Vạn Vũ Đế Vương

Chương 52: Cứu rỗi!

Trần An Vĩ sau khi ra khỏi Gia Tốc Cung, nhìn thấy từng thân ảnh quen thuộc, hốc mắt hắn bỗng chốc thấy cay cay.


Hắn cũng không phải loại nam nhân yểu điệu yếu đuối, nhưng sau khi trải qua chuyện kia, tâm cảnh hắn như bị đánh nát. Lúc này đây, nhìn thấy Lục Thanh Vân, Hàn Mộng Nhu, Trần Yên Nhiên đang oanh oanh yến yến vui vẻ dưới Ôn Hồn Tuyền, hắn thực sự cảm thấy mình như được cứu rỗi.


Hàn Mộng Nhu và Trần Yên Nhiên cùng mấy nữ khác trong Bát Diện Thạch, tuy không có trong kiếp trước của hắn, nhưng hắn đối với các nàng đều yêu thương như nhau, chỉ cần một người trong số các nàng bị thương, hắn đều sẽ cảm thấy đau lòng.


Chúng nữ nhìn thấy Trần An Vĩ thì nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn, hai nữ Cổ Tự Thư và Thiên nhi cũng nhìn hắn, cảm thấy hắn dường như có điều gì đó thay đổi.


Ánh mắt hắn nhìn các nàng dường như có chút trân trọng hơn. Rồi không biết nhìn lầm hay sao, các nàng cảm nhận được khi hắn nhìn Lục Thanh Vân, ánh mắt của Trần An Vĩ hiện lên sự tự trách cùng hối hận.


“Ngươi có chuyện gì sao?” Thiên nhi vốn bản tính vô tư nên đương nhiên không nhịn nổi tò mò, nàng lăng xăng chạy lại gần nhìn hắn hỏi.


Cổ Tự Thư cũng nhìn hắn, trong mắt hiện rõ sự tò mò. Mà chúng nữ nghe vậy thì lúc này mới để ý tới biểu tình của Trần An Vĩ. Dù không hiểu chuyện gì, nhưng các nàng có thể cảm nhận được, hai ngày thời gian thực ở trong Gia Tốc Cung đã xảy ra chuyện gì đó khiến hắn thay đổi.


Sự thay đổi của hắn khiến các nàng mơ hồ cảm nhận được gánh nặng mà hắn đang mang bây giờ so với trước còn kinh khủng hơn, đau khổ hơn so với trước. Lục Thanh Vân cùng mấy nữ nhanh chóng tiến lại gần vây quanh hắn.


Từng đôi mắt đẹp ẩn chứa lo lắng vô hạn nhìn hắn, khiến Trần An Vĩ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Hắn cưng chiều xoa đầu Thiên nhi rồi tạo ra một viên Khí Văn chi lực khiến cô nàng hai mắt sáng rực.


“Cái này có vẻ ngon hơn viên khi trước ngươi cho ta nha!” Thiên nhi vui vẻ nhận lấy rồi chạy đi mất, quẳng luôn cả câu hỏi nàng vừa hỏi ra sau gáy.
Nhưng nàng bỏ qua không có nghĩa mấy nữ khác cũng bỏ qua. Các nàng vẫn nhìn chằm chằm hắn, như thể nếu các nàng chớp mắt một cái hắn sẽ biến mất vậy.


Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh này thì cười một cái, nói “Các nàng nhìn ta như vậy làm gì?”
“Chàng có chuyện giấu bọn thϊế͙p͙!” Chúng nữ dường như đồng loạt hỏi, đôi mắt vẫn tràn ngập bất an nhìn hắn.


Trần An Vĩ nghe vậy thì nỗi đau thương trong lòng cũng mất sạch. Phải rồi, hắn hiện tại là Trần An Vĩ của thế giới này, không phải Trần An Vĩ của thế giới đó nữa. Hắn ở thế giới này, bên cạnh có những vị giai nhân tuyệt sắc bầu bạn, hắn có gia tộc, hắn không có một mình.


Ở thế giới đó, hắn có thể vì hấp tấp nôn nóng mà mất tất cả, thì ở thế giới này, hắn nhất định sẽ không để điều đó xảy ra nữa.
Nhìn từng gương mặt tuyệt mĩ đang lo lắng cho mình, kể cả Cổ Tự Thư cũng có chút bất an khi nhìn hắn, Trần An Vĩ nở nụ cười mãn nguyện.


Nụ cười của hắn làm mấy nữ thoáng chốc ngẩn ngơ, các nàng từng nhìn thấy hắn cười, thậm chí rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy Trần An Vĩ cười đẹp như vậy.


Nụ cười của hắn lúc này như thể đã trút được gánh nặng trong lòng, khiến hắn lúc này như một tên sát tinh của nữ nhân, à mà khoan, hắn chẳng phải vốn đã là như vậy sao?


Đúng vậy, mấy nữ đồng loạt gật đầu, hắn đúng là một tên sát tinh của nữ nhân. Hắn nói các nàng làm hắn mê luyến, các nàng làm sao lại không? Nếu không cũng không bất chấp việc hắn ngày càng thu hút nhiều nữ nhân mà vẫn ở bên cạnh hắn.


Đối với việc hắn có nhiều nữ nhân, các nàng cũng không có ý kiến, bởi vì tu sĩ một lần bế quan đều dài đằng đẵng, các nàng sẽ không thể lúc nào cũng bầu bạn hắn được, có nhiều nữ nhân thay phiên nhau bầu bạn bên cạnh hắn sẽ tốt hơn.


Hơn nữa, các nàng cũng biết phương thức tu luyện của hắn rất khác biệt. Không chỉ đòi hỏi việc liên tục phải chiến đấu và điều động Nguyên Lực, mà phải đi tìm Thiên Địa Dị Vật để đột phá, điều đó khiến hắn không thể chỉ ở yên một chỗ.


Mà đi nhiều nơi có thêm mối quan hệ là bình thường mà, không phải sao? Chỉ cần trong lòng hắn có các nàng, các nàng cũng không ngại có thêm tỷ muội chung giường.


Chợt mấy nữ như cảm nhận được điều gì, các nàng cùng lúc nhìn về phía nữ nhân mặc thanh y màu sẫm đứng cạnh Cổ Tự Ly, trong đầu cùng lúc nghĩ “Tên này nhất định là cố ý!”


Chỉ thấy Cổ Tự Thư lúc này đã bị nụ cười như tỏa nắng của hắn làm cho ngẩn ngơ rồi, thậm chí nếu để ý kĩ sẽ nhìn thấy trong ánh mắt nàng nhìn Trần An Vĩ còn có chút trìu mến.


Mấy nữ nhìn nhiều còn như vậy, Cổ Tự Thư sẽ như thế nào? Đương nhiên là lúc này nàng đang nhìn hắn, nụ cười của hắn như một liều thuốc an thần cực mạnh đánh vào tâm trí nàng, khiến nàng cảm nhận được sự bình yên mà đã từ lâu nàng không còn được tận hưởng.


Lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng nhìn mấy nữ của hắn. Sự dịu dàng và quan tâm đó, không biết vì sao nàng lại muốn được tận hưởng. Dường như đó là điều nàng khao khát từ tận đáy lòng.


Như có điều gì thôi thúc, Cổ Tự Thư tiến lại gần hắn, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn. Rồi trong ánh mắt bất ngờ của tất cả mọi người, nàng đưa tay choàng lên cổ hắn, hôn vào môi hắn.


Trần An Vĩ bị hôn bất ngờ, sau thoáng mộng bức đầu tiên, hắn nhanh chóng vòng tay qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của nàng, tận tình nhấm ʍút̼ đôi môi ngon ngọt của giai nhân.
Mấy nữ bên cạnh thấy vậy, u oán phi một tiếng, nhưng cũng không phá hỏng bầu không khí của hắn và Cổ Tự Thư.


Cổ Tự Thư mới đầu không biết lý do gì khiến nàng lấy can đảm hôn hắn, nhưng sau khi cảm nhận được sự kì diệu trong nụ hôn ma thuật của nam nhân, nàng không nhịn được muốn trầm mê vào trong nó.


Bất quá, cảm nhận được ánh mắt u oán của mấy nữ nhìn về phía hai người, nàng hoàn hồn đẩy hắn ra, gương mặt ửng hồng nhìn hắn một cái rồi nhanh chân trốn mất trước khi Trần An Vĩ kịp phản ứng.


Trần An Vĩ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười cười nhìn thân ảnh nữ nhân vừa hôn mình rồi bỏ chạy kia, thầm nghĩ “Tạm thời tha cho nàng lần này!”


Đang nhìn lấy bóng lưng của Cổ Tự Thư, hắn bắt gặp ánh mắt u oán của chúng nữ, thì cười tà một tiếng rồi nhanh chóng ôm hôn mấy nữ mỗi người một cái, đôi tay hư hỏng của hắn lại không an phận mà sờ soạng khắp nơi khiến các giai nhân thở hổn hển, véo hắn mấy cái.


“Hứ! Không cho phép chàng đánh trống lảng!” Lục Thanh Vân ngăn lại bàn tay đang xoa nắn bờ mông mình của nam nhân, vừa yêu kiều hứ một tiếng nói.
“Những ngày qua chàng gặp chuyện gì không vui sao?” Cổ Tự Ly nghe vậy cũng gật đầu dịu dàng nói.


Trần Yên Nhiên nghe vậy, giả vờ lườm hắn hừ nói “Mau thành thật khai báo!”, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt nàng nhìn hắn lại không thể che giấu được.
Hàn Mộng Nhu cũng gật đầu phụ họa, ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng bất an nhìn Trần An Vĩ.


Các nàng đều yêu hắn, cho nên đều lo lắng cho nam nhân này, các nàng dù không biết hắn đã trải qua chuyện gì, nhưng các nàng đều cảm nhận được sự thay đổi của hắn.


Nhất là trong ánh mắt hắn nhìn các nàng, ánh mắt đó không chỉ đơn thuần là sự yêu thương bình thường, nó còn chất chứa một nỗi niềm của người từng trải. Ánh mắt đó dường như chất chứa rất nhiều tâm sự cùng áy náy.


Trần An Vĩ nhìn thấy mấy nữ lo lắng như vậy cũng không muốn giấu các nàng, nhưng khi hắn vừa mở miệng thì Ảnh Nhi lại lên tiếng ngăn cản “Công tử không nên kể sự thật thì hơn, xuyên không vốn là trái quy luật của thời không, nếu như để người khác biết công tử xuyên không tới, quy tắc vũ trụ sẽ lập tức giáng xuống và không ai có thể thoát được!”


“Đương nhiên nếu công tử có đủ thực lực để chống lại thậm chí phá bỏ quy tắc, thì không cần quan tâm chúng.” Ảnh Nhi vì muốn hắn vui lên nên bất chợt tinh nghịch đùa một câu.


Trần An Vĩ nghe vậy phì cười, xoa đầu nàng một cái, rồi lại nói với chúng nữ “Ta quả thật có chút chuyện, nhưng hiện tại đã giải quyết xong rồi! Các nàng đừng lo lắng!”


Mấy nữ nghe vậy, bán tín bán nghi nhưng cũng gật đầu, các nàng biết hắn vẫn luôn có đại sự trong người, nên chỉ ở phía sau ủng hộ hắn mà không tò mò làm gì.


“Nếu có chuyện gì bọn thϊế͙p͙ giúp được, chàng nhất định phải nói cho bọn thϊế͙p͙ đó, đừng tự gánh vác một mình!” Trần Yên Nhiên dịu dàng nhìn hắn nói, mà mấy nữ cũng gật đầu.


Cảm nhận tình cảm của giai nhân, Trần An Vĩ thực sự vui vẻ hẳn lên, hắn yêu thương ôm mấy người các nàng vào lòng, miệng thủ thì “Ta thật sự rất có phúc khi có được các nàng!”
Mấy nữ nghe vậy cũng mỉm cười gật đầu nói “Bọn thϊế͙p͙ cũng vậy!”


Tại một vùng tinh không nào đó xa xôi, có một thân ảnh nam tử đang ngồi nhắm mắt đã tọa, bên cạnh hắn là một tôn Yêu thú thân hình vạm vỡ, mình khoác vẩy lân tinh xảo đang nằm đó. Nó là một loài Tinh Không Thú, được thừa hưởng toàn bộ các phẩm chất tốt đẹp của Long tộc và Mã tộc. Tên của nó là Tinh Không Long Mã.


Tinh Không Thú là loài Yêu thú chỉ tồn tại trong không gian vũ trụ, xem vũ trụ là nhà. Chúng có linh trí rất thấp và thường làm theo bản năng là chính. Nhưng Tinh Không Long Mã này lại là một tôn biến dị, nên lúc này mới an tường nằm đó cùng chủ nhân.


Tổ hợp một người một Tinh Không Thú an an ổn ổn ngồi đó, không hề phát ra một chút khí tức nào, nhưng lại khiến người ngoài nhìn vào vô thức sinh ra sự kính trọng và nể phục.


Như cảm nhận được điều gì, Tinh Không Long Mã mở ra đôi mắt nhắm nghiền rồi đứng dậy, hí vang một tiếng. Mà nam tử kia cũng đồng dạng mở ra đôi mắt hắc bạch phân minh của mình, nhẹ nhàng đứng dậy.


“Đã đột phá rồi sao?” Nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng, hắn leo lên người Tinh Không Long Mã, xé rách không gian lướt đi như một cơn gió.

Trở lại với Trần An Vĩ, sau khi cùng mấy nữ vui đùa một lúc, tâm trạng ngổn ngang của hắn đã phần nào ổn định.


Lúc này, hắn đang cùng chúng nữ ra ngoài vừa thăm thú khung cảnh xung quanh vừa di chuyển tới Lục gia, bởi vì Bách Long Hội Tụ sắp tới, nên hắn cũng cần phải di chuyển từ Lưu gia tới Lục gia, sẵn tiện cho mấy nữ ra ngoài thay đổi không khí.


Riêng hai vị công chúa Cổ Tự Tộc vì muốn ở bên ôn chuyện sau thời gian dài gặp lại nên không theo hắn ra ngoài. Hơn nữa thân phận các nàng cũng không phù hợp để xuất hiện bên ngoài.


Hắn vẫn chưa tìm ra cách để các nàng có thể che giấu Khí Văn chi lực. Hiện tại vẫn chỉ có thể trông chờ vào Ngụy Lực Văn của Ly Vĩ Điện làm biện pháp tạm thời.


Ngụy Lực Văn thực ra vẫn có hạn chế. Đó chính là nó cần thời gian chuyển hóa từ lực lượng này sang loại lực lượng khác. Lực lượng càng cao cấp, nó chuyển hóa càng lâu. Nên nếu không vạn bất đắc dĩ, các nàng vẫn không thể tự do ra ngoài.


Hắn cũng đã nói với hai nữ, nhưng Cổ Tự Thư lại nói rằng, cho nàng thêm thời gian, có thể nàng sẽ tìm ra cách.


Trần An Vĩ nghe vậy cũng không ngần ngại để nàng thử, dù sao thì chưa tìm ra cách khác thì hai nữ vẫn chưa thể ra ngoài. Cổ Tự Thư còn có Viễn Siêu Thánh Văn, biết đâu lại có thể nâng cấp Ngụy Lực Văn lên tầm cao mới thì sao?


Chợt nhớ ra điều gì, Trần An Vĩ hỏi “Có cách nào để ta có thể chia sẻ Kim Cang Thánh Văn cho Ly nhi không nhỉ?”
Theo suy nghĩ của hắn, Cổ Tự Thư có thể sở hữu Viễn Siêu Thánh Văn thì khả năng những vị công chúa còn lại cũng sẽ có thể nắm giữ được loại Thánh Văn của riêng các nàng.


Như vậy Ly nhi của hắn có phần hơi thua thiệt bởi vì Kim Cang Thánh Văn đã bị hắn tiếp nhận rồi còn đâu?


Từ sau khi tiếp nhận Kim Cang Thánh Văn cộng thêm Ảnh Nhi cung cấp kiến thức, hắn biết rằng, Thánh Văn không phải chỉ mạnh ở lượng truyền thừa ở bên trong chúng, mà bản thân chúng mới chính là nguồn cội của sức mạnh.


Thánh Văn sở hữu lực lượng còn cao cấp hơn Khí Văn bình thường, mang tên Thánh Văn chi lực. Dù thực chất nó là phiên bản nâng cấp của Khí Văn chi lực nhưng nếu chỉ như vậy thì nó sẽ được gọi là Thánh Văn sao?


Thánh Văn ẩn chứa sức mạnh mà Khí Văn bình thường không làm được, hơn nữa khi tập hợp đủ Thập Đại Thánh Văn, người sở hữu sẽ viết nên một loại Văn tự đặc biệt


Nó tập hợp đủ sức mạnh của cả mười loại Thánh Văn kia, khiến người sở hữu đạt được sức mạnh chí cao vô thượng. Bất quá, từ trước tới nay chưa từng có ai đạt được


Không phải bởi vì nó khó, mà kể cả khi tập hợp đủ Thập Đại Thánh Văn, ngươi cũng không thể viết ra được nó. Lý do ư?


Trần An Vĩ không biết, Ảnh Nhi nói rằng khi nào hắn tập hợp đủ Thập Đại Thánh Văn thì tự khắc sẽ biết. Nàng đã nói vậy, hắn cũng không còn lý do thắc mắc nên đành thôi, thầm hận mình vẫn còn quá yếu.
“Công tử tưởng Thánh Văn là Thiên Địa Dị Vật sao?” Ảnh Nhi nghe vậy cổ quái nhìn hắn.


“Vậy có cách nào truyền lại Kim Cang Thánh Văn cho nàng không?” Trần An Vĩ hỏi, bởi vì bản thân hắn có Vô Thượng nên không có Thánh Văn cũng không sao, hắn khá tự tin Thánh Văn cũng không bằng Vô Thượng.


Hơn nữa, hắn vẫn muốn mấy nữ có thể tự bảo vệ mình trong trường hợp hắn không ở bên cạnh, do đó nếu có thể nhường lại Kim Cang Thánh Văn cho Ly nhi, điều đó sẽ khiến hắn yên tâm hơn a.


Ảnh Nhi nghe vậy thì mỉm cười gật đầu cảm thán “Công tử cứ như thế này, các nàng mà biết chắc hận không thể trao tất cả cho ngươi!”


Người khác có được những thứ quý giá như Thánh Văn chắc chắn sẽ giữ khư khư cho mình sử dụng, càng hận không thể có nhiều hơn. Nào có như hắn, được bao nhiêu thứ hữu dụng từ Hệ Thống là cho mấy nữ sử dụng hết cả.


Bây giờ lại còn muốn nhường cả Kim Cang Thánh Văn cho Cổ Tự Ly. Nếu các nàng mà biết chắc sẽ yêu thương không dứt mất.
“Hắc hắc! Lo cho nữ nhân của mình là việc nam nhân nên làm mà!” Trần An Vĩ nghe vậy thì cười cười nói.


Ảnh Nhi nghe vậy cũng mỉm cười gật đầu “Nếu công tử thật sự muốn nhường Kim Cang Thánh Văn cho nàng, thì có một cách đó nha!”
“Cách gì?” Trần An Vĩ nghe vậy lập tức mừng rỡ hỏi.


“Song tu nha!” Ảnh Nhi tinh nghịch lè lưỡi nói, khiến hắn xém chút chết sặc. Đấy chẳng phải phương pháp hắn dùng để chia sẻ Thiên Địa Dị Vật cho chúng nữ sao?
Hắn nhìn nàng, cổ quái hỏi “Chẳng phải nàng vừa bảo nó không phải Thiên Địa Dị Vật sau? Song tu cũng được?”


“Ảnh Nhi nói thật mà, Cổ Tự Ly dù sao cũng là nữ nhân của công tử rồi, cùng nàng song tu không phải quá đơn giản sao?” Ảnh Nhi thấy hắn có vẻ không tin thì lại nói tiếp.


“Không phải ta không tin, nhưng liệu làm như vậy có khiến nàng đau đớn không?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi, dù sao lúc hắn tiếp nhận Kim Cang Thánh Văn, đã rất đau đớn.
Hắn muốn tìm cách nào đó giúp các nàng ít đau đớn nhất, thậm chí nếu có thể, hắn muốn thay các nàng chịu những đau đớn đó.


“Muốn mạnh hơn tất phải đau đớn, đó là điều mà mọi tu sĩ đều biết rõ! Sẽ không có thứ gì hoàn hảo theo ý công tử được!” Ảnh Nhi nghe vậy nghiêm túc nói.


“Hơn nữa Kim Cang Thánh Văn thuộc sở hữu của công tử, công tử cũng có thể khiến nó giảm áp lực trong lúc song tu để Cổ Tự Ly đỡ đau hơn.”
Trần An Vĩ cũng biết mình đòi hỏi cao nên cũng gật đầu, xem ra chỉ có thể làm như vậy.


Không nghĩ ngợi thêm, Trần An Vĩ cùng Lục Thanh Vân mấy nữ tiếp tục hành tẩu tới Lục gia. Chờ sau khi tiêu diệt Hàn gia xong, hắn sẽ cùng mấy nữ giải quyết chuyện Thánh Văn cùng Khí Văn chi lực của hai nữ Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư.
--------------------


Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!
冷私夜 x 白蓮花