Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 52: Hạng Nhất Đấu Võ

- Bí thuật tinh thần - Nhϊế͙p͙ hồn!
Một đạo thanh âm kinh hồn dồn dập kéo dài, vang vọng khắp toàn trường, lực lượng tinh thần quỷ dị cuốn tới Trần Vũ.
Khoảng khắc đó, đám đệ tử dưới sân đều cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt, tâm thần chấn động.


Trong đầu Trần Vũ vang lên tiếng ong ong, một luồng lực lượng kinh loạn khiến thần trí hắn dao động, cảnh vật trước mắt lay động, khí huyết nhộn nhạo.
“Thịch...! Thịch...! Thịch...”
Nơi trái tim, một luồng lực lượng trầm ổn nhảy lên, Trần Vũ khẽ hít một hơi, ổn định khí huyết và thân thể.
Ồ!


Nam Cung Lễ rõ ràng phát hiện, Trần Vũ có khả năng chống lại bí thuật tinh thần, mạnh hơn Nhạc Phong lúc trước.


Thể hiện rõ nhất ở chỗ, Trần Vũ khống chế thân thể rất mạnh, khí huyết không bị ảnh hưởng, không giống đám người Nhạc Phong, lúc bỗng nhiên đối mặt với bí thuật tinh thần, liền không thể kiềm chế được bản thân.
- Đồng Tượng công!


Thân hình Trần Vũ đột nhiên bành trướng một vòng, toàn thân như phủ lên một tầng chiến giáp da đồng.
- Thân thể của ngươi mạnh, nhưng thần trí lại không thể tránh khỏi.
Nam Cung Lễ tự tin nói.
Nhϊế͙p͙ Hồn không phải công kích sóng âm bình thường, nó ẩn chứa lực lượng tinh thần quấy nhiễu.


“Ô...ô...ô...n...g”
Thần trí của Trần Vũ vẫn rung rung, mặc dù đã khống chế thân thể, nhưng mười thành thực lực lại không phát huy được đến năm thành.
- Bại!
Thân hình Nam Cung Lễ thoắt một cái, quạt xếp trong tay đánh về phía Trần Vũ.
- Phá cho ta!




Trái tim Trần Vũ đột nhiên đập mạnh, thân thể trầm trọng như núi, nội tức khí huyết trong cơ thể bộc phát như sóng lớn.
Nhất là Vân Sát nội tức, vào lúc này tựa như đang sôi trào thiêu đốt, hung hãn khó thuần, hung lệ bá đạo bễ nghễ hết thảy.
“Vù...”


Một trận cuồng phong sát khí hừng hực xuất hiện quanh người Trần Vũ, trên da nổi lên một tầng vân màu xanh đen dữ tợn.
Trong tròng mắt tràn ngập bá đạo hung lãnh, tựa như tuyệt thế ma đầu nhìn xuống thế gian.
“Ầm...”
Một tiếng gầm chấn động phong vân, phóng thẳng lên trời, âm phong sát khí cuồng khiếu.


Tiếng gầm kinh nộ phảng phất như hung ma cái thế thức tỉnh.
“Thịch...! Thịch...! Thịch...”
Nam Cung Lễ thất kinh, thân hình lui lại vài bước, bị thanh âm kia chấn động đến mức khí huyết sôi trào, suýt nữa chảy máu tai.
Tiếng rống tràn ngập sát khí ngút trời vừa rồi, trực tiếp bao trùm bí thuật tinh thần của hắn.


Thậm chí, Nam Cung Lễ còn thiếu chút nữa bị bí thuật tinh thần của mình phản phệ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn chằm chằm nam tử phía trước, cuồng phong càn quét, tựa như hung ma.
- Thanh âm này... Ta dường như cũng lĩnh ngộ được vài phần chân ý của Vân Sát quyền.


Vài tên trưởng lão tông môn đều động dung.
Tiếng rống kia mang theo một luồng sát khí kinh người, càn quét hết thảy công kích tinh thần.


- Hắc hắc, người tu hành Vân Sát quyền sẽ tích lũy sát khí trong quá trình giết chóc, trong ý thức tinh thần thấm đẫm hung sát chi khí, rất có khả năng khiến bản thân tẩu hỏa nhập ma, nhưng đồng thời, cũng là một đầu hung ma có thể chống đỡ công kích tinh thần đến từ bên ngoài.


Mao trưởng lão lộ vẻ mừng rỡ.
Lúc này, trong mắt Trần Vũ bắn ra hung sát chi khí đáng sợ, băng lãnh âm hàn.
- Ánh mắt thật đáng sợ.
Một ít đệ tử dưới đài lúc nhìn thấy ánh mắt của hắn, tâm thần đều rung lên, cơ thể rét lạnh.


Đây là sát khí cấp bậc tinh thần, trải qua nhiều phen đánh giết ngưng tụ sát khí, sản sinh một loại lực lượng tinh thần.
Loại hung sát chi khí này, gần như khiến bí thuật tinh thần của Nam Cung Lễ bị phản phệ.


- Vân Sát quyền chẳng qua là một nhánh nhập môn của “Nguyên Sát Thần Công”, làm sao có thể có uy thế sát khí đáng sợ như vậy?
Nam Cung trưởng lão khó có thể tin nói.
Chủ yếu là hắn lo lắng cho cháu trai Nam Cung Lễ của mình bị thiệt.


- Ha ha, có lẽ ngươi không biết “Nguyên Sát Thần Công” mới là bản nhập môn của Vân Sát quyền. Bởi vì người biết bí mật này đã ít lại càng ít hơn.
Mao lão đầu cười nói.
Cái gì?
Không chỉ Nam Cung trưởng lão, ngay cả vài nhân vật cao tầng bên cạnh cũng đều cảm thấy ngoài ý muốn.


Mao trưởng lão giải thích:


- Nguyên Sát Thần Công của bổn tông chính là một môn công pháp Thượng Cổ truyền thừa đã lâu. Nhập môn cực kỳ khó khăn, hung hiểm vạn phần, cơ bản cứ mười người tu hành sẽ có bảy tám người tẩu hỏa nhập ma, khó mà khống chế bản thân. Về sau, một vị tổ sư tông môn đã tách phần nhập môn ra để cải thiện, khiến cho nó thích hợp để tu hành thể chất hơn. Lâu dần, phiên bản cải thiện Nguyên Sát Thần Công bị xem là nguyên bản. Còn Vân Sát quyền vốn là phần nhập môn lại bị cho là phiên bản bị tách ra.


Nghe nói bí mật này, mấy vị cao nhân tông môn đều tặc lưỡi không thôi.
- Cho nên mới nói...
Mao trưởng lão tổng kết rồi cho ra kết luận:


- Trần Vũ tu hành Vân Sát quyền mới là nhập môn nguyên bản, ưu điểm là sát khí càng mạnh, càng bá đạo. Khuyết điểm là vô cùng hung hiểm, có yêu cầu rất lớn đối với thể chất và tâm tính. Chẳng qua, không biết nếu Trần Vũ về sau tiếp tục tu hành “Nguyên Sát Thần Công”, có gì khác biệt so với người khác hay không?


Thì ra là thế.
Vài vị cao nhân tông môn bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách Trần Vũ trước mắt sát khí cuồng bạo như vậy.
Lúc này, trên đài, Nam Cung Lễ đã bình ổn khí huyết tâm thần.


- Ngươi rất mạnh, không ngờ dùng phương thức thô bạo trực tiếp như vậy để bài trừ bí thuật tinh thần của ta. Nhưng tiếp theo...
Nam Cung Lễ trịnh trọng nói, sau đó cười một tiếng quỷ dị.
Đột nhiên.
Toàn thân hắn chợt trở nên tĩnh lặng, tản mát ra một loại khí tức tinh thần quỷ dị.


- Bí thuật tinh thần - Quỷ Đồng!
Hai mắt của hắn nổi lên một tầng nhộn nhạo như gợn sóng nước, liên tục không ngừng, giống như một vực sâu vô tận.
“Thịch...”
Bước chân Trần Vũ ngưng trệ, khoảng khắc chạm vào ánh mắt đối phương, khung cảnh trước mắt lại rung lên.


Sân đấu võ trước mặt đã biến mất.
Xung quanh hóa thành một mảnh dung nham biển lửa, trước mặt xuất hiện vài tên cự nhân hỏa diễm, còn chính hắn thì trong nháy mắt trở thành kiến hôi nhỏ bé.
- Chuyện gì xảy ra?
- Đây là tà thuật gì?


Mọi người ở đây đều hô to, chỉ thấy Trần Vũ đột nhiên đứng yên bất động.
Ngay cả cao tầng tông môn đều không khỏi thất thanh.
- Huyết mạch đồng thuật? Làm sao có thể?
- Nam Cung gia các ngươi hình như không có truyền thừa “huyết mạch nhãn đồng” đúng không?


Vài tên trưởng lão tông môn đều nhao nhao nhìn về phía Nam Cung trưởng lão.


- Hắc, cháu trai ta nếu như có “huyết mạch nhãn đồng” trong truyền thuyết thì cũng sẽ không gia nhập Vân Nhạc môn nho nhỏ rồi. Bí thuật “Quỷ Đồng” này chính là mượn một loại tinh huyết nhãn đồng hiếm thấy của “Bích Đồng Hồ Yêu”, chế biến thành linh dịch đặc thù, quét lên đồng tử trong mắt có thể tăng cường bí thuật tinh thần. Từ một góc độ khác mà nói, có thể miễn cưỡng sử dụng một chút đồng thuật đơn giản, nhưng cũng không phải là huyết mạch đồng thuật chân chính.


Nam Cung trưởng lão thoáng đắc ý nói.


- Haizz... Nam Cung gia tộc các ngươi quả nhiên nội tình thâm hậu, không ngờ lại có thể sử dụng phương pháp phối chế linh dịch, còn sử dụng tinh huyết nhãn đồng xa xỉ như “Bích Đồng Yêu Hồ”. Yêu hồ này dù xuất động mấy vị cường giả Hóa Khí Tiên Thiên, e rằng cũng chưa chắc có thể săn bắt được.


- Đúng vậy, nếu như “Bích Đồng Hồ Yêu” có thể thuần hóa, vậy có thể sẽ phát huy tác dụng mang tính chiến lược rồi.
Vài tên trưởng lão đều cảm khái Nam Cung gia quá lãng phí.


- Ách... Các ngươi hiểu lầm rồi. Bằng vào thực lực của Nam Cung gia ta, nào có khả năng săn giết được Yêu Hồ này. Chẳng qua là do cơ duyên xảo hợp, trong một buổi đấu giá ở nước láng giềng, thu mua được một hai kiện nhỏ thi thể Yêu Hồ mà thôi.
Lão giả râu bạc trợn mắt nói.


Sau khi biết rõ nguyên nhân, một đám trưởng lão lại dõi mắt tập trung nhìn lên đài.
Không thể không nói, bí thuật “Quỷ Đồng” của Nam Cung Lễ thật sự cường đại khó lường, chỉ một ánh mắt đã khiến Trần Vũ rơi vào đủ loại ảo giác huyễn tượng.


- Vận khí của Vũ ca cũng thật kém, không ngờ lại gặp phải đối thủ như vậy.
Mục Tuyết Tình thầm thở dài một hơi.
- Nam Cung gia tộc truyền thừa xa xưa, ngay cả Hoàng tộc ta đều phải kính nhượng ba phần. Nam Cung Lễ muốn vào nội môn đã sớm vào từ lâu rồi.
Thất hoàng tử cười nhạt nói.


Trong lòng hắn thầm hô may mắn, Trần Vũ cường thế không thể đỡ lại gặp phải đối thủ khó nhằn như thế.
- Có thể bức ta thi triển bí thuật “Quỷ Đồng”, cho dù hôm nay ngươi bại cũng không có gì để tiếc nuối.
Nam Cung Lễ cười nhạt một tiếng.


Dứt lời, hắn vừa thi triển bí thuật “Quỷ Đồng” vừa tiếp cận Trần Vũ. Bởi vì phải duy trì bí thuật tinh thần cho nên hắn cũng không có khả năng phát động toàn lực.
Cùng lúc đó.
Trước mắt Trần Vũ tái hiện đủ loại ảo giác huyễn tượng, thần trí chìm sâu vào trong đó.


“Thịch...! Thịch...! Thịch...”
Thế nhưng, trái tim mạnh mẽ đập vang, trầm ổn rõ ràng, khiến hắn vẫn có thể nắm giữ tình trạng thân thể và động tĩnh bên ngoài.
- Phá cho ta!
Trần Vũ nắm chặt song quyền, hung sát chi khí trên người bành trướng, thế nhưng vẫn không có cách nào thoát ly huyễn tượng.


- Lực chống cự thật mạnh.
Thân hình Nam Cung Lễ rung lên, cảm nhận được Trần Vũ đang giãy giụa, chỉ thấy một trận sát khí đập thẳng tới trước mặt.


Cũng may, loại bí thuật Quỷ Đồng của hắn có “Bích Đồng tinh huyết” gia trì, còn vận dụng lực lượng huyễn thuật, chỉ sử dụng man lực rất khó phá giải.
“Phành...”
Quạt xếp trong tay Nam Cung Lễ đánh vào bả vai Trần Vũ.
Chỉ trong chớp mắt, đệ tử toàn trường đều ngừng hô hấp.


Đây là thời khắc quyết định thắng bại, thậm chí “hạng nhất đấu võ”.
Hả?
Trong huyễn tượng, Trần Vũ bởi vì vẫn khống chế được thân thể, cho nên có thể cảm nhận được công kích hàng lâm.
“Thịch thịch thịch thịch...”


Nhịp tim của hắn càng ngày càng mãnh liệt, gấp rút, giống như trọng chùy gõ lên mặt trống.
Trong khoảng khắc, Trần Vũ cảm thấy Vân Sát nội tức khắp toàn thân giống như nổi sóng, hơn nữa trong cơ thể còn kích phát một loại lực lượng kinh người, thần trí hay ý thức đều rung lên.
- Loại cảm giác này...


Đôi mắt Trần Vũ bỗng nhiên sáng ngời, đủ loại huyễn tượng trước mắt đều biến mất.
Bỗng nhiên, hắn tiến nhập vào trạng thái cường đại giống như lúc trước phát huy “Quyền kình ngưng sát”.
“Phành...”
Thế nhưng, cây quạt của Nam Cung Lễ đã đánh tới gần, muốn tránh cũng không được.


- Đồng Tượng công!
Toàn thân Trần Vũ đột nhiên bành trướng, một tầng đồng xanh bao trùm, thậm chí có một tia ánh sáng rực rỡ như tượng đồng, tỏa ra khí tức trang nghiêm.
Ồ?
Nam Cung Lễ chỉ cảm thấy một luồng áp bách nặng nề đập thẳng tới trước mặt, khí huyết đều thoáng đình trệ.


- Đáng tiếc đã trễ rồi.
Khóe miệng Nam Cung Lễ nhếch lên nụ cười nhạt, nội tức trên cây quạt lại tăng thêm vài phần, đánh xuống Trần Vũ.
“Phành...”
Một phiến ngưng tụ kình phong vỗ lên cánh tay như kim loại, phát ra thanh âm sắt thép va chạm vang dội.


Thân hình Trần Vũ thoáng rung một chút, sau đó vẫn vững như thành đồng, bình yên vô sự.
Cái gì?
Nam Cung Lễ chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, một phiến kia giống như đánh lên thân tượng đồng, lại không thể lay động Trần Vũ.
- Đây là công kích của ngươi?


Trần Vũ đứng yên tại chỗ, không hề động.
- Đồng Tượng công... Gân đồng tiểu thành...
Phía xa, Mao trưởng lão và Nam Cung trưởng lão đều kinh hô.
Đồng Tượng công của Trần Vũ không chỉ đạt tới cấp bậc gân đồng, còn là gân đồng tiểu thành.


Điều này có nghĩa là công kích của Thông Mạch kỳ với hắn mà nói, cơ bản không có ý nghĩa.
- Chuyện này... tuyệt đối không có khả năng.
Nam Cung Lễ kinh hãi thất thanh, hoài nghi mình gặp ảo giác.
Hắn không tin.
- Nguyên Cương Phiến!


Nam Cung Lễ huy động quạt xếp trong tay, lại lần nữa đánh xuống, phiến ảnh cương phong cường đại đánh xuống đầu Trần Vũ.
- Đầu đồng.
Trần Vũ không né tránh, trên đầu lóe sáng ánh đồng cổ xưa, chỉ nghe “phành” một tiếng, trực tiếp va chạm với cây quạt trong tay Nam Cung Lễ.


Chỉ trong chớp mắt, trái tim trong cơ thể hắn kích phát lực lượng siêu cường, gần như gấp đôi lúc bình thường.
“Thịch...”
Nam Cung Lễ cả người lẫn quạt bị Trần Vũ dùng đầu đồng đụng dội ngược, bay xa năm sáu trượng, cánh tay phát ra tiếng răng rắc của xương bị bẻ gãy.


Một màn này, chấn động toàn trường, tất cả đệ tử đều sợ ngây người.