Vạn Vũ Đế Vương

Chương 51: Hắn… xuyên không?

Một ngày này…
Trần An Vĩ tranh thủ còn ba ngày thời gian luyện hóa Phục Mệnh Thiên Mộc. Bởi vì hắn có gia tốc trận, nên không sợ lỡ mất thời gian tham dự Bách Long Hội Tụ.


Vì sao hắn còn muốn nâng cao thực lực vào thời điểm này? Bởi vì hắn không muốn có bất kì chuyện gì bất trắc trong trận đại chiến với Hàn gia sắp tới.


Huyết Hải Môn vẫn luôn là thứ gì đó đề nặng lên hắn. Nhật Nguyệt Đại Lục cũng có những lão quái vật ẩn cư tu vi cao thâm, nhưng dù sao vẫn là tán tu, còn Huyết Hải Môn lại là một Tông cấp Thế lực chân chính.


Nội tình của bọn hắn nông sâu không lường được. Nếu Hàn gia chỉ đơn thuần là nịnh nọt Huyết Hải Môn thì không sao, nhưng nếu Hàn gia lại là một phần tử quan trọng trong mắt bọn hắn, thì mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn hắn nghĩ.


Chính vì vậy, Trần An Vĩ quyết định gấp rút bế quan luyện hóa Phục Mệnh Thiên Mộc. Dù sao có Hệ Thống trấn áp, lại thêm cũng thuần thục Huyền Mộc Nguyên Lực từ lâu, còn sử dụng sức mạnh của Phục Mệnh Thiên Mộc để trị thương cho chúng nữ. Tin tưởng luyện hóa nó sẽ không quá lâu.


Và đúng như sự mong chờ của hắn, luyện hóa Phục Mệnh Thiên Mộc không hề lâu, Trần An Vĩ chỉ tốn ba ngày thời gian trong gia tốc trận là đã có thể luyện hóa hoàn toàn nó. Đem tu vi một đường tăng mạnh lên Nhị Tinh Nguyên Vương.


Sở dĩ có thể thăng mạnh như vậy là do Hỗn Thế Nguyên Long Tâm luôn không ngừng giúp hắn hấp thu các loại Nguyên Lực Thuộc Tính khác, khiến hắn càng lúc càng nắm rõ chúng.


Ngay khi hắn thăng cấp lên Nguyên Vương, Ảnh Nhi và Hệ Thống không thể sử dụng được thì cũng thôi. Nhưng khiến hắn bất ngờ chính là, hắn lúc này cũng không thể điều khiển được cơ thể mình.


Hay nói đúng hơn là linh hồn của hắn lúc này đã bị một lực lượng vô hình nào đó kéo ra khỏi cơ thể.
“Aaaaaaaaaaa…” Trần An Vĩ chưa kịp hoàn hồn thì một luồng ánh sáng lóe lên trong đầu hắn, khiến hắn đau đớn phải hét lên.


Đây là lần đầu tiên hắn chịu đựng cơn đau đớn nhiều như thế này, lần trước tiếp nhận Kim Cang Thánh Văn cũng đau, nhưng đó chỉ là cơn đau về thể xác. Còn lần này, hắn trực tiếp cảm nhận nỗi đau từ linh hồn, đau đến chết đi sống lại.


Hắn hét lên, nhưng tiếc rằng, không hề có âm thanh nào vang lên, tất cả chỉ là hình ảnh hắn quằn quại trong đau đớn nằm đó, rồi triệt để ngất đi.

Tại một thành phố hiện đại của một thế giới xa lạ, trong một căn hộ sang trọng gần trung tâm thành phố, có một đôi nam nữ đang rất vui vẻ ở bên nhau.


“An Vĩ… An Vĩ…” Giọng nói trong trẻo ấm áp kèm theo chút dịu dàng vang lên, khiến người đàn ông giật mình.
“Anh làm sao vậy? Anh không khỏe sao?” Cô gái lại nói tiếp, giọng nói cùng ánh mắt nhìn anh tràn đầy vẻ lo lắng.


Người đàn ông gọi An Vĩ kia nghe gọi thì lúc này mới hoàn hồn, mỉm cười nhìn lấy cô gái “Anh không sao, Tiểu Vân em đừng lo lắng!”
Cô gái gọi là Tiểu Vân nghe vậy thì mới yên lòng hơn, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng, An Vĩ chưa bao giờ ngơ ngẩn như vậy cả. Xảy ra chuyện gì sao?


An Vĩ như nhận ra tâm tình của Tiểu Vân, anh liền ôm cô vào lòng và nói “Không sao đâu mà dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau!”
Tiểu Vân nghe vậy thì vui vẻ trả lời “Ừm, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau!”

Ở bên nhau… ở bên nhau…


Ba chữ đó cứ liên tục văng vẳng trong đầu Trần An Vĩ khiến hắn buộc phải tỉnh lại. Đó là gì vậy? Thế giới vừa nãy là ở đâu? Tại sao ta lại cảm thấy chân thực tới như vậy?


Rồi hắn nhìn quanh, thì thấy một khung cảnh khiến hắn không bao giờ có thể quên được, hiện ra trước mắt hắn. Hắn đã nhìn thấy gì?


Hắn chưa hoàn toàn rời khỏi thế giới vừa nãy. Nhưng so với lúc nãy, thì bây giờ hắn có thể quan sát toàn bộ cục diện của thế giới này. Một nơi hoàn toàn xa lạ so với nơi hắn đang sống.


Những căn nhà như những hình hộp mọc lên san sát nhau, và có rất ít cây xanh, không khí thì khó thở thực sự. Con người ở đây không mặc những bộ y phục hắn và các nàng thường mặc, mà lại mặc những loại y phục kì quái hắn chưa từng thấy bao giờ. Mà ngay cả bản thân hắn lúc này cũng đang mang trên mình một bộ như vậy.


Thêm nữa, con người ở đây không hề sử dụng các loại pháp bảo phi hành, mà thay vào đó họ sử dụng một loại công cụ có hai cái vật dạng tròn tròn, có loại có tận bốn cái như vậy, bên trong hình như có chỗ ngồi.
Nói chung, hắn chưa bao giờ nhìn thấy thế giới nào kì lạ như thế này.


Lúc này đây, hắn đang ở trong dạng linh hồn, dù lúc này đã có thể đánh giá tình cảnh xung quanh, nhưng những gì hắn thấy lại như một thước phim quay chậm được phát lên theo lịch đặt trước. Trần An Vĩ hắn vẫn không thể điều khiển được thân thể mình mà chỉ có thể quan sát từng hành động của “An Vĩ” này.


Chợt một luồng ánh sáng lại lóe lên lần nữa, khung cảnh trước mặt hắn lại thay đổi. Lúc này trước mặt hắn là một khung cảnh tăm tối, u ám, hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy mình đang đứng cùng một đám người.


Hắn chưa từng gặp những người này, nhưng Trần An Vĩ lại cảm nhận được sự thân thuộc giữa hắn và bọn họ. Hắn biết, bọn hắn đang cùng nhau chiến đấu trên cùng một chiến tuyến. Bọn hắn, là đồng minh, là đồng đội.
Đoàng!!!


Một tiếng động lớn vang lên khiến hắn giật mình, đến khi hắn nhìn lại thì một gương mặt thân quen đập vào mắt hắn. Khiến cả “An Vĩ” và Trần An Vĩ đều như chết lặng.


“An Vĩ… em… xin lỗi… em không thể… ở bên cạnh anh được rồi!” Giọng nói quen thuộc kia vang lên, cũng là lúc huyết lệ trong mắt hắn trào ra.


“KHÔNG!!!” Trần An Vĩ đau đớn gầm lên một tiếng tê tâm liệt phế. Người trước mặt hắn, là Tiểu Vân của An Vĩ, nhưng… nàng cũng chính là Lục Thanh Vân của hắn.


Hắn ôm lấy thân thể đẫm máu của nàng, vừa ôm hắn vừa gầm thét rồi lại liên tục gọi tên nàng, như muốn gọi nàng dậy. Nhưng không, nàng đã triệt để tiêu vong.


Hắn không biết thứ gì vừa phát nổ, nhưng hắn biết chính nó đã cướp đi Tiểu Vân của hắn. Trần An Vĩ liên tục gầm thét, hắn muốn đứng dậy, hắn muốn đi tìm giết kẻ đã giết nàng.


Nhưng mặc cho hắn có cố thế nào, thân thể này vẫn không chịu động đậy. Hắn chỉ có thể bất lực nhìn lấy từng thân ảnh quen thuộc ngã xuống.
Chứng kiến từng người, từng người một ngã xuống trước mắt mình, nhưng lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn, làm sao có thể không đau đớn.


Chưa bao giờ, chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như lúc này, ngay cả khi hắn mang danh phế vật, vẫn có cách giải quyết. Nhưng còn lúc này đây, hắn lấy gì giải quyết cục diện hiện tại đây?
Đoàng!!!


Lại một tiếng nổ nữa vang lên, khiến hắn hoàn hồn. Lần này, cũng có một người đỡ thay cho hắn, nhưng gương mặt ngươi kia hắn lại chưa từng nhìn thấy, hay đúng hơn là người kia đeo một chiếc mặt nạ khiến hắn không nhìn rõ khuôn mặt.


Hắn lại một lần nữa cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng kia, chứng tỏ người này cũng là một người thân thuộc với hắn. Nhìn thấy thân ảnh kia từ từ ngã xuống, hắn đau đớn gầm lên. “Tư Dạ!”


Người kia nghe tiếng hét của hắn, cố lấy chút sức cuối cùng nói “An Vĩ… đội chúng ta… thật sự vinh hạnh… vì có cậu là đội trưởng! Khục!”
Vì quá sức, người kia phun ra một ngụm máu, thở hổn hển nhìn hắn nói tiếp “Nhiệm vụ lần này… trông chờ vào cậu rồi!”


Dứt lời, Tư Dạ nằm xuống, triệt để tắt thở.
“KHÔNG!!!” Trần An Vĩ lúc này triệt để phát điên rồi, nhìn thấy từng người thân thuộc với mình, kể cả người con gái mình yêu nhất ngã xuống bên cạnh mình, mà hắn lại chỉ có thể đứng yên, làm sao hắn có thể chịu đựng.


“Haha, An Vĩ! Mày không phải là giỏi lắm sao? Sao không đánh nữa đi?” Một tiếng cười gian ác vang lên làm hắn phải ngước nhìn, một tên mập mạp vừa cười vừa đi tới. “Đội của mày, tất cả chúng nó chết là vì sự hấp tấp của mày!”


“Còn mày… giờ cũng chết đi!” Dứt lời, tên mập mạp kia giương một thứ gì đó đen ngòm lên trước mặt hắn.
Đoàng!
Sau tiếng nổ kia, luồng ánh sáng thần bí lại một lần nữa lóe lên, khung cảnh lại một lần nữa thay đổi.


Lúc này, là tại căn phòng quen thuộc của hắn, nhưng khung cảnh hơi khác lạ. Mà khi Trần An Vĩ nhìn thấy nó thì miệng lẩm bẩm “Đây... không phải lúc ta vừa bị cướp mất Nguyên Hải Tâm sao?”
Chợt một giọng nói u buồn vang lên khiến hắn phải kinh ngạc nhìn theo.


“Gia chủ, Thiếu chủ lần này e rằng… không thể qua khỏi!” Người lên tiếng là một vị trưởng lão trong gia tộc, ông cũng là một Luyện Đan Sư của Trần gia.


“Cái gì?” Trần Vĩnh Long như không thể tin vào tai mình, chỉ trong một đêm, phụ thân ông trọng thương, bây giờ lại nghe tin dữ nói rằng nhi tử của mình sắp không thể sống nổi, có người nào không đau buồn.
“Gia chủ! Mong ngài nén đau thương!”


Đám người nói một câu rồi buồn bã rời đi, để lại một mình ông và thân thể Trần An Vĩ trong phòng. Ông chỉ đứng đó, gương mặt u buồn nhìn hắn, không biết tới bao giờ.
Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh này, thì vô cùng kinh ngạc lẩm bẩm “Ta… đã chết?”


Nếu hắn đã chết, thì bây giờ người đang đứng quan sát mọi chuyện là ai? Hắn là ai? Tại sao lại nhìn thấy những chuyện này?


Bất chợt hắn nhìn thấy một luồng linh hồn từ đâu bay tới nhập vào thân xác đã chết của hắn, mà khiến hắn bất ngờ là Trần Vĩnh Long đường đường là cường giả Bán Bộ Nguyên Tông cảnh vậy mà không hề phát hiện sự tồn tại của luồng linh hồn kia.


Mà khiến hắn càng kinh ngạc hơn chính là, linh hồn đó không phải ai khác mà chính là của An Vĩ kia.
Chỉ thấy sau khi luồng linh hồn kia hoàn toàn hòa nhập vào thân thể, Trần An Vĩ đã có thể hoạt động lại bình thường dường như không chút nào bài xích linh hồn người lạ.


“Chuyện gì đã xảy ra?” Trần An Vĩ lúc này mộng bức tột độ hỏi, có ai có thể cho hắn biết chuyện gì không? Hắn rốt cục là bị làm sao?
Trong lúc đang mộng bức tột độ, thì bất chợt...


“Thứ công tử nhìn thấy, chính là toàn bộ ký ức bị phong ấn của ngươi!” Một giọng nói trong trẻo vang lên khiến tâm trạng ngổn ngang của hắn ngay lập tức bình ổn trở lại.
“Ảnh Nhi!” Hắn muốn lao tới ôm nàng, nhưng lại phát hiện sắc mặt nàng có gì đó không ổn lắm. “Có chuyện gì sao?”


Ảnh Nhi nghe hỏi thì lắc đầu “Ta không sao!” nàng dừng một chút rồi lại nói tiếp “Có phải công tử vừa nhìn thấy mình ở một thế giới vô cùng kì lạ phải không?”
Trần An Vĩ nhớ lại cảnh đó, cảm giác bất lực lại một lần nữa trào dâng, khó khăn gật đầu.


Ảnh Nhi thấy vậy, khẽ tiến lại gần, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình xoa bóp huyệt thái dương của hắn như an ủi, lúc sau nàng mở miệng nói “Nơi đó, chính là thế giới trước đây công tử đã từng sống!”


“Nơi ta từng sống?” Trần An Vĩ nghe vậy thì rùng mình, nơi hắn từng sinh sống kinh khủng như vậy sao? Con người sử dụng một thứ vũ khí giết người đoạt mạng trong nháy mắt, thậm chí nếu có thể so sánh, hắn chắc chắn thứ vũ khí nhỏ gọn mà tên mập mạp lúc đó đang cầm có thể sánh ngang với Tôn cấp Pháp Bảo, thậm chí là Đế cấp Pháp Bảo.


Ảnh Nhi thở nhẹ ra một hơi nói “Đúng vậy, tất cả những gì công tử đã nhìn thấy, đều là sự thật. Công tử đã chết ở cả hai kiếp. Nhưng linh hồn ở kiếp thứ nhất của ngươi có chấp niệm quá lớn, dẫn tới rối loạn thời không, và cuối cùng là đưa đến kết quả như hiện tại.”


“Ngươi… đã xuyên không tới đây!”
Bùm!!!


Một câu cuối của Ảnh Nhi như sét đánh ngang tai hắn. Giờ thì hắn hiểu rồi, hắn hiểu lý do vì sao, hắn lại hiểu được nỗi khổ của nữ nhân, hắn lại hiểu lý do hắn luôn điên cuồng tu luyện, giờ thì hắn đã hiểu tính cách cẩn thận không phù hợp lứa tuổi của mình có từ đâu, giờ thì hắn hiểu rồi. Hắn hiểu tất cả rồi!


“Haha…” Bất giác, Trần An Vĩ cười, hắn cười, nhưng đôi mắt hắn lại đang chảy ra hai dòng huyết lệ. Hắn khóc vì những người đồng đội của hắn ở kiếp trước, khóc vì người tên Tư Dạ kia, và hơn hết, hắn khóc vì Tiểu Vân, người con gái đã yêu thương hắn hết mực của kiếp đó.


Ảnh Nhi ở một bên thấy công tử nhà mình như vậy cũng chỉ lẳng lặng bên cạnh hắn, nàng biết hắn hiện tại tâm trạng đang rất tệ. Chứng kiến người thân mình chết một lần đã đau khổ, hắn còn bị phong ấn ký ức, rồi lại phải chứng kiến cảnh đó thêm một lần. Như vậy, tâm trạng có thể tốt được sao?


Thấy tâm trạng hắn ngày càng bất ổn, nàng vội vàng lên tiếng “Công tử…”
Trần An Vĩ cố gắng kiềm nén lại tâm tình của bản thân, hắn được ông trời cho sống lại một lần nữa, hắn không thể lụy tình như vậy, càng không thể tiếp tục phạm phải sai lầm kia.


“Ta không sao!” Hít sâu một hơi, hắn nói “Mặc dù hơi trễ, nhưng nếu đã sống lại, thì kiếp này ta sẽ không để bất cứ ai phải vì ta mà chết thảm!”


Rồi hắn lại nhìn qua thân ảnh nữ nhân nhỏ nhắn mặc bạch y thêu hoa văn Khuyết Nguyệt ẩn trong vô vàn đám mây kia. Từ những ngày đầu tiên, khi hắn mới thức tỉnh Hệ Thống.


Nàng là người đầu tiên ở bên cạnh hắn, luôn giúp đỡ và cho hắn những lời khuyên chân thành nhất. So với những gì nàng làm cho hắn, hắn thực sự chưa cho nàng được cái gì cả.
Dù biết với thực lực hiện tại, muốn nàng trở thành một nữ nhân bình thường là rất khó, nhưng hắn vẫn muốn thử.


Trần An Vĩ tin, rồi một ngày nào đó, nàng sẽ có thể đứng bên cạnh hắn như một nữ nhân bình thường.
“Đa tạ nàng, Ảnh Nhi!” Trần An Vĩ dịu dàng nhìn nàng nói.
“Công tử không cần phải làm vậy, đây là trách nhiệm của Ảnh Nhi mà!” Ảnh Nhi khẽ lắc đầu, mỉm cười nhìn hắn nói.


“Được rồi, không nói chuyện của ta nữa, bây giờ nói chuyện của nàng đi!” Trần An Vĩ cũng không tiếp tục nói thêm, liền chuyển hướng sang vấn đề khác.


Ảnh Nhi nghe vậy thì gương mặt nhỏ nhắn pha chút ngưng trọng gật đầu. Nàng ngồi trên vai hắn, lúc lắc hai chân nhỏ, mở miệng nói “Sau khi công tử luyện hóa xong Phục Mệnh Thiên Mộc, thăng Nguyên Vương.”


“Hệ Thống lập tức tiến hành thăng cấp, mà Ảnh Nhi cũng không ngoại lệ khi phải tiếp nhận một luồng ký ức mới. Điều khiến ta bất ngờ là, công tử vậy mà cũng bị phong ấn ký ức!”


Trần An Vĩ nghe vậy thì gật đầu, hắn cũng không hề hay biết chuyện mình là một kẻ xuyên không. Càng không hề biết kiếp trước của mình lại có kết cục thê thảm tới vậy.


Bất quá cũng phải cảm ơn người đã phong ấn ký ức của hắn. Bởi vì từ sau khi tận mắt chứng kiến toàn bộ một lần nữa, tâm cảnh của hắn có thể nói được rèn giũa một cách tối đa.


“Vậy nàng đã biết được những gì?” Chợt hắn nhận ra điều gì, Trần An Vĩ không nhịn được thắc mắc liền hỏi


“Rất nhiều, nhiều tới nỗi tới tận bây giờ ta vẫn chưa thể hoàn toàn ghi nhớ được. Bất quá Ảnh Nhi lại biết được một chuyện cực kì quan trọng liên quan tới vận mệnh vũ trụ này.” Ảnh Nhi cũng không để hắn chờ lâu mà nói gần như ngay sau khi hắn vừa hỏi.


“Chuyện cực kì quan trọng liên quan tới vũ trụ này sao?” Trần An Vĩ nghe vậy thì kinh ngạc hỏi.
Ảnh Nhi gật đầu, nhưng lại không nói gì. Mà Trần An Vĩ dường như cũng hiểu suy nghĩ của nàng. Hắn hiện tại còn quá yếu, biết nhiều không phải chuyện tốt.


“Dù thế nào ta cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!” Hắn tự nhủ, rồi rời khỏi Gia Tốc Cung.
Ảnh Nhi ở đằng sau, khẽ lẩm bẩm một câu nhỏ tới mức không ai nghe thấy “Mong công tử kịp trưởng thành!”
-----------------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!


冷私夜 x 白蓮花