Vạn Vũ Đế Vương

Chương 90: Người thần bí

Tại một vùng tinh không xa xôi nào đó, nơi đây tràn ngập những dòng Thời Gian Chi Lực và Không Gian Chi Lực bay tán loạn, chúng điên cùng hòa quyện vào nhau, tạo ra vô vàn vùng Không Thời Loạn Lưu bay khắp không gian.


Nơi đây hỏa diễm bùng cháy, lôi đình chớp động, cuồng phong rít gào, hàn băng lạnh lẽo, các loại thiên tai liên tục giáng xuống tàn phá mọi thứ trên đường đi của nó.


Không có bất kì thứ gì tồn tại được tại không gian này, nhưng ngươi sẽ bất ngờ khi nhìn thấy một thân ảnh nam tử đang ngồi xếp bằng, xung quanh hắn bay lượn hư ảnh một tôn Long Tộc, trên thân bao phủ bởi thập sắc vảy lân.


Nếu Trần An Vĩ có mặt tại nơi này, hắn sẽ kinh ngạc phát hiện ra, hư ảnh Long Tộc kia rất giống với vị Hỗn Thế Nguyên Long mà hắn đã gặp dưới Cửu Long Tuyền. Không biết là có quan hệ gì.


Nhưng hắn sẽ càng kinh ngạc hơn khi mà tên nam tử này là một trong số những người quen của hắn, một người mà hắn rất thân thiết.


Lúc này đây, dường như cảm nhận được điều gì, nam tử đột nhiên mở mắt, khiến hư ảnh Long Tộc cũng quay đầu nhìn về một phía. Hắn phóng tầm mắt của mình đi đến một nơi xa xăm.


Nơi có một đám nữ nhân đang quây quần bên một thiếu niên chìm trong hai luồng khí tức một đen kịch và một hoàng kim. Nhìn thấy tình cảnh này, nam tử khẽ mỉm cười, phất tay một cái.


Lập tức một dòng lực lượng hoàng kim sắc từ tay hắn tuôn ra, nó nhanh chóng xuyên toa hư không, để tìm đến vị trí của Trần An Vĩ. Nó vô thanh vô tức tiến vào cơ thể hắn, mà chúng nữ ở bên cạnh không ai hay biết, kể cả những cường giả Nguyên Tông cảnh có mặt tại nơi này cũng không hề biết tới luồng lực lượng kia.


Mà sau khi hắn phất tay, thân ảnh của hắn cùng hư ảnh Long Tộc kia cũng mờ dần rồi biến mất, trong không gian vẫn vang vọng tiếng nói lẩm bẩm mà chỉ chính hắn có thể nghe được “Đừng làm ta thất vọng, đội trưởng!”

Trở lại tình hình bên trong tiềm thức Trần An Vĩ…


Như đã nói, Sát Vực và Chiến Vực từ người Chấp Niệm khóa chặt lấy thân thể Trần An Vĩ, khiến hắn không thể động lấy một ngón tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chấp Niệm lao tới với quyền kình đen kịch trên tay.


Tưởng chừng như hắn sắp bị kết liễu bởi quyền kình kia, thì chợt từ trong không gian, một dòng lực lượng hoàng kim sắc bay thẳng vào người hắn.
Thần kì là ở chỗ, dòng lực lượng hoàng kim sắc kia sau khi tiến vào cơ thể Trần An Vĩ, nó lập tức kích phát khỏa Hỗn Thế Nguyên Long Tâm bên trong hắn.
Răng! Rắc!


Ngay sau đó, một cỗ khí tức hùng mạnh từ bên trong Trần An Vĩ bùng phát, nó phá tan hai loại Vực của Chấp Niệm, không chỉ vậy cỗ lực lượng kia còn quét tới vị trí của nó, khiến thân thể nó lập tức cứng đờ.


Mà khi cảm nhận được cỗ khí tức này, Ảnh Nhi dường như nhận ra điều gì, nàng bất giác nhìn về một phía, miệng nhỏ lẩm bẩm “Là ngài sao?”


Trần An Vĩ không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra, dường như cỗ khí tức kia đã bị che giấu khỏi nhận thức của hắn. Hắn chỉ biết rằng Chấp Niệm bỗng dưng lại không hành động nữa, dường như ông trời cũng giúp hắn.


Đùa thôi, với trí thông minh của hắn mà còn không biết có người ra tay giúp hắn thì Trần An Vĩ không xứng đáng là nhân vật chính của Vạn Vũ Đế Vương đâu.


Bất quá, hiện tại hắn cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ tới vấn đề đó. Bởi vì Trần An Vĩ nhìn thấy Chấp Niệm chỉ bất động một lúc, sau đó dường như đã thoát khỏi sự khống chế kia mà lại đang điều động Nguyên Lực lao về phía hắn.


Trần An Vĩ cũng không tốn thời gian, hắn lập tức kích hoạt Viễn Siêu Thánh Văn và Kim Cang Thánh Văn, điều động Thánh Văn Chi Lực – một trong năm loại lực lượng để kích hoạt Đế Vương Lực.


Kim Cang Thánh Văn khi được kích hoạt, lập tức hòa nhập vào người Trần An Vĩ, khiến hắn to lớn hơn một chút, cơ bắp nổi cộm gân guốc tràn đầy sinh lực, khi thế hừng hực như hồng.


Cùng với đó, Minh Văn, Tốc Văn, Hộ Văn toàn diện kích hoạt. Mà Viễn Siêu Thánh Văn đảm nhiệm vai trò cường hóa sức mạnh cho toàn bộ chúng, khiến công năng đặc hữu của chúng nó được nâng lên một tầm cao mới.


Sát Chiến Thống Vạn Quân Sư cũng được kích hoạt, Sát Ý cùng Chiến Ý một lần nữa hội tụ, đem tu vi của hắn cấp tốc nâng lên tầm cao mới.


Trần An Vĩ lại động lấy ý niệm, không gian bên cạnh hắn chợt xuất hiện một mẩu băng nhỏ xíu màu thanh sắc, rất nhanh sau đó nó đã bị một ngọn hỏa diễm cũng là thanh sắc bao trùm.


Rất nhanh sau đó, nó đã hoàn toàn bao bọc lấy viên băng bên trong, rồi sau đó chính ngọn hỏa diễm kia lại bị mẩu băng đóng băng bao bọc vào bên trong. Cứ liên tục như vậy, như một vòng luân hồi. Nó chính là bản thể của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm.


Sau khi được triệu hoán, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm không ngừng tuôn ra Băng Hỏa Nguyên Lực của mình, trợ giúp cho chủ nhân.
Grao!!! Ó!!!
Không biết từ khi nào, sau lưng Trần An Vĩ đã xuất hiện hư ảnh Tứ Long tương ứng Hồng Hỏa Long, Lam Băng Long, Thiết Thổ Long và Huyền Mộc Long.


Cùng với đó là bốn tôn Phượng Hoàng được tạo ra từ Hoàng Hỏa Vạn Thú Chưởng. À không, nên gọi nó là Thập Nguyên Vạn Thú Chưởng thì hơn.
Thập Nguyên Vạn Thú Chưởng là một bộ Nguyên Thuật đạt tới Linh cấp Trung phẩm mà hắn dựa theo Nguyên Thuật Trận Tộc của Trần gia mà cải tiến.


Trước đó hắn đã dùng Lam Băng Nguyên Lực triệu hoán ra hư ảnh Băng Phượng Hoàng, nên việc cải tiến Hoàng Hỏa Vạn Thú Chưởng để nó có thể triệu hoán ra toàn bộ hư ảnh Phượng Hoàng với đầy đủ các loại Nguyên Lực Thuộc Tính cũng không quá khó.


Chính vì thế mà Thập Nguyên Vạn Thú Chưởng ra đời.
Nhẹ nhàng cử động cơ thể tràn trề sức mạnh của mình, Trần An Vĩ nở nụ cười tự tin, nhìn lấy thân ảnh của chính mình đang bị vô tận Chiến Ý cùng Sát Ý bao phủ kia, miệng nói “Trận chiến thực sự… bây giờ mới bắt đầu!”


Mà ở phía đối diện, Chấp Niệm cũng đồng dạng thi triển toàn bộ chiêu thức y hệt như Trần An Vĩ.
“Lên đi!”
Cả hai đồng loạt gầm lên, rồi nhanh chóng lao vào nhau.


Trong lúc Trần An Vĩ tiếp tục trận chiến Vượt Chấp Niệm, thì ở bên ngoài An Nam Tinh Cầu đã và đang có những chuyển biến cực kì to lớn.


Đầu tiên, việc Trần An Vĩ trong Bách Long Hội Tụ có thể đánh ngang tay với khôi lỗi Bán Bộ Nguyên Tông cảnh, tỷ thí thắng Thiếu Chủ gia tộc dòng dõi đại tướng như Chiến gia sau cùng lại là đoạt Quán Quân Bách Long Hội Tụ.


Sự việc trên khiến cho Lục – Trần hai nhà vô cùng phấn khởi, mà các gia tộc dưới trướng càng là vui mừng không kém, đồng thời cũng khiến vô số cường giả và thế lực quan chiến lúc đó không ngừng bị kinh ngạc.


Thứ hai là việc Hàn gia chủ Hàn Vô Lĩnh bị Thiếu chủ Trần An Vĩ của Trần gia một kích giết chết đã gây ra chấn động mạnh cho toàn bộ tinh cầu.


Ngay cả những đại lục xa xôi như Hắc Nguyên Đại Lục và Lãnh Hàn Đại Lục cũng loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng bàn luận về chiến tích lấy Nguyên Vương diệt Nguyên Tông của hắn


Ba đại lục còn lại như Hành Thiên Đại Lục, Hùng Cường Đại Lục và sân nhà Nhật Nguyệt Đại Lục thì khỏi nói, vì ở gần nhau nên thông tin lưu thông cực kì tốt. Chỉ cần lúc này có bất kì ai nói hắn có tin tức mới nhất, là sẽ lập tức hốt được một đống lớn Nguyên Thạch về dùng dần.


Cơn sốt chưa kịp lắng xuống, thì một tin động trời khác lại tiếp tục được truyền về. Cũng vẫn là về nhân vật chính của chúng ta, lần này hắn lấy tu vi không thể đo đếm, hình thành hai loại lực lượng hoàn toàn xa lạ, một kích diệt sát hai vị Trưởng lão của Huyết Hải Môn.


Trong tình cảnh đó, Huyết Hải Môn đương nhiên muốn kéo đến Nhật Nguyệt Đại Lục hỏi tội Trần An Vĩ, bất quá cùng lúc thiệt hại hai vị cường giả cấp cao khiến thực lực tổng thể bị suy giảm trầm trọng.


Mà Môn Chủ lại không thể rời khỏi tông môn nếu không muốn Huyết Hải Môn toàn diệt. Vì thế lúc này bọn chúng đang tạm thời án binh bất động, không ai biết bọn chúng sẽ làm những gì.


Chính vì những điều kể trên mà nếu Trần An Vĩ kiểm tra Nguyệt Ảnh Quầy lúc này, hắn sẽ kinh ngạc tột độ khi nhìn thấy Nguyệt Ảnh Tệ của hắn đang tăng lên với tốc độ chóng mặt.


Thấm thoắt đã nửa tháng thời gian trôi qua, Nhật Nguyệt Đại Lục lúc này dưới sự hợp tác của Lục gia và Trần gia, tất cả Nhị Phẩm gia tộc dưới trướng Hàn gia đều có hai sự lựa chọn. Một là quy phục, hai đương nhiên là chết.


Với bản tính hung tàn không coi ai ra gì của Hàn gia, thì đương nhiên dưới trướng cũng không thể có ai tốt hơn, vì thế cả bọn đều kiên cường kháng nghị.


Nhưng thứ bọn hắn đang đối mặt chính là hai Nhất Phẩm gia tộc, dưới thế công mãnh liệt của Lục gia và Trần gia, rất nhanh “đám tàn quân” đã bị dọn sạch sẽ.


Nhờ đó mà Nhật Nguyệt Đại Lục lúc này người người rộn ràng, nhà nhà rộn ràng. Với số lượng phàm nhân chiếm hơn hai phần ba tổng dân số cả đại lục, thì việc phải đối mặt với Hàn gia lãnh khốc vô tình và các thế lực dưới trướng chẳng khác nào địa ngục trần gian đối với bọn họ.


Nên giờ đây, khi đám ung nhọt đã được loại bộ khiến ai nấy cũng đều cực kì vui vẻ.
Nhưng nói vậy không có nghĩa tất cả đều vui. Điển hình là tại Lục gia lúc này…


“Chàng vẫn chưa tỉnh lại sao?” một giọng nói trầm ấm dịu dàng của nữ nhân vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch của căn phòng.
“Vẫn chưa!” Một nữ nhân khác thân mặc cung trang màu hồng sắc bó sát, mái tóc dài được nàng tết thành hai bím tóc hai bên, nhìn qua rất xinh xắn và dễ thương a.


Nghe câu trả lời của nàng, những nữ nhân trong căn phòng kia đồng loạt thở dài. Kể từ cái ngày hắn diệt sát Hàn Vô Lĩnh và hai tên Trưởng lão của Huyết Hải Môn, hắn vẫn luôn hôn mê không tỉnh.


Mặc dù tình trạng hiện tại của hắn đã không còn nguy hiểm như lúc trước, nhưng các nàng là thê tử của hắn, các nàng yêu hắn còn hơn mạng sống của chính mình, làm sao mà không lo cho được?


“Tuyết Ca tỷ tỷ, tình hình của chàng không khá hơn tí nào sao?” Chợt một nữ nhân khác trên thân mặc thanh y bó sát, khí chất thanh mát êm dịu như hoa nhài tiến lại gần hỏi.


Đi cạnh nàng còn có một nữ nhân giống nàng như đúc, trên thân cũng khoác cung trang màu thanh sắc y hệt nữ nhân vừa rồi, ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn lấy thân ảnh nam nhân trên chiếc giường nệm kia.
Các nàng không ai khác chính là Thất Tinh Tuyết Liên Đệ Lục – Tuyết Mi và Đệ Thất – Tuyết Nhi.


Sau khi Bách Long Hội Tụ kết thúc, nhìn thấy thảm trạng của Trần An Vĩ, hai nữ không nhịn được mà đã nài nỉ Nhị Cung Chủ Tuyết An cho phép mình được ở lại chăm sóc hắn.


Sau một phen thuyết phục đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng Nhị Cung Chủ Tuyết An cũng cho phép. Nàng còn để lại cả Tuyết Ca lại để tiện cho việc điều trị của Trần An Vĩ.


Không phải Tuyết An có ý gì với hắn, mà chỉ đơn giản là giúp hắn nhanh chóng hồi phục để hắn có thể giúp nàng như đã nói mà thôi. Dù sao thì nàng cũng không muốn tỷ tỷ mình bị kẹt trong Trận Pháp kia quá lâu.


Tuyết Ca lúc này đang nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh giường bệnh của Trần An Vĩ, cần mẫn lau đi từng giọt mồ hôi trên trán hắn, nghe sư muội mình hỏi thì nàng chỉ nhẹ gật đầu, bộ dạng nhu thuận hệt như một tiểu thê tử toàn tâm toàn ý chăm lo cho phu quân mình.


Chúng nữ còn đang muốn tiếp tục hỏi chuyện, thì bất chợt Tuyết Ca hét lên một tiếng, giọng điệu lắp bắp cùng gương mặt khó tin nhìn lấy thân ảnh nam nhân kia “Hắn… hắn tỉnh rồi!”


Chúng nữ nghe thấy tiếng hét của nàng liền lập tức chạy tới, lại nghe thấy câu nói tiếp theo của nàng thì lập tức kinh ngạc rồi chợt trở nên vui vẻ, bởi vì các nàng rõ ràng nhìn thấy ngón tay hắn động đậy, cùng mi mắt khẽ lay động.


“Phu quân!” Mấy nữ đồng loạt cất tiếng gọi, như thể muốn tiếp thêm động lực cho hắn mau chóng tỉnh dậy.

Trở lại với tình hình bên trong tiềm thức…


Trần An Vĩ sau khi thoát khỏi khống chế từ hai loại Vực, lại được sự bảo vệ từ một loại Vực thần bí, hắn không quá khó khăn để diệt đi chấp niệm hai kiếp của bản thân.


Lúc này đây, hắn đang tiến vào nơi được gọi là không gian tiềm thức của chính bản thân mình. Sau một căn đường hầm trắng xóa, cuối cùng hắn cũng đặt chân được vào bên trong.
“Nơi này…” Ngay khi bước vào bên trong, Trần An Vĩ lập tức kinh ngạc vì khung cảnh nơi đây.


Chỉ thấy nó là một không gian vô cùng rộng lớn với vô vàn khối cầu trong suốt nằm rải rác khắp nơi. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là bên trong từng khối cầu, lại chính là lưu giữ những kỷ niệm từ lớn tới nhỏ của hắn.


Có những lần hắn lần đầu gặp chúng nữ, có cả những lần hắn cùng chúng nữ ân ái, cũng có cả những ký ức của kiếp trước. Vui có, buồn có, hận thù có, ăn năn cũng có, đủ các loại cảm xúc và ký ức mà hắn từng trải qua, nơi này đều có.


Chợt, Trần An Vĩ bỗng chú ý tới một khối cầu nằm ở trung tâm, nó có kích thước lớn hơn rất rất nhiều so với tất cả những khổi cầu khác cộng lại, hay nói đúng hơn, nó là một phiến lục địa.


Bên trong nó không chưa bất kì ký ức nào của hắn, mà nó ẩn chứa một khung cảnh. Một khung cảnh nơi có các nữ nhân oanh oanh yến yến cười đùa vui vẻ vô cùng. Mà dường như cảm nhận được có người nhìn mình, chúng nữ cũng ngoảnh mặt lại, mỉm cười với hắn.


Rồi Trần An Vĩ lại chú ý tới từng khối cầu đen kịch nằm xung quanh phiến lục địa kia, bên trong nó, hắn cảm nhận được một cỗ sát cỡ nồng đậm, nhưng khiến hắn bất ngờ chính là tất cả chúng lại như đang bảo vệ lấy phiến lục đia kia, không để bất kì điều tiêu cực nào tiếp cận nó.


“Đó là gì?” Trần An Vĩ lẩm bẩm, nhìn phiến lục địa kia hắn có cảm giác đó chính là điều bản thân mong muốn nhất, còn những khối cầu đen kịch ẩn chứa sát cơ nồng đậm kia chính là những việc hắn sẽ làm để bảo vệ nó.


“Đó là lý tưởng của công tử, là mong muốn trong cả hai kiếp sống của mình, nó là thứ đã thôi thúc công tử nỗ lực hằng ngày!” Ảnh Nhi nhanh chóng cho ra kết luận.
Trần An Vĩ gật đầu, chợt bên tai văng vẳng tiếng gọi thân thuộc mà đã lâu hắn chưa từng được nghe.
“Phu quân ơi!”


Tiếng gọi êm ái dịu dàng của nữ nhân liên tục vang lên trong đầu hắn, khiến hắn lập tức nhìn về phiến đại lục kia, tưởng rằng chính là các nàng gọi hắn, nhưng không phải, những nữ nhân trong đó chỉ nhìn hắn mỉm cười mà không hề nói gì.


“Là các nàng! Bất quá… các nàng ở đâu?” Trần An Vĩ nhanh chóng nhận ra âm thanh kia là từ những thê tử của hắn, nhưng dù hắn có cố tìm như thế nào vẫn vô pháp tìm ra.


“Đương nhiên là ở thế giới thực, công tử đã ở trong này hơn nửa tháng thời gian rồi đó biết không?” Ảnh Nhi trừng mắt nhìn tên nam nhân đang bối rối trước mặt.


Tên này cứ động tới nữ nhân là chỉ có hai biểu tình, một là điên cuồng như hoang thú, hai là bối rối thiếu quyết đoán như một con tiểu thú vậy.
Không có nàng nhắc nhở chắc chắn hắn sẽ đi tìm cả ngày trong không gian tiềm thức của chính hắn.


“Lâu như vậy?” Trần An Vĩ nghe vậy thì giật mình, ở đây không có bất kì dòng Thời Gian Chi Lực nào, nên hắn không hề cảm thấy thời gian trôi đi, vậy mà đã ở trong này tận nửa tháng thời gian?
“Vậy ta phải rời khỏi đây thôi!” Trần An Vĩ nói, rồi lại bối rối tập hai, bởi vì hắn không biết cách ra nha.


“Dùng ý niệm!” Ảnh Nhi trừng mắt nhìn hắn nói.
“Hắc hắc!” Trần An Vĩ sau khi nhận được câu trả lời lập tức dùng ý niệm câu thông không gian tiềm thức, một thông đạo lập tức hiện ra hút hắn vào.


Ý thức trở lại thân thể, mí mắt khẽ động, Trần An Vĩ mở lấy đôi mắt đã nhắm hơn nửa tháng thời gian của mình. Đập vào mắt hắn chính là…
-------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!


Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK:
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花