Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 55: Luyện hóa thành công! Thăng cấp!

SSau khi ngọn lửa màu đỏ rực bị kéo đi một vòng quanh lộ tuyến của Đấu Pháp quyết trở về đến đan điền của Kim Hậu, hắn lập tức được trả lại quyền khống chế vòng xoáy. Không có một giây phút chần chờ nào cả, hắn liền nhanh chóng sử dụng tinh thần lực điều khiển năng lượng từ vòng xoáy, mãnh liệt tuôn ra như nước lũ bao vây lấy ngọn lửa đỏ rực kia để mạnh mẽ dung hợp nó vào giữa vòng xoáy đang xoay tít này.


Càng lúc ngọn lửa càng bị dòng năng lượng kỳ dị từ vòng xoáy của Kim Hậu thôn tính một phần thì nó càng giãy dụa chống lại dữ dội. Cho nên hắn phải liên tục khổ sở điều động nhiều năng lượng hơn nữa để áp chế lại nó. Điều này làm cho tinh thần và thể lực của Kim Hậu rất nhanh chóng bị tiêu hao gần như tới cực hạn.


Tuy vậy, tinh thần lực của Kim Hậu cũng không phải giống như của người thường, cộng thêm hắn đã có sẵn Hồi Lực đan để chống đỡ tình trạng bị thiếu hụt năng lượng. Thế nên việc dung hợp tạm thời vẫn diễn ra không có gì đáng ngại.


Bạch lão ở một bên vẫn luôn chăm chú dõi theo từng quá trình luyện hóa của Kim Hậu. Nhìn cách hắn điều khiển tinh thần lực và điều tiết năng lượng rất hợp lý làm lão cũng phải âm thầm gật đầu hài lòng. Trước đó tinh thần lực và cách vận dụng năng lượng của hắn vốn đã rất tốt, hiện tại sau hơn một tháng ròng rã tu luyện theo cách phá vỡ cực hạn đã cho ra một kết quả hoàn mỹ hơn rất nhiều. Và tất nhiên thấy Kim Hậu tiến bộ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy cũng làm lão lắc đầu than thở mãi không thôi.


Trước sự cố gắng không ngừng của Kim Hậu, ngọn lửa dần dần đầu nhập vào bên trong vòng xoáy, theo đó xung quanh người Kim Hậu bỗng nổi lên một trận cuồng phong kỳ dị. Báo hiệu cho một sự cố mà có lẽ hắn sẽ chẳng thể nào ngờ tới được.


Sau khi ngọn lửa tiến nhập vào bên trong vòng xoáy, hay phải nói đúng hơn là bị nó nuốt chửng. Đột nhiên toàn thân Kim Hậu mãnh liệt tỏa ra nhiệt lượng cực kỳ nóng bỏng . Hắn hiện rất giống như một cục than để lên bếp lò rồi nung nóng lên vậy.




Không thể nhịn sự nóng nực kinh khủng ập tới đột ngột này, Kim Hậu ngửa mặt lên trần hét lên một tiếng, theo đó cặp mắt của hắn cũng mở to ra.
“A!!!!!!!”


Bạch lão đang đứng nhíu mày quan sát Kim Hậu ở một bên cũng phải kinh hãi, đó là đôi mắt của hắn vốn là màu xanh biếc nhưng hiện tại nó đã bị bao phủ bởi một nguồn năng lượng màu đỏ thẫm. Đồng thời trận cuồng phong cũng theo đó đột ngột nổi lên dữ dội hơn lúc mới bắt đầu rất nhiều.


Roẹt!


Bỗng nhiên có một cột ánh sáng cũng màu đỏ thẫm từ trong cổ họng Kim Hậu phóng ra bên ngoài, xuyên thẳng vào trần đá làm cho nó suýt nữa thì nứt vỡ ra sụp xuống. Một màn này làm sắt mặc của Bạch lão lập tức khẽ biến đổi, lão nhanh chóng lấy hai tay chắp lại thành vô số đạo thủ ấn kỳ lạ, sau đó quát lên một tiếng:


“Giải Năng trận!”


Theo tiếng quát của lão vừa dứt, cả không gian sơn động được bọc lại bằng một loại ma pháp trận có nhiều ký tự, hoa văn cổ xưa đang phát ra ánh hào quang chói lóa. Nguồn năng lượng phóng ra từ miệng Kim Hậu vừa chạm vào luồng ánh sáng này thì ngay lập tức bị hóa giải rồi tan biến thành hư vô.
Ầm! Ầm!


Tuy cả sơn động đã được Bạch lão bảo vệ nhưng động tĩnh mà Kim Hậu gây ra thì không thể dấu đi đâu được. Trận cuồng phong và năng lượng màu đỏ đang thoát ra từ miệng hắn lúc này đang làm cho cả khu thác nước này phải kịch liệt rung chuyển, đến nỗi Hỏa Nhi đang nằm phơi nắng bên ven hồ cũng bị sự rung động này làm giật mình sợ hãi rơi tọt xuống hồ.


“Sư phụ…con…nóng… quá” Kim Hậu đau đớn rên rỉ nói.


“Không được bỏ cuộc! Hãy tiếp tục kiên trì luyện hóa Xích Hỏa, chỉ còn một chút nữa thôi là được rồi. Đừng có làm cho vi sư phải thất vọng!” Nhìn tinh thần của Kim Hậu đang dần suy sụp, Bạch lão chỉ còn biết lớn giọng động viên hắn.


Nhưng trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, Kim Hậu bỗng rơi vào một trạng thái rất huyền ảo. Ý thức của hắn dường như bị một bàn tay vô hình nào đó kéo vào một không gian kỳ dị. Đập vào mắt hắn hiện giờ là không gian lửa cháy đỏ rực rất quen thuộc, bởi vì đây chính là chỗ mà lần trước hắn từng đứng nói chuyện với Xích Huyễn Hỏa Lang, mẹ của Hỏa Nhi.


Chưa dừng lại ở đó, những đốm lửa la liệt xung quanh không gian đột nhiên giống như bị một cái nam châm hút lại cùng một chỗ, tiếp đó là liên kết lại với nhau, vặn vẹo tạo hình thành một con hỏa lang toàn thân lửa cháy hừng hực.


Con hỏa lang vừa thành hình thì lập tức mở ra đôi mắt sáng chói nhìn Kim Hậu. Nó cũng không cho hắn thời gian đứng thể hiện cảm xúc gì cả, liền lập tức bật nhảy lên không trung, sau đó cả người nó giống như biến thành một mũi tên bốc lửa lao về phía trước, thẳng hướng Kim Hậu đang đứng.


Nhìn con hỏa lang sắp sửa tiếp cận mình, Kim Hậu vẫn bảo trì bình tĩnh không có hoảng loạn gì cả. Trong lòng hắn vẫn có niềm tin, rằng mẹ của Hỏa Nhi nếu đã để lại bổn nguyên hỏa chủng của nó cho hắn thì nhất định sẽ không hại hắn.


Mặc dù nghĩ trong đầu thì như vậy nhưng Kim Hậu vẫn theo phản xạ giơ chéo hai tay lên che lại ngang mặt, toàn thân gồng lên chuẩn bị đề phòng mọi biến cố xấu nhất có thể xảy ra.
“Ngao!”
Con hỏa lang này kêu lên một tiếng, nhắm thẳng vào bụng của Kim Hậu, cả người nhập vào bên trong thân thể hắn.
Phụp!


“Hả?! Thế này là sao?” Kim Hậu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, con hỏa lang này lúc phi thân thì trong khá là phô trương, nhưng khi vừa chạm vào người hắn thì cứ như không khí biến mất vậy.
Phừng!


Một ngọn lửa đỏ rực không biết lấy từ đâu bỗng bùng cháy lên ở hai bàn tay của Kim Hậu. Để cho hắn lại phải ngạc nhiên, đó là hắn hoàn toàn không có cảm thấy nóng nực hay bị bỏng gì cả, bởi vì hắn có cảm giác ngọn lửa này giống như đã trở thành… một phần cơ thể của hắn.


“Chẳng lẽ mình đã thành công?” Ngỡ ngàng nhìn ngọn lửa đỏ rực đang cháy hừng hực trên hai bàn tay, tâm trạng của Kim Hậu hiện giờ cực kỳ phấn khởi. Ngọn lửa của Kim Hậu vốn là màu đỏ thẫm, hơn nữa chỉ là một ngọn lửa cấp thấp. Nhưng ngọn lửa trên tay hắn hiện giờ tuy cũng có màu đỏ nhưng đây là một màu đỏ rực, trông sáng lạng hơn cái màu đỏ thẫm lúc trước rất nhiều. Ngoài ra hắn còn có thể cảm thấy ngọn lửa này đem lại một cảm giác cường đại, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với ngọn lửa trước kia.


Rắc! Rắc!
“Hả? Lại chuyện gì nữa đây?”
Kim Hậu còn chưa kịp ngắm nghía thỏa thích thì không gian xung quanh đột nhiên nứt ra thành từng mảng rồi vỡ vụn xuống giống như thủy tinh. Cuối cùng cả người hắn bị nhấn chìm vào trong bóng tối vô tận.


Một lần nữa mở ra đôi mắt xanh biếc của mình, hắn lại trông thấy cái trần đá quen thuộc, bên cạnh là Bạch lão và Hỏa Nhi đang một ngồi, một lơ lửng nhìn hắn.
“Sao rồi? Cảm thấy trong người thế nào?” Bạch lão thấy Kim Hậu mở mắt ra thì mỉm cười nói.
“Ẳng!” Hỏa Nhi cũng vui mừng sủa lên một tiếng.


“Sư phụ, con… chuyện gì đã xảy ra với con vậy? Tại sao con lại nằm ở trên bệ đá thế này?” Vừa ôm cái đầu có chút đau nhức của mình, Kim Hậu vừa nhoài người ngồi dậy nhìn lão hỏi.
“Ngươi đã bất tỉnh liên tục ba ngày, ba đêm rồi.”


“Ba ngày, ba đêm?” - Kim Hậu trợn tròn mắt lên kinh hãi – “Vậy con đã luyện hóa Xích hỏa thành công chưa ạ?.... Ồ? Sao tự dưng con cảm thấy trong người… hơi lạ…”
“Ngươi tự kiểm tra xem.” Bạch lão vẫn bảo trì nụ cười mỉm nói.


Kim Hậu mang theo nghi hoặc của mình bắt đầu tiến nhập tinh thần lực vào bên trong thân thể của mình thì… Ôi thôi, một cảm giác giống như được lên chín mây làm Kim Hậu tí nữa thì ngất đi vì quá sung sướng.


Vòng xoáy trong đan điền của hắn đã được đổi thành một màu đỏ tươi rói đầy sức sống, ngoài ra thì đan điền và chính vòng xoáy cũng đã trở nên lớn hơn gấp bốn lần trước lúc Kim Hậu bắt đầu luyện hóa Xích Hỏa. Điều đó cũng có nghĩa, rằng hắn đã đột phá tới tận bốn cảnh giới!


Từ tứ tinh giả nguyên cảnh, chỉ một lần luyện hóa Xích Hỏa thì một phát đã nhảy lên bát tinh giả nguyên cảnh!


Kim Hậu nằm mơ cũng không thể ngờ lần cường hóa có thể làm cho hắn cứ như là “một nấc thang lên thiên đường” như thế được. Còn chưa hết, điều quan trọng nhất với Kim Hậu, điều mà hắn hy vọng nhất đã trở thành sự thật. Đó là Đấu pháp quyết đã tiến giai từ Hoàng giai hạ cấp thành Hoàng giai cao cấp!


“Sư phụ…” - Giọng nói của Kim Hậu có chút run rẩy – “Con thật sự không phải đang nằm mơ đấy chứ? Tăng một phát lên… bốn tinh cảnh giới, hơn nữa công pháp còn được cường hóa lên tới tận cao cấp…”
Cốp!


Bạch lão không nói không rằng, trực tiếp gõ một cái đau điếng vào đầu hắn rồi cười mắng:


“Tên nhóc này thật là, làm gì mà phải thất thố như thế chứ? Luyện dược sư là phải thế nào? Thấy núi lở sắc mặt không được biến đổi, thấy gái đẹp thì không được chớp mắt… Khục! Nói chung là không cần phải vui mừng thái quá như vậy. Con đường phía trước của ngươi sau này vẫn còn dài lắm, cho nên những niềm vui… nhỏ nhặt như thế này thì tốt nhất đừng có để ở trong lòng.” Bạch lão tỏ ra nghiêm khắc răn dạy Kim Hậu nói.


Thật ra bản thân Bạch lão hiện giờ nói ra những câu này thì trong lòng cũng tự cảm thấy cực kỳ đắng chát. Kim Hậu chỉ một năm thôi từ học đồ cảnh giới bay thẳng tới bát tinh giả nguyên cảnh. Điều này làm lão cảm thấy cực kỳ khổ sở cho bản thân về những năm tháng nỗ lực hồi còn trẻ. Để rồi bây giờ tên đệ tử này chỉ với hơn một năm tăng tám cái cảnh giới mà cứ như chơi vậy. Nếu để người ngoài biết thành quả tu luyện nhiều năm của mình bị thiếu niên này trong một năm đạt tới thì chắc cũng chỉ thổ huyết ba cân lăn quay ra thăng thiên. Sự tình này dù sao cũng tạo cho người ta một cái đả kích quá ư là nặng nề.


Tất nhiên đây chỉ là một phần nhỏ ý nghĩ vui trong lòng của Bạch lão mà thôi. Dẫu sao thì lão luôn ở bên cạnh, dõi theo từng tiến bộ của Kim Hậu. Vì thế chính lão cũng là người biết hơn ai hết, để có được thành quả như thế này thì Kim Hậu đã phải nỗ lực như thế nào.


Đang là Bạch lão còn đang chìm trong những dòng suy nghĩ, đột nhiên Kim Hậu lại ý kiến thêm một câu:
“Sư phụ, thế nói như vậy là từ giờ con cứ đi “cắn nuốt” nguyên tố bổn nguyên hai hệ lôi và hỏa của ma thú là tu vi cứ như thế tăng lên sao?”


“Chậc! Cái tên nhóc này, ngươi thật quá ngu ngốc. Ngươi nghĩ ngươi có thể cứ như vậy dễ dàng đi nhai rồi nuốt chửng nguyên tố bổn nguyên sao như ăn cơm sao? Ngươi không biết ba hôm trước ngươi đã suýt chết vì bạo thể à? Tuy nguyên tố bổn nguyên của ma thú không thể cường đại được như dị nguyên tố, nhưng để hấp thụ nó cũng không phải là chuyện dễ dàng gì cả. Ngươi có biết, rằng nhiều người không cẩn thận hấp thụ thú hỏa bị phản phệ, dẫn đến tinh thần bị phá hủy rồi sống thực vật đầy ra kia kìa. Đến cả ta cũng không ngờ được ngọn lửa của con Xích Huyễn Hỏa Lang này lại có năng lượng khủng bố tới như vậy, thật không hổ là hậu duệ của Thiên Viêm Lang có khác. May cho ngươi là ý thức còn lưu lại bên trong bổn nguyên hỏa chủng của mẹ Hỏa Nhi đã trợ giúp ngươi dung hóa Xích Hỏa được thành công. Nếu không thì có lẽ vi sư đã buộc phải mạnh mẽ ép ra Xích Hỏa để cứu ngươi rồi.”


Bị Bạch lão răn dạy cho một trận nên thân, mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy khắp toàn thân của Kim Hậu. Hắn thật sự bấy giờ mới ý thức được sự việc nghiêm trọng đến như vậy. Hấp thụ nguyên tố bổn nguyên của ma thú xác thật có tỉ lệ cao hơn là hấp thụ dị nguyên tố trong tự nhiên. Chỉ là ở đâu cũng không thể có bữa ăn miễn phí được. Mặc dù tỉ lệ thành công cao hơn nhưng không có nghĩa là nguyên tố bổn nguyên của ma thú không tiềm ẩn nguy hiểm.


Bên trong một số nguyên tố bổn nguyên còn có thể lưu lại ý thức hoang dã sau khi chết của ma thú. Nếu như không thể chiến thắng được ý thức sót lại này thì tâm thần người luyện hóa sẽ triệt để bị tàn phá, vĩnh viễn trở thành loại người sống thực vật như Bạch lão đã nói. Đó là còn chưa kể cường độ năng lượng liên tục phát ra từ chính nguyên tố đó khiến cho người luyện hóa luôn phải cố gắng áp chế lại. Nếu không thì thân thể của người luyện hóa sẽ trực tiếp bị bạo tạc nổ tung như lựu đạn nổ vậy.


Thế cho nên có thể kết luận, rằng lần luyện hóa này nữ thần may mắn lần này đã lại chiếu cố cho Kim Hậu.
Cảm động vì một chút ý thức cuối cùng của mẹ Hỏa Nhi đã trợ giúp mình thành công luyện hóa Xích Hỏa. Trong lòng Kim Hậu


chợt nổi lên một cỗ xúc động tràn trề. Hắn lẳng lặng ôm lấy Hỏa Nhi đang ngồi nghiêng đầu ngây ngô nhìn mình, nhẹ giọng nói:


“Tao thật sự nợ mày nhiều lắm Hỏa Nhi ạ… Yên tâm đi, kể từ bây giờ mày với tao chúng ta là một gia đình rồi. Tao xin thề sẽ không bao giờ để mày phải chịu khổ dù chỉ một giây phút nào đâu.”


Cũng không biết có hiểu những lời Kim Hậu nói hay không, nhưng Hỏa Nhi cũng nhìn ra được tâm trạng của Kim Hậu hiện giờ. Cho nên nó cũng chỉ biết lấy cái lưỡi liếp láp vào mặt hắn để vực dậy tinh thần của hắn lên.


“Ha ha ha, thôi nào Hỏa Nhi, đừng có ɭϊếʍƈ vào mũi tao nữa ghê quá… Ha ha nhột quá, thôi dừng ngay đi.” Tất nhiên Kim Hậu không thể chống cự lại được với cái lưỡi “ma thuật” của Hỏa Nhi. Liền lập tức lăn lộn bật cười thành tiếng.


“Vi sư cho ngươi nghỉ xả hơi cả ngày hôm nay đấy. Nhưng hãy chuẩn bị ngày mai ta sẽ cho ngươi một thời gian biểu luyện tập mới.” - Bạch lão môt bên thấy một người một thú lại bắt đầu đùa giỡn thì mở miệng nhắc nhở – “À mà tí nữa ngươi luyện ra cho vi sư một cốc sinh tố nhé.”


Nghe Bạch lão lại muốn uống sinh tố, Kim Hậu tự nhiên cảm thấy sự việc có gì đó hơi lạ. Gần đây không hiểu sao Bạch lão rất hay đòi uống sinh tố liên tục một cách rất bất thường.
Cảm nhận được ánh mắt cổ quái của Kim Hậu, Bạch lão chỉ che miệng ho khan :


“Ta có việc của ta. Ngươi quan tâm làm cái vẹo gì hả?”
“Hê hê, tất nhiên rồi sư phụ, con xin cung kính không bằng tuân mệnh.”


Tất nhiên Kim Hậu sẽ vui vẻ đáp ứng. Hắn cũng chẳng quản Bạch lão muốn sinh tố của hắn để làm cái gì. Cho dù biết thì thế nào, hắn phản đối được chắc? Bạch lão dù gì cũng là sư phụ của hắn, sư phụ nhờ thì bằng mọi khả năng phải làm được. Kim Hậu cũng đâu có ấm đầu mà từ chối, không khéo Bạch lão lại tra tấn cái bài ca “tôn sư trọng đạo” nữa thì chắc hắn lại nhức đầu xỉu thêm hai ngày hai đêm cho tròn một tuần mất.