Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 2: Tu luyện

Ta ở y quán sống được rất thoải mái. Trẻ con mà ngoan ngoãn lễ phép lại thông minh hiếu học thì ai ai cũng yêu cả. Huống hồ người ở y quán đều là người tốt, ai cũng hoà đồng. Hơn nữa ta chính là Đệ Tử của Kim Đại Phu, không ai không nể mặt nha.


Kim Đại Phu nhận Đệ Tử rất ít, hắn hành nghề năm mươi năm, tính cả ta thì chỉ có ba người, còn sống. Đương nhiên cũng bởi vì vậy mà ai ai cũng xuất chúng. Kim Đại Phu sau khi dạy hết bản lĩnh cho Đồ Đệ thì hắn liền đuổi người ra khỏi Hương Khê Trấn, ý họ đi truy cầu tầng thứ cao hơn của y đạo, mà trên đường cầu đạo nguy hiểm trùng trùng, bọn hắn đã chết gần hết rồi. Hiện tại còn một vị Sư Tỷ đã lấy chồng, sống tại Lao Sơn Thành cách đây 50 dặm. Lao Sơn Thành là một thành lớn, ngay dưới chân Lao Sơn, đương nhiên cũng thuộc Lao Sơn Phái. Còn một vị Sư Huynh đã gia nhập Lao Sơn Phái, trải qua cũng rất tốt.


Ta kiếp trước học là Đa Khoa. Tuy trong chương trình học có chương trình học y học cổ truyền nhưng rất ít, hiện tại cũng đã quên gần hết. Đương nhiên cơ thể con người ở thế giới này không thay đổi, cho nên cũng không thể làm khó được học bá như ta. Rất nhanh ta để cho Sư Phụ thấy được cái gì gọi là thiên tài. Ta dùng một năm tiêu hoá hết đống sách cũng như tri thức của Kim Đại Phu. Để hắn không thể không mang bản lĩnh ép đáy hòm ra dạy ta.


Đồng thời cũng bổ sung rất nhiều kiến thức về thế giới này. Có một vị Sư Phụ hiểu rộng biết nhiều chính là sung sướng như vậy.


Thế giới này gồm chín châu lục lớn, nên gọi là Cửu Châu. Ta nhìn bản đồ Kim Đại Phu đưa cho, há hốc mồm. Trên bản đồ tuy vẽ đại khái nhưng liền có thể nhìn ra đấy là Toàn Lục Địa Pangea thời kỳ đang bắt đầu chia tách đấy, đại khái là thuộc kỷ Tam Điệp. Kiếp trước ta đối với mấy thứ lịch sử trái đất này từng hứng thú nghiên cứu qua. Ừm có đôi chỗ khác một chút. Phía đông sâu vậy mà cũng có một châu lục gọi là Thâm Hải Thanh Châu, nghe nói nằm sâu dưới đáy biển, là Kim Đại Phu nói. Tận cùng phía nam là Vô Tận Viêm Châu, nghe nói quanh năm lửa cháy chưa bao giờ ngừng, cũng là Kim Đại Phu nói. Còn chỗ Hương Khê Trấn chính là một châu coi trung tâm về mặt địa lý của Cửu Châu, Thập Vạn Sơn Châu. Tên sao vật vậy, nơi này có hơn mười vạn ngọn núi lớn, cao tận mây, đỉnh núi tuyết phủ quanh năm. Đám núi thấp còn nhiều hơn mấy lần. Lao Sơn cũng coi như là một ngọn núi có danh tiếng trong đó.


Một điều ta quan tâm nữa là đơn vị đo lường, đương nhiên không dùng đơn vị phương tây, nhưng kỳ lạ là lại trùng khớp. Một cân bằng đúng 1kí lô, một thước thì bằng đúng 1 mét, 1 dặm bằng 1 kilômét. Ở đây cũng dùng đơn vị giờ, một ngày hai tư giờ, chia làm 12 canh.


Rồi còn thêm một khoá bổ túc về lịch sử nữa. Những gì Kim Đại Phu biết, hắn đều dạy ta. Cái này thì quá dài, ta nghe xong cũng nhớ mang máng. Đái khái là nền văn minh Cửu Châu bắt nguồn đầu tiên là thời đại Tam Đế, rồi đến thời Hán Việt tranh phong, tiếp là Vũ Thuỷ Đế trị thuỷ, rồi đến thời đại hiện tại là cửu quốc tranh hùng. Đương nhiên vũ đài lịch sử chính là ở Đông Thắng Thần Châu, cách chỗ này quá xa.


Làm y sư cũng không nhất thiết cần tu luyện, nhưng y đạo của thế giới này tự nhiên có điểm độc đáo riêng của nó. Đường tu luyện chia làm bảy cảnh giới, gọi là thất giai, theo lời Kim Đại Phu. Có thể có cảnh giới cao hơn, nhưng hắn tu luyện cả đời mới thành tựu cảnh nhị giai Ngưng Khí Cảnh, tam giai Cương Khí Cảnh đời này vô vọng, nói chi cảnh giới càng cao hơn. Nhưng như vậy đủ dùng. Nhất giai Luyện Khí Cảnh một khi luyện ra chân khí trong cơ thể, có thể dùng chân khí đó cường thân luyện thể, luyện thành thì ít ốm đau, chịu nóng chịu lạnh giỏi, hơn nữa lực lớn vô cùng, thân thể cũng nhanh nhẹn. Đừng nhìn Kim Đại Phu trông có vẻ gầy gò như vậy, hắn có thể nhấc nổi cục tạ năm trăm cân đấy, ngang với kỷ lục thế giới đấy. Hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, so với Usan bolt còn nhanh hơn. Nhảy cao nhảy xa đều cũng là vượt kỷ lục thế giới kiếp trước đấy. Nhìn Kim Đại Phu biểu diễn một lượt, hai mắt của ta đã lồi hết cả ra, không thể tin được trước mắt mình chính là một vị y sư, hơn nữa hắn còn đã 80 tuổi rồi đấy.


-Thế nào, vi sư lợi hại không?
Kim Đại Phu đứng giữa sân tập, sân tập là hắn mượn của Lao Sơn Phái đấy.


Sau khi hưởng thụ tràng pháo tay nồng nhiệt nhất chân thành nhất của ta. Kim Đại Phu bình tĩnh hít sâu mấy hơi, hiển nhiên vận động lúc nãy cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực. Dù sao hắn cũng không phải là võ giả, tuổi lại cao.


-Tu vi của vi sư tầm khoảng nhị giai trung kỳ, công phu như này cũng coi như là ngang với võ giả nhất giai đỉnh phong bình thường.


Bộ dạng hắn nhìn ta há mồm trợn mắt rất vui vẻ. Thân làm Sư Phụ, nếu không còn gì để dạy Đệ Tử, đặc biệt là Đệ Tử đắc ý thì bản thân hắn cũng lấy làm xấu hổ, thêm nữa ta còn quá nhỏ, lúc này cũng mới hơn năm tuổi mà thôi. Cũng coi như là độ tuổi thích hợp để bắt đầu tu luyện.


Kim Đại Phu dẫn ta vào một căn phòng trong phân đà của Lao Sơn Phái. Lao Sơn Phái không không hổ là đại phái lớn nhất trăm dặm quanh đây. Phân đà được xây dựng vô cùng rộng lớn khang trang, ngăn nắp cùng sạch sẽ. Kim Đại Phu là khách quen ở đây, kỳ thật hắn cũng coi như là nửa người là Lao Sơn Phái đấy. Đại Sư Huynh ở Lao Sơn cũng có chút địa vị.


Trước cửa dứng đấy một vị Mĩ Phu Nhân, tuổi chừng ba mươi, ở thế giới này 15 tuổi là đã thành niên, 30 thì đã là trung niên rồi. Một bộ đạo bào mang tính tiêu chí của Lao Sơn Phái rộng thùng thình cũng không thể che đậy được thân hình đầy đặn nóng bỏng bên trong. Khuôn mặt thành thục kiều diễm, tràn đầy nét phong tình thành thục. Môi thơm không son mà tự đỏ, má ngọc không phấn mà tự hồng. Tóc đen dày cột cao cuốn sau đầu không sunsilk mà tự óng mượt, lộ ra cổ ngọc thon dài kiêu ngạo như thiên nga, cũng là nơi duy nhất trên cơ thể để lộ da. Thật mịn màng. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết làn da đó trơn mượt đến mức nào.


Ta cũng ngẩn người.
Vị Phu Nhân này thật đẹp. Có thể sánh ngang với diễn viên người mẫu kiếp trước, cái thể loại đã trải qua trang điểm tỉ mỉ rồi xuất hiện trên màn ảnh ấy.
Kì thật nữ võ giả đều rất dễ nhìn.


Nguyên nhân thứ nhất là chân khí võ giả luyện ra được không chỉ cường thân kiện thể, mà còn có tác dụng dưỡng da cực mạnh. Như ở kiếp trước nữ nhân dưỡng da cần bảy bảy bốn chín bước, ra đường còn phải chín chín tám mốt biện pháp tránh nắng thì nữ võ giả ở đây không cần vậy. Thức khuya dậy sớm, dầm mưa dãi nắng, làn da vẫn mịn màng trắng sáng như da em bé. Đặc biệt võ giả thường hay chịu nhiều vết thương, nhưng chỉ cần khâu kỹ với băng bó tốt, rồi dùng chân khí thúc đẩy lành thương, là tuyệt không để lại sẹo.


Nguyên nhân thứ hai là nữ võ giả thì đương nhiên có luyện võ, chăm chỉ luyện tập, ai rồi cũng sẽ có thân hình đẹp đấy, hơn nữa võ công ở thế giới này không phải là mấy trò mèo loè bịp thiên hạ ở trái đất đâu, hiệu quả hơn hẳn mấy lần tập yoga hay tập gym. Hơn nữa nữ võ giả thường hay thu luyện chân khí hơn là rèn luyện thân thể, cho nên đừng nhìn nữ võ giả trên tay không có tý cơ bắp nào, một tay các nàng cũng có thể nhấc được trâu đấy.


-Đồ nhi, vị này là Thanh Mai Phu Nhân, Đà Chủ. Phu Nhân, đây là Trần Hùng, đồ đệ ta mới thu.
Kim Đại Phu lên tiếng giới thiệu.
-Ra mắt Thanh Mai Phu Nhân.


Ta cung kính ôm quyền chào hỏi. Mấy cái lễ nghi này là Kim Đại Phu dạy cho ta đấy. Vị Đà Chủ Thanh Mai Phu Nhân này là mới từ Lao Sơn Phái đến Hương Khê Trấn nhậm chức hơn hơn năm đấy, ta cũng có nghe Kim Đại Phu kể về nàng, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt. Quả thật xứng với hai chữ tuyệt sắc, đây là lời nhận xét của Kim Đại Phu đấy.


Thấy ta một bộ dạng nhóc con năm tuổi ôm quyền hành lễ giang hồ, quả thật rất buồn cười, cũng rất đáng yêu. Thanh Mai Phu Nhân không khỏi bật cười.
-Hảo, thật ngoan. Kim Đại Phu thu được Đồ Đệ thật tốt.
-Đó là đương nhiên.


Kim Đại Phu không nhịn được đắc ý. Kỳ thật đến tuổi này của hắn, thu được một vị Đồ Đệ tốt, là một chuyện rất đáng để tự hào. Cho nên một năm này hắn đã đem ta đi khoe khoang khắp nơi, mà vị Thanh Mai Phu Nhân này chính là tai đã nghe đến phát chán. Ai bảo nàng là người có địa vị cao nhất tại Hương Khê Trấn này chứ.


Hai người cùng nhau đi vào một căn phòng trong phân đà. Ta lẽo đẽo theo sau.
-Vi sư bây giờ truyền cho người môn công pháp gọi là Trường Xuân Công, cũng không dài, ngươi cố gắng ghi nhớ.
-Vâng thưa Sư Phụ.


Trường Xuân Công, công pháp như tên gọi, ngoài cường thân luyện thể, còn giúp chống lão hoá, duy trì thanh xuân. Đương nhiên cái sau công hiệu rất yếu. Nhưng đây chính là công pháp chuyên môn của y phu, chuyên môn nhằm vào mục đích chữa bệnh cứu người đấy. Đương nhiên đến nhị giai Ngưng Khí Cảnh mới được. Công pháp không dài, ta rất nhanh học xong.


Kim Đại Phu hướng dẫn ta ngồi xếp bằng, bắt đầu dựa phương pháp hít thở trong công pháp mà làm. Sau khi theo ta bắt đầu hít vào thở ra đúng tiết tấu, Kim Đại Phu để ta tiếp tục hít thở như vậy.
-Ngươi cứ tập luyện đi, ta với Thanh Mai Phu Nhân có công chuyện đi đây một lát.


Nói rồi bỏ mặc ta ngồi một chỗ tiếp tục hít thở, hai người bọn họ ra ngoài đóng cửa lại. Nơi này là phân đà của Lao Sơn Phái, mà căn phòng này chính là chuyên dùng để luyện công, cách âm rất tốt, cho nên rất yên tĩnh, để cho ta toàn tâm hít thở. Việc hít thở không khó, cái khó là phải giữ vững tiết tấu, hơn nữa lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Còn việc từ việc hít thở có thể khiến ta cô đọng được chân khí vào trong kinh mạch hay không thì phải xem ý trời. Kim Đại Phu mất gần một tháng mới có thể nhập môn, đương nhiên hắn bắt đầu tu luyện rất trễ, hơn nữa ngã rẽ rất nhiều, hơn nữa hắn cũng không chú trọng tu luyện, toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt lên y đạo, đối với kiểu y sư như hắn, nhị giai hay tam giai cũng không khác biệt mấy. Kim Đại Phu có được tu vi như hiện tại, cũng coi như hiếm thấy.


Một năm sau khi tới thế giới này, ta cũng đã quen với cuộc sống hiện tại. Mười năm trong ngục tối cùng lý do xuyên không cũng bị ta quả quyết ném ra sau đầu. Hiện tại ta chỉ muốn ở mãi Hương Khê Trấn, thoải mái mà làm một tên y sư, chữa bệnh cứu người, hoàn thành ước mơ dang dở khi trước. Kim Đại Phu đã già, cũng không sống thêm được mấy năm nữa, đừng nhìn hắn hiện tại khoẻ mạnh như trâu, đều là do chân khí duy trì đấy, một khi đến thọ hạn, đan điền vỡ vụn, chân khí sụp đổ, hắn liền chết, chết theo. Rất nhanh, không khác đột tử là mấy. Kì thật chín thành chín võ giả là không chết già đâu. Kim Đại Phu cả đời chỉ quanh quẩn ở Hương Khê Trấn, cho nên hắn mới có thể chết già. Đồ Đệ của hắn đều chết hết rồi, còn lại mỗi ba mạng, tính cả ta đâu. Một khi Kim Đại Phu chết, ta liền kế thừa y bát của hắn, sống thật tốt tại Hương Khê Trấn. Vừa nghĩ đến ta liền nhịn không được thấy kèo này thật thơm, cần gì ra ngoài lăn lộn. Thập Vạn Sơn Châu cách xa Đông Thắng Thần Châu đấy, nhưng tranh đấu cũng rất ác liệt, môn phái mọc lên san sát, ăn nhau mà sống. Lao Sơn Phái cũng chưa phải là đại phái gì. Hơn nữa thân tại giang hồ, thân bất do kỷ.


Muốn sống yên ổn, đừng vào giang hồ.
Nghĩ đến đây, ta càng có động lực, chuyên tâm tu luyện.