Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 9: Hàm Ân Tĩnh

Chạng vạng.
Đường núi gập ghềnh khó đi. Bất quá ta chính là bay, không hề đi một tý nào.
-Á.
Tiếng la thất thanh từ xa xôi vọng tới, bởi vì rừng núi lúc chiều tà vô cùng tĩnh mịch, thêm nữa thính lực của ta từ sau khi đột phá Cường Cảm Cảnh đã trở nên vô cùng tốt, cho nên vẫn nghe thấy.


Ta lập tức tăng tốc chạy qua, rất xa, bên tai không ngừng truyền tới âm thanh khóc lóc, thở hổn hển của cô nương và tiếng cười đáng ghét của một nam nhân.
-Các ngươi có chạy đàng trời, chịu chết đi.
-Khôngggggg


Mọi thứ hiện ra trong tầm mắt. Kì thật cũng còn rất xa một đoạn, bất quá ta là nhìn rõ, chân khí dồn lên mắt, để hai mắt bị bao lấy một tầng khói màu vàng óng. Đây là thủ đoạn của cường giả ngũ giai Cường Cảm Cảnh, cường hoá các giác quan của cơ thể.


Bên bờ vực, nam nhân một kiếm chém vào người cô nương thấp lùn, máu tươi tuôn ra.
-Ta liều mạng với ngươi.
Một cô nương cao gầy còn lại hét lên quyết tuyệt. Rồi xông tới ôm ngang hông nam nhân cùng lao xuống vực.


Ta bùng nổ ra tốc độ tối đa, lao theo xuống vực, không quên cắm thiền trượng lại trên bờ. Cũng may vực đủ sâu, hai người nọ rơi lâu mà không tới đáy. Nhanh gọn túm lấy hai người, bay ngược lên, ném cả hai lăn trên đất, lại cũng không để ý tiếp. Nhanh chóng chạy tới bên cô nương nằm trên mặt đất. Một kiếm chéo ngực, rất sâu, đã hết cứu. Ta chỉ đành truyền chân khí vào, giữ lại chút hơi tàn, xem nàng có di ngôn gì. Tiên Thiên Chân Khí hùng hậu truyền vào, để cô nương hồi quang phản chiếu.


-A di đà phật.
-Lam tỷ, Lam tỷ.
Cô nương cao gầy khóc rống lên. Chồm tới ôm lấy cô nương thấp lùn. Cả hai bộ dạng tơi tả, tiều tuỵ, nhưng không dấu nổi nét xinh đẹp hiếm thấy. Ta càng nhìn càng thấy quen mắt, lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
-Ngươi có lời gì muốn nói thì nói nhanh lên.


Ta thúc ɖu͙ƈ.
Cô nương thấp lùn run rẩy đưa bàn tay đầy máu lên gò má cô nương cao gầy, giọng nói đứt quãng.
-Ân Tĩnh, ngươi phải tiếp tục sống, đi tìm các tỷ muội ….
Chưa được hết câu, tay gục xuống, lìa xa trần thế.
-Lam Tỷ.
Cô nương cao gầy khóc rống lên.


Ta để nàng đau thương một mình. Tới gần nam nhân đang đứng bên kia, hắn rất thức thời, biết không chạy được, lại thấy ta là hoà thượng, nên cũng không chạy. Thấy ta tiến tới, ôm quyền chào hỏi.


-Đại sư, tại hạ Lễ Quang Thành, là người Tung Sơn Kiếm Phái, chuyện đây là ân oán của Hành Sơn Phái và chúng ta, mong đại sư không xen vào.
-Ân oán giang hồ, ta không tiện xen vào, bất quá ngươi giết người trước mặt ta. Ta không thể làm như không thấy. Như vậy đi…


Chưa nói hết câu, ta đã biến mất ra sau lưng hắn, một chiêu cầm nã thủ chộp lấy vai, chân khí truyền vào khoá chết hắn. Tay phải ngưng tụ cương châm vàng óng, chói mắt trong đêm tối. Ba mươi sáu châm hạ xuống, cắm vào ba mươi sáu huyệt đạo trên người. Cương châm chìm vào trong cơ thể Lễ Quang Thành, biến mất không thấy.


-Á aaaaa
Tiếng thét vô cùng thảm thiết vang lên, Lễ Quang Thành vẻ mặt đau đớn cùng cực, bất quá bị ta giữ lấy, đến run rẩy cũng không làm nổi, chỉ có thể hét lớn làm giảm đi cảm giác đau đớn truyền từ khắp các nơi trên cơ thể.


-Pháp này gọi là Phục Ma Pháp, sau này ngươi mỗi lần động dụng chân khí, toàn thân sẽ đau đơn như vừa nãy. Hôm nay ngươi giết người, đã gieo xuống nhân, ta cũng liền đưa người quả luôn, tránh cho ngươi sau này gặp quả báo khác mà mất mạng. Ngươi đi đi.


Nghiên cứu phật pháp mười mấy năm, lời ra khỏi miệng cũng mang nhiều đạo lý. Quan trọng là tên Lễ Quang Thành này không dám cãi.
-Tạ ơn đại sư không giết. Xin hỏi pháp danh đại sư?
-Ta gọi Vô Dơ, là hoà thượng Thiếu Lâm Tự.
-Vậy tại hạ xin cáo lui.


Nghe ta báo ra tên Thiếu Lâm Tự, hắn liền chết tâm, cũng không dám ôm ý niệm trả thù. Muốn đến Thiếu Lâm Tự đặt điều vu oan giá hoạ, đơn giản là muốn bị cầm tù chung thân nha. Thiếu Lâm Tự tự nhiên có phương pháp phân biệt đúng sai phải trái, chưa bao giờ chỉ dựa vào lời nói phán định đúng sai đấy. Ta ở Thiếu Lâm Tự mười mấy năm, tự nhiên rõ ràng, cũng không sợ hắn tới cáo trạng.


Còn về việc hắn ôm thù sau này tìm ta báo, chấp cả Tung Sơn Phái. Một mình hắn tới thì đánh mình hắn, kéo theo Tung Sơn Phái thì đánh cả đám Tung Sơn Phái. Ta hiện tại, chính là trâu bò như vậy. Tung Sơn Phái, mây bay rồi.


Hơn nữa Phục Ma Pháp không dễ giải như vậy. Đây là pháp môn phong huyệt do ta kết hợp Phục Ma Chỉ của Thiếu Lâm Tự và thuật châm cứu của bản thân mà ra. Đem chân khí hoá cương cầu nhét vào trong huyệt đạo, để mỗi lần động dụng chân khí đều đau đớn khó tả, muốn sống không bằng chết. Chân khí Đồng Tử Công cương mãnh cứng vô cùng, hơn nữa ta đã lục giai Linh Niệm Cảnh, có thể đem linh niệm gửi vào trong chân khí để nó có được đặc tính bất diệt, tồn tại mãi trong huyệt đạo kẻ bị thi pháp. Trên người Lễ Quang Thành chỉ phong ba mươi sáu huyệt, nếu toàn bộ phong ba trăm sáu mươi huyệt, hắn liền chết vì đau, với tu vi tam giai của hắn, đã đủ. Nếu ta toàn lực thi triển, thất giai cường giả ra tay, còn phải tinh thông Y Đạo, mới có thể hoá giải. Qua vài chục năm, linh niệm suy yếu, chân khí tan mất, khi đó hắn liền có được tự do. Bất quá có đợi được mấy chục năm hay không, là tuỳ duyên của hắn. Hơn nữa dùng chân khí sẽ đau đớn, cũng không có nghĩa là không thể dùng, vào lúc sinh tử nguy cấp, cũng liền có năng lực tự bảo vệ. Phong huyệt hắn, cũng là để tránh cho hắn làm ác.


Bởi vậy khi ta sáng tạo ra pháp môn này, trên dưới Thiếu Lâm Tự đều vô cùng yêu thích. Sư phụ và các vị sư huynh cũng khen ngợi không thôi.
-Ngươi đền mạng cho tỷ tỷ của ta.


Cô nương cao gầy nhặt lên kiếm Lễ Quang Thành đánh rơi trên mặt đất lúc nãy, đâm về phía hắn. Ta giơ tay giữ lại nàng, nhấc bổng lên, lại một chiêu cầm nã thủ, cô nương như đứng hình giữa không trung.
Lễ Quang Thành quay lại nhìn chúng ta một cái, rồi vội vã mất hút trong bóng tối.


-Thí chủ, ta vừa cứu hắn, lại sẽ không để ngươi giết hắn, hắn cũng đã nhận đến trừng phạt, sau này sẽ không tiếp tục làm ác. Vậy đã đủ rồi. Ây dà, oan oan tương báo bao giờ mới kết thúc. Nên đến đây thôi.
Ta lại một miệng đạo lý, nói quen, cũng không cần nghĩ nhiều.


Cô nương ngồi bệt trên đất khóc nức nở.
Nàng cũng rất nhanh khóc đã đời. Dù sao xác tỷ tỷ nàng cũng cần xử lý đấy. Nàng đứng dậy sửa soạn lại tóc tai, hướng ta cúi đầu cảm ân.


-Đa tạ đại sư cứu mạng, tiểu nữ Hàm Ân Tĩnh, là người Hành Sơn Phái. Hôm nay Tung Sơn Phái tấn công, hai sư tỷ muội chúng ta vất vả trốn ra tận đây, không ngờ vẫn bị truy sát đến cùng.


Tung Sơn Phái tấn công Hành Sơn Phái, xem ra Lao Sơn loạn biến sắp bắt đầu. Luân Hồi a Luân Hồi, ai lại có thể thoát, ta chẳng phải cũng là đang cố gắng giãy dụa đấy thôi. Nơi này cách Hành Sơn Phái khá xa, tên Lễ Lễ Quang Thành đó đuổi theo đến tận đây, xem ra ham muốn của hắn đối với hai vị cô nương đây cũng đủ điên cuồng.


-Thi thể của sư tỷ thí chủ cần xử lý một phen, chi bằng hoả táng. Nơi này dã thú nhiều, mùi máu đã bay xa, chôn cất sợ rằng lại bị chúng lôi lên lại.
-Vậy xin nhờ đại sư một phen.


Ta tới bên xác cô nương nọ, hai tay bế nàng ngang nàng lên, dung mạo xinh xắn đáng yêu đã phai tàn, nhợt nhạt vô sắc. Cảm thán một tiếng, đồng thời niệm một bài kinh siêu độ. Chân khí hoàn kim bùng lên hoá thành ngọn lửa màu vàng chói bao lấy cả ta, trong đêm tối đặc biệt loá mắt.


Phấn hồng hoá bạch cốt, tan thành tro bụi, bay theo gió.
Chỉ trong tích tắc như thế mà thôi.
Ta dùng chân khí hoá đao, cắt từ vách đá ra một tấm bia vuông vức.
-Xin hỏi Hàm thí chủ danh tính cua sư tỷ ngươi là gì, ta nghĩ nên dựng cho nàng một tấm bia.
-Nàng gọi Toàn Bảo Lam.


Ngón tay viết lên đá, đơn giản như viết lên cát.
Toàn Bảo Lam chi mộ.
Ta đem bia đá cắm vào chỗ Toàn Bảo Lam vong mạng.
-Xin hỏi thí chủ có dự tính gì không.
-Ta không biết, thúc phụ đã chết, Hành Sơn Phái tan nát, sư tỷ cũng vong mạng. Ta đã không biết nên về nơi nào.


Lúc nghe tên, nhìn rõ hai vị cô nương, ta đã biết hai nàng là ai. Người nổi tiếng nha, ta cũng đã từng yêu thích các nàng.
-Thí chủ xin ném bi thương cũng đừng quá bi quan. Toàn thí chủ chỉ là nhập Luân Hồi mà thôi, sau này các ngươi sẽ còn gặp lại.
-Đa tạ đại sư.


Hàm Ân Tĩnh vẻ mặt không đổi, không biết nàng diễn giỏi hay thật sự không biết chuyện mình là Luân Hồi Giả. Cái trước càng có khả năng, dù sao nàng kiếp trước nàng cũng là diễn viên đấy. Còn nếu là cái sau, thì càng đáng giá suy ngẫm. Có thể là không phải ai trải qua Luân Hồi cũng đều giữ lại được ký ức như ta và A Phi. Hoặc cũng có thể các nàng mới tới thế giới này, chưa trải qua Luân Hồi lần nào.


-Ta đang trên đường tới Ma Thiên Nhai, nơi đó hiện tại cũng không tệ, khá nhộn nhịp, cũng tương đối an toàn với thí chủ, ngươi có muốn qua cùng không?
-Ma Thiên Nhai sao? Vậy phiền đại sư đưa tiểu nữ đi một đoạn.
-Trước hết rời khỏi đây, nơi này không nên ở lâu.


Bởi vì có Hàm Ân Tĩnh, tốc độ tự nhiên chậm đi rất nhiều, bất quá chỗ này cách Ma Thiên Nhai không còn xa. Chúng ta đi tầm một tiếng, liền dừng chân nghỉ ngơi.
Bên đống lửa.
Ta chia sẻ lương khô cho Hàm Ân Tĩnh. Trong lòng đau buồn, miệng lưỡi khô khốc, nhưng vẫn kiên cường nuốt xuống.
Nàng muốn sống.


Ta ngồi xếp bằng lặng im không nói.
-Đại sư năm nay bao nhiêu tuổi rồi, nhìn thật trẻ tuổi.
Hàm Ân Tĩnh ăn xong lương khô, uống một miếng nước. Mở miệng trò chuyện. Núi rừng hoang vu đem đến cho nàng cảm giác sợ hãi, mà ta chính là thứ duy nhất nàng dựa vào.
-Tiên Thiên võ giả đều rất trẻ tuổi.


Ta tuỳ tiện đáp, cũng không báo tuổi thật. Luân Hồi Giả đến thế giới này đều là trong thân xác bốn tuổi. Từ bọn người Đỗ Trâm Anh, Lệ Xuân Anh và A Phi, ta có thể cho kết luận như vậy, Hàm Ân Tĩnh có lẽ cũng là.
-Đại sư, ta có thể vào Thiếu Lâm Tự theo ngài tu hành được không?


-Thiếu Lâm Tự không thu nhận ni cô. Ngươi muốn tu phật, có thể đến Từ Hàng Tịnh Thất, Nga My Phái hoặc Hằng Sơn Phái.
-Hằng Sơn Phái bên kia cũng đang loạn thành một đoàn. Haizz
Kiến thức của Hàm Ân Tĩnh cũng không tệ. Xem ra là loại đầu thai tốt. Nhưng vẫn không bằng ta may mắn, bái được sư giỏi.


-Đại sư, cảm giác bay lượn trên bầu trời là như thế nào?
-Rất tự do. Ngươi thành tựu Tiên Thiên, liền có thể bay.
-Ta tư chất yếu kém, vừa mới đột phá nhị giai không lâu, còn dùng đan dược, đời này xem ra Tiên Thiên vô vọng.


Xem ra nàng chỉ vừa mới nhập Luân Hồi. Nếu không có bối cảnh tốt, trải qua một lần Luân Hồi, tu vi không nên chỉ là mới nhị giai. Nhìn A Phi mà xem, khi ta gặp hắn, hắn cũng đã là nhị giai rồi.
-Thí chủ không cần vội vàng, cứ đi rồi sẽ đến. Ta tin là vậy.


Ta ngồi yên nhập định, trạng thái này tương tự như giấc ngủ không sâu vậy, xung quanh có động tĩnh quá lớn, liền sẽ tỉnh táo rất nhanh. Như vậy cũng giảm bớt cảm giác mệt mỏi. Còn Hàm Ân Tĩnh, hỏi thêm mấy câu, ta trả lời ẩn ý, nàng nghe không hiểu, sau đó liền yên lặng. Trải qua một ngày biến động, gia đinh tan nát, môn phái sụp đổ, sư tỷ thân thiết cùng nhau xuyên không tử vong, nàng đã vô cùng mệt mỏi, rất nhanh thϊế͙p͙ đi.


Sau đó chúng ta băng rừng lội suối, rất nhanh tới được Ma Thiên Nhai.


Ma Thiên Nhai là một vùng thung lũng rộng lớn, không so Thiếu Lâm Tự nhỏ. Khác biệt là nơi đây có những núi đá khổng lồ, như những cây cột cắm xuống lòng thung lũng. Mà ngọn cao nhất ở giữa, vượt hẳn lên so với những ngọn còn lại, gọi là Ma Thiên Phong, chính là nơi ở của Ma Thiên Cư Sĩ Tạ Yến Khách


Mà lần Luân Hồi này khác biệt lần trước, chính là các ngọn núi xung quanh vậy mà đều đã dựng lên vô số công trình, người ở lại vô số. Cầu treo kết nối khắp nơi. Xem ra là do A Phi làm nên.


Hàm Ân Tĩnh đã rất mệt mỏi, nàng mới nhị giai, sức chịu đựng kém, trải qua nhiều ngày đi đường không nghỉ, đã mệt đến không được. Ta tìm được một gian khách điếm cho nàng nghỉ ngơi. Khách điếm xây trên núi cao mấy trăm trượng, nếu ở thời hiện đại, chắc chắn là một kỳ quan. Bất quá khách trọ tại đây cũng không tới để ngắm cảnh. Từ khách điếm có thể nghe được từ phương nam truyền tới tiếng hung thú gào thét không dứt.


Lâu lâu lại có dị thú xông tới, nếu xông vào khu vực nào, sẽ có võ giả phụ trách khu vực đấy lao xuống từ vách núi, triển khai chém giết ngăn chặn, sau đó xử lý xác chết gọn ghẽ. Bộ dạng vô cùng chuyên nghiệp. Trang phục bọn hắn đủ màu sắc, tiêu chí, xem ra là tập hợp rất nhiều môn phái tới đây.


Ngẫm lại cũng đúng, Nam Man Hoang Châu màu mỡ không phải là nơi khô cằn như Thập Vạn Sơn Châu có thể so sánh. Tạ Yến Khách mở cửa kêu gọi đầu tư, hơn nữa đảm bảo an toàn, các môn phái không bu vào mới là lạ.
An bài xong Hàm Ân Tĩnh, ta đi tìm A Phi.


Ở Ma Thiên Nhai hắn là người có danh tiếng lớn thứ hai, sau sư phụ hắn. Ta dễ dàng tìm thấy.
Hắn vậy mà đang ở trong một quán rượu đối ẩm ngâm thơ với đám bằng hữu, người nào cũng một dạng không phú thì quý, nam thì hào hoa phong nhã, nữ thì xinh đẹp nóng bỏng.
-A Phi.
Ta lên tiếng gọi.


Cả đám quay đầu nhìn ta, bộ dạng ngạc nhiên. Cũng phải, Ma Thiên Nhai dám gọi hắn như vậy, e rằng chỉ có Tạ Yến Khách, bây giờ có thêm ta. Những người ta hỏi thăm, ai cũng đêu một bộ gọi hắn Trần Phi Trần Công Tử đấy.


Ta đã cất đi áo cà sa và thiền trượng, đầu trọc lốc, chân đi giày vải, một thân trang phục hoà thượng tiêu chuẩn. Bề ngoài chính là một tiểu hoà thượng trẻ tuổi, khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn.
A Phi nhìn ta một hồi, ngẩn ra.


-Là tên nhóc hoà thượng nào tới làm phiền bản Công Tử uống rượu ngâm thơ. Người đâu, lôi hắn xuống.
Ặc, bởi tu luyện Đồng Tử Công, ta bề ngoài chỉ như một tên nhóc cao một thước sáu, không so được đám nam thanh nữ tú đang ngồi kế bên A Phi, chỉ ngồi thôi mà đã thấy cao ngất.


-A Phi, là ta, Trần Hùng, A Hùng đây.


Hai tên hộ vệ vẫn đứng một bên vậy mà cũng là tam giai đỉnh phong, tiến tới ý đồ muốn đem ta ném ra ngoài. Bất quá, làm gì dễ dàng như vậy. Ta đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho bọn hắn dùng sức thế nào cũng không động đậy, để bọn hắn vô cùng ngạc nhiên.


-Còn không mau ném hắn ra ngoài, chớ để mất nhã hứng uống rượu của bản Công Tử.
A Phi tỏ vẻ không vui. Hắn là thật không nhận ra ta, bất quá không sao, đánh hắn một trận, liền nhận ra.
Bất ngờ.
Ông!
Ông!


Một tiếng là từ Ngự Linh Giới trên tay ta phát ra. Một tiếng là từ ngực A Phi phát ra. Hắn vội đưa tay lên che ngực, một bộ khó chịu không hiểu vì sao. Mà não bộ của ta, lại cấp tốc vận chuyển.
Oành, oành.


Hất văng hai tên hộ vệ, ta xông tới ý đồ túm lấy A Phi. Hắn vậy mà phản ứng không chậm, một đạo chỉ khí từ người hắn bay tới, sức công phá đạt tới lục giai đỉnh phong, xem ra là Tạ Yến Khách cho hắn bảo mạng. Đáng tiếc ta cũng là lục giai đỉnh phong, cũng không thèm né tránh, Kim Chung Tráo vận lên, toàn thân một màu vàng óng.


Oành.
Không gian chấn động, đám bạn rượu của A Phi bị thổi bay, rơi cả xuống dưới núi. Không biết có thương vong gì không. Bất quá ta cũng không rảnh quan tâm.
Khói bụi tản đi.
Ta một chân đạp lên lưng A Phi, đã phong toả kinh mạch hắn. Đang tự hỏi chiêu này có nên gọi là Cầm Nã Cước?


-Sư phụ cứu ta.
A Phi gào thét, ặc, quên khoá mõm hắn. Bất quá khoá mõm cũng vô dụng. Hắn gọi sư phụ hắn thông qua linh niệm Tạ Yến Khách đặt lên người hắn, mở mồm gọi là do hốt hoảng.
-Là ai?
Tiếng quát uy nghi vang khắp Ma Thiên Nhai.


Tạ Yến Khách đã chú ý động tĩnh phát sinh nơi này. Linh niệm hắn trải khắp cả vùng Ma Thiên Nhai rộng lớn, liên miên không dứt mấy chục năm, đủ chứng tỏ hắn đáng sợ. Lão Tạ trống rỗng xuất hiện ngoài cửa sổ, không như mười sáu năm trước, lần này ta đã nhìn ra hắn xuất hiện như thế nào. Chứng minh tu vi của ta đã tiến bộ rất nhiều, những năm này khổ tu không uổng a.


-Là ta, A Hùng. Nhiều năm không gặp lão gia gia. Ngài khoẻ không?
-Là ngươi, ta sao có thể không khoẻ. Chuyện gì xảy ra?
Tạ Yến Khách nhận ra ta, giọng nói trở nên ôn hoà. Tiên Thiên Đạo Thể đời này hắn chỉ gặp qua một lần, tự nhiên nhớ kỹ.


-Sư phụ, tên hoà thượng này vô duyên vô cớ bắt ta. Sư phụ, ngài mau cứu ta a.
Tạ Yến Khách nhíu mày, hắn đã nhận ra A Phi không nhận ra ta là điều không thích hợp.
-Lão gia gia, hắn không phải là A Phi.
-Bằng chứng?
-Sư phụ đừng tin hắn nói bậy.
-Ngươi im mồm.


Tạ Yến Khách không nhịn được quát lên. Xem ra hắn cũng bắt đầu nghi ngờ. Hắn là người nào, Ma Thiên Cư Sĩ đại danh đỉnh đỉnh, không chỉ võ lực, trí tuệ cũng là siêu nhiên, đã nhận ra điều không thích hợp ở đồ đệ của mình.
-Ở trong ngực hắn có thứ không nên thuộc về A Phi.
-Là cái gì.


-Là trái tim.
A Phi giãy dụa, bất quá không nói ra lời, đã bị ta khoá mõm.
-Ngươi tránh ra một bên.
-Vâng lão gia gia.
Tạ Yến Khách đặt tay lên lưng A Phi đang nằm sấp, linh niệm lẫn chân khí tràn vào, muốn tìm hiểu sự khác biệt trong đó.
-Không có gì khác thường.
Tạ Yến Khách cho ra kết luận.


Luân Hồi Bảo Khí thật lợi hại, qua mắt được cả cường giả thất giai. Xem ra nếu không gặp phải ta, hắn liền đóng giả A Phi được cả đời, cũng hoàn toàn thu lấy truyền thừa của Tạ Yến Khách.
-Lão gia gia, ngài xem.
Ta giơ tay lên.
Ông!
Ông!
Ngực A Phi phát ra âm thanh cộng hưởng.
-Hừ.


Tạ Yến Khách nổi giận.
Hơn nữa là trận lôi đình.
Tay đang áp lên lưng A Phi co lại thành trảo, như cấu vào đậu phụ đem tim hắn móc ra.


A Phi vẻ mặt đau đớn, bất quá không thể thốt nên lời, Tạ Yến Khách đã thay thế ta khoá mõm hắn, sau đó gục xuống trên sàn nhà, máu tươi tuôn trào ướt đẫm.


Trên tay Tạ Yến Khách là một trái tim như làm bằng kim loại lấp lánh ánh bạc, lại mềm mại như máu thịt thật, giữa màu đỏ của máu đẹp đẽ vô cùng. Dù rời khỏi thân thể A Phi vẫn còn đập liên hồi.
-Đây là thứ gì?


Tạ Yến Khách nhìn ta đặt câu hỏi, cố gắng đè xuống trong lòng phẫn nộ, có kẻ giết chết đệ tử yêu quý của hắn, giả dạng bấy nhiêu năm, nhởn nhơ trước mặt mà hắn không hay biết, không phẫn nộ sao được.
-Ta cũng không biết. Lão gia gia có thể cho ta xem không?
Tạ Yến Khách ném trái tim qua.


Ta đưa tay bắt lấy.
Linh Tê Ngân Tâm
Luân Hồi Bảo Khí
Không thể bị phá huỷ
Phân ra từ Linh Tê Kim Tâm
Đem thay thế tim của một sinh vật sống, liền đem sinh vật đó biến thành phân thân của Luân Hồi Giả mang Linh Tê Kim Tâm, đồng thời thu được năng lực bất tử bất diệt, cho đến khi bị móc ra.


Hoá ra là vậy.
-Thứ này gọi là Linh Tê Ngân Tâm, có kẻ giết A Phi, đem tim bạc này gắn vào, biến hắn thành phân thân.
-Kẻ này chắc hẳn rất hiểu rõ A Phi, mới có thể ra tay nhất kích tất sát, giết chết hắn dưới mí mắt của ta. Dù là ai, ta cũng phải đem hắn móc ra, cho dù là cùng trời cuối đất.


Tạ Yến Khách cũng hơi hối hận. A Phi tư chất không được, hắn cũng không có gì nhiều để chỉ dạy, hai sư đồ tự nhiên ít tiếp xúc. Được cái A Phi rất giỏi quản lý, mở rộng phát triển Ma Thiên Nhai thành như hiện tại, để hắn cũng bớt đi nhiều gánh nặng, càng có thêm nhiều thời gian đặt chú ý lên việc tu luyện.


-Điều tra thì chắc không cần. Có tim bạc này, ta có thể lần ra được kẻ đó, có lẽ cũng không nằm ngoài Thập Vạn Sơn Châu, bất quá khoảng cách có vẻ có chút xa, còn xin nhờ lão gia gia một phen.
-Cũng được, nhưng ta phải đi tiếp khách cái đã, nó vậy mà lại đến lúc này.


Nói rồi biến mất tại chỗ.
Ta dùng chân khí bọc lấy tim bạc, đem phong ấn, nhét vào lồng ngực. Vội vã theo sau Tạ Yến Khách.
Phía nam Ma Thiên Nhai chớp mắt đã như một cơn bão.


Bất quá ta cũng có thể mơ hồ nhìn thấy Tạ Yến Khách và một con hổ trắng to lớn đang đánh nhau khốc liệt. Bạch Hổ Thánh Thú trong truyền thuyết hoá ra là trông như vậy. Hiện tại nó vẫn là thất giai đỉnh phong, chỉ cần đột phá, liền sẽ một ngụm đem Tạ Yến Khách ăn mất, tương tự lần Luân Hồi trước.


Chỉ khí của Tạ Yến Khách màu trắng đấy, Bạch Hổ lại càng là màu trắng, cuốn theo gió lốc cũng màu trắng. Ta nhìn không ra được gì, bất quá vẫn chăm chú cảm nhận uy năng thất giai. Quả thật có thể đem trời đất lật lên.


Để phát tiết lửa giận trong lòng, Tạ Yến Khách ra tay đặc biệt hung ác, Bạch Hổ cũng bởi thế rất nhanh rút lui, cuốn theo mây gió bay về phương nam.
Tạ Yến Khách quay lại, túm lấy ta.
-Ngươi chỉ đường, chúng ta đi.
-Ngay bây giờ?
-Đương nhiên, quân tử có thù liền báo, cần gì chờ đợi mười năm.


Ta thầm nghĩ cũng đúng.
Ta lấy ra tim bạc, cảm ứng một phen, đưa tay chỉ.
-Phía đông, lão gia gia.
-Đi.
Tạ Yến Khách quát lên một tiếng rồi kéo theo ta bay đi, như mười sáu năm trước, chỉ là lần này không còn A Phi.
Lao Sơn Thành.


Âu Dương Khắc hốt hoảng từ trên thân thể tuyệt vời của Diễm My Phu Nhân bò xuống, ngồi bên giường. ƈôи ȶhịȶ đã mềm nhũn, một phần là do vừa xuất tinh, một phần là do hoảng sợ. Hắn là thật hoảng sợ. Luân Hồi Giả có thể dựa vào tim bạc tìm ra hắn, trong ký ức truyền lại từ Linh Tê Kim Tâm có nhắc đến. Hơn nữa hắn cũng cảm nhận được tim bạc đang rất nhanh tiến về phía này, nơi đây cách Ma Thiên Nhai xa xôi vô cùng. Nhanh như vậy, hiển nhiên là Ma Thiên Cư Sĩ đã xuất thủ, đang đi đòi mạng của hắn đấy.


-Sao vậy?


Nhìn hắn một bộ dạng hốt hoảng, Diễm My Phu Nhân ân cần hỏi thăm, thân thể trần truồng nóng bỏng xinh đẹp tuyệt vời tựa lên lưng tình lang, nãi cầu trắng mịn căng tròn ép lên vai Âu Dương Khắc, cũng mặc kệ tinh dịch ɖâʍ thuỷ đang từ mật huyệt chảy xuống trên giường. Nhưng hắn nào có tâm tình hưởng thụ những thứ này.


-Chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng. Nàng hộ pháp cho ta một phen, đừng để ta bị quấy rầy.
Nói rồi ngồi xếp bằng.


Từ bỏ Linh Tê Kim Tâm là lựa chọn duy nhất lúc này. Một khi lộ ra là hắn giết A Phi, cho dù có thể Luân Hồi, thù hận một khi đã kết, liền không dễ buông xuống. Huống hồ tên hoà thượng kia cũng là Luân Hồi Giả, làm chó gì mà mạnh như vậy. Hắn tưởng rằng đầu thai làm thiếu chủ Bạch Đà Sơn, lại lấy được Luân Hồi Bảo Khí, thu được truyền thừa của Ma Thiên Cư Sĩ Tạ Yến Khách, đã là rất trâu bò rồi. Không ngờ còn có người trâu bò hơn.


Luân Hồi Bảo Khí, mang vào dễ, bỏ ra lại khó, đặc biệt là cái loại phiền phức như Linh Tê Kim Tâm, nhưng vẫn có thể. Hắn có phần không nỡ, nhưng lần Luân Hồi này hắn đã kiếm đủ, cần tiếp tục tu luyện nâng cao cảnh giới, nếu không liền lãng phí. Linh Tê Kim Tâm không chỉ có thể chế tạo phân thân hoàn mĩ, mà khi dung hợp vào người, liền có được sức hồi phục cực mạnh, cho dù đem đầu chém rơi, cũng có thể mọc lại. Đây là đặc tính của phân thân mang tim bạc, tim vàng cũng tương tự, nhưng tốc độ hồi phục nhanh hơn.


-Nhanh nhanh nhanh, nhanh hơn nữa.
Nhìn tim vàng đã lộ ra khỏi da thịt, Âu Dương Khắc một trận gấp gáp. Diễm My Phu Nhân ngồi bên xem cũng vô cùng kinh ngạc, bất quá nàng vẫn im lặng quan sát, đồng thời chú ý động tĩnh xung quanh.
Đáng tiếc.
Đã muộn.
Ầm.
Nóc nhà bị hất bay, trên không trung hiện ra hai bóng người.


-Thôi xong.
Trong lòng Âu Dương Khắc nặng trĩu.
Ta lăng không đứng bên cạnh Tạ Yến Khách.


Cặp đôi nam nữ bên dưới bên dưới đều trần truồng đang ngồi trên giường đấy, có vẻ vừa tâm sự tâm hự xong. Cả hai ngước đầu lên nhìn chúng ta đầy sợ hãi. Nam thì khuôn mặt anh tuấn, thân thể thon dài rắn chắc. Nữ thì xinh đẹp tuyệt mĩ, thân thể nóng bỏng khiêu gợi, trên vai khẽ khoác hờ áo ngủ trong suốt. Từ góc nhìn của ta, liền có thể thấy rõ nãi cầu căng tròn tươi ngon lẫn vườn xuân lưa thưa bên dưới.


Người quen, là Diễm My Phu Nhân.
Bất quá thứ chúng ta chú ý nhất chính là một thứ đang nhô ra khỏi ngực của nam nhân kia. Chính là Linh Tê Kim Tâm không sai.
-Hai vị tiền bối đến thật nhanh.
Nam nhân triệt để từ bỏ.
-Là ai, dám động đến chất nhi của ta.


Một bóng đen cấp tốc lao tới, là một lão già, từ linh niệm phóng tới, liền là lục giai đỉnh phong, lão thân trên trần truồng, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần, dây lưng thắt vội, cầm theo một cây trượng đầu rắn. Theo sau là một nữ nhân, cũng chỉ khoác áo ngủ, ồ, cũng là người quen, là Huyền My Phu Nhân. Trên thân nàng nhiều hơn Diễm My Phu Nhân một cái nội khố, khi bay trên trời, cũng không bị lộ hàng. Bất quá nhìn kỹ thì nội khố ướt đẫm đấy, bên bẹn đùi cũng một mảnh ướt át. Thật là ɖâʍ đãng.


Chậc chậc, quấy rầy lúc người ta đang sung sướng với mĩ nhân tuyệt sắc như thế, thật tội lỗi, A di đà phật.
-Âu Dương Phong lão cẩu tìm chết. Cút đi cho ta.


Tạ Yến Khách quát lên một tiếng, chỉ khí Liên Hoàn phát về phía Âu Dương Phong, thế như lôi đình, tốc độ cực nhanh. Âu Dương Phong không hổ là lục giai đỉnh phong, vận công đón đỡ lấy, bất quá đã phải dùng toàn lực, trong lòng liền không khỏi rét lạnh, hắn đã biết kẻ đến là ai.


Bị đánh bay mấy chục trượng(mét) xa, Âu Dương Phong mới hơi gượng lại giữa không trung hét lớn.
-Tạ tiền bối, xin giơ cao đánh khẽ, chuyện này tất có hiểu lầm.


Nói rồi lại hốt hoảng xông tới, bộ dạng ngoan ngoãn không được. Chuyện đương nhiên, cho dù hắn mang danh Tây Độc, gặp thất giai, chỉ có thể bỏ chạy hoặc cầu xin. Lần này Tạ Yến Khách cũng không lại đánh bay hắn.
-Không có gì hiểu nhầm. Chất nhi của ngươi giết đệ tử DUY NHẤT của ta, hắn phải đền mạng.


Hai chữ duy nhất cắn được rất nặng. Xem ra trong lòng hắn, A Phi cũng chiếm vị trí quan trọng.


Âu Dương Phong hoảng sợ, Tạ Yến Khách đây là quyết tâm muốn giết chất nhi của hắn đấy, sát khí theo linh niệm không kiêng nể phát ra ngoài, để hắn một trận rét lạnh. Ma Thiên Cư Sĩ muốn giết người, lại cần hướng ai giải thích qua. Nói nhiều mấy câu, cũng không phải nể mặt Âu Dương Phong, chỉ vì hắn làm người quang minh lỗi lạc. Mặc kệ người khác nhận định đúng sai, chuyện hắn làm, đều có lý do là được.


Âu Dương Khắc sau một hồi suy nghĩ, vậy mà chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, thần sắc bình tĩnh. Diễm My Phu Nhân cũng đã gài lại áo ngủ, đứng một bên. Cũng đúng, hắn là Luân Hồi Giả, cũng chưa phải là chưa từng chết qua. Âu Dương Khắc mặc quần áo xong xuôi, hướng về ta cùng Tạ Yến Khách đứng giữa phòng, ôm quyền hành lễ.


-Ra mắt Tạ tiền bối. Ra mắt đại sư. Chẳng hay danh tính đại sư là gì?
-Vô Dơ, Thiếu Lâm Tự.


-Vô Dơ đại sư kì tài ngút trời, vậy mà đã là Tiên Thiên Cảnh, khó lường nha. Chuyện A Phi, xác thực do ta làm, bất quá đại sư hẳn rõ ràng, hắn cũng không phải hoàn toàn chết. Cùng là kẻ chịu trầm luân, cần gì phải làm khó nhau. Tha ta một mạng, ta dâng bảo vật cho đại sư, tuyệt đối không ghi hận, được chứ?


Âu Dương Khắc vậy mà sảng khoái thừa nhận, để Âu Dương Phong thật sự chết tâm.
-Chất nhi, ngươi …
-Thúc phụ không cần nói nữa, chuyện này ngài không giúp được. Đại sư, được chứ?


Âu Dương Khắc khoát tay bảo Âu Dương Phong đừng nói. Tạ Yến Khách đứng bên im lặng suy nghĩ, lão trí tuệ siêu việt, tự nhiên nhận ra lời nói của Âu Dương Khắc ẩn giấu gì đó. Ta cũng mặc kệ lão, Luân Hồi khởi động lại, lão cái gì cũng đều quên, biết gì cũng vô dụng.


-Ta xác thực có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng lão gia gia thì không được. Ngươi đã lấy của A Phi một mạng, nên trả lại, cũng là công bằng. Kiếp này ân oán cũng có thể xoá bỏ, giao Linh Tê Kim Tâm ra đây đi.
-Được, có thể cho ta nói riêng mấy lời với thúc phụ được không.


Ta cũng sảng khoái. Cùng Tạ Yến Khách rời đi. Đối mặt với cái chết vẫn bình thản như thế, cũng là kẻ hiếm thấy, lão cũng đồng ý cho Âu Dương Khắc tôn nghiêm cuối cùng.


Đúng như Âu Dương Khắc nói, người bị trầm luân, cần gì làm khó nhau. Ta chỉ muốn siêu thoát, rời khỏi Luân Hồi, cũng không ham muốn tranh bá thiên hạ gì cả. Xác thực có thể tha hắn một mạng. Mà điều Âu Dương Khắc lo sợ nhất, không phải là tử vong. Hắn là Luân Hồi Giả, tử vong chỉ là tiến vào lần Luân Hồi sau mà thôi. Cái hắn sợ chính là kết thù với ta.


Sự cường đại của ta, để hắn kiêng kỵ, cũng sợ hãi. Hắn đầu thai tốt, mưu kế đa đoan. Lần Luân Hồi trước đem cả cái Ngũ Nhạc Kiếm Phái lật tung lên, đạt được thành tựu tam giai, sau lại vong mạng vì dị thú xâm lấn. Kiếp này tu vi giữ nguyên, lại lấy được truyền thừa của Ma Thiên Cư Sĩ, thao tác tốt một phen, Tiên Thiên Đan đến tay, đột phá Tiên Thiên không phải là không thể.


-Phụ thân, ngài cảm thấy Vô Dơ đại sư hiện tại là tu vi gì?


-Hắn không ra tay, ta cũng không chắc chắn, linh niệm của ta hoàn toàn bị linh niệm của Tạ tiên sinh lấn át, không nhận ra được điều gì, nghe nói hắn là Tiên Thiên Đạo Thể, hiện tại chỉ sợ cũng đã là lục giai. Nhi tử ngươi hỏi những chuyện này làm gì. Còn di ngôn gì mau nói. Chuyện này ta cũng bất lực.


Âu Dương Phong thương yêu mình bao nhiêu, Âu Dương Khắc tự nhiên biết. Quan hệ hai người bề ngoài là thúc chất, bên trong lại là phụ tử. Âu Dương Khắc tín nhiệm hắn vô cùng. Lúc chỉ có hai người, tự nhiên xưng hô phụ thân, nhi tử.


-Không sao đâu phụ thân, ta chết, cũng chưa phải là hết. Không để Vô Dơ đại sư ghi thù, đã là may mắn. Hắn so với Tạ tiên sinh còn phiền phức hơn, cũng lợi hại hơn. Chuyện ở Lao Sơn lần này, phải huỷ bỏ, hy vọng phụ thân bảo vệ hai vị Phu Nhân. Đồng thời dốc lực bồi dưỡng Đỗ Trâm Anh, Lệ Xuân Anh, Âu Dương Hà My và Âu Dương Ngân Anh một phen. Đặc biệt là phụ thân ngài, tuyệt đối đừng ghi hận bọn hắn, cũng đừng nghĩ báo thù.


Ta có bản lĩnh báo thù sao? Âu Dương Phong trong lòng bất lực. Tạ Yến Khách không nói, tên hoà thượng Vô Dơ kia cũng không tầm thường, hắn có cảm giác nếu đánh lên, chưa chắc đã đánh lại.


Diễm My Phu Nhân và Huyền My Phu Nhân vẫn ở bên đứng nghe từ nãy giờ. Bọn hắn là quan hệ lợi ích, đến chết Âu Dương Khắc vẫn quan tâm các nàng, trong lòng không khỏi cảm động.
-Vậy đi, ta cần lấy ra Linh Tê Kim Tâm. Phụ thân ngài hộ pháp giúp ta.


Âu Dương Khắc lấy ra kim tâm, cả người một trận không khoẻ. Tim vàng nhảy trên tay hắn, đập thình thịch, đầy sức sống.
-Vô Dơ đại sư, Tạ tiên sinh, mời tới.
-Đã trăn trối xong?
-Đã xong, đây là Linh Tê Kim Tâm. Mời đại sư nhận lấy, hy vọng đại sư giữ lời, ân oán từ đây xoá bỏ.


-Người xuất gia không nói dối, Công Tử sảng khoái như thế, ta cũng ngại nuốt lời. Ân oán chúng ta từ nay xoá bỏ.
Bất quá A Phi có tha cho ngươi không thì ta không dám chắc.
-Vậy xin Tạ tiên sinh cho ta một cái thống khoái.


-Xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, ngươi cũng là trang hào kiệt, đáng tiếc. Được, để ta tiễn ngươi lên đường.
Nói rồi cũng không ướt át bẩn thỉu, chỉ kình phát ra, tiến thẳng vào người Âu Dương Khắc.
Bùm.


Cơ thể Âu Dương Khắc nháy mắt hoá thành sương khói. Nhanh đến mức ta cũng không nhìn kịp, Âu Dương Khắc chắc chắn là không cảm thấy đau đớn gì đấy. Một chỉ này, không chỉ đem Âu Dương Khắc hoá thành sương khói, mà còn đem nốt chút phẫn nộ cùng ham muốn báo thù trong lòng Âu Dương Phong cũng đánh tan. Hắn đời này, là không dám tiếp một chỉ như vừa rồi đấy.


-Chúng ta đi.
Nói rồi mặc kệ một lão già cùng hai ả đàn bà, xách theo ta, bay về Ma Thiên Nhai. Ở đó còn có thi thể của A Phi cần chúng ta an táng đấy. Trước khi đi Tạ Yến Khách đã dặn người chuẩn bị hậu sự, khi chúng ta trở về liền có thể lập tức cử hành.
Trên trời.


Một già kéo theo một trẻ xé mây bay tới.
-Lão gia gia có phải thắc mắc về những gì mà Âu Dương Khắc nói?
-Đúng là có thắc mắc.
Lão sảng khoải thừa nhận.


-Kì thật, tất cả chúng ta đều đang trong luân hồi. Tử vong, không phải là kết thúc, mà còn là một khởi đầu. Sau này, chúng ta sẽ còn gặp lại A Phi, chỉ là trong một lần Luân Hồi mới.
-Ngươi gia nhập Thiếu Lâm Tự là đúng, phật duyên sâu dày. Ha ha.
Tạ Yến Khách không nhịn được cười lên.
-Haha.


Ta cũng cười lên, lười giải thích, chỉ cần cho hắn biết ta không nói dối lão là được.


Buổi tiễn đưa A Phi diễn ra rất nhanh, chỉ có ta cùng Tạ Yến Khách đưa tiễn hắn. Dù sao hắn cũng đã bị Âu Dương Khắc giết từ lâu. Chôn cất trên Ma Thiên Phong. Ma Thiên Nhai có vô số ngọn núi, lại chỉ có một ngọn gọi Ma Thiên Phong, chính là nơi ở của Tạ Yến Khách. Bên cạnh còn có một ngôi mộ, là nương tử của lão. Tuổi thọ cường giả thất giai Nguyên Thần Cảnh dài đằng đẵng, có khi dài tới hai trăm năm, càng trọng tình cảm, lại càng cô đơn. Hiển nhiên Tạ Yến Khách là người cô đơn như vậy, mà không phải cô đơn vì đứng ở đỉnh phong.


Tối đó ta cùng lão uống một trận, cùng trò chuyện ngắm sao trời. Bầu trời Ma Thiên Phong hôm nay đặc biệt trong veo, cứ như thể Bạch Hổ lúc rời đi ban ngày đã mang theo hết mây mù vậy.
Sáng hôm sau.
-Lão gia gia, cô nương này là Hàm Ân Tĩnh.
-Ngươi muốn ta nhận cô ta làm đồ đệ?


Tạ Yến Khách vậy mà có thể đọc suy nghĩ của ta. Lợi hại, không hổ là Ma Thiên Cư Sĩ.
-Ách, đúng là vậy. haha
-Cút.


Chỉ kình liền phát, ta bị bắn bay ra ngoài, rớt khỏi Ma Thiên Phong. Lão biết ta da dày thịt béo, không nương tay tý nào, để ta một trận đau đớn. Chật vật mãi mới mò lên lại. Hàm Ân Tĩnh đứng yên không dám nhúc nhích. Tạ Yến Khách ngồi bên bàn uống trà xem sách, vừa thấy ta mò lên, lại một chỉ đánh tới, đem ta đánh bay.


Tạ Yến Khách quả nhiên là lão già nhàm chán, vậy mà đem ta như quả bóng chơi đến trưa.


Hàm Ân Tĩnh cũng đứng đến trưa, nắng chiếu trên người nàng, lung linh xinh đẹp. Ánh mắt lại lộ vẻ kiên cường hiếm có, lưng thẳng tắp không nhúc nhích. Nàng biết đây là cơ duyên của nàng. Uy danh Ma Thiên Cư Sĩ truyền khắp Thập Vạn Sơn Châu, nàng tự nhiên nghe hiểu. Dù là lúc ở Hành Sơn Phái xa xôi, mọi người cũng hay bàn tán về lão.


Ta bay trở về, lần này không có bị đánh bay, tự động ngồi xuống bên bàn cầm lên ấm trà, ngửa cổ họng đổ xuống.
-Sảng khoải, đã khát.
Ta đặt ấm trà xuống trước ánh mắt bất thiện của Tạ Yến Khách.


-Lão gia gia, kì thật nàng rất tốt, tư chất không được, nhưng không cần gia gia quan tâm quá nhiều, cho dù nàng có chết, lại giống A Phi, lần Luân Hồi sau chắc chắn sẽ gặp lại, A
Ta hét lên đau đớn, lại bị đánh bay. Lần này lão già thối ra tay rất ác.


Cuối cùng Tạ Yến Khách vẫn là nhận lấy Hàm Ân Tĩnh làm đồ đệ, ký danh. Chủ yếu là vì ta quá phiền, lão không còn cách nào mới phải đồng ý. Bất quá ta cũng phải trở thành đệ tử của lão, cũng là ký danh.


Bạch Thủ Thái Huyền Kinh ta không học được, cũng không cần học, nhưng có được Đàn Chỉ Thần Thông, đã là kiếm lời to. Đàn Chỉ Thần Thông tự xưng thần thông, uy lực không cần nhiều lời, cả Cửu Châu ai ai cũng đều nghe hiểu. Hơn nữa ta vốn khuyết thiếu võ kỹ công kích. Võ kỹ cấp bậc thần thông, thiên hạ rộng lớn như thế, cũng không có bao nhiêu đâu.


Kim Chung Tráo phòng ngự, Đàn Chỉ Thần Thông tấn công.
Ngon lành.
Thần thông không dễ học, phần dành cho thất giai Nguyên Thần Cảnh, tối nghĩa khó hiểu, ta chỉ có thể ghi nhớ xuống, sau này đột phá thất giai lại nghiên cứu tu luyện.
Ghi nhớ xong.
Ta liền rời khỏi Ma Thiên Nhai, dự định đi Đông Nam Hải một phen.


Hàm Ân Tĩnh ở lại Ma Thiên Nhai, đảm nhiệm vai trò quản lý mà Âu Dương Khắc để lại. Tu vi nàng tiến chậm như rùa bò, Tạ Yến Khách muốn dạy, cũng bất lực. Cũng bởi vì thế đối với ta hận đến ngứa răng, khi ta vừa nói muốn rời khỏi, liền không khách khí dùng một chiêu Liên Hoàn trong Đàn Chỉ Thần Thông, chỉ khí liên miên không dứt, đem ta đánh bay ra khỏi Ma Thiên Nhai.


Cách chào tạm biệt này, con mẹ nó, thật là đau.