Vạn Vũ Đế Vương

Chương 80: Yêu nghiệt chiến thiên tài

Như nhận ra mình có chút thất thố, Tuyết An nhanh chóng ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ “Nàng từ đâu có được nó?”


Không chỉ có nàng, mà tất cả nữ nhân của Tuyết Vực Cung có mặt tại Tàng Long Đài đều không thể tin tưởng nhìn lấy Hàn Mộng Nhu, hay nói đúng hơn là nhìn lấy khẩu quyết và thủ ấn của nàng.


“Đó chẳng phải Tuyết Vực Chưởng của Tuyết Vực Cung chúng ta sao?” Tuyết Ca kinh ngạc hỏi. Bởi vì Tuyết Vực Chưởng của các nàng chỉ được truyền trong nội bộ, nên khi nhìn thấy Hàn Mộng Nhu vậy mà thi triển nó, các nàng liền cảm thấy bất ngờ.


“Đúng vậy!” Một vị giai nhân thân khoác bạch sắc y phục bó sát, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo tịch mịch như vầng trăng đêm, trên vòng eo nhỏ nhắn của nàng còn dắt ngang một thanh trường kiếm trắng tinh khắc một khỏa Khuyết Nguyết trên vỏ, nàng là Tuyết Nguyệt, Đệ Ngũ trong số bảy người các nàng.


Nàng cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy một người ngoài như Hàn Mộng Nhu lại có thể thi triển được Tuyết Vực Chưởng, lại còn ở mức thuần thục như vậy. Rồi chợt nhận ra điều gì, Tuyết Nguyệt đưa mắt nhìn cặp tỷ muội song sinh đang đứng cạnh mình.


Môi thơm hé mở, giọng nói trong trẻo êm dịu nhưng hờ hững của nàng vang lên “Hai người các muội từng tiếp xúc với nàng, có biết lý do không?”


Tuyết Nhi và Tuyết Mi nghe được câu hỏi thì nhất thời chột dạ, ánh mắt có chút lảng tránh không dám nhìn chúng nữ, ấp úng trả lời “Bọn muội… chỉ vừa mới tiếp xúc với nàng, cũng… cũng không biết lý do.”


Các nàng đương nhiên biết lý do, nhưng nếu nói ra, chỉ sợ Nhị Cung Chủ sẽ tìm hắn tính sổ a. Các nàng vì lo lắng cho nam nhân mới ấp úng như vậy.


Mấy nữ khác nghe vậy cũng bán tín bán nghi nhìn chằm chằm hai nữ, khiến hai nữ càng luống cuống hơn, bất quá vẫn cố gắng giữ bình thản mà nhìn các vị sư tỷ. Mấy người Tuyết Ca còn nhìn hai nữ thêm một lúc nữa mới chịu dời đi ánh mắt, khiến Tuyết Nhi và Tuyết Mi được một phen khϊế͙p͙ vía.


Nhưng các nàng không hề hay biết, tình cảnh trước mặt rơi vào mắt Tuyết An, khiến nàng khẽ lẩm bẩm “Là từ hắn sao?”


Trở lại tình cảnh trận chiến dưới Tàng Long Đài, mấy nữ ở trên khán đài đã bất ngờ như vậy, thì đương nhiên Tuyết Kỳ ở dưới này cũng bất ngờ không kém, nhưng nàng cũng biết chuyện này không tiện hỏi nhiều.


Vì thế cũng đồng dạng vận Nguyên Lực, kết ấn y hệt Hàn Mộng Nhu, chuẩn bị thi triển Nguyên Thuật Trấn Cung của nàng.
“Tuyết Vực Chưởng!” Như có sự hiểu ý nhau, hai nữ đồng loạt quát lên một tiếng yêu kiều.


Ngay lập tức, vô tận Băng Hệ Nguyên Lực ùa về tụ hội trên tay hai nữ, không chút chần chừ, hai cái Tuyết Vực Chưởng cấp tốc hiện ra lao vào nhau.
Ầm!


Hai cái Tuyết Vực Chưởng như gặp kỳ phùng địch thủ, chúng lao vào nhau không chút dư thừa mà ma sát lẫn nhau, Băng Hệ Nguyên Lực bay tán loạn, không gian nơi va chạm bị chúng làm cho đóng băng toàn bộ.


Không biết qua bao lâu sau, cả hai cái Tuyết Vực Chưởng đồng loạt phát nổ, dư ba vụ nổ quét ngang tứ phía khiến những kẻ có thực lực yếu một chút bị chấn đến hộc máu, những kẻ tu vi cao hơn thì vô thức cảm thấy lạnh.


Chúng cường giả trên khán đài thấy cảnh này cũng không bất ngờ nữa, bởi vì bọn hắn nhìn thấy quá nhiều điều bất ngờ trong cùng một ngày rồi.


Sau khi vụ nổ tản đi, thứ đám người nhìn thấy là một vùng không gian bị băng hàn lạnh lẽo che phủ, Tàng Long Đài cũng không thoát khỏi số phận, bất quá lúc này có hai nữ nhân đang có chút chật vật đứng đó.


Hiển nhiên dư ba vụ nổ đánh vào khiến hai nữ cũng bị ảnh hưởng không ít, hai nữ không trực tiếp ngất đi đã là kiên cường.


Hàn Mộng Nhu do liên tục điều động Nguyên Lực, Nguyên Lực trong người nàng cũng đã cạn kiệt sau khi thi triển Tuyết Vực Chưởng. Tuyết Kỳ sau khi đón đỡ hai đòn tấn công của Hàn Mộng Nhu, kiện Kim Băng Chiến Giáp trên người cũng đã quá tải, vì thế khi bị dư ba vụ nổ quét trúng, nàng cũng đã chịu đau đớn không ít.


Khóe môi nhỏ rỉ máu, thân thể chật vật cùng y phục có chút rách rưới, nhìn hai nữ lúc này yếu nhược tới nỗi ai thấy cũng thương. Trần An Vĩ cũng như vậy, ngay khi thấy hai nữ bị thương, hắn đã không nhịn được muốn lao xuống dưới.


Nhưng nhận thấy ánh mắt của Hàn Mộng Nhu, hắn cũng biết mình không tiện, vì thế đành nín nhịn mà ngồi trên khán đài.
“Lại hòa sao?” Nhìn thấy tình cảnh này, chúng cường giả vô thức hỏi một câu, hiển nhiên tình cảnh trước mặt khiến bọn hắn nhớ tới trận đấu giữa hai tỷ muội song sinh kia.


“Không!” Lương gia chủ ngồi ở một bên quan sát, lúc này mới lên tiếng “Trận này Hàn Mộng Nhu thắng!”
“Sao Lương gia chủ nói vậy?” Lục Bảo Hành cùng các vị cường giả khác lên tiếng, không phải hai nữ vẫn chưa ra khỏi sàn đấu sao? Sao lại nói Hàn Mộng Nhu thắng?


Không đợi Lương gia chủ trả lời, dưới Tàng Long Đài đã vang lên giọng nói êm tai trong trẻo của nữ nhân “Ta nhận thua!”
Câu nói vang lên khiến đám người quay lại nhìn, đồng thời cũng tự hỏi vì sao lại nhận thua? Hai người các ngươi rõ ràng là đang hòa nhau có được không?


Tuyết Kỳ không để ý tới suy nghĩ đám người, nàng đang định quay lưng rời khỏi Tàng Long Đài, thì bất chợt bên tai lại vang lên âm thanh thắc mắc của nữ nhân. “Tại sao?”


“Không vì sao cả! Thua chính là thua!” Tuyết Kỳ cũng không quay lưng lại mà trả lời một câu rồi bước xuống đấu trường, vừa đi nàng vừa cười khổ.


Nàng thực sự đã thua, tu vi nàng cao hơn Hàn Mộng Nhu, lại sử dụng hai kiện pháp bảo đạt tới Linh cấp Trung phẩm trợ chiến, thế nhưng vẫn chỉ đánh hòa với nàng ấy, thì không thua chứ là gì?


Thử nghĩ nếu Hàn Mộng Nhu cũng được trang bị như nàng, tu vi như nàng thì nàng làm sao có thể đánh hòa? Càng đừng nói là chiến thắng.
“Nữ nhân bên cạnh hắn quả thực rất mạnh!” Trong đầu thầm nghĩ một câu, trong lòng quyết định phải tiếp tục tu luyện. Nàng không muốn thua kém những nữ nhân của hắn.


Nàng muốn hắn biết nàng không phải người dễ dãi, muốn thu là có thể thu. Hừ, dám mạnh miệng tuyên bố nàng không thể thoát khỏi tay hắn ư? Để xem, ai sợ ai chứ?
Chiến ý hừng hực trong đáy mắt, nàng liếc nhìn Hàn Mộng Nhu một cái nữa rồi trở về bên cạnh các tỷ muội.


Hàn Mộng Nhu cũng không hỏi nhiều, nàng bước xuống khỏi Tàng Long Đài, mặc dù chiến thắng nhưng nàng lại không cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại còn có chút ân hận và lo lắng.


Bởi vì nam nhân của nàng đã dặn không được sử dụng Tuyết Vực Chưởng khi có mặt người của Tuyết Vực Cung, nhưng trong trận chiến lúc nãy, nàng gần như không làm được gì lớp phòng thủ của Tuyết Kỳ, vì vậy mới mạo hiểm dùng Tuyết Vực Chưởng đối kháng với nàng.


“Sao thế bảo bối?” Nhận thấy nữ nhân của mình tâm trạng không vui, Trần An Vĩ ôm lấy thân thể thon thả của nàng mà hỏi.
“Thϊế͙p͙… thϊế͙p͙ lỡ làm trái lời chàng rồi…” Hàn Mộng Nhu nghe nam nhân hỏi thì tâm trạng khẽ rung lên một cái, ấp úng trả lời. Nàng sợ hắn giận nên càng nói càng nhỏ đi.


Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của nàng thì hôn nàng một cái trấn an, dịu dàng nói “Không sao đâu mà, đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy!”


Hắn đương nhiên biết Hàn Mộng Nhu lúc đó cũng bất đặc dĩ phải thi triển Tuyết Vực Chưởng, bởi vì lớp phòng thủ mà Kim Băng Chiến Giáp mang lại thực sự quá mạnh mẽ, dù là sự kết hợp giữa 3 loại Nguyên Lực Thuộc Tính cũng chỉ miễn cường phá được nó.


“Nhưng mà… còn Tuyết Vực Cung thì sao?” Hàn Mộng Nhu lo lắng hỏi.
“Đừng lo, mọi chuyện đã có phu quân nàng lo liệu!” Trần An Vĩ lại hôn nàng thêm một cái trấn an.


Hàn Mộng Nhu nghe vậy mỉm cười, nàng biết nam nhân của nàng có cách giải quyết mà. Dường như chỉ cần hắn ra tay, mọi chuyện đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.


Ở phía bên này, các vị cường giả vẫn còn mộng bức vì hành động của Tuyết Kỳ, hận không thể hỏi nàng vì sao lại làm vậy, cuối cùng chỉ đành nhìn lấy Lương gia chủ.


Lương Thăng Lộc thấy cảnh này thì thở dài, các người làm chủ một thể lực mà lại để ý chút gì sao? Nhưng cũng trả lời “Sở dĩ Tuyết Kỳ nhận thua là bởi vì lòng tự tôn của nàng không cho phép nàng tiếp tục chiến đấu!”


“Các người có nhận thấy, trước khi trận đấu bắt đầu, tu vi của Tuyết Kỳ vốn là Ngũ Tinh Nguyên Vương không?”
Chúng cường giả lúc này mới ngẩn người, suy nghĩ lại tình cảnh trước đó, đồng loạt gật đầu lia lịa, chợt có người nhận ra điều gì, liền nói.


“Ý của Lương gia chủ là, Tuyết Kỳ vốn có tu vi cao hơn nhưng lại muốn chiến một trận công bằng với Hàn Mộng Nhu nên mới áp chế tu vi?”


“Sau đó cảm thấy mình vậy mà không thể thắng được một người tu vi thấp hơn mình lại không có Pháp Bảo Phòng Ngự như Hàn Mộng Nhu, không cho phép mình tiếp tục chiến nữa nên mới nhận thua?”


“Chính xác!” Lương Thăng Lộc nghe được người kia nói, nhẹ gật đầu. Lúc này chúng cường giả mới hiểu ra, trong lòng âm thầm cảm thấy hổ thẹn vì mình không nhìn ra điều đơn giản như vậy.


Phía bên này, Trần An Vĩ sau khi trấn an thê tử, trong lòng lại trở nên trầm tư. Thực ra, từ khi Hàn Mộng Nhu sử dụng Tuyết Vực Chưởng, Tuyết An đã liên lạc với hắn, bảo là có chuyện muốn nói.
Giọng điệu lúc đó của nàng không giống như đang có ý gây khó dễ, mà ngược lại còn có chút cầu khẩn.


Hắn đã rất bất ngờ khi nhìn thấy nàng vậy mà không phản ứng gì khi Hàn Mộng Nhu sử dụng Nguyên Thuật Trấn Cung của nàng. Thông thường những thế lực lớn đều sẽ muốn Nguyên Thuật của mình là đặc hữu mà.


Chính vì thế hắn càng tò mò không biết việc nàng muốn nói là gì. Liệu sẽ liên quan tới thân phận Khí Văn Sư của hắn sao?


Đang suy nghĩ thì chợt bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc của Nhạc phụ đại nhân “Trận đấu tiếp theo! Trần gia Thiếu chủ – Trần An Vĩ đối chiến với Thiếu chủ Chiến gia – Chiến Kiều Phong!”
Trần An Vĩ nghe thấy cái tên Chiến Kiều Phong, khóe miệng khẽ nhếch “Thú vị!” rồi nhanh chóng phi thân lên đấu trường.


“Thật không ngờ, chúng ta đã rất nhanh gặp lại như vậy!” Ngay khi Trần An Vĩ vừa bước lên đấu trường, thì một thân ảnh thiếu niên cũng vừa lúc xuất hiện, mở miệng cười nói.


Thiếu niên có một vẻ bề ngoài cực kì bắt mắt với mái tóc đỏ rực như lửa, thân trên cởi trần chỉ khoác một chiếc áo khoác ngắn cũng là màu đỏ, cùng cái quần dài và đôi giày cũng đồng dạng là màu đỏ của lửa.


Thiếu niên đem lại cho người bên cạnh cảm giác nhiệt huyết như sôi trào, thậm chí là hơi cà lơ phất phơ khi lúc nào cũng nhiệt tình quá mức. Nhưng đừng vì vậy mà xem nhẹ chiến lực của hắn.


Bởi vì hắn chính là Thiếu chủ của gia tộc thực hiện nhiệm vụ bảo vệ An Nam Tinh Cầu – Chiến gia. Chiến tích của Chiến gia không ai trên An Nam Tinh Cầu là không biết, vì thế Thiếu chủ của bọn hắn sẽ tầm thường sao?


Không hề, tuổi trẻ đã luyện được Chiến Ý thì không ai lại tầm thường. Mà thôi, không tiếp tục dông dài, vị thiếu niên trước mặt Trần An Vĩ chính là đối thủ của hắn ở trận này – Chiến Kiều Phong!


“Ta cũng thật không ngờ!” Trần An Vĩ cũng cười sảng khoái nói. Hắn có thể cảm nhận từ Chiến Kiều Phong một cỗ năng lượng nhiệt huyết vô cùng vô tận, khiến người bên cạnh vô thức cảm thấy hào hứng theo.


Chính hắn cũng bị cỗ năng lượng kia ảnh hưởng, nên lúc này đây hắn cực kì mong chờ trận chiến với Chiến Kiều Phong này.


Bầu không khí dưới sàn đâu sôi sục bao nhiêu thì trên khán đài cũng sôi sục không kém, chúng cường giả ai nấy đều rất quan tâm tới trận chiến này. Bởi lẽ nó là trận đấu giữa một vị yêu nghiệt trong lốt một phế vật, với một vị Thiếu chủ của một trong những gia tộc hùng mạnh nhất trong lịch sử.


“Trận này đặc sắc nha!” Thiên Mị Tông Chủ cười khanh khách nhìn lấy hai vị thiếu niên dưới sàn đầu, cảm thán một câu.
“Đúng là như vậy! Bất quá các người nghĩ ai sẽ là người chiến thắng?” Lương gia chủ cũng nói một câu.


“Ta nghĩ Chiến Kiều Phong khả năng sẽ thắng. Mặc dù chúng ta đều biết những chiến tích của Trần An Vĩ nhưng Chiến Kiều Phong cũng không phải dạng vừa.”


“Từ nhỏ tiểu tử đó đã sớm theo chân phụ thân ra tiền tuyến, đã sớm lĩnh ngộ Chiến Ý, một trong những loại Ý khó thành thục nhất.” Một vị cường giả cũng được cho là hiểu biết nói.


“Cho dù là vậy, nhưng nếu xét về thiên phú và ngộ tính, thì sợ rằng Chiến Kiều Phong phải thua xa!” Lương gia chủ lại là người có ý kiến trái chiều.


“Các vị đừng quên, hắn từng bị Huyết Hải Môn lấy mất Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm, phải mang danh phế vật nhiều năm, tới bây giờ xuất hiện lại là một thân Nhị Tinh Nguyên Vương, Hồn Tu cũng có thành tựu, hơn nữa còn tinh thông nhiều loại Nguyên Thuật và Nguyên Lực Thuộc Tính khác nhau.”


Chúng cường giả nghe vậy thì gật đầu, bọn hắn cũng khó nói trước ai sẽ chiến thắng.
Một người là Thiếu Chủ Chiến gia, từ nhỏ đã quen với chiến đấu, luyện được Chiến Ý, chuyên gia vượt cấp.


Một người là Thiếu Chủ Trần gia, từng chịu ô danh phế vật, chỉ trong thời gian ngắn một đường tu luyện trở lại không chỉ Nguyên Tu mà Hồn Tu cũng đạt thành tựu nhất định, ngoài ra còn tinh thông nhiều loại Nguyên Thuật khác nhau.


Lương Gia Bảo đứng một bên nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, ánh mắt lấp lóe nhìn lấy vị thiếu niên luôn tỏa sáng từ lúc Cửu Long Hội diễn ra tới bây giờ.
“Hắn thật sự yêu nghiệt như vậy sao?” Hắn tự hỏi.


Thân là Thiếu Chủ của Lương gia, gia tộc quản lý chi nhánh Vạn Bảo Hội tại tinh cầu này, số lượng tu sĩ hắn gặp mỗi ngày là không hề ít, tiểu nhân có, cường giả có, hèn nhát dũng cảm cao thấp to nhỏ bất kì ai, bất kì chủng tộc nào hắn đều đã gặp qua.


Nhưng để mà nói về chiến tích hiển hách như Trần An Vĩ thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Lúc này đây, sắp được chứng kiến hắn chiến đấu với Thiếu Chủ Chiến gia, Lương Gia Bảo không nhịn được mà cảm thấy hứng thú.


Tuyết An cũng có cảm xúc tương tự, thậm chí là kinh ngạc hơn. Người khác có thể không biết, nhưng nàng biết thực lực hắn không chỉ có thế.


Lần đầu tiên gặp tên nam nhân kia, nàng cứ nghĩ rằng hắn là Thiếu Chủ một Nhất phẩm gia tộc, thì những thành tựu hắn đạt được bây giờ cũng là bình thường thôi.


Duy chỉ có thân phận Khí Văn Sư của hắn là khiến nàng bất ngờ, bởi vì theo cổ tịch nàng tìm hiểu, trở thành Khí Văn Sư không dễ dàng. Nó không chỉ đòi hỏi Hồn Lực bẩm sinh phải cường đại, mà còn đòi hỏi sự kiên trì và nỗ lực gấp nhiều lần người thường.


Vì vậy mà nhìn thấy hắn có thể đạt thành tựu Khí Văn Sư cao như vậy, nàng vô cùng kinh ngạc. Tới ngày hôm nay lại nghe được quá khứ của hắn, trong lòng nàng lại vô thức nổi lên cảm giác tò mò.


Nàng nhìn chằm chằm lấy thân ảnh vị thiếu niên kia, khóe môi hé mở, lẩm bẩm một câu nói nhỏ “Hắn đã phải nỗ lực như thế nào?”
Trần gia chủ nghe mọi người ca ngợi nhi tử của mình nhất thời phổng cả mũi, cười không khép được mồm.


Mấy nữ Lục Thanh Vân ở bên này nghe mọi người bàn tán về nam nhân nhà mình, khỏe miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ, trong lòng càng là không khỏi dâng lên cảm giác tự hào, xuýt chút không nhịn được mà hét lên cho tất cả mọi người biết đó là nam nhân của các nàng.


Trong lúc ở trên khán đài bàn luân sôi nổi về trận chiến giữa hai người thì ở dưới này, Trần An Vĩ và Chiến Kiều Phong đồng loạt hưng phấn, hô lên một tiếng “Toàn lực đi!”
Rồi cả hai nhanh chóng điều động Nguyên Lực và lao vào nhau.
Trận chiến giữa hai tuyệt đỉnh thiên tài…


Chính thức bắt đầu!
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK:
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành


Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花