Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 7: Vạn Linh Mộ

Thời gian trôi nhanh.


Công việc chuẩn bị khai quật Vạn Linh Mộ của Huyền My Phu Nhân đã chuẩn bị xong xuôi. Đoàn người kéo nhau trùng trùng điệp điệp hướng rừng sâu núi cao phía nam tiến tới. Ta cũng bị mời đi theo, cùng với sư tỷ Biệt Thu Hà. Đương nhiên ta là sẽ không vào trong Vạn Linh Mộ, chỉ ở ngoài tiếp ứng mà thôi.


Vốn ta cũng không quá nguyện ý theo vào, bởi lỡ như có cái gì từ trong mộ chạy ra, vậy ta liền toang. Bất quá sau khi nghe ngóng được thông tin đội hình khảo cổ do Huyền My Phu Nhân thành lập, ta liền triệt để yên tâm.
Sơn chủ Bạch Đà Sơn Âu Dương Phong. Ngoại hiệu Tây Độc.


Đảo chủ Đào Hoa Đảo Hoàng Dược Sư. Ngoại hiệu Đông Tà.
Bang chủ Cái Bang Hồng Thất Công. Ngoại hiệu Bắc Cái.


Kì thật từ mấy năm trước thì ta đã biết mình xuyên không qua nơi nào rồi. Thanh Mai Phu Nhân và Huyền My Phu Nhân đối với chuyện võ lâm giang hồ coi như hiểu rõ, thấy ta có hứng thú, cũng không ít chỉ dạy cho.


Nơi này gọi là Thập Vạn Sơn Châu, núi non trập trùng, tông môn san sát. Nổi bật nhất có ba nơi: Ma Thiên Nhai ở phía nam giao với Nam Man Hoang Châu, Võ Đang Phái nằm trên Thông Thiên Phong ở trung tâm đại lục, Thiếu Lâm Tự ở tận cùng phía bắc nối với Đông Thắng Thần Châu bởi một dải đất hẹp gọi là Bất Kiến Thiên. Ba nơi này gần như nằm trên một đường thẳng, đem Thập Vạn Sơn Châu chia đôi phân hai miền đông tây.


Ba nơi này nổi bật nhất, là bởi vì mỗi nơi đều có Cường Giả thất giai Nguyên Thần Cảnh trấn thủ. Ở Võ Đang Phái đương nhiên là Trương Tam Phong Trương chân nhân. Ma Thiên Nhai là cửa vào nối giữa Thập Vạn Sơn Châu và Nam Man Hoang Châu, Ma Thiên Cư Sĩ Tạ Yến Khách trấn thủ tại đây từ lâu, ngăn cho dị thú ở Nam Man Hoang Châu tràn vào, bảo vệ Thập Vạn Sơn Châu một mảnh bình an. Còn Thiếu Lâm Tự lại nghe đâu có tới bốn vị cao tăng thất giai, ngăn cho âm hồn ở Bất Kiến Thiên tràn xuống. Bọn họ vì lý do này lý do khác, không dễ dàng di chuyển, cho nên lục giai Linh Thức Cảnh đã là Cường Giả đỉnh cao ở đại lục.


Lúc này đây tại Hương Khê Trấn vậy mà tập trung ba vị lục giai, không thể không nói đội hình này quả thật rất xa hoa.


Nghe đâu nếu không phải quá xa xôi, Chưởng Môn Toàn Chân Giáo Vương Trùng Dương Vương Đạo trưởng cùng Nam Vương Đoàn Trí Hưng cũng sẽ tới. Là Nam Vương, mà không phải Nam Đế, vì Đế là danh hiệu dành cho Cường Giả bát giai, Đoàn Trí Hưng mới lục giai, tự nhiên không dám xưng Đế. Những vị có thể xưng Đế, cũng đã trở thành truyền thuyết rồi. Năm người bọn hắn quan hệ thân thiết, hữu hô tất ứng, cũng không giống trong tryện đấu đá lẫn nhau, có lẽ là bởi vì ở đây bọn hắn không phải là mạnh nhất. Mà Âu Dương Phong, lúc đầu cũng là kẻ độc ác, sau không biết vì lý do gì đổi tính, mới gia nhập được hội, bọn hắn tự xưng


Nhưng vậy cũng là đủ để đem cả cái Vạn Linh Mộ lật lên. Ba vị lục giai, một ngũ giai, hai tứ giai, sáu vị Tiên Thiên Cường Giả, cộng với hai mươi cái tam giai, nhị giai liền không cần.


Bởi vậy ta cùng sư tỷ ở ngoài doanh trại cũng coi như thoải mái, rảnh rỗi cũng chỉ trò chuyện giết thời gian. Thanh Mai Phu Nhân cũng theo vào Vạn Linh Mộ, nữ nhi nàng Đoàn Trâm Anh cũng lo lắng đi theo, ngồi cùng một chỗ với chúng ta, hại ta cũng phải nhiều lời an ủi nàng mấy câu.
Đêm.


Rừng núi âm u có vẻ đáng sợ. Đương nhiên chỉ là cảm giác.


Vẫn có hai cái Vương Gia tam giai ở lại bảo vệ chúng ta đấy. Hơn nữa Âu Dương Phong danh là Tây Độc, bản lĩnh đối phó độc vật trong rừng, tự nhiên là cao cường. Xung quanh doanh trại đã rải bột phấn đặc chế, rắn rết côn trùng không dám tới gần, một con muỗi cũng không có. Chỉ là chờ đợi đã hơn nửa ngày, cũng chưa thấy đoàn người trở ra, không nhịn được lo lắng.


Bất quá ta vẫn tin tưởng không có vấn đề gì. Mà thật có vấn đề gì mò ra Vạn Linh Mộ, chúng ta cũng liền không chạy kịp.
Ta cùng sư tỷ và Đoàn Trâm Anh ngồi bên đống lửa, không nói. Đã nói cả ngày, hết chuyện rồi.


-Hãy lấp đầy em bằng trái tim của anh, đan điền tình yêu của em cứ như sẽ cạn kiệt mất thôi, em không thể sống thiếu anh, thật sự không thể sống thiếu anh, anh chính là đan dược tình yêu của em.


Tiếng hát dễ nghe vang lên trong đêm vắng. Ta cố nhịn không phì cười, bởi ta biết bài hát này. Không ngờ xuyên không qua thế giới này rồi còn có thể chế lời như vậy. Mà Đoàn Trâm Anh lại lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía tiếng hát cất lên.


Một nữ nhân xinh đẹp vô cùng, khuôn mặt tinh xảo không tì vết, răng trắng môi hồng, tóc mái ngố suôn dài đen óng ngang lưng. Nàng ngồi đó, cất lên tiếng hát vô cùng trong trẻo dễ nghe, ánh lửa hắt lên khuôn mặt đẹp đẽ giữa núi rừng hoang vu tĩnh lặng, thật tràn đầy ý thơ.


Nàng là tôn nữ của Hồng Thất Công, tên gọi Hồng Trân Anh.


Kỳ thật ta từ khi thấy nàng đã nhận ra, người nổi tiếng mà, dù là xuyên không, cũng sẽ luôn nổi bật, không như ta là hạng vô danh tiểu tốt. Hơn nữa nàng xuyên không giỏi hơn ta nhiều, trực tiếp đầu thai thành tôn nữ của Cường Giả lục giai. Quả thật là lợi hại. Đoàn Trâm Anh cũng xuyên không giỏi, có một mẫu thân tốt, lại là con một. Không như ta, vừa xuyên không chính là trẻ mồ côi, nếu không có Trần Thúc, được vài bữa liền chết đói. Sinh tồn ở thời cổ đại không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là đối với một đứa trẻ bốn tuổi. Nghĩ tới đây ta đối với nhạc phụ đại nhân càng thêm cảm kích. Hai đời người, người tốt với ta như vậy, cũng chỉ có bấy nhiêu.


Con nhóc Đoàn Trâm Anh ngu ngốc kia vậy thì là cũng đã phát hiện ra Hồng Trân Anh là người xuyên không, vậy mà đứng dậy đứng dậy bắt chuyện. Nói nói một hồi, Hồng Trân Anh vậy mà đứng dậy hướng bên đây cùng Đoàn Trâm Anh đi tới.


Ba ả đàn bà là thành cái chợ, ta một bên nhóm lửa một bên ngồi nghe, một bộ ngượng ngùng ít nói. Cũng may có sư tỷ Biệt Thu Hà hiểu ý ở một bên đỡ lời. Bất quá cũng từ đó mà biết được thêm vài chuyện.


Hồng Trân Anh cùng Hồng Thất Công từ Đông Nam Hải chạy qua đây đấy. Đông Nam Hải là vùng biển ở phía đông Thập Vạn Sơn Châu và phía nam Đông Thắng Thần Châu, nên có tên như thế. Nếu ở Thập Vạn Sơn Châu tông môn san sát, thì ở Đông Hải là thiên địa của bang phái. Bởi nơi này hải đảo vô số, đếm số lượng, không so số núi ở Thập Vạn Sơn Châu ít, tài nguyên lại phong phú, cho nên bang phái mọc lên san sát, tranh đua kịch liệt, xô bồ hơn ở Thập Vạn Sơn Châu nhiều. Mà Cái Bang do Hồng Thất Công làm bang chủ cũng là một trong số đó.


-Trân Anh tỷ, trong bang của ngươi có ai tên là Tiêu Phong hay Kiều Phong không?
Đoàn Trâm Anh hiếu kỳ hỏi. Xem ra đối với phim kiếm hiệp cũng có hiểu rõ.
-Hình như không có, Cái Bang rất phân tán, người trong bang lại đông, ta cũng không rõ ràng lắm.


Hồng Trân Anh có vẻ cũng đã phát hiện ra thân phận người xuyên không của Đoàn Trâm Anh, nhưng cũng không ngạc nhiên. Hai người nói chuyện có lẽ cố kỵ ta và sư tỷ, cũng không nói gì đến chuyện xuyên không cả.
-Tỷ tỷ bây giờ là cảnh giới gì rồi?


-Tỷ thiên tư không được, mới đột phá nhị giai không lâu, còn phải dùng đan dược đấy, không thể không nói, đan dược dùng để đột phá quả thật quá mắc. Gia gia của ta cũng là chạy tìm khắp nơi, mới kiếm được. Haha


Hồng Trân Anh cười trêu, ở đây có hai cái Luyện dược sư đấy, một cái sắp là.
-Đan dược cũng tuỳ lại, hiếm thì quý. Hơn nữa đan dược dùng để đột phá lại càng hiếm, dược liệu quá khó tìm rồi.


-Đúng vậy a, gia gia cũng là phải đi tìm chủ dược, rồi mới nhờ người ta luyện đấy, nghe nói còn thất bại mấy lần. Ở Đông Nam Hải cũng không có mấy cái Luyện dược sư đâu, vậy mà Lao Sơn nghe nói có tận ba vị, thật khó lường.


Hồng Trân Anh không nhịn được cảm khái nói, vì Ngưng Khí Đan, Hồng Thất Công cũng là phải vất vả một phen. Hắn tuy là Cường Giả lục giai, lại là Bang Chủ, nhưng ai bảo hắn là Bang Chủ Cái Bang chứ, cũng là nghèo.


-Cả ta, sư đệ và sư huynh cũng chỉ là Luyện dược sư cấp thấp nhất thôi. Nghe nói bên Tây Sa Mĩ Châu có rất nhiều Luyện dược sư lợi hại.
Sư tỷ Biệt Thu Hà lên tiếng.
-Chuyện này ta cũng có nghe nói, Viêm Đế trong truyền thuyết được coi là Đệ nhất Luyện dược sư đấy.


Hồng Trân Anh nói ta cũng không ngạc nhiên, chuyện này ta đã sớm nghe. Ta chỉ thắc mắc Viêm Đế có phải hay không họ Tiêu.
Ba người đàn bà buôn chuyện rôm rả, ta chỉ ngồi yên lắng nghe.


-Tỷ tỷ, ngươi đi qua Đào Hoa Đảo chưa, nơi đó có đẹp không? Nghe nói Đào Hoa Đảo quanh năm hoa đào nở, là chống bồng lại tiên cảnh.
-Đã đi qua, nữ nhi Hoàng đảo chủ Hoàng Tố Hy là khuê mật của ta đấy. Nếu người rảnh rỗi, ta có thể dẫn ngươi đi qua chơi.


Hoàng lão tà vậy mà không chỉ có một nữ nhi là Hoàng Dung, còn có một nữ nhi tên gọi là Hoàng Tố Hy, có lẽ cũng là một người xuyên không. Chậc, đầu thai thật giỏi, không như ta.


-Ài, chắc không được rồi. Bên ngoài quá nguy hiểm. Ta vẫn là ở Lao Sơn thôi, thật ngưỡng mộ tỷ tỷ có thể theo gia gia đi du lịch khắp nơi.


Đoàn Trâm Anh tiếc nuối mở lời. Nàng muốn đi đây đi đó mở mang tầm mắt, ta cũng là. Bất quá thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, giang hồ mà, ngứa mắt liền rút đao múa kiếm. Ta đang yên ổn ở Hương Khê Trấn, có nương tử như hoa như ngọc làm bạn, ngu ngốc mới ra ngoài.


Trò chuyện đến nửa đêm, chủ yếu là không ngủ được. Dù là ai thì cũng có chút lo lắng. Bất quá mọi người cũng tự giác đi nghỉ, lại là một đêm trằn trọc không ngủ.
Sáng hôm sau.
Đám Thanh Mai Phu Nhân đã trở lại.


Tuy rằng chiến đâu liên tục một ngày một đêm, nhưng không có ai mất mạng, trên mặt lại không giấu nổi sự vui vẻ, xem ra có thu hoạch lớn.
Hồng Trân Anh líu ríu bên gia gia nàng hỏi chuyện Vạn Linh Mộ. Bởi tối qua trò chuyện vui vẻ, chúng ta cũng coi như quen biết, ta cũng được hưởng phúc nghe ké.


Bên trong Vạn Linh Mộ là một chuỗi hang động đá vôi rất lớn. Bất quá không có ngã rẽ, lại không nhiều cơ quan, chỉ là âm hồn đầy rẫy. Bọn hắn một đường chiến đấu đi đến cuối cùng, đụng độ một con Quỷ Vương, bất quá đối mặt ba Cường Giả Linh Thức Cảnh cùng giai, rất nhanh nó liền bị xử lý.


Thu hoạch thì khá là phong phú.
Các loại thư điển rất nhiều, bất quá chủ yếu liên quan đến rèn binh khí, luyện đan, chế phù, trận pháp các loại, cũng không có Cửu Âm Chân Kinh như ta nghĩ, ặc, nếu có bọn hắn cũng sẽ không nói cho ta biết.


Trong mộ còn cất giữ rất nhiều đan dược quý hiếm, không biết qua bao lâu nhưng vẫn còn có thể sử dụng tốt, thậm chí Tiên Thiên Cường Giả cũng dùng được, để bọn hắn rất là thoả mãn. Chuyến này đi đáng giá.


Đây là những điều Hồng Thất Công nói cho chúng ta biết, còn bên trong còn ẩn giấu gì không, ta cũng không quan tâm. Cho dù trong Vạn Linh Mộ có giấu thần khí, ta cũng không dám cầm, cũng không đến lượt ta cầm.
-Gia gia, ngài dẫn ta vào trong Vạn Linh Mộ xem đi.
Hồng Trân Anh nũng nịu, níu tay áo gia gia nàng nhõng nhẽo.


-Cũng được, bên trong âm khí không nhiều, đi vào kiến thức một phen cũng được, sau này chúng ta cũng chưa hẳn có dịp quay lại.


Hồng Thất Công tỏ vẻ cưng chiều tôn nữ, hắn vừa chiến đấu một ngày một đêm đấy. Bất quá lục giai Cường Giả không phải là nhân vật ta có thể suy đoán. Vừa rời khỏi Vạn Linh Mộ, hít thở Dương khí trong lành, lại được nhìn thấy cháu gái ngoan, lão liền tinh thần sáng láng, sức lực mười phần, mọi mệt mỏi đều tan biến.


Thế là dưới sự bảo kê của lục giai Cường Giả, chúng ta được hưởng một chuyến tham quan Vạn Linh Mộ.


Bên trong Vạn Linh Mộ âm khí đã nhạt đi rất nhiều, bởi Âm Dương Môn ở tận cùng trong mộ theo Quỷ Vương bị diệt mà đã đóng lại hoàn toàn, mặt trời lại đang lên, âm khí dưới mắt thường có thể thấy đang tan bớt. Vạn Linh Mộ tương tự như một hang động đá vôi vậy, làm ta có cảm giác như ở kiếp trước đi chơi Động Phong Nha. Tuy nằm sâu bên trong lòng núi, bên trong Vạn Linh Mộ lại không hề tối tăm. Rêu phát sáng bám đầy trên vách động, phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ ảo lung linh, để Vạn Linh Mộ nếu không chứa đầy âm hồn ma quỷ, cũng là một chốn bồng lai tiên cảnh. Một đường đi đến tận cùng, lại gặp một căn phòng lớn, cửa đã mở.


Bên trong chỉ có một bức tượng không đầu, sau lưng mọc hai cánh, tay mở thành trảo ngửa lên trời đưa trước mặt.
-Hồng Bang Chủ, bức tượng này có gì đặc biệt không?
Ta lên tiếng hỏi Hồng Thất Công. Đồ vật trong đây, không thể tự tiện đụng vào.


-Bức tượng này là trận nhãn duy trì kết nối nơi này với Âm Giới, sau khi Quỷ Vương bị diệt, Âm Dương Môn biến mất, nó liền biến thành một bức tượng đá bình thường. Chúng ta nghiên cứu nửa ngày, cũng không có gì đặc biệt.
Hồng Thất Công trả lời ta.


Cả đám vây xung quanh bức tượng xem một hồi, cũng không phát hiện gì, đám nữ nhân rời đi nhìn ngó xung quanh, để mặc ta vẫn tiếp tục ngâm cứu. Dù sao trong phòng trống trơn, đồ vật đáng giá đều đã bị mang đi mất.
Ý, trên ngón tay bức tượng vậy mà có một cái nhẫn.
Ta đưa ngón tay sờ vào.


Đinh.
Chiếc nhãn biến mất, tự động mang vào ngón tay ta.
Cố nhịn một trận hốt hoảng, ta hít thở sâu một cái, may mắn không hét lên, có lẽ do trong không khí còn nhiều âm khí, để ta rất nhanh thấy lạnh lẽo, cũng theo đó mà bình tĩnh lại.
Một loạt tin tức truyền thẳng vào não.
Ngự Linh Giới


Luân Hồi Bảo Khí
Không thể bị huỷ diệt
Ban linh hồn cho một vật đồ vật không có sinh mệnh. Cấp độ tuỳ thuộc tu vi của ký chủ. Có thể tuỳ ý khống chế sinh diệt của linh hồn ban cho.


Chỉ có Luân Hồi Giả mới có thể sử dụng. Có thể đem thu vào trong linh hồn, cùng Luân Hồi Giả tiến vào vòng Luân hồi sau. Nếu ký chủ bị giết chết mà có Luân Hồi Giả khác ở bên cạnh, Ngự Linh Giới sẽ rơi xuống. Các Luân Hồi Giả sở hữu Luân Hồi Bảo Khí có thể cảm ứng lẫn nhau.


Xem ra, đây chính là bảo vật quý nhất Vạn Linh Mộ rồi. Hèn gì trong mộ chứa nhiều đan dược cùng thư tịch liên quan luyện đan dược, trận pháp, chế phù, đoán khí như vậy. Những thứ này, phối hợp cùng với Ngự Linh Giới, mới là tuyệt phẩm.


Ta đem Ngự Linh Giới thu vào trong linh hồn, chiếc nhẫn trên tay liền biến mất, cũng may không có xung đột gì với Đồng Hồ Cát Nhỏ.


Cả đám tham quan một hồi, cũng không tìm kiếm được gì thêm, bèn rời đi. Dù sao nơi này âm khí còn khá nồng, hít thở cũng không dễ chịu. Đoàn Trâm Anh mới nhất giai, rất nhanh liền không chịu nổi.


Ta nhìn Hồng Trân Anh và Đoàn Trâm Anh, các nàng đầu thai giỏi hơn, nhưng ta lại là may mắn hơn. Trong lòng không nhịn được đắc ý vui vẻ.
Chuyến khai quật Vạn Linh Mộ thành công tốt đẹp. Đợi âm khí trong mộ tan hết, nơi này liền trở thành trạm dừng chân của những người đi tới Nam Man Hoang Châu hái thuốc.


Đám người Hồng Thất Công rất nhanh rời đi, dù sao Hương Khê Trấn cũng đếch có cái moẹ gì đặc sắc.
Mà ta thì trở về nhà, lập tức vào phòng luyện đan đóng kín cửa, lôi Ngự Linh Giới ra thử.


Ngự Linh Giới hiện lên trên tay, xem ra mỗi lần sử dụng đều phải để nó xuất hiện. Ta cầm lấy một viên đan dược, chân khí quán chú vào nhẫn, viên đan dược nháy sáng một cái. Mở tay ra, đan dược vẫn như cũ, chỉ là giữa ta và viên đan dược này bỗng nhiên sinh ra một mối liên hệ, để ta cảm nhận được trong viên đan dược này đang có ẩn chứa một linh hồn, mà ta, chỉ cần một ý nghĩ, liền có thể đem nó xoá đi. Một viên đan dược bình thường vậy mà dễ dàng trở thành linh đan, thật là không thể nghĩ tới.


Ta cũng không suy nghĩ nhiều, nhét đan dược vào miệng nuốt xuống, xếp bằng ngồi luyện công. Đan dược vừa vào bụng liền lập tức tan ra, bị tiêu hoá hết, dược lực tự động lan ra khắp kỳ kinh bát mạch. Một viên đan dược này, hiệu quả gần như gấp mười lần ban đầu, để ta một trận sung sướng. Linh đan không hổ là linh đan, quá xịn xò.


Ta đi tới một bên góc phòng, lật một viên gạch lát lên, đào lấy đất bên dưới, lấy ra một cái hộp. Bên trong chính là một trong những di sản quý giá nhất Kim Đại Phu để lại cho ta, một viên Hoá Cương Đan. Kì thật với tư chất của ta, có lẽ cả đời cũng không dùng đến, bất quá Kim Đại Phu vẫn là để lại, để ta sau này đem đổi lấy lợi ích. Mỗi lần nhìn nó, ta trong lòng đều thấy thật ấm áp. Đan dược để lâu dược lực sẽ tan mất, ta tuy rằng cất kỹ, nhưng cũng nên đem nó đi đổi lấy đồ tốt hữu dụng khác. Bây giờ thì tốt rồi, nếu là linh đan, bao quản trăm năm cũng được. Hơn nữa có Ngự Linh Giới, ta tin chắc có thể đột phá tam giai. Nên ta đem Hoá Cương Đan phú linh, rồi cất lại chỗ cũ.


Chuyến này đi, ta không làm mà vẫn có ăn, lại có vẻ như là người ăn được nhiều nhất.
Thật thoải mái.
Kẻ xuyên không, ngoài đầu thai giỏi, cũng cần may mắn a.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, nhoáng cái đã 20 năm.
Ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi.
-Nhạc phụ cố gắng chịu đựng một chút.


Nhạc phụ đại nhân nằm ngửa trên giường, sắc mặt hơi lo lắng. Không lo lắng sao được khi hiền tế của hắn, chính là ta, đang chuẩn bị tiến hành thí nghiệm ngay trên cơ thể hắn đấy. Bất quá không có cách chống cự, mạng nhỏ của hắn, mấy năm nay đều do ta duy trì đấy.


-Nhạc phụ yên tâm, bản hiền tế có kinh nghiệm.
Trấn an nhạc phụ muôn vàn yêu quý một câu, ta cũng mặc xác hắn bất an hay lo lắng, tập trung tinh thần, tay phải ngón trỏ và ngón cái chập lại, chân khí tuôn ra, tạo thành một cây kim màu xanh lá cây.


Chân khí hoá cương, chính là dấu hiệu ta đã bước vào tam giai Cương Khí Cảnh, mất hai mươi năm a, quả thật không dễ dàng.


Ta tốc độ rất nhanh, từng châm hạ xuống, đâm vào cơ thể nhạc phụ, nhanh gọn lưu loát. Việc quen tay dễ làm, rất nhanh liền xong. Chờ chân khí châm hoá thành khí bay mất, nhạc phụ đại nhân mới ngồi dậy, sắc mặt vui vẻ.
-Ý, tự nhiên ta thấy dễ chịu hơn nhiều. Thật tốt quá.


Khi ta đột phá tam giai, tự nhiên cũng đã làm một bữa liên hoan, nhạc phụ đại nhân tự nhiên biết, cũng rất mong chờ. Nhưng ngay lập tức thấy hiệu quả tốt như vậy, ta cũng không khỏi cảm khác sự thần kì của chân khí.
Bởi vì chuyện này, bữa trưa ăn được rất vui vẻ.
Trên bàn cơm.


-Nhạc phụ, nhạc mẫu, bên Lao Sơn Phái truyền tin, Ma Thiên Nhai hiện tại tình hình bất ổn. Chúng ta cách xa như vậy, cho dù không di dời, có lẽ cũng nên chuẩn bị một chút.
Nhạc phụ đại nhân cũng lo lắng.


Ma Thiên Nhai là cửa ải quan trọng phía nam Thập Vạn Sơn Châu, dạo gần đây bị dị thú công phá liên tục, nhưng tình hình rất không ổn. Hơn nữa chính Ma Thiên Cư Sĩ Tạ Yến Khách thừa nhận không ổn, để cho dân chúng môn phái xung quanh mau chóng di dời.


Ma Thiên Cư Sĩ chính là một trong ba cột trụ chống trời, chống lên cả cái Thập Vạn Sơn Châu này, hắn nói không ổn, vậy chuyện liền vô cùng nghiêm trọng. Hai mươi năm này Cửu Châu đã loạn thành một đống, mà bây giờ, có lẽ sắp đến lượt Thập Vạn Sơn Châu rồi.


-Chạy, lại chạy đi đâu, Hương Khê Trấn đã là nơi sơn cùng thuỷ tận rồi.


-Nhạc phụ, ta có ý này. Chi bằng chúng ta tích trữ lương thực, tạm trú vào Vạn Linh Mộ, chờ đợi đợt sóng gió này qua đi, lại trở ra. Bình thường đám dị thú cũng không dám lại gần nơi này, có lẽ, có thể che chở chúng ta một phen.


Nhạc phụ đại nhân bây giờ cũng đã lên làm trấn trưởng rồi. Bên phân đà Lao Sơn Phái, ta cũng quen biết, hẳn là sẽ không đồng ý. Lao Sơn Phái ở Lao Sơn đã sớm nát, cái phân đà này cũng chỉ là tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Thanh Mai Phu Nhân đã ở lại đây luôn, nhờ vậy mà tránh được loạn biến ở Lao Sơn, có lẽ nàng cũng muốn an ổn chết già tại Hương Khê Trấn.


-Vậy ngươi qua bên Thanh Mai Phu Nhân nói chuyện một phen, ta thì đi họp bàn một phen.


Xong bữa ăn, ta dắt tay Muối ra về. Thời gian qua đi, tình cảm cũng càng lúc càng mặn nồng. Tiếc nuối duy nhất là, chúng ta không có con. Bởi vậy mấy năm gần đây cũng tốn không ít khí lực khuyên nhủ nương tử, cùng nhạc phụ nhạc mẫu hai vị đại lão.
Buổi chiều, phân đà Lao Sơn Phái.


Thanh Mai Phu Nhân giờ đây nhan sắc đã tàn phai, nét già nua hiện rõ trên khuôn mặt. Không thành Tiên Thiên, lại xinh đẹp thế nào, cũng là phù dung sớm nở tối tàn. Nữ nhi nàng Đoàn Trâm Anh đã mất trong loạn biến ở Lao Sơn, để nàng thân già càng thêm mấy phần cô đơn.
Ta đem ý định nói cho nàng.


Đang yên đang ổn ai cũng không nguyện ý tìm chết. Thanh Mai Phu Nhân vốn cũng đã lên ý định di tản, nghe ta một phen, cũng thấy hợp lý.


-Ta nghe dược phu nói bên kia Nhất Tuyến Thiên gần đây dị thú như mất tích, có lẽ đã dồn qua hết bên Ma Thiên Nhai, tạm trốn ở Vạn Linh Mộ cũng ổn, nơi đó giờ cơ sở hạ tầng cũng tốt, lại rộng rãi, nếu có chuyện không ổn, trốn qua Nam Man Hoang Châu một phen, chờ thời rồi trở về.


Trải qua hao mươi năm kiến thiết, Vạn Linh Mộ giờ đã khác xa trước, chứa hết toàn bộ cư dân Hương Khê Trấn cũng được, dù sao cũng chả có bao nhiêu.
-Vậy liền quyết định vậy đi. Ta đi thông báo cho trấn trưởng.
Cứ vậy cả cái Hương Khê Trấn tất bật hẳn lên, chuẩn bị đi di tản tránh nạn.


Tin dữ nhanh chóng truyền tới.


Bạch Hổ Thánh Thú hiện thân, một ngụm ăn mất Ma Thiên Cư Sĩ. Thánh Thú, chính là bát giai đấy. Ma Thiên Nhai sau bao nhiêu năm tháng đứng vững đã thất thủ, quân đoàn dị thú xâm lấn Thập Vạn Sơn Châu. Mà mục đích của chúng, có vẻ như chính là tẩy sạch loài người khỏi phiến lục địa này đấy.


Mà người dân Hương Khê Trấn, cũng liền vội vàng bỏ chạy.


Chúng ta trốn trong Vạn Linh Mộ, bởi vì chuẩn bị đủ lương thực, lại thêm bên phía Nam Man Hoang Châu dị thú một con cũng chẳng còn, có thể trốn qua săn bắn thú hoang. Còn phía Thập Vạn Sơn Châu, ngẫu nhiên có dị thú ghé ngang qua cửa vào Nhất Tuyến Thiên, bất quá cũng không lại gần.


Qua gần hai tháng, chúng ta ra ngoài thăm dò, dị thú cũng đã rút đi hết. Đúng như ta dự đoán, dị thú cũng không ở Thập Vạn Sơn Châu lâu được, cuộc xâm lăng này kéo dài tận hai tháng, đã là rất dài. Bởi so với Nam Man Hoang Châu màu mỡ tươi tốt, Thập Vạn Sơn Châu toàn núi cao tuyết phủ, đối với dị thú mà nói, chính là chả có tý dinh dưỡng gì. Hương Khê Trấn đã bị phá tanh bành, trở về còn cần xây dựng lại một phen.


Trải qua kiếp nạn này, Hương Khê Trấn lại yên ổn một mạch hơn bốn mươi năm.
Một ngày này.
Ta ngồi bên giường, nắm lấy đôi tay già nua nhăn nheo của Muối. Vật đổi sao dời, không gì là vĩnh hằng, cuối cùng tiểu nương tử cũng rời ta mà đi. Kết hôn mấy chục năm, ta vẫn luôn gọi nàng là tiểu nương tử.


-Đời này trở thành tiểu nương tử của chàng, là may mắn của ta.
-Cũng là may mắn của ta.
Mỗi một người thân vĩnh viễn rời ta mà đi, cho dù không có tiếc nuối, cũng sẽ khiến ta đau buồn. Nước mắt ta lăn dài trên má, cùng với hơi thở tiểu nương tử tắt dần.


Đêm khuya, ta túc trực bên linh cữu. Hai đời người cộng lại cũng đã gần trăm năm, những ký ức xưa cũ hiện về. Chủ yếu là hình ảnh của tiểu nương tử. Từ ngày đầu nhìn nhạc mẫu bế nàng trên tay, rồi khi nàng lẽo đẽo theo ta luôn miệng gọi Hùng ca, rồi khi nàng đỏ mặt ngượng ngùng nép sau khung cửa nhìn trộm, rồi khi nàng trong trang phục tân nương đỏ thắm cùng ta bái đường thành thân, … tất cả đều là những ký ức tươi đẹp, để ta bất giác nở nụ cười. Đời này coi như không sống uổng.


Nửa đêm vắng lặng không một tiếng động.
Một cơn lãnh lẽo đánh thức ta dậy từ trong dòng ký ức.
Ta vô thức nhìn về phía quan tài.
Chả có gì.


Bất ngờ Đồng Hồ Cát Nhỏ nóng lên, một bóng đen tựa sương khói, hình dạng giống như những tên giám ngục đang nổi lềnh bềnh phía trên quan tài. Mà tiểu nương tử thân thể trong suốt đang bị một lực hút kỳ lạ hút ra khỏi quan tài.


Ta hết hồn một trận, vội vàng tay chập lại vào nhau, chân khí phóng ra ngưng thành một thanh đao màu lục, hướng về phía bóng đen chém tới. Chiêu này là Thanh Mai Phu Nhân dạy ta đấy.
Bóng đen hét lên một tiếng đinh tai nhức óc, sau đó hoá thành khói đen tan biến.


Hồn phách tiểu nương vẫn lơ lửng giữa không trung, ta đưa tay đỡ lấy.
Nàng nhìn ta nở nụ cười.
Rồi mờ nhạt dần, tan biến vào hư vô.
Ta đứng ngây ngốc giữa linh đường, nước mắt tuôn rơi, trên môi lại kỳ lạ nở nụ cười.
Một năm sau.


Tu vi tam giai coi như đã là nhất lưu rồi, tự nhiên ta cũng không dễ chết, hơn nữa cũng sống rất khoẻ. Tóc đã bạc trắng, nhưng chưa thấy dấu hiệu xuống sức, cứ đà này sống lâu trăm tuổi cũng là không có vấn đề gì. Thời gian thường ngày bắt mạch bốc thuốc, vui thú điền viên, rồi chỉ dạy đồ đệ. Chủ yếu vẫn là dành thời gian nhớ về tiểu nương tử.


-Sư phụ, vị này là người của Dược Vương Cốc.
-Ra mắt Trần Đại Phu.
-Tiểu hữu mời ngồi. Không biết Dược Vương Cốc lặn lội đến Hương Khê Trấn là có việc gì.
Ta chậm rãi châm trà mời khách.


Dược Vương Cốc từng là một môn phái tiếng tăm lừng lẫy ở Thập Vạn Sơn Châu, ngày xưa chính là thánh địa hướng về của Luyện dược sư khắp trong đại lục, tuy rằng không so được với bên Tây Sa Mĩ Châu, nhưng cũng không kém nhiều.


-Trần Đại Phu hẳn cũng biết, trong trận tai nạn bốn mươi năm trước, Dược Vương Cốc quá gần Ma Thiên Nhai, không kịp di dời, dẫn đến truyền thừa gần như đứt đoạn. Các vị sư thúc sư bá cũng chỉ có thể mạnh ai nấy chạy, mang được gì thì mang, hiện nay đều đã trở về, đã bầu ra tân Chưởng Môn. Tân Chưởng Môn muốn xây dựng lại huy hoàng của Dược Vương Cốc mời các Luyện dược sư có tiếng trong đại lục tới giúp sức một phen.


-Các ngươi là xây dựng lại Dược Vương Cốc ở chốn cũ?


-Đúng vậy Trần Đại Phu, tuy không còn Ma Thiên Nhai ngăn cản, dị thú có thể tuỳ thời xâm nhập Thập Vạn Sơn Châu, nhưng Bạch Hổ Thánh Thú từ đó cũng đã mất tích. Dược liệu ở Nam Man Hoang Châu phong phú, nếu muốn hồi phục phát triển Dược Đạo, không còn chỗ nào khác.


Nếu Bạch Hổ Thánh Thú không tới, vậy không đáng ngại, còn dị thú bình thường, đi lạc mới tới Thập Vạn Sơn Châu.
Dù sao chỗ này cũng không còn vướng bận gì. Đi Dược Vương Cốc, cố gắng vài năm cuối đời cống hiến cho hậu thế một phen, lấy chút thành tựu gọi là.
Ta rất nhanh thu xếp đồ đạc.


Sau sự kiện tại linh đường lần trước, ta quả quyết đem tiểu nương tử hoả táng, đem tro bụi rải theo gió bay khắp Thập Vạn Sơn Châu.
Nơi này quả thật không còn gì vướng bận, dẫn theo mấy tên đồ đệ, tiến về Dược Vương Cốc.


Quãng thời gian ở Dược Vương Cốc tương đối khô khan, không luyện dược thì chính là nghiên cứu dạy dỗ đệ tử. Bất quá có một chuyện khiến ta hứng thú. Chúng ta đã nghiên cứu luyện thành Tiên Thiên Đan.


Ta ngồi một mình trong phòng, tay cầm Tiên Thiên Đan đã được phú linh. Không ngờ tới đời nay vậy mà còn có thể đột phá tứ giai Tiên Thiên Cảnh, quả thật bất ngờ, cũng thật viên mãn. Đan dược tuy là luyện thành, bất quá đan phương không trọn vẹn, mãi mới nghiên cứu ra được. Bất quá cũng không nắm chắc, còn cần thử nghiệm một phen. Kỳ thật mọi người đều nghĩ ta đã già cả, cơ hội đột phá không lớn, lấy thân thử thuốc, chỉ là để cảm nhận rõ dược lực, từ đó đem đan phương cải tiến.


Bất quá ta có Ngự Linh Giới.
Linh đan có bao nhiêu cường đại, ta là rõ nhất. Hiện tại ta có tu vi tam giai đỉnh phong, chính là minh chứng.


Đem Tiên Thiên Đan đã hoá thành linh đan nuốt xuống, dược lực lập tức lan tràn toàn thân. Ta có cảm giác như trở lại trong bụng mẹ, cả người không nhịn được ấm áp thoải mái. Ta cứ như vậy đột phá tứ giai, thành tựu Tiên Thiên Cảnh cường giả.


Bởi tuổi già đột phá, ta cũng không sống lâu như các Tiên Thiên cường giả khác, nhưng cũng được đến một trăm lẻ tám tuổi.
Công lao, thành tựu của ta, đã vĩnh viễn được Dược Vương Cốc ghi xuống.
Một ngày này, bên giường, đồ đệ, đồ tôn quây quần, tới đưa tiễn ta.


Mà ta cũng không ngờ mình sẽ ra đi nhẹ nhàng như thế. Sáng vừa tỉnh dậy, thấy trong người không khoẻ, liền biết tuổi thọ đã tận, liền gọi lên đồ đệ đồ tôn trong cốc tới dặn dò hậu sự. Kỳ lạ là tinh thần vẫn vô cùng tốt.


Ta nằm trên giường, cảm nhận trong cơ thể từng huyệt đạo đang tan vỡ, Tiên Thiên Chân Khí thoát khỏi thân thể bay ra ngoài, tạo thành từng đám sương khói mờ ảo, da thịt cũng theo đó trở nên nhăn nheo nhanh chóng.
Đan điền sụp đổ, hơi thở đứt dần.


Đám đồ đệ có người không nhịn được rơi nước mắt.
Khi chết có nhiều người như vậy người khóc thương mình, đời này sống không uổng. Kiếp trước chắc hẳn cũng có nhiều người khóc thương, bất quá là thương cho ta số phận quá bất hạnh. Mà kiếp này, viên mãn.


Trước mắt ta một trận tối tăm.
Đồng Hồ Cát Nhỏ hiện lên trước mắt ta, bên cạnh còn có Ngự Linh Giới.
Sau bao nhiêu năm lại được gặp anh bạn nhỏ, ta lại cảm thấy bất an. Ta đời này sống được viên mãn, chỉ muốn vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng mà thôi.


Đôi mắt nhắm chặt của ta cảm nhận được ánh sáng, ta vô thức mở mắt ra.


Bản thân ta bị giam trong một quả cầu trong suốt, vô cùng quen thuộc. Bị giam cầm mười năm, không quen mới lạ. Xung quanh vẫn là Dược Vương Cốc, nhưng không gian xung quanh một mảnh giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, tựa như tờ mờ sáng. Trên bầu trời, mặt trời dần dần bị mặt trăng nuốt lấy.
Nhật thực toàn phần.


Âm khí từ mặt đất xông lên, nhấn chìm Dược Vương Cốc.


Tất cả sinh vật, bao gồm cả đồ đệ đồ tôn của ta, bắt đầu kêu gào thảm thiết. Âm khí rất nhanh ăn mòn hết bọn hắn. Không gian nứt ra từng vết nứt không gian đen ngòm, vô số âm hồn tựa như loại ta đã thấy trong linh đường của tiểu nương tử, ào ạt ùa ra. Đem hồn phách của những sinh mệnh bên dưới hút đi, rồi bay vào trong vết nứt.


Ta đau đớn cùng cực, nhưng bất lực.
Sau đó là một màn không thể nghĩ tới xảy ra.
Âm khí đem tất cả nuốt lấy, lại cũng đem cảnh vật tái tạo lại. Từng mái điện, từng con đường từ trống rỗng mọc ra, thay thế cho cảnh vật nguyên bản đã bị xoá bỏ.


Mà ta, cũng bị lồng giam kéo đi, trở lại nơi ta lần đầu tới với thế giới này, lơ lửng trên bầu trời Hương Khê Trấn.
Lại mười năm dài đằng đẵng.
Nhật thực cũng kết thúc, âm khí đã rút đi.
Ta một trận hoảng hốt, lại trở lại trong mái nhà tranh lụp xụp rách rát khi xưa.


Lại một vòng mới luân hồi.