Vạn Vũ Đế Vương

Chương 66: Chiến Kiều Phong!

“Nhà của ta, ngươi cảm thấy thế nào?” Giọng nói trầm ấm của nam nhân vang lên khiến hắn giật mình nhìn lại, chỉ thấy một vị nam tử diện mạo anh tuấn nổi bật với đôi mắt hắc bạch phân minh đầy tà dị, cùng khuôn miệng nhếch lời nụ cười lười nhác.


Hắn trên thân khoác một bộ Hoàng Kim Áo Bào, khí chất toàn thân tỏa ra rất ra dáng một vị Bá Chủ, lúc này đang chậm rãi tiến lại gần.


Trần An Vĩ sau phút kinh ngạc ban đầu, hắn liền trấn tĩnh lại, bởi vì hắn biết nam tử trước mặt này là vị đại năng đã giúp hắn vừa rồi. Bằng chứng là hắn cảm nhận được trên người nam tử trước mặt này tồn tại Hệ Thống.


Nghĩ vậy hắn liền cúi người hành lễ “Đa tạ tiền bối vừa rồi đã truyền lại Đế Hồn Kinh cho tiểu tử!”
Như nhớ ra điều gì hắn liền hỏi “Tiền bối… hình như không phải người của vũ trụ này?”


Hắn hỏi điều này là bởi vì, sau khi tiếp nhận Đế Hồn Kinh, hắn cũng biết nó được gọi là Hồn Kỹ chứ không phải là Hồn Thuật. Mặc dù bản chất chúng là một, nhưng nếu đã gọi là Hồn Kỹ, chứng tỏ nó đến từ một vũ trụ khác.


Mặc dù được nhận Đế Hồn Kinh cũng là một niềm kinh hỉ, nhưng Trần An Vĩ hắn tự tin, với thiên phú của bản thân, một ngày không xa hắn sẽ từ Đế Hồn Kinh sáng tạo ra bộ Hồn Thuật dành riêng cho mình. Bằng chứng là Khống Hồn kia!


Lại nói tới Đế Hồn Kinh, chính vì nó không đến từ vũ trụ này, lại cũng gọi là Hồn Kỹ, khiến hắn vô thức nhớ tới môn Thể Kỹ – Phân Chia Thiên Hạ của Lưu Tiểu Hy.


Từ đó cũng có thể suy đoán rằng, vị tiền bối trước mặt này không phải người của An Nam Tinh Cầu, lại càng không thuộc về Thái Dương Vũ.
“Đúng mà cũng không đúng!” Lạc Nam như có điều suy nghĩ, nói một câu. “Ta và ngươi, nói giống thì không giống, nói khác cũng chẳng khác!”


Trần An Vĩ nghe vậy cảm thấy dường như mình đang được tiếp cận tri thức mới, nó nghe như rất dễ hiểu nhưng thực ra hắn lại không thể hiểu. Không có ý che giấu sự tò mò, hắn lập tức hỏi “Không biết ý tiền bối là gì?”


Lạc Nam nghe hỏi thì bất giác một luồng ký ức xưa cũ ùa về, khiến hắn ngây người một lúc. Không lâu sau, hắn chỉ lắc đầu, không trả lời mà quay lưng bước về một phía, miệng lẩm bẩm “Tiểu tử ngươi phải mau mau trưởng thành a!”


Trần An Vĩ muốn đi theo nhưng lại bị một lực cản vô hình nào đó giữ lại, một luồng ánh sáng lại lóe lên khiến hắn nhắm nghiền mắt lại. Lúc mở mắt ra đã nhìn thấy bản thân đã bước ra khỏi Tàng Long Đài.


“Vừa rồi… là ảo hay là thật đây?” Hắn bất giác nhìn quanh, lại không thể phát hiện khí tức của vị tiền bối vừa nãy, khiến hắn cảm giác như tất cả chỉ là ảo cảnh.


“Là thật!” Ảnh Nhi lên tiếng đánh vỡ sự mộng bức của hắn “Vị tiền bối kia thực sự đã quan sát công tử, còn đưa công tử vào Không Gian Pháp Bảo của hắn.”


Trần An Vĩ nghe vậy thì cảm giác bối rối trong lòng mới biến mất, bất quá hắn vẫn hỏi “Vậy những lời nói khi đó tiền bối nói là như thế nào?”


Ảnh Nhi đương nhiên cũng nghe câu nói của Lạc Nam vừa nãy, nàng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu “Ảnh Nhi không dám chắc, nhưng chắc hẳn là giữa người và công tử có điểm chung nào đó.”


Trần An Vĩ gật đầu, hắn cũng có suy nghĩ như vậy. Chỉ là, ngoài việc cùng sở hữu Hệ Thống ra thì hắn và vị tiền bối kia còn giống nhau điểm gì đây?


Đang suy nghĩ thì hắn chợt nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đang nở nụ cười vui vẻ bay về phía hắn. Theo bản năng hắn dang tay ra đón khiến hai tiểu giai nhân càng phấn khích sà vào lòng hắn.
“Phu quân, chàng hoàn thành vòng Trí rồi! Phu quân của thϊế͙p͙ giỏi quá!” Lục Thanh Vân phấn khích nói.


Lục Thanh Vân cũng phấn khích không kém, dường như việc hoàn thành 100 thử thách của vòng thi Trí do chính hai nàng thực hiện vậy.
Trần An Vĩ nghe vậy thì cười cười gẩy hai cánh mũi nhỏ của hai nữ, khiến Lục Thanh Huyền phồng má phụng phịu, Lục Thanh Vân liếc xéo hắn.


Biểu tình của hai nữ khiến hắn không nhịn được mà hôn hai nữ một cái khiến hai nữ ngượng ngùng đỏ mặt, không hẹn mà đồng thời thi triển “Véo Nhân Chi Thuật” lên người Trần An Vĩ.
Ai bảo tên này hôn các nàng giữa chốn đống người chứ, ngượng chết đi được!


Tình cảnh này rơi vào mắt các cường giả khiến bọn hắn trợn trừng, đặc biệt là Lục gia chúng trưởng lão. Này tiểu tử kia, ngươi đang làm cái gì vậy hả? Tiểu thư nhà chúng ta từ khi nào bị khi dễ như vậy?


Đám người đã muốn lao lên ngăn cản, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của gia chủ, cùng biểu hiện hạnh phúc của hai vị Tiểu thư của bọn hắn, nhất thời không ai nỡ phá hỏng bầu không khí kia.


Bọn hắn mặc dù được chứng kiến được sự tài trí của tên tiểu tử này, nhưng không có nghĩa bọn hắn sẽ chấp nhận hôn sự giữa hắn và hai vị Tiểu thư. Tài trí nhưng không có thực lực thì phế vật vẫn là phế vật.


Hiện nhiên không phải ai cũng quan sát Cửu Long Hội nên không biết Trần An Vĩ đã hiển uy như thế nào. Lục gia chúng trưởng lão vẫn luôn có nhiệm vụ tại thân nên đương nhiên không hề biết.
Lúc này bọn hắn vẫn nghĩ Trần An Vĩ vẫn chỉ là một tiểu tử có tu vi Nguyên Giả Đỉnh Phong, không hề có chút nguy hiểm.


Trần An Vĩ sau khi hôn hai nữ được một lúc thì lúc này mới chịu buông tha, hắn nhớ lại câu nói của Lục Thanh Vân liền hỏi “Hoàn thành vòng Trí là như thế nào?”


Lục Thanh Vân nghe vậy thì lập tức trả lời “Thực ra có một quy tắc mà phụ thân thϊế͙p͙ không nói, đó là vòng Trí thực chất chỉ có 100 thử thách. Ai hoàn thành 100 thử thách sẽ nhận được một phần thưởng theo ý muốn miễn là trong giới hạn của Bách Long Hội Tụ.”


“Nhưng vì lâu nay chưa có người nào đạt được 100 thử thách nên quy tắc này gần như không cần phải nói nữa.”


“Chàng là người đầu tiên đấy!” Lục Thanh Huyền nhanh nhảu tiếp lời, tính cách nàng vốn là nhiệt tình như lửa, chỉ là không phải ai cũng có thể nhìn thấy. Bây giờ gặp được nam nhân mình yêu, nàng không ngần ngại thể hiện ra tất cả.


Trần An Vĩ nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đang định nói chuyện tiếp, thì một thân ảnh nữ nhân đập vào mắt hắn khiến hắn phải ngước nhìn.


Nàng là một nữ nhân tầm 25, 26 tuổi, trên thân mặc vỏn vẹn một bộ thường y màu trắng cực kì đơn giản, thậm chí có phần hơi rách rưới cộng thêm khí chất tang thương không hợp tuổi khiến nàng càng trở nên yếu đuối trong mắt người khác.


Bất quá, thứ khiến hắn chú ý tới chính là nàng vậy mà… lại bị mù. Ngươi không nghe nhầm, nàng có một gương mặt trắng nõn tinh xảo, đôi mũi quỳnh nhỏ nhắn đáng yêu cùng đôi môi đỏ thắm, ngũ quan cực kì cân đối.


Trên gương mặt tuyệt mĩ như vậy, thế nhưng lại thiếu khuyết đi đôi mắt. Dù nàng dã cố tình quấn băng che đậy, nhưng với trực giác nhạy bén của một Hồn Tu, một dải băng bình thường làm sao qua được mắt Trần An Vĩ.


Hắn còn phát hiện đôi mắt của nàng không phải khiếm khuyết do bẩm sinh, mà là do bị người khác móc đi. Mà dường như nàng cũng chẳng có ý giấu giếm, vì thế nên mới quấn lấy một dải băng chứ không phải một Pháp Bảo dạng mặt nạ.


Dường như… đó là cách để nàng nhắc nhở chính mình về mối thù này.


Dù khiếm khuyết, tang thương là vậy, nhưng trên người nàng lại tồn tại sự kiên cường bất khuất mà không phải ai cũng có. Nó cũng không thể giả tạo mà có, sự kiên cường đó là phải trải qua vô số lần mài giũa và tôi luyện mà thành.


“Nàng là ai?” Trần An Vĩ bị thu hút bởi khí chất của nữ nhân kia, bất giác hỏi.
Hai nữ cũng nhìn thấy nữ nhân kia, nghe hắn hỏi liền liếc xéo hắn một cái, miệng nhỏ làu bàu “Chàng lại tính thu lấy nàng chứ gì?”


“Ách, ta chỉ bị thu hút bởi khí chất của nàng ấy mà thôi!” Trần An Vĩ mém chết sặc, cười khan nhìn hai nữ nói.
“Tin chàng mới lạ! Chàng vốn là một con ngựa giống!” Hai tỷ muội Lục gia làm sao có thể tin tưởng, tên này vốn là khắc tinh của nữ nhân các nàng, dính vào rồi là vô pháp thoát ra.


Bất quá hai nữ vẫn trả lời câu hỏi của hắn “Nàng là Âu Dương Kỳ Hân, nữ nhi của một tộc nhân thuộc Âu Dương gia tọa lạc tại Hành Thiên Đại Lục, một Nhị Phẩm gia tộc.”


“Chuyện của nàng kể ra rất dài, những gì bọn thϊế͙p͙ biết là nàng vốn từng rất xinh đẹp, nhưng cũng chính vì xinh đẹp mà lọt vào mắt xanh của tên Thiếu chủ của Nhất Phẩm gia tộc mà Âu Dương gia phụ thuộc.”


“Nàng đương nhiên không chấp nhận! Tên Thiếu chủ kia vì muốn có được nàng mà lấy phụ mẫu nàng ra đe dọa, cuối cùng nàng cũng đành phải thỏa hiệp.”


“Nhưng không ngờ tới, biểu tỷ của nàng vậy mà lại gài bẫy nàng cướp đoạt đi đôi mắt vốn là điểm đẹp nhất trên gương mặt nàng, thế vào chỗ tân nương của nàng.”
“Không những thế, nữ nhân kia còn nhiều lần chèn ép nàng sau khi đã đạt được mục đích!”


Nói tới đây, hai nữ trong mắt hiện lên sự đồng cảm, ánh mắt nhu tình nhìn nam nhân trước mặt. Các nàng may mắn gặp được nam nhân này, nếu không không ai biết số phận của các nàng sẽ ra sao.


Ở cái thế giới cường giả vi tôn này, vô số nữ nhân phải chịu cảnh lấy người mình không yêu, chịu biết bao nhiêu tủi nhục nhưng lại không thể kêu la oán thán. Đâu phải ai cũng may mắn như các nàng, tìm được nam nhân tốt như hắn?


Cũng chính vì lẽ đó mà sản sinh không biết bao nhiêu nữ trung hào kiệt, bao nhiêu thế lực chỉ toàn nữ nhân. Mục đích để các nàng không cô đơn trong thế giới tàn khốc này.
Chợt như nghĩ ra điều gì, hai tỷ muội đồng loạt nhìn nhau, khẽ gật đầu mỉm cười nói “Hay là…”


Trần An Vĩ sao có thể không biết suy nghĩ của hai nữ, mặc dù các nàng vừa mắng hắn “ngựa giống”, thế nhưng mà trong lòng lại đang đồng cảm với nữ nhân vừa nãy, thậm chí chắc chắn các nàng còn định nói hắn thu lấy Âu Dương Kỳ Hân.


Quả nhiên hắn không nghĩ sai, nhìn thấy biểu hiện của hai nữ, Trần An Vĩ liền biết hai nàng muốn nói gì “Được rồi được rồi, mọi sự cứ tùy duyên đi!”


Rồi hắn lại nhéo nhéo cái mũi quỳnh xinh xắn của hai nữ, vòng tay ôm eo hai nàng siết chặt hơn, trêu chọc nói “Có ai như hai nàng không? Suốt ngày chỉ kêu ta đi thu thêm nữ nhân!”
“Thϊế͙p͙ mới không có!” Lục Thanh Huyền lập tức phản bác, nhưng hai gò má bất giác đỏ ửng, bị hắn phát hiện rồi.


Lục Thanh Vân không phản ứng mạnh như muội muội, nàng chỉ mỉm cười nói “Thϊế͙p͙ biết chàng còn có đại sự tại thân, nên thu thêm nữ nhân âu cũng coi như là một phần lực lượng. Hơn nữa nàng ấy còn là một Luyện Đan Sư, sẽ là một cỗ trợ lực lớn!”


Trần An Vĩ nghe vậy lập tức ôm hai nữ chặt hơn, thưởng cho hai nàng một cái hôn, trong lòng đang vô cùng cảm động, những nữ nhân của hắn ai cũng hiểu chuyện như vậy.
“Đa tạ các nàng!”


“Nói ngốc cái gì chứ! Bọn thϊế͙p͙ là thê tử của chàng, đương nhiên phải chăm sóc, hầu hạ chàng rồi!” Lục Thanh Huyền trừng mắt nhìn hắn nói, dù nàng chưa được hắn cầu hôn, nhưng cũng muốn chăm sóc hắn.


Trần An Vĩ mỉm cười nhìn hai nữ, lại thưởng cho hai nữ một nụ hôn. Không biết qua bao lâu, hắn mới lưu luyến tách ra. Hắn lúc này mới nhìn quanh, thì phát hiện Thách Trí Cảnh đang dần tan biến, chứng tỏ là vòng Trí đã kết thúc rồi.


Lục Thanh Vân hai nữ cũng biết điều này, hai nàng đành tạm biệt hắn mà ngự không bay lên, bởi vì nhiệm vụ chủ trì đại hội của hai nàng vẫn cần được hoàn thành.
“Vòng Trí đã kết thúc, sau đây là danh sách những thí sinh đạt đủ điều kiện bước vào vòng kế tiếp!”


Dứt lời nàng tức tốc kết ấn, đôi tay trắng non mảnh mai nhẹ nhàng vũ động, Lưu Ảnh Trận cũng theo đó mà hiện ra một bảng danh sách dài đằng đẵng với thứ tự và số thử thách hoàn thành được liệt kê đầy đủ.


Mà khi danh sách hoàn toàn xuất hiện, đám người được một phen kinh hãi. Cả đám đều tự hỏi “Chất lượng thiên tài năm nay tốt như vậy sao?”


Chỉ trong top 10 mà đã có tới tận hai người hoàn thành tất cả thử thách, 6 người hoàn thành 99 thử thách còn hai người còn lại đạt thành tích lần lượt là 98 và 97. Cao hơn rất nhiều so với những lần đại hội trước.


Hiền nhiên bọn hắn cũng biết quy tắc ẩn của vòng đầu tiên này, bất quá như đã nói, mấy lần trước không hề có ai vượt qua được toàn bộ nên bọn hắn cũng không chú ý tới. Không ngờ lần này lại có hai người vượt qua hết.


Hai người đó không ai khác chính là Trần An Vĩ và …, một người là thiên tài Nguyên Hồn Song Tu, một người là Luyện Đan Sư thiên tài. Cả hai đều nhân tài vạn người có một.
Chợt đám người bỗng chú ý tới một cái tên nằm ở vị trí thứ 3, ngay sau Âu Dương Kỳ Hân một bậc, Chiến Kiều Phong.


Hắn là một thiếu niên trạc tuổi Trần An Vĩ, dáng người dong dỏng cao, cơ bắp cuồn cuộn nhưng lại vô cùng cân đối, toàn thân tỏa ra khí tức hoang dã và cuồng chiến. Lúc này hắn đang hứng thú đánh giá Trần An Vĩ đứng cách đó không xa.


Dù không biết Trần An Vĩ là ai, nhưng hắn cảm nhận được từ trên người tên này có thứ gì đó rất đáng gờm, nó thôi thúc Chiến Ý trong người hắn. Chiến Kiều Phong bây giờ đang rất hận không thể lao vào hắn chiến một trận.


Nhìn thấy tên này sở hữu những đặc điểm trùng khớp với trí nhớ, nhất thời cả Lương Thăng Lộc và Tuyết An đều kinh ngạc, trong đầu tự hỏi “Gia tộc kia xuất thế rồi sao?”
Mà đám người cũng không ngoại lệ, cả đám đang xôn xao tự hỏi “Họ Chiến? Liệu có phải Chiến gia trong truyền thuyết?”


Danh tiếng của Chiến gia thì không cần phải nói, ai cũng đều biết. Đó là gia tộc được sinh ra với mục đích chiến đấu, là một trong những gia tộc mạnh nhất An Nam Tinh Cầu.


An Nam Tinh Cầu có được yên bình như ngày hôm nay, đều là nhờ Chiến gia luôn âm thầm bảo hộ toàn tinh cầu, nếu không chỉ sợ An Nam Tinh Cầu đã bị các thể lực ngoài vũ trụ xâm chiếm rồi.


Trần An Vĩ cũng chú ý tới cái tên này, thân là Thiếu chủ một Nhất Phẩm gia tộc, hắn đương nhiên từng tiếp xúc qua các cổ tịch ghi chép về Chiến gia.


Đối với người thăng cấp bằng chiến đấu như hắn cộng thêm lòng kính trọng, hắn đã muốn gặp tộc nhân của Chiến gia từ lâu, không hề nghĩ tới hôm nay vậy mà được gặp mặt.
“Trần An Vĩ phải không?” Bất chợt bên tai vang lên giọng nói, Trần An Vĩ giật mình quay người ra phía sau, sắc mặt khẽ biến.


“Nhanh như vậy?” Phải biết hắn có trực giác của một Khí Văn Sư, vậy mà không hề phát hiện Chiến Kiều Phong này đã xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào.
Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh “Không biết Kiều Phong huynh tìm ta có chuyện gì?”


Chiến Kiều Phong nhìn thấy biểu hiện bình tĩnh của tên này, trong lòng nhất thời sinh thêm hứng thú, cười lớn một cái nói “Haha, không có gì, chẳng qua tại hạ muốn cùng Trần Thiếu Chủ luận bàn một phen!”


Trần An Vĩ nghe vậy hứng thú nhìn hắn, cũng không nghĩ nhiều lập tức đáp ứng, hắn cầu còn không được a “Được vậy hẹn sau này tái ngộ!”
“Hẹn ngày tái ngộ!” Chiến Kiều Phong cười lớn nói một câu rồi quay lưng bỏ đi.


Sau khi người đã đi khuất, lúc này Ảnh Nhi mới lên tiếng nhắc nhở “Công tử nếu không muốn thất bại quá thảm thì phải nhanh chóng đề thăng Vực của người!”
“Vì sao lại nói vậy?” Trần An Vĩ nghe vậy tò mò hỏi, phải biết nha đầu này trước giờ rất ít khi khen một người như vậy nha.


“Bởi vì bọn hắn sở hữu một loại Vực tối cao.” Ảnh Nhi ngưng trọng gằn từng chữ nói.


“Vực tối cao?” Trần An Vĩ kinh ngạc nhìn nàng, hắn cũng có Vực nên biết nó kinh khủng như thế nào. Nhưng Vực của hắn chỉ mới vừa hình thành, so với các loại vực tồn tại lâu năm như Vực của Chiến gia không khác nào trẻ nhỏ so sánh với người lớn vậy.


Ảnh Nhi gật gật đầu nhỏ, ngưng giọng kể “Chiến Ý là một loại Ý đặc biệt, nó không sinh ra giống như cách các loại Ý khác sinh ra mà nó sinh ra trong quá trình chiến đấu. Kẻ địch càng mạnh, Chiến Ý kích phát càng dữ dội.”


“Cuối cùng sinh ra một loại Vực bá đạo không gì tưởng tượng được. Nó mang tên là…”
------------------------