Vạn Vũ Đế Vương

Chương 95: Gia gia khỏe rồi!

Lương Gia Quỳnh vô thức nhớ lại tên nam nhân ưu tú như vì sao sáng kia, trong lòng tự hỏi “Không biết hiện tại hắn đã ra sao?”
Nhìn thấy biểu hiện của hắn ở Cửu Long Hội và Bách Long Hội Tụ, một thương nhân tiếp xúc với nhiều loại người như nàng cũng phải bất ngờ, trong lòng vô thức nảy sinh hứng thú.


Trong số những người nàng từng gặp, cho dù là thiên tài của Tông Cấp Thế Lực cũng rất ít có ai có thể so sánh được với hắn. Tuổi còn trẻ đã đạt Nguyên Vương cảnh, tu cả Hồn và Nguyên, lại còn lấy chính tu vi đó mà đánh ngang tay với cường giả Nguyên Tông cảnh.


Không thể không nói, lần đầu gặp mặt ấn tượng mà hắn để lại là rất lớn. Đặc biệt là tình yêu mà hắn dành cho nữ nhân của mình.


Trong tình cảnh Cửu Long Tuyền đang bạo động như vậy nhưng hắn vẫn bất chấp nguy hiểm mả đi tìm chúng nữ, rồi sự quan tâm bảo bọc của hắn dành cho mấy nữ thật khiến những nữ nhân như nàng cũng phải có chút khát khao.


“Chẳng hay Tô Thiếu Chủ tới gặp ta có chuyện gì?” Không tiếp tục nghĩ nhiều, Lương Gia Quỳnh nhìn lấy nam nhân trước mặt nói.


Tô Giang đang mải mê với kế hoạch trong đầu, nghe thấy lời nói của Lương Gia Quỳnh thì lập tức hoàn hồn, mỉm cười nhìn nàng nói “Tại hạ ngưỡng mộ Tiểu Thư đã lâu, nay mới có cơ hội được diện kiến!”


Trong lúc nói, ánh mắt ɖâʍ tà của hắn không ngừng quét ngang quét dọc cơ thể Lương Gia Quỳnh, như thể đang hận không thể lột trần nữ nhân trước mặt vậy.


Lương Gia Quỳnh nhìn thấy nụ cười giả tạo cùng ánh mắt ɖâʍ tà không thể che giấu của hắn thì nổi hết cả da gà, nếu có thể nàng thực sự không muốn gặp mặt những kẻ như tên trước mặt này.


Nàng bắt đầu hối hận vì đã dùng thân phận này gặp mặt hắn. Đáng lẽ nàng có thể sử dụng thân phận Lương Gia Bảo mà tiếp hắn, nhưng mọi sự đã rồi nàng cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao mà thôi.


Nghĩ tới việc tên này cứ liên tục nhìn chằm chằm cơ thể mình, nàng mất kiên nhẫn nói “Tô Thiếu Chủ vẫn nên vào chuyện chính thì hơn, sự vụ gia tộc vẫn còn đó, ta không có thời gian tán gẫu cùng công tử.”


Tô Giang thấy giai nhân nói vậy trong lòng bực bội nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nhìn nàng, nói “Tô mỗ tới đây hôm nay đích thực có chính sự!”


“Tô gia chúng ta vừa phát hiện một bí cảnh ở gần Dạ Lãnh Tinh Cầu, nó có kích thước khá lớn, phải bằng một tiểu hành tinh. Theo những tin tức mà chúng ta tìm được, bí cảnh này khả năng cao từng là nơi bế quan tu luyện của một vị Nguyên Thánh cảnh.!”


Lương Gia Quỳnh tròng mắt khẽ cõ rút, bất quá rất nhanh nàng đã trấn tĩnh lại. Ngờ vực nói “Nếu thực sự là như vậy, Tô Thiếu Chủ hẳn phải giữ cho gia tộc mình, cớ sao lại nói cho ta nghe?”


“Phụ thân ta và các vị trưởng lão trong gia tộc đã hội ý, và quyết định. Tô gia muốn cùng Lương gia hợp tác thám hiểm bí cảnh này, tin tưởng lợi ích bên trong nó Tiểu Thư tự có thể cân nhắc!” Tô Giang dường như đã đoán ra được nàng sẽ nói vậy liền nói.


Lương Gia Quỳnh nhíu mày, trên đời này thực sự có cái bánh ngọt nào rơi từ trên trời xuống như vậy sao? Trực giác nói cho nàng biết không hề.


“Việc này thứ lỗi cho ta không thể tự quyết, Tô Thiếu Chủ hãy trở về, chờ khi nào ta thương lượng cùng phụ thân và trường bối trong gia tộc rồi báo lại với công tử sau!” Lương Gia Quỳnh nói.
“Được! Rất mong có thể hợp tác cùng Lương gia!” Tô Giang nghe vậy chỉ cười gật đầu rồi quay lưng đi.


Lương Gia Quỳnh ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong lòng chợt thấy bất an. Vì vậy nên nàng không chần chừ mà nhanh chóng đi tìm phụ thân mình bàn bạc.

Cùng lúc đó, tại Trần gia…


“Tiểu Vĩ Tử, con thật sự không muốn mọi người biết những chuyện con đã làm cho gia tộc sao?” Trần Vĩnh Long nhìn đứa nhỏ nhà mình, giọng điệu có chút lo lắng.


Nhi tử này của ông trưởng thành nhanh quá, mới ngày nào vẫn còn phải chịu ô danh phế vật, mà bây giờ lại là Quán Quân Bách Long Hội Tụ. Chưa kể, hắn còn giàu tới mức đưa cho ông một viên Phá Tông Đan và một quyền Linh cấp Thượng phẩm Nguyên Thuật dạng kích pháp.


Phải biết rằng cả hai thứ đó đều rất quý hiếm tại Nhật Nguyệt Đại Lục này, vậy mà nhi tử của ông có thể cũng lúc sở hữu hai thứ đó, lại còn có thể đưa cho ông dễ dàng như vậy?


“Không cần đâu phụ thân…” Trần An Vĩ lắc đầu, đang muốn trả lời ông thì chợt từ sau lưng một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến hắn khựng lại một chút.


“Tiểu tử ngốc, tại sao lại không muốn chứ?” Một lão giả từ tốn bước lại gần vị trí của hắn, lão nở nụ cười hiền từ nhìn hắn, theo sau lão là chúng trưởng lão của Trần gia.


“Gia gia!” Trần An Vĩ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, mừng rỡ tiến đến gần. Kể từ sau sự kiện năm đó, gia gia hắn đã luôn phải bế quan khôi phục lực lượng, hắn cũng luôn muốn đến thăm người, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới quá trình hồi phục của người nên chưa thể đi được.


“Người khỏe rồi!” Trần An Vĩ hỏi.
“Ta mà không khỏe thì chẳng phải tiểu tử ngươi đã rời đi không thèm tới thăm ta sao?” Trần Viễn hừ một tiếng nói.


“Ách…” Trần An Vĩ nghe vậy thì chột dạ, hắn vốn cũng muốn đến thăm ông, cơ mà… “Ta chẳng phải là vì sợ người bị làm phiền hay sao chứ!”
“Được rồi, được rồi! Những việc con làm cho gia tộc mọi người đều biết hết rồi, vì thế chẳng cần giấu nữa!” Trần Viễn xua xua tay nói.


“Đúng vậy!” Chúng trưởng lão phía sau cũng nhao nhao hưởng ứng, sau khi bọn hắn biết tất cả mọi chuyện, trong lòng đều cảm thấy rất hổ thẹn. Bọn hắn chỉ vì chút lời khinh miệt của người ngoài mà lại đi cô lập chính vị Thiếu Chủ vẫn luôn chăm lo cho gia tộc này.


Mặc dù Thiếu Chủ chỉ đáng tuổi hậu bối của bọn hắn, nhưng những việc hắn làm, trong số các trưởng lão có ai nghĩ được như hắn?


“Chúng ta thật sự xin lỗi vì những năm qua đã đối xử không tốt với con. Bản thân chúng ta là trưởng bối, nhưng không những không bảo vệ, bênh vực khi con bị khinh thị, lại còn vì đó mà cô lập con với gia tộc.”


“Nhưng con không những không tính toán với chúng ta, mà còn giúp gia tộc này trở nên hùng mạnh hơn!” Nhị Trưởng lão đứng ra thay mặt cho cả bọn nói lời xin lỗi, trong suốt những năm qua, ngoài gia chủ và lão Đại, tất cả bọn hắn đều không làm tốt vai trò của một vị trưởng bối.


Kể cả ông, mặc dù không tỏ thái độ quá gắt gao với hắn, nhưng cũng phần nào cảm thấy hổ thẹn vì bản thân không làm tròn nghĩa vụ của một vị trưởng lão.


“Mong Thiếu Chủ thứ lỗi!” Ngay sau lời nói của Nhị Trưởng lão vừa dứt, những trưởng lão còn lại cùng đồng loạt chắp tay cúi người muốn hành lễ.


Nào ngờ bọn hắn chưa kịp cúi người, một cỗ lực lượng hùng mạnh cưỡng ép bọn hắn đứng dậy, hay nói đúng hơn là không cho bọn hắn cử động, bên tai lại vang lên giọng nói bình thản nhưng uy nghiêm của vị thiếu niên.


“Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, con cũng không tính toán với các vị.” Trần An Vĩ vừa nói, vừa nhìn lại tất cả những người có mặt tại nơi này, hắn nói tiếp “Nhưng tình hình hiện tại của Trần gia nói riêng và Nhật Nguyệt Đại Lục nói chung, hẳn các vị cũng biết.”


Nghe lời nói của hắn, Trần Viễn, Trần Vĩnh Long và chúng trưởng lão đồng loạt gật đầu, ngưng trọng nhìn nhau. Người ngoài nhìn vào thì cứ nghĩ rằng, hai nhà Lục gia và Trần gia giành được chiến thắng sau trận chiến kia. Nhưng phải ở trong cuộc mới hiểu.


Thứ nhất, bọn hắn tuy thắng, nhưng lại là thắng thảm. Hàn gia mạnh mẽ thế nào? Hàn Băng Vệ hùng mạnh ra sao? Tuy gia chủ của bọn hắn bị Thiếu Chủ một kích diệt sát, và Đại Trưởng lão của bọn hắn dường như là thuộc hạ của Thiếu Chủ nhưng những tên còn lại không phải tầm thường.


Đặc biệt là Hàn Băng Vệ, mặc dù mang tiếng ác, nhưng cũng chính nhờ những hành vi trái đạo đức đó mà bọn hắn có lượng tài nguyên tu luyện vô cùng dồi giàu. Thủ lĩnh bọn hắn lại càng là cường giả Bát Tinh Nguyên Hoàng lâu năm, ẩn ẩn có chút tiến vào Cửu Tinh, thực lực không hề tầm thường.


Trong trận chiến đó, một mình hắn cầm chân cả Thủ Lĩnh và Phó Thủ Lĩnh của Xích Y Vệ khiến bọn hắn không thể đi trợ giúp những người khác. Chính vì vậy mà thương vong bên phía Lục gia và Trần gia cũng tăng lên đáng.


Thứ hai, với sự xuất hiện của Huyết Hải Môn vào thời khắc mấu chốt, khiến thế trận một lần nữa lại nghiêng về phía Hàn gia.


Mặc dù hai kẻ mạnh nhất của bọn hắn là Huyết Hào và Huyết Diễn bị Thiếu Chủ cầm chân, nhưng những kẻ khác lại nhờ vào lượng máu huyết có trên chiến trường mà thực lực tăng mạnh. Thương vong lại một lần nữa tăng lên.


Hơn nữa, vì Thiếu Chủ đã diệt sát cả hai người Huyết Hào và Huyết Diễn, diệt đi hai cường giả của Huyết Hải Môn nên chắc chắn bây giờ bọn hắn đang âm thầm lên kế hoạch trả thù.


“Vì lẽ đó, ta muốn Trần gia trong khoảng thời gian này phải cấp tốc tu luyện Linh cấp Thượng phẩm Kích Pháp – Hỏa Long Phá Vân này!” Nhìn thấy vẻ mặt của bọn hắn, Trần An Vĩ lại nói ra.


Hỏa Long Phá Vân này là môn Kích Pháp hắn đã tìm mua trong Nguyệt Ảnh Quầy, với tiềm lực của Trần gia hiện giờ, Linh cấp Thượng phẩm cũng đã đủ dùng. Đợi sau này khi hắn trở về, sẽ lại tìm thêm loại khác cao cấp hơn.


Ngoài ra còn một môn Kiếm Pháp dành cho Lục gia mà hắn đã đưa cho nhạc phụ đại nhân, đương nhiên là cùng với một viên Phá Tông Đan giúp ông đột phá.


“Kể cả Xích Y Vệ cũng phải tu luyện, cấp tốc điều trị thương binh và an táng cho những tử sĩ. Sau đó nhanh chóng bước vào trạng thái bế quan, sẵn sàng nghênh chiến với Huyết Hải Môn bất cứ lúc nào!”


Trần An Vĩ lại hướng về Thủ Lĩnh Hỏa Kiên của Xích Y Vệ mà phân phó, rồi lại nhìn tới vị gia gia lâu ngày không gặp của mình, hắn phất tay lấy ra viên Phá Tông Đan còn lại.


Vốn định để dành cho chúng nữ, nhưng hiện tại chúng nữ đều đã tu luyện hàng Linh cấp. Dù không thể chắc chắn giúp chúng nữ đột phá Nguyên Tông, nhưng hắn tin tưởng với thiên phú của chúng nữ, các nàng sẽ đột phá Nguyên Tông mà không cần phải sử dụng tới Phá Tông Đan này.


“Gia gia, con có thứ này muốn biếu người!”
“Phá Tông Đan?” Trần Viễn hơi bất ngờ vì đứa cháu nội này của ông vậy mà có vật phẩm quý hiếm như thế này, hơn nữa ông có thể cảm nhận lượng Nguyên Lực dồi giàu tỏa ra từ nó.


Bất quá, ông lại lắc đầu, nói “Con cứ giữ lấy mà sử dụng!” đồng thời cũng phóng thích ra khí tức của bản thân.


Luồng khí tức đột ngột xuất hiện khiến không gian xung quanh vô thức rung rẩy, những nơi không gian yếu một chút thậm chí còn có thể nghe được tiếng nứt vỡ khiến đám người vô thức hít một hơi lạnh, ánh mắt kinh ngạc nhìn ông.


Cả Trần An Vĩ cũng bất ngờ nhìn gia gia mình, không tin hỏi “Gia gia đột phá Nguyên Tông rồi?”
Trần Viễn gật đầu cười nói “Cũng xem như nhân họa đắc phúc!”


“Đúng là nhân họa đắc phúc, bất quá gia gia của công tử vẫn cần một khoảng thời gian nữa mới chính thức bước vào Nguyên Tông Cảnh.” Ảnh Nhi quan sát hồi lâu lúc này mới lên tiếng.
“Tại sao lại vậy?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi.


“Công tử còn nhớ lúc đó gia gia ngươi đã thiêu đốt Nguyên Hải Tâm chứ?” Ảnh Nhi không trả lời mà hỏi ngược lại.


Trần An Vĩ gật đầu, đương nhiên hắn nhớ, dù lúc đó hắn đang dần bị mất ý thức do quá trình cưỡng ép rút đi Nguyên Hải Tâm, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sức mạnh gia gia đột ngột tăng lên.


“Mặc dù nhờ đó mà bình cảnh của người được nới lỏng và có thể đột phá Nguyên Tông, nhưng cũng chính vì thế mà Nguyên Hải Tâm của gia gia ngươi trở nên bất ổn.” Ảnh Nhi giọng diệu trở nên ngưng trọng.
“Vậy phải làm sao?” Trần An Vĩ lo lắng hỏi.


“Công tử đừng lo lắng, tình hình chưa quá nghiêm trọng. Tuy nhiên muốn điều trị dứt điểm tình trạng này thì cần phải tìm những tài vật chuyên trị những tổn thương về linh hồn.” Ảnh Nhi nhanh chóng trả lời.


“Dựa theo tình trạng của người, công tử chỉ cần tìm một loại tài vật đạt cấp bậc Linh cấp Cực phẩm trở lên mà thôi.”


“Ảnh Nhi kiến nghị công tử nên đi tìm Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo, một loại Linh cấp Cực phẩm Linh Thảo có công dụng chữa trị linh hồn. Chỉ cần luyện chế nó thành Đan được hoặc phục dụng trực tiếp cũng có công dụng nhất định.”


Trần An Vĩ gật đầu, tâm trạng lo lắng cũng giảm xuống, đồng thời cũng đem chuyện này nói với mọi người.


Trần Viễn nghe qua tình hình của mình thì cũng không quá bất ngờ, bởi vì ông cũng biết tình trạng của mình, chỉ là không nghĩ tới đứa cháu này không những biết bệnh tình của ông mà còn có sẵn cách giải quyết rồi.


“Lần này xuất quan là đúng rồi!” Ông đang rất hưng phấn, đáng lẽ ông có thể bế quan củng cố tu vi nhưng nghe đám trưởng lão kể về những chiến tích vừa xảy ra của cháu trai, ông đã không nhịn được mà xuất quan sớm.


Và không phụ kì vọng của ông, Trần An Vĩ mặc dù vẫn chưa lấy lại được Nguyên Hải Tâm, nhưng bằng một cách thần kì nào đó hắn vẫn có thể tu luyện, lại còn dùng thực lực của mình mà xóa sổ Hàn gia, trả được mối thù năm xưa.


“Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo?” Trần Vĩnh Long thì lại chú ý tới cái tên Trần An Vĩ vừa nói, hình như ông có nghe qua loại linh thảo này ở đâu đó thì phải.
“Phụ thân biết sao?” Trần An Vĩ chú ý tới biểu hiện của ông, hắn liền hỏi.


“Nếu ta nhớ không lầm, là một loài linh thảo chỉ xuất hiện tại phía đông Hành Thiên Đại Lục, nó được một gia tộc thần bí nuôi dưỡng.”


“Nhưng bộ tộc đó rất bí ẩn, lại không dễ tìm ra vị trí của bọn hắn, mà cho dù có tìm thấy, thì bọn hắn cũng chưa chắc sẽ cho con một nhánh Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo vì lẽ đó việc tìm thấy Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo lại càng khó hơn.”


Trần Vĩnh Long nói, trong một lần sang Hành Thiên Đại Lục, ông vô tình lạc vào Trận Pháp Hộ Tộc của gia tộc thần bí kia, cũng may bọn hắn nhận ra ông không có ác ý nên mới thả ông rời đi, nếu không thì bây giờ ông chỉ còn một cỗ thi thể thôi.


“Tại phía Đông Hành Thiên Đại Lục sao?” Trần An Vĩ trầm tư một lúc, rồi nói “Được, vậy sau khi xử lý xong một ít việc ở bên này, con sẽ đến Hành Thiên Đại Lục một chuyến!”
“Tiểu tử con tính làm gì?” Trần Viễn ở bên này nghe hắn nói vậy thì không khỏi thắc mắc nói.


“Lần này đi một phần là muốn tìm Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo trị bệnh cho gia gia, một phần khác là vì còn nghe nói có một bí cảnh sắp xuất thế tại trung tâm Hành Thiên Đại Lục, nên con muốn đi khám phá.” Trần An Vĩ cũng không giấu giếm.


Đám người nghe hắn nói thì gật đầu “Đi khám phá bí cảnh là chuyện tốt, nhưng cũng đừng quá chủ quan, nên để Xích Y Vệ theo phò tá!”


Nhưng Trần An Vĩ lại lắc đầu “Xích Y Vệ phải nhanh chóng lớn mạnh, phòng trừ trường hợp Huyết Hải Môn đánh tới. Còn về phần con, con biết mình nên làm gì mà!”
“Vậy được, con đi đi! Đi mau về mau!” Tin tưởng lời hắn nói, Trần Vĩnh Long và đám người gật đầu khích lệ.


Trần An Vĩ cũng không chậm trễ mà liền hướng tới một phía, động lấy ý niệm, Tốc Văn được kích hoạt, nhanh như chớp đã đưa hắn biến mất.
“Địa điểm tiếp theo, Lương gia Tổng Bộ!”
--------------
Xin lỗi các đạo hữu, nay tác có việc bận nên bây giờ mới tranh thủ viết được!


Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK:
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com


Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花