Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 1: Quan tài cổ ? Ngọa tào, bảo vật a!

Một ngày tháng 7, nắng vàng chiếu rọi khắp nơi. Dẫm lên cỏ mọc tươi tốt bên bờ sông Hương, ta bước nhẹ đi tới, cảm nhận lấy không khí mát mẻ buổi sáng, lòng tự nhủ đây cũng không phải là lần cuối cùng tới đây, nhưng hẳn là rất lâu sau này mới quay lại.


-Ê Hùng, bên này, nhanh tý đi con chó, lề mà lề mề.


Nghe thấy tiếng giục của lũ đuỹ bạn, ta vội vàng chạy tới. Bên bờ hồ trải sẵn một tấm bạt lên cỏ, ngồi đấy ba thằng bạn chó quen thuộc. Đêm qua đã nhậu một bữa lên bờ xuống ruộng, sáng sớm nay phải vất vả lắm cả bốn đứa mới vác xác đi dự lễ tốt nghiệp được, nên cả bốn thằng hẹn ra đây, làm tý trà giải rượu, lấy lại tinh thần, đồng thời hưởng thụ lấy không khí trầm tĩnh nhẹ nhàng của Huế lần cuối. Sáu năm học y, quả thật rất dài, nhưng cuối cùng vẫn là đã trôi qua, và sau lần tụ họp này là mỗi đứa một nơi.


-Xin lỗi tới muộn, con em gái nó hẹn gặp tặng quà.
Ta ngồi xuống, cầm lấy ly nhựa cà phê còn nguyên đưa lên miệng làm một ngụm.
-Đù, ngon, được cái gì lấy ra xem nào.
Một con chó lên tiếng.


Ta cũng không giấu giếm. Lấy từ túi quần một cái móc chìa khoá. Móc chìa khoá bằng kim loại màu bạc, phía đuôi gắn một cái đồng hồ cát nhỏ. Rất tinh xảo. Cát bên trong tựa như kim cương, dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng lấp lánh long lanh, xinh đẹp vô cùng.
-Đẹp đấy.
Một con chó lên tiếng.


-Nhưng đéo ăn được.
Một con chó khác tiếp lời.
-Quà thì đéo ăn được nhưng người tặng quà lại ăn được, đã thế còn ngon vờ lờ. Cái chạn to thế mà mi đéo chui, tiếc vãi.
Con chó còn lại chậc miệng tiếc nuối.
Ta thở dài.


-Tau cũng muốn chui chạn, nhưng mà mẹ nó cái chạn nhà ẻm to quá. Chịu không nổi.


Mấy con chó cũng gật đầu đồng tình. Bọn ta vừa tốt nghiệp bác sĩ, cũng coi như là thành phần tinh anh trong xã hội, tương lai một mảnh sáng lạng. Nhưng mà bọn ta cũng hiểu được cái gọi là môn đăng hộ đối, gia cảnh em gái tặng đồng hồ cát không tầm thường, mà ta, gia cảnh ngược lại rất bình thường, bình thường đến không được.


Cha mẹ mất sớm, dưới sự giúp đỡ của cô gì chú bác, bà nội vất vả nuôi ta lớn khôn, đi học đại học. Đáng tiếc ta học bác sĩ, sáu năm quá dài, cho nên bà nội đầu năm nay hưởng thọ tám mươi tư tuổi đã qua đời, không đợi được ngày ta cầm bằng đại học trong tay. Cho nên nguyên bản kế hoạch của ta là sau tốt nghiệp về quê, giờ đổi thành nam tiến. Việc thờ cúng bà nội đã có bác cả lo, mái nhà tranh nát che mưa che nắng cho ta và bà nội cũng hoàn thành xuất sắc sứ mệnh của nó. Năm 2017 còn ở nhà tranh, một chữ nghèo là đủ để hình dung về ta. Ta đã liên hệ chỗ làm, đãi ngộ rất tốt, quan trọng là bao ăn ở, cố gắng chục năm, mua nhà mua xe là chuyện ở trong tay.


Còn em gái tặng móc khoá, ba chữ đại tiểu thư cũng không đủ để hình dung về em ấy, xinh đẹp và giàu có. Bất chúng ta chỉ là hơi thân thiết thôi, đi thực tập tại bệnh viện ngẫu nhiên gặp, ta với tư cách anh chị chỉ dạy rất nhiều cho em ấy. Đương nhiên ta chỉ dạy cho đàn em rất nhiều, không phân biệt một ai, bất kể nam nữ xấu đẹp. Có lẽ vì thế mới được sự yêu quý của ẻm. Lâu dần thành quen. Đối với em gái, ta đương nhiên cũng có ý tưởng, thế chúng ta tuy rằng thân thiết, nhưng thái độ của ẻm không xa không gần, mà ta cũng thấy bản thân mình không xứng với ẻm, nên chúng ta chỉ là bạn. Lợi ích duy nhất là mỗi lần nhậu mang ẻm ra có thể lên mặt với ba thằng bạn chó. Mà hôm nay, chúng ta đã nói lời tạm biệt, như hai người bạn sắp phải chia xa.


Cả bốn đứa ngồi trên cỏ chém gió. Dù hôm qua đã nói, cũng đã ói rất nhiều nhưng có lẽ do sắp phải chia tay, nên câu chuyện cứ thế tuôn trào không ngớt.
-Ùm
Tiếng động mạnh từ phía sông truyền tới, tiếp theo đó là tiếng kêu cứu. Trên cầu Trường Tiền bỗng nhiên tắc nghẽn.


Có người nhảy cầu.
Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong cả bốn đứa.
Sau đó ba con chó kia quay đầu lại nhìn ta.


Được rồi, kì thật ta bơi rất giỏi. Hơn nữa đây không phải lần đầu ta cứu người rớt nước, trải qua vài lần, đã vượt qua phạm trù có kinh nghiệm, đã thành dân chuyên nghiệp rồi. Cũng nhờ vậy mà lãnh vài cái bằng khen, nhận dăm triệu trang trải cho cuộc sống. Chưa rac trường ta đã kiếm sống bằng việc cứu người, sau này vẫn kiếm sống bằng việc cứu người.


Cởi áo cởi tất, vất điện thoại, khởi động nhẹ nhàng. Ta cũng không vội, vì cứu người chết đuối là tuyệt không thể vội, nếu không không những không cứu được người, còn đem mình góp vào tế cho Hà Bá.


Chuẩn bị xong xuôi cũng không tốn quá nhiều thời gian, ta nhanh chóng xuống nước, ta bơi nhanh ra khúc sông chỗ người rơi cầu rớt xuống. Người nọ vùng vẫy một hồi giờ đã chìm nghỉm, hiển nhiên là không biết bơi. Thời gian mới qua mấy phút, bằng bản lĩnh cùng kinh nghiệm của ta, người nọ hiển nhiên là không chết được, cùng lắm là no một bụng nước. Ta hít một hơi thật sâu, lặn xuống lòng sông tìm kiếm.


Nước sông Hương mùa này khá trong, ta rất nhanh tìm thấy mục tiêu.
Là ẻm.
Vừa mới nói lời tạm biệt không được bao lâu giờ đã gặp lại, hơn nữa trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này.
Ẻm đã ngất lịm đi rồi.
Cho nên ta túm lấy tóc ẻm, kéo lên mặt nước, rồi bơi nhanh vào bờ.


Việc nhẹ quen tay, không hề có chút khó khăn gì.
Nhưng mà đúng lúc ta gần tới bờ một đoạn, cả người ta bỗng nhiên cứng đờ. Sau một trận hốt hoảng.
Ta bỗng phát hiện mình bay lên rồi.
Cả người ta lơ lửng trên mặt sông, cúi đầu ta nhìn thấy ba thằng bạn cho hốt hoảng lao ra vớt ta và em gái vào bờ.


Một tia sáng loé lên, có vẻ như chỉ mình ta nhìn thấy, một chiếc đồng hồ cát từ cơ thể ta lao vút lên, thẳng vào cơ thể ta.
Đầu óc ta một mảng tối sầm.
Nhưng ta không mất đi ý thức.
Xung quanh là một mảnh tối đen.


Thứ duy nhất mà ta cảm nhận được là trong cơ thể một chiếc đồng hồ cát đang không ngừng chảy. Thời gian cát chảy hết không cố định, có khi một ngày, có khi một tháng, có khi một tuần, sau đó đồng hồ sẽ tự lật, và cát lại tiếp tục chảy. Nhưng thần kỳ là ta có thể cảm giác được chính xác lượng thời gian đang trôi qua. Chuyện này để ta ý thức được Đồng Hồ Cát Nhỏ không hề tầm thường. Ừm, đây là tên ta đặt đồng hồ cát nhỏ.


Dần dần ta đã có thể cử động, nhưng ta không thể rời khỏi nơi này. Đây là một không gian hình cầu chật hẹp, bán kính tầm ba mét, tựa như một nhà giam. Ban đầu ta lơ lửng không kiểm soát được bên trong, dần dần ta phát hiện ra mình có thể khống chế thân thể nhẹ nhàng trôi nổi tới lui. Tốn một tháng trời ta cố gắn tìm một cách để thoát khỏi nơi đây, nhưng vô ích. Vách phòng giam mềm như bông, nắm đấm của ta rơi vào không phát ra được một tiếng động, cũng không có lấy một kẽ hở.


Bất lực ta đành nằm im một chỗ, suy nghĩ miên man.
Trải qua một năm suy nghĩ trong bóng tối, ta đã có một cái kết luận.
Ta toi rồi.


Hơn nữa ta toi cũng không phải do Đồng Hồ Cát Nhỏ đấy, mà Đồng Hồ Cát Nhỏ vì ta toi nên mới nhập vào người ta. Nhưng mà cũng chả để làm gì, bóng tối vẫn một mực vây quanh ta, ta chẳng thể thoát khỏi nơi này. Việc làm duy nhất là suy nghĩ vớ vẩn và cảm nhận Đồng Hồ Cát Nhỏ vẫn đang không ngừng chảy trong cơ thể. Nói cơ thể cũng không đúng vì ta cũng phát hiện ra bản thân hiện tại giống như là một linh hồn thì đúng hơn.


Cũng may ta còn có thể ngủ. Ta nhận ra linh hồn cũng có thể ngủ đấy.
Mười năm trôi qua.


Ta vẫn chưa phát điên, vì hầu hết thời gian ta dành để ngủ, chứ lơ lủng trong ngục tù bóng tối thì ai cũng phải phát điên đấy, mười năm không điên thì ngàn năm, ngàn năm không điên thì vạn năm cũng phải phát điên.
Cũng may, một trận hốt hoảng tiến tới.
Toàn thân một trận cứng ngắc.


Nhưng cảm giác ấm áp đang bao trùm lấy toàn thân khiến ta phần nào cảm thấy yên tâm. Xung quanh khá yên tĩnh, nhưng ta cảm giác tai của mình đã hoạt động trở lại.


Ta tham lam hít lấy một hơi thật sâu, đến khi phổi căng hết cỡ. Không khí có mùi ẩm mốc và hơi thối. Nhưng đối với người hơn mười năm không hít thở như ta mà nói, đây là một loại hưởng thụ.
Theo không khí tràn vào phổi, đi khắp thân thể, cơ bắp dần dần thả lỏng ra. Ta cố gắng nhấc mí mắt lên.


Ánh sáng mặt trời chưa bao giờ đẹp đến thế.


Dù có lẽ rằng lúc này đang là tầm tảng sáng, trời còn tờ mờ tối. Mười năm sống trong bóng tối cuối cùng cũng thấy lại được ánh mặt trời, lệ nóng không kìm được chảy tràn mi. Khóc đã đời, cơ thể cũng đã theo không khí tràn khắp mọi tế bào mà thả lỏng, ta ngồi dậy rời khỏi giường. Giường là giường tre, nền là nền đất, tường là tường bùn, mái là mái tranh. Khiến cho ta có cảm giác ta đã trở lại với mái nhà xưa, nhưng ta rõ ràng đây không phải là.


Nhà nhỏ có hai gian, không vách ngăn, một gian là giường ngủ, trên tường có treo một cái áo dày, có lẽ là để dùng cho mùa đông, gian bên kia là bếp, một cái nồi một cái chén một đôi đũa, một cái chum chứa ít gạo, gạo đen thui và ngập mùi toóc, ngoài ra chẳng còn gì khác.


Và ta cũng đã phát giác được cơ thể mình bất thường.
Ta lúc này là một đứa nhóc tầm 4 5 tuổi, thân thể còn tốt, không đến nỗi quá gầy. Tiết trời sáng sớm không quá lạnh, một manh áo vải trên thân là đủ. Kiểu áo quần là kiểu cổ đấy, giày cũng là giày cỏ.


Ta xuyên không rồi. Chỉ là không biết xuyên qua thế giới khác hay là trở về quá khứ. Vốn lúc rảnh rỗi đọc tiểu thuyết mạng rất nhiều, cho nên ta đối với việc bản thân xuyên không tiếp nhận rất nhanh, dù sao cũng có mười năm bị giam cầm, coi như giảm sốc khỏi bị sang chấn tâm lý.


Đẩy cửa đi ra ngoài sân, có giếng đấy, cỏ dại mọc rải rác trong sân. Sân không lớn, cũng bằng trong nhà, tường rào là bằng cây bụi. Nếu đặt ở thời hiện đại thì sẽ có vẻ hoài cổ đầy thi vị nhưng nếu ở thời cổ đại thì chỉ có thể cho ra một cái kết luận về tình trạng của ta, đó là nghèo.


Đờ mờ lại nghèo.
Xuyên không cũng không thoát kiếp nghèo. Âu cũng là cái số rồi.


Ta cố hết sức lực múc một thùng nước, thùng gỗ đấy, cũng may vẫn dùng được. Sau khi rửa mặt, ta cũng đã hoàn toàn trở nên tĩnh táo cũng như làm quen được với cơ thể mới này. Thân thể tầm 4 tuổi, còn là trẻ con đấy. Là trẻ con coi như cũng là may mắn, trẻ con là đại biểu của tương lai đấy, chứ nếu xuyên không vào xác một lão già ốm yếu, vậy mới là thảm hoạ. Hơn nữa nếu cào bằng ra so sánh, ta tính ra còn khá ổn. Ta còn có nhà đấy, cũng không phải lang thang đầu đường xó chợ.


Hơn nữa quà tặng xuyên không cũng đã nhận được, chính là Đồng Hồ Cát Nhỏ. Nhưng mà trải qua nửa buổi nghiên cứu, ta đã không còn cảm nhận được nó nữa, nhưng mà ta cũng nhận thấy mình bỗng nhiên có thể cảm nhận được chính xác thời gian trôi qua, để ta biết mình và Đồng Hồ Cát Nhỏ vẫn còn liên hệ, có lẽ nó giấu ở đâu đó sâu trong linh hồn ta. Ngoài ra không thấy gì khác nữa, có lẽ công dụng nó chỉ có thế hoặc là ta chưa tìm ra thôi. Ta hy vọng cái sau. Ít nhất ta xuyên không cũng coi như thành công, có ngón tay vàng. Chứ nếu không tiện sẵn có giếng, ta nhất định sẽ xuyên không tiếp đấy. Bởi có câu, là làm dân thường thời hiện đại, cũng không muốn làm vua chúa thời cổ xưa. Cuộc sống thời xưa quả thật rất khó khăn. Thật ra ta hiện tại cũng biết là ta đã xuyên không qua thế giới khác hay xuyên không về quá khứ nữa.


Có lẽ ta nên đi ra ngoài tìm hiểu một phen.
Ta đẩy ra cổng tre bước ra ngoài.
Trời còn sớm nên trong hẻm nhỏ không có ai. Nhà cửa xung quanh khá đa dạng, có tường gạch có tường bụi, nhưng có một điểm chung là nhìn khá hơn nhà ta nhiều. Đường là rải sỏi đấy. Xem ra chỗ này cũng không tệ.


-Tiểu Hùng, ngươi dậy sớm vậy, định đi đâu đấy.
-A!
Ta hét lên mừng rỡ trong lòng.
Tiếng Việt.


Kỳ thật trở ngại ngôn ngữ đối với ta là vấn đề không lớn, dù sao ta cũng là bác sĩ. Loại chính quy đấy. Thi đậu trường y, dù gì cũng phải là học bá đấy. Hơn nữa ta với ngoại ngữ cũng coi như có chút năng khiếu. Đương nhiên khai thông ngôn ngữ sẽ bớt được nhiều trở ngại.
Ta quay đầu lại.


Đó là một người đàn ông trung niên cao tầm mét rưỡi, người mập mạp, hói đầu, quần áo cũng bình thường, cũng là kiểu cổ đấy, giống với trang phục dân thường nhà Hán, ít chỗ rách hơn quần áo của ta, nhưng cũng coi như là gọn gàng tươm tất. Người đàn ông lên tiếng gọi ta, hiển nhiên là biết ta, hơn nữa có vẻ như khá thân thiết.


-Chào chú ạ.
Ta lên tiếng chào đáp lại.
-Chú gì mà chú, gọi thúc, Trần Thúc. Trong nhà còn gạo không?
Người đàn ông cười hỏi.
-Cảm ơn thúc, trong nhà vẫn còn một ít. Thúc đi đâu sớm thế?


Ta lễ phép đáp lời. Từ lời nói ta nhận ra mình đang được người đàn ông này nuôi dưỡng đấy, đồng thời cảm thấy may mắn. Nếu không một đứa nhóc tầm ba bốn tuổi phải một mình sinh tồn, quả thật là quá khó khăn, cho dù đứa trẻ ấy có trí khôn của người trưởng thành cũng vậy.


-Ta chuẩn bị ra chợ mua ít đồ. Ngươi có rảnh không, theo thúc đi vòng.
-Dạ vâng ạ.


Ta ngoan ngoãn đáp lời. Rồi lẽo đẽo theo Trần Thúc ra chợ sớm. Có lẽ do thân thiết, Trần Thúc đặt biệt lắm mồm với ta, nói rất nhiều, còn ta chỉ nghe và dạ thôi. Từ đó cũng hiểu thêm nhiều về thế giới này. Và rõ ràng một điểm ta là xuyên không qua thế giới khác đấy.


Ông chủ tiệm gạo Trần Thúc cùng ta ghé vào, mặc đồ thời Hán đấy, vợ lão mập mạp ngồi trong quầy cũng mặc Hán phục, và cả hai vợ chồng lão nói tiếng Việt. Phong cách nói chuyện của lão bản cùng Trần Thúc cũng mang hơi hướng như trong truyện kiếm hiệp vậy. Ngoài cửa tiệm treo ngang một tấm biển
“Tiệm Gạo.”


Bằng chữ quốc ngữ do giáo sĩ Alexandre de Rhodes tạo ra, không lẫn đi đâu được.
Chẳng lẽ Chúa thật sự nói tiếng Việt?


Cộng với việc ta bị giam cầm hơn mười năm khiến ta cảm thấy đây có lẽ là một tràng âm mưu, có lẽ là nhắm vào ta, hoặc là ta vô tình bị cuốn vào. Nhưng chuyện này rất nhanh bị ta ném ra sau đầu, chuyện quan trọng bây giờ là thích ứng với thế giới này trước đã.


Trần Thúc mua một ít gạo, chia cho ta một ít, bảo ta cầm lấy rồi cả hai chú cháu dạo vòng quanh chợ một vòng, cũng không mua gì thêm. Và qua cái miệng lắm lời của Trần Thúc, ta cũng sơ bộ hiểu về cái chỗ này.


Đây là một trấn nhỏ, gọi là Hương Khê Trấn, nằm trong một thung lũng, xung quanh bao vây bởi những quả núi nhỏ, cũng coi như đông đúc. Hương Khê Trấn không thuộc về quốc gia nào cả, nó thuộc về một môn phái gọi là Lao Sơn Phái, nằm trên Lao Sơn, chính là ngọn núi cao nhất trong vòng trăm dặm quanh đây. Trong trấn có một phân đà, nắm toàn quyền quản lý Hương Khê Trấn, trong đó có cả quyền thu thuế. Từ đó ta cũng biết thế giới này quả nhiên tồn tại lực lượng siêu nhiên, mà chứng minh của nó chính là võ giả Lao Sơn Phái đang hiện diện ngay trong Hương Khê Trấn này. Theo lời kể của Trần Thúc thì võ giả có thể đi nhanh như bay, nâng được đá lớn ngàn cân, tay không đấm chết hổ. Hắn cường điệu rằng những điều trên là hắn được chính mắt thấy đấy, hơn nữa thấy ta hai mắt toả sáng, hắn kể càng thêm hào hứng, nước miếng tung bay. Ta đương nhiên cũng rất hứng thú nghe, vì ta biết hắn nói thật đấy, vì Trần Thúc đang làm công việc sổ sách cho Phân đà Lao Sơn Phái trong trấn đấy. Mà hắn kể cho ta nhiều như vậy, cũng vì có ý muốn cho ta tham gia tuyển chọn võ giả vào phân đà Lao Sơn Phái.


Đương nhiên một buổi sáng là Trần Thúc không thể kể cho cho nghe nhiều như vậy đấy, mà do từ buổi sáng đó về sau, ta liền ăn chờ uống chực bên nhà Trần Thúc luôn rồi. Từ lúc cha mẹ ta mất do mãnh thú tập kích Hương Khê Trấn, chuyện này ở Hương Khê Trấn rất hiếm xảy ra, Trần Thúc đã nhận nuôi ta luôn. Chúng ta cũng không phải thân thích, chỉ là hàng xóm mà thôi, gia đình Trần Thúc cũng coi như dư giả, nuôi thêm một miệng ăn cũng không khó khăn gì, hơn nữa ta cũng dễ nuôi.


Vợ Trần Thúc gọi Liễu Di, cao tầm thước sáu, hơn Trần Thúc hẳn một khúc, coi như dễ nhìn. Hiện tại hai vợ chồng vẫn đang hiếm muộn.


Hương Khê Trấn cũng được coi như yên bình, ăn mày cũng ít, yếu tố nguy hiểm duy nhất là mãnh thú có thể tấn công nơi này. Bởi vậy xung quanh Hương Khê Trấn đều có tường rào bao quanh, còn có hào sâu. Lao Sơn Phái cũng sẽ tổ chức canh gác, khi có chuyện, họ sẽ ra tay. Việc mãnh thú lọt vào trong trấn gây hoạ cũng không phải không có, nhưng quả thật hiếm, cha mẹ của ta ở thế giới này chính là xui xẻo như vậy, chết đến xác cũng không còn.


Trở thành võ giả cũng không tồi, đây chính là tầng lớp ở đỉnh của thế giới này, nhưng suy cho cùng ta là dân trí thức đấy, luyện võ đánh nhau quả thật không hợp với ta.


Kiếp trước ta còn không có được làm bác sĩ chính thức đâu, chỉ vừa nhận bằng thôi. Đây có lẽ là một lựa chọn không tồi cho kiếp này.
-Nhóc con ngươi đứng đây làm gì đấy.
Tiếng nói trầm ổn vang lên.
Ta quay người lại, vội vàng khoanh tay lên tiếng chào hỏi.
-Chào Kim Đại Phu.


Người lên tiếng chính là Kim Đại Phu, vị y sư duy nhất trong Hương Khê Trấn này, cho nên địa vị của hắn vô cùng siêu nhiên, người Lao Sơn Phái cũng phải nể mặt. Kim Đại Phu năm nay đã 80 tuổi rồi, một bộ dạng tiên phong đạo cốt, nhưng lại có vẻ thân thiện hiền lành.Võ giả ít khi bị bệnh, nhưng lại hay bị thương nha, cho nên người Lao Sơn Phái ở phân đà toàn bộ đều đã qua tay hắn, cả nam lẫn nữ. Kim Đại Phu danh xứng với thực là một vị lương y, hắn hành nghề ở Hương Khê Trấn đã năm mươi năm, sự tôn kính của người dân Hương Khê Trấn dành cho cũng là do hắn tự tay tạo nên đấy. Hơn nữa tính cách của hắn coi như hoà ái dễ gần, được cả Hương Khê Trấn từ già đến trẻ yêu mến.


Ta cố ý hay qua đây thăm dò, đã nhiều lần gặp Kim Đại Phu đi ngang qua, hiển nhiên hắn cũng đã chú ý đến chúng ta.


Không biết lão vừa đi đâu về, vẻ mặt hồng hào tươi rói. Một bộ tinh thần sáng láng, sự vui vẻ hiện rõ trên mặt không hề che dấu. Thấy ta lễ phép như vậy, trên mặt càng vui vẻ, bật cười.
-Ha ha trẻ nhỏ dễ dạy, thật ngoan ngoãn.
Kim Đại Phu bình thường cũng thích trẻ con đấy.


Mà ta, chờ chính là cơ hội này.
-Kim Đại Phu, ngài có thể cho ta tới y quán giúp việc được không.
-Ngươi? Giúp việc á? Được không?
Kim Đại Phu ngạc nhiên, liên tiếp ra ba câu hỏi.
-Ta biết chữ.
Ta chỉ trả lời đúng một câu, nhưng đã đủ.
-Ồ!
Kim Đại Phu ồ lên một tiếng.


Từ đó y quán của Kim Đại Phu có thêm một thằng nhóc giúp việc bốn tuổi.


Ở cái Hương Khê Trấn 99% mù chữ này, một người biết chữ đều quý hơn vàng. Cho nên dù nghi ngờ thì Kim Đại Phu cũng không khỏi ôm tâm lý may mắn kiểm tra ta. Qua một bài kiểm tra nhẹ xác thực ta biết chữ, còn vì sao ta biết chữ, ta liền nói là do Trần Thúc dạy cho. Đương nhiên Kim Đại Phu cũng không kiểm tra nhiều, chỉ cần ta biết mấy chữ cơ bản là được rồi, từng đó cũng đủ chứng minh ta thông minh hơn người, thế là đủ. Sau này hắn sẽ dạy bảo thêm.


Kim Đại Phu cũng đi điều tra về nhân thân ta đấy, lão gặp Trần Thúc, cái Hương Khê Trấn nhỏ như vậy, Trần Thúc cũng coi như thành phần trí thức ít ỏi, lão tự nhiên quen qiết. Trần Thúc là người khôn khéo, có lẽ hắn ngạc nhiên về việc ta biết chữ, nhưng hắn cũng không muốn để lỡ cơ hội tốt như vậy đấy. Đi theo Kim Đại Phu, trở thành một vị y phu, cũng không so trở thành võ giả kém bao nhiêu. Cứ nhìn Kim Đại Phu là biết, lão là người có địa vị tôn kính nhất Hương Khê Trấn, không có một trong. Hương Khê Trấn là có trấn trưởng đấy, nhưng tuyệt nhiên địa vị không sánh bằng người Lao Sơn Phái, cũng đừng nói đến Kim Đại Phu rồi.


Trải qua một tháng giúp việc, ta thuận lợi từ người giúp việc trở vị Đệ Tử thứ ba của Kim Đại Phu. Kim Đại Phu không hổ là họ Kim, cái đùi vàng này ôm thật thoải mái. Áo mới, quần mới, ta cũng chuyển vào y quán ở luôn. Nhưng ngôi nhà cũ cũng được sửa sang lại để có chỗ thờ cúng cha mẹ tổ tiên, đối với mong muốn này của ta, Kim Đại Phu tỏ ra rất hài lòng, hắn nhưng cũng là người trọng hiếu đạo a.


Ta cũng không ngờ bản thân lại bước lên con đường tu hành nhanh và mượt như vậy. Quả nhiên, khi xuyên không muốn sống thoải mái, ngoài ngón tay vàng thì bắp đùi vàng là không thể thiếu đấy.