Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 92: Vân nhạc kinh biến

“Thịch thịch thịch...”
Trái tim thần bí nhảy lên dồn dập tới cực hạn, Trần Vũ chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng lực lượng mênh mông đang phun trào.
Chỉ trong chớp mắt, trạng thái cường đại hết sức quen thuộc, sau một thời gian dài lại lần nữa xuất hiện.


Trần Vũ chỉ cảm thấy tạng phủ toàn thân, thậm chí từng tấc máu thịt, thậm chí tứ chi và hàng trăm bộ phận trong cơ thể, đều kích phát từng đợt nhiệt lưu cuồn cuộn.
- Tiểu tử chết đi!
Thiếu niên tóc tím cười gằn, giết thẳng tới trước.


Trong tầm mắt, thiếu niên kia đưa lưng về phía hắn, thoáng khựng lại trong giây lát.
Sơ hở rõ ràng như vậy, quả nhiên là muốn chết!
Đơn trảo của thiếu niên phát ra một luồng khí lưu tím đen, xung quanh dấy lên một đoàn âm phong ngưng tụ, uy lực bức thẳng tới Hóa Khí Hậu Thiên.
- Chết đi!


Khí lưu tím đen khổng lồ mang theo một trận âm phong sóng khí phạm vi vài trượng, cách không nuốt chửng lấy Trần Vũ.
Chỉ trong chốc lát, khu vực này nổi lên bụi bặm dày đặc, lưu lại một cái hố đường kính mấy trượng, ngay cả huyết nhục xương vụn cũng không còn.
- Không đúng!


Gương mặt thiếu niên tóc tím thoáng run.
Phòng ngự của Trần Vũ như thế nào, chính hắn biết rõ, cho dù một kích toàn lực của mình thì tối đa cũng chỉ có thể đả thương đối thủ, không có khả năng đánh chết.


Khoảnh khắc sau đó, một luồng âm phong kinh khủng từ bên cạnh hắn lóe lên rồi biến mất, chỉ có thể nắm bắt được một tia tàn ảnh.
Thật nhanh!
Thiếu niên tóc tím biến sắc, tốc độ của đối phương nhanh đến mức hắn hầu như không kịp phản ứng.




Dưới trạng thái “pháp môn bạo phát”, cơ thể Trần Vũ kích phát lực lượng cực kỳ mênh mông, tốc độ thoáng cái tăng lên gấp đôi.
- Loại cảm giác này...
Trần Vũ chỉ hơi vận lực một chút, thân hình liền lao vút đi, cảm giác nhẹ nhàng như chim yến.


Thiếu niên tóc tím giết về phía hắn, vậy mà ngay cả góc áo của hắn cũng không đụng được.
Chỉ trong nháy mắt đó, Trần Vũ đã dịch chuyển tới bên cạnh người thiếu niên, vận chuyển toàn bộ lực lượng mênh mông trong cơ thể hội tụ về phía nắm quyền.
“Ầm...”


Trần Vũ đánh ra một đạo quyền ảnh sát khí, ngưng tụ hình thái mãng xà khổng lồ, bề mặt hiện ra từng điểm đốm xanh thẫm, lốc xoáy sát khí cuồng bạo ngay lập tức nuốt chửng phương viên hai trượng.
- Không tốt!


Bất kể khí huyết hay tâm thần của thiếu niên tóc tím đều cảm thấy bị đè ép dữ dội. Uy lực và sát khí trong một quyền của đối phương, vậy mà đã tiếp cận Hóa Khí cảnh.
Không thể tránh kịp!
Dưới pháp môn bạo phát, bất kể tốc độ hay lực lượng của Trần Vũ, đều gia tăng gấp đôi.


Thiếu niên tóc tím cắn răng một cái, vội vàng vận chuyển nội tức, vẽ ra một vòng khí xoáy tím đen, bày ra tư thế phòng ngự.
“Ầm...! Ầm...”


Quyền ảnh sát khí hình thái mãng xà mơ hồ truyền đến tiếng gầm chấn động tâm hồn, khoảng khắc va chạm cùng luồng khí xoáy màu tím đen, lực lượng khổng lồ và sát khí bá đạo liền chấn cho thiếu niên tóc tím hộc ra một búng máu.


Hắn vội vàng phòng ngự, cho nên chỉ thể hiện được bảy, tám phần mười thực lực.
Mà đối phương lại là một kích bạo phát toàn bộ tốc độ và lực lượng, hoàn toàn không thể đón đỡ.


Cùng lúc đó, thiếu nữ có điểm hồng sa tại mi tâm cách ngoài 150 trượng cũng cảm nhận được khí tượng kinh người.
- Quyền kình ngưng sát... sát ảnh đã thành hình...
Thiếu nữ động dung.


Quyền kình ngưng sát của Trần Vũ ngưng tụ thành hình thái mãng xà, rất có khả năng có liên quan đến tinh phách và huyết sát mà hắn hấp thu được trong ao máu của huyết mãng.
“Phành...”
Thiếu niên tóc tím bị một quyền đánh bay ngược lui xa mấy trượng, máu tươi phun thành vòi.


Còn không đợi hắn định thân, Trần Vũ lại dùng tốc độ khủng bố giết tới.
- Không!
Thiếu niên tóc tím bay ngược không thể kiểm soát, kinh hãi hét lên.
“Ầm...”


Quyền ảnh ngưng tụ sát khí hình mãng xà lại hiện lên, mang theo âm phong sát khí cuồn cuộn, chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi biến mất, lướt qua người thiếu niên tóc tím.
“Rắc...”


Bảo khí nhuyễn giáp trên người thiếu niên tóc tím trực tiếp vỡ nát. Nhuyễn giáp không chỉ ngạnh kháng một quyền này mà trước đó còn bị Lôi Minh Đao của Đoàn Kiêu Long lưu lại không ít vết rách, bây giờ đã tới cực hạn.
- Cứu ta!


Thiếu niên tóc tím mượn lực trùng kích của một quyền này, bay lui sau đến bảy tám trượng.
Lần này, hắn dùng bảo khí nhuyễn giáp chống đỡ được phần lớn công kích, bị thương nhẹ hơn, vì thế mượn lực chạy về phía thiếu nữ hồng sa kia.
- Thượng Quan Kỳ!


Thiếu niên hồng sa khẽ hô một tiếng, dùng tốc độ kinh người gần sánh ngang với Trần Vũ sử dụng pháp môn bạo phát, đuổi tới cứu viện.


Mặc dù quan hệ của thiếu nữ hồng sa và thiếu niên tóc tím cũng không tốt lắm nhưng dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn đồng môn sư huynh đệ bị địch nhân tàn sát được.
- Pháp môn bạo phát không thích hợp duy trì lâu dài.
Sắc mặt Trần Vũ thoáng biến đổi.


Trực giác mách bảo hắn, uy hϊế͙p͙ từ thiếu nữ hồng sa này còn trên cả thiếu niên tóc tím.
“Vù...”
Hắn vận chuyển lực lượng mênh mông trong cơ thể tập trung vào chân, thân hình chợt lóe, trong tay xuất hiện một thanh độc kiếm màu xám tro.
Độc kiếm này ở trong màn đêm vô thanh vô tức rạch một đường.


“Phốc...”
Thiếu niên tóc tím dùm kiệt lực né tránh nhưng cánh tay vẫn bị rạch ra một vết máu, cảm giác tê dại trí mạng lập tức xông thẳng vào tâm trí.
- Ha ha...
Trần Vũ cười dài một tiếng, sau khi một kiếm thành công, cũng không đuổi theo nữa, xoay người nhảy về phía bờ sông.


Mượn tốc độ của pháp môn bạo phát, hắn một hơi chạy đi chừng một hai trăm trượng.
Trong bóng đêm.
Lúc thiếu nữ hồng sa chạy đến, thiếu niên tóc tím đã ngã xuống đất hôn mê, toàn thân một mảng xanh một mảng đen, còn thân ảnh của Trần Vũ thì đã dung nhập vào màn đêm, mơ hồ không rõ.


- Thượng Quan Kỳ!
Thiếu nữ hồng sa lấy ra một viên giải độc đan cho thiếu niên tóc tím phục dụng nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm.


- Giải độc đan cũng vô dụng, kịch độc trên Ám Xà kiếm có thể nói là trí mạng đối với người dưới Hóa Khí cảnh. Bây giờ chặt bỏ một tay của hắn, may ra còn khả năng sinh tồn.
Thu Hinh Nhi chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
- A...


Lúc này, thiếu niên tóc tím cũng bị độc lực công tâm, thống khổ thức tỉnh.
Nghe thấy lời này, thiếu niên tóc tím “Thượng Quan Kỳ” cắn răng một cái, nội tức bạo phát, tràn về phía cánh tay độc phát kia.
“Rắc...”


Cánh tay xanh đen đứt ra, sau khi rơi xuống đất thì từ từ hóa thành một bãi độc huyết và mủ dịch.
Lúc này, sắc mặt của thiếu niên tóc tím mới giãn ra vài phần.
- Liễu Hinh Nhi, nếu ngươi sớm ra tay, toàn lực phát động thì ta cũng không đến mức này.
Thượng Quan Kỳ oán hận nói.


- Hừ! Chính bởi vì ngươi quá khinh thường chủ quan, hai người kia thậm chí còn không phải là đệ tử chân truyền...
Sắc mặt của Thu Hinh Nhi cũng rất khó coi.
Lúc này, nàng lại bị gọi là “Liễu Hinh Nhi”.
“Vù...! Vù...”


Hai tiếng xé gió mang theo cát đá cuồng bạo bay tới gần, trên người tản ra một luồng uy áp vô hình.
Đại hán da đen và mỹ phụ váy đen xuất hiện, trên mặt đầy vẻ tức giận.
- Chỉ còn thiếu chút nữa là thành công, vậy mà để bà lão kia cưỡi phi cầm trốn thoát.
Đại hán da đen không cam lòng nói.


Bỗng nhiên, hai người nhìn thấy thiếu niên tóc tím nằm dưới đất, toàn thân bị độc lực xâm nhập.
Đến tận lúc này, thiếu niên tóc tím còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
“Vù...! Vù...”


Vẻ mặt hai người lập tức biến đổi, ngồi xếp bằng trước người thiếu niên tóc tím, hai luồng chân khí tràn vào trong cơ thể đối phương.
Sau một hồi lâu...
“Ộc... Ộc...”
Thiếu niên tóc tím phun liên tục vài búng máu độc, lúc này trên mặt mới hồi lại một tia huyết sắc.


- Thượng Quan sư điệt, là người nào đả thương ngươi?
Mỹ phụ váy đen kinh ngạc hỏi.
Mặc dù Thượng Quan Kỳ chỉ có tu vi Luyện Tạng trung kỳ, trong các đệ tử bí truyền cũng không tính là đỉnh cấp nhưng nên nhớ thân phận Cốt Ma Cung cũng không phải bình thường.


Sắc mặt thiếu niên tóc tím có chút khó coi, ấp a ấp úng không nói nên lời.
Hắn không thể nói rằng mình bị một đệ tử Thông Mạch kỳ bức tới mức này, không chỉ linh sủng bị độc sát, còn bị ép tự đoạn một cánh tay.
...
“Vù...! Vù...”


Trần Vũ dưới trạng thái pháp môn bạo phát, kéo dài chừng mười mấy nhịp hô hấp. Trong loại trạng thái này, lực lượng và tốc độ của hắn tăng gấp bội, uy lực của nội tức cũng bạo tăng.
Toàn lực chạy đi chừng một hai dặm...
“Thịch thịch thịch...”


Nhịp tim của Trần Vũ cuối cùng cũng hòa hoãn lại, chợt cảm thấy một luồng cảm giác suy yếu ập tới.
Lần này, pháp môn bạo phát liên tục duy trì quá lâu, cho nên cảm giác suy yếu liền khiến cho toàn thân hắn co rút, sắc mặt trắng bệch.
Trần Vũ vội vàng lấy ra một viên Hồi Khí đan, phục dụng vào.


Dược lực vào bụng, tựa như lòng sông khô hạn gặp phải mưa rào.
Trái tim đập vang mạnh mẽ, luồng “hấp lực” cường đại phát ra, chỉ trong nháy mắt đã hấp thu hết dược lực.
Không đến mười nhịp hô hấp.


Sắc mặt của Trần Vũ đã hồng nhuận trở lại, hô hấp đều đặn, trạng thái tương đối sung túc.
Sức khôi phục vốn là sở trường của Trần Vũ, mà tốc độ hấp thu đan dược cũng vượt qua lẽ thường.
- Đoàn sư huynh!


Tại hạ du của bờ sông, Trần Vũ phát hiện một nam tử trôi nổi trên mặt sông, chính là Đoàn Kiêu Long đã hôn mê.
“Phốc...! Phốc...”
Trần Vũ đạp sóng mà đi, kéo thân thể của Đoàn Kiêu Long vào bờ.


Trên thực tế, lúc Trần Vũ ném Đoàn Kiêu Long vào dòng sông, trong lòng đã tính toán kỹ lưỡng.
Ít nhất làm vậy thì tỷ lệ sống sót càng cao hơn.
Nửa canh giờ sau...
Trong một khi rừng rậm, Trần Vũ giúp Đoàn Kiêu Long băng bó vết thương, phục dụng Liệu Thương Đan.
- Trần sư đệ...


Đoàn Kiêu Long mở mắt, có cảm giác như vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan.
Vốn dĩ, hắn cho rằng mình sẽ chết trong tay người mình thương nhưng nào ngờ vẫn còn sống sót.
Hắn nhìn Trần Vũ một cái, phát hiện trên thân đối phương đều là máu, quần áo rách nát nhưng không có vết thương rõ ràng.


Không thể không cảm khái, thể phách phòng ngự của Trần Vũ thật biến thái, năng lực sinh tồn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Trong giới tông môn tràn ngập hung hiểm này, có đôi khi thiên phú cao, công kích mạnh lại không bằng năng lực sinh tồn mạnh.
- Tên... tên lông tím kia đâu rồi?


Đoàn Kiêu Long theo bản năng nhìn quanh bốn phía.
- Yên tâm, hắn bị ta “hồi mã thương” chơi một vố, trúng phải độc kiếm, e rằng không chết cũng lột một lớp da.
Trần Vũ mỉm cười nói.
Đối với chi tiết đẩy lui thiếu niên tóc tím, Trần Vũ chỉ có thể giải thích là bày kế lừa đối phương.


Đoàn Kiêu Long cũng thức thời không hỏi nhiều.
Trong chiến dịch này, có thể còn sống đã xem như vạn hạnh rồi.
Đoàn Kiêu Long phỏng đoán, trong số các đệ tử Luyện Tạng kỳ, Thông Mạch kỳ, có lẽ chỉ còn lại hai người mình là may mắn sống sót mà thôi.
Hai ngày sau.


Hai người trở lại tông môn, liền chứng thực điều này.
Bầu không khí Vân Nhạc môn hết sức nặng nề, cảnh giới càng nghiêm ngặt.
Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long còn sống từ Bắc Sơn Linh Viên trở về, lập tức kinh động cao tầng tông môn.


Lần này Cốt Ma Cung dạ tập, kế hoạch chu đáo, ngay cả Hóa Khí cảnh Khương bà bà cũng suýt nữa bỏ mạng, cuối cùng may mắn mới có thể trọng thương chạy thoát.
...
Vân Thiên Điện.
Hai người lập tức công bố tin tức Thu Hinh Nhi là nội gián, báo lên cho cao tầng tông môn.


Thế nhưng, sắc mặt đám người Vân Nhạc tông chủ, Mao trưởng lão, Nam Cung trưởng lão lại cực kỳ âm u, không có phản ứng quá lớn.


- Vài ngày hôm trước, Thu trưởng lão phản bội, đánh trọng thương Hạ sư cô, đồng thời còn trộm đi một nhóm vẫn thạch của tông môn, ngoài ra, mấy người Thu Nguyệt còn thiêu hủy một tòa lầu các trọng địa của tông môn.
Mao trưởng lão chậm rãi nói.
Trưởng lão phản bội!


Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh. Nên nhớ, tại Vân Nhạc môn, thân là trưởng lão, người nào cũng là cường giả Hóa Khí Tiên Thiên.


Trải qua chiến dịch này, Vân Nhạc môn có thể nói là bị mưu hại, tổn thất nặng nề, toàn bộ dược liệu ở Bắc Sơn Linh Viên đều bị vơ vét hoặc thiêu hủy. Ngoài ra, Thu trưởng lão và Thu Nguyệt trước rời đi còn gây ra tổn thất không nhỏ.


- Ngược lại Trần sư điệt ngươi chỉ là Thông Mạch kỳ, vậy mà có thể trốn thoát trở về.
Vài tên cao tầng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả Mao trưởng lão cũng lộ vẻ ngoài dự liệu.


- Đệ tử gần đây mới tấn thăng Đồng Tượng công đến tầng thứ xương đồng, lại thêm tịch thu được độc kiếm của “Xà Đà Quỷ Ảnh”, mấy phen liều mình mới khó khăn bảo mệnh được lúc Cốt Ma Cung xâm lấn, không thể tử chiến đến cùng, mong tông chủ thứ tội.


Vẻ mặt Trần Vũ tràn ngập hổ thẹn, nói.
Tử chiến đến cùng?
Nếu thật sự làm vậy mới là kẻ ngu xuẩn.
Đám người Vân Nhạc tông chủ đều ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt quái dị.
- Ngươi nói... Đồng Tượng công của ngươi đã đột phá đến tầng thứ xương đồng?


Mao trưởng lão đột nhiên truy hỏi, ánh mắt trở nên sáng ngời.
Vẻ mặt Nam Cung trưởng lão cũng tràn ngập kinh hỉ.


Quả thực, Trần Vũ tấn thăng đến tầng thứ xương đồng, cho nên thể phách phòng ngự và năng lực sinh tồn so với Luyện Tạng kỳ còn mạnh hơn, lại thêm có chút vận khí, may mắn sống sót vẫn có thể giải thích được.