Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 86: Hôn ước

Đâu đó phía trên vùng trời rộng lớn của đại lục Vô Biên, được bao bọc lại bởi vô số những đám mây mù trắng toát là một vùng đất khổng lồ đang… sừng sững lơ lửng ở giữa một góc trời.


Cũng không hiểu làm cách nào mà cả một vùng đất có diện tích vô cùng rộng lớn như thế này lại không chịu sự ảnh hưởng của trọng lực để mà có thể nổi ở trên không. Thế nhưng việc vùng đất này tồn tại và đang nổi lềnh bềnh giữa những tầng mây trắng trên trời một cách cực kỳ ổn định thì lại là chuyện không thể phủ nhận.


Mặc dù đây là một vùng đất ở trên không, thế nhưng thảm thực vật tại nơi đây lại vô cùng trù phú và đa dạng. Thậm chí ẩn dưới những rừng cây cối xanh biếc còn có cả sông, suối trong vắt chảy xiết không ngừng. Khung cảnh có thể ví như là non xanh, nước biếc như tranh họa đồ. Quả thật đúng là một chốn bồng lai tiên cảnh.


Tọa lạc ngay chính giữa trung tâm của vùng đất trên không này là một toà nhà… không đúng, phải nói đó là một tòa cung điện có vẻ ngoài vô cùng nguy nga và hoành tráng thì mới phải.


Có lẽ tòa cung điện này được xây dựng bằng một loại vật liệu đặc biệt nào đó cho nên từng chi tiết trên toàn bộ mảnh kiến trúc của nó tỏa ra một loại ánh sáng trắng toát mờ ảo nom vô cùng bắt mắt. Hơn nữa các họa tiết cùng những đường hoa văn trang trí cho tòa cung điện cũng rất được tinh tế điêu khắc theo một phong cách vô cùng cổ xưa. Chúng khiến cho tòa cung điện không chỉ mang nét cổ kính, trang nghiêm mà theo đó còn gia tăng thêm sự tráng lệ cho toàn bộ mảng kiến trúc.


Mà giờ này, bên trong gian đại sảnh rộng thênh thang của tòa cung điện mỹ lệ ấy, có một người đàn ông trung niên đang ngồi bệ vệ ở vị trí ngay chính giữa đại sảnh. Người này tóc có mái tóc ngắn màu vàng kim trông cực kỳ bắt mắt. Trên khuôn mặt tuấn lãng đầy nghiêm nghị của ông ta là một đôi lông mày sắc bén đầy chí khí. Đi kèm theo đó là một đôi mắt màu xanh lam có cái nhìn cực kỳ lãnh đạm khiến cho ai nhìn vào cũng đều có chung một loại cảm giác uy nghiêm và cao quý. Đặc biệt là phong thái ung dung, tự nhiên như thể mọi sự xảy ra trên thế gian này đều chỉ là phù du lại càng làm cho người đàn ông trung niên này thêm phần cao thâm mạt trắc.




“Không biết vì vấn đề gì mà tại sao hôm nay chư vị trưởng lão lại muốn mở cuộc họp nghị sự gia tộc thường niên sớm hơn vài ngày như thế vậy?” - Người đàn ông trung niên này bất chợt phá vỡ bầu không khí yên lặng bên trong gian đại sảnh bằng một câu hỏi.


Trong đại sảnh lúc này không chỉ có một mình ông ta mà còn có một vài ông, bà lão chia đều ra ngồi trên những chiếc ghế rất hoa lệ dọc hai bên cạnh.


Một ông lão râu tóc bạc phơ mặc một bộ áo chùng có cổ tay áo trộng thùng thình ngồi ở đầu hàng ghế bên phải chợt nhẹ nhàng đứng dậy hướng về phía người đàn ông trung niên rồi nghiêm mình, kính cẩn nói:


“Kính thưa tộc trưởng, sỡ dĩ hôm nay lão phu cùng với các vị trưởng lão trong tộc muốn đề xuất mở cuộc họp hội nghị gia tộc thường niên ngay ngày hôm nay cũng chủ yếu là bởi vì vấn đề liên quan đến hôn sự của đại tiểu thư…” – Vừa nói tới đây, ông lão chợt ngừng lại rồi khẽ liếc mắt lên nhìn biểu tình trên khuôn của người đàn ông trung niên.


Thấy vậy, người đàn ông trung niên nhướng mày, lạnh nhạt hỏi:
“Đại trưởng lão, chẳng lẽ việc hôn sự của con gái ta ngài vẫn muốn nhất quyết ngăn cản sao?”


“Không chỉ có lão phu mà là toàn bộ hội đồng trưởng lão đều phản đối hôn sự này của đại tiểu thư.” - Ông lão tóc bạc nghe xong liền lập tức nhấn mạnh trả lời.
“Hửm? Từ khi nào mà hội đồng trưởng lão các vị lại muốn quay sang chống đối lại quyết định của ta vậy?”


Mặc dù người đàn ông trung niên vẫn dùng một loại ngữ khí vô cùng bình thản để mà nói chuyện, thế nhưng khí chất ung dung quanh người ông ta đã ngay lập tức biến không còn tăm hơi tự lúc nào. Thay vào đó là một luồng khí thế uy áp vô cùng khủng bố cứ thế mãnh liệt bộc phát ra từ người ông ta tựa như núi lửa phun trào không thể chống đỡ. Theo đó sắc mặt của toàn bộ những người đang có mặt trong đại sảnh cũng ngay lập tức đều đồng loạt biến đổi.


Tuy cũng bị ảnh hưởng bởi luồng khí thế cao ngất trời tỏa ra từ người đàn ông trung niên, thế nhưng ông lão tóc bạc vẫn đứng thẳng người tiếp tục phát biểu:


“Xin tộc trưởng hãy thứ lỗi cho lão phu ăn ngay nói thẳng. Đại tiểu thư không chỉ có thể chất hiếm có vạn năm khó gặp mà còn sở hữu cả thiên phú tuyệt đỉnh cùng thiên tư trác tuyệt. Giữa đám con cháu trong gia tộc Branderance của chúng ta thì cô bé cũng chính là mầm mống xuất sắc nhất. Hơn nữa đại tiểu thư cũng là người nằm trong hàng ngũ thiên tài thế hệ trẻ ưu tú nhất bên trong cửu đại thần tộc. Đó là còn chưa kể tới cô bé cũng là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vị điện chủ kế nhiệm của Kỵ Sĩ Thánh Điện trong tương lai. Thử hỏi một hạt ngọc dạ minh châu sáng giá như vậy mà lại đem đẩy ra bên ngoài một cách dễ dàng như thế thì chẳng phải là một tổn thất lớn cho gia tộc sao?”


“Đại trưởng lão, ngài nói như vậy là có ý gì? Ta gả nó cho con trai của đại ca ta, vị anh hùng đã cứu vớt cả đại lục Vô Biên này thì có gì mà không được?”


“Lão phu cũng biết tộc trưởng ngài và cố gia chủ của Nguyễn gia chính là hai anh em kết nghĩa, tình thâm ý trọng còn hơn cả anh em ruột thịt. Thế nhưng thân là gia chủ của Branderance gia tộc, ngài hãy nên lấy lợi ích của gia tộc chúng ta làm trọng…”


“Mặc dù cố gia chủ của Nguyễn gia cùng với phu nhân của mình chính là hai vị anh hùng đã cứu vớt toàn đại lục khỏi kiếp nạn diệt vong trong cuộc thánh chiến mười lăm năm trước. Thế nhưng mà tất cả mọi người ngồi đây chắc hẳn ai cũng đều biết cố gia chủ của Nguyễn gia khi đó chính là hy vọng cuối cùng để Nguyễn gia có thể quật khởi trở lại. Thời điểm phu thê hai người bọn họ ngã xuống cũng là lúc mà Nguyễn gia chính thức triệt để suy tàn và không còn xứng đáng đứng trong hàng ngũ cửu đại thần tộc được nữa. Còn vì lý do gì thì chắc tộc trưởng ngài cũng đã tự mình hiểu.”


“Thiết nghĩ, nếu như tộc trưởng muốn đền ân báo nghĩa cho hai vị phu thê anh hùng của Nguyễn gia thì ngài có thể chiếu cố cho hậu nhân của hai người bọn họ bằng cách khác cũng đâu có sao? Cớ gì cứ phải nhất thiết gả đại tiểu thư vào Nguyễn gia thì quả thật là lãng…”


“Đủ rồi!!! Không cần nói thêm nữa!”


Thời điểm ông lão tóc bạc còn đang định nói xong lời phát biểu của mình thì đã bị người đàn ông trung niên ngồi trên ghế chủ tọa thẳng thừng cắt ngang bằng một tiếng quát lạnh lùng ẩn chứa một lượng đấu khí vô cùng khủng khϊế͙p͙. Thậm chí hầu như đồ nội thất cùng toàn bộ cửa kính trong gian đại sảnh đều bị tiếng quát dữ dội tựa như sấm vang rền này làm cho vỡ vụn, tan nát ra thành từng mảnh nhỏ. Từ đó cũng đủ để thấy sức mạnh mà người đàn ông trung niên này nắm giữ kinh khủng tới mức nào.


Chỉ là mặc cho sức ép từ người đàn ông trung niên có mạnh mẽ tới cỡ nào đi chăng nữa, ông lão tóc bạc vẫn cứ vững vàng đứng im tại chỗ, mặt không đổi sắc tiếp tục kiên trì khuyên bảo nói:


“Xin tộc trưởng hãy bớt giận, người xưa có câu: thuốc đắng thì dã tật mà sự thật thì lại mất lòng. Lão phu nói như vậy cũng chỉ là một lòng lo lắng cho sự phát triển và thịnh vượng của gia tộc Branderance chúng ta mà thôi. Thế nên kính mong tộc trưởng hãy suy nghĩ cho thật kỹ về chuyện hôn sự của đại tiểu thư. Việc hệ trọng này có liên quan tới tương lai về sau của cả gia tộc chúng ta, vì vậy lão phu cùng hội đồng trưởng lão không thể không can thiệp.”


“…”
Sau một hồi trầm mặc không nói, người đàn ông trung niên bỗng nhiên thu hồi lại toàn bộ luồng khí thế uy áp mà ông ta đã thả ra rồi tiếp đó lãnh đạm nói:


“Đại trưởng lão, nếu như ngài đã nói xong rồi thì cuộc họp nghị sự gia tộc tạm thời trì hoãn tại đây. Ta rất cần có thời gian để suy ngẫm và xử lý một số việc quan trọng. Sau vài ngày nữa cuộc họp sẽ lại tiếp tục đúng theo lịch trình đã sắp đặt từ trước.”


Vừa nghe được lời tuyên bố đầy quả quyết ấy của người đàn ông trung niên, ông lão tóc bạc ngay lập tức liền hiểu rõ nếu như bây giờ có cố nói thêm điều gì nữa thì cũng vô ích không có kết quả. Thế nên ông ta cũng chỉ đành lắc đầu, thở dài ra một hơi. Kế đó liền khẽ khom mình cúi chào với người đàn ông trung niên rồi chậm rãi theo chân đoàn người rời khỏi đại sảnh.


Chờ sau khi bóng lưng của người cuối cùng đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, người đàn ông trung niên không thể kiềm chế nổi thêm được nữa liền giận dữ chấn nát một bên tay vịn ghế, bực dọc gắt:


“Một lũ ăn cháo đá bát! Bất nhân bất nghĩa!!! Nếu không có sự hi sinh của đại ca thì giờ này các người chắc đã đều biến thành một nắm đất mồ rồi. Vậy mà bây giờ còn dám đứng ở đây phán xét, phân trần đủ như thế nữa sao?”


Trong lúc người đàn ông trung niên còn đang ngồi buồn bực suy nghĩ thì bỗng có một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và trầm thấp vang lên ở ngay phía sau ông ta:


“Anh cũng đừng nên giận đại trưởng lão như vậy. Suy cho cùng thì ngài ấy cũng là vì sự phồn vinh của gia tộc chúng ta mà tính toán suy nghĩ cả thôi. Trông kìa, ngay cả cái ghế làm bằng Tinh Vân linh thạch vẫn cứ bị anh đập hỏng, thật là…”


Mặc dù đã biết có người xuất hiện đột ngột ở đằng sau lưng mình, thế nhưng mà người đàn ông trung niên cũng không có tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả. Ngược lại ông ta còn thản nhiên hỏi ngược lại người đó:


“Em còn nói bênh cho ông ta nữa sao? Hay là ngay cả em cũng không còn coi trọng lời hứa với đại ca và chị dâu trong lễ thành hôn của vợ chồng chúng ta năm ấy sao?”


“Anh nói vớ vẩn cái gì vậy? Tất nhiên lời hứa năm ấy em vẫn rất luôn coi trọng. Chỉ là trong lúc anh cùng với đại ca còn đang mải say sưa chè chén với bạn bè thì chị dâu có nói với em một điều…” Vừa nói, người này vừa chậm rãi đi từ trong góc khuất ra ngoài, tiến gần tới bên cạnh chỗ người đàn ông trung niên.


Đó là một trung niên mỹ phụ vô cùng xinh đẹp. Bà có một mái tóc nâu dài màu hạt dẻ được nhã nhặn cột gọn lệch sang một bên. Gương mặt kiều diễm và vô cùng trẻ trung tựa như thiếu nữ mới đôi mươi. Dáng người nhỏ gọn cùng dáng đi khoan thai có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành. Khí chất cao quý, thanh khiết nhưng cũng chẳng kém phần thành thục.


Thấy vợ mình nói úp, nói mở chuyện quan trọng. Người đàn ông trung niên liền lập tức nôn nóng đứng bật dậy hỏi:
“Cái gì?!!! Chị dâu đã nói gì với em? Có phải chị ấy đã tiên đoán được điều rồi gì phải không?”


Thấy chồng mình tỏ ra sốt sắng như vậy, vị trung niên mỹ phụ cũng chỉ thở nhẹ ra một hơi rồi rồi phần trần đáp:


“Chị ấy nói rằng: “Duyên phận là thứ mà không ai trong chúng ta có thể định đoạt được. Nếu có duyên, duyên tựu sẽ đến. Nếu vô duyên, tất phải buông tha. Ví như con cái của chúng ta sau này có duyên với nhau thì sớm muộn gì chúng ắt sẽ tự thành cặp, thành đôi. Còn nếu như đã không có duyên phận thì cho có ép buộc như thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng. Cho nên sau này vợ chồng bọn em cũng đừng nên quá cứng nhắc với lời hứa hôn ngày hôm nay. Hết thảy mọi chuyện hãy cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất.” ”


Sau khi được nghe vợ mình kể xong từ đầu chí cuối, người đàn ông trung niên chỉ nhíu chặt lại cặp lông mày sắc bén của mình rồi bắt đầu nghiền ngẫm đi đi, lại lại trước ghế. Còn trung niên mỹ phụ đứng ở một bên cũng trầm mặc không nói gì vì không muốn cắt ngang mạch suy nghĩ của chồng mình.


“Chị dâu chỉ nói có vậy thôi sao?” – Người đàn ông trung niên bất chợt ngừng bước rồi quay sang nhìn vợ mình hỏi.
“Vâng, chị ấy chỉ nói với em có thế thôi.” – Trung niên mỹ phụ nhu thuật gật đầu đáp.


“Hừm… anh cảm thấy trong lời nói này của chị ấy có chút kỳ lạ. Năm đó anh với đại ca đặt ra lời hứa rằng: “Nếu sau này hai nhà đều cùng sinh con trai thì sẽ để cho chúng kết thành anh em, cùng sinh con gái thì kết thành chị em. Còn nếu như sinh một trai một gái thì sẽ để hai đứa kết đôi thành vợ chồng.” Khi đó cả vợ chồng đại ca lẫn vợ chồng mình thậm chí còn chưa có tin vui. Vậy thì làm sao mà chị ấy biết… Khoan đã! Chẳng lẽ là…”


Vừa nói tới đây, người đàn ông trung niên bỗng trợn tròn mắt lên giống như là đã sáng tỏ điều gì đó.


“Đúng vậy, lúc đó em còn tưởng chị dâu an ủi nên cũng không có suy nghĩ nhiều. Chỉ là bắt đầu từ sau trận thánh chiến mười lăm năm trước, em cũng đã vì câu nói này của chị ấy mà phải trăn trở rất nhiều. Nếu ngày ấy chị dâu đã thấy được tương lai sẽ có ngày anh vì chuyện hôn ước giữ hai đứa nhỏ mà phải khó xử nên mới nói vậy để khuyên em không quá đặt nặng vấn đề này… Vậy có nghĩa là chuyện của mấy chục năm sau chị ấy cũng đã nhìn thấu tất… Từ đó có thể kết luận rằng, hẳn là chị dâu cũng đã nhìn thấy được cái chết của chính mình và đại ca…”


Phịch!
Vừa nghe xong lời phân tích của trung niên mỹ phụ, người đàn ông trung niên chỉ còn biết chết lặng không thể nói nên lời. Ông ta đặt mình ngồi tựa vào ghế, cả người trong nháy mắt giống như là đã già thêm mấy chục tuổi.


Nhận thấy chồng mình bị sốc mạnh như vậy, trung niên mỹ phụ liền vội vàng quỳ xuống bên cạnh ghế rồi nhẹ nhàng đặt hai bàn tay trắng mịn như ngọc của mình lên tay của người đàn trung niên rồi an ủi:


“Anh cũng đừng nên có đau buồn như vậy, chẳng phải năm xưa anh cả đã luôn từng nói rằng: “Cho dù có ở trong bất cứ trường hợp nào cũng phải mạnh mẽ lên!” đó sao?”


“Không… chỉ là anh cảm thấy quá hổ thẹn với anh linh của đại ca và chị dâu mà thôi. Chúng ta đã nợ hai vợ chồng anh chị ấy quá nhiều… nếu như không phải có hai người họ giúp đỡ thì làm sao anh có được như ngày hôm nay? Làm sao mà anh và em có thể đến được với nhau? Hai người họ đã làm cho chúng ta biết bao nhiêu chuyện, vậy mà bây giờ anh chỉ muốn chiếu cố, bù đắp cho giọt máu của hai người bọn họ thôi mà cũng không xong. Đến cả lời hứa năm xưa cũng chẳng thể thực hiện… làm một thằng đàn ông như anh đúng thật là quá là vô dụng…” – Người đàn ông trung niên bi thương, nghẹn ngào nói.


“Anh đừng nên tự trách mình như vậy, dù sao thì bao năm qua thằng bé ấy cũng được lão Chiến Thần Kỵ Sĩ Ezio chăm sóc và rèn luyện cơ mà. Sau này chúng ta vẫn sẽ còn có nhiều cơ hội để chiếu cố thêm cho nó nữa cơ mà, ngoài ra khoảng hơn một năm sau Lâm Vũ Nam Học Viện sẽ bắt đầu mở cửa chiêu sinh. Em có nghe hầu gái trưởng Meira thông báo lại rằng thằng bé ấy năm sau cũng sẽ tới học viện để nhập học. Lúc đó thì cả con gái chúng ta lẫn thằng bé cũng sẽ có cơ hội để gặp nhau. Như chị dâu đã nói thì tới lúc đó tốt nhất hãy cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi…”


“Đúng vậy, em nói phải…hết thảy hãy cứ để thuận theo tự nhiên đi vậy…” – Người đàn ông trung niên vô cùng ưu tư, nhẹ giọng đáp.