Về Trễ

Chương 54

Toàn bộ nhóm người này đều đã nghe qua chuyện ở Nhạc Trang hai năm trước, không khỏi có người tò mò thăm dò rốt cuộc là cô gái nào có bản lĩnh như vậy.
Đối diện với những ánh mắt tò mò khắp trên bàn, Chung Dạng đằng hắng giọng, bình thản nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi chưa từng đến Nhạc Trang."


Hồ Dương cũng ý thức được bản thân lỡ miệng, anh ta cười haha: "Chắc là tôi nhớ nhầm thật."
Chuyện này cứ vậy miễn cưỡng cho qua.
Nhóm đánh bài chơi đến tận một giờ sáng mới kết thúc, hôm nay vận may của Chung Dạng khá đỏ, thắng không ít ván.


Cô đi ra khỏi thang máy, cầm thẻ mở cửa phòng. Buổi chiều ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ nên bây giờ mặc dù đã là một giờ sáng nhưng cô vẫn không hề buồn ngủ. Cô cởi áo khoác ném lên trên sofa.


Cô đi đến quầy rượu rót một ly, vừa uống rượu vừa lướt điện thoại. Hai tiếng trước Tiếu Thấm gửi tin nhắn đến cho cô hỏi cô có về tham dự kỷ niệm thành lập trường của đại học Z không?


Từ lần gặp mặt trước, nửa tháng nay hai người luôn giữ liên lạc, giống như chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại quan hệ như ngày còn học đại học. Sau khi tốt nghiệp cô với Tiếu Thấm không hiểu sao lại càng ngày càng xa cách, còn với Kha Trăn thì lại trở nên thân thiết hơn. Nói ra cũng thật kỳ lạ, lúc còn ở đại học quan hệ giữa cô và Tiếu Thấm là tốt nhất.


Chung Dạng cầm di động trả lời tin nhắn: "Khi nào vậy?"
Đã giờ này rồi có lẽ cô ấy đã ngủ từ lâu, thế mà không ngờ Tiếu Thấm lại trả lời lại rất nhanh: "Ngày 28."
"Muộn như này rồi mà cậu vẫn chưa ngủ sao?"
"Cậu thấy mình giống người sẽ đi ngủ sớm à?"
"Cũng đúng ha."




Hai người trò chuyện một lúc, thấy thời gian đã muộn lắm rồi nên cũng không tiếp tục nữa. Chung Dạng uống cạn ly rượu sau đó đi đánh răng rửa mặt.
...


Ngày hôm sau chính là hôn lễ của Dương Thận. Chung Dạng trang điểm, thay quần áo rồi rời khỏi phòng. Vừa mới vào trong thang máy lại không ngờ đụng phải người quen.
Hôm nay Tôn Phổ mặc đồ vest màu xám, bên trong là áo sơ mi màu đen, nhìn thấy cô thì cười nói: "Đã lâu không gặp."


Chung Dạng cũng mỉm cười: "Đúng là đã lâu không gặp rồi."
Tôn Phổ: "Mấy năm nay MC Chung ở trong giới MC làm việc cũng khá đấy nhỉ."
Chung Dạng vén gọn những lọn tóc xõa ở bên má, nói: "Anh đừng giễu cợt em nữa đi."
Tôn Phổ cười nói: "Anh thật sự không ngờ sẽ gặp lại em ở đây."


Chung Dạng: "Em cũng không ngờ."
Tôn Phổ ý tứ sâu xa: "Dương Thận... cậu ta là người thích làm loạn ấy mà."
Hai người cùng nhau rời khỏi thang máy, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy hai người đang đứng ở cạnh cửa sổ thủy tinh trong đại sảnh.


Thời tiết hôm nay rất đẹp, vị trí mà hai người đó đang đứng là ở trước cánh cửa sổ sát sàn làm bằng thủy tinh. Dương Thận đang đứng cạnh Ôn Trì Chi, miệng ngậm điếu thuốc, nét mặt chứa ý cười có hơi buông tuồng ngỗ ngược. Hôm nay trông anh ta không còn dáng vẻ cợt nhả như mọi khi, thay vào đó là một thân vest màu xanh lam rất quy củ, áo quần chỉnh tề, nhìn rất thuận mắt.


Thật ra Chung Dạng vẫn luôn nghĩ rằng người như Dương Thận sẽ không bao giờ kết hôn, anh ta thích chơi bời, trước kia khi Chung Dạng và Ôn Trì Chi còn ở bên nhau, cô cũng coi như là đã được chứng kiến thế nào gọi là thay phụ nữ như thay áo. Giờ đây anh ta mặc trên người bộ vest lịch lãm, bông hoa lụa trước ngực là hai chữ Chú rể. Chung Dạng cứ cảm thấy có gì đó không chân thực, cô gái họ Hứa kia gả cho Dương Thận, không biết là may mắn hay là xui xẻo đây.


Ôn Trì Chi hôm nay mặc một bộ vest màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, cổ áo được mở bung hai nút, một dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn.
Tôn Phổ và Chung Dạng cùng đi lên phía trước, Chung Dạng cười rạng rỡ: "Tân hôn hạnh phúc."


Dương Thận "aiyo" một tiếng, ánh mắt quan sát Chung Dạng từ trên xuống dưới: "Chiếc váy em mặc hôm nay đúng là đẹp thật."
Trong ngày hôn lễ mà lại khen người phụ nữ khác xinh đẹp, có lẽ cũng chỉ có người như Dương Thận là làm ra được.


Chung Dạng mím môi cười cười, không quá để tâm tới lời nói của anh ta. Ánh mắt vừa di chuyển lại trùng hợp chạm phải ánh mắt của Ôn Trì Chi, anh thản nhiên bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt Chung Dạng nhất thời bỏng rát, một khắc sau anh liền rời ánh mắt, nói chuyện phiếm với Tôn Phổ mấy câu.


Suốt một ngày, ngoại trừ lần chạm mặt buổi sáng ra đều không gặp lại nữa.


Chung Dạng ngồi trên ghế nhìn Dương Thận đang ở trên sân khấu đọc lời thề, ánh mắt tràn ngập tình cảm, người không biết rõ lại còn tưởng là anh ta yêu người con gái đó say đắm. Chung Dạng thất thần, Hà Vụ ngồi bên cạnh sát lại nói: "Sao vậy? Cũng muốn lấy chồng à?"


Chung Dạng cũng nói đùa: "Muốn chứ. Hay là anh giới thiệu một người cho em đi."
Hà Vụ cười: "Đùa đấy à, anh mà tìm cho em thật thì có mà em lại chê anh phiền ấy chứ."
Chung Dạng cầm ly rượu lên uống cạn.
Hà Vụ khuyên cô: "Kiềm chế chút đi nếu không lại uống say bây giờ."
"Không sao."


Tiệc cưới kết thúc, Hồ Dương lại hẹn Chung Dạng đánh bài. Tối qua Chung Dạng thắng được mấy ván, bấy giờ hưng phấn vẫn không hề vơi bớt nên lập tức lao ngay vào cuộc chơi.
Hà Vụ nói: "Chơi nghiện rồi đấy à?"
Chung Dạng cười tươi nói: "Trò này chơi cũng thú vị phết, em chơi mấy ván thôi."


Hà Vụ lắc đầu cười, ngồi bên cạnh xem cô đánh bài.
Đám người chơi mãi đến tận ba giờ sáng mời rời khỏi bàn. Trước kia Chung Dạng là người không hay thức khuya, vậy mà hai năm nay thức khuya đã trở thành chuyện như cơm bữa.
Cô rời khỏi phòng bao, Hồ Dương lại gọi cô cùng đi ăn đêm.


Chung Dạng lấy lý do sợ béo để từ chối, nhưng Hồ Dương là ai chứ, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng điệu nghiền ngẫm: "Cô như này mà vẫn còn sợ béo?"


Hôm nay Chung Dạng mặc một bộ váy lễ phục hai dây màu đỏ rượu vang, kiểu cách trông khá đơn giản, trên bả vai là hai dây váy nhỏ, để lộ làn da trắng mướt mịn màng. Cô vốn dĩ đã rất trắng rồi, bây giờ mặc chiếc váy này lên lại càng làm tôn nước da của cô hơn, như một sức hút mê hoặc ẩn giấu.


Chung Dạng vẫy vẫy tay: "Không ăn nổi nữa đâu, anh đi ăn đi."
Hồ Dương cũng không khuyên gì nhiều nữa, rút di động ra rồi nói: "Chúng ta kết bạn wechat đi, sau này có cơ hội sẽ hẹn nhau đi chơi!"
Chung Dạng mím môi, sau đó cũng đưa di động ra phía trước.


Hồ Dương đặt di động lên phía trên di động của cô để quét mã, "ting" một tiếng, tay cầm di động của Hồ Dương lắc lắc mấy cái: "Thường xuyên liên lạc nhé."
Chung Dạng cười cười: "Được."
Vừa quay về đến phòng là Chung Dạng hất phăng chiếc giày cao gót sang một bên.


Đôi giày cao gót này có hơi không thoải mái, Chung Dạng đi cả ngày bây giờ phía sau gót chân đã bị bong tróc da, ngón tay Chung Dạng đặt lên trên, hơi ấn nhẹ một cái, chân mày cô nhíu lại, ngay giây sau lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Giờ này rồi là ai đến tìm cô đây?


Chung Dạng chần chừ đi mở cửa, Ôn Trì Chi dựa người trên khung cửa, tối nay có vẻ như anh đã uống không ít rượu, ánh mắt đỏ quạch.
Chung Dạng vẫn chưa kịp lên tiếng, Ôn Trì Chi bước lên trước một bước, một tay ôm lấy eo cô, một tay còn lại sờ vào má cô, giọng anh trầm thấp: "Dạng Dạng, em chơi có vui không?"


Mùi rượu nồng đậm bao phủ xung quanh hai người.
...
Chung Dạng không biết chuyện bắt đầu từ đâu, đợi tới khi cô bừng tỉnh thì người đã bị anh đè xuống dưới giường. Chiếc váy ở trên người vẫn còn y nguyên, hai dây váy màu đỏ trượt xuống khỏi bả vai, nhẹ nhàng quấn quanh bắp tay cô.


Tay anh thăm dò vào tận sâu bên trong nơi bụng nhỏ của cô, mân mê mơn trớn, anh cắn vào tai cô, giọng nói khàn đặc: "Buổi sáng khi thấy em mặc chiếc váy này, anh thật sự rất muốn em!"
Lực ở tay anh bắt đầu tăng lên, Chung Dạng cắn môi kiềm chế lại tiếng rên ɾỉ ham muốn.


Ôn Trì Chi như nhận ra được tâm tư của cô, lực ngày một mạnh hơn, nhanh hơn, anh nghiêng mặt cô qua rồi hôn xuống đôi môi đỏ mọng, thấp giọng dỗ dành: "Dạng Dạng, ngoan, rên đi."
Chung Dạng lắc đầu, ánh mắt mê đắm, đôi môi hồng hào quyến rũ.


Ôn Trì Chi giữ chặt thắt eo cô, vất vả kéo từng tầng váy phiền phức lên trên, cuối cùng đỡ lấy eo cô bắt đầu tiến vào dồn dập.
Hai năm qua cô không hề có người khác, giờ đây bị anh tiến vào một cách mạnh mẽ như vậy, Chung Dạng không nhịn được liền kêu lên.
Sau đó, anh lại đổi tư thế khác.


Tới khi kết thúc bên ngoài bắt đầu có mưa rơi.
Tiếng mưa róc rách, khiến cô hoảng hốt cho rằng mọi thứ xảy ra lúc bãn nãy chỉ là một giấc mộng xuân lộn xộn. Bộ lễ phục vốn dĩ phẳng lì tử tế thì giờ khắc này chẳng khác nào nhúm vải rách chồng chất ở trên người.


Ôn Trì Chi cúi đầu hôn lên sống lưng cô, ánh mắt dịu dàng quyến luyến. Chung Dạng nảy sinh một loại ảo giác rằng hai năm qua hai người chưa từng rời xa nhau.
Anh lật người cô lại, sau đó lại đè lên trên người cô, bàn tay nắn bóp ngực cô, anh nói: "Dạng Dạng, ngày mai quay về cùng anh?"
~Hết chương 54~


Có thể bạn cũng muốn đọc: