Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 4: Thời cuộc rối ren

Ta cố gắng luyện tập một buổi, cũng coi như nắm vững phương pháp hít thở. Kim Đại Phu rất lâu cũng không quay lại, ta vẫn như cũ chăm chỉ luyện tập. Đối với thứ kỳ diệu như chân khí, ta tràn ngập chờ mong, cho nên sức lực mười phần.


Đến gần giữa trưa Kim Đại Phu mới quay lại, dẫn ta quay về y quán, sắc mặt lão ngoại trừ hơi ửng đỏ ra cũng không có gì khác thường. Hai sư đồ cứ vậy rời khỏi phân đà Lao Sơn Phái.
Cuộc sống của ta dần dần đi vào quy luật. Ngày theo Kim Đại Phu đi chữa bệnh, tối đọc sách rồi luyện công đến khuya.


Mãi tới ba tháng, ta mới cô đọng ra được một tia chân khí. Kim Đại Phu đối với chuyện này vui mừng không ngớt, hào hứng bừng bừng, khen ngợi không thôi. Đừng quên ta mới hơn 5 tuổi đấy. Hơn nữa việc cô đọng được chân khí ý nghĩa vô cùng to lớn, nó đại biểu cho việc ta có thể tu luyện, từ đó mới có thể kế thừa y đạo của Kim Đại Phu.


Y học cổ truyền ở xã hội hiện đại vẫn luôn là một môn học vấn cao thâm, có cơ sở khoa học rõ ràng rành mạch. Học bác sĩ cũng mất sáu năm đấy. Mà ở thế giới này, do có sự tồn tại của chân khí, càng thêm kì diệu.
Một cây châm trong tay, trị thiên hạ bách bệnh.


Đương nhiên phải đạt đến nhị giai mới được.


Việc tu luyện kỳ thật là một quá trình đem dương khí đầy rẫy trong trời đất, chuyển hoá thành chân khí, rồi đem chân khí đó chứa đựng vào huyệt đạo trong cơ thể, đem nó lấp đầy. Đan điền huyệt lớn nhất, dễ nhất, cho nên bắt đầu từ đây. Một khi đem trên cơ thể ba trăm sáu mươi huyệt lớn rót đầy, liền đại biểu cho nhất giai đỉnh phong. Chân khí ở trong huyệt liên quan đến bộ phận nào, thì sẽ tăng cường chức năng cho bộ phận ấy. Võ giả ít khi bị bệnh, sống lâu hơn người thường cũng là vì thế. Cơ thể võ giả là liên tục hấp thu chân khí trong huyệt đạo bất kể ngày đêm, cho nên võ giả cần không ngừng tu luyện bổ sung chân khí vào trong huyệt đạo. Khi vận động kịch liệt như chiến đấu, chân khí cũng sẽ theo đó mà tiêu hao nhiều hơn, một khi khô cạn, võ giả cũng liền không khác gì người thường.


Con người bình thường hít thở có hai kiểu, vô thức và có điều khiển. Công pháp tu luyện nói trắng ra là một phương pháp hít thở đấy, cho nên tu luyện công pháp, cần võ giả chăm chú điều khiển mới được.


Kì thật có một số người, sự hít thở vô thức bẩm sinh của họ đã là một loại công pháp. Những người này, từ khi sinh ra đã tu luyện, lúc ăn ngủ đ- ị cũng là đang tu luyện, một khi trưởng thành, tu vi tự nhiên cực cao. Những người này được gọi là Thiên Sinh Võ Giả. Cũng chính bọn họ là những người đầu tiên đạp chân lên con đường tu luyện, rồi truyền lại hơi thở của mình cho hậu nhân, dẫn con người bước lên đường tu hành. Bàn Cổ trong thần thoại của thế giới này, có lẽ chính là một Thiên Sinh Võ Giả.


Cửa ải quan trọng nhất đã qua, việc tiếp đến chỉ là chuyên tâm tu luyện. Đan dược vốn là bảy phần dược ba phần độc, Kim Đại Phu sẽ không định dùng đan dược để tăng tu vi cho một đứa bé năm tuổi như ta, hậu quả khó lường, cũng không cần thiết.


Y đạo vô biên. Kim Đại Phu trước đó phiền não vì không còn gì dạy ta thì nay đến lượt ta phiền não vì phải học quá nhiều. Tri thức liên quan đến chân khí vốn đã bao la bát ngát, liên quan đến y học lại càng thêm rối rắm. Trước lão không dạy cho ta, chỉ là vì lỡ nếu ta không thể tu luyện, dạy cũng phí công.


Trong thời gian này còn có một việc vui, phu phụ Trần Thúc sau bao năm hiếm muộn đã sinh một nữ nhi. Kim Đại Phu dẫn theo ta đến chúc mừng đấy. Trần Thúc đặt tên con là Trần Thư, tên hai chữ, Thư-Hùng một cặp, ý nhắm vào ta rất rõ ràng đấy. Liễu Di nhan sắc không tệ, Trần Thúc lại là thành phần tri thức hiếm hoi ở Hương Khê Trấn, nếu được kế thừa nhan sắc của mẫu thân và trí óc của phụ thân thì Muối, tên cún cơm của nàng, cũng coi như tương xứng với ta đấy, lỡ mà ngược lại thì, thật không dám nghĩ đến a. Kim Đại Phu nghĩ thế, cũng nói thẳng ra như thế.


Có Kim Đại Phu tại, Trần Thúc dù là người cưu mang ta, ân lớn như trời biển, cũng không tiện ép buộc định xuống cọc hôn sự này. Hắn sau khi đi khắp các chùa miếu cầu con, thì lại lần nữa hương chuối đi khắp các chùa miếu cầu cho nữ nhi của hắn lớn lên đừng giống hắn, quả thật là vừa buồn cười vừa đáng thương.


Thời gian cứ thế trôi nhanh.
Một đêm mưa gió tám năm sau.
-Hùng Ca, mở cửa a, mau cứu mạng.
Tiếng đập cửa cùng tiếng hô của Muối vang lên quấy rối ta tu luyện. Ta liền vội vàng chạy ra mở cửa y quán. Liễu Di cùng Đỗ Thúc, một người hàng xóm dìu lấy Trần Thúc vào, cả bốn người ướt nhẹp bởi mưa gió.


-Đặt hắn lên giường bệnh đi.
Giọng Kim Đại Phu vang lên, lão cũng vẫn chưa ngủ. Càng ngày lão càng ít ngủ, khuôn mặt khô héo già nua. Nếu không phải vì ta, lão đã đi đầu thai từ lâu rồi.


Muối vội vàng hướng dẫn mẫu thân và Đỗ Thúc dìu phụ thân nằm ngửa lên giường. Còn ta thì mau chóng chạy đi thắp thêm đèn. Kim Đại Phu phải ra tay, mắt lão đã kém nhiều, trời lại tối, cần thêm nhiều ánh sáng.


Trần Thúc nằm trên giường, quần áo lột sạch, da thịt tím tái, hơi thở đã không có. Trong lúc ta chuẩn bị, Kim Đại Phu đã hỏi xong bệnh. Chính là dạo này công chuyện quá nhiều, Trần Thúc có phần lao lực quá độ, nhà hắn bây giờ bốn miệng ăn đấy, lại thêm một đứa con gái, hôm nay hắn mang sổ sách về nhà đang làm thì lên cơn đau tim. Cũng may Liễu Di đang ở bên cạnh, liền chạy qua bên nhà hàng xóm nhờ Đỗ Thúc, đội mưa đội gió chạy tới ý quán.


Nghe xong hết thảy, Kim Đại Phu mới xuất ra ngân châm, cắm liền mười cây vào ngực Trần Thúc. Thao tác nhanh như chớp, đôi mắt vốn đang ảm đạm bỗng nhiên trở nên sắc bén. Sau đó lão liền lấy ra một sợi chỉ đỏ, được làm từ mạch máu rắn, dẫn truyền chân khí rất tốt, gài vào cái móc nhỏ xíu trên đầu ngân châm. Chân khí màu xanh lá cây truyền từ tay lão ra chỉ đỏ, rồi truyền vào ngân châm, tiến nhập lồng ngực Trần Thúc, ở dưới ánh đèn cũng thật bắt mắt.


Toàn trường yên tĩnh nín thở quan sát, bên ngoài mưa gió vẫn đang tiếp tục.
Đến khi Kim Đại Phu trông có vẻ hết chịu nổi, dù sao lão đã quá già, thì lồng ngực Trần Thúc nhảy lên một cái. Kim Đại Phu cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, chân khí không giảm mà tăng lên truyền vào Trần Thúc.


Liễu Di cùng Muối thấy thế, mừng rỡ phát khóc, vội dùng tay che miệng để tránh làm phiền Kim Đại Phu.
Mà ta đứng một bên, nhìn một màn như vậy, cũng một trận thổn thức.
Chỉ khi ngươi nhìn thấy người thân yêu được y học cứu sống, ngươi mới có thể hiểu hết được sự vĩ đại của y học.


Kiếp trước kiên trì sáu năm, là đúng.
Kiếp này lại tiếp tục kiên trì 9 năm, là đúng.
Đợi đến khi hơi thở Trần Thúc ổn định, Kim Đại Phu mới dừng tay, một bộ lảo đảo sắp ngã. Ta vội vàng dìu lấy.


-Đồ Đệ, dìu ta vào phòng. Các ngươi ở lại canh chừng, không được động vào hắn.
-Vâng, Kim Đại Phu.
Ba người Liễu Di đáp lời. Còn ta dìu Kim Đại Phu vào phòng, đóng cửa lại, đỡ hắn ngồi nghỉ trên giường.
-Ngươi mở tủ đằng kia lấy ra đây cái hộp số 9.


Ta y lời làm theo, lấy hộp gỗ ra đưa cho Kim Đại Phu. Lão mở ra, bên trong là một bộ rễ khô.


-Đây là Tâm Khí Căn, chủ dược luyện chế Ngưng Khí Đan. Ta và ngươi tư chất đều không được, tu luyện rất khó khăn. Ta cũng là dùng Ngưng Khí Đan mới đột phá được. Giờ ngươi phải lựa chọn, nếu dùng thứ này cứu người, Y Đạo của ngươi sau, ài, khó nói.


Kim Đại Phu thở dài một hơi. Trong lòng ta âm thầm đậu đen rau muống, lúc này là lúc nào mà lão còn diễn. Những năm này Kim Đại Phu dạy dỗ ta, cũng là đang khảo nghiệm tâm tính của ta. Lúc này đây lại là một lần khảo nghiệm, quan trọng và cuối cùng, có lẽ lão cho là vậy. Còn ta thì quả thật không quan tâm mấy bài khảo nghiệm của lão, sớm đã nhìn thấu. Ta chính là đại thiện nhân đấy, kiếp trước vì cứu người mà chết đấy, nếu không phải xuyên không, ta đã đắc đạo thành Phật. Hiện giờ ta chỉ muốn lão cứu Trần Thúc.


-Xin Sư Phụ hãy cứu lấy Trần Thúc. Ta sẽ chăm chỉ tu luyện hơn.
Ta quỳ xuống, giọng nói kiên định.


Kim Đại Phu nhìn ta hồi lâu, ta cũng nhìn chằm chằm lại lão, khiến mặt mo lão đỏ lên. Lão biết ta đã nhìn thấu khảo nghiệm. Đương nhiên lão nuôi ta lớn, có lẽ là người hiểu ta nhất trên đời, nhưng lòng người khó thấu, lão cũng không yên tâm hoàn toàn mới tiến hành khảo nghiệm ta. Như trút được gánh nặng trong lòng, Kim Đại Phu không nhịn được vui vẻ, khuôn mặt khô héo cũng khí sắc vài phần.


-Thằng quỷ này, mau đi chuẩn bị dược liệu, ta muốn luyện đan.
-Vâng thưa Sư Phụ.
Nói rồi dựa vào đan phương Kim Đại Phu đưa cho, nhanh chóng đi chuẩn bị, rồi phụ tá lão luyện đan.


Dược liệu băm nhỏ hết cỡ, đập cho hơi nát ra rồi nhét chặt vào trong đỉnh, Kim Đại Phu để tay lên miệng đỉnh, vận công đem chân khí hoả lỏng chảy ra từ lòng bàn tay, chảy vào trong đỉnh cho đến khi chất lỏng màu xanh lá cây tràn đầy. Đậy nắp. Cài chốt. Châm lửa. Đương nhiên dùng chân khí của người khác luyện đan cũng được, chỉ cần là chân khí dạng ôn hoà có thể dung nạp được dược lực. Đương nhiên loại chân khí có tính chất như thế, gần như chỉ có Y Sư với Luyện Dược Sư mới tu luyện thôi.


Lâu lâu lão lại sờ tay lên thân đỉnh cảm nhận nhiệt độ, rồi điều chỉnh lại thế lửa. Mà ta ngồi mệt bên quạt lửa, nghe lão giảng dạy cách luyện đan.
Nếu Luyện Dược Sư là tam giai Cương Khí Cảnh, liền có thể cách không dùng Phần Quyết đun nóng chân khí trong đỉnh.


Ách, Phần Quyết này không phải là Phần Quyết kia, Kim Đại Phu cũng không có danh hiệu khác là Dược Lão, thế giới này là Cửu Châu Đại Lục chứ không gọi là Đấu Phá Thương Khung. Đây chỉ là một pháp quyết giúp chân khí nóng lên mà thôi, chuyên dùng của Luyện Dược Sư.


Kim Đại Phu chỉ là nhị giai Ngưng Khí Cảnh, chỉ có thể ngưng tụ chân khí thành chất lỏng, miễn cưỡng đủ để luyện đan, lão luyện đan là cần nhóm lửa đấy. Chỉ có Luyện Dược Sư tam giai Cương Khí Cảnh, mới có thể cách không thúc đẩy chân khí cháy lên, từ đó hoàn mĩ khống chế nhiệt độ, nâng cao tỷ lệ luyện đan. Thêm nữa nhiệt độ chân khí đốt lên cao hơn nhiều nhiệt độ ngọn lửa củi mang lại, chất lượng đan dược cũng cao hơn nhiều.


Dược Đỉnh Kim Đại Phu đang dùng, được đặc chế cho Luyện Dược Sư nhị giai như lão đấy, yêu cầu là phải ngăn cách hoàn toàn lòng đỉnh và không khí bên ngoài, chân khí một khi rời khỏi cơ thể, là rất dễ bay hơi. Mà Dược Đỉnh chuyên dụng cho Luyện Dược Sư tam giai, lại yêu cầu dẫn truyền chân khí thật tốt. Dù là loại nào, vật liệu cũng đều quý hiếm, cũng cần chế tác tỉ mỉ, giá trị liên thành.


Ta thầm cảm thấy may mắn, không có Kim Đại Phu, con đường này một khi bước lên, thật không biết tiến tới như thế nào.
Đan dược rất nhanh luyện thành.
Tắt lửa, khai đỉnh.


Bên trong dược liệu đã bị đun thành một lớp thuốc đặc sệt dạng cao dưới đáy, đều là do tác dụng của chân khí hoá lỏng, nếu không hầm cả tháng cũng không được như vậy đấy, hơn nữa dược lực cũng không bị mất đi. Cạo nó ra, vo lại thành viên, là thành đan dược, cũng không cần dồn cơ đít thít cơ mông, ngưng tụ tinh thần hét lên một tiếng “Thành Đan” gì gì đó.


Ta theo lời Kim Đại Phu cạo một chút lớp cao đó ra, hoà trong chén nước nhỏ, mang ra cho Trần Thúc mớm cho hắn, hắn còn đang hôn mê đấy.
Còn lại, phải xem ý trời.
Cả y quán được một đêm mất ngủ.


Đến sáng sớm hôm sau, Trần Thúc từ từ tỉnh dậy. Kim Đại Phu đối với lời cảm ơn rối rít của Liễu Di phất tay một cái, không để ý. Nhưng khi Muối khoanh tay lại đứng trước lão nói một câu cám ơn: “Gia gia, cháu cảm ơn gia gia cứu phụ thân cháu.”, lão liền sững người, hồi lâu mới mỉm cười xoa đầu Muối một cái, rồi về phòng nghỉ ngơi.


Ta cạo hết lớp cao trong đỉnh, vo thành viên, gói trong giấy dầu, bỏ túi giấy đưa cho Liễu Di, dặn nàng cho Trần Thúc uống đúng giờ, liền mở cửa y quán. Bây giờ một mình ta đã chống lên được y quán này, bình thường cũng không cần Kim Đại Phu xuất thủ. Một đêm không ngủ, nhưng ta vẫn tinh thần mười phần, bởi con đường trước mắt đã rõ ràng, tương lai một mảnh tươi sáng.


Hai năm sau, ta thành niên, một bộ thon gầy, không cao, tầm thước sáu. Ở thế giới này, một thước đại khái là bằng một mét. Sau khi lớn lên hoàn toàn, chắc cũng thêm được năm phân, hy vọng. Một năm trước ta đã đạt đến nhất giai đỉnh phong, nhưng dù cố gắng thế nào, ta cũng không thể ngưng tụ chân khí, tiến vào nhị giai Ngưng Khí Cảnh. Cho nên khi ta thành niên, Kim Đại Phu liền dùng một viên Ngưng Khí Đan ép ta đột phá, lão đã không còn nhiều thời gian nữa, không đợi được.


Trong thời gian chờ ta làm quen mới Ngưng Khí Cảnh, lão liền tổ chức lễ đính hôn cho ta và Muối, vì Muối mới mười tuổi thôi, chưa thành hôn được. Không phí công vợ chồng Trần Thúc đi gặp chùa đông miếu tây, Muối lớn lên giống Liễu Di tới tám phần. Cũng may hai phần còn lại nhìn kiểu gì cũng là của Trần Thúc, nếu không, gia đình nhỏ của hắn đã nát bét. Vì thế cho nên ta mới đồng ý cọc hôn sự, nếu không, ơn nghĩa trời biển của Trần Thúc, dùng cách khác đền đáp là được, dù sao ta hiện tại cũng là người có tài, đặc biệt là tài sản đâu.


Còn Muối, mây bay rồi. Nàng từ nhỏ đã dính lấy ta, lại thêm phụ mẫu tẩy não từ bé, không phải ta thì còn là ai? Cho nên khi biết tin đính hôn, mỗi lần thấy ta tới nhà điều dưỡng cho Trần Thúc, nàng đều thẹn thùng trốn ở xa nhìn ta đấy, không sáp lại như mọi khi.


Thật là đáng yêu. Khiến cho tâm ta cũng mềm ra.


Bệnh tim đột quỵ cũng không dễ trị khỏi hoàn toàn như vậy, Trần Thúc còn là người thường nữa. Cho nên lúc trước Kim Đại Phu cũng không thể không bỏ công mỗi tháng một lần giúp hắn điều dưỡng tâm mạch. Bây giờ ta đã là nhị giai, chuyện này tự nhiên rơi trên đầu ta. Địa vị Y Sư và bệnh nhân hoán đổi, ta đành phải xách đít tới nhà Trần Thúc, thuận tiện ăn ké một bữa. Liễu Di nấu ăn rất ngon, để ta mỗi lần đều căng bụng mà về. Cả đôi phu phụ cũng theo đó mà bỏ đi khách sáo với ta, để cảm tình giữa chúng ta trở lại ấm áp như mười năm trước.


Ngày đính hôn.


Tổ chức theo nghi thức thành hôn truyền thống của Hương Khê Trấn, nhưng do bỏ mất hai phần quan trọng nhất là rước dâu và động phòng nên vẫn là một buổi lễ đính hôn mà thôi. Lý do là cho Kim Đại Phu xem đấy. Lão ngồi tại vị trí trưởng bối nhà nam, một bộ lễ phục tiêu chuẩn, khuôn mặt không giấu nổi vui vẻ. Trần Thúc, Liễu Di ngồi bên nhà nữ, vô cùng đắc chí. Ta ngẩn ngơ nhìn Muối trong trang phục áo dài đỏ tươi, được bà mối dẫn vào.


Đúng là áo dài, ta cũng đang mặc một cái đấy, dành cho tân lang. Khi ta nhận trang phục cũng ngẩn ngơ một hồi. Đương nhiên, quả thật là rất hợp lòng ta.


Mà lúc này ngẩn ngơ, là vì Muối lúc này quá đáng yêu rồi. Mức độ dễ thương phá trần. Hai má không phấn mà hồng, cô nương mười một tuổi đã biết thẹn thùng.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.


Sau đó ta liền say không biết trời trăng gì nữa. Cũng được, dù sao cũng không có tiết mục động phòng.


Ngoài bà con thân thích của Trần Thúc thì những người có địa vị ở Hương Khê Trấn đều đến, Kim Đại Phu mời đấy. Thanh Mai Phu Nhân cũng đến, dẫn theo nhi nữ, nàng gọi Đoàn Trâm Anh, bằng tuổi ta, khuôn mặt xinh đẹp khả ái. Ấn tượng của ta với nàng cũng chỉ thế mà thôi, tại đương trường, sự dễ thương của Muối dễ dàng san bằng tất cả mọi nữ tính, thu hết mọi sự chú ý. Ta dắt tay nàng đi chúc rượu khắp nơi, uống đến bất tỉnh, cũng không biết về phòng thế nào.


Kim Đại Phu cũng khó được say một bữa ra trò, nhưng lão đã quá già yếu, phải nghỉ ngơi cả ngày hôm sau.
Sau đó là chuỗi ngày tu luyện và học tập điên cuồng. Kim Đại Phu cầm tay chỉ việc, dùng tiền nện đem kỹ năng luyện dược của ta tăng lên.


Thanh Mai Phu Nhân gần nhất đến thăm Kim Đại Phu rất nhiều, chủ yếu là bàn chuyện thời cuộc. Kim Đại Phu để ta ngồi một bên nghe, ý đồ là để chúng ta quen thuộc lẫn nhau. Thanh Mai Phu Nhân đã là võ giả tam giai đỉnh phong, đánh đấm cũng rất được, chính là tay đấm số một Hương Khê Trấn. Mà ta hiện tại, cũng đã là Y Sư, Luyện Dược Sư số một, cũng của Hương Khê Trấn. Thời cuộc bây giờ rối ren, những kẻ yếu cần dựa vào lẫn nhau, mới tồn tại được.


Lao Sơn Phái những năm gần đây không yên ổn, đại sự xảy ra liên tiếp.
Chuyện lớn nhất là lộ ra Phu Nhân của Chưởng Môn lại là người của Ma Giáo.


Chuyện này lúc đầu cũng chỉ là mây bay thôi, Phu Nhân Chưởng Môn sảng khoái thừa nhận, nàng là xuất thân Ma Giáo đấy, nhưng hiện tại cũng đang trốn Ma Giáo đấy, cho nên mới vất vả chạy từ Đông Thắng Thần Châu qua tới Lao Sơn ở tít tận cùng Thập Vạn Sơn Châu. Phải biết hai nơi cách nhau hơn bốn ngàn dặm, mà Thập Vạn Sơn Châu cũng không có đặt sai tên, núi non chập chùng vô số, đi lại khó khăn cực kì, cho dù là với võ giả, nàng còn xách theo một đứa con nhỏ, quan trọng nhất, nàng cũng không tu luyện Ma Công. Chưởng Môn Lao Sơn Phái cũng tỏ ý vốn đã biết Phu Nhân của mình xuất thân Ma Giáo, đem cao tầng gồm các Trưởng Lão đè xuống.


Về phía Đệ Tử cấp thấp trong phái, cũng không phải là chuyện gì to tát. Lao Sơn Phái tuy chính chính xác xác là Danh Môn Chính Phái, là một nhánh chính tông của Đạo Môn, lại sở trường về Quỷ Đạo. Trấn Phái Bảo Khí còn là một thanh Ma Đao đấy. Bọn hắn chuyên môn chạy loanh quanh săn cương thi, bắt quỷ hồn, hàng yêu quái, từ đó tạo phúc cho lê dân bá tánh. Môn quy cũng quanh minh tươi sáng, ngăn cấm Đệ Tử làm ác, danh tiếng Lao Sơn vì thế cũng rất tốt. Sở dĩ suy bại, cũng là do khuyết thiếu nhân tài. Bởi vậy đối với việc Chưởng Môn Phu Nhân bỏ ma sáng chính, cũng là đồng tình.


Nhưng sau đó liên tiếp có tin gián điệp Ma Giáo ở các môn phái xung quanh nhảy ra làm loạn truyền tới. Vậy thì chuyện này liền lớn. Các Trưởng Lão lại liên thủ chất vấn, Chưởng Môn cũng hiếm thấy có lúc cứng rắn, kiên quyết bảo vệ Phu Nhân của mình. Dù sao quan hệ giữa bọn hắn vốn đã căng thẳng, các Trưởng Lão mấy năm gần đây quyền lớn át người, chủ yếu là muốn ép hắn thoái vị, dù sao tu vi của hắn đều không bằng các Trưởng Lão, tuổi lại lớn hơn nhiều, mà Lao Sơn Phái ở trong tay hắn, quả thật càng ngày càng suy bại.


Thế là đánh nhau to.


Tứ Đại Trưởng Lão Lao Sơn liên thủ vây công, chấp một mình Chưởng Môn Lao Sơn. Chưởng Môn Đại Nhân tay cầm Trấn Phái Bảo Khí, chân cưỡi Hộ Sơn Thú, lại có Phu Nhân ở sau lưng trợ trận, đại hiển thần uy, miễn cưỡng đánh ngang tay, để Tứ Đại Trưởng Lão kinh hãi không thôi. Phải biết tu vi Chưởng Môn dù cũng là tứ giai Tiên Thiên Cảnh như bọn hắn, nhưng yếu hơn đấy. Nhưng cũng vì thế bọn hắn được chứng kiến uy lực của Trấn Phái Bảo Khí và Hộ Sơn Thú, để dã tâm lên làm Chưởng Môn càng cháy bùng lên. Sau cùng cũng không đến nỗi lưỡng bại câu thương, Tứ Đại Trưởng Lão nghi kỵ lẫn nhau, mà Chưởng Môn Đại Nhân tu vi không đủ, không duy trì được lâu. Nên bọn hắn đình chiến.


Sau đó đến chuyện động trời Phu Nhân Chưởng Môn thông ɖâʍ với chính Nhi Tử Chưởng Môn, hơn nữa không phải là tố cáo hay cáo buộc đâu, là bắt gian tại trận, hết đường chối cãi. Bởi Tứ Đại Trưởng Lão thổi lửa, chuyện này cả môn phái đều biết, Chưởng Môn Đại Nhân mất hết mặt mũi, nản chí thoái vị, mặc cho Tứ Đại Trưởng Lão tranh đoạt, còn lão thì bắt thằng con mất nết ra sau núi diện bích xám hối mười năm, do chính bản thân lão trông coi. Còn Chưởng Môn Phu Nhân, bị giam giữ điều tra, dù sao chuyện Ma Giáo gây hoạ khắp nơi cũng không thể xem nhẹ, cần cẩn thận đối đãi.


Sau đó không lâu, Huyền My Trưởng Lão tuyên bố rút lui khỏi tranh đoạt, nhưng nàng muốn Lao Sơn Thành. Ba vị Trưởng Lão còn lại đương nhiên chấp nhận. Kì thật việc tranh đoạt chức Chưởng Môn, tuy rằng khốc liệt, nhưng không đến nỗi ta chết ngươi sống, dù sao cũng là đồng môn. Cái bọn hắn cần, là Lao Sơn Phái, chứ không phải Lao Sơn đấy, đoạt được mỗi quả núi trọc không người, chả để làm gì.


Cả ba vị Trưởng Lão còn lại thực lực sàn sàn nhau, không ai chiếm ưu thế vượt trội, nên ghế Chưởng Môn vẫn để trống, dù sao bình thường lão cựu Chưởng Môn cũng chả quản chuyện trong phái, thường xuyên bế quan. Huyền My Trưởng Lão chuyển hẳn tới Lao Sơn Thành, mang theo kha khá người, là tâm phúc của nàng, để lại Lao Sơn cho các vị Sư Huynh giày vò. Ba vị Trưởng Lão kia vậy mà bất ngờ im ắng, chỉ lo quản sự vụ trong phái. Kỳ thật bọn hắn đang chờ một cơ hội để khuất phục đối phương.


Dạo gần đây người Lao Sơn Phái tới Hương Khê Trấn càng lúc càng đông, chắc cũng là người của Huyền My Phu Nhân.
Hương Khê Trấn cũng bởi thế mà trở nên nhộn nhịp hơn.


Sau một năm cố vắt hết chút sức tàn dạy dỗ Đệ Tử cuối cùng là ta, Kim Đại Phu hết được rồi. Một ngày này trời quang đãng kỳ lạ. Ta ngồi một bên giường nhìn Sư Phụ trút hơi thở cuối cùng, nước mắt tuôn rơi. Sư Tỷ ở Lao Sơn Thành đã tới, Sư Huynh tại Lao Sơn xa xôi cũng về kịp. Đối với ba người bọn ta, Kim Đại Phu ơn nghĩa nặng như trời biển. Sư Huynh Lâm Giang Tiên tuổi hơn sáu mươi mươi, tóc đã bạc hơn nửa, khoé mắt rưng rưng. Sư Tỷ Biệt Thu Hà, tuổi hơn ba mươi, nước mắt giàn giụa quỳ bên giường ôm lấy thân thể Sư Phụ.


Bên ngoài người đến rất đông, dân chúng Hương Khê Trấn đều đến.
Thanh Mai Phu Nhân cũng đến, đứng ngoài cửa nhìn vào, tay lau khoé mắt. Trần Thúc lẫn Liễu Di tất bật đón tiếp cùng chuẩn bị tang lễ.


Một người đặc biệt cũng đến, chính là Tân nhậm thành chủ Lao Sơn Thành, Huyền My Phu Nhân, bất quá ta cũng không rảnh để ý nàng thế nào. Nàng đến chủ yếu là vì nể mặt Sư Tỷ, hơn nữa, cũng là đến khảo sát Hương Khê Trấn, nàng đang muốn đầu tư phát triển nơi này đấy. Đương nhiên đại nhân vật như vậy không thể qua loa, việc đón tiếp do tỷ phu Táng Sơn Cường đảm nhận, hắn cũng tính là người một nhà đấy.


Táng Sơn Cường cũng là võ giả, tam giai, cũng rất lợi hại. Hắn đang làm một Bách Phu Trưởng ở Lao Sơn Thành, chủ yếu là làm công chuyện trị an. Thân tín của ba vị Trưởng Lão kia cũng đã rút gần hết khỏi Lao Sơn thành, để lại nhiều vị trí quan trọng, cũng khiến Lao Sơn Thành bỗng chốc trở nên trống rỗng, khiến cho vị Huyền My Phu Nhân không thể không tiến hành thu mua, bồi dưỡng thuộc hạ, mà phu thê Sư Tỷ, đáng để nàng cất công chạy tới Hương Khê Trấn viếng tang Kim Đại Phu.


Tang lễ rất nhanh được tổ chức. Ở Cửu Châu sống chết là chuyện như cơm bữa, đám tang lớn như của Kim Đại Phu cũng là hiếm thấy. Chủ yếu là mọi người ở Hương Khê Trấn đều quý mến lão, nên đến đưa tiễn. Bởi vậy dù hắn không con không cháu, đời này cũng đã viên mãn, công thành danh toại.


Bốn năm sau.
Sáng sớm.
Cơn mưa tầm tã kéo dài mấy ngày cũng đã ngớt.


Giật mình tỉnh mộng, ta cũng đã hai mươi. Tiểu Nương Tử Muối cũng đã mười sáu, như hoa như ngọc, ngủ say bên cạnh. Trời đang còn tờ mờ sáng, ta cũng không đánh thức nàng, đắp thêm chăn, gần đây mưa suốt nên trời cũng hơi lạnh.
Ra ngoài sảnh y quán, một Đệ Tử Lao Sơn đang cung kính đứng đợi.


-Trần Đại Phu, Huyền My Phu Nhân cho mời. Người bị kẹt trong Vạn Linh Mộ đã được cứu về, quá đông, nên đều ở bên phân đà.
-Được, ta cần chuẩn bị một chút.
Ta bây giờ danh xứng với thực là một vị đại phu rồi đấy.
-Xin ngài nhanh một chút, Táng phu trưởng hiện đang nguy kịch.
-Ah, hiểu.


Ta vội vàng chạy đi lấy hộp thuốc và kim châm, từ hôm qua Huyền My Phu Nhân đội mưa từ Lao Sơn Thành chạy tới Hương Khê Trấn, đã đặc biệt tới y quán dặn dò ta chuẩn bị một số đan dược chữa thương khẩn cấp và xua tan âm khí. Nửa đêm hôm qua khi mưa vừa ngừng, nàng liền dẫn người qua Vạn Linh Mộ cứu người.


Vài ngày trước ở dãy núi phía nam Hương Khê Trấn ngăn cách Thập Vạn Sơn Châu và Nam Man Hoang Châu bỗng nhiên một trận rung chuyển, ở trong Nhất Tuyến Thiên, chính là cái khe núi hẹp nối thông hai châu, vách đá vỡ ra để lộ một cánh cổng lớn, bên trên có khắc ba chữ lớn, chính là Vạn Linh Mộ. Táng phu trưởng chính là Táng Sơn Cường, phu quân của Sư tỷ Biệt Thu Hà của ta. Hắn sau khi biết chuyện liền cử người qua qua Lao Sơn Thành báo tin, còn mình thì dẫn người chạy qua thăm dò trước. Sau đó trời liền đổ cơn mưa lớn không dứt, sáng nay mới được cứu về, e là lành ít dữ nhiều.


Táng Sơn Cường từ hai năm trước đã từ Lao Sơn Thành chuyển công tác tới đây, mục đích là mở rộng đội ngũ dược phu đi vào Nam Man Hoang Châu hái thuốc. Dưới tay có hai Luyện dược sư là ta và Sư tỷ Biệt Thu Hà, nguồn thu dược liệu của Hương Khê Trấn trước nay quả thật không đủ dùng, cho nên Huyền My Phu Nhân cũng quyết đoán mở rộng mối làm ăn này. Đây là việc làm ăn riêng của nàng, một xu cũng không cho Lao Sơn Phái, cho nên mới cử thân tín là Táng Sơn Cường vào. Phân đà Lao Sơn Phái bên kia Thanh Mai Phu Nhân vẫn làm đà chủ, nhưng cũng đã là người của Huyền My Phu Nhân rồi.


Cho nên đối với vị tay chân tâm phúc này, Huyền My Phu Nhân cũng là rất coi trọng, hôm qua đội mưa chạy tới, nửa đêm hôm qua vừa ngớt mưa liền qua Nhất Tuyến Thiên cứu người.


Khi ta chạy tới, mười mấy người đang được đặt nằm trong sân, dùng ván gỗ kê ngang ghế rồi đặt nằm lên, cách xa mặt đất. Ai nấy cũng đều da dẻ xám đen nhợt nhạt, một dạng như xác chết, chính là dấu hiệu của tình trạng nhiễm âm khí nặng.


Ta nhanh chóng lấy Đan dược ra, đưa cho Thanh Mai Phu Nhân đứng một bên, bảo nàng tán nhỏ ra pha với nước chia cho mọi người uống trước. Rồi nhanh chóng tới chỗ Táng Sơn Cường. Ta cần cứu hắn trước, không phải vì hắn là tỷ phu của ta, mà là vì hắn đang nguy kịch nhất đấy, âm khí hắn nhiễm phải đã nồng đậm đến mức hoá thành từng tia khói đen lởn vởn quanh thân. Huyền My Phu Nhân đứng một bên tạo ra một lồng khí bao lấy hắn, mục đích là muốn tăng nhanh hoà tan những âm khí này. Nàng cũng không dám truyền loạn chân khí vào người Táng Sơn Cường, cho nàng là tứ giai Tiên Thiên Cảnh, chân khí đã thăng hoa thành Tiên Thiên Chân Khí cũng không được, dị loại chân khí vào người, hậu quả còn nghiêm trọng hơn Âm khí.


Huyền My Phu Nhân thấy ta tới, liền giải trừ lồng khí, nhường chỗ. Ta cẩn thận quan sát, Táng Sơn Cường hơi thở mong manh. Cũng là tu vi của hắn cao, tố chất thân thể lại tốt, nếu không đã vong mạng. Ngân châm vừa xuất, chuẩn xác nhập huyệt. Thủ pháp đã có mấy phần bộ dáng của Kim Đại Phu năm xưa. Chân khí không giữ lại truyền vào, trước hết ổn định tâm mạch và cứu tỉnh hắn trước. Đối với bệnh nhân nhiễm âm khí, cách chữa trị tốt nhất là dùng dương khí trung hoà. Ta trước muốn tỉnh lại Táng Sơn Cường, để hắn tự vận công đẩy lùi âm khí, nếu không với tu vi của ta cùng lượng âm khí khổng lồ trong người hắn, ta là bất lực đấy.


Cũng may, Táng Sơn Cường rất nhanh tỉnh lại, hắn rất nhanh ý thức được sự việc, vội vàng tập trung vận công.


Ta cũng thở phảo một hơi, rồi chuyển qua cứu trị cho người khác. Phương pháp cũng như cũ, hết thảy mười bảy người, kể cả Táng Sơn Cường, thoát kiếp mười bốn người. Nếu ta có tu vi cao hơn, có lẽ đã cứu được hết. Đương nhiên ta chỉ là cảm khái chút mà thôi, sinh tử đã nhìn quen, mà ta, cũng đã tận lực.


Mặt trời vừa lên, ánh nắng chiếu xuống sân, phủ lên mười bốn người, trợ giúp bọn hắn đẩy lùi âm khí, mặt trời là khắc tinh của âm khí. Nói đến thế giới này cũng thật thần kì, vậy mà lại phân chia làm hai giới là Âm Giới và Dương Gian đấy. Dương Gian chính là Cửu Châu đấy, mà Âm Giới, thì có vẻ như nằm trong một không gian tách biệt. Chỉ có thể tới bằng cách đi qua một vết nứt không gian, thường gọi là Âm Dương Môn. Âm dương trái ngược, Dương khí là đại biểu cho sự sống, mà âm khí thì lại mang tới tử vong và chết chóc.


Đương nhiên hiện tại, thay vì nghiên cứu vấn đề thâm ảo như thế, ta càng chú ý hơn Huyền My Phu Nhân đang đứng ở kia như một kiệt tác nghệ thuật của thiên nhiên, rực rỡ dưới ánh mặt trời buổi sáng.


Dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, nàng cứ như là bước ra từ bìa tạp chí sắc đẹp, cái thể loại được chuyên gia trang điểm tỉ mỉ, nhϊế͙p͙ ảnh gia cấp thế giới chụp hình, rồi lại trải qua bảy bảy bốn chín lần chỉnh sửa ấy. Sắc đẹp như thế có thể bước ra đời thực, quả thật để ta không khỏi cảm thán sự thần kì của thế giới này.


Khuôn mặt lại nhìn trẻ hơn Thanh Mai Phu Nhân nhiều, chỉ như thiếu nữ 20. Mũi cao mắt sáng, môi thắm má hồng. Tóc mây đen dày vuốt sau tai, cột thành đuôi ngựa dài ngang lưng . Da thịt không phải trắng như tuyết, lại nhiều mấy phần khoẻ mạnh, mịn màng mượt mà như tơ lụa, từ đầu đến chân không tìm thấy được một tia tì vết. Sở dĩ ta nói từ đầu đến chân là vì khác hẳn với Thanh Mai Phu Nhân suốt ngày một bộ đạo bào kín mít, Huyền My Phu Nhân một bộ váy đen cúp ngang ngực, nãi cầu căng tròn mọng nước đẩy ra trước, cao ngất chọc trời, mà nhũ câu lại như vực sâu không thấy đáy. Một cái đai lưng tựa như sợi dây dài cuốn lại thành từng vòng ôm lấy toàn bộ vòng eo mảnh khảnh, uốn éo tựa như rắn theo mỗi bước chân của nàng, quả không hổ danh là Huyền My Phu Nhân. Hai bên hông váy xẻ tà, để lộ cặp chân thon tròn dài miên man, trên vai khoác lấy một tấm trường bào mỏng dính hờ hững. Chân ngọc mang giày vải lộ ngón đạp trên một đường thẳng tiến tới, điệu bộ phong tao mị nhân.


Nếu Thanh Mai Phu Nhân sở hữu vẻ đẹp không tuổi, thì Huyền My Phu Nhân chân chính là thanh xuân vĩnh trú. Nghe đâu nàng còn lớn tuổi hơn Thanh Mai Phu Nhân đâu này. Đây chính là nhờ tác dụng thần kì của Tiên Thiên Chân Khí, một dạng thăng hoa của chân khí khi võ giả tiến giai Tiên Thiên Cảnh. Hơn nữa nhất thành Tiên Thiên, sống lâu gấp rưỡi. Bởi vậy tu luyện vẫn luôn là chủ để duy nhất của mảnh thế giới này từ vạn năm nay.


Nhưng mà đối mặt với sắc đẹp thuyệt mĩ như vậy, ta chỉ có thể ổn định hơi thở, giữ vững tâm thần, một phần vì ta đang ngồi vận công khôi phục chân khí, một phần là vì Huyền My Phu Nhân đang tiến về phía ta đấy.
-Trần Đại Phu nhìn ta nãy giờ rồi đấy, có chuyện gì sao?


Đây là chỗ làm công chuyện đấy, và chúng ta cũng đang làm công chuyện đấy. Nên nàng cũng sẽ không nói mấy câu đại loại như: ” Ta có đẹp không?” các kiểu con đà điểu. Nàng tưởng ta có việc gì khó nói đâu, nên mới chủ động mở lời trước. Vị Phu Nhân coi như cấp trên này của ta xem ra cũng thật tâm lý đấy.


-Không có gì, chỉ là nhìn Phu Nhân ngài, ta chợt nghĩ nếu ta có được tu vi tứ giai Tiên Thiên Cảnh, ta đã có thể cứu được bọn hắn.
Ta thở dài, nhìn về ba xác chết đã được phủ vải trắng nằm ở kia.


Huyền My Phu Nhân cũng có chút cảm khái, nhưng nàng cũng là quen nhìn người chết trước mặt mình, chủ yếu là do nàng giết đấy.
-Trần Đại Phu có được tấm lòng như vậy, đã là rất quý rồi. Ta có tu vi tứ giai Tiên Thiên Cảnh, nhưng ta một người cũng không cứu được.


Nàng là đang an ủi ta, mười bảy người cả sống cả chết này là nàng nửa đêm mưa gió băng rừng lội suối kéo từ trong cõi chết về đấy, để cho ta cảm thấy nàng làm người cũng không tệ.
-Việc nên làm mà thôi.
Huyền My Phu Nhân nhẹ gật đầu.
-Xin nhờ Trần Đại Phu xem bệnh dùm nữ nhi của ta một chút.


Nữ nhi nàng cũng không nằm giữa sân.
-Vậy xin Phu Nhân dẫn đường.


Nữ nhi gọi là Lệ Xuân Anh của Huyền My Phu Nhân được nằm trong phòng riêng nghỉ ngơi. Nàng tu luyện võ công tương tự mẫu thân, nên tiên thiên chân khí của mẫu thân liền có thể xâm nhập vào kinh mạch, xua tan âm khí. Ta kiểm tra một hồi, thấy nàng hơi thở vững vàng, mạch đập ổn định, cũng không làm gì thêm. Cũng không biết cô nương này chạy tới Vạn Linh Mộ làm trò gì, may mà thoát được một kiếp.


Vài ngày sau, Huyền My Phu Nhân lại mời ta đến mở hội nghị, để chuẩn bị đi đào mộ đấy. Sư tỷ Biệt Thu Hà cũng đã từ Lao Sơn Thành chạy tới, cũng tham gia. Táng Sơn Cường đã hồi phục được mấy phần, đang kể lại chuyện xảy ra ngày đó. Vốn là hắn chỉ định canh giữ bên ngoài Vạn Linh Mộ thôi, hắn quả thật cũng làm như thế, hơn nữa bọn hắn còn đóng quân bên ngoài Nhất Tuyến Thiên cơ. Nhưng sau đó mưa to, nước dâng lên, để bọn hắn không thể không vào trong hang động trước cửa Vạn Linh Mộ trú mưa. Sau đó loanh quanh một hồi, cửa liền mở, là mở từ bên trong ra đấy, sau đó Âm Hồn, Lệ Quỷ, Ác Ma tuôn ra. Bọn hắn chỉ có Táng Sơn Cường là tam giai, thêm ba cái nhị giai, dựa vào nhau chống đỡ một hồi, vừa may Huyền My Phu Nhân kịp thời chạy tới, bọn hắn mới nhặt về được một mạng.


Âm Hồn, Lệ Quỷ và Ác Ma đều là sinh vật của Âm Giới.
Âm Hồn tương đương với võ giả nhất giai, tựa như một đoàn khí, không có thực thể, công kích chủ yếu là bao vây lấy sinh vật sống, để âm khí từ từ thâm nhập giết chết.


Lệ Quỷ tương đương với võ giả nhị giai, có thể chuyển đổi giữa trạng thái lỏng và khí, kiểu công kích chủ yếu là bọc lấy đầu sinh vật sống, khiến cho tắt thở mà chết.
Âm Quỷ là loại Lệ Quỷ có thể chuyển đổi giữa dạng lỏng và khí.


Ác Ma tương đương với võ giả tam giai, đã có thực thể, thực lực mạnh mẽ.
Tà Ma thì là loại Ác Ma có thể chuyển đổi tự do giữa ba dạng.
Đây là năm loại phân chia cơ bản nhất.


Ngoài ra còn có tiến giai, sau khi tiến giai thì tiền tố càng đa dạng, mà hậu tố, thì mới đáng chú ý nhất, tương đương tứ giai thì thêm chữ Tướng vào phía sau, ngũ giai thêm Quân, lục giai thì Vương, thất giai thành Hoàng, bát giai xưng Đế.


Nhưng tất cả đều gọi chung là Âm Hồn, bởi vì dù là loại nào thì bọn chúng cũng kều là kết hợp của âm khí và hồn thể đấy.


Việc đào mộ lần này cần chuẩn bị nghiêm túc đấy, mà trách nhiệm của ta, vẫn như cũ là luyện đan, nhưng số lượng khổng lồ, chia đều cho cả sư tỷ nữa. Bọn Thanh Mai Phu Nhân thì chuẩn bị bùa chú trận pháp các kiểu.


Còn Huyền My Phu Nhân, thì đi tìm người giúp đỡ, một mình nàng là nuốt không trôi đấy.
Sau đó một tháng ròng rã trôi qua.
Cũng không tẻ nhạt, ta và sư tỷ cùng nhau luyện đan, trao đổi kinh nghiệm.


Sư tỷ vậy mà đã nhận nữ nhi của Thanh Mai Phu Nhân là Đoàn Trâm Anh làm đệ tử, ký danh. Đoàn Trâm Anh tuổi tầm cỡ như ta, nhưng vẫn mãi chưa đột phá nhị giai, nhưng cũng không cần lo lắng. Luyện dược sư như chúng ta cũng chỉ cần nhị giai là đủ. Kim Đại Phu cho ta dùng Ngưng Khí Đan, cũng là do tích cóp cả đời của lão đủ dày, hơn nữa lão đã không còn mấy thời gian. Ta bây giờ cũng đã là người trong nghề, mới hiểu Ngưng Khí Đan đắt đỏ như thế nào. Đan dược dùng để đột phá quá hiếm thấy, cũng quá khó luyện. Đương nhiên cái gì cũng có cái giá của nó, cảnh giới đột phá, không chỉ sức mạnh tăng lên. Kim Đại Phu hà cớ gì sống lâu đến hơn chín mươi tuổi vẫn còn khoẻ mạnh minh mẫn, cũng là bởi vì tu vi nhị giai gà mờ của lão.


Ta cùng Đoàn Trâm Anh cũng coi như thân thiết, bây giờ lại trở thành sư thúc của nàng. Quan hệ cũng kéo gần. Bất quá ta đã có nương tử, cũng không nhìn nàng nhiều mấy cái, thái độ vừa phải, chủ yếu vẫn là sư tỷ chỉ dạy cho nàng.


Còn Hương Khê Trấn lại càng thêm náo nhiệt, Huyền My Phu Nhân đã quyết tâm quật mả người ta cho bằng được, các loại nhân lực tài nguyên dồn dập đổ về, cũng coi như là một bước phát triển lớn của Hương Khê Trấn.