Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 8: Xuất Gia

Vẫn là căn nhà nhỏ trăm năm trước, hoàn toàn trùng khớp với ký ức xưa cũ.
Ta vội vàng ngồi dậy.
Thân thể đã là thân thể của một đứa trẻ bốn tuổi.
Đi giày, mặc áo, rời giường.
Ngoài trời vẫn là khoảng tờ mờ sáng.
-Tiểu Hùng, ngươi dậy sớm vậy.


Gọng nói xưa cũ quen thuộc vang lên. Ta cố ném kích động nhìn người đàn ông trung niên từ ngoài ngõ đi vào. Vẫn là thân hình béo lùn năm ấy, không khác tý nào, hoàn hảo y nguyên đứng trước mặt ta.
-Nhạc, à, Trần Thúc ngài vừa đi đâu về vậy?


Khác biệt là, lần này hắn đi từ ngoài ngõ về, không như trăm năm trước từ trong nhà bước ra.
-Đêm qua không ngủ được, ta tranh thủ đi chợ mua ít gạo.
-Vậy ạ. Ta đói bụng không ngủ được.
Trần Thúc một trận ngạc nhiên.
-Đi, thúc nấu cho ngươi cháo sáng ăn.


Hắn đối với ta vẫn luôn yêu chiều như vậy.
Hai chú cháu dắt tay nhau đi vào nhà.


Liễu Di vẫn là Liễu Di của trăm năm trước. Hiền lành và dịu dàng. Đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Ta cũng không khách khí, hỗ trợ sửa soạn chén đũa. Để nàng vui vẻ không ít, cũng nguýt Trần Thúc mấy cái, để hắn cũng ngượng ngùng không thôi.
Xong bữa sáng, ta về nhà, ngồi xếp bằng trong phòng.


Ngự Linh Giới hiện ra trên ngón tay, vừa khít với một đứa nhóc bốn tuổi.
Ta ngồi yên hít thở, vẫn là Trường Xuân Công, ặc, kì thật ta cũng chỉ biết mỗi công pháp này. Luyện hơn trăm năm, cũng đã quá quen thuộc.


Chân khí nhanh chóng lấp đầy đan điền, vậy mà lại là Tiên Thiên Chân Khí. Xem ra mỗi lần luân hồi, cảnh giới và ký ức sẽ giữ lại. Cũng là điểm tốt.
Mặc kệ thế giới luân hồi này là tự nó vẫn thế, hay là âm mưu gì gì đó. Không có chút sức mạnh, liền không có lựa chọn.


Vừa tu hành, đã có thể ngưng tụ ra Tiên Thiên Chân Khí, ta bây giờ chính là một Tiên Thiên Đạo Thể trong truyền thuyết rồi. Tiên Thiên Chân Khí cũng không ảnh hưởng thân thể phát triển, có thể bắt đầu tu luyện ngay được. Mà Trường Xuân Công chân khí vô cùng ôn hoà, sau này đổi luyện công pháp khác, cũng không ảnh hưởng.


Một ngày cứ như vậy trôi qua trong tu luyện.
Đêm khuya.
Một thân ảnh trôi nổi như u linh tiến vào nhà Trần Thúc.


Chân khí hoá châm, đem bọn Trần Thúc và Liễu Di ngủ say. Ta bắt đầu điều trị ám bệnh của hai người bọn họ. Sống cùng bao nhiêu năm, chuyện này ta nắm rõ vô cùng. Tiên Thiên chân khí cường đại, có lẽ có thể một lần giải quyết bệnh tâm mạch của Trần Thúc.


Ta cứ như vậy ở Hương Khê Trấn một năm, sau khi Liễu Di sinh một nhi tử mập mạp cho Trần Thúc, ta cũng yên lòng để lại một bức thư rồi rời đi.


Còn về Kim Đại Phu, không có ta lão vẫn là Kim Đại Phu, sống rất tốt. Bất quá trước khi đi ta có ghé qua mượn tạm của lão ít tiền. Đi đường cần kinh phí, Tiên Thiên cường giả cũng không ngoại lệ.


Tốc độ của Tiên Thiên cường giả vô cùng nhanh, lại có thể lơ lửng trong không khí ở tầng thấp. Cách thức chính là đem Tiên Thiên Chân Khí ở trong huyệt đạo tràn ra toàn thân. Khiến cơ thể như một quả bóng hơi được bơm hơi vậy, tất nhiên cơ thể cũng không căng phồng ra, nhưng Tiên Thiên cường giả chính là lơ lửng như vậy. Về nguyên lý, ta cũng không muốn bận tâm nghiên cứu, ở thế giới này có quá nhiều điều thần kì, mà theo ta, đều do chân khí mà ra. Sự vật bình thường, theo gần một trăm năm trải qua nhận thấy, vẫn hoạt động theo các định luật vật lý đấy, nhưng chỉ cần liên quan đến Chân khí, Dương khí, Âm khí, vậy liền khác bọt.


Mà cảm giác, chính là như lơ lửng trong nước vậy thôi. Đương nhiên cảm giác này rất tuyệt vời. Ở trái đất, con người từ khi có tư duy đã khát vọng bầu trời, trải qua hàng ngàn vạn năm mới thực hiện được. Có thể bay lượn tự do trên bầu trời, cảm giác đó thật sự rất sảng khoái.


Đương nhiên ta cũng không dám rêu rao quá đà, chọn đường vắng mà đi. Đêm thì ngủ bờ ngủ bụi, cũng không có vấn đề gì.


Sở dĩ chọn đi tu mà không qua Võ Đang Phái làm đạo sĩ, là vì trong truyền thuyết, Đạo Tổ tuy xưng Tổ, nhưng khi hắn thất giai liền để truyền lại Đạo Đức Kinh và phương pháp tu luyện, rồi đi ở ẩn, cũng không biết có phi thăng chưa. Mà Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni và Đạt Ma Tổ Sư, là chân chính cường giả bát giai, đắc đạo thoát luân hồi. Ba chữ thoát luân hồi này đối với ta mà nói, có ý nghĩa gì liền không cần nói nhiều.


Cho nên ta đi tu rồi.


Hơn nữa Thiếu Lâm Tự tính bao dung rất mạnh, trẻ nhỏ năm tuổi như ta, cũng dễ lẫn vào. Lần Luân Hồi trước, tăng nhân Thiếu Lâm Tự trốn hết vào Bất Kiến Thiên, Bạch Hổ Thánh Thú sau khi tàn phá Thiếu Lâm Tự, ăn hết Tứ Đại Cao Tăng, cũng không đuổi vào. Nên trong kiếp nạn đó Thiếu Lâm Tự coi như hoàn hảo, không như Võ Đang Phái bị tận diệt.


Trấn nhỏ trên núi tuyết.
-Lão bản, cho một cái bánh nướng.
Lão bản bán bánh nướng sắc mặt hồng hào, trong gió tuyết cũng không lộ ra vẻ rét lạnh, hiển nhiên tu vi không tệ, không biết tại sao lại đi bán bánh nướng.
-Đây, nhóc con, ba xu.
-Cám ơn lão bản.


Ta trả tiền, cầm bánh ra góc bên đường, nhìn hoa tuyết bay lượn khắp nơi, cũng là cảnh đẹp ý vui, nhâm nhi bánh nướng. Có Tiên Thiên Chân Khí hộ thể, tự nhiên không thấy lạnh, chứ nếu thì bông tuyết bay đầy trời tuyệt đối không đáng yêu tý nào. Ví dụ như là đối với tiểu huynh đệ đang run lẩy bẩy tiến tới gần ta lúc này.


-Huynh đệ, có thể nhường ta chỗ này không?
-Không.
Ta không khách khí.
Vị tiểu huynh đệ nọ ánh mắt hiện lên vẻ nóng nẩy. Bất quá vẫn bình tĩnh móc trong túi ra mấy đồng xu.
-Ta mua lại chỗ ngồi này của ngươi, bán ta đi.
-Không cần.
-Ngươi…


Tiểu huynh đệ không nhịn được muốn động thủ, sau đó hắn liền hối hận.
-Oa oa ta chịu thua, huynh đệ à, tha cho ta đi.


Tiểu huynh đệ vậy mà có tu vi nhị giai, hèn gì hắn không ở trốn trong nhà lại ra đây giành chỗ ngắm tuyết với ta. Từ tuổi tác đến xem, cũng tầm bốn năm tuổi, xem là là một Luân Hồi Giả. Hắn tiên lễ hậu binh, gặp ta cũng không ỷ vào tu vi động thủ trước, xem như cũng là người lương thiện, tha hắn vậy.


-Tha ngươi một lần.
Ta ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục gặm bánh.
-Huynh đệ, ta gọi A Phi, ngươi gọi là gì, thật là lợi hại.
Tiểu huynh đệ sán tới làm quen.
-Trần Hùng, gọi ta A Hùng là được.


A Phi ngồi bên không nói, nhìn ta gặm bánh nướng, không nhịn được nuốt nước bọt. Ta cười một cái bẻ nửa đưa cho hắn. A Phi nhìn ta một cái thật lâu, cũng đưa tay đón lấy. hai thằng nhóc con ngồi dưới tuyết hoa phi vũ gặm bánh nướng, cũng hơi lộ vẻ kì lạ. Bất quá mọi người xung quanh cũng không rảnh để ý đến ta, vì trong trấn đang liên tục xuất hiện những nhân vật kì lạ.


Gặm hết bánh, A Phi liếp mép quay sang đề nghị.
-A Hùng, ta có một cọc cơ duyên muốn chia sẻ cùng ngươi, hai chúng ta hợp tác, chắc chắn có thể bắt được nó.
-Không cần.
-Ặc, cơ duyên này rất lớn, ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Bỏ qua chắc chắn hối hận.


-Có thể để ta trực tiếp phi thăng thành tiên sao?
-Ặc, vậy thì không được.
-Vậy ta không cần.
A Phi đã cạn lời. Cuối cùng hắn đành xuống nước.
-Vậy ngươi giúp ta đi, coi như ta nợ ngươi một lần.
-Giúp như thế nào?


Ta cẩn thận hỏi lại. Những vị khách kỳ lạ trong trấn đang hướng nơi này mà tới, hiển nhiên có liên quan tới cơ duyên trong miệng A Phi.
-Ngươi thấy lão bản bán bánh nướng đó không? Lát nữa sẽ có người tìm đến gây chuyện với hắn, bánh nướng sẽ rơi ra tới chỗ này, chúng ta cần đoạt lấy bánh nướng.


-Ngươi tào lao, bánh nướng cũng là cơ duyên, trực tiếp đi mua là được rồi, ngươi không phải không có tiền.
-Ặc, trong bánh nướng có giấu cơ duyên.
Cũng không biết đây lần thứ mấy A Phi bị sặc, hắn căm tức nhìn ta, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.


-Chỉ cần đoạt được bánh nướng, là xong, sau đó đảm bảo không có nguy hiểm gì.
-Vậy được, nhưng ta không hứa đâu đấy.
-Ngươi tuỳ thời mà làm.


Trấn nhỏ ngập tuyết, bánh nướng, cơ duyên, mấy chuyện này xâu chuỗi lại có vẻ quen quen. Bất quá ta tuy mang hình hài nhóc con năm tuổi, lại đã sống ba đời người hơn một trăm hai mươi năm, nhiều ký ức đã quá xưa cũ, không nhớ ra.
Mọi chuyện xảy ra đúng như A Phi nói.


Bánh nướng bay thẳng lên trời, bất quá cũng rơi xuống chỗ hai chúng ta.
-Mẹ nó, lần trước rơi trúng chỗ này nha, sao lần này lại khác rồi.
A Phi buồn bực đang muốn xông lên. Bên chỗ lão bản bán bánh đã loạn thành một đoàn, hiển nhiên lão cũng là nhân vật hung ác.
-Khoan đã A Phi.


Ta đè lại A Phi, nhãn lực sau khi thăng lên Tiên Thiên vô cùng tốt, đã nhận ra một chiếc bánh đặc biệt trong đó. Khẽ vận công, tạo thành một cơn gió cuốn lấy chiếc bánh, chiếc bánh rơi theo một quỹ đạo kì dị hướng về phía ta, ta đưa tay đón lấy, cất vào túi áo, ra hiệu cho A Phi yên lặng.


Đám người kì lạ kia vậy mà giết lão bản bán bánh, sau lại tới một cặp phu phụ, lại đánh một trận, cặp phu phụ thất vọng rời đi. Có người ra tới dọn xác cho lão bản bán bánh, thị trấn tuyết phủ rất nhanh yên tĩnh trở lại.


Không một ai chú ý tới động tĩnh bên phía chúng ta, dù sao bề ngoài chúng ta chỉ là hai đứa nhóc.
Trừ một người.
-Nhóc con, có bánh nướng không, cho ta xin một cái.


Giọng nói hùng hồn trầm ổn vang lên sau lưng. Một lão giả khí thế hiên ngang trống rỗng xuất hiện sau lưng, mặt mũi hồng hào, râu tóc trắng như cước, đạp trên tuyết không để lại dấu chân, như một lão thần tiên vậy.
-Bánh nướng vừa nãy ta đã ăn no, cái này cho lão gia gia cũng được.


Ta móc ra bánh nướng trong lồng ngực đưa cho lão gia gia. Hắn trầm ngâm một hồi, cũng đưa tay đón lấy. Kình lực vừa thổ, bánh nướng tan nát để lộ bên trong một lệnh bài đen thui. Lão gia gia vuốt ve một hồi, rồi đưa lệnh bài cất kỹ.


-Nhóc con, có yêu cầu gì cứ nói ra, ta có thể giúp ngươi hoàn thành ước nguyện.
Lão gia gia vuốt râu mở lời.
-Chuyện gì cũng được?
Ta nghi ngờ hỏi.
-Chuyện gì cũng được.
Lão gia gia giọng nói tự tin vô cùng, không tha nghi vấn. Ta cũng không nghi vấn, vì ta biết hắn là ai.


Ma Thiên Cư Sĩ Tạ Yến Khách đại danh đỉnh đỉnh, không phải hắn thì còn là ai. Tuy rằng có nhiều chuyện hắn không làm được, nhưng uy tín của hắn, không cần nói nhiều. Chính vì một lời hứa mà hắn trấn thủ Ma Thiên Nhai bao nhiêu năm, cuối cùng bị Bạch Hổ ăn mất.


Mà chuyện xảy ra lúc nãy, chính là một khúc mở đầu của Hiệp Khách Hành. Bất quá không tồn tại người tên là Cẩu Tạp Chủng, xem ra đây là cơ duyên thiết kế dành cho Luân Hồi Giả. Huyền Thiết Lệnh ở thị trấn này, Tạ Yến Khách chắc chắn sẽ tới đây. A Phi xem ra cũng đã khổ tâm chờ đợi một phen.


-Vậy lão gia gia nhận hắn làm đệ tử đi ạ.
Tay ta chỉ hướng A Phi, hắn lẫn Tạ Yến Khách đều kinh ngạc.
-Ha ha vậy còn ngươi, ngươi không muốn làm đệ tử của ta sao?
Tạ Yến Khách cười rộ lên. Đã lâu hắn chưa có hứng thú như vậy.


-Ta từng gặp một vị cao tăng bảo ta có phật duyên, nên ta đang trên đường đến Thiếu Lâm Tự xuất gia đây.
-Thú vị.
Tạ Yến Khách vuốt râu cười ôn hoà.
-Tuổi nhỏ thông minh, lại là Tiên Thiên Đạo Thể, Thiếu Lâm Tự lại có thêm một đệ tử tốt.


Tạ Yến Khách tự nhiên nhận ra ta đã là tứ giai Tiên Thiên Cảnh. Bất quá hắn cũng nhận ra ta trưởng thành hơn so với tuổi, hơn nữa tính cách hắn vốn hào sảng thoải mái, cũng không muốn cưỡng cầu.
-Để gia gia đưa ngươi một đoạn vậy.


Nói rồi túm lấy ta và A Phi, bay thẳng lên trời, xuyên qua gió tuyết, hướng về phương bắc.


Tốc độ của cường giả thất giai Nguyên Thần Cảnh quả thật kinh khủng, quãng đường hơn hai ngàn dặm chỉ mất hơn một giờ bay, so với máy bay còn nhanh hơn. Đây là còn vì sợ hai thằng nhóc chúng ta chịu không nổi, nên chưa dùng toàn lực đấy.
Rất nhanh Thiếu Lâm Tự đã hiện lên trong tầm mắt.


Thiếu Lâm Tự này cũng không xây trên núi, mà nằm trung một thung lũng, hai bên là núi cao, xung quanh không một bóng cây, quả nhiên là thiếu lâm. Phía sau Thiếu Lâm Tự lại là một vùng đầm lầy, khí đen mây mù dày đặc, che lấp cả ánh mặt trời, bên trong một mảnh tối tăm.


Tạ Yến Khách cũng không lại xông tới, đứng nguyên giữa trời, bởi rất nhanh có người tới đón tiếp hắn. Đó là một lão tăng già nua nhăn nheo, nhìn quả thật bình thường, không có gì nổi bật. Đó là ta không đủ khả năng nhìn thấu lão. Tạ Yến Khách lại khác.
-Đã lâu không gặp, Vô Danh Đại Sư.


-A di đà phật, đã lâu không gặp, Tạ thí chủ mời vào tự uống chén nước đã.
-Đa tạ đại sư, xin dẫn đường.
-A di đà phật.


Tạ Yến Khách mang ta và A Phi bay theo sau Vô Danh Đại Sư vào trước một ngôi nhà nhỏ trong từ, bên ngoài có sẵn bàn trà. Trà thật bình thường, ta và A Phi ngoan ngoãn ngồi bên uống lấy.
-Không biết lần này Tạ thí chủ tới bản tự là có chuyện gì? Ma Thiên Nhai vẫn ổn chứ?


Xem ra Vô Danh Đại Sư cũng biết đến sự tồn tại của Bạch Hổ.
-Haha, vẫn ổn, lần này ta tới là chuyện tốt, ngài nhìn xem hắn.
Tạ Yến Khách chỉ hướng ta.
Vô Danh Đại Sư cũng hứng thú mở to con mắt xem ta. Khác với vẻ ngoài khô khốc, đôi mắt hắn như sao trời lấp lánh vậy.


-Tuổi còn nhỏ, đã là Tiên Thiên, là Tiên Thiên Đạo Thể. Không ngờ truyền thuyết là thật. Chỉ là sao Tạ thí chủ không thu lấy làm đồ đệ?
-Ha ha hắn nói hắn có phật duyên, cho nên ta mang hắn đến đây.
-Vậy đa tạ Tạ thí chủ rồi. A di đà phật.
-Haha, tuỳ duyên mà thôi.


Xem ra quan hệ giữa Tạ Yến Khách và Thiếu Lâm Tự không tệ.
-Ngươi tên gì?
-Lão gia gia, ta gọi Trần Hùng.
-Còn ngươi?
-Lão gia gia, ta gọi A Phi, không có họ.
-Cái gì mà lão gia gia, gọi sư phụ.
A Phi mừng rỡ quỳ xuống dập đầu.
-Đồ nhi bái kiến sư phụ.
-Chúc mừng Tạ thí chủ thu được cao đồ.


-Cùng vui cùng vui. Haha.
Tạ Yến Khách làm người hào sảng, tài hoa tuyệt thế. Hắn lòng tin mười phần đem A Phi dạy dỗ tốt. Bất quá ta tin Tạ Yến Khách rất nhanh liền bi kịch. Luân Hồi Giả tuy rằng mỗi lần Luân Hồi đều được giữ lại tu vi, nhưng tu luyện vô cùng chậm.


Tạ Yến Khách đến nhanh, đi cũng nhanh. Uống xong một chén trà, liền mang A Phi rời đi.
-A Hùng, sau này gặp lại.
-A Phi tạm biệt.
Chúng ta hét lên chào tạm biệt, Tạ Yến Khách chớp mắt đã mất hút trong mây.
-Ngươi đi theo ta.
Ta lẽo đẽo đi theo Vô Danh Đại Sư.


Thiếu Lâm Tự này không giống trong phim kiếp trước, hoàn toàn xây trên đất bằng nằm lọt thỏm trong thung lũng. Phía bắc là Bất Kiến Thiên quanh năm mây mù phủ, âm u thâm trầm. Phía nam thì là một thành thị lớn, gọi là Thiếu Lâm Thành, so với Lao Sơn Thành lớn gấp mấy lần, phồn hoa đô hội, lại ngập tràn phật tính trang nghiêm.


Đi tới một biệt viện, bên trong có ba vị cao tăng già nua đang ngồi uống trà, khuôn mặt họ đều nhăn nheo không rõ năm tháng.
-Bất Tài sư bá. Ta đã mang người tới.
Vô Danh Đại Sư nói rồi cũng gia nhập hội uống trà, để ta đứng đấy một mình, bốn lão tăng chằm chằm nhìn xem ta.


-Quả thật là Tiên Thiên Đạo Thể, hơn nữa được Ma Thiên Cư Sĩ thưởng thức, tâm tính tất nhiên không tệ, xem ra trưởng thành hơn so với vẻ bề ngoài nhiều.
Bất Tài Đại Sư lên tiếng.
-Nhóc con, vì sao ngươi muốn tu phật, ngươi hiểu tu phật là thế nào chăng?
Vô Dụng Đại Sư hỏi.


-Ta muốn siêu thoát, rời khỏi Luân Hồi này, nên ta lựa chọn tu phật.
-Ồ x .
Cả bốn vị lão tăng ồ lên một tiếng.
-Quả nhiên là phật duyên sâu đậm.
-Vậy ngươi liền làm đồ đệ của ta đi.
Bất Tài Đại Sư lên tiếng.
Ta quỳ xuống, dập đầu.
-Đồ nhi bái kiến sư phụ.


-Ta gọi Bất Tài. Đây là các sư huynh của ngươi, Vô Danh, Vô Dụng, Vô Hại. Ngươi cũng là hàng chữ Vô, sau này pháp danh liền là…
Ta trong lòng một trận bất ổn.
-Liền là Vô Dơ, không dơ dáy, trong sạch không nhiễm bẩn, rất hợp với ngươi.
Ta suýt nữa hộc máu, bất quá không dám cãi.


Từ đó, Bất Tài, Vô Danh, Vô Dụng và Vô Hại, Tứ Đại Cao Tăng liền truyền thụ chân truyền tuyệt học của họ cho ta, Vô Dơ Hoà Thượng.
Mà Thiếu Lâm Tự, cũng nhiều ta một vị tiểu sư thúc.


Thiếu Lâm Tự có tứ đại thần thông, gồm: Đồng Tử Công, Kim Chung Tráo, Dịch Cân Kinh và Tẩy Tuỷ Kinh. Tứ Đại Cao Tăng mỗi người chuyên tu một cái.


Năm xưa Phật Tổ lưu truyền phật pháp, chính là muốn chúng sinh thoát khỏi luân hồi, ngài tự nhận mình chỉ là một người bình thường, chỉ hơn chúng sinh ở chỗ giác ngộ mà thôi. Tiếp lấy ý chí vĩ đại của Phật Tổ, Đạt Ma Tổ Sư lại nhận thấy chỉ có giác ngộ thôi là chưa đủ để độ khổ hải, thoát ra Luân Hồi, còn cần tu vi cao thâm, cho nên sáng tạo Tứ Đại Thần Thông, mục đích chính là để người thường cũng có thể tu luyện thành Phật. Bất quá hắn dụng tâm lương khổ, chúng sinh lại chẳng ai có thể thành Phật như hắn. Tứ Đại Thần Thông sâu sắc khó hiểu, chẳng mấy ai luyện thành. Tứ Đại Cao Tăng mỗi người luyện một môn, cũng đã đạt đến thất giai, bốn người họ cùng một chỗ, thiên hạ vô địch.


Đồng Tử được cho là thuần khiết nhất, luyện Đồng Tử Công, chân khí cũng theo đó tinh thuần vô cùng. Là công pháp chủ tu trong Tứ Đại Thần Thông.


Nhờ vào chân khí thuần khiết, lại đem kinh mạch cải tạo lại, càng thêm dẻo dai. Người luyện Dịch Cân Kinh, chân khí trong người như biển sâu không đáy, vô cùng vô tận, dùng mãi không hết.


Mà Tẩy Tuỷ Kinh, lại đem thân thể cải tạo lại thành Thiên Sinh Võ Giả, mỗi khi hít thở đều là đang tu luyện, vậy là càng thần kì, cũng khó luyện nhất.


Còn Kim Chung Tráo, chính là thần thông phòng ngự số một thiên hạ, không có một trong. Đạt Ma Tổ Sư sáng tạo ra, dĩ nhiên là để bảo mệnh. Còn sống mới đắc đạo được nha. Tổ sư không sáng tạo thần thông công kích nào, đủ thấy tâm hắn lương thiện, không hổ danh Phật sống lúc đương thời.


Tứ Đại Thần Thông khó luyện vô cùng, ặc, phải nói là thần công mới đúng. Thần thông thì phải chờ ta thành tựu thất giai Nguyên Thần Cảnh mới có thể luyện. Tứ Đại Thần Thông mỗi loại đều chia làm thượng hạ hai phần, trừ Tẩy Tuỷ Kinh. Phần hạ là dành cho Tiên Thiên Cảnh, gọi là thần công. Phần thượng là dành cho thất giai Nguyên Thần Cảnh, gọi là thần thông.


Mà ta cũng hiểu rõ cái gì gọi là thần thông.


Vậy thì đó là một loại thủ đoạn thông thiên tuyệt địa khó lường nào đó, chỉ có thất giai mới có thể sử dụng. Ví dụ một chiêu chân khí tụ đao của ta, nếu là cường giả thất gia thi triển, cũng chỉ là bản phóng đại mà thôi, uy lực cũng không tăng lên bao nhiêu, nhưng nếu luyện thành thần thông, thì có thể đem núi chẻ đôi, uy lực kinh khủng khó nói hết.


Đại khái có thể hiểu nếu muốn đem sức mạnh của cường giả thất giai Nguyên Thần Cảnh phát huy ra hết, thần thông là không thể thiếu. Mà thể loại thì đa dạng, có một số gần như là phép màu, không thể tưởng tượng nổi.


Dưới sự giúp đỡ của sư phụ và ba vị sư huynh tận tình chỉ bảo, ta rất nhanh đem Đồng Tử Công, Dịch Cân Kinh và Kim Chung Tráo luyện thành. Tẩy Tuỷ Kinh chỉ có thất giai mới có thể luyện.


Thời gian rảnh rỗi, ta chính là ở tàng kinh các đọc sách. Cũng đọc nhiều sách y thư và luyện dược. Chúng tăng Thiếu Lâm Tự thường xuyên ra vào Bất Kiến Thiên, cũng hay chiến đấu với âm hồn thoát ra từ đó, rất hay bị thương. Bởi vậy sau một đoạn thời đầu hơi ngỡ ngàng, ta rất nhanh liền nhận được sự kính trọng của đám sư điệt trong chùa. Chân khí Đồng Tử Công vô cùng tinh khiết và ôn hoà, hơn hẳn Trường Xuân Công. Chúng ta lại là đồng môn, hiệu quả tự nhiên không cần phải nói, một châm cắm xuống, trị bách bệnh, phá vạn tà.


Đối với ta từ học thành tài, sư phụ Bất Tài cùng ba vị sư huynh cũng không quá ngạc nhiên, dù sao bọn hắn cho rằng ta vốn là Tiên Thiên Đạo Thể đấy, chính là tồn tại trong truyền thuyết. Hơn nữa đối với việc ta hành y cứu chữa cho tăng chúng trong tự cùng phật tử trong Thiếu Lâm Thành, cũng rất vui mừng, khen ngợi không thôi.


Có lẽ bởi hai kiếp trước đều là đại thiện nhân, công đức điểm đầy, lại có khát vọng đắc đạo siêu thoát, nói ta có phật duyên cũng không sai. Lần Luân Hồi này ta tu luyện vô cùng nhanh. Đương nhiên tự ta nhận thấy tác dụng lớn nhất là do Tiên Thiên Chân Khí, Tứ Đại Thần Thông và máy hack Ngự Linh Giới.


Ta vinh quang trở thành Tiên Thiên Luyện dược sư duy nhất trong Thiếu Lâm Tự. Các loại dược liệu ùn ùn kéo tới, luyện mãi không hết. Kiếp trước dày công nghiên cứu ở Dược Vương Cốc, chớp mắt đã thu được thành quả, thật đáng mừng.
Mười sáu năm nhanh chóng qua đi.


Ta vậy mà nhanh chóng đạt tới lục giai Linh Thức Cảnh đỉnh phong. Chỉ kém một bước là thành tựu thất giai Nguyên Thần Cảnh.
Một ngày này, sư phụ gọi ta tới.


-Đồ nhi, ngươi đã đạt tới lục giai, lại tu luyên tiếp, chính chú trọng là ở tu luyện linh hồn, lại tiếp tục tu luyện như cũ, đã không còn ý nghĩa. Ngươi từ nhỏ ở trong chùa, không hiểu rõ hồng trần, thì sao lại có thể hiểu rõ phật pháp. Chi bằng dứt khoát hoàn tục, đến khi ngộ ra, lại quay về.


Sư phụ nói quả không sai, sau khi đạt tới lục giai, tốc độ tu luyện liền dừng lại không tiến. Xem ra cần phải nghe sư phụ lời đi du lịch rồi.
-Sư phụ, ta một lòng tu phật, cũng không muốn hoàn tục. Bất quá sư phụ nói đúng, ta cũng muốn đi khám phá hồng trần một phen.
Sư phụ Bất Tài gật gù hài lòng.


-Cũng được. Bất quá ngươi cần nhớ rõ hai chữ, không phải bất đắc dĩ, chớ nên đụng vào. Đó là chứ Tình và chữ Sát. Sắc giới dễ phạm, cũng dễ thoát, không đáng ngại, nhưng ân tình là thứ khó trả nhất trên đời, nợ ân tình, làm sao còn có thể siêu thoát. Mà sát giới, cho dù là giết kẻ đại gian đại ác, cũng sẽ dính lên nhân quả, ngày sau dây dưa khó bỏ. Nhớ lấy, nhớ lấy.


-Đệ tử nhớ rõ. Cáo biệt sư phụ và ba vị sư thúc. Đệ tử đi luôn.
-Ngươi đi đi.
Ta cáo lui Tứ Đại Cao Tăng.
Trước khi đi cần chuẩn bị một phen.


Mất một thời gian tạm biệt người trong tự, ta liền đi ngao du tứ phương. Cũng tiện thể xem thử thế giới này tròn méo ra sao, mà nơi đầu tiên tới, chính là Ma Thiên Nhai.


Trên người mang một tấm áo cà sa, cổ đeo tràng châu một trăm lẻ tám hạt, tay cầm thiền trượng bằng vàng, đầu đội mũ. Bộ dạng y hệt Đường Tăng trong truyền thuyết, chỉ là không được đẹp trai như vậy. Đồ vật cần thiết đã để vào trong Không Gian Trữ Vật, chính là chuỗi hạt đeo trên cổ tay. Đồ chơi này quả thật rất tiện lợi, cũng hợp cho làm màu. Chứ hành tẩu giang hồ mà không xách theo hành lý, chỉ có ở trên phim mà thôi. Xã hội hiện đại đi đây đi đó còn phải xách theo cả cái va li to đùng nữa là. Mà có Không Gian Trữ Vật, vậy đi xa bộ dạng cũng giống như đi chơi, bức cách mười phần.


Tất nhiên đồ chơi này thì tiện lợi vô cùng, nhưng cũng hiếm có vô cùng. Cần Luyện Khí Sư tỷ mỉ chế tác, sau đó nhờ cường giả thất giai khai mở không gian bên trong. Tỉ lệ thất bại cũng rất cao, mà khi mở không gian hỏng, liền lãng phí tài liệu. nếu Luyện Khí Sư là thất giai, vậy thì dễ nói, bất quá cả cái Cửu Châu to như vậy, hình như cũng không có ai.


Thiếu Lâm Tự không hổ là đại phái, lại có tới bốn vị cường giả thất giai, mà ta, thân là tiểu sư thúc, tự nhiên cũng có một cái. Không gian bên trong Không Gian Trữ Vật không nhiều, tầm một mét khối, nhưng cũng đủ dùng.
Bay lượn trên trời, nhằm hướng phương nam. Dường như không khác gì tiên phật rồi.


Nhưng trước hết phải ghé về Hương Khê Trấn cái đã.
Không biết Trần Thúc Liễu Di còn tốt không.
Một đường cũ trở về.


Dân chúng trên đường nhìn thấy ta, đều ngẩng đầu lên nhìn, tựa như hồi bé thấy máy bay bay ngang qua một dạng, bất quá cũng chỉ vậy mà thôi, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Lao Sơn Thành vẫn như cũ, xem thời gian, vẫn còn cách loạn biến một đoạn. Ta cũng không định tham dự, không có ý nghĩa.


Hương Khê Trấn cũng không thay đổi mấy, chuyện nên diễn ra cũng đã diễn ra. Trần Thúc và Liễu Di sống rất tốt, hai trai hai gái, gia đình êm ấm hoà thuận.


Còn Kim Đại Phu, lại đã xanh cỏ rồi, nghe nói đã qua đời mười mấy năm. Tài sản toàn bộ để lại cho Thanh Mai Phu Nhân, mà y quán cũ, cũng được nàng tiếp quản, bất quá không dùng để chữa bệnh nữa, mà làm nơi sơ chế dược liệu. Lần Luân Hồi trước hai người quan hệ không tệ, Thanh Mai Phu Nhân cũng chịu ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này, đối xử với người dân rất tốt, Kim Đại Phu để lại tài sản cho nàng, cũng là hợp tình hợp lý.


Lại kiểm tra thân thể cho nhạc phụ nhạc mẫu một phen.
Ta liền rời đi.
Sau này còn phải quay lại, dẫn bọn hắn đi tránh thảm hoạ dị thú xâm lấn một phen.