Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 54: Hạng Nhất Ngoại Môn

Vân Thiên phong.
Nước mưa từ từ nhỏ dần, lác đác rơi xuống, mây mù phương xa lại vén ra một tia ánh sáng nhu hòa, sắc thái mông lung như bức tranh thủy mặc.
Ánh mặt trời lấp lánh xuyên qua màn mưa, chiếu xạ dư quang nhàn nhạt.


Cuồng phong bão táp qua đi, trên võ đài chỉ còn lại hai bóng người, bắt mắt mà hào hùng.
Mọi người dưới đài đều ngừng thở.
- Ngươi... thắng...
Đoàn Kiêu Long thốt ra một câu tối nghĩa, đánh vỡ bầu không khí vắng lặng.
Đám đệ tử, có kẻ kinh nghi, có người tiếc nuối chưa thỏa mãn.


Cho đến tận khi Đoàn Kiêu Long phun ra một búng máu, thân hình lảo đảo thì đám đệ tử mới kinh hãi hét lên thất thanh.
- Thua rồi.
- Đoàn Kiêu Long lại thua?
Đám đệ tử đều thất hồn lạc phách, dường như khó mà tiếp nhận hiện thực này.
Quả thật, Đoàn Kiêu Long ở ngoại môn là một truyền kỳ.


Cách đây hai năm, hắn đã có thể vấn đỉnh ngoại môn, trở thành ông vua không ngai tại ngoại môn.


Nghe nói, tư chất của Đoàn Kiêu Long rất bình thường, chỉ là một Bán Linh Thể. Thế nhưng hắn lại có ngộ tính kinh người, lựa chọn Minh Lôi Đao cực kỳ khó luyện thành, quanh năm đều ở bên ngoài, mang danh nghĩa làm nhiệm vụ, chỉ để cảm nhận lôi điện phong bạo.


- Ở đây, có không ít đệ tử kính ngưỡng sùng bái Đoàn Kiêu Long.
- Một đao của Đoàn sư huynh, uy lực tuyệt luân, làm sao có thể thua hắn?
- Một đao đó, phát huy ra vài phần chân ý của Lôi Minh Đao, hơn nữa dưới khí trời mưa bão, uy lực lại càng mạnh.




Một vài đệ tử ở dưới sân đều khó hiểu.
Vì sao Đoàn Kiêu Long lại bại?
Nếu như, nhìn uy lực và thanh thế, một đao của Đoàn Kiêu Long dường như còn hơi thắng một quyền của Trần Vũ.


- Không hổ là Đoàn Kiêu Long, đều là Bán Linh Thể, không ngờ ngươi có thể bước tới một bước này. Một đao vừa rồi, uy lực còn hơi thắng “Quyền kình ngưng sát” của ta.
Trần Vũ hít sâu một hơi.


Từ sau khi Đồng Tượng công gân đồng đại thành, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác chính diện đả thương.
Đoàn Kiêu Long là người đầu tiên.


Vài trưởng lão tông môn ở đây, bao gồm cả tông chủ Vân Nhạc môn, đều cảm thấy kinh hãi trước trận giao phong kinh diễm vừa rồi của hai người.


- Quyền kình ngưng sát... Loại tầng thứ võ học này cho dù là Luyện Tạng kỳ bình thường cũng khó mà làm được, trừ phi là Vân Sát quyền đại thành, đồng thời lĩnh ngộ được vài phần chân ý.


- Đoàn Kiêu Long lĩnh ngộ được một tia da lông Lôi Ý chi cảnh, cho nên một đao vừa rồi mới hiển lộ vài phần uy thế lôi điện.
Một vài trưởng lão cao tầng đều kinh ngạc than thở.


Cho dù là ở nội môn, người có thể lĩnh ngộ được Quyền kình ngưng sát hoặc Lôi Ý chi cảnh, cũng đều hiếm thấy vô cùng.
Hai người này, vậy mà lại cùng xuất hiện trong một trận tranh tài đỉnh phong ngoại môn.
- Một đao kinh diễm của Đoàn Kiêu Long lại có thể bại ư?
Nam Cung trưởng lão lẩm bẩm.


Hắn thấy, một đao của Đoàn Kiêu Long, mượn thiên thời địa lợi, uy lực lại càng thịnh.


- Ngươi ta hẳn biết rõ, trong chiến đấu sinh tử, có đôi khi không phải so sánh công kích của người nào mạnh hơn thì người đó liền có thể sống sót. Chỉ có thể nói, chúng ta đều xem thường uy lực của Đồng Tượng công.
Mao trưởng lão cười hắc hắc.
Đúng vậy.


Nam Cung trưởng lão gật đầu, hắn tất nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Một đao của Đoàn Kiêu Long, chiếm ưu thế tại phương diện ngưng tụ nội tức, lại thêm trời mưa, cho nên tăng phúc uy lực cho Lôi Minh Đao, vì thế mới hơi thắng Trần Vũ.


Thế nhưng, công kích của hắn cũng chỉ thắng một bậc mà thôi, còn tại phương diện phòng ngự, Đoàn Kiêu Long lại kém Trần Vũ quá xa.
Hai người đều phát huy lực lượng vượt cấp, uy lực kẻ tám lạng người nửa cân.


Nhưng kết quả, Đoàn Kiêu Long trọng thương hộc máu, còn Trần Vũ chỉ bị chút ngoại thương, điều này đối với thân thể cường hoành và khả năng tự lành của hắn mà nói, cũng không tính là chuyện gì to tát.
Còn một việc mà người khác không biết.


Công kích vượt cấp vừa rồi, Đoàn Kiêu Long tối đa chỉ có thể phát động một hai lần, nếu như lần đầu trọng thương, liền khó có thể phát huy lần thứ hai.


Trần Vũ thì khác, hắn có cảm giác, công kích như Quyền kình ngưng sát dù liên tục phát huy vài lần cũng không có vấn đề lớn, cùng lắm là sau đó suy yếu một chút mà thôi.


Tình huống này cũng như hiệu ứng thùng nước: thùng nước có thể chứa được bao nhiêu nước, quyền định bởi số độ dài của vách thùng.
- Số 99, Trần Vũ thắng, tạm xếp thứ nhất.
Lão giả áo đen nhìn Trần Vũ một cái thật sâu, bấm tay điểm lên tấm bia trận pháp.
“Vù...”


Tên của Trần Vũ trực tiếp nhảy tới vị trí số một, trở thành cái tên hạng nhất duy nhất.
Mặc dù nói là “tạm xếp thứ nhất”, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, Trần Vũ sau khi liên tiếp chiến thắng Nam Cung Lễ và Đoàn Kiêu Long, hắn đã là đệ nhất nhân trong đám đệ tử ngoại môn rồi.


Thậm chí, bây giờ hắn có thể xem là đệ tử nội môn rồi.
Tổ quy của tông môn: “Chỉ cần hạng nhất thi đấu, liền có thể tự động trở thành đệ tử nội môn.”
- Trần Vũ thành công ư?


Dưới đài, đám người Nhạc Phong, Đồng Ngọc Linh, Hồ Nhất Bá đều lộ vẻ mặt phức tạp, hoặc mừng rỡ, hoặc cảm khái.
Nhất là Nhạc Phong, tâm tình của hắn phức tạp nhất.


Bắt đầu từ trận chiến với Thiết Tông Hùng, chứng kiến Trần Vũ từ một người mới, cho đến khi tạo nên kỳ tích, trở thành đệ nhất ngoại môn.
Cường giả đều bắt đầu từ người mới.
Còn nhớ lúc trước, bộ dạng của Trần Vũ khi đối mặt với Thiết Tông Hùng là chật vật đến cỡ nào.


- Làm sao có thể... Hắn lại bước lên đỉnh cao thứ nhất...?
Vương Lăng Vân hầu như không thể đứng vững nổi nữa, trong lòng sinh ra cảm giác khủng hoảng, chỉ nghĩ thôi đã hãi hùng khϊế͙p͙ vía.
Hắn vậy mà lại trở thành kẻ địch của một đối thủ như vậy?


Nhìn trận chiến vừa rồi, có lẽ Trần Vũ muốn giết hắn cũng rất nhẹ nhàng dễ dàng.
Trong lòng Vương Lăng Vân rét lạnh, sau khi Trần Vũ trở thành đệ tử nội môn, bản thân nào còn chỗ đứng gì trong tông môn?
- Lẽ nào ta cứ như vậy chịu thua? Không được, ta không cam lòng.


Vương Lăng Vân hít sâu một hơi.
Trong con ngươi của hắn thoáng hiện một tia ngoan độc âm lệ, thầm nghĩ:
- Trên người Trần Vũ chắc chắn có bí mật rất lớn, ta nhất định phải tìm ra nó.
Lúc này, Vương Lăng Vân đã triệt để thảm bại, chỉ có thể tìm một cơ hội lật bàn với Trần Vũ.
...


Thi đấu ngoại môn còn chưa kết thúc.
Sau khi Trần Vũ liên tiếp chiến thắng Nam Cung Lễ và Đoàn Kiêu Long, vị trí hạng nhất của hắn đã được xác lập.
Sau đó, còn phải xác định xếp hạng của top ba, top mười, top hai mươi. Nhất là top ba, top mười, mỗi trận chiến cạnh tranh đều kịch liệt vô cùng.


- Vũ ca, ngươi thành công rồi.
Trong đôi mắt trong suốt của Mục Tuyết Tình nổi lên hơi nước mông lung, trên mặt tràn ngập vui sướng hạnh phúc, lộ ra vẻ đẹp thanh thuần dụ hoặc.


Trần Vũ đánh bại Nam Cung Lễ và Đoàn Kiêu Long, cường thế đến mức không thể cản, lần lượt tạo ra kỳ tích, đã đăng lâm đỉnh cao ngoại môn.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, nàng thật hy vọng nó là sự thật, không phải nằm mơ.
- Ta giúp ngươi băng bó vết thương.


Mục Tuyết Tình thấy vết máu trên vai Trần Vũ, không đành lòng nói.
“Thịch...”
Nhưng bàn tay của nàng vừa đặt lên vai Trần Vũ, đã bị hắn vô thức đẩy ra.
Lực đạo cường đại khiến bàn tay của Mục Tuyết Tình hơi nóng rát, thân hình khẽ run.


Mặc dù động tác của Trần Vũ là theo bản năng, cũng không tận lực dùng sức, nhưng lực đạo lại không nhỏ chút nào.
- Vũ ca, ngươi...
Thân hình Mục Tuyết Tình thoáng trì trệ, nhìn Trần Vũ với vẻ không thể tin nổi.


Chẳng lẽ, bây giờ Trần Vũ thi đấu dương danh, trở thành đệ tử nội môn, tầm mắt trở nên cao hơn, đã thay lòng đổi dạ, thậm chí ghi hận chuyện trước kia?
- Tuyết Tình, ngươi đừng hiểu lầm...


Trần Vũ không nói nên lời, hắn chẳng qua không muốn thể chất biến thái và năng lực tự lành của mình bại lộ trước mặt công chúng mà thôi.


Thời khắc này, vết máu cùng mảng cháy sém trên vai Trần Vũ chỉ là biểu hiện bên ngoài, còn vết thương bên trong thì đã khép lại, thậm chí ngay cả dấu vết cũng trở nên nhạt nhòa.
- Hừ! Tiểu tử họ Trần, nếu ngươi khi nhục Tuyết Tình, đừng trách ta ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ.


Một thanh âm sắc bén của nam tử truyền đến, cắt ngang Trần Vũ.
Thất hoàng tử một thân áo bào hoa lệ, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hai người.
“Vù...”


Một luồng khí tức như bạo phong áp bách lên người Trần Vũ, khiến sắc mặt hắn biến đổi, ngay cả khí huyết và hô hấp đều thoáng đình trệ.
- Luyện Tạng kỳ, ít nhất là Luyện Tạng hậu kỳ.
Trong lòng Trần Vũ thoáng run, không khỏi đưa mắt nhìn nam tử bên cạnh Mục Tuyết Tình.


Bên tai vang lên tiếng hô khẽ của đám đệ tử, ví dụ như “Thất hoàng tử”, “Hoàng Phủ Lâm”,...
Thất hoàng tử Hoàng Phủ Lâm.
Thân phận của nam tử áo bào hoa lệ lập tức khiến toàn trường chấn động.
- Hoàng Phủ Lâm không phải là một trong những đệ tử chân truyền sao?


- Người có thân phận như hắn, lại đến xem “Thi đấu Ngoại môn”, xem ra là vì Mục Tuyết Tình mà đến nha.
Một đám đệ tử đều nổi lên tâm hiếu kỳ.
Trần Vũ, Mục Tuyết Tình, Thất hoàng tử. Giữa ba người rốt cuộc có khúc mắc gì.


- Thất hoàng tử? Rất xin lỗi, đây là chuyện riêng của ta và Mục sư muội, người ngoài như ngươi cũng không cần nhúng tay vào.
Trần Vũ không hề thoái nhượng.
- Ngươi dám...
Dù Thất hoàng tử luôn phong độ cũng không kìm được tức giận, trầm giọng nói:


- Tại Sở quốc ta, Trần gia ngươi chỉ là một thế lực nhỏ.
Uy hϊế͙p͙?
Trần Vũ quả thật kiêng kỵ, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc.
Hoàng thất Sở quốc dù thực lực mạnh đến đâu, lực ảnh hưởng rộng như thế nào, cũng chỉ giới hạn trong phàm tục.
Tại Côn Vân đại lục, tông môn mới là chúa tể.


Bây giờ, Trần Vũ đã là đệ tử nội môn của Vân Nhạc môn. Cùng ở trong một tông, nếu Thất hoàng tử vô cớ trả thù gia tộc đối thủ, thì tuyệt đối là đại kỵ.
Suy cho cùng, đông đảo thành viên tông môn, bao gồm cả trưởng lão, đường chủ,... đều có gia tộc thế tục sau lưng.


- Mục sư muội cũng vậy, chúng ta đã sớm mỗi người một ngả. Hi vọng sau này ngươi không nên khiến ta phiền phức thêm, hai viên Hồi Khí đan kia, ta sẽ trả lại cho ngươi.
Trần Vũ nghiêm mặt nói.
Đủ loại phiền phức Mục Tuyết Tình mang đến, thật sự khiến Trần Vũ căm ghét.


Trước khi đăng lâm đỉnh cao, hắn đã đội trên đầu cái danh “ăn bám”, suốt một thời gian dài dẫn tới đủ loại cừu địch vô cớ, bây giờ lại thêm một tên Thất hoàng tử.
Nói không chừng, điều này sẽ dẫn đến nguy cơ diệt tộc cho Trần gia.
- Ngươi...


Thân hình Mục Tuyết Tình thoáng run, gương mặt tuyệt mỹ ngốc trệ, không thể tin nổi.
Đây tuyệt đối không phải là Trần Vũ ca trước nay vẫn nuông chiều nàng.
Nhất là câu xưng hô “Mục sư muội” xa lạ, khiến Mục Tuyết Tình như rơi vào hầm băng, thiên ngôn vạn ngữ đều không nói nên lời.


Giờ khắc này, hai mắt nàng đỏ lên, thật muốn khóc lóc kể lể với đối phương: bản thân là bị gia tộc bức ép, lúc mới vào ngoại môn một hai năm, gia tộc không ngừng tạo áp lực, Tuyết Tình vẫn luôn cố gắng chống đỡ, dù biết hắn theo đuổi cũng chỉ có thể giữ khoảng cách như gần như xa.


Sau đó, Tuyết Tình nhìn thấy hắn ở trong tông môn chịu đủ chèn ép sỉ nhục, không đành lòng biết bao.
Nếu như cố ý kiên trì, không chỉ bỏ lỡ tiền đồ của bản thân, còn có thể khiến hắn chịu càng nhiều cực khổ hành hạ.
Không bằng khuyên hắn trở về thế tục, mỗi người một ngả.


Bây giờ, ngươi và ta đều đã tiến vào nội môn, có thể cùng tiến trên con đường võ đạo, có hi vọng phá vỡ gông xiềng thế tục.
Tại sao? Tại sao bây giờ ngay cả một cơ hội, ngươi cũng không cho ta?
Cuối cùng, Mục Tuyết Tình không nói nên lời một câu, ảm đạm rời đi.
- Tuyết Tình!


Thất hoàng tử hung tợn trừng mắt nhìn Trần Vũ, vội vàng đuổi theo.
Trần Vũ nhìn Mục Tuyết Tình rời đi, hồi lâu sau mới thở dài một cái, có cảm giác như buông xuống gánh nặng.


Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của “Thi đấu Ngoại môn”, khiêu chiến vẫn tiếp tục triển khai.
Cuối cùng, xếp hạng chiến đã hạ màn.
Trong trận chiến cuối cùng, Nam Cung Lễ kém một chút, bại trong tay Đoàn Kiêu Long, hai người lần lượt xếp thứ hai và thứ ba.
“Vụt...”


Trên tấm bia trận pháp, xếp hạng của các đệ tử liền xuất hiện:
"Hạng nhất, Trần Vũ
Hạng hai, Đoàn Kiêu Long
Hạng ba, Nam Cung Lễ
Hạng tư, Đồng Ngọc Linh
Hạng năm, Nhạc Phong
Hạng sáu, Hồ Nhất Bá
Hạng bảy, Viên Bắc Thông
Hạng tám, Trình Quân
Hạng chín, Hoàng Viên
Hạng mười, Tào Lôi."