Vô Cực Liên Minh

Chương 76: Bại Lộ

Bữa cơm kéo dài nửa tiếng đồng hồ. Lục Đạo bảo Phương lão đưa cho mình Địa Ngọc.
Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Lục Đạo điểm nhẹ một ngón tay xuống Địa Ngọc.Liền, từ Địa Ngọc lóe lên từng đạo ngũ thải quang mang.


Sau đó, từng đạo mắt thường không thể thấy tự nhiên năng lượng từ Địa Ngọc lan ra xung quanh, trong chớp mắt thì lan tỏa cả khu biệt thự
Mặc dù mọi người không nhìn thấy, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được một hồi khoan khoái, giống như đang tắm trong suối nước vậy, thoải mái vô cùng


Bất quá, theo ngũ thải quang mang biến mất, những dị tượng này đều không còn
“ Phương lão, cháu đã kích hoạt Địa Ngọc. Ông chỉ việc để trong phòng ngủ là được” Lục Đạo trả lại Địa Ngọc cho Phương lão, cười nói
“ Đa tạ Lục thần y” Phương lão cảm kích
- Reng… Reng


Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Âu Dương Chấn. Hắn mở ra điện thoại, khi thấy số điện thoại hiện trên màn hình, gương mặt hắn biến sắc, vội vàng nói
“ Xin lỗi mọi người. ta đi nghe điện cái”
Sau đó, Âu Dương Chương vội vã chạy ra ngoài


“ Ông nội, Lục Đạo, Mị Mị, ba người ngồi nói chuyện, con đi dọn dẹp” Phương Tuyết Di ôn nhu, sau đó đứng dậy
Trong phòng chỉ còn lại ba người Lục Đạo, Phương lão cầm trong tay Địa Ngọc, thần sắc khổ sở cực kì
“ Lục Đạo, những gì cháu nói vừa nãy, là thật chứ?”


“ Cháu cũng không biết, chỉ là phỏng đoán thôi. Khối ngọc này, có thể biết được điều cháu nói là thật hay không?” Lục Đạo lắc đầu
“ Chỉ mong… điều đó không phải là thật ah” Phương lão thì thào
********




1h chiều, Phương lão mời hai người Lục Đạo ở lại, nhưng bị hắn khéo léo từ chối. Mang theo Nguyễn Mị Nhi rời khỏi biệt thự
Mắt thấy hai người rời đi, Âu Dương Chấn trong mắt lóe lên một đạo tinh quang
“ Thời gian không còn sớm. Ta đi nghỉ trưa đây” Phương lão khẽ vươn vai một cái, tỏ ý mệt mỏi nói


“ Để con đưa ông lên phòng” Phương Tuyết Di nhu thuận đi tới đỡ Phương lão. Hai người rời đi, để lại Âu Dương Chấn vẻ mặt phức tạp đứng đó
*************


Tại phòng của mình, Âu Dương Chấn tựa như một tên trộm vậy, ngó đông ngó tây. Khi thấy cửa phòng mình khóa chặt, xung quanh cũng không có ai. Hắn không khỏi lắc đầu. Hắn làm chuyện này bao nhiêu lần rồi, tại sao hôm nay lại sốt sắng vậy… chắc là bởi vì vật này ah


Đi tới bàn làm việc của mình, đẩy chồng giá sách trên bàn, làm lộ ra một cái bàn phím giả lập. Ở trên bàn phím giả lập đánh xuống mật mã
Cạch… cạch
Lập tức, từng tiếng động nhỏ vang lên, sau đó mặt sàn bóng loáng vậy mà xuất hiện một cái thông đạo


Ngay khi Âu Dương Chấn định đi xuống thông đạo thì
- Phanh
Cửa phòng bỗng nhiên bị đạp mạnh ra, bay sang một góc
“ Hảo Chiến Kỹ: Hỏa Linh Xà” Một tiếng quát trong trẻo vang lên. Chỉ thấy một đầu nóng bỏng hỏa diễm từ phía sau cánh cửa bay vào. Dùng tốc độ cực nhanh hướng Âu Dương Chấn lao tới


Mà Âu Dương Chấn bởi vì biến cố bất ngờ mà không kịp phản ứng, lập tức bị hỏa xà quấn thân. Nóng bỏng hỏa diễm để hắn tỉnh hồn, lập tức thúc dục Nguyên Năng trong cơ thể, ý đồ phá vỡ hỏa xà


Có điều, ngay lập tức hắn biến sắc. Bởi vì hắn kinh hoàng phát hiện, Nguyên Năng của mình vậy mà không điều động được


“ Đừng cố gắng vô ích. Một khi bị Hỏa Linh Xà bám thân, trừ khi là Nguyên Linh Cảnh cường giả, còn không tất cả đều sẽ bị phong ấn sức mạnh” Một tiếng cười yêu kiều vang lên để Âu Dương Chấn run lên
Hắn ngẩng đầu, lập tức thần sắc đại biến
“ Cha…”


Đúng vậy, người xuất hiện không phải ai khác chính là Lục Đạo, Nguyễn Mị Nhi cùng Phương lão. Mỗi người đều thần thái khác nhau nhìn Âu Dược Chấn.
Lục Đạo sắc mặt tươi cười, Nguyễn Mị Nhi tràn đầy thú vị, và Phương lão thì âm trầm tới cực điểm


Không đợi Âu Dương Chấn gọi xong, Phương lão đã đi tới, một tát không lưu tình vả thẳng xuống mặt Âu Dương Chấn
- Phanh
“ Cha cái con mẹ mày!! Mày hãy giải thích cho tao, tại sao trong phòng mày lại có hầm bí mật” Phương lão gào lên, hai mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.


Sau đó, từ trong túi áo của Âu Dương Chấn tìm tòi, lấy ra được Địa Ngọc
“ Còn nữa…. tại sao mày lại lấy đi Địa Ngọc”


Ăn một phát tát của Phương lão, Âu Dương Chân một bên má sưng lên, sắc mặt tái nhợt. Có điều cũng không phải đau mà là do hắn coi như biết, việc mình làm bị lộ rồi


Vừa nãy, Âu Dương Chấn nhân lúc Phương lão ngủ say liền đi tới phòng của ông, ăn trộm lấy Địa Ngọc. Hắn ý tưởng ban đầu là tìm một nơi hấp thụ tự nhiên năng lượng trong Địa Ngọc, nhưng cú điện thoại sau đó để hắn không thể không thay đổi chủ ý mang Địa Ngọc tới nơi này


Mặc dù trong lòng hoảng hốt, nhưng Âu Dương Chấn vẫn cố gắng bảo trì bình tĩnh. Nhìn Phương lão sắc mặt dữ tợn, Âu Dương Chấn sợ run, nghẹn ngào
“ Cha, nghe con nói!! là con sai… là con nổi lên lòng tham, muốn cướp lấy Địa Ngọc để tu luyện. Còn thông đạo này là của động phủ mà con tu luyện”


Trong lòng thầm cầu trời khấn phật, mong sao Phương lão nghe xong liền cũng không truy cứu tiếp
Chỉ là tình không như thơ, đời không như mơ. Phương lão nghe xong, chẳng những không bỏ qua, mà cười lạnh lùng


“ Động phủ sao? để tao xem động phủ của mày là gì?” Nói xong, để Địa Ngọc vào tay Lục Đạo, thẳng thắn đi xuống phía dưới
Thấy một cái này, Âu Dương Chấn thần sắc đại biến, tâm nguội như tro tàn. Xong… lần này thì xong thật rồi


“ Chị Mị Nhi, mang hắn đi theo chúng ta” Lục Đạo hướng Nguyễn Mị Nhi cười nói. Sau đó chủ động đi theo Phương lão
“ Âu Dương Tiên Sinh, ta thật đối với động phủ của ngài hiếu kì nha ~ ngài phải dẫn ta đi tham quan đó” Nguyễn Mị Nhi phong tình vạn chủng nhìn Âu Dương Chấn, ngữ khí cực kì mê người


Bất quá, Âu Dương Chấn nào có tâm trạng thưởng thức. Chỉ thấy hắn cúi đầu, tựa như một người chết vậy.
Thấy thế, Nguyễn Mị Nhi cũng hết hứng thú, lôi kéo Âu Dương Chấn đi xuống dưới thông đạo


Phía dưới thông đạo là một căn phòng rất nhỏ, cũng rất hôn ám, không có bao nhiêu ánh sáng. Cả căn phòng, chỉ có một cỗ quan tài được đặt ở chính giữa, xung quanh quanh quan tài là bảy hình nộm quái vật, nhìn qua vô cùng rợn người


Thấy một cảnh này, Phương lão trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy vô cùng. Mà Lục Đạo cùng Nguyễn Mị Nhi, sắc mặt cũng khó coi cực kì


“ Âu Dương Chấn… thằng súc sinh này… tao giết mày” Phương lão quay đầu nhìn Âu Dương Chấn. Sắc mặt ông dữ tợn cực kì, hai mắt tỏa ra phẫn nộ hỏa diễm. Sau đó, một chân đá thẳng vào mắt Âu Dương Chấn, không có chút lưu tình nào


Phương lão không cực điểm phẫn nộ sao được, khi mà những gì trước mặt… không khác bao nhiêu so với lời Lục Đạo nói thời điểm ông dẫn hắn đi tham quan ngôi nhà
---------Nhớ lại phân cách tuyến -------


“ Phương lão, những lời cháu nói sau đây có lẽ rất quá đáng, nhưng mong ông bỏ qua cho” Lục Đạo đi bên cạnh Phương lão, có chút chần chừ nói nhỏ
“ Yên tâm, ta sống đến gần này tuổi rồi, cũng không vì một vài câu nói mà mắng chửi ân nhân của mình đâu” Phương lão cười hòa ái


“ Vậy thì đa tạ Phương lão rồi” Ngừng lại một chút, Lục Đạo thần sắc nghiêm túc nói “ Phương lão, con gái chị Tuyết Di mất vào lúc nào vậy?”


“ Mất vào 10 năm trước ah. Haiz… con bé đáng yêu vậy mà mệnh ngắn ah” Phương lão nói xong thở dài buồn tủi. Ông sủng ái đưa chắt cực kì, so với Phương Tuyết Di còn sủng ái hơn.


Nhưng mà để ông tâm đau là con bé chết sớm, người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Mỗi lần nhớ lại, Phương lão nhớ lại vẫn thấy thương tiếc
“ Phương lão, Người chết thì cũng chết rồi, xin ông bớt đau buồn” Nguyễn Mị Nhi đứng bên cạnh Phương lão, an ủi


Đợi cho Phương lão thần sắc tốt lên, Lục Đạo mới chậm rãi hỏi: “ Có phải sau khi bé mất, quan tài chôn cất bé đã bị trộm đi, đúng không?”


“ Chuyện này… sao cháu biết!?” Phương lão hai mắt trợn tròn, khó thể tin được kinh hô. Việc này, hoàn toàn là điều bí mật của ông, chỉ có ông cùng thuộc hạ là biết được. Làm sao Lục Đạo có thể phát hiện?


“ Mắt trận của Thất Quỷ Giam Hồn Thuật được tạo nên bởi thân thể của một đứa bé bảy tuổi, mà phải có cùng huyết mạch với người bị Nguyền Rủa. Ở đây, chính là con của chị Tuyết Di”


Lục Đạo giải thích. Cũng bởi vì tính vô đạo đức của mắt trận này mà Lục Đạo không nói ra trước mặt Phương Tuyết Di, rất sợ nàng shock nặng
Dù sao, không có bất kì người mẹ nào chị được tin… con gái mình, chết rồi vẫn bị dùng làm mắt trận


“ Thật sự là quá tàn độc… người thi triển thuật này cũng không phải con người nữa rồi” Nguyễn Mị Nhi nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm tới cực kì, một đôi mắt đẹp lóe lên vô tận phẫn nộ


“ Lại có chuyện này… Mỹ Linh, thật khổ cho cháu” Phương lão nghe xong, nghẹn ngào. Sau đó, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn, tựa như một đầu ác quỷ nổi điên vậy: “ Đừng để ta biết được kẻ đó là ai, nếu không ta sẽ cho hắn chết không được, sống cũng không xong”


Đến Luc Đạo, có phần bình tĩnh hơn. Mặc dù đối với cách làm của kẻ này cực kì căm phẫn, nhưng hắn vẫn đè nén xuống được