Vạn Vũ Đế Vương

Chương 57: Câu trả lời là...

“Tất cả các ngươi… cùng ta chết đi!!!” Âu Mạc gầm lên một tiếng, muốn tiến hành tự bạo.
Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã nghe một âm thanh thanh thúy vang lên và “bụp” một cái, thân thể hắn lập tức cứng đờ bất động, ngay cả Nguyên Hải Tâm đang tích xúc Nguyên Lực cũng buộc phải dừng lại.


“Cái gì?” Âu Mạc như không tin vào tình hình hiện tại, hắn điên cuồng vận chuyển Nguyên Lực, muốn tiếp tục tự bạo.
“Vô ích thôi!” bên tai lại vang lên âm thanh lạnh lẽo đó, khiến Âu Mạc bất giác rùng mình, hướng ánh mắt nhìn về thân ảnh vị nam tử kia.


Với sự nhạy bén của một Hư Huyễn Trung Kỳ Hồn Tu, Trần An Vĩ làm sao có thể không nhận ra ý đồ của tên này? Vì thế nên ngay từ khi hắn bắt đầu tụ lực, Trần An Vĩ đã nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà điểm vào huyệt đạo của hắn.


Hắn có thể ra tay diệt đi cái tên nam nhân gọi Âu Mạc này, nhưng ngay trước khi hắn ra tay, Nhạc phụ đại nhân đã kịp truyền tin cho hắn giữ lại Âu Mạc một mạng. Vì thế Trần An Vĩ chỉ ra tay điểm huyệt hắn mà không trực tiếp diệt sát.


“Âu Mạc này… suy cho cùng cũng chỉ là nạn nhân mà thôi, đừng giết hắn!” là câu nói mà Lục Bảo Hành đã truyền âm cho hắn, giọng điệu tràn ngập sự tiếc nuối.


“Nạn nhân? Năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Trần An Vĩ cảm thấy tò mò về tên Âu Mạc này, không biết vì lý do gì khiến ông có thể tiếc nuối về một tên suýt chút giết chết nữ nhi của mình như vậy?


Trong lúc hai người đang nói chuyện thì chợt nghe giọng nói gầm thét của vị Thiếu chủ Âu gia kia, khiến hai người buộc phải dừng lại.


“Muốn giết muốn chém gì thì nhanh lên, thù gia tộc không trả được, ta cũng không cần thiết phải sống nữa!” Âu Mạc thấy mình không thể tự bạo được nữa, không cam lòng hét rống lên.
Bốp!


Ngay khi hắn vừa hét lên thì một quyền đã “nhẹ nhàng hạ cánh” xuống gương mặt tuấn mĩ của hắn, bên tai vang lên giọng nói lạnh lẽo của Trần An Vĩ “Quyền này, là dành cho những gì ngươi làm với Huyền nhi.”
Bốp!


Một quyền nữa lại rơi xuống, “Quyền này là để ngươi nhớ, mạng của ngươi là được Nhạc phụ giữ lại!”
Âu Mạc bị Trần An Vĩ đánh hai quyền, vẫn không cam lòng, hắn trừng mắt nhìn Trần An Vĩ bằng đôi mắt ngập tràn thù hận, tên này biết cái gì mà dám đánh hắn?


Trong lúc Âu Mạc đang căm hận nhìn lấy Trần An Vĩ, thì bên tai lại vang lên giọng nói trầm ấm của Lục Bảo Hành “Âu Mạc, ta biết con hiện tại đang rất căm hận Lục gia bọn ta, nhưng ít nhất hãy để ta nói cho con biết tất cả mọi chuyện được chứ?”


Âu Mạc nghe vậy thì đưa mắt nhìn ông, nhếch miệng cười khinh bỉ “Sao? Bây giờ lại còn muốn bào chữa cho hành động ghê tởm của các ngươi?”
“Âu Mạc!” Lục Thanh Huyền và Lục Thanh Vân nghe được câu đó đồng loạt hét lên, tên nam nhân khốn nạn này dám vô lễ với phụ thân các nàng?


Trên tay hai nữ đồng loạt xuất hiện Bảo Kiếm, đang muốn tụ lực thì lại thấy cái lắc đầu của phụ thân khiến hai nữ đành phải kiềm chế, nhưng đôi mắt tức giận vẫn không rời khỏi tên nam nhân kia.


Lục Bảo Hành dù nghe được câu nói đó cũng không hề tức giận, ông chỉ nói “Chuyện năm đó, đúng thật là Lục gia có sai, nhưng không phải sai ở việc thẳng tay thanh trừng Âu gia của con, mà là sai ở việc không nói cho con biết sự thật sớm hơn!”


“Sự thật?” Âu Mạc nghe vậy thì kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn lại nhếch mép cười “Là một cách mới để ngươi bào chữa cho hành động của mình? A, ta không biết Lục gia chủ giỏi miệng lưỡi như vậy a!”


Câu cuối là hắn dùng giọng điệu mỉa mai nhất để nói, đáng lẽ lúc trước hắn phải nhận ra bộ mặt thật của đám người này mới phải.
“Con có thể nghĩ như vậy, nhưng ta hi vọng sau khi con nghe ta nói hết, con sẽ có quyết định của riêng mình!” Lục Bảo Hành vẫn không hề tức giận mà từ tốn nói.


“Âu gia năm đó quả thật đã cấu kết với Hàn gia, báo cáo sai lệch thông tin, dẫn tới Lục gia ta tổn thất hai vị Trưởng lão Thất Tinh Nguyên Hoàng, 12 vị Hộ Pháp có tu vi dao động từ Tam Tinh tới Cửu Tinh Nguyên Vương, và hàng chục vị Chấp Sự khác.”


“Ta lúc đó cực kì tức giận, nhưng cũng may mắn vì đã tốn cái giá không nhỏ để dò xét Thiên Cơ. Nếu không, ta thực sự đã ra tay…”


Âu gia là gia tộc dưới trướng Lục gia, cũng là thành phần nồng cốt của một trong ba đội quân mạnh nhất Nhật Nguyệt Đại Lục – Vô Ảnh Vệ, vì vậy những chuyện liên quan tới bọn hắn, ông nhất định phải cẩn thận.


Âu Mạc nghe vậy thì sững sờ, hô hấp có chút dồn dập, hắn như gào lên “Sự thật là gì, vì sao lúc ta trở về Âu gia, chỉ còn là một đống đồ nát?”


Bởi vì dò xét Thiên Cơ là việc chống lại quy luật của vũ trụ, sẽ bị phản phệ rất lớn. Chính vì vậy mà không phải chuyện gì cũng có thể dò xét, giống như Hàn Tinh vì dò xét phải Trần An Vĩ mà bị lôi đình đánh xuống, chết ngay lập tức vậy.


Mà vì lý do chống lại quy tắc vũ trụ, tin tưởng sẽ không có kẻ nào ngu dại tới mức đi thay đổi kết quả của dò xét Thiên Cơ. Vì vậy có thể nói, dò xét Thiên Cơ là biện pháp cho ra sự thật, dù phải trả cái giá không hề nhỏ.


Âu Mạc cũng biết điều đó, vì thế nên khi nghe Lục Bảo Hành vậy mà chấp nhận bỏ ra một cái giá để điều tra thực hư việc Âu gia phản bội, hắn không nhịn được mà muốn nghe sự thật.


“Phụ thân con, Âu Cảnh Hà năm xưa do bị Hàn gia qua mặt mà đã đưa nhầm tin tức chúng ta dẫn tới tất cả mọi người thực hiện nhiệm vụ lần đó toàn bộ đều bị diệt, mà cường giả chủ chốt của Âu gia không khá hơn là bao.”


“Nhìn thấy gia tộc mình gầy dựng bị chính tay mình đẩy vào bờ vực diệt vong, phụ thân con đã nhận ra sai lầm của mình, hắn dùng mọi cách đẩy mọi người ra khỏi hiểm cảnh.”


“Thậm chí là không tiếc sinh mạng mà thiêu đốt Nguyên Hải Tâm dẫn tới bị phản phệ!” Lục Bảo Hành thở nhẹ ra một hơi, thiêu đốt Nguyên Hải Tâm là một việc vô cùng điên rồ.


Bản thân Nguyên Hải Tâm cũng có lực lượng riêng của nó, khi thiêu đốt sẽ dẫn tới lực lượng trong Nguyên Hải Tâm hao hụt, ảnh hưởng căn cơ tu sĩ, thậm chí có thể mất mạng
“Vậy sau đó thế nào?” Âu Mạc nghe vậy thì chấn động, cố giữ bình tĩnh nói.


“Sau đó, phụ thân con gần như trở thành phế nhân. Mà Âu gia không còn ai chống đỡ, sợ rằng sẽ đối mặt với sự sâu xé của các thế lực khác.”


“Để giải quyết tình hình đó, ta đã đem tất cả những tộc nhân còn lại của Âu gia vào Không gian Pháp Bảo tùy thân của ta, phá hủy Âu gia. Ngoài mặt lại tuyên bố Âu gia cấu kết ngoại nhân mưu đồ hãm hại Lục gia, nhưng trong tối lại âm thầm cho người đi điều tra kẻ đứng đằng sau sự việc năm đó.”


Âu Mạc nghe được điều này thì hoàn toàn ngỡ ngàng, hóa ra đây mới là sự thật? Âu gia vì bị Hàn gia lừa nên đã vô tình hại Lục gia, Lục gia không những không trách phạt mà còn thay phụ thân hắn bảo vệ những tộc nhân còn lại của Âu gia?


“Mọi chuyện… là sự thật?” Âu Mạc lắp bắp hỏi, như chưa thể tin vào tai mình. Không ai biết, cảm giác tuyệt vọng của hắn khi nhìn thấy nơi quen thuộc với chính mình nay lại hóa thành tro bụi là như thế nào.


Hắn đã từng tưởng tượng, từ nay đến cuối đời hắn không còn được nhìn thấy bất kì tộc nhân nào của Âu gia nữa. Mặc dù nói Âu gia là Vô Ảnh Vệ, nhưng ai cũng biết, một khi đã trở thành Vô Ảnh Vệ, thì mọi hành tung đều phải che giấu vô cùng cẩn mật, có thể nói là hoàn toàn biến mất khỏi ánh mặt người đời.


Cho nên hắn đã luôn nghĩ rằng, mình sẽ không bao giờ được gặp lại những người thân quen nữa. Điều đó càng thôi thúc hắn tu luyện để trả thù.


Lục Bảo Hành nghe vậy thì gật đầu “Bởi vì điều này, mà ta đành phải để Âu gia mang ô danh, nhưng tới hôm nay mọi chuyện sẽ kết thúc. Chúng ta đã tra ra kẻ đưa thông tin sai lệch năm đó.”


“Là ai? Ta phải giết hắn!” Âu Mạc nghe vậy gầm lên, hắn phải giết kẻ đã làm ra chuyện ác độc kia, vì kẻ đó mà Âu gia của hắn phải chịu những điều này.


“Muốn giết hắn cũng được, nhưng phụ mẫu đang chờ con, con không muốn đi gặp họ sao?” Lục Bảo Hành lại từ tốn nói, giọng điệu khuyên nhủ của một bậc tiền bối hiện rõ.


“Ta…” Âu Mạc nghe nói thì do dự, lúc gia tộc gặp nạn hắn vẫn đang bế quan tại học phủ, nào có mặt giúp đỡ họ, bây giờ bảo hắn đi gặp mặt họ, làm sao hắn có thể đi?


“Không cần tự trách, Âu gia có được một vị Thiếu chủ thiên tài như con đã là một điều tự hào của bọn hắn.” Lục Bảo Hành nói, ánh mắt khích lệ như thể đây chính là nhi tử của ông vậy.


Âu gia đã cống hiến rất nhiều cho Lục gia, vì thế ông coi từng tộc nhân của Âu gia, từng vị Vô Ảnh Vệ, như người thân của mình. Và đương nhiên lớp trẻ cũng được ông coi như hậu bối mà bồi dưỡng.
Âu Mạc cũng không ngoại lệ. Lục Bảo Hành nhìn hắn một lúc rồi bay về một phía “Mau đi theo ta!”


Âu Mạc cũng không nhiều lời thêm mà lập tức đuổi theo Lục Bảo Hành, hắn cũng đang rất mong gặp được phụ mẫu sau bao năm tháng xa cách a.


Trần An Vĩ ở bên cạnh nhìn thấy mọi chuyện là như vậy thì cũng không khỏi bất ngờ, thì ra còn có chuyện như vậy? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, mọi chuyện ổn thỏa là được rồi.


Hắn lúc này đang tập trung ánh nhìn về một thân ảnh nữ nhân, ương ngạnh nóng bỏng đang đứng bên cạnh Lục Thanh Vân, ánh mắt hờ hững nhìn hắn và mọi thứ xung quanh.


Nàng một thân mặc hồng y bó sát thân thể, làm lộ ra đường cong tuyệt mĩ cùng bờ mông tròn lẳng và đôi gò bông đào ngạo kiều vểnh cao, vòng eo thon thả không xương khiến bất kì nam nhân nào cũng muốn ôm lấy mà nhấm ʍút̼.


Nàng không ai khác chính là thê muội của hắn, muội muội của Lục Thanh Vân, Lục Thanh Huyền.
Trong quá khứ, hắn từng vô tình cứu nàng, cũng vô tình cướp đi trái tim của nàng, nhưng lại không thể dành thời gian ở bên cạnh chăm sóc nàng. Trong lòng hắn đương nhiên tràn ngập áy náy.


Có thể, ban đầu hắn chăm sóc các nàng vì cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm, nhưng lâu dần, hắn không còn cảm thấy như vậy, mà là bởi vì hắn thực sự muốn chăm sóc cho các nàng.


Hắn không muốn bất cứ nữ nhân nào phải chịu thiệt thòi. Dù hắn không phải đấng cứu thế, nhưng ít nhất, Trần An Vĩ hắn sẽ không để nữ nhân của mình phải trải qua đau khổ.


Không tiếp tục nghĩ nhiều, hắn lập tức tiến lại gần, mà Trần Vĩnh Long cùng mấy nữ cũng vô cùng tâm lý mà nhường lại không gian cho hai người.
“Huyền nhi!” Hắn dịu dàng bắt lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng, miệng vừa trầm ấm gọi.


Tiếng gọi của hắn làm Lục Thanh Huyền thân thể khẽ run lên, nàng cố giữ vẻ mặt lạnh lùng nhất có thể, mặt đối mặt nhìn hắn, đôi tay nhẹ nhàng rút ra khỏi tay hắn, nói “Tỷ phu tìm muội có chuyện gì sao?”


Trần An Vĩ nghe vậy thì nhíu mày, nàng đây là muốn tạo khoảng cách với ta sao? Nhưng mà đừng nghĩ làm vậy thì nàng có thể thoát khỏi tay ta.
Nghĩ rồi hắn tỏ ra bình thản nói “Ta đúng thật là có chuyện cần muội giúp!”


Lục Thanh Huyền nghe vậy cũng hiếu kì, nhất thời buông lỏng cảnh giác, bởi vì nàng nghĩ hắn sẽ không dám làm gì quá phận tại nơi này. Vì thế nàng liền hỏi “Là chuyện… ưm…”


Nhưng nàng đã lầm, tên nam nhân này không hề biết liêm sỉ là gì! Lời chưa kịp nói hết đã nhìn thấy nam nhân trước mặt dùng tốc độ nhanh nhất ôm nàng vào lòng, đôi môi còn bị đôi môi nam nhân hung hăng chiếm lấy.


Bất quá, hung hăng là vậy, nhưng Lục Thanh Huyền lại cảm nhận được tình cảm hắn dành cho nàng, không phải tình cảm giữa huynh muội, mà nó chính là thứ tình cảm mà nàng mong chờ bấy lâu, tình yêu nam nữ. Nàng muốn chìm đắm vào trong đó, muốn hưởng thụ tình yêu của hắn, dù chỉ một lần.


Ngay lúc ý thức dần chìm vào trong nụ hôn kì diệu của nam nhân, thì như có điều gì thôi thúc, trong đầu nàng hiện ra vô số câu hỏi khiến nàng không thể không đẩy hắn ra. Hắn… hắn tại sao lại làm như vậy? Hắn đang trêu đùa ta sao?


Lục Thanh Huyền định giơ tay định đánh hắn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn của hắn cùng ánh mắt chân thành kia, nàng bất giác khựng lại một chút.


Chút khựng lại của Lục Thanh Huyền tạo điều kiện cho nam nhân một lần nữa ôm lấy ngọc thể thon thả của nàng, nhưng lần này hắn kiên quyết không để nàng thoát khỏi vòng tay hắn nữa.


Mặc cho tiểu giai nhân trong lòng giẫy dụa, mặc cho ánh mắt uất ức, long lanh như sắp khóc của nàng nhìn hắn, Trần An Vĩ vẫn cố chấp ôm nàng, miệng lại nhắm vào bờ môi kiều diễm đã sưng đỏ của nàng mà hôn xuống.


Lục Thanh Huyền không kịp né tránh chỉ bất lực để cho nam nhân hôn mình, ánh mắt trợn tròn nhìn hắn. Trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, mà nhiều hơn là sự uất ức cũng tức giận.


Tại sao, tại sao hắn đã có tỷ tỷ, có các nữ nhân khác, nhưng vẫn muốn nàng? Hắn thực sự có nàng trong lòng sao? Hay chỉ là chút thú vui qua đường?


Tâm tình nàng lúc này thật sự rất tồi tệ, nàng mong chờ hắn bao nhiêu năm, tới khi hắn xuất hiện thì nàng lại phát hiện hắn vậy mà lại là tỷ phu của nàng. Nhưng nếu là thế thì cũng thôi, vì nàng có thể vì tỷ tỷ mình mà chôn sâu tình cảm này, vĩnh viễn không có ý đồ khác.


Nào ngờ tên này không hề biết đủ, đã có tỷ tỷ cùng các nữ nhân khác, lại còn thèm muốn nàng? Trong lúc nhất thời, Lục Thanh Huyền thực sự uất ức.


Bất chợt bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của nam nhân “Bao nhiêu năm qua, ta chờ đợi ngày được gặp lại nàng, nói cho nàng biết tình cảm trong lòng ta! Huyền nhi, ta yêu nàng!”


Lục Thanh Huyền nghe câu nói có nam nhân, trong lòng thật sâu rung động, ánh mắt trợn tròn nhìn nam nhân vẫn đang dịu dàng hôn lấy đôi môi của mình.


Đúng, Trần An Vĩ không thô bạo chiếm lấy đôi môi nàng nữa, mà lần này hắn dùng sự dịu dàng và chân thành nhất hòa vào cái hôn của mình, hi vọng có thể khiến nàng cảm thấy tốt hơn.


Lục Thanh Huyền quả nhiên đã cảm thấy tốt hơn, nhất là khi nghe được hắn thổ lộ, nhưng một chút lý trí khiến nàng không thể hoàn toàn tin tưởng điều đó. Nàng dừng sức đẩy hắn ra, dù chưa thể thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng nàng không quan tâm điều đó.


Đôi mắt nàng lúc này chỉ nhìn lấy nam nhân gọi tỷ phu của nàng, nam nhân vừa thổ lộ tình cảm với nàng ngay trước mặt bao nhiêu người trong đó có cả tỷ tỷ. Môi đẹp hé mở, nàng muốn xác nhận sự thật.


“Tỷ phu đừng nói đùa, ngươi đã có tỷ tỷ và các nữ nhân khác. Trái tim ngươi đủ lớn để chứa thêm cả ta sao? Hay đối với ngươi, ta chỉ là một niềm vui mới?”


Trần An Vĩ nghe vậy, chỉ cười dịu dàng nhìn nàng nói “Ta tự tin mình phong lưu nhưng không vô tình. Tất cả các nàng, bất kì ai đã là nữ nhân của ta, ta đều sẽ đối xử hết mực. Tuyệt không phụ lòng!”


Lời nói của Trần An Vĩ vang vọng trong không gian, khiến Lục Thanh Vân mấy nữ từng đôi mắt đẹp sáng rực nhìn hắn, trong lòng như được nếm mật.
Lục Thanh Huyền cũng nhìn hắn, ánh mắt từ uất hận chuyển sang dịu dàng, đang định nói gì đó thì lại nghe thấy thanh âm quen thuộc của tỷ tỷ vang lên bên tai


“Huyền nhi, tỷ biết muội còn đang do dự, sợ rằng sẽ tranh giành tình cảm của chàng với ta. Nhưng chàng thật sự rất tốt, tốt hơn bất kì nam nhân nào trên thế gian này, hắn sẽ không để bất kì ai trong số nữ nhân của hắn phải chịu thiệt cả.”


“Tỷ muội chúng ta trước giờ làm gì cũng có nhau, không chút xa rời. Vậy nên nếu có thể, tỷ tỷ cũng muốn cùng muội gả cho cùng một người!”


Nghe được tiếng lòng của tỷ tỷ, Lục Thanh Huyền không còn gì phải do dự nữa. Phải, nàng và tỷ tỷ trước giờ vẫn luôn có nhau, dù bất cứ việc gì cũng đều làm cũng nhau.


Nàng thực sự cũng không muốn rời xa tỷ tỷ, nếu có thể nàng cũng muốn gả cùng tỷ tỷ, nhưng lại sợ tình cảm người đó không đủ lớn khiến hai nàng phải trở mặt. Nhưng bây giờ khi nghe thấy tỷ tỷ mình nói vậy, Lục Thanh Huyền đã làm ra quyết định.


Tay nàng choàng qua cổ hắn, đôi mắt long lanh dạt dào tình ý nhìn Trần An Vĩ, nhẹ giọng nỉ non “Thϊế͙p͙ mà phát hiện chàng phụ bạc bất kì ai trong số bọn thϊế͙p͙, thϊế͙p͙ sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng!”
Dứt lời, nàng nhón chân lên một chút, dâng hiến môi thơm cho nam nhân duy nhất của cuộc đời mình.
-----------------------


Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK:
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com


Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花