Về Trễ

Chương 52

Bữa tiệc liên hoan của đài truyện hình sau khi kết thúc ngay tối đó Chung Dạng đã đặt vé máy bay lúc một giờ sáng bay thẳng về Nhạc Dương.


Ba giờ sáng về tới Nhạc Dương. Chung Dạng từ đầu đến chân được bao bọc lại kỹ càng, rời khỏi sân bay, vẫn là khó mà tránh khỏi được cái lạnh thấu xương của đêm khuya, cơn lạnh lẽo tựa như muốn cấu xé lớp da thịt đến tận cùng xương cốt.


Chung Dạng cầm chìa khóa mở cửa, cô và dượng đã ngủ say từ lâu, chỉ có căn phòng của La Trà là vẫn còn sáng đèn. Chung Dạng cẩn thận bê hành lý đi vào trong phòng, vừa đặt xuống góc tường thì nghe thấy một tiếng gọi "chị" truyền đến từ phía sau.
Chung Dạng quay đầu: "Làm ồn đến em à?"


Trên người La Trà mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng, con bé dụi dụi mắt: "Không ạ, em vừa mới đi vệ sinh xong. Chị, chị tới bẹo em một cái đi để em xem liệu có phải nằm mơ không?"
Chung Dạng bật cười: "Em vẫn chưa tỉnh ngủ hả?"


La Trà: "Không phải, vừa nãy em vẫn còn đang xem tiệc liên hoan của đài truyền hình của chị đấy, xong bây giờ lại nhìn thấy chị xuất hiện trong nhà nên em cứ cảm thấy như đang nằm mơ ý, có hơi không chân thực."


Chung Dạng cởi áo khoác treo lên trên móc: "Trà Trà, thời gian kết thúc tiệc liên hoan đã là ba tiếng trước rồi."
La Trà cười híp mắt bò lên trên giường: "Chị, tối nay em ngủ với chị nhé, chúng ta đã lâu lắm không ngủ chung rồi."
"Ừ."




Chung Dạng tẩy trang, tắm qua một chút rồi mới lên giường, bấy giờ đã gần ba rưỡi sáng.
Sắc mặt La Trà tỉnh táo, không nhìn ra được cơn buồn ngủ nào. Chung Dạng vén chăn nằm xuống dưới giường, hỏi: "Em vẫn chưa buồn ngủ à?"


La Trà dựa người vào đầu giường, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, nói: "Buổi tối em uống trà sữa nên bây giờ không ngủ được."
Chung Dạng xoay người: "Kỳ thi cuối kỳ em thi được bao nhiêu?"


La Trà làm mặt mếu máo: "Chị, sao bây giờ chị cũng giống như những cô bác kia thế, cứ đúng ngày lễ ngày tết là hỏi thành tích của con trẻ."
Chung Dạng cười cười: "Được rồi được rồi, chị không hỏi nữa."
Hai người nói chuyện thêm mấy câu, căn phòng lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh.


Chạy đôn chạy đáo cả buổi tối khiến cho Chung Dạng mệt rã rời, chưa được mấy phút cô đã ngủ thϊế͙p͙ đi.


Mấy hôm nay Chung Dạng ở thành phố Nhạc Dương có thể coi là thời khắc nhẹ nhõm thoải mái nhất của cô trong suốt một năm qua. Mấy năm trước cô tích cóp cũng được khá khá nên đã đặc biệt đổi một căn nhà trong trung tâm thành phố cho cô và dượng, Tết năm nay cũng chính thức đón Tết ở căn nhà mới.


Chung Dạng ở trong bếp phụ giúp Tô Vân, Tô Vân nhắc lại lời cũ: "Con ở chỗ làm sao mãi không tìm được người nào phù hợp vậy? Cô muốn nhờ người giới thiệu cho con nhưng lại sợ gặp phải người không tốt thì chỉ khiến con thêm phiền phức."


Chung Dạng cười cười: "Cô à, cô không cần lo lắng chuyện này đâu, con còn chưa vội cơ mà."
Cô vừa nói xong La Trà cầm di động hớt hải chạy vào trong, miệng nói không ngừng nghỉ: "Chị, chị với Trần Tuần lên hot search rồi."


Chung Dạng khó hiểu cầm lấy di động của La Trà, xem xong tin tức trên Weibo thì chân mày cô bất chợt nhíu chặt lại.


Một tài khoản Weibo nào đó phát tán một tấm hình của cô và Trần Tuần ở trong một căn phòng, chính là ngày Trần Tuần vào phòng cô để lấy thuốc hạ sốt. Chung Dạng vào trong phòng tìm di động của mình, trên màn hình xuất hiện dày đặc tin nhắn với cuộc gọi nhỡ, có quản lý của cô gọi đến, còn có cả Hà Vụ.


Chung Dạng gọi lại cho quản lý trước để nói rõ ràng mọi chuyện, quản lý cũng có chút lo lắng, không ngờ sắp qua năm mới rồi còn dính phải loại chuyện này, sau đó dặn dò cô trước hết đừng đăng nhập vào Weibo thanh minh gì cả.
La Trà vẫn tiếp tục truy hỏi: "Trời ạ, chị, chị với Trần Tuần hẹn hò thật sao?"


La Trà đi lại khắp cả căn phòng: "Trời đất quỷ thần ơi! Bây giờ mà truyền ra ngoài thì thể diện của em càng ngày càng tăng cao cho mà xem!"
Chung Dạng lãnh đạm đáp: "Là giả đấy!"
La Trà trong phút chốc trở nên ủ rũ: "Chị, chẳng lẽ chị không thể cố gắng thêm chút nữa thu phục Trần Tuần vào trong tay mình sao?"


Chung Dạng dở khóc dở cười: "Em thích Trần Tuần đến thế cơ à?"
Ánh mắt La Trà như phát quang, dáng vẻ mê trai lại trỗi dậy: "Chị không biết đấy thôi, con gái lớp em ai ai cũng chết mê chết mệt Trần Tuần đó."
Chết mê chết mệt?


Chung Dạng cười ra nước mắt: "Được rồi, em đừng phá đám chị nữa, nếu cô mà hỏi chuyện này em đừng có mà nhanh mồm nhanh miệng đấy."
La Trà nói: "Yên tâm đi, em quản miệng chặt lắm."


Cô vừa kết thúc cuộc gọi với quản lý thì điện thoại của Hà Vụ đúng lúc gọi đến, anh ấy cười nói: "Chuyện này là thế nào đây?"
Chung Dạng thở dài một hơi, giơ tay lên đỡ trán: "Đám phóng viên này đúng là chỉ giỏi nhìn hình bịa đặt câu chuyện."


Chung Dạng lại giải thích một lượt, Hà Vụ nói: "Hay là em hẹn hò với người ta luôn đi, dù sao thì vụ tai tiếng này cũng nổ ra rồi."
Chung Dạng vội xin đầu hàng: "Anh Hà à, bây giờ đang chuẩn bị qua nắm mới rồi, anh đừng có trêu chọc em nữa."
...


Ôn Trì Chi đang ngồi ở phòng khách nhìn Ôn Cốt nghịch đất nặn đã đọc được tin tức trên Weibo.
Ôn Trì Chi không có thói quen dùng Weibo, nhìn một lúc rồi anh thoát khỏi màn hình giao diện.


Dương Thận share cho anh đường link hot search trên Weibo, thấy Ôn Trì Chi mãi không trả lời lại nên gọi thẳng điện thoại đến cho anh: "Chuyện này là sao vậy? Bộ tối đó cậu với Chung Dạng không nối lại tình xưa với nhau hay sao?"


Trong thế giới của họ sau khi chia tay nhiều năm sau gặp lại vẫn có thể dính lấy nhau trong một đêm âu cũng là lẽ thường tình.
Nối lại tình xưa?


Ôn Trì Chi nhớ lại chuyện tối đó ở trước cục cảnh sát, người như anh thật ra không phải là người hay quay đầu lại đường cũ, những cô gái qua lại suốt bao năm qua một khi dứt áo ra đi sẽ không có chuyện dây dưa trở lại, cũng chưa từng níu kéo một ai. Vậy mà chỉ có cô là ngoại lệ duy nhất.


Tối đó khi anh nói ra câu nói ấy, người con gái nhìn anh nở một nụ cười nhẹ nhàng, cô nói: "Mặc dù mấy năm nay tối kiếm không được nhiều tiền lắm, nhưng tiền sửa xe của anh thì tôi vẫn có thể trả được, vậy nên anh Ôn à, anh không cần phải hao tâm tổn sức thế đâu."


Ngữ khí của cô cứng cỏi điềm tĩnh, kèm theo cả là sự hời hợt xa cách. Thật sự mà nói thì đàn ông sẽ không đi thích một người như cô đâu, lúc cần nói những lời mật ngọt lại tuyệt nhiên không nói nửa câu, thỉnh thoảng còn ngốc nghếch thẳng thừng đến mức khiến người ta chỉ biết cười cho qua chuyện. Có những lúc Ôn Trì Chi rảnh rỗi không có việc gì làm cũng sẽ ngồi nghĩ người con gái này thật ra cũng chỉ là một người bình thường không có gì đặc sắc nổi trội, không hiểu có chỗ nào xứng đáng vật ngã được một người như anh?


Tối đó Ôn Trì Chi hơi cúi đầu khẽ cười, anh cũng không nói thêm gì nhiều mà chỉ nói đùa với cô một câu: "Mấy năm qua Dạng Dạng của chúng ta đúng là giỏi giang lắm rồi."


Bây giờ Dương Thận nhắc lại chuyện này,  giọng điệu của Ôn Trì Chi có phần mất kiên nhẫn: "Cậu cả ngày chỉ bận tâm tới chuyện này để làm gì vậy? Có thời gian chi bằng đi dỗ dành Tịnh Du nhà cậu đi."


Ôn Trì Chi rất ít khi nổi đóa, bây giờ lại đột nhiên gắt lên, nhưng cho dù như vậy Dương Thận cũng chẳng sợ: "Không lẽ Chung Dạng hẹn hò với tên ca sĩ kia thật à? Nhìn hình cũng thấy giống thật lắm."
Ôn Trì Chi cũng chẳng còn sức trả lời lại anh ta nữa, thẳng thừng cúp máy.


Dương Thận nhìn di động, lắc đầu cười cười, đúng là không thể không thừa nhận đã hai năm qua đi rồi mà người con gái tên Chung Dạng này vẫn rất có bản lĩnh.


Trước kia lúc Ôn Trì Chi và Chung Dạng chia tay, đám người đi cùng tối đó không khỏi nhốn nháo một phen. Bởi vì người như bọn họ làm gì có chuyện sẽ để một con nhóc con làm bẽ mặt như vậy. Lại còn vào đúng hôm sinh nhật bị cắm cho cặp sừng to tướng, bọn họ cho dù là ai gặp phải chuyện đó cũng đều sẽ tức đến lộn ruột.


Dương Thận khi ấy đã hỏi Ôn Trì Chi có từng đi tìm Chung Dạng không? Thật ra anh ta chỉ thuận mồm hỏi một câu mà thôi, vì anh ta cảm thấy người như Ôn Trì Chi sẽ không bao giờ đi níu kéo ai đâu. Cho nên khi nghe Ôn Trì Chi nói bản thân có từng đi tìm Chung Dạng thì Dương Thận mặc dù trên mặt không lộ ra điểm gì nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.


Anh ta và Ôn Trì Chi đã chơi với nhau từ khi còn bé đến khi trưởng thành, cũng hiểu rõ người cao ngạo như anh sau khi bị một cô gái cắm sừng mà vẫn có thể hạ thấp bản thân để đi níu kéo quả đúng là không dễ dàng gì. Anh ta vốn tưởng rằng Chung Dạng sẽ chỉ quậy phá một lúc đó thôi, ai ngờ hai người họ lại chia tay thật.


Bây giờ Dương Thận nhớ lại chuyện này vẫn luôn cảm thấy Chung Dạng thật sự không phải là một người bình thường!
~Hết chương 52~


Có thể bạn cũng muốn đọc: