Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 70: Thu Hinh Nhi

Đối mặt với hành vi kéo dài thời gian của Thủy Nguyệt phái, Vân Nhạc môn cũng không thể làm gì được.
Nam nhân cưỡng ép sẽ bị người khác lăng mạ sỉ nhục. Nhưng nữ nhân cưỡng ép đó chính là đặc quyền.
- Thủy Nguyệt phái này không biết muốn giở trò gì đây.


- Các nàng dường như có chút kiêng kỵ thực lực của Trần sư điệt, tự cảm thấy không có phần thắng, nên mới nghĩ cách kéo dài...
Trưởng bối cao tầng của Vân Nhạc môn đều lộ vẻ lo lắng.


Sau trận chiến này, khẳng định Thủy Nguyệt phái đã nhận thức sâu sắc thực lực Thông Mạch kỳ của Vân Nhạc môn, chắc chắn sẽ suy nghĩ ra đối sách.
Nửa canh giờ sau.
Thiên Vân Điện.
Vân Nhạc tông chủ mặt đầy hồng quang, phát ra tưởng thưởng cho mấy người đệ tử.


- Thắng một trận được 3000 nguyên thạch thứ phẩm, một cân vẫn thạch. Người bại cũng được thưởng 1000 nguyên thạch thứ phẩm.
Tông chủ áo lam cười nói.
Trong đại điện, còn có một ít trưởng lão cao tầng, còn có cả đệ tử chân truyền và đệ tử tinh anh.


Đối với khen thưởng lần này, đám đệ tử tinh anh đều cực kỳ động tâm.
Nhất là một cân vẫn thạch.
Trần Vũ thắng lợi hai trận, được 6000 nguyên thạch thứ phẩm, hai cân vẫn thạch.
Chẳng qua, tới tay hắn không phải nguyên thạch thứ phẩm, mà là 60 khối nguyên thạch chính phẩm lấp lánh tinh xảo.


Một viên nguyên thạch chính phẩm có thể đổi được 100 khối nguyên thạch thứ phẩm. Ở trong tông môn, có thể xem là “đồng tiền mạnh”, giá trị cao, mang theo bên người cũng tiện lợi.
Bên cạnh đó, hắn còn nhận được một mặt lệnh phù, bên trên khắc ấn ký thảo mộc.




Thu Nguyệt cũng được thưởng, thu được 3000 nguyên thạch thứ phẩm, một cân vẫn thạch. Dù nhận thưởng nhưng vẫn bĩu môi mất hứng, có vẻ không đạt được mong muốn.
Hai người còn lại, Vạn Đông và Thạch Xuyên thì vẻ mặt xấu hổ không cam lòng, nhận lấy 1000 nguyên thạch thứ phẩm “khen thưởng an ủi”.


- Có thể đi Thảo Mộc Đường đổi “Thanh Khí đan” rồi.
Trần Vũ nắm chặt lệnh phù trong tay, vô cùng hài lòng.
Dựa theo lời của sư tôn, Thanh Khí đan còn trân quý hơn cả Uẩn Khí đan.
Hắn vốn dự định dùng Uẩn Khí đan để giao dịch, quyết tâm có được “Thanh Khí đan”.


Không ngờ, lần này ba tông tranh tài lại mang đến cho hắn cơ hội này.
Vừa đi ra khỏi đại điện.
- Trần Vũ!
Một thanh âm nữ tử quen thuộc truyền đến, không hề khách khí chút nào.
Hả?
Trần Vũ đưa mắt nhìn, liền thấy Thu Nguyệt, trong mắt nàng dường như mang theo một tia không cam lòng.


- Thu sư muội, ngươi tìm ta có việc gì?
Trần Vũ ngạc nhiên hỏi.
Nữ nhân này là cháu gái trưởng lão, vẫn luôn kiêu ngạo vô cùng, lúc trước cũng khinh thường giao tiếp với Trần Vũ.
- Là ta tìm ngươi.
Một thanh âm nữ tử trong trẻo êm tai từ sau lưng Thu Nguyệt truyền đến.


Bất chợt, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trước mặt Trần Vũ.
Đưa mắt nhìn kỹ, Trần Vũ không khỏi sinh ra một tia kinh diễm.


Nữ tử này mặc một thân váy áo bích lam, tóc dài buông xõa, không nhuốm bụi trần. Vóc người xinh đẹp cao ráo, thậm chí cao hơn Thu Nguyệt một cái đầu, có một loại khí chất khiến người khác phải ngưỡng vọng, giống như tượng nữ thần thánh khiết mà trang nghiêm.


Nhất là dung nhan yêu kiều, khí chất ôn nhu nho nhã, điềm tĩnh xuất trần, da thịt trắng tuyết.
Nữ nhân này không chỉ ngũ quan tinh xảo mà đôi mắt đẹp trong veo như hồ thu, linh vận tràn ngập, tựa như có một loại lực lượng nhìn thấu lòng người, khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.
- Trời đất... là Thu Hinh Nhi!


- Thu Hinh Nhi? Đệ tử chân truyền, còn được xưng là đệ nhất mỹ nữ nội môn?
Vài tên đệ tử từ xa nhìn thấy mỹ nữ áo lam, vẻ mặt ngơ ngẩn thất hồn lạc phách.
- Đây là tỷ tỷ của ta, Thu Hinh Nhi.
Thu Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, dường như rất bất mãn việc Trần Vũ nhìn chằm chằm tỷ tỷ mình.


- Ồ ồ, thì ra là Thu sư tỷ, không biết có việc gì?
Vẻ mặt Trần Vũ có chút quái dị.
Hắn và Thu Nguyệt cũng không quen thuộc, càng không nói đến vị đệ nhất mỹ nữ nội môn xinh đẹp tao nhã tuyệt luân này.


Chẳng qua, dung nhan và thần thái của nữ nhân này quả thật khiến người nhìn mà trong lòng nở hoa. Không chỉ vóc người lẫn dung mạo, ngay cả khí chất cũng ôn nhu dịu dàng, điềm tĩnh thản nhiên, tuyệt đối là hình tượng yêu thích trong lòng đông đảo nam tử.


- Là như vậy, nghe nói Trần sư đệ nhận được hai cân vẫn thạch, ta cũng vừa vặn cần tinh luyện một thanh bảo khí, rất có nhu cầu cấp bách đối với tài liệu luyện khí tốt.
Thu Hinh Nhi mỉm cười, tựa như một đóa hoa lê chớm nở.


Cảnh đẹp trong khoảng khắc này, khiến người nhìn hít thở không thông. Mấy tên đệ tử ở gần đó đều trợn tròn mắt.
- Thu sư tỷ cười rất đẹp, thật không hổ là đệ nhất mỹ nữ nội môn...
Trần Vũ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, tim đập rộn ràng, bất giác buột miệng khen ngợi một câu.


Mỹ nữ trước mặt, bất kể là dung nhan hay khí chất, tuyệt đối đứng đầu trong tất cả những nữ đệ tử Vân Nhạc môn mà Trần Vũ từng gặp.
Mặc dù đám người Mục Tuyết Tình, Thu Nguyệt cũng xinh đẹp, thế nhưng vì giới hạn tuổi tác, nên vẫn có chút “non”.


Mà Thu Hinh Nhi đã mười bảy, mười tám tuổi, là giai đoạn hoàng kim đối với thiếu nữ, có thể bộc lộ vẻ đẹp hoàn mỹ nhất.
- Đồ háo sắc nhà ngươi!
Thu Nguyệt hét một tiếng, trên mặt tràn ngập tức giận, đưa tay ngăn cản Trần Vũ, dường như lo lắng hắn nổi lên ý đồ xấu xa.


- Ta chỉ ca ngợi! Ca ngợi đó, ngươi hiểu không?
Trần Vũ triệt để im lặng, không còn gì để nói.
Gặp phải mỹ nữ, ca ngợi một câu cũng bị xem là háo sắc?
- Hừ! Nhất định là ngươi có ý đồ không an phận với tỷ tỷ ta.
Thu Nguyệt tức giận nói.
- Thu Nguyệt, không được lỗ mãng...


Thu Hinh Nhi vội vàng ngăn cản muội muội, lúc nghe thấy Trần Vũ khen, gương mặt điềm tĩnh cũng thoáng ửng hồng.
Quả thực, Trần Vũ là quang minh chính đại thưởng thức vẻ đẹp của nàng, ánh mắt trong suốt, không hề có ý khinh nhờn, ngôn từ ca ngợi cũng không quá phận.


- Được rồi! Ta hỏi ngươi, hai cân vẫn thạch kia, ngươi có giao dịch hay không?
Thu Nguyệt cười lạnh nói.
- Vẫn thạch? Rất xin lỗi...
Trần Vũ để lộ Huyền Trọng kiếm bên người, ý tứ đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn được nữa: Ta cũng muốn dùng vẫn thạch tinh luyện vũ khí.


Không phải Trần Vũ kiếm cớ. Huyền Trọng kiếm của hắn vốn là luyện chế bảo khí trung phẩm thất bại, nếu như có tài liệu quý hiếm hơn, sau này chưa hẳn không thể đề thăng thêm một tầng.
- Hừ! Nhỏ mọn, ngươi muốn theo đuổi tỷ tỷ ta, ngay cả chút đồ vật cũng không bỏ ra nổi.
Thu Nguyệt cười lạnh khinh thường.


Theo đuổi tỷ tỷ ngươi?
Trần Vũ tức giận nói:
- Ta chỉ nhìn tỷ tỷ ngươi một cái, như vậy cũng gọi là muốn theo đuổi nàng? Ngươi nhìn ta bao nhiêu lần? Có xem là ngươi đang theo đuổi ta không?
- Ngươi... Ngươi cưỡng từ đoạt lý!


Thu Nguyệt đỏ mặt, vô cùng tức giận, nội tức trên người dâng trào, thiếu chút nữa muốn động thủ.
“Vù...”
Thân hình Trần Vũ chợt lóe lên, dịch chuyển khỏi vị trí cũ, cười ha ha một tiếng, nói:
- Ta đi đây.
Không thể trêu vào, chẳng lẽ ta còn trốn không được?


Hai tỷ muội này là cháu gái của trưởng lão, một người trong đó còn là đệ tử chân truyền, đệ nhất mỹ nữ nội môn.
Kinh nghiệm mách bảo với Trần Vũ rằng: nữ nhân như vậy, tuyệt đối không thể trêu chọc.


Xa không nói, Mục Tuyết Tình không phải là ví dụ trước mắt sao? Nàng mang đến cho Trần Vũ bao nhiêu phiền phức?
- Đây là Trần Vũ mà ngươi nói, người ngăn sóng dữ trong Cuộc chiến tranh đoạt sao? Người này, quả nhiên thú vị, nhìn bộ dạng của hắn, dường như chỉ sợ tránh chúng ta không kịp.


Thu Nguyệt cười một tiếng, ý vị hàm súc, đưa mắt nhìn bóng lưng Trần Vũ.
- Hừ! Người này chẳng qua khí lực lớn, da dày thịt béo, chờ đến ngày tranh tài Cuộc chiến tranh đoạt với Thủy Nguyệt phái, hắn nhất định sẽ bị nhằm vào, đến lúc đó xem hắn còn ra vẻ được không.
Thu Nguyệt bĩu môi nói.


...
Thảo Mộc Đường.
Trong một gian lầu các tỏa ra mùi thuốc. Trần Vũ đem cái lệnh phù trong tay giao cho một lão giả gầy nhom.
- Ừm, bằng vào lệnh phù này, ngươi có thể lĩnh một viên Thanh Khí đan.
Lão giả gầy nhom gật đầu.
Không lâu sau.


Lão giả mang tới một cái bình ngọc, có thể mơ hồ nhìn thấy một viên đan dược trong suốt màu xanh nhàn nhạt bên trong, bề mặt đan dược có một tầng gợn sóng.
- Đa tạ tiền bối.
Trần Vũ lấy được đan, mừng rỡ không thôi.
Trước khi đi, lão giả gầy nhom còn bổ sung một câu:


- Cẩn thận Cuộc chiến tranh đoạt ngày kia, ngươi nhất định sẽ bị Thủy Nguyệt phái nhằm vào.
Trần Vũ sững sờ, hôm nay lão giả này cũng tới xem Cuộc chiến tranh đoạt?
- Dám hỏi tiền bối, Thủy Nguyệt phái sẽ nhằm vào ta từ phương diện nào?
Trần Vũ hỏi.


- Ha ha, cụ thể làm sao ta biết được. Tất nhiên sẽ nhằm vào nhược điểm của ngươi. Ngươi thử ngẫm lại, bản thân có điểm yếu ở phương diện nào.
Lão giả cười híp mắt nói.


Nghe vậy, trong lòng Trần Vũ có chút chấn động, vội vàng cảm tạ. Đối phương thoạt nhìn không trả lời, nhưng kỳ thực đã điểm rõ phương hướng.
- Nhược điểm?
Trần Vũ lâm vào suy tư.


Ưu thế lớn nhất của hắn là lực lượng cường đại, phòng ngự cứng rắn, tốc độ thân pháp đều không có thiếu hụt.
Nhưng đột nhiên...
Trần Vũ đột nhiên nghĩ đến lúc tham gia Thi đấu Ngoại môn, khi đối mặt với hai loại bí thuật tinh thần của Nam Cung Lễ, hắn suýt nữa đã trúng chiêu.
...


Trở lại nơi ở.
Trần Vũ không nghĩ nhiều, lập tức ngồi xếp bằng, trực tiếp phục dụng Thanh Khí đan.
Khí tức hung lệ trong cơ thể hắn lẫn lộn một ít tạp chất, đây là nhân tố khiến bản thân mất cân bằng.
Phục dụng Thanh Khí đan.


Một luồng khí lưu khiến trái tim mát lạnh, từ trong bụng hòa tan ra, khiến tâm thần Trần Vũ trở nên yên tĩnh. Vân Sát nội tức trong cơ thể thoáng xao động, sau đó lại an tĩnh xuống.
Dược lực thần bí chậm rãi tản ra, dung nhập vào kinh lạc, thấm sâu tận huyết nhục.


- Thanh Khí đan, cần mất mười ngày nửa tháng mới có thể phát huy kỳ hiệu, không chỉ hóa giải lệ khí, thanh lọc kinh lạc, còn có thể chiết xuất nội tức...
Trần Vũ mừng rỡ.
“Ô...ô...ô...n...g!”


Trái tim trong cơ thể bỗng nhiên nhào tới một luồng “hấp lực” quen thuộc, dược lực của Thanh Khí đan liền cấp tốc hòa tan vào kinh lạc trong thân thể.
- Thật nhanh!
Trần Vũ thất kinh, hắn chỉ có thể khống chế vận chuyển Vân Sát nội tức, tiếp thu dược hiệu cường đại này.
Không đến nửa canh giờ.


Huyết nhục kinh lạc, bao gồm nội tức toàn thân Trần Vũ đều bị luồng dược lực mát mẻ kia “thanh tẩy” một lần.
“Tách tách...”
Từng giọt nước đen đục tản ra mùi hôi của huyết khí từ trên người Trần Vũ chảy ra ngoài.
Những giọt nước giống như máu đen này, bị cơ thể Trần Vũ bài tiết ra.


Cuối cùng, những giọt nước đen kia ngưng tụ thành một quả cầu máu đen, tỏa ra khí tức âm u lạnh lẽo kinh người, sau đó dần khôn cạn ngưng đọng thành “hắc huyết châu” lớn bằng đầu ngón tay.
- Như vậy cũng quá nhanh rồi.


Trần Vũ kinh ngạc, dược hiệu như vậy phải mất mười ngày nửa tháng để hấp thu, cuối cùng chỉ mất một ngày liền hấp thu sạch, hơn nữa hiệu quả còn tốt đến kỳ lạ.
Dưới “hấp lực” của trái tim thần bí, dược hiệu hầu như không bị tiêu tán chút nào.


Lúc này, Trần Vũ cảm thấy toàn thân thư thái, kinh lạc trong người tràn ngập sức sống dẻo dai. Vân Sát nội tức càng tinh thuần hơn vài phần, thậm chí vượt xa Thông Mạch hậu kỳ.
“Ầm...”
Trần Vũ vung ra một quyền, sát khí quay cuồng, quyền lực giữa không trung hình thành đám mây đen nhàn nhạt hình mãng xà.


Sát khí của hắn càng trở nên thuần khiết bá đạo.
E rằng hiệu quả của viên Thanh Khí đan này đối với hắn còn tốt hơn gấp đôi so với người bình thường sử dụng.
Đây là thứ gì?
Trần Vũ nhặt viên “hắc huyết châu” đọng lại trên mặt đất lên.


Vừa chạm vào châu này, liền cảm nhận được một luồng âm khí huyết lệ chấn nhϊế͙p͙ tâm hồn, khiến toàn thân Trần Vũ lạnh lẽo, sợ vỡ mật.


Theo lẽ thường, người bình thường dù có kỳ ngộ ao máu như Trần Vũ, thậm chí phục dụng Thanh Khí đan cũng không có khả năng ngưng kết ra loại “hắc huyết châu” này.
Bởi vì người khác phục dụng đan dược phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể phát huy được kỳ diệu hoàn toàn.


Như vậy, lệ khí cũng sẽ từ từ bị hóa giải, tiên tán trong quá trình đó.


Trần Vũ nhờ có trái tim thần bí, trong nửa canh giờ, cưỡng ép vận dụng hiệu quả đan dược tới mức tận cùng, hơn nữa hiệu quả hơn xa người thường, vì vậy mới có thể cơ duyên xảo hợp, ngưng tụ ra viên “hắc huyết châu” đáng sợ này.


Trần Vũ cảm thấy viên châu này không đơn giản nên cẩn thận giữ lại.