ dưới Ôn Hồn Tuyền lên nên trên thân thể nàng vẫn còn vương chút nước, càng khiến cho vẻ đẹp của nàng thêm kiều diễm và yêu mị.


Bầu ngực sữa tròn lẳng vểnh cao, hai hạt nhũ hoa hồng hào dụ nhân, phía dưới là bờ mông tròn trịa vừa tay, cộng thêm u cốc trinh nguyên đang rỉ ra thứ nước không biết của Ôn Hồn Tuyền hay là chất mật nguyên thủ của nàng. Tất cả những thứ đó đủ khiến một nam nhân như hắn điên đảo.


Cơ thể của Cổ Tự Ly cũng đồng dạng là một kiện tác của tạo hóa, vưu vật của mọi nam nhân. Chỉ khác là nàng còn có một nốt ruồi son giữa ngực, càng tô điểm thêm cho thân thể thon thả của nàng.


Mà của Thiên nhi cũng đẹp không kém, thân thể thon thả mới nhú của thiếu nữ mười bảy, mái tóc đen tuyền pha chút vàng kèm theo khuôn mặt khả ái, trên thân nàng còn ẩn ẩn chút đường văn như vẩy lân của rồng, khiến nàng không những không xấu đi mà còn tô điểm cho vẻ đẹp huyền bí của nàng.


“Ai ui…” Đang mải nhìn thì bỗng nhiên bên hông truyền lên cảm giác nhoi nhói, nhìn lại thì thấy hai nữ Lục Thanh Vân cùng Trần Yên Nhiên đang dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, tay vẫn còn đang thi triển Véo Nhân Chi Thuật lên người hắn. Mà Hàn Mộng Nhu cũng đang u oán nhìn hắn.


Nhìn thấy nữ nhân khác khỏa thân thèm muốn lắm sao, thậm chí nữ nhân của mình còn không nhìn một cái.
Thấy thế, Trần An Vĩ liền ôm mấy người các nàng vào lòng, hôn mấy nữ một người một cái, bất chợt hắn lấy ra Gia Tốc Cung mà Lục Thanh Vân đã đưa cho hắn trước đây không lâu.


“Tinh! Phát hiện Pháp Bảo mới, có muốn tiến hành dung hợp?” Bên tai vang lên thanh âm máy móc của Hệ Thống khiến hắn bất ngờ.
“Hệ Thống còn có khả năng này?” Hắn thắc mắc hỏi.


Ảnh Nhi ở bên cạnh cũng gật đầu “Hệ Thống sẽ tùy thời phát hiện các kiện Pháp Bảo phù hợp mà sẽ hỏi công tử có muốn dung hợp hay không, nếu dung hợp đẳng cấp của Bát Diện Thạch sẽ tăng lên.”


“Nếu Bát Diện Thạch tăng cấp thì có lợi ích gì không?” Trần An Vĩ không nhịn được mà hỏi, hoàn cảnh tu luyện bên trong Bát Diện Thạch lúc này cũng đã khá đầy đủ.


Vừa có thể tu Hồn vừa có thể tu Nguyên, vừa có Linh Thảo Diền cùng Đình Viện Thụ, lại có khung cảnh đẹp đẽ thoải mái cho mấy nữ.
“Đương nhiên là có, thậm chí rất nhiều là đằng khác. Nhưng cụ thể như thế nào thì công tử phải tự trải nghiệm rồi!” Ảnh Nhi hào hứng nhìn hắn nói.


Mà câu nói của nàng cũng làm hắn hào hứng không kém, không nhịn được liền ra lệnh cho Hệ Thống dung hợp Gia Tốc Cung vào Bát Diện Thạch.
“Tinh! Xác nhận dung hợp Gia Tốc Cung vào Bát Diện Thạch?”
“Đúng!” Trần An Vĩ gật đầu, lại hướng Ảnh Nhi hỏi “Thế còn Đình Viện Thụ và Ôn Hồn Tuyền?”


“Ôn Hồn Tuyền đương nhiên vẫn có thể dung hợp, nhưng Đình Viện Thụ thì Ảnh Nhi không thể chắc chắn, dù sao nó cũng không phải Pháp Bảo của vũ trụ này! Nhưng công tử có thể thử xem.” Ảnh Nhi nói


“Được, Hệ Thống! Tiến hành dung hợp Đình Viện Thụ và Ôn Hồn Tuyền vào Bát Diện Thạch!” Trần An Vĩ gật đầu, hướng Hệ Thống hạ lệnh.
“Tinh! Tiến hành dung hợp Gia Tốc Cung, Ôn Hồn Tuyền và Đình Viện Thụ vào Bát Diện Thạch!”


Ngay khi thanh âm máy móc của Hệ Thống vừa dứt, Bát Diện Thạch nhanh chóng biến đổi. Chỉ thấy nếu như lúc trước, Đình Viện Thụ chỉ đơn giản là tọa lạc một vùng không gian trong Bát Diện Thạch, thì lúc này nó như hòa làm một với Bát Diện Thạch.


Ôn Hồn Tuyền lúc này không chỉ đơn giản là một dòng thác bên cạnh Đình Viện Thụ, mà dòng nước của nó chảy rộng khắp Bát Diện Thạch, Hồn Lực bên trong cũng nồng đậm hơn trước.


Gia Tốc Cung thì chọn một vị trí cao nhất trên Đình Viện Thụ, Gia Tốc Trận bên trong nó bao trùm lấy cả phiến đại lục của Bát Diện Thạch, đem thời gian gia tốc lên hai mươi lần.


Vì đã dung hợp với Bát Diện Thạch, nên bây giờ Bát Diện Thạch có được khả năng của nó, gia tốc thời gian. Hơn nữa hắn còn có thể cho gia tốc ở bất kì đâu mà không chỉ giới hạn như Gia Tốc Cung. Bất quá lúc này Gia Tộc Trận lại ảm đảm không ánh sáng.


Nhìn thấy khung cảnh bên trong Bát Diện Thạch thay đổi, mấy nữ ánh mắt lóe lên dị sắc, từng đôi mắt đẹp nhìn lấy hắn.
“Phu quân đã làm gì vậy nha?” là câu hỏi mà tam nữ đang tự hỏi trong đầu lúc này. Từng đôi mắt đẹp nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc không kém.


Các nàng rõ ràng cảm nhận được Bát Diện Thạch như đang thăng cấp, Nguyên Khí lúc này đã nồng đậm và tinh thuần tới mức thuần khiết luôn rồi.


Lại nói, khi lần đầu mới vào đây, các nàng cảm thấy Bát Diện Thạch, Đình Viện Thụ và Ôn Hồn Tuyền là ba cỗ khí tức riêng biệt, nhưng bây giờ đây, chúng nó như hòa vào làm một vậy. Cả Gia Tốc Cung kia cũng triệt để hòa nhập cùng.


“Tinh! Dung hợp hoàn tất, Bát Diện Thạch thăng đến Tôn cấp Cực phẩm!” Thanh âm máy móc của Hệ Thống lại vang lên khiến hắn một phen kinh hỉ, thẳng một đường từ Thiên cấp tới Tôn cấp Cực phẩm luôn sao?


Ảnh Nhi thấy hắn như vậy thì nói “Do Gia Tốc Cung đã là Tôn cấp Thượng phẩm, nên muốn thăng cấp cho Bát Diện Thạch là chuyện không hề khó. Hơn nữa còn Ôn Hồn Tuyền và Đình Viện Thụ các loại mới khiến Bát Diện Thạch thăng lên như vậy.”


Trần An Vĩ nghe vậy gật đầu nhưng lại nhìn lấy những Trận Văn ảm đạm kia, trong lòng tự hỏi sao nó không hoạt động nha?


Ảnh Nhi thấy vậy thì dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, nàng cũng bắt đầu nghi ngờ hắn liệu có phải người thế giới này không? Tu sĩ ai cũng biết rõ Pháp Bảo cần có năng lượng để hoạt động cơ mà?


Mà năng lượng này được cũng cấp cho chúng hoạt động đương nhiên là Nguyên Lực, nhưng thông thường chẳng ai rảnh rỗi lại ngồi một chỗ mà cung cấp năng lượng cho một kiện Pháp Bảo, nên đa phần năng lượng đều lấy từ Nguyên Thạch, một loại khoáng thạch phụ trợ cho tu luyện của tu sĩ.


Nguyên Thạch tùy theo cấp độ là chứa một lượng Nguyên Lực khác nhau phân biệt từ Hạ phẩm tới Cực phẩm. Nguyên Thạch ngoài công dụng hỗ trợ tu sĩ tu luyện còn có thể thay thế Đan dược cũng cấp Nguyên Lực trong quá trình chiến đấu. Đương nhiên là không thể bằng Đan dược được.


“Công tử không biết muốn chúng hoạt động cần tới Nguyên Thạch sao?” Ảnh Nhi hỏi.
Trần An Vĩ nghe vậy thì giật mình, hình như hắn nghe tới danh tự Nguyên Thạch ở đâu rồi. A, đúng rồi hình như phụ thân hắn vẫn thường đưa hắn một vạn Nguyên Thạch Cực Phẩm mỗi tháng.


Nghĩ rồi hắn thử kiểm tra nhẫn trữ vật, thứ đập vào mắt hắn là một đống Nguyên Thạch cao như núi, bởi vì xưa kia hắn bị cướp mất Nguyên Hải Tâm nên không thể tu luyện nên lượng Nguyên Thạch phụ thân cho hắn vẫn còn nguyên, và vẫn đang trên đà tăng lên.


Hơn nữa, hắn lúc đó chỉ muốn dồn toàn lực vào tu luyện Khí Văn chi lực nên hầu như Nguyên Thạch không được hắn dùng. Thậm chí lúc hắn thành lập Xích Y Vệ, hắn cũng đem hết tài nguyên của mình cho bọn hắn sử dụng.


Sau này lại có thể tu Nguyên Lực trở lại, nhưng lại mạnh lên bằng cách chiến đấu nên lâu dần hắn cũng quên luôn sự tồn tại của thứ này.


Không tiếp tục nghĩ nhiều, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy nữ, hắn lấy ra một đống lớn Nguyên Thạch đặt vào bên trong Gia Tốc Cung. Ngay sau đó, các Trận Văn lập tức lóe sáng, đem thời gian bên trong Bát Diện Thạch gia tốc lên hai mươi lần.
Mấy nữ đang mắt chữ a mồm chữ o nhìn khung cảnh thay đổi đột ngột kia thì…


“Á…” một tiếng hét thánh thót vang lên khiến chúng nữ hoàn hồn, nhìn lại thì thấy tên nam nhân đáng ghét này vậy mà đã ôm lấy Hàn Mộng Nhu nhắm lấy đôi môi của nàng mà hôn lấy. Phía dưới tiểu huynh đệ hắn lại một lần nữa ngẩng cao đầu.


Mấy nữ sau khi hoàn hồn thấy vậy thì liền nhón chân muốn chạy trốn. Nhưng Trần An Vĩ làm sao có thể để các nàng toại nguyện.


Theo ý niệm của hắn, Bát Diện Thạch nhanh chóng đem hai nữ Lục Thanh Vân và Trần Yên Nhiên trở về Ôn Hồn Tuyền. Trần An Vĩ đương nhiên không từ bỏ cơ hội, đôi tay hắn nhanh chóng ôm lấy cả ba vị thê tử vào lòng.


Miệng thủ thỉ “Các vị kiểu thê, đêm xuân nhất khắc trị thiên kim! Chúng ta chớ nên lầm lỡ a!”


Dứt lời hắn đã lập tức nhắm lấy đôi môi kiều diễm của Trần Yên Nhiên mà hôn xuống, một tay bắt lấy bầu sữa tròn lẳng của Lục Thanh Vân mà xoa nắn, tay còn lại lại hướng xuống bờ mông kiều nộn của Hàn Mộng Nhu.


“Ưm… ưm… ưm…” Theo từng tiếng rên rỉ động tình của ba nữ, khung cảnh xuân sắc ngập tràn lại xuất hiện.

Vì có Gia Tốc Trận nên hắn không lo chậm trễ, vì một ngày thực tế là hai mươi ngày bên trong Gia Tốc Trận, nên hắn thỏa sức ở bên nữ nhân của mình.


Kết quả là, lúc này đây từng cỗ ngọc thể mệt mỏi nằm trên giường nệm, mặc cho nam nhân đang dịu dàng xoa bóp từng bộ vị trên cơ thể.


Các nàng đồng loạt hờn dỗi một tiếng, nam nhân này cứ như một con trâu nước vậy, làm các nàng lên đỉnh biết bao nhiêu lần nhưng bản thân hắn mới chỉ ra năm lần, hơn nữa vẫn còn đang rất sung sức.


Trong hơn hai mươi ngày qua, các nàng lần lượt được hắn đưa đến cao trào bằng những tư thế độc dị nhất, nhưng lại khiến các nàng vô cùng thoải mái. Nếu không phải thấy các nàng đã mệt như vũng bùn nhão nằm đó, có thể hắn đã lại tiếp tục.


Sau khi được Trần An Vĩ xoa bóp một hồi, cuối cùng mấy nữ cũng có lại chút sức, đồng loạt liếc xéo hắn một cái khiến hắn chỉ có thể cười trừ.
Vui đùa cũng mấy nữ thêm chút nữa, hắn mới từ Bát Diện Thạch ra ngoài.


Trong lúc hắn cùng các nàng ân ái bên trong Bát Diện Thạch, thì Lưu gia lại không nhàn rỗi như vậy.
Trong lúc mọi người đang tất bật chuẩn bị cho Tỷ Nguyên Hội thì không gian bên cạnh đột nhiên nứt ra, một nam nhân diện mục thần tuấn, khí chất phong trần từ bên trong xuất hiện.


“Cô gia!” Lưu gia nhìn thấy nam nhân thì lập tức hành lễ. Đám người đồng loạt kinh dị, chỉ trong một ngày mà hắn đã đạt tới mức có thể xé không rồi sao? Vậy chẳng phải nói hắn đã đạt Nguyên Tông cảnh?


Càng nghĩ đám người càng hít một hơi lạnh. Cho tới khi nhìn thấy một viên đá bay lơ lửng bên cạnh nam nhân kia, cả đám đồng loạt thở phào, như vậy mới hợp lẽ thường a…


Nam nhân kia đương nhiên là Trần An Vĩ từ Bát Diện Thạch bước ra rồi. Nhưng lúc này hắn đang mộng bức nhìn đám người. Bọn họ vừa gọi hắn là gì?
“Cô gia?” Trần An Vĩ kinh ngạc nhìn đám người hỏi lại, như thể mình vừa nghe nhầm.


Lưu gia chủ lúc này mới hắng giọng một tiếng, cười nói “Ngươi là phu quân của Lục Tiểu thư, đương nhiên là cô gia của chúng ta không phải sao?”


Trần An Vĩ lúc này mới hiểu ra, nhưng hắn lại lắc đầu nói “Lưu gia chủ cùng các vị trưởng lão đừng như vậy, tiểu tế dù là phu quân của Vân nhi, nhưng vẫn chỉ là hậu bối mà thôi.”


“Nếu có thể, tiểu tế mong được gọi các vị một tiếng bá phụ. Đa tạ các vị đã luôn hỗ trợ Lục gia của nàng.”
Dứt lời, hắn chắp tay cúi người định hành lễ.


“Không không không, cô gia đừng nói vậy, đều là người một nhà cả!” Lưu gia chủ cùng các vị trưởng lão thấy hắn không vì thân phận mà kiêu ngạo hống hách thì nhất thời tăng thêm hảo cảm đối với vị cô gia này.
Khi thấy hắn định hành lễ, cả đám liền nhanh chóng ngăn cản.


Trần An Vĩ thấy vậy cũng không tiếp tục, chỉ cười nhìn đám người. Đột nhiên, ra vẻ thần thần bí bí mà lấy ra một đống Pháp Bảo.
Mà khi nhìn thấy tình cảnh này, đám người liền biến sắc. Vị cô gia này…
----------------------


Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!
冷私夜 x 白蓮花