Về Trễ

Chương 53

Chuyện liên quan đến hot search cuối cùng đành phải để quản lý của Chung Dạng dùng Weibo của cô đăng bài lên thanh minh, sau đó Trần Tuần cũng đăng thêm một bài giải thích rõ ràng hai người chỉ là bạn bè bình thường. Chung Dạng và Trần Tuần cũng không phải là người nổi tiếng tuyến một nên độ hot của chuyện này cũng rất nhanh chóng dịu xuống, trong chưa đầy hai tiếng mọi thứ đã dừng lại.


Về sau Trần Tuần có gọi điện thoại cho cô. La Trà đang nằm bò ở trên người cô, mở to hai đôi mắt, bộ dạng cực kỳ hóng hớt.
"Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, hôm khác để anh mời em ăn cơm nhé, coi như là anh nhận tội với em."


Chung Dạng từ chối: "Em nghĩ hay là thôi đi, em sợ tới lúc đó lại ngồi chễm chệ trên bảng hot search lắm."
Trần Tuần ở đầu bên kia cười haha, nói: "Đừng mà, anh vẫn còn đang theo đuổi em đấy. Bây giờ đến cả bữa cơm em cũng không cho anh mời thì anh còn theo đuổi thế nào được nữa."


Chung Dạng cười cười: "Thôi anh đừng lôi em ra làm trò đùa nữa đi."
Trần Tuần bỗng chốc trở nên nghiêm túc: "Chung Dạng, anh không đùa, anh thật sự thích em."
Chung Dạng thở dài: "Trần Tuần, trước mắt em không có dự định yêu đương."
Giọng nói Trần Tuần có phần bất lực: "Em thẳng thắn thật đấy."


Chung Dạng ái ngại nói: "Xin lỗi."
Trần Tuần "haiz" một tiếng rồi nói: "Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, đây là lần đầu tiên anh gặp phải đấy."
Xuất sư vi tiệp thân tiên tử: quân chưa thắng đã từ trần.


Anh ta có ý điều chỉnh lại bầu không khí nên Chung Dạng cũng thuận nước đẩy thuyền theo, hai người nói chuyện huyên thuyên mãi một lúc rồi cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra ngắt điện thoại.
La Trà há hốc mồm: "Chị, lúc nãy em không nghe lầm đấy chứ? Chị từ chối Trần Bảo rồi sao?"




"Trần Bảo?" Chung Dạng khó hiểu.
La Trà "ồ" một tiếng, giải thích: "Đó là nickname thân mật của fan club bọn em dành cho idol."
Dứt lời La Trà lại nói: "Chị khiến em lỡ mất cơ hội được làm em vợ của Trần Bảo rồi, không được, chị phải đền bù cho em."
Chung Dạng: "Em muốn gì?"


La Trà ôm lấy cánh tay Chung Dạng, cười ranh mãnh: "Điện thoại của em hỏng rồi, chị, chị mua cho em cái mới nhé?"
...


Mùng chín Chung Dạng rời khỏi Nhạc Dương quay về căn hộ chung cư ở thành phố Z. Căn hộ này ở gần đường Phúc Đông, cô mua lúc vừa mới tốt nghiệp. Khi ấy cô và Ôn Trì Chi mới chia tay, trừ những lúc phải lên lớp ra thì ở bên ngoài cô còn nhận làm MC cho nhiều thương nghiệp khác nhau, sau một năm cũng tích cóp được số tiền kha khá.


Có một hôm Chung Dạng cùng Hà Vụ đến dự một bữa tiệc, trong buổi tiệc đó có một vị giám đốc đang mở rộng thương nghiệp, không biết trò chuyện thế nào mà đột nhiên lại nói đến bất động sản, giám đốc đó nói rất nhiều, cuối cùng khách sáo nói nếu có ai muốn mua thì sẽ để nội bộ chiết khấu giảm giá.


Chung Dạng uống cũng kha khá nên nhất thời nóng đầu, hỏi bừa một câu: "Anh có nhà ở thành phố Z không?"


Vị giám đốc đó cười cười nói: "Tôi không có, nhưng mà tôi có quen một người bạn ở gần đường Phúc Đông có hạng mục khai thác mở rộng, nếu cô hứng thú tôi sẽ gửi wechat của người đó qua cho cô."
Chung Dạng gật đầu: "Được."


Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hà Vụ hỏi cô: "Còn có hai tháng nữa thôi là em tốt nghiệp rồi. Em mua nhà ở thành phố Z chi bằng đến thành phố B luôn đi?"
Chung Dạng cố chấp: "Em cứ muốn mua nhà ở thành phố Z đấy!"
Hà Vụ cười cười: "Thành phố Z có gì tốt chứ?"


Khi ấy Chung Dạng không trả lời, có gió đêm thổi tới thổi bay những lọn tóc của cô xuống trước mắt, Chung Dạng đưa tay hất ra sau, trong mắt chưa đậm ý cười, cô khẽ nói: "Thành phố Z tốt mà!"


Bây giờ nghĩ lại Chung Dạng cảm thấy lúc đó đúng là bị ma xui quỷ khiến. Sau khi mua căn nhà này xong cô cũng chẳng ở được mấy lần. Quét dọn qua loa vừa mới nghỉ ngơi được một lúc lại nhận được điện thoại của Hà Vụ.


Hà Vụ gọi cô ra ngoài ăn cơm, Chung Dạng đến nơ, Hà Vụ đặt lên trên bàn một phong thư màu đỏ, Chung Dạng không hiểu gì, mở ra xem mới phát hiện là thiệp mời đám cưới của Dương Thận.
Hà Vụ dựa người ra sau ghế, nói: "Mấy hôm trước anh tới thành phố C, Dương Thận nhờ anh đưa nó cho em."


Chung Dạng gật gật đầu, Hà Vụ lại nói: "Em với cậu ta vẫn giữ liên lạc à?"
Chung Dạng lắc đầu: "Lúc còn ở thành phố C có gặp mặt, anh ta nói sẽ gửi thiệp mời cho em, em còn tưởng chỉ là nói đùa thôi, không ngờ lại gửi đến thật."
Cô nghịch nghịch thiệp mời ở trong tay, Hà Vụ hỏi: "Vậy em có đi không?"


Chung Dạng do dự giây lát rồi nói: "Chắc là có."
Hà Vụ cười cười nhưng cũng không nói thêm gì nhiều, chuyển chủ đề nhắc đến chuyện mấy hôm trước có gặp mặt Trần Tuần, Trần Tuần than phiền với anh ấy chuyện khó theo đuổi được Chung Dạng.
Hà Vụ nói: "Không có cảm giác gì với người ta thật à?"


Chung Dạng cười, nói: "Không có thật mà."
...
Đám cưới của Dương Thận được tổ chức vào ngày 12 tháng 3, địa điểm là một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài. Hôm đó Chung Dạng rảnh rỗi nên cũng bay qua đó, đi cùng cô còn có Hà Vụ.


Hai người ngồi trên máy bay nhàm chán nên bắt đầu nói về việc chi tiêu của Dương Thận dành cho đám cưới này.
"Bao trọn cả một hòn đảo, nghe nói chi tiêu cho buổi hôn lễ này mất những tầm này." Hà Vụ vừa nói vừa giơ ngón tay ra đếm.


Chung Dạng cười khẽ: "Đúng là người có tiền, xem ra anh ta thích cô Hứa này thật lòng."
Hà Vụ cười khẩy: "Em nghĩ thế thật sao? Trước ngày trọng đại này hai hôm Dương Thận vẫn còn vắt vẻo qua đêm với gái ở bên ngoài đấy."


Chung Dạng đọc được một bài báo của bên truyền thông nào đó viết về việc Dương Thận sắp sửa kết hôn, cô gái đó là người mẫu, gia thế cũng rất có tiếng tăm, tên là Hứa Tịnh Du, một cái tên mới dịu dàng khiêm tốn làm sao.


Thế rồi đợi tới lúc Chung Dạng được gặp người ở ngoài đời lại phát hiện cái tên này đối với cô ấy mà nói thì có hơi khiêm tốn quá mức. Ngũ quan của cô gái cực kỳ tinh tế, tướng mạo trông có hơi giống con lai, là một mỹ nhân đích thực. Ngay cả Chung Dạng đều là phái nữ mà tận đấy lòng cũng vẫn phải thốt lên rằng người con gái này đúng là đẹp chết người.


Cô nhìn Hà Vụ thấp giọng nói: "Không biết Dương Thận vớ được vận may ở đâu mà có thể cưới được một người đẹp như vậy."
Hà Vụ cười cười đánh giá một câu: "Trông cũng được."


"Chỉ cũng được thôi á?" Chung Dạng ngước mắt: "Đám đàn ông các anh mắt cũng để cao quá rồi đấy!"
Hà Vụ cười: "Nói chung là anh không thích kiểu này lắm."
Giữa chừng Hà Vụ gặp được người quen nên nói chuyện với họ mấy câu, Chung Dạng cảm thấy nhàm chán nên quay về phòng nghỉ ngơi.


Đến buổi tối Hà Vụ gọi điện thoại kêu cô xuống dưới lầu chơi. Chung Dạng ngủ cả buổi chiều nên bây giờ không ngủ được nửa, cô rửa qua mặt rồi rời khỏi phòng.


Cô đi vào trong thang máy, lúc đến lầu sáu cửa thang máy dần dần được mở ra, bước vào trong là một người đàn ông, tuổi tác không lớn lắm, nhìn thì có vẻ chỉ tầm 24 tuổi là cùng, bên trong mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo da cũng màu đen, cách ăn mặc trông khá thời thượng.


Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên mặt cô trong chốc lát, nhíu mày hỏi: "Tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi đúng không?"
Chung Dạng nhìn người đàn ông, lắc đầu: "Chắc là chưa gặp bao giờ đâu."
Người đàn ông giơ tay lên sờ sờ mũi, cười nói: "Có lẽ là tôi nhớ nhầm rồi."


Thang máy dừng lại ở lầu hai, hai người cùng nhau rời khỏi thang máy, lúc bắt đầu Chung Dạng đi ở đằng trước, người đàn ông đi ở phía sau. Cho đến khi hai người một trước một sau đồng thời dừng lại trước cửa phòng bao thì người đàn ông thích thú "aiyo" một tiếng, nói: "Cô cũng tới đây tham gia hôn lễ của anh Dương?"


Chung Dạng gật đầu.
Cửa phòng bao bị người bên trong mở ra, cô nghe thấy người bên cạnh gọi một tiếng: "Anh Trì Chi."
Chung Dạng ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Ôn Trì Chi.
Chung Dạng ngây người, rất nhanh đã thu lại ánh mắt, sau đó không một tiếng động lướt qua người anh đi vào bên trong phòng.


Hà Vụ thấy cô vào trong thì hỏi: "Vừa ngủ dậy à?"
Chung Dạng "ừm" khẽ một tiếng.
Hà Vụ: "Em cũng giỏi ngủ thật đấy."


Người trong phòng bao không ít, nam nam nữ nữ túm tụm, bấy giờ có người đang ca hát, cả căn phòng bao trùm bởi bài nhạc. Một lúc sau trên bàn đánh bài có người thua cuộc, Hồ Dương gọi Chung Dạng tới chơi.


Chung Dạng ngồi trong phòng bao cũng chỉ có nghịch điện thoại, nhất thời nổi hứng nên cô không từ chối mà ngồi vào vị trí. Mấy người vừa chơi bài vừa nói chuyện, Chung Dạng lúc này mới biết người đàn ông mà cô gặp trong thang máy ban nãy tên là Hồ Dương.


Chung Dạng cảm thấy cái tên này nghe rất quen, chân mày cô xoắn lại như đang suy nghĩ, không ngờ Hồ Dương ngồi ở đối diện lại mở miệng, anh ta nhìn chằm chằm Chung Dạng, nói: "Tôi chắc chắn đã gặp cô ở đâu đó, trước kia cô có phải cũng từng đến Nhạc Trang chơi đúng không?"


Chung Dạng cầm quân bài, bấy giờ mới nhớ ra là đã gặp anh ta ở đâu, nhưng trên mặt cô không hề bộc lộ, chỉ hơi mỉm cười.
Hồ Dương lớn giọng: "Tôi nhớ ra rồi! Cô có phải là cô gái đã chạy theo người khác vào hôm sinh nhật của anh Trì Chi không?"


Dứt lời, toàn bộ ánh mắt của người ngồi trên bàn đều nhìn về phía Chung Dạng.
~Hết chương 53~


Có thể bạn cũng muốn đọc: