Vạn Vũ Đế Vương

Chương 53: Lại bất ngờ

Do Lưu gia và Lục gia ở vị trí khá gần nhau nên Trần An Vĩ và mấy nữ không tốn quá nhiều thời gian để di chuyển, nếu không hắn cũng không liều lĩnh mà luyện hóa Phục Mệnh Thiên Mộc đột phá Nguyên Vương.


“Tới rồi!” Mà khi nhìn thấy biểu tượng Lục gia hiện ra trong tầm mắt, Trần An Vĩ và mấy nữ đặc biệt là Lục Thanh Vân đều cười rất vui vẻ.
Chỉ là ngay khi hắn cùng mấy nữ đang định tiến vào lãnh thổ của Lục gia, thì…


“Đứng lại! Gia chủ có lệnh, Trần gia tộc nhân không được phép vào Lục gia, Lục gia từ nay về sau không muốn có bất kì quan hệ gì với Trần gia!” Vị Hộ Pháp canh gác ở cổng nhìn thấy Trần An Vĩ thì lập tức phất tay ngăn cản.


Trần An Vĩ định nói gì đó thì lại nhìn thấy một vị Trưởng lão từ đâu bay tới, trên tay đã ngưng tụ Nguyên Lực muốn công kích hắn từ bao giờ.
“Nhị Trưởng lão!” Lục Thanh Vân thấy vậy thì thét lên, muốn đứng lên phía trước chắn cho Trần An Vĩ.


Nhưng mọi chuyện xảy tới quá bất ngờ, Nhị Trưởng lão Lục lại còn là cường giả Bát Tinh Nguyên Hoàng, tốc độ nhanh hơn nàng không biết bao nhiều lần. Lục Thanh Vân chỉ kịp hô lên một tiếng thì đã thấy thế công của ông chỉ còn cách Trần An Vĩ một khoảng không đáng kể.


Trần An Vĩ thấy vậy thì nhanh chóng kết ấn đánh ra một quyền ngăn cản thế công của Nhị Trưởng lão.
“Vọng tưởng!” Nhị trưởng lão cười gằn một tiếng, một tiểu tử vừa thăng Nguyên Vương lại muốn chống lại cường giả Bát Tinh Nguyên Hoàng như ông?


Nhưng thứ tiếp theo lại khiến ông kinh ngạc đến lòi con mắt, chỉ thấy một quyền của Trần An Vĩ đánh ra lại đang đối kháng trực diện với thế công của ông, thậm chí còn đang có xu hướng đánh bật đòn tấn công của ông.


“Không biết vì sao Nhị Trưởng lão lại bỗng nhiên muốn đánh một tiểu tử như ta?” Trần An Vĩ sau khi đón đỡ được đòn tấn công của Lục Bảo Nam thì không nhanh không chậm nhìn ông, hỏi.


“Hừ, bản thân ngươi đã làm gì tự mình nên biết, còn ở đó chất vấn ta?” Nhị Trưởng lão Lục Bảo Nam quát lên.


Phần thưởng Bách Long Hội Tụ là do ông đảm nhiệm canh giữ, nhưng tên tiểu tử này không những có thể lẻn vào trộm mất phần thưởng, còn giết sạch những tộc nhân làm nhiệm vụ canh gác của Lục gia. Ông có thể không giận dữ, không căm hận được sao?


Nghĩ tới đây, Lục Bảo Nam lại một lần nữa nâng tay, lập tức một thanh Bảo Kiếm xuất hiện.
Lục gia vốn là gia tộc chuyên sử dụng kiếm, Nguyên Thuật trong gia tộc lại toàn là Kiếm Pháp, nên đương nhiên Lục gia từ trên xuống dưới mỗi người đều có riêng cho mình một thanh Bảo Kiếm.


Lục Bảo Nam là Nhị Trưởng lão đương nhiên thanh Bảo Kiếm của ông cũng không phải tầm thường, đạt tới Địa cấp Cực phẩm, mang tên Huyền Lôi Kiếm.
Keng!
Có vũ khí trong tay, ông nhanh chóng kết ấn, Lôi Hệ Nguyên Lực được điều động hòa vào lưỡi kiếm khiến Huyền Lôi Kiếm ngân vang.


Mà Lục Thanh Vân nhìn thấy cảnh này thì biến sắc, nàng không nghĩ Nhị Trưởng lão vừa xuất thủ đã là ra tay toàn lực, lại còn sử dụng Phạt Lôi Động Thiên Kiếm.


Phạt Lôi Động Thiên Kiếm vốn là kiếm pháp có sức sát thương mạnh nhất của Lục gia, thậm chí trong một số trường hợp, nó còn mạnh hơn cả Phong Lôi Nộ Thiên Trảm.
Do đó, nếu để một vị cường giả Bát tinh Nguyên Hoàng như Nhị Trưởng lão thi triển, hậu quả sẽ khó lường!


Mắt thấy Lục Bảo Nam sắp chuẩn bị chém ra một kiếm, hai giọng nói cùng lúc vang lên “Dừng tay!”
Một giọng nói đương nhiên là của Lục Thanh Vân, còn một giọng nói khác thì trong veo như nước, pha chút ương ngạnh của nữ nhân năng động.


Mà khi nghe thấy giọng nói này, Lục Thanh Vân lập tức nhìn về hướng vừa phát ra giọng nói đó, khuôn mặt căng thẳng nay có chút thả lỏng. Còn Nhị Trưởng lão Lục Bảo Nam thì cũng không tiếp tục tấn công.
Lời của hai vị Tiểu thư mà dám trái thì ông cũng không cần ngồi ở vị trí Nhị Trưởng lão nữa.


Chủ nhân của giọng nói kia đương nhiên không ai khác chính là Lục Thanh Huyền, muội muội của Lục Thanh Vân, Nhị Tiểu thư Lục gia. Nàng biết hôm nay tỷ tỷ trở về, nên cố ý thu xếp công việc để ra đón.


Nhưng không ngờ tỷ ấy còn dẫn tên nam nhân kia về, mà không phải chỉ có mình hắn, còn thêm một đám nữ nhân ở phía sau, trong đó có cả biểu muội Trần Yên Nhiên của hắn.


Điều này khiến nàng không hiểu tỷ tỷ mình nghĩ cái gì mà lại cho phép hắn làm như vậy. Vốn định ra mặt từ đầu, nhưng khi nhìn thấy Trần An Vĩ vậy mà dám thu thêm nữ nhân khi đã có tỷ tỷ nàng.


Nàng quyết định không tiếp đón, mặc cho Nhị Trưởng lão cùng Hộ Pháp làm khó dễ, nàng muốn xem thử hắn sẽ xử lý như thế nào. Trong suy nghĩ của Lục Thanh Huyền, nàng nghĩ hắn sẽ phải dùng tới các loại vật phẩm giữ mạng như Ngọc Bội ẩn chứa một kích toàn lực của phụ thân hắn, hay các loại như vậy.


Dù sao thì thân là Thiếu chủ một Nhất phẩm gia tộc, hắn không thể không có những thứ đó.
Nhưng mà, cảnh tượng tiếp theo khiến cho nàng phải lau mắt mà nhìn. Chỉ thấy hắn ung dung nắm tay lại thành quyền, rồi bằng tốc độ nhanh nhất hội tụ Nguyên Lực đánh trực diện vào đòn tấn công của Nhị Trưởng lão.


Không những không thất thế, mà lại còn đánh bật được đòn tất công kia. Dù chỉ đơn thuần là so Nguyên Lực, nhưng một Nguyên Vương lại có thể ngang tay thậm chí hơn một Nguyên Hoàng? Hắn là quái thai sao?


Mắt thấy Nhị Trưởng lão vậy mà lại dùng Nguyên Thuật trấn tộc để đối phó với hậu bối, nàng bắt buộc phải ngăn cản. Dù sao hắn vẫn là phu quân của tỷ tỷ nàng, hắn mà xảy ra chuyện gì thì về tình về lý đều không phải chuyện hay ho gì.


Lục Thanh Huyền dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, rồi lại nhìn tỷ tỷ của mình, nhưng với tính cách phóng khóang của mình nàng không nghĩ nhiều nữa, mà chỉ mở miệng nói “Mau để tỷ tỷ cùng hắn và các nàng đi vào!”


“Nhưng hắn chính là tên thủ phạm đã giết hại những tộc nhân thực hiện nhiệm vụ, cướp đi phần thưởng của Bách Long Hội Tụ!” Nhị Trưởng lão không cam lòng gầm lên.


Mà chúng Hộ Pháp thấy vậy cũng bất bình không thôi “Tên này không những xuất hiện cướp đi phần thưởng Bách Long Hội Tụ, bây giờ lại còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt Lục gia chúng ta, đây không phải là khiêu khích chúng ta sao?”


Lục Thanh Huyền nghe vậy thì tức đến đấm ngực dậm chân “Các ngươi… các ngươi tại sao lại không nghe lời bổn thiểu thư chứ?”
Nàng muốn nói cho bọn hắn biết những gì bọn hắn hiểu là sai rồi, bất quá phụ thân đã dặn từ giờ tới khi Bách Long Hội Tụ kết thúc, không được nói cho bất cứ ai chuyện kia.


Phụ thân nàng đã truyền lệnh xuống không được tiếp xúc với bất kì Trần gia tộc nhân nào, cũng không được có bất kì giao du với bọn hắn. Hơn nữa còn âm thầm truyền tin ra bên ngoài rằng Trần gia Thiếu chủ âm mưu giết hại tộc nhân Lục gia, cướp đi phần thưởng Bách Long Hội Tụ.


Nhưng đó là bề ngoài, còn bên trong thì phụ thân lại đang cùng Trần gia chủ thực hiện kế hoạch gì đó. Ban đầu nàng còn không hiểu lý do, nhưng lâu dần nàng phát hiện ra chuyện này nhất định có ẩn tình.


Phần thưởng Bách Long Hội Tụ được canh phòng nghiêm ngặt là vậy, lại còn được để trong Không gian Pháp Bảo chuyên dùng của Vạn Bảo Hội, không có ấn ký hợp pháp không thể mở nó ra được.


Nhưng tại hiện trường ngày hôm đó, dù những Hộ Pháp bị giết, nhưng Không gian Pháp Bảo vẫn còn, chỉ có phần thưởng là biến mất. Điều này chứng tỏ là kẻ trộm là người biết ấn ký đó.


Vấn đề là, người biết đến ấn ký đó ngoài gia chủ của Tam đại Nhất phẩm gia tộc và vị trưởng lão phụ trách vấn đề hợp tác với Vạn Bảo Hội, thì không có ai biết nữa cả.


Hơn nữa loại ấn ký này được Chiến Trận Sư của Vạn Bảo Hội dựa theo khí tức của từng người mà viết ra. Cho dù ngươi có biết ấn ký đó, cũng sẽ không thể mở nó ra.


Điều này chứng tỏ, ngày hôm đó, kẻ đến không phải là Trần An Vĩ. Ngay khi phát hiện điểm bất thường, Lục Thanh Huyền đã lập tức đi tìm phụ thân, nhưng lại đươc căn dặn không được phép để lộ chuyện này.
Lục Thanh Huyền dù không hiểu, nhưng cũng hiểu chuyện mà tuân theo.


Đối với phản ứng của đám người, Trần An Vĩ cũng không tức giận, mà ngược lại hắn còn cảm thấy vui mừng. Bởi vì phản ứng của bọn hắn đều nằm trong kế hoạch của hắn.


Nhìn từng ánh mắt căm hận mình, Trần An Vĩ khẽ thở phào, xem ra chuyện xảy ra chỉ có ít người thuộc cao tầng biết, ngay cả nhân vật như Nhị Trưởng lão cũng không được biết thì hắn mới thực sự yên tâm.


Thực ra hắn cũng không cần phải tốt nhiều thời gian bố trí kế hoạch này, nhưng đó là nếu như không có nhân tố bất ổn định như Huyết Hải Môn. Ô danh của chúng trên Nhật Nguyệt Đại Lục này ai ai cũng biết.


Đó là trong điều kiện Huyết Hải Môn không phải thế lực của Nhật Nguyệt Đại Lục đấy. Điều này chứng tỏ ô danh của thế lực này đã lan khắp An Nam Tinh Cầu rồi.


Bọn chúng làm nhiều điều ác độc là thế nhưng Huyết Hải Môn vẫn luôn tồn tại nơi đó, chứng tỏ rằng bọn chúng có thứ gì đó khiến các thế lực đồng cấp phải kiêng dè.


Có người đồn đoán rằng, Huyết Hải Môn có một kiện pháp bảo Trấn Tông đạt tới Tôn cấp pháp bảo, lại có người nói rằng Huyết Hải Môn có dính líu tới Tôn cấp thế lực, cũng có người nói rằng Huyết Hải Môn ấn giấu một vị lão tổ có tu vi cao thâm không lường được.


Dù khó tin, nhưng các Tông cấp Thế lực khác đều lựa chọn nhắm mắt làm ngơ. Dường như đã đạt được ăn ý chỉ cần Huyết Hải Môn không động tới nội bộ bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không hợp sức tiêu diệt Huyết Hải Môn.


Bởi vì hai chữ Tôn cấp có sức ảnh hưởng quá lớn, dù là trên toàn An Nam Tinh Cầu, muốn tìm một vị Nguyên Tôn cảnh cường giả cũng rất khó. Hầu hết các Nguyên Tôn cảnh cường giả đều là lão tổ của một thế lực đạt đến Tôn cấp.


Mà Tôn cấp thế lực thì Nhật Nguyệt Đại Lục và Hành Thiên Đại Lục đều không có. Muốn tìm Tôn cấp thế lực, bắt buộc phải đến các Đại Lục xa xôi hơn.


Lại nói về tinh cầu mà Trần An Vĩ đang sống trong kiếp này, An Nam Tinh, một Tinh Cầu thuộc Thái Dương Vũ, dù chỉ là một tinh cầu nhỏ có đẳng cấp không quá cao, giới hạn tu luyện cũng chỉ đạt ở Nguyên Tôn cảnh.


Thế nhưng nó lại có đến tận năm đại lục chính gồm Nhật Nguyệt Đại Lục, Hành Thiên Đại Lục, Hùng Cường Đại Lục, Lãnh Hàn Đại Lục, Hắc Yêu Đại Lục. Ngoài ra còn có hàng loạt các quần đảo lớn nhỏ và một số hiểm địa khác.


Nhật Nguyệt Đại Lục là nơi Trần An Vĩ và mấy nữ đang sống, bởi vì điều kiện thiên nhiên ôn hòa, dường như rất ít khi có hiểm họa xảy đến, dẫn tới nơi đây phàm nhân chiếm đến hai phần ba, tu sĩ thì chỉ có thể tu đến Bán Bộ Nguyên Tông cảnh, mà không thể tiến xa hơn bởi vì thiếu cơ duyên.


Nhưng cũng chính vì thế mà tu sĩ ở đây luôn có sự đa dạng về các loại Nguyên Lực Thuộc Tính. Nhờ đó mà chiến lực chung cũng không quá kém.


Hành Thiên Đại Lục thì đặc biệt hơn, cả đại lục được chia thành hai phần riêng biệt, khi ở phía Đông là một miền băng hàn quanh năm tuyết rơi cùng băng giá - thiên đường của Băng Hệ tu sĩ, ở phía Tây là một miền nóng rực, là thánh địa của những tu sĩ Hỏa Hệ.


Do điều kiện đặc biệt như vậy, cơ duyên liên tục được sinh ra, dẫn tới tu sĩ có thể đột phá lên tới Nguyên Tông cảnh.


Nếu như hai đại lục kia là thánh địa của tu Nguyên, thì Hùng Cường Đại Lục, tên như ý nghĩa, là thánh đại của tu Thể. Nếu có thể so sánh, Cửu Long Tuyền chỉ có thể xếp ở mức trung so với toàn thể đại lục này.


Hùng Cường Đại Lục cũng là nơi tập trung nhiều Thể tu của tinh cầu nhất, bởi vì có nhiều điều kiện phù hợp cho tu Thể như thiên tai, lôi đình, thác vực các loại…


Nhưng nếu nói về mức độ khắc nghiệt của thiên nhiên, thì phải nói tới Lãnh Hàn Đại Lục, nơi này chỉ toàn là băng tuyết, quanh năm suốt tháng vừa tuyết rơi vừa bão tuyết. Nói chung, băng tuyết ở Hành Thiên Đại Lục không là gì so Lãnh Hàn Đại Lục.


Với địa hình như vậy, không quá khó để biết tu sĩ ở nơi này thường có Băng Hệ Nguyên Sắc trong Nguyên Hải, hơn nữa còn rất mạnh mẽ. Bất quá, vì nó nằm tách biệt với toàn bộ các đại lục còn lại trên tinh cầu, nên hầu như không có ai biết tới.


Trần An Vĩ cũng sẽ không thể biết nếu như hắn không vô tình hỏi Ảnh Nhi, phải công nhận kiến thức của nàng thực sự uyên bác, kể cả hai vị Công chúa Cổ Tự Tộc cũng phải chào thua.


An Nam Tinh Cầu vẫn còn một đại lục khác, nhưng nó dành cho Yêu Tộc sinh sống, gọi Hắc Yêu Đại Lục. Hắc Yêu là tên do Nhân loại tự đặt, bởi mối hiềm khích giữa Nhân Tộc và Yêu Tộc nên bọn hắn đã đặt cho nó chữ Hắc, mang ý là điềm gở.


Yêu Tộc khi nghe thấy ngôi nhà của mình vậy mà lại bị Nhân Tộc coi thường như vậy, đã lập tức điên cuồng, hai bên liền lao vào đánh nhau. Máu chảy đầu rơi rất nhiều, nhưng cuối cùng Yêu Tộc đành phải rút lui vì Nhân Tộc quá đông. Cũng từ đó nó đã luôn được gọi là Hắc Yêu Đại Lục.


Trở lại với hiện tại, ngay khi Lục Thanh Huyền đang tiến thoái lưỡng nan, thì nàng lại nghe thấy tiếng nói dịu dàng trầm ổn của nam nhân kia.


“Nhị Trưởng lão cứ luôn miệng nói ta lấy trộm phần thưởng? Vậy không biết trưởng lão có chứng cứ?” Trần An Vĩ không nhanh không chậm hỏi, đồng thời cũng ném ánh mắt trấn an chúng nữ.
“Muốn chứng cứ? Ngươi tự xem đi!” Nhị Trưởng lão nghe vậy thì cười lạnh nói, tay lại ném về phía hắn một thứ.


Trần An Vĩ nhanh tay bắt lấy, cảm nhận một chút, thầm nghĩ quả nhiên. Thứ Nhị Trưởng lão vừa ném cho hắn chính là chiếc gia huy tìm được ngày hôm đó, trên đó còn có chút khí tức của hắn vương lại.


Hàn gia cũng thật đầu tư khi dùng gia huy làm bằng chứng gây hiểu lầm như thế này. Bất quá, Lục gia có thể hiểu lầm, nhưng Trần An Vĩ hắn sao có thể không nhận ra.


Gia huy của mỗi gia tộc, có thể được các Chiến Trận Sư chế tạo, dùng Trận Văn của bản thân khắc vào nó một loại ấn ký riêng của từng gia tộc. Lục gia là chữ Lục, Trần gia là chữ Trần, các loại như vậy.


Loại ấn ký này không chỉ giúp phân biệt giữa các gia tộc, tạo ra nét đặc trưng riêng, mà còn giúp tộc nhân phát hiện nhau, dễ dàng truy tìm tung tích của nhau nếu chẳng may mất tích.


Nhưng như đã nói, chỉ cần là Trận Văn hay bất kì loại Văn tự nào, đều không thể qua khỏi cảm ứng của Trần An Vĩ khi hắn vừa là Bát Tinh Khí Văn Sư, vừa là Hư Huyễn Trung kì Hồn Tu.


Chỉ cần liếc mắt, hắn có thể dễ dàng nhận ra gia huy này là giả. Bởi vì gia huy của toàn bộ gia tộc là do hắn tự tay khắc nên, làm sao có thể dởm như thế này.
“Đây không phải gia huy của Trần gia bọn ta!” Trần An Vĩ nhìn cũng không thèm nhìn, hắn nói một câu.


“Không phải? Ngươi còn chối?” Nhị Trưởng lão nghe vậy thì lại tức giận, tay cầm Huyền Lôi Kiếm bắt đầu tụ lực.


“Ta còn chưa nói hết, Nhị Trưởng lão hà tất phải nóng vội?” Trần An Vĩ lại nói tiếp, giọng điệu hờ hững như thể không có chuyện gì xảy ra. Hắn bình tình nói tiếp “Gia huy này, nhìn ngoài mặt thì rất giống gia huy của Trần gia bọn ta.”


“Nhưng nếu dùng thần thức tiến vào dò xét, sẽ nhận ra, phần ấn ký ẩn sâu bên trong bị thiếu khuyết một nét. Hay nói rõ hơn, chữ Trần của gia huy này vẫn chưa hoàn chỉnh.”


Nhị Trưởng lão nghe vậy thì bán tín bán nghi, lấy lại gia huy rồi dùng thần thức tiến vào xem xét. Ông nhìn qua nhìn lại mấy lần cũng không phát hiện được điều gì bất thường. Không lẽ… tiểu tử này dám lừa ông?


Mà ở bên cạnh, Lục Thanh Vân, Lục Thanh Huyền và mấy nữ cũng đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. Các nàng cũng làm theo lời hắn dùng thần thức tiến vào, nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần các nàng vẫn không thể phát hiện được điều gì lạ.


“Tốt nhất ngươi nên nói cho rõ, nếu không đừng trách lão phu vô tình!” Nhị Trưởng lão sau một lúc dò xét toát cả mồ hôi cũng không phát hiện được gì, thì hừ lạnh một tiếng nói.


“Yên tâm!” Trần An Vĩ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bắt đầu kết ấn. Và trong ánh mắt muốn trợn tròn của đám người, ấn ký của chiếc gia huy kia bắt đầu hiện ra…
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!


Đa tạ đạo hữu xoanka đã ủng hộ ta!
冷私夜 x 白蓮花