Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 61: Tình đồng đội

Ngồi nghỉ ngơi bên ánh lửa trại đang cháy bập bùng, tất cả các thành viên trong Khai Sơn dong binh đoàn lúc này đây ai nấy cũng đều có chung một tâm trạng vui mừng phấn khởi sau khi thoát khỏi nghịch cảnh.


Điều đáng nói ở đây là người cứu họ vẫn chính là thiếu niên tưởng chừng như khù khờ gia nhập với đoàn hai tháng trước đó. Tuy nhiên sự tình khiến cho ai cũng phải bất ngờ nhất đó là chỉ cách một thời gian ngắn không có gặp, hiện giờ người thiếu niên này đã có có thực lực mạnh hơn họ rất nhiều lần.


Ngoài ra thì mọi người cũng trầm trồ tặc lưỡi ngắm nhìn Hỏa Nhi đang nằm nghỉ một bên cách đó không xa, lúc nó xuất hiện đến chỗ Kim Hậu thì đã làm tất cả phải bàng hoàng sợ hãi thêm một phen nữa. Tuy nhiên sau khi được Kim Hậu giảng giải thì mọi người mới hiểu ra rằng, Hỏa Nhi là ma thú riêng của hắn và cũng chính là “người” ra đòn quyết định hạ ba con Kim Trảo Vũ Hạt Ưng thì lúc đó mới làm họ thở phào nhẹ nhõm.


Về phần những người bị thương nặng, tình trạng của họ lúc ấy cực kỳ nguy kịch. Thế nhưng rất may thay, Kim Hậu đã không tiếc đem ra vài lọ thuốc quý mà Bạch lão chuẩn bị riêng cho hắn để cứu chữa những người bị thương ấy. Sau khi thuốc đã được ngấm thì tình hình của họ cũng đã trở nên khả quan hơn trước rất nhiều.


“Haìz, cái bộ xương già này lại một lần nữa được cháu cứu giúp. Làm người lớn như ta thật đúng là cảm thấy hổ thẹn…” Ông bác ria mép xoăn hiện đang ngồi một góc trò truyện cùng với Kim Hậu.


“Bác Lục, bác đừng nói như vậy, bác trông vẫn còn rất trẻ khỏe như vầy cơ mà ạ? Còn việc giúp đỡ bác và mọi người thì đó cũng là lẽ thường tình mà thôi, cháu cũng không thấy khó khăn gì đâu bác đừng có ngại.” Kim Hậu mỉm cười điềm đạm nói.




“Ha ha, đúng là từ xưa tới nay trừ con bé Ngọc Dung ra thì ta chưa bao giờ thấy một người trẻ tuổi nào vừa lễ phép mà lại còn khiêm tốn như cháu đấy. Còn nhớ lúc bằng tầm tuổi cháu thì ta chỉ có biết phá làng phá xóm và đánh lộn suốt ngày chứ có được chín chắn như cháu đâu. ” Thấy Kim Hậu lễ phép trả lời, ông bác ria mép xoăn bỗng bật cười lớn lên một tiếng.


“Bác cứ nói quá lời rồi, có câu: Khôn đâu đến trẻ, khỏe đâu đến già. Cháu vẫn còn phải học hỏi nhiều kinh nghiệm sống lắm bác ạ.”
“Chậc! Giá mà cái Dung nhà bác mà vớ được phải cháu thì thật là tốt biết bao.” Ông bác ria mép xoăn chợt lắc đầu tặc lưỡi nói.


“Khục! Nhân duyên là do trời định, việc này không thể cưỡng cầu mà thành được bác ạ. Mỗi người đều có lý tưởng và lập trường riêng của họ trong chuyện tình cảm. Hơn nữa cô ấy cũng không ưa gì cháu cho lắm.” – Kim Hậu hơi đỏ mặt đáp.


Nhìn phản ứng của Kim Hậu trở nên khá lúng túng, ông bác ria mép xoăn lại đột nhiên vỗ vai hắn vài cái rồi cười thành tiếng nói:
“Thế mới nói chàng trai vừa tốt bụng lại vừa ngốc nghếch như cháu thì mới hợp được với cái cá tính của nó. Ha ha ha!”


“Ặc! Ông bác này đúng là tính tình thẳng như ruột ngựa, có gì nói đấy. Mới vài câu là đã có thể “lái” chủ đề sang chuyện nhân sinh tự nhiên như vậy.” Kim Hậu vừa lắc đầu cười khổ thầm nghĩ, vừa xuýt xoa một bên vai bị ông bác ria mép vỗ lệch sang một bên.


“À mà bác Lục ơi, cháu từ nãy vẫn còn thắc mắc. Chỗ này là nơi giáp ranh với địa phận trung gian của ma thú rừng rậm. Tại sao đoàn của bác lại tiến vào sâu như vậy?”


Nghe Kim Hậu nhắc đến vấn đề này, sắc mặt vui vẻ của ông bác ria mép xoăn chợt biết mất. Thay vào đó là một nét mặt ảm đạm và sầu muộn.


“Haìz, thì vẫn là chuyện xoanh quanh bệnh tình của con gái ta thôi. Thời gian gần đây bệnh tình của Tiểu Dương, là tên của con bé, trở nên biến chứng rất nặng. Cơn đau ập đến thường xuyên hơn và dường như tình trạng có vẻ càng ngày càng xấu đi. Như ta đã kể với cháu rồi đó, để giảm thiểu cơn đau nhức thì cần có linh dược tốt và đắt tiền để cầm cự, vậy nên ta tính dẫn mọi người đi săn một vài ma thú quý hiếm để kiếm thêm chút đỉnh, sẵn tiện tìm hái một ít linh dược cho con bé luôn. Thế nhưng kết cục không những bản thân suýt nữa mất mạng mà lại còn kéo theo anh em trong đoàn vào chỗ chết nữa chứ. Ài, làm trưởng đoàn như ta thật đúng là vừa vô trách nhiệm vừa công tư lẫn lộn.” Ông bác ria mép xoăn khẽ thở dài nói.


Đang lúc Kim Hậu định an ủi ông ta thì đột nhiên ông chú cung thủ tai chó ngồi gần đấy, người đã giảng giải cho Kim Hậu về ma thú rừng rậm lúc trước, đứng nghiêm chỉnh lên rồi dùng thái độ rất nghiêm túc nhìn ông bác ria mép xoăn.


“Anh Lục, anh đừng có nói như vậy chứ! Anh em chúng tôi đã gia nhập vào Khai Sơn dong binh đoàn thì có nghĩa là chúng tôi đã lựa chọn tin tưởng giao tính mạng của mình cho anh. Phận lính đánh thuê như chúng ta ngày hôm nay khổ cực kiếm miếng ăn, ngày mai chỉ mong được sống sót trở về với vợ con và gia đình. Mà trong cái mớ bòng bong hỗn loạn ấy lại có được một người đoàn trưởng trọng tình trọng nghĩa dẫn đường chỉ lối, coi mọi người trong đoàn như người nhà như anh thì thử hỏi cả cái Lâm Sơn trấn này có đội dong binh nào có được một vị đoàn trưởng như thế? Chúng tôi cũng đâu có còn mong muốn gì hơn? Không có sự dũng cảm và sáng suốt của anh trong hiểm cảnh thì mọi người làm sao có thể sống sót cho tới bây giờ? Dù cho một người trong chúng ta hay thậm chí tất cả đều ngã xuống thì cũng không có ai oán hận anh một câu. Bởi vì thứ nhất, đây là vận mệnh lính đánh thuê của chúng ta. Thứ hai, bởi vì anh là anh Lục, là đoàn trưởng mà chúng tôi tin tưởng và tôn trọng!” - Ông chú tai chó vừa hiên ngang dõng dạc nói, vừa quay sang hỏi mọi người – “Tôi nói thế có đúng không mọi người?”


“Đúng rồi đó đoàn trưởng, anh đừng có nghĩ ngợi nhiều. Chúng tôi tin tưởng anh!”
“Đoàn trưởng, sự việc đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi. Chẳng phải tất cả chúng ta vẫn còn sống sao?”
“Bác Lục, tụi cháu rất khâm phục bác!”


“Lúc về trấn mọi người cùng tổ chức một bữa nhậu ra trò chứ hả?”
“Tất nhiên rồi! Cứ để tôi gánh vác công việc nặng nề nhất, đó là làm chủ… trì cho!”
“Thế ông không sợ bị mụ vợ nhà ông xách tai về à?”


“Thách luôn đấy, tôi đường đường là trụ cột gia đình mà lại để cho vợ đi bằng đầu như ông sao?”
“Xì… Cứ chờ xem, mụ sư tử cái nhà ông mà không tẩn ông cho một trận nộ khí xung thiên thì tôi đây đi bằng đầu.”
“Ha ha ha ha!”


“Mọi người…” Ông bác ria mép xoăn thấy tất cả đều có thái độ vui vẻ và lạc quan như vậy thì cũng rất xúc động tới nỗi không nói lên thành lời.


Chứng kiến sự đoàn kết của các thành viên trong Khai Sơn dong binh đoàn, Kim Hậu chỉ lẳng lặng mỉm cười ngồi chống tay ở một bên quan sát. Thực sự mà nói, từ sâu bên trong thâm tâm hắn cũng cảm thấy rất hâm mộ ông bác ria mép xoăn. Tất cả bọn họ, mỗi người lính đánh thuê đơn thuần mà chất phát ấy đều dành cho nhau sự tin tưởng tuyệt đối, mà nhất là niềm tin mà họ đặt vào ông bác ria mép xoăn. Tất nhiên với tính tình ngay thẳng và cởi mở thì ông ấy hoàn toàn được xứng đáng với sự tin tưởng này.


Kim Hậu hiện đang tự hỏi trong lòng, rằng liệu sau này hắn có thể có được sự tín nhiệm của ai đó hay không? Liệu hắn có được những chiến hữu, những người bạn chân thành như vậy không? Ở thế giới trước, hắn chỉ có duy nhất một người mà hắn có thể gọi là “bạn thân”, vì vậy mà sau khi có được một cuộc sống tại thế giới mới, hắn cũng rất mong muốn được thay đổi lại chính mình, vứt bỏ đi quá khứ cô đơn kia để bắt đầu tất cả lại từ đầu. Đúng vậy, hắn quyết tâm sẽ thay đổi…


_________________
Sáng ngày hôm sau, khi mà từng ánh bình minh vừa mới yếu ớt chiếu sáng lên từ cuối đường chân trời. Đoàn người đã dọn dẹp và thu xếp hết đồ đạc xong xuôi để chuẩn bị rời khỏi, lúc này đây ông bác ria mép xoăn đang đứng nói chuyện với Kim Hậu để chuẩn bị nói lời từ biệt.


“Dù sao thì ba con Kim Trảo Vũ Hạt Ưng này đều là do cháu giết được, thế nên ba cái móng của nó cháu cứ cầm đi.”


Thứ giá trị nhất của Kim Trảo Vũ Hạt Ưng chính là bộ móng vuốt sắc bén như sắt thép của nó. Thứ này nếu dùng để rèn ra vũ khí thì sẽ có độ sáng bóng và sắc nét hơn những vũ khí được làm bằng kim loại bình thường, vì vậy mà chúng rất được nhiều quý tộc Tây Minh hay những đại gia nhà giàu Đông Kinh ưa chuộng làm vật trang trí. Tuy nhiên để bắt được Kim Trảo Vũ Hạt Ưng vốn đã rất không dễ nên giá trị của nó có thể nói là không hề nhỏ một chút nào.


“Bác Lục, thứ này dù sao thì đối với cháu cũng không cần thiết, bác cứ cầm về rồi phân phát tiền cho mọi người đi. Nếu bác không nhận là cháu cứ vứt bỏ lại ở đây luôn đấy.” Kim Hậu lắc đầu từ chối.


“Không được! Chắc tại cháu không biết đấy thôi chứ thứ này rất là đáng tiền đấy, đem tới dong binh công hội mà đổi là được bộn tiền…”
“Cháu đã nói rồi, nếu bác không nhận thì ta cứ để lại đây cho người nào khác thôi.” Kim Hậu nhún vai mỉm cười nói.


“Haìz, ta thật là nợ cháu quá nhiều rồi. Thật là xấu hổ khi không bảo vệ được cháu khỏi lũ Lang Hổ dong binh đoàn kia.” Ông bác ria mép lắc đầu bất đắc dĩ nói.


“Hì hì, chừng nào có thực lực dạy cho mấy người đầu gấu kia một trận thì cháu sẽ mò đến nhà bác ăn cơm, tới lúc đó bác đừng có đuổi cháu đi vì tội ăn sạch thùng gạo nhà bác đấy nhé.”


“Ha ha ha! Tất nhiên rồi, với ai thì ta không biết, nhưng nếu là cháu thì ta nghĩ điều này chắc chắn sẽ trở thành sự thật. Vậy nên từ giờ ta sẽ ngồi chờ cháu tới nhà chơi đây.” Vừa nói, ông ta lại vừa vỗ sụt vai Kim Hậu.
“Ai ui… à mà bác Lục, việc mọi người nhìn thấy cháu…”


“Tất nhiên là chúng ta sẽ giữ bí mật này rồi, phải không các anh em?”
“Cậu cứ yên tâm, chúng tôi không phải là mấy loại cặn bã không biết đền ơn báo đáp. Chúng tôi sẽ giữ miệng mình kín như bưng.”
“Anh em chúng tôi xin thề sẽ không bán đứng ân nhân cứu mạng đâu!”


“Phải rồi! Chúng tôi chờ cậu chừng nào có thực lực thì hãy dạy cho bọn Lang Hổ dong binh đoàn ngạo mạn kia một trận!”
“Ha ha ha! Chúng tôi hứa sẽ im lặng cho đến ngày cậu tự tới!”


“Đến lúc dạy dỗ chúng thì đánh cái mặt tên đoàn trưởng khốn khϊế͙p͙ thành cái mông, cái mông thành cái mặt bàn là được. Ha Ha!”
Nhận được câu trả lời niềm nở từ mọi thành viên của Khai Sơn dong binh đoàn, Kim Hậu bấy giờ mới an tâm khẽ cúi người chào ông bác ria mép xoăn:


“Cũng đã tới lúc chia tay, bác và mọi người hãy cẩn thận trên đường đi về nhé. À mà sẵn đây cháu có cái này…” Vừa nói Kim Hậu vừa lôi một cái bọc từ bên trong nhẫn không gian ra – “ Đây là một ít “đặc sản”, bác mang về cho… Tiểu Dương phải không ạ? Bác mang cứ về cho em ấy thứ này, có lẽ sẽ phần nào giúp được cái gì đó… Thôi cháu xin phép! Cháu chào bác… Hỏa Nhi chúng ta đi thôi!”


Sau khi vừa mới nói dứt lời, Kim Hậu lập tức nhảy lên lưng Hỏa Nhi, tiếp đó cả hai nhanh như chớp phóng thẳng vào rừng cây rậm rậm, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mất của ông bác ria mép xoăn.


“Cháu cũng phải cẩn thận đấy nhé…” Ông ta lẩm bẩm tự nói, đến lúc mở bọc ra để xem là cái gì thì… Chao ôi đây không phải là “đặc sản” theo nghĩa đen, đây là một túi đựng đầy một đống linh dược và linh quả quý hiếm rất là đắt tiền!


“Thật là… thế này thì ta sẽ phải báo đáp cho cháu thế nào mới vừa đây? Haiz…”