Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 83: Linh Ấn Môn

Viu!! ( tiếng gió thổi nhẹ )
Sau khi ý thức bị một lực lượng bí ẩn nào đó không thể giải thích nổi mạnh mẽ kéo đi, ngay lập tức khung cảnh trước tầm nhìn của Kim Hậu bỗng hoàn toàn thay đổi thành một không gian vô cùng kỳ quái.


“Đây là đâu thế này?...” Kim Hậu mang theo một bụng thắc mắc bắt đầu ngó nghiêng nhìn ngang, nhìn dọc để đánh giá toàn bộ quang cảnh xung quanh.


Tại đây không có mặt trăng và cũng chẳng có mặt trời, ấy thế mà chẳng hiểu sao bầu trời lại vô cùng sáng sủa, trong xanh và khá là quang đãng. Từng làn gió nhè nhẹ không ngừng thổi về một phía khiến cho những đám mây trắng như tuyết ở trên bầu trời trong xanh ấy đan xen, nối đuôi nhau trôi về đường chân trời ở phía xa xa.


“Ồ! Cái này là cái gì thế nhỉ? Sao lại giống như… mặt nước thế này?”


Lại đưa mắt nhìn xuống dưới chân, Kim Hậu chợt cảm thấy khá là ngạc nhiên khi thấy hai bàn chân của mình lại là đang đứng ở trên nền mặt nước cực kỳ trong vắt, cái nền mặt nước này trong tới nỗi hoàn toàn phản chiếu lại cả khung trời trong xanh ở phía trên.
Xoạt!!


Ngoài ra, chỉ cần Kim Hậu di chuyển dù chỉ là một bước nhẹ thôi là tức thì sẽ có hiệu ứng sóng lấy bên dưới chỗ mà bàn chân của hắn vừa mới đứng làm trung tâm lan toả ra khắp phía.
“Hể?.. Nếu là nước thì sao chân mình lại không thấy ướt nhỉ?”




Tuy cái mặt nền này có bề ngoài rất giống với mặt nước, nhưng xem ra đây cũng chỉ là một loại hình thức bên ngoài mà thôi. Cho nên sau khi đứng vò đầu, bứt tai một lúc, Kim Hậu bèn quyết định dẹp bỏ những suy diễn lung tung trong đầu để mà tập trung dồn hết sự chú ý tới cánh cổng khổng lồ đang sừng sững tọa trấn ở ngay phía trước mặt hắn lúc này đây.


“Chậc! Cái cổng này cao ít nhất cũng phải hơn mười chín, hai mươi mét chứ chẳng chơi!” Kim Hậu vừa chống hai tay vào hai bên hông, vừa ngửa đầu nhìn cái cổng trầm trồ nói.


Cánh cổng khổng lồ cao ngất này cao khoảng chừng hai mươi mét, chiều ngang thì rộng ước chừng cũng tầm mười mét. Nhìn từ đầu chí cuối, cánh cổng đồ sộ này đem đến cho người nhìn một vẻ cổ kính, xa xưa huyền ảo khá là kỳ bí. Về phần hình thức, nếu để tả cho dễ hiểu thì có lẽ nó mang kiểu dáng, cấu trúc khá là na ná giống với phong cách làm cổng phương đông ở kiếp trước. Dẫu vậy, các hoa văn và đường nét trên hai cái trụ của cánh cổng thì lại được khắc họa vô cùng độc đáo và kỳ lạ, kỳ lạ tới mức mà Kim Hậu có thể chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp sống hắn được chứng kiến một loại kiến trúc kỳ dị như thế này. Trên mặt cửa của cánh cổng được in một loạt các đồ án ma pháp trận vô cùng lằng nhằng và phức tạp. Chỉ có điều là chẳng hiểu vì sao cái đồ họa ma pháp trận này lại có vẻ rất chi là mờ nhạt tựa như một ngọn nến bập bùng trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào vậy.


“… Thôi chết, Ngọc Dung, Hỏa Nhi bọn họ đang gặp nguy hiểm, rốt cuộc thì tại sao mình lại bị đưa tới nơi kỳ dị này vậy? Phải làm sao đây? Mình phải làm gì bây giờ” Sau khi thoải mái chiêm ngưỡng xong xuôi tất cả mọi thứ ở trong cái không gian kỳ quái này, Kim Hậu bấy giờ mới giật mình, sực nhớ tới tình cảnh vô cùng nguy nan tại thế giới thực mà hắn đang mắc phải.


Trong lúc đang không biết phải xoay sở ra sao thì đúng lúc này, một giọng nói vô cùng quen thuộc chợt vang lên bên tai của Kim Hậu khiến cho hắn nhất thời có cảm giác giống như là người sắp chết đuối vớ được phao bơi vậy.


“Bình tĩnh, nơi mà ngươi đang đứng bây giờ chính là tiềm thức của ngươi đấy. Cho nên cũng không cần nôn nóng cái gì cả vì dù sao một giờ trong thế giới tiềm thức cũng chỉ bằng một phút ở ngoài đời thực mà thôi.”
“Sư phụ! Sự phụ! Người phải giúp còn, con cầu xin người…”


“Vi sư nói ngươi phải bình tĩnh rồi cơ mà. Sự bình tĩnh cùng thái độ điềm đạm ngày thường của ngươi đâu mất rồi? Cái gì rồi đâu cũng sẽ vào đó. Trước tiên hãy ổn định lại tâm tình để cho đầu óc được sáng suốt, lúc đó thì hẳn bắt đầu bắt tay vào giải quyết khó khăn.”


Tuy lúc này chỉ vẻn vẹn nghe được tiếng nói của Bạch lão, thế nhưng sự hiện diện của lão lúc này cũng đã giúp cho Kim Hậu lấy lại được tinh thần và ít nhiều cũng trút bớt đi được sự căng thẳng ở trong lòng của hắn. Bởi vì hắn luôn biết chắc chắn một điều, rằng Bạch lão sẽ luôn dẫn đường chỉ lối cho hắn trong những lúc khốn khó như thời điểm hiện tại.


Bộp! Bộp!
Lấy hai bàn tay vỗ mạnh vào hai bên má rồi chậm rãi thở ra một hơi thật dài, Kim Hậu lúc này đã cảm thấy có chút nhẹ nhõm hơn một chút nên hắn lại một lần nữa ngửa mặt lên trời cất tiếng hỏi Bạch lão:


“…Sư phụ, con đã sẵn sàng lắng nghe. Xin người hãy giải thích cho con từ đầu chí cuối có được không ạ?”


“Tốt, phải vậy chứ! Giờ thì hãy lắng nghe cho kỹ đây, vi sư vì ngươi mà đã phải hao tổn quá nhiều linh lực nên ta sẽ ẩn thân ở trong Linh Nguyên nhẫn một khoảng thời gian để tĩnh dưỡng, hồi phục. Trong thời gian này ta sẽ không thể giúp được gì nhiều cho ngươi, thế nhưng chỉ dẫn cho ngươi bằng lời thì vẫn là có thể. Cho nên từ nay trở đi tên nhóc ngươi hãy hành động thật cẩn thận và phải có chừng mực hơn một chút chứ không được lỗ mãn hiểu chưa? Đó cũng là nguyên nhân mà tại sao ta đã nói ngay từ đầu lúc ngươi lập kế hoạch là phải biết chừa cho mình một con đường lui trong mọi hoàn cảnh là vậy đấy.”


“Vâng! Con biết sai rồi ạ… Con xin lỗi…” – Vừa nói, Kim Hậu vừa khẽ cúi gập người xuống rồi lại lo lắng hỏi – “...Cơ mà sự phụ, con vẫn không hiểu, người đã làm gì mà để đến nỗi hao tổn linh lực của mình nghiêm trọng tới mức đó thế ạ?”


“Ừm, biết sai để mà sửa là tốt. Còn về chuyện linh lực của ta thì lý do chính là bởi cái cổng lớn mà chắc hẳn là ngươi đã nhìn thấy. Nó được gọi là “Linh Ấn Môn”, có tác dụng ngăn chặn và giam giữ bất kể những nguồn tác động ngoại lực nào muốn xâm nhập vào trong tiềm thức của ngươi để gây hại, ngoài ra nó còn có thể giúp cho ngươi có khả năng tiềm ẩn thực lực và ẩn giấu khí tức. Cho dù có là Tông nguyên cảnh cường giả muốn dò tìm khí tức để truy tung hay là muốn cảm nhận thực lực của ngươi thì tất cả đều phải bó tay chịu trận mà thôi. Cũng bởi vì để “khắc” cái cổng này vào tiềm thức của ngươi mà vi sư đã phải tốn rất nhiều công sức và linh lực...”


Nghe Bạch lão giảng giải tới đây, Kim Hậu bất chợt đứng ngây dại với loại biểu cảm bất khả tư nghị - mắt chữ A mồm chữ O ở trên mặt. Bởi vì chiếu theo lời lão mà nói, nếu như thứ này có thể ngăn chặn những nguồn tác động từ ngoại lực vào tiềm thức của hắn thì có nghĩa là từ giở trở đi hắn đã gần như là “miễn dịch” với tất cả các loại ma thuật dưới dạng thôi miên!


Thế này chẳng phải “hư cấu” quá mức rồi sao?


Bên cạnh đó, hai chức năng tiềm ẩn thực lực cùng ẩn giấu khí tức cũng không khỏi để cho Kim Hậu phải nổi một trận sóng gió ở trong lòng. Đôi khi có những lúc đối phương không thể dò xét được thực lực của hắn thì người đó tất sẽ sinh ra cả thấy e ngại, từ đó mà có thể đem đến cho hắn muôn vàn cơ hội để chạy trốn hoặc là hành động. Đã thế, với cánh cổng này thì nếu đã trốn thì dù cho có là cường giả tông nguyên cảnh cũng không thể bắt được hắn rồi!


“Tông nguyên cảnh, đó chính là thuộc loại hàng ngũ siêu cấp cường giả đứng đầu một phương chứ có phải là cái dạng tôm tép gì đâu… Trời đất ơi! Sư phụ, rốt cuộc lúc còn sống, người đã có địa vị và thực lực gì rồi thế này?...” Kim Hậu nhịn không được mà lắc đầu thầm sợ hãi than ở trong lòng vài câu.


Thấy Kim Hậu trầm mặc một lúc mà không có phản ứng, Bạch lão liền biết ngay là hắn đang có chút hơi sốc nên mới lại tiếp tục nhắc nhở hắn:


“Chắc hẳn là ngươi đang nghĩ cái cổng này này quá thần kỳ đúng không? Thế nhưng vi sư cũng cảnh báo ngươi, trên đời này không tồn tại một cái gì có thể gọi là hoàn mỹ cả, ngay cả cái cổng này cũng vậy. Nếu như ngươi cố tình để lộ ra thực lực hay là khí tức thì tất nhiên cái cổng cũng sẽ không thể che giấu cho ngươi được nữa rồi. Cho nên ngươi không thể chủ quan thích làm gì thì làm được đâu đấy nhé.”


“Sư phụ, con hiểu ý của người rồi. Nhưng dù sao thì kiện bảo vậy này quả thật đúng là quá trân quý nên…”
Chỉ là không để cho Kim Hậu nói xong, Bạch lão liền lập tức cắt ngang lời của hắn:


“Bậy nào, ai nói với ngươi cái cổng này là bảo vật? Nói để cho ngươi biết, “Linh Ấn Môn” là một loại cao cấp ma pháp kỹ vẫn còn chưa được đánh giá đẳng cấp, được phát triển từ trên nền tảng từ một loại ma kỹ bên trong “Phong Ấn Thần Thuật” của các Vu sư mà ra đấy. Thuật này được sư tổ của ngươi hao tổn bao nhiêu là tâm huyết để nghiên cứu sáng tạo ra, về sau người truyền lại cho ta với mong muốn ta có thể tiếp tục hoàn thiện và phát triển nó hơn nữa. Giờ thì đến đời ngươi, vi sư lại “truyền lại” thuật này lại cho ngươi, về sau cố gắng phát triển cánh cổng càng hoàn thiện nữa hơn nhé!” – Khi vừa nói tới đây, Bạch lão chợt đổi thành giọng vô cùng nhẹ nhõm – “Ây da! Bỏ được cái gánh nặng bao năm làm ta cảm thấy thật là sảng khoái!!!”


Tất nhiên Kim Hậu cũng chẳng có điếc tai, sau khi nghe xong lão phán ra một câu cuối, hắn có một loại cảm giác bị hớ hơn là vui mừng.


“Híc! Truyền thừa cái này, kế thừa nọ. Nghe thì có vẻ hoành tráng thật đấy. Nhưng đây rõ ràng chỉ là đùn đẩy trách nhiệm mà sư tổ giao phó quẳng hết lên đầu mình chứ có báu bở gì đâu. Sư phụ, người thật là....”Kim Hậu vừa nghĩ, vừa lấy tay đặt lên trán rồi bất đắc dĩ cười khổ không thôi.


“Được rồi sư phụ, giờ thì con đã hiểu cái cổng này là Linh Ấn Môn. Thế nhưng nó thì có thể giúp được gì cho con ở trong tình hình hiện giờ chứ?”


“Còn nhớ lần ngươi luyện hóa Xích Hỏa từ bổn nguyên hỏa chủng của mẹ Hỏa Nhi chứ? Thì vậy, trong cái bổn nguyên hỏa chủng đấy ngoài Xích Hỏa ra thì trong đó còn lưu lại toàn bộ linh lực từ linh hồn của nó ở trong đó. Phải nói đây chính là một món quà cực kỳ vô giá mà mẹ của Hỏa Nhi đã để lại cho ngươi. Bởi vì từ trước tới giờ rất ít người có cơ hội được ma thú tình nguyện trao tặng cho cả bổn nguyên lẫn linh lực của nó. Tên nhóc ngươi thật đúng là… may mắn hết cả phần của người khác… Chậc!” – Lão tặc lưỡi tấm tắc – “Nếu như ngươi dung hợp được số linh lực này thì tinh thần lực của ngươi không những sẽ được tăng cường rất đáng kể, mà sau khi dung hợp ngươi còn có cơ hội lĩnh hội được một năng lực đặc biệt nào đó. Cho nên với năng lực mới này ngươi có thể dùng nó để thi triển ra một đòn có uy lực không tưởng để kết liễu tên vô lại kia.”


“Sư phụ… Thế nếu như để dung hợp luôn ngay từ đầu thì chẳng phải là con đã đỡ hơn khổ rồi sao ạ?” Kim Hậu gãi đầu, thắc mắc hỏi.


“Khi đó ngươi vừa mới luyện hóa Xích Hỏa xong nên cơ thể ngươi đã tới cực hạn rồi. Nếu còn cố cưỡng ép “nuốt” cái “miếng bánh” này thì chỉ có nước bội thực mà chết. Vì vậy mà ta mới phải tìm cách tạm thời phong ấn lại số lượng linh lực này. Thấy ngươi bất tỉnh, ta bèn quyết định “khắc” Linh Ấn Môn vào trong tiềm thức cho ngươi, đồng thời dùng nó để phong ấn luôn đống linh lực này. Coi như là nhất cử lưỡng tiện.”


“Vậy… tại sao người lại không cho con dung hóa nó sau khi con đã khôi phục?”


“Ài…” – Bạch lão khẽ thở dài ra một hơi – “Bởi vì ta có dụng ý cả. Thời gian này ta thấy thực lực đến với ngươi rất dễ dàng, cho nên trong lòng ngươi đã sinh ra kiêu căng và tự tin thái quá. Sẵn tiện ngươi muốn đối đầu với tên Lưu Tuân kia, ta liền muốn dạy ngươi biết thế nào là thực lực thật sự. Thực lực là thứ ngươi phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt có được thì mới thật sự vững chắc. Nếu cứ mong ngóng vào kỳ ngộ thì nó cũng chỉ khiến cho ngươi trở nên tầm thường mà thôi. Trở thành cường giả không phải từ kỳ ngộ, bồi dưỡng trong ôn hoà mà phải là từ máu lửa và sinh tử bước ra.”


“Dạ… vâng thưa sư phụ… con xin lỗi…” Kim Hậu trầm mặt nhỏ giọng đáp.


“Ta biết chắc rằng thế nào ngươi cũng sẽ bị thất bại, cho nên ta mới để cho chừng nào ý chí sống còn của ngươi có thể làm tác động tới phong ấn mà ta đã đặt thì lúc đó ngươi mới được phép dung hóa số linh lực này… Nghe này Hậu, vi sư biết ngươi là một đứa nhóc rất sắc sảo và chín chắn, thế nhưng cái mà ngươi vẫn thiếu đó là sự trải nghiệm. Cuộc sống sau này sẽ còn rất nhiều thứ mà ngươi sẽ được và buộc phải trải nghiệm, có trải nghiệm hết mùi vị của cuộc sống thì người mới có thể vững bước mà đi trên con đường trở thành cường giả của ngươi được. Hôm nay chắc ngươi đã được trải nghiệm thế nào là sự tuyệt vọng khi không có thực lực, trải nghiệm cái chết gần kề là cảm giác như thế nào rồi phải chứ? Ta hy vọng đây sẽ là bài học đắt giá dành cho ngươi.”


“Dạ… vâng thưa sư phụ, con đã hiểu cảm giác đó là như thế nào rồi ạ…”
“Tốt! Nếu ngươi đã thông suốt mọi chuyện, vậy thì hãy mau mở Linh Ấn Môn ra để phóng thích rồi dung hợp số linh lực kia nhanh đi. Sau đó thì hẵng đi cứu cô bạn nhỏ và Hoả Nhi của ngươi nhé!”


“Ơ? Sư phụ! Nhưng mà con phải mở nó bằng cách nào? Sư phụ? Sư phụ!!!!....”


Bạch lão sau khi dặn dò Kim Hậu xong xuôi thì lão liền lập tức chìm vào im lặng giống như là đã hoàn toàn biến mất, bỏ lại một mình Kim Hậu và chiếc cổng lớn đứng đối diện với nhau. Dẫu vậy, vẫn có một điều mà Bạch lão vẫn còn chưa nói cho Kim Hậu biết, đó là chiếc cổng này ngoài những công năng tưởng mà lão đã kể thì nó còn có một chức năng nữa. Cũng có thể nói chính chức năng này mới là lý do mà Bạch lão đặt Linh Ấn Môn vào tiềm thức của hắn. Đó là nó còn có thể kiềm chế, ngăn chặn sự phát triển mối hiểm họa tâm ma trong lòng của Kim Hậu…


__________________
Sột! Sột!


Bạch lão cũng đã biến mất cũng được một lúc lâu, thế nhưng tới lúc này Kim Hậu vẫn còn đứng tần ngần gãi đầu vì không biết dùng cách gì để mà mở cái cổng đồ sộ này ra. Dùng sức? Hắn cũng đã thử nhưng tất nhiên là vô dụng. Tay đấm, chân đá hay thậm chí là “thiết đầu công”, Kim Hậu đã dùng tất cả mọi cách nhưng vẫn chẳng có kết quả gì.


“Mở kiểu gì bây giờ? Chẳng lẽ mình lại gõ cửa để mời nó mở ra chắc?” Kim Hậu vừa chán nản nói, vừa lấy tay gõ đại ba tiếng vào cánh cửa.
Ầm! Ầm!
Chỉ là Kim Hậu có nằm mơ cũng chẳng thể nào ngờ được, rằng sau ba tiếng gõ cửa đó, chiếc cổng quái dị này thật sự liền có phản ứng.


“Má ơi! Không phải chứ? Thế này cũng quá lừa người đi!”


Hai cánh cửa khổng lồ của Linh Ấn Môn bỗng dưng rung chuyển cực kỳ dữ dội, hàng loạt những đồ án ma pháp trận in trên cánh cổng vốn đã rất mờ ảo thì lúc này đây tất cả đều đồng loạt lóe lên một ánh hào quang sáng ngời. Tiếp theo đó hai cái cái khổng lồ của cánh cổng chậm rãi khẽ mở ra, để lộ ra một mảng tối om ở bên trong nó.


Chứng kiến hết tất cả một màn này cũng đã làm cho Kim Hậu phải trố mắt lên vì quá kinh ngạc. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời Kim Hậu được tận mắt chứng kiến một viễn cảnh kiểu dạng như thế này.


“Hú hú hú!!! Có ai ở đấy không?” Cũng chẳng mất bao lâu để lấy lại tinh thần, Kim Hậu bèn nghịch ngợm hướng vào sâu bên trong cánh cổng hô to một câu.
Roẹt!
Phừng! Phừng!


Một cặp mắt sáng chói như đèn pha chợt lóe lên nhìn thẳng vào hắn ở giữa không gian tăm tối ấy. Tiếp theo đó chẳng biết từ đâu, hàng loạt những đốm lửa đỏ rực bỗng dưng hừng hực bùng cháy lên rất dữ dội. Để tới khi tất cả đã có thể thấy được rõ ràng, Kim Hậu liền lập tức nhận ra đây chính là con Hỏa Lang mà hắn đã thấy trong quá trình luyện hóa Xích Hỏa!


“Đây… đây là… linh lực sao?” Kim Hậu lắp bắp kinh ngạc nói.
Kịch! Kịch!


Lần này con Hỏa Lang không còn bất thình lình lao tới chỗ hắn như trước nữa mà chỉ từ từ bước từng bước tiến tới chỗ Kim Hậu. Mặc dù thấy con hỏa lang đang tiến gần tới chỗ mình, thế nhưng chẳng hiểu vì sao Kim Hậu vẫn đứng im tại chỗ không có nhích lấy một bước. Chỉ chờ cho con Hỏa Lang hoàn toàn bước ra khỏi cổng, bấy giờ hắn mới tiến lại gần tới trước mặt nó rồi nhẹ giọng nói:


“Ta biết đây chỉ là linh lực không còn ý thức của ngươi, thế nhưng ta vẫn muốn nói, rằng xin ngươi hãy giúp ta có được sức mạnh để bảo vệ được Hỏa Nhi, bảo vệ bạn bè của ta…”


Kỳ lạ thay, mặc dù Bạch lão đã nói đây chỉ là linh lực từ linh hồn của con Xích Huyễn Hỏa Lang , hoàn toàn không có ý thức. Thế nhưng sau khi nghe Kim Hậu nói xong thì con Hỏa Lang đột nhiên khẽ cúi đầu xuống trước mặt hắn dường như đang muốn bảo hắn hãy chạm vào vậy.
“Ực!”


Gian nan nuốt vào một ngụm nước miếng, Kim Hậu ngập ngừng đặt tay lên sống mũi của con Hỏa Lang. Liền ngay lập tức toàn bộ không gian tiềm thức của hắn bỗng dưng bừng lên một loại ánh sáng cực kỳ lóa mắt…