Vạn Vũ Đế Vương

Chương 56: Thê muội hay thê tử pt.2

“Ba tên nam nhân vây bắt một nữ nhân yếu đuối, các ngươi không biết xấu hổ sao?” Tiếng nói thanh lãnh hờ hững của nam nhân khiến toàn bộ những người có mặt hoàn hồn.


Âu Mạc và hai tên sát thủ đang ẩn nấp trong không gian kinh ngạc nhìn nam nhân vừa xuất hiện, trong đầu đồng loạt hiện lên một câu hỏi “Sao có thể nhanh như vậy?”


Bọn hắn cũng cảm nhận được khi có người tới đây, nhưng vì khoảng cách hai bên vẫn còn rất xa nên không hề làm ra biện pháp phòng bị, mãi cho tới khi nghe thấy âm thanh của tên nam nhân này, kèm theo Ám Liêm của Âu Mạc bị hắn nhẹ nhàng bắt lấy, thì ba người bọn hắn mới hoàn hồn.


Âu Mạc và hai tên sát thủ nhanh chóng di chuyển kéo dài khoảng cách với tên nam nhân vừa tới, trực giác cho bọn hắn biết tên này cực kì nguy hiểm.


Lúc này, Trần An Vĩ thậm chí còn không để ý tới ba người bọn hắn, hắn chỉ một mực chú ý tới giai nhân đang bị Định Thân Trận vây nhốt kia. Phải nói là, hắn không nghĩ rằng một pha “anh hùng cứu mĩ nhân” của hắn khiến nàng có biểu cảm đặc sắc như vậy.


Lục Thanh Huyền khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc của nam nhân, nàng ngẩn ngơ mất một lúc, nhưng trong lòng vô cùng vui mừng. Nam nhân nàng chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện rồi.


Nhưng ngay khi nàng nhìn thấy gương mặt của nam nhân trước mặt, nụ cười trên môi nàng lập tức cứng đờ. Nam nhân mà nàng luôn mong chờ, nam nhân mà trong vô thức nàng đã yêu, hóa ra lại là phu quân của tỷ tỷ?


Nghĩ đến việc phải lựa chọn giữa yêu nam nhân trong lòng và tỷ tỷ của mình, Lục Thanh Huyền trong lòng cảm thấy đau đớn. Nàng ngàn vạn không ngờ tới, nam nhân cứu mạng nàng năm đó lại chính là vị hôn phu của tỷ tỷ mình.


Nam nhân xưa giờ có tam thê tứ thϊế͙p͙ là điều bình thường, thậm chí tỷ muội chung chồng cũng không phải ít. Nhưng có một điểm chung đó chính là họ đều có sự đấu đá lẫn nhau, quan hệ không hề tốt đẹp.


Nàng và tỷ tỷ mình là Lục Thanh Vân xưa nay vẫn luôn có quan hệ vô cùng tốt đẹp, chính vì thế mà nàng không hề muốn cảnh hai tỷ muội vì một nam nhân mà trở nên thù ghét lẫn nhau. Càng không muốn tranh giành tình cảm với tỷ tỷ mình.


Chính vì vậy mà khi nhìn thấy nam nhân trong lòng thương nhớ bấy lâu lại chính là tỷ phu của mình, Lục Thanh Huyền lòng đau như cắt, nàng không dám nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười thê lương, nàng kiên quyết nhắm mắt lại không để mình bị hắn thu hút nữa.


Trần An Vĩ ở trước mặt nàng đương nhiên nhìn thấy hết tất cả, khóe miệng không tự chủ mà giật lên một cái. Hắn đương nhiên còn nhớ năm đó đã cứu một cô bé, hỏi ra mới biết cô bé đó chính là Lục Thanh Huyền, Nhị Tiểu thư Lục gia.


Chỉ là hắn không hề nghĩ tới, mình vậy mà vô tình cuỗm luôn trái tim của người ta.
Trần An Vĩ cũng không phải kẻ vô tình, mặc dù lần đó chỉ là vô tình, nhưng nếu đã khiến nữ nhi nhà người ta có tình cảm với mình, thì hắn nhất định sẽ cho nàng một câu trả lời xác đáng.


Được rồi, trước tiên phải giải thoát nàng khỏi trận pháp này đã. Nghĩ rồi, hắn niệm chú, đôi tay thuần thục bay múa, nhanh chóng vẽ ra các loại Văn tự đặc biệt, muốn phá giải trận pháp.


Hành động của Trần An Vĩ làm Âu Mạc buồn cười, tên này muốn phá giải Định Thân Trận của hắn sao? Phải biết rằng hắn là Chiến Trận Sư cấp bậc Tông Sư, muốn phá giải trận pháp của hắn chỉ có ngang cấp hoặc hơn mới có thể phá giải mà thôi.


Tên này không biết có phải Chiến Trận Sư không, nhưng tu vi còn thua cả hắn thì làm sao có thể phá giải Định Thân Trận được chứ?


“Haha! Nếu không có sự cho phép của ta, ngươi sẽ không bao giờ phá giải được Định Thân Trận đâu!” Âu Mạc cười phá lên nói một câu “Hơn nữa, cho dù các ngươi có ngăn được ta, thì Lục Thanh Huyền cũng không thoát khỏi cái chết đâu!”


Nhưng khi vừa dứt lời, hắn nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn trợn tròn mắt. Âu Mạc đã nhìn thấy gì?


Chỉ thấy Định Thân Trận mà hắn dày công bố trí, Định Thân Trận mà hắn chắc chắn rằng phải có tu vi Nguyên Tu cao hơn hắn hai đại cảnh giới mới có thể phá giải, nó đang lấy một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường mà tan rã.


Bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lẽo của tên nam nhân trước mặt “Trước mặt ta còn dám giết người?”
Trần An Vĩ lúc này đã hoàn toàn phá giải Định Thân Trận, trong lòng thầm khinh bỉ, một cái Tông cấp Trận Pháp mà thôi, Khí Văn chi lực của hắn vẫn dễ dàng phá giải.


Hắn định tiến lại gần Lục Thanh Huyền xem xét thương thế trên người nàng, thì lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn hắn, nàng chỉ nhìn một lúc rồi nhanh chóng quay về đứng bên cạnh tỷ tỷ mình.


Mặc dù ánh mắt lạnh lẽo là vậy, nhưng với kinh nghiệm “vô tình cua gái” của mình, Trần An Vĩ làm sao có thể không nhìn ra, trong ánh mắt đó lại chất chứa sự khó xử của nàng.


“Haizz, sau chuyện này ta phải tìm gặp nàng nói rõ mới được!” Trần An Vĩ âm thầm quyết định, hắn không hề nghĩ tới việc mình và Lục Thanh Vân có quan hệ lại ảnh hưởng tới nàng nhiều như vậy.


Sau sự kiện năm đó, Lục Thanh Huyền thương nhớ Trần An Vĩ hắn, hắn làm sao không nhớ nàng, hình bóng thiếu nữ ương ngạnh, hào hứng khi bắt gặp một tôn Yêu thú đẳng cấp cao hơn tu vi bản thân một đại cảnh giới đang bị thương.


Hình ảnh thiếu nữ cho dù lâm vào hiểm cảnh cũng nhất quyết không chịu bỏ cuộc, nhất định phải tìm được đường sống trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc năm đó thật sâu đánh vào nhận thức của hắn.


Trần An Vĩ từ sau khi tiếp nhận ký ức kia dù biết mình không phải người của thế giới này, nhưng tình cảm hắn dành cho các nàng vẫn làn thật, hắn yêu từng người các nàng và muốn dành cho tất cả nữ nhân của mình một sự tôn trọng đáng có.


Lục Thanh Huyền cũng vậy, tuy hắn và nàng chưa thực sự xác định mối quan hệ, nhưng hắn sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi.
Đã có quyết định, hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ. Trần An Vĩ nhìn lấy người thanh niên trước mặt, sự lạnh lẽo trong ánh mắt không hề che giấu.


Hắn thật sự không hiểu nổi, là nam nhân nhưng lại đem sự thù hận của mình trút lên đầu một nữ nhân yếu đuối như vậy? Các nàng cũng là con người, hơn nữa lại còn thuộc phái yếu, không yêu thương thì thôi, ai cho các ngươi cái quyền hại các nàng?


Trần An Vĩ đưa mắt đánh gia tên kia, dựa theo khí tức hắn cảm nhận được, tên thanh niên trước mặt này tuổi còn trẻ nhưng lại có tu vi là Ngũ Tinh Nguyên Vương, cũng có thể xem là thiên tài chân chính.


Còn hai tên kia, hắn không muốn chú ý tới nữa. Cho dù tu vi như thế nào, dám động tới nữ nhân của hắn, tất cả đều phải chết!
Trần An Vĩ trong đầu động lấy ý niệm, lập tức một giọng nói già nua nhưng đầy cung kính vang lên “Tuân mệnh!”


Dứt lời, không gian bên cạnh Trần An Vĩ lập tức xuất hiện hai cái đại thủ nồng đậm Băng Hệ Nguyên Lực, không nói hai lời lập tức đã lao tới hai vùng không gian cạnh đó.


“Không ổn!” Hai tên sát thủ đang ẩn nấp trong không gian nhìn thấy hai cái đại thủ kia đang lao về phía mình thì thầm hô một tiếng, rồi nhanh chóng sử dụng thân pháp đặc thù mà tránh thoát.


Bất quá, hai cái đại thủ kia cũng không phải chậm chạp, ngay khi bọn chúng vừa sử dụng thân pháp, thì hai cái đại thủ cũng vừa ập tới, nhẹ nhàng đánh vào người hai tên sất thủ khiến bọn chúng văng xa cả trăm dặm.


“Cách Không Công Kích?” Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Bảo Hành cùng Trần Vĩnh Long lập tức kinh ngạc thốt lên, từ khi nào bên cạnh Trần An Vĩ lại có cường giả cấp bậc này?


Bởi vì Cách Không Công Kích là khả năng mà chỉ Bán Bộ Nguyên Tông cảnh cường giả mới có thể làm được, hai người bọn ông cũng làm được. Nhưng vì mọi chuyện quá nhanh nên bọn ông không kịp làm gì.


Thực sự là rất nhanh, từ lúc Trần An Vĩ kích hoạt Tốc Văn, tới lúc hắn ra hiệu Hàn Vô Nhất đánh ra hai chưởng, tất cả chỉ gói gọn trong vòng năm hơi thở.


Mà Hàn Vô Nhất lúc này cũng kinh ngạc không kém, lão vừa truyền tin cho chủ nhân xong là lập tức lên đường tới Lục gia, vì dựa theo cảm ứng của Nguyên Hải Tâm lão biết vị thiếu niên kia đang ở đó.


Dự định sẽ ở xa dùng Cách Không Công Kích hỗ trợ, nhưng ngay khi lão nhận được mệnh lệnh của hắn, lão đã phải mất một lúc mới hoàn hồn được. Bởi vì hắn chỉ đúng vị trí của hai tên sát thủ cho lão.


Một Nguyên Vương cảnh vừa đột phá lại có thể nhìn ra vị trí của sát thủ gần đột phá Nguyên Hoàng đang ẩn giấu khí tức? Bán Bộ Nguyên Tông như lão còn phải mất thời gian mới phát hiện được vị trí của bọn hắn.


Điều này khiến lão vô thức kính phục vị chủ nhân trẻ tuổi này, có lẽ được hắn tin dùng là một loại vinh hạnh đi? Hàn Vô Nhất tự hỏi một câu rồi tiếp tục quan sát tình hình, đề phòng có bất trắc xảy ra.


Trở lại với hai tên sát thủ kia, ngay khi vừa bị hai cái đại thủ của Hàn Vô Nhất vồ trúng, bọn chúng thân thể bị tàn phá phân nửa, lộ ra một thân trùm Liễm Tức Bào, đeo mặt nạ đặc biệt có thể che giấu dung mạo.


“Độc Sát Hội?” Khi nhìn thấy chiếc mặt nạ đó, Lục Bảo Hành lại một lần nữa kinh ngạc, mà những người còn lại khi nghe tới danh tự kia thì gương mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.


“Độc Sát Hội?” Trần An Vĩ cũng thắc mắc, ngay lập tức đã có tiếng nói giải thích, nhưng lần này không phải của Ảnh Nhi, mà chính là của Hàn Vô Nhất.


“Độc Sát Hội là một hội nhóm sát thủ nổi tiếng trên toàn An Nam Tinh Cầu, bọn hắn không việc gì không làm, chỉ cần trả đủ Nguyên Thạch. Thậm chí có một số trường hợp bọn hắn còn ám sát cả người đã thuê mình ám sát người khác.”


“Chính vì vậy mà danh tiếng bọn người này trên tinh cầu không mấy tốt đẹp, nhưng cũng vẫn có không ít người thuê bọn hắn làm việc.”


“Đám người này tuy danh tiếc không tốt thật, nhưng đều là những kẻ có thực lực, có thủ đoạn quỷ dị và đều là những tên cáo già.” Dứt lời lão chỉ tay vào vị trí mà hai tên sát thủ vừa bị đánh bay


Chỉ thấy ngay khi bọn chúng vừa bị đánh bay, lập tức đã có hai bóng đen dùng tốc độ nhanh như chớp mà tẩu thoát, còn ở vị trí khi nãy lúc này chỉ còn lại hai khúc gỗ.


“Hơn nữa, ít ai biết rằng Hàn gia cũng có chút quan hệ với Độc Sát Hội, hai tên sát thủ này chính là hai trong những kẻ thường làm việc với Hàn gia.” Hàn Vô Nhất lại nói tiếp.


Nghe được câu nói đó, tâm trạng Trần An Vĩ lập tức trầm xuống. Hàn gia ẩn giấu thật sâu. Cũng may hắn không hấp tấp mà đánh Hàn gia từ đầu, nếu không… Trần An Vĩ lắc đầu, xua tan đi suy nghĩ kia.


Hắn là người hai kiếp, những chuyện quá khứ thì hãy nên để nó ngủ yên đi, những sai lầm đã phạm phải, cũng nên sửa chữa rồi.


Mà trong lúc Trần An Vĩ nói chuyện với Hàn Vô Nhất, thì ở phía bên này Lục Bảo Hành đám người đều hít một hơi lạnh khi nhìn thấy một màn trước mặt. “Thủ đoạn thật quỷ dị!”


Bọn hắn đang tự hỏi, nếu lần này tới không phải là hai tên sát thủ có tu vi Ngũ Tinh Nguyên Hoàng mà là một tên Bán Bộ Nguyên Tông cảnh thì không chừng ngay cả Lục Bảo Hành và Trần Vĩnh Long cũng phải đau đầu.


Hiển nhiên tu vi của hai kẻ này không thể che giấu trước mặt cường giả Bán Bộ Nguyên Tông cảnh như hai người.


Trần An Vĩ nghe Hàn Vô Nhất nói về lai lịch hai kẻ này, khẽ cảm thán một câu “Hàn gia quả là chịu chơi!” Dùng hai tên Ngũ Tinh Nguyên Hoàng, một tên Ngũ Tinh Nguyên Vương để vây đánh Lục Thanh Huyền chỉ mới Lục Tinh Nguyên Sư, lại còn sử dụng cả Định Thân Trận.


Thật không biết là bọn hắn cẩn thận, hay là dùng dao mổ trâu giết gà nữa?
Trong lúc đám người ngơ ngẩn kinh ngạc thì hai tên sát thủ Độc Sát Môn đã chạy được một khoảng xa.


“Tiểu tử, giao dịch chúng ta kết thúc. Dù thất bại, nhưng ngươi vẫn phải trả phần Nguyên Thạch như đã thỏa thuận!” Trước khi đi bọn chúng cũng không quên truyền âm cho Âu Mạc một câu.


Nhìn thấy đồng bọn mình vậy mà lâm trận bỏ chạy, Âu Mạc thật sự tức giận, hắn cũng biết danh tiếng bọn người này không tốt, nhưng đây là người của Hàn gia nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ hợp tác cùng.


Vốn kế hoạch là hắn sẽ nhanh chóng diệt đi Lục Thanh Huyền rồi tiếp tục tìm mục tiêu khác, nếu có thể thì giết càng nhiều tộc nhân Lục gia càng tốt. Nhưng ai mà ngờ được hắn chưa kịp giết Lục Thanh Huyền thì đám người này đã tới, đã thế đồng bọn lại còn bỏ chạy một mình. Hắn sao có thể không tức giận?


Bất quá, ngay khi hai tên kia định bỏ chạy thì bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lẽo của thanh niên kia “Đánh người xong bỏ chạy? Nào có đạo lý đó!”
Động vào hắn, có thể tha. Nhưng đã động vào các nàng, dù ngươi có là thiên chi kiêu tử xuống đây ta cũng đánh.


Dứt lời, thân ảnh hắn đã biến mất, lúc xuất hiện trở lại đã ở trước mặt một tên trong số chúng, sau lưng hắn Băng Hỏa Luân Hồi Diễm đang liên tục xoay tròn, cung cấp Băng Hỏa Nguyên Lực hòa cùng Lam Băng và Hồng Hỏa của hắn.
“Băng Hỏa Luân Hồi Quyền!”


Không chút do dự, hắn hướng về phía tên kia đấm thẳng một quyền. Băng Hỏa Luân Hồi Quyền hướng thẳng yếu điểm tên đó mà đấm xuống.
Tên sát thủ kia nhìn thấy một quyền khủng bố đang lao tới trước mặt thì sắc mặt đại biến. Đây… tên này thật sự là Nguyên Vương cảnh sao?


Nhưng dù sao hắn cũng là một Ngũ Tinh Nguyên Hoàng cảnh, phản ứng vẫn là rất nhanh, ngay khi Trần An Vĩ xuất hiện trước mặt, hắn đã nhanh chóng sử dụng thân pháp đặc hữu của Độc Sát Môn – Huyễn Mộc Ẩn Thân.


Huyễn Mộc Ẩn Thân chính là thứ lúc nãy bọn hắn dùng để tránh thoát đòn tấn công bất ngờ của Hàn Vô Nhất, bao gồm hai thức, Ẩn Thân và Huyễn Mộc.


Trong đó Ẩn Thân Thức có công dụng như tên, ẩn nặc khí tức rồi dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển trong không gian. Mà Huyễn Mộc Thức lại có công dụng giúp người thi triển thoát khỏi hiểm cảnh trong gang tấc.
Lúc này, hắn có ý định dùng Huyễn Mộc Thức để thoát khỏi quỹ đạo của Băng Hỏa Luân Hồi Quyền.


Bất quá, Trần An Vĩ làm sao có thể để hắn toại nguyện. Ngay khi hắn vừa dịch chuyển bằng Huyễn Mộc Thức, chờ đợi hắn chính là một cái Băng Hỏa Luân Hồi Quyền khác.
“Làm… làm sao có thể?” là câu nói cuối cùng của hắn trước khi tan thành tro bụi, ảm đạm mà chết.


Lục Thanh Vân và mấy nữ nhìn thấy tình cảnh này hai mắt lập tức sáng lên, phu quân lại mạnh hơn rồi, lấy tu vi Nhất Tinh Nguyên Vương nhất kích miểu sát một Ngũ Tinh Nguyên Hoàng, trên thế gian mấy ai có thể làm được?


Tên còn lại thấy đồng bọn mình bị diệt trong nháy mắt như vậy thì kinh sợ, quyết tâm dùng tốc độ nhanh nhất trốn thoát, nhưng mà ông trời thực sự trêu ngươi.


“Ngươi… Tại sao Đại Trưởng lão ngươi lại muốn giết chúng ta?” Chưa đi được bao xa thì trước mặt hắn đã xuất hiện một thân ảnh già nua cản bước tiến của hắn.


Làm sao hắn có thể không nhận ra, lão già này chính là Đại Trưởng lão Hàn gia – Hàn Vô Nhất, nhưng kì quái là tại sao lão lại ngăn cản hắn? Hơn nữa còn muốn giết cả hai người bọn hắn?


“Haha, ta không chỉ muốn giết các ngươi, mà ngay cả Hàn gia cũng sẽ diệt!” Hàn Vô Nhất cười gằn một tiếng nói.
“Ngươi phản bội Hàn gia sao?” Tên kia dường như không tin tưởng vào tai mình, Đại Trưởng lão tên này không phải trước giờ vẫn luôn trung thành với gia tộc sao? Làm sao lại có suy nghĩ phản bội?


“Phản bội?” Hàn Vô Nhất nghe được hai chữ phản bội như thể nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, lão cười phá lên, nhưng sau đó lại dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn tên sát thủ kia khiến hắn lạnh toát cả sống lưng, mà bên tai đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo kia “Người chết không cần biết nhiều như vậy!”


“KHÔ…” Chưa kịp la hết câu, thi thể hắn đã nổ tung thành bọt máu, chết đến không thể chết hơn.


Âu Mạc ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có phản ứng gì, dù sao cũng chỉ là quan hệ hợp tác, chết cũng không sao. Rồi lại nhìn đến đám người đang dần vây quanh mình. Hắn nở nụ cười tà ác, âm thầm vận chuyển Nguyên Lực kích động Nguyên Hải Tâm, ý đồ muốn tự bạo.


“Tất cả các ngươi… cùng ta chết đi!!!”
-----------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK:
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành


Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花