Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 10: Đông Phương Gia

Ta tiện đường quay về Hương Khê Trấn, thăm hỏi một phen. Vậy là Lao Sơn loạn biến không có xảy ra. Xem ra loạn biến có liên quan mật thiết với chú cháu Âu Dương Khắc, có khi là do bọn hắn gây ra cũng nên.


Còn Ngũ Nhạc Kiếm Phái vẫn đang tiếp tục tranh đấu, khá khốc liệt. Bọn hắn hoà bình mới là bất thường, có điều Hành Sơn Phái đã diệt vong, thế cục thay đổi không ít.
Lao Sơn Thành đã đổi chủ, Huyền My Phu Nhân không biết đã đi đâu.


Trần Thúc, Liễu Di và Thanh Mai Phu Nhân vẫn ở Hương Khê Trấn, vẫn luôn khoẻ mạnh.


Ta từ Lao Sơn một đường lên bắc, mục tiêu là Đông Phương Thành ở trung tâm phía đông Thập Vạn Sơn Châu, là một thành phố cảng lớn. Nơi đây có thuyền lớn đi khắp nơi trong Đông Nam Hải. Biển cả không giống đất liền, ta dù là lục giai đỉnh phong, bay lượn trên biển không có điểm đặt chân, hoặc lỡ gặp bão tố, vậy liền làm mồi cho cá.


Đông Phương Thành vô cùng sầm uất, người ngựa vô số, thuyền lớn ra vào liên tục. Đã lâu không thấy biển, ta tham lam hít lấy không khí mặn mặn, ngồi trong khách điếm uống trà.
-Tiểu nhị thí chủ, ngươi hiểu bố cục Đông Phương Thành không? Có thể giảng cho bần tăng nghe một chút.


-Ấy chết, đại sư, xin hãy thu lại ngân lượng.


Tiểu nhị đẩy trả lại ngân lượng. Có thể là bộ trang phục trên người ta quá loá mắt, cũng có thể là hắn thật sự kính trọng hoà thượng. Ở Thập Vạn Sơn Châu, hoà thượng là rất được kính trọng đấy, cũng bởi có Thiếu Lâm Tự tồn tại. Ta yên lặng nhâm nhi trà, ngồi nghe tiểu nhị giảng giải về thế lực trong Đông Phương Thành.


Đông Phương Thành thuộc về Đông Phương Gia.
Ở Đông Phương Thành, Đông Phương Gia là lớn nhất.
Bất quá cũng có phân chia, bởi vì nội chiến trong chính Đông Phương Gia.


Gia chủ đời trước có ba người con theo thứ tự là Đông Phương Thuỵ Vân, Đông Phương Hùng Bá và Đông Phương Thần Khởi. Vốn dĩ đại tỷ Đông Phương Thuỵ Vân gả đi Nam Cung Gia ở tận phía nam Thập Vạn Sơn Châu, chức gia chủ là cuộc tranh giành của nhị đệ và tam đệ. Làm sao Đông Phương Thuỵ Vân bà nương này chỉ chấp nhận chế độ một vợ một chồng, trước khi kết hôn cũng đã lập ra giao ước, lại phát hiện ra phu quân ngoại tình, còn có một cặp trai gái, thế là nổi giận đùng đùng lấy tu vi lục giai đập phá Nam Cung Gia nát tan một trận, dẫn theo nữ nhi Nam Cung Hà Duyên bỏ về Đông Phương Gia, đổi họ nữ nhi luôn thành Đông Phương Hà Duyên, từ đó hai nhà trở mặt thành thù, đoạn tuyệt quan hệ.


Hai đệ đệ không bằng nàng, bị nàng đánh đập tàn nhẫn một trận, đoạt lấy chức gia chủ. Đông Phương Hùng Bá không cam lòng, vốn chức gia chủ là của hắn đấy, hắn cũng đã là lục giai cường giả rồi, lại vẫn thua cho đại tỷ của hắn. Bất quá không cam lòng cũng không có cách gì, nắm đấm của đại tỷ Đông Phương Gia quá cứng, hắn đành rời khỏi Đông Phương Gia, thành lập Đông Phương Hội, thu dưỡng nghĩa tử khắp nơi. Tam đệ Đông Phương Thần Khởi tu vi mới chỉ ngũ giai, không đủ tư cách tranh đoạt, bất quá hắn nổi tiếng có năm đứa con trai phế vật.


Ta hỏi tiểu nhị xem Đông Phương Hùng Bá có nghĩa tử nào gọi là Nhϊế͙p͙ Phong và Bộ Kinh Vân thì hắn nói không có. Bất quá Đông Phương Hùng Bá đúng là đem tuyệt học riêng của bản thân là Phong Thần Cước, Bài Vân Chưởng và Thiên Sương Quyền ra dạy cho đám nghĩa tử nghĩa nữ. Phát triển cũng được gần hai mươi năm, đã là một bang phái lớn có tiếng ở Đông Nam Hải.


Ta cũng chỉ hỏi thăm thế thôi, thật ra cũng chả liên quan gì đến ta. Đích đến của ta lần này rất rõ ràng, chính là Đào Hoa Đảo. Nghe nói cảnh sắc ở đó rất đẹp, xứng là nhân gian tiên cảnh.


Đang uống trà, một vị Phu Nhân hoa quý dẫn theo một cô nương xinh đẹp tiến tới. Từ khí thế đến xem, là lục giai, không phải Thuỵ Vân Phu Nhân thì còn là ai. Nàng thích mọi người gọi mình là Thuỵ Vân Phu Nhân hơn là Đông Phương Gia Chủ. Thuỵ Vân Phu Nhân thân là lục giai cường giả, dung mạo tất nhiên tuyệt sắc, thân cao tầm một thước bảy, khuôn mặt trái xoan nhiều mấy nét hiền hậu, vừa nhìn liền không tin được đây là nữ nhân dùng nắm đấm để đoạt lấy chức vị gia chủ Đông Phương Gia đấy. Một thân áo dài trắng ôm sát người lộ ra dáng người nóng bỏng, hai nãi cầu trắng như tuyết căng tràn ép lấy nhau tạo nên một khe rãnh sâu húm hút hết mọi ánh nhìn. Sở dĩ nhìn đến nãi cầu là bởi vì nàng không mặc yếm ấy, vạt áo từ trên vai đi xuống, vừa vặn che đi nhũ phong và một nửa nãi cầu, gặp nhau tại rốn, bị thắt lưng buộc lấy, xẻ tà hai bên hông, tà áo kéo dài tới tận chân, theo từng bước đi lộ ra đôi chân dài miên man. Giày vải trắng lộ ngón để lộ móng chân sơn đỏ, yêu diễm vô cùng. Thân hình nóng bỏng ma mị trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt hiền từ của nàng.


Thật là một cái tuyệt thế vưu vật.


So sánh với nữ nhi nàng Đông Phương Hà Duyên đi cạnh bên, hơn không chỉ một hai phần. Đông Phương Hà Duyên cũng rất xinh đẹp, lại mang hơi thở tuổi trẻ, chắc tầm tuổi ta, thân cao tương đương mẫu thân, bất quá không thành Tiên Thiên, liền không có tư cách so kè. Một thân quần bó cũng màu trắng đem mông và đùi săn chắc hoàn mĩ lộ ra hết, vòng eo con kiến càng tăng lên sự tròn trĩnh cho mông của nàng. Chỉ đứng thẳng thôi mà đã cong vút, nếu cúi người chổng mông lên, vậy thì là cảnh đẹp đến nhường nào. Ta thật không dám tưởng tượng tiếp a.


A di đà phật.
-Vô Dơ Đại Sư ghé thăm bổn thành, cũng không ghé Đông Phương Gia, để ta tiếp đón một phen, thể hiện tình hiếu khách của con người phố cảng.
-Tiểu nữ Đông Phương Hà Duyên ra mắt Vô Dơ Đại Sư.


-Bần tăng chỉ là đi ngang qua mà thôi, cũng không muốn phiền hà Phu Nhân. Phu Nhân, Tiểu Thư mời ngồi.


Lúc này Thuỵ Vân Phu Nhân cùng Đông Phương Hà Duyên mới ngồi xuống. Lễ nghi một chút cũng không thiếu. Ma Thiên Nhai tụ tập vô số môn phái, thể loại gì cũng có. Ta ở Ma Thiên Nhai một năm, danh tiếng cũng đã truyền khắp Thập Vạn Sơn Châu. Hơn nữa ta đi đường rêu rao như vậy, khi ta vừa vào thành, Thuỵ Vân Phu Nhân liền biết. Chỗ hỏng là đây, mà chỗ tốt, chính là không có ai đui mù nhảy ra gây sự hay xin đểu.


-Hoá ra là vậy. Không biết đại sư muốn đến chỗ nào. Chỉ cần chỗ đó tại Đông Nam Hải, ta chắc chắn sắp xếp cho đại sư thuyền tốt đưa ngài đến tận nơi.


Nàng cũng không phải khách khí đâu, mà là thật tâm đấy. Khả năng hàng hải của Đông Phương Gia tốt vô cùng, mạng lưới ở Đông Nam Hải trải dài rộng lớn.


-Bần tăng đang muốn đến Đào Hoa Đảo, nghe đồn nơi đó rất đẹp. Chỉ là đi tham quan đây đó một chút, khám phá hồng trần mà thôi. Cũng không dám phiền Phu Nhân.


-Phiền gì chứ, đại sư đến Đông Phương Thành, ta không tiếp đón tử tế, thì quá thất lễ rồi, truyền ra ngoài, thì còn gì là mặt mũi. Đông Phương Thành cũng có nhiều cảnh sắc độc đáo, chi bằng đại sư ở lại mấy hôm, tham quan nhân sinh khắp nơi, có lẽ sẽ có ít cảm ngộ cũng nên.


Thuỵ Vân Phu Nhân không hổ là gia chủ Đông Phương Gia, nắm đấm lẫn đầu óc đều rất tuyệt vời. Ta vậy mà cảm thấy nàng nói cũng đúng.
-Vậy bần tăng xin phiền Phu Nhân mấy hôm vậy.
-Mời đại sư.


Thuỵ Vân Phu Nhân đứng dậy ra dấu mời, ta cũng đứng dậy đi theo nàng. Vừa rời khỏi, hộ vệ đi theo đã móc ra ngân lượng thưởng cho tiểu nhị lúc nãy, để hắn mừng rỡ không thôi. Người phụ nữ này, cũng thật không đơn giản, hèn chi có thể đè hai đệ đệ dưới chân, lấy thân phận nữ nhi lên làm gia chủ một gia tộc lớn.


Đông Phương Gia nằm ngay chính giữa Đông Phương Thành, nhìn không khác gì hoàng cung, hộ vệ canh gác sâm nghiêm. Một bữa chay đơn giản tiếp đón ta, trên bàn ngoại trừ có Thuỵ Vân Phu Nhân và nữ nhi, vậy mà có thêm hai đệ đệ của nàng. Đông Phương Hùng Bá thân hình cao lớn, khí thế như tên gọi, bá đạo cương nghị. Đông Phương Thần Khởi thì lại như một thư sinh nho nhã. Bọn họ đều rất cao, để ta ngồi giữa bọn hắn lộ vẻ bé nhỏ. Cả ba tỷ đệ có lẽ đã lâu rồi không cùng ngồi ăn vui vẻ như thế này. Bọn hắn cũng không phải đang diễn, mà là đang cho ta đủ mặt mũi. Vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu là nói về cảnh sắc Đông Phương Thành, cái khác một chữ cũng không đề cập.


Cũng không biết Thuỵ Vân Phu Nhân làm vậy là có ý gì.
Ta cũng lười suy nghĩ quá sâu.
Ăn xong hai nam nhân liền cáo lui.
Bộ dạng lúc đi cũng rất vui vẻ.


Mấy ngày tiếp theo Đông Phương Hà Duyên được cử làm hướng dẫn viên cho ta. Không thể không nói quyết định ở lại là chính xác, cũng không đi tham quan cảnh đẹp nhiều, chủ yếu là đi tìm hiểu cuộc sống chúng sinh Đông Phương Thành, rất đặc sắc. Mà Đông Phương Hà Duyên đối với Đông Phương Thành hiểu rất rõ, làm một hướng dẫn viên xứng chức, đưa ta đi khắp mọi nơi, từ bến cảng cho đến chợ cá, nơi nào cũng giới thiệu đầy đủ kỹ càng. Để tầm mắt ta được mở rộng một phen. Ngược lại, ta cũng kể nàng nghe về Bất Kiến Thiên và Ma Thiên Nhai, hai đại cấm địa nổi danh nhất Thập Vạn Sơn Châu.


Qua trò chuyện, ta liền biết Đông Phương Hà Duyên cũng bằng tuổi ta, tu vi là tam giai, không cao không thấp. Nếu không có gì bất ngờ, nàng cũng là một Luân Hồi Giả. Bất quá thân phận này đối với mỗi một Luân Hồi Giả đều là cấm kỵ, sẽ không đi rêu rao, cũng sẽ không dễ dàng để lộ cho người khác biết.


Đông Phương Thành nằm ở cực đông của đại lục, chính là nơi giao nhau giữa Thập Vạn Sơn Châu và Đông Nam Hải. Vị trí địa lý vô cùng tuyệt vời. Mà Đông Phương Gia, thiên tài lớp lớp, các đời đều có cường giả lục giai sinh ra, hoàn toàn đem Đông Phương Thành ăn trọn vẹn, cũng giữ được gắt gao, không ai có thể nhúng chàm. Thậm chí đời trước còn ra một thất giai cường giả, chính là Đông Phương Bất Bại đại danh đỉnh đỉnh đang làm Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo ở tít tận Minh Quốc tại Đông Thắng Thần Châu xa xôi. Tuy Đông Phương Bất Bại vốn vì mâu thuẫn mà đã thoát ly Đông Phương Gia, bất quá con cháu Đông Phương Gia vẫn lấy đây làm vinh hạnh về dòng máu Đông Phương hùng mạnh.


Đông Phương Gia thiên tài vô số, Đông Phương Hà Duyên thân là nữ nhi Gia chủ, Thuỵ Vân Phu Nhân lẫn phụ thân nàng thiên phú đều trác tuyệt, vậy mà nàng hiện tại mới đột phá tam giai, còn dùng đan dược, cho nên thường xuyên bị chê cười, đâm ra bình thường lạnh lùng ít nói. Nàng cũng cho hay mấy ngày này là mấy ngày nàng nói nhiều nhất từ khi sinh ra đấy. Để ta càng thêm chắc chắn nàng là Luân Hồi Giả.


Nếu là Luân Hồi Giả, hiện tại hơn hai mươi, tam giai, đã là rất nhanh rồi. Lại cố gắng một phen, thành tựu Tiên Thiên, lần Luân Hồi sau, liền hoá rồng.


Đông Phương Thành tuy đông, bởi do Đông Phương Gia độc đại, thành ra cũng rất yên bình. Đông Phương Hội của Đông Phương Hùng Bá cũng không ở Đông Phương Thành mà vươn hướng Đông Nam Hải. Hắn tên Hùng Bá, có Phong Vân Sương tam đại tuyệt kĩ, nhưng cũng không dám lập Thiên Hạ Hội mà lấy tên Đông Phương Hội, cũng là tự biết mình. Ở Cửu Châu, không thành tựu thất giai, dám lấy tên cao đại thượng như thế, chính là tìm chết.


Chúng sinh thời này chưa hiểu được hưởng thụ, cũng không rảnh hưởng thụ, cho nên vui chơi tắm biển lướt sóng nghỉ dưỡng gì đó, hoàn toàn không có. Ta lại ăn chay, cho nên hải sản ở đây dù chế biến rất tốt, không hề tanh hôi tý nào, ta cũng không quan tâm. Được cái Đông Phương Thành đặc biệt chú trọng khai thác rong biển, chủng loại rất đa dạng, đầu bếp ở đây cũng dày công sáng tạo ra nhiều món ngon, thành ra ta cũng được lấp đầy bụng. Mặt hàng rong biển khô rất được ưa chuộng ở Thập Vạn Sơn Châu. Cũng phải, trong rong biển chứa nhiều I ốt, dân chúng ở núi cao ăn vào rất lợi. Sinh ý này mới phát triển gần chục năm gần đây thôi, là do chính Đông Phương Hà Duyên đề xuất cùng thực hiện đấy, nên trong gia tộc nàng cũng coi như có tiếng nói.


Cảng biển thì là cảng sâu, thuyền lớn vô số. Không biết có phải do nguyên khí trong thiên địa nồng đậm, cây cối ở Cửu Châu phát triển đặc biệt nhanh, cũng đặc biệt lớn. Từ khi xuyên không ta cũng đã chú ý tới điều này, cây cối hoa màu ở Hương Khê Trấn đặc biệt tươi tốt, sai màu. Lại thêm thợ đóng thuyền cũng có người là võ giả, cho nên thuyền lớn như cự hạm ở trái đất, cũng có thể đóng được. Hơn nữa phải đóng chắc chắn, trên biển nguy hiểm vô số, hải thú ở đây không đùa được đâu. Cá voi xanh ở biển này, có khi chỉ là bữa ăn sáng.


Chúng sinh ở Đông Phương Thành nhiều nhất có lẽ là thương nhân, cửa hàng vô số, đủ chủng loại, tới từ khắp mọi nơi, phong phú đa dạng vô cùng. Còn có các loại hiệp hội: Hiệp hội Luyện dược sư, hiệp hội Luyện Khí Sư, hiệp hội lính đánh thuê, vân vân và mây mây. Đông Phương Thành phát triển xem ra rất toàn diện, ở Cửu Châu, cũng là hiếm thấy.


Đông Phương Hà Duyên cũng nói thêm, Đông Phương Thành quá đông đúc, ngư long hỗn tạp, bình thường cũng khá loạn, bởi vì ta tới, lại muốn đi tham quan một phen, nên mẫu thân nàng mới hung ác đem các thế lực khác đè xuống, cho bọn chúng an tĩnh mấy ngày. Cho nên lâu lắm rồi nàng mới thấy một Đông Phương Thành hoàn toàn yên bình như thế này đấy.


Thuỵ Vân Phu Nhân không thể không nói quả thật rất nhiệt tình. Hèn chi lúc đi trên đường dân chúng thấy chúng ta, ánh mắt cũng lộ rõ vui mừng đấy.


Mấy ngày sau ta liền cáo từ, Thuỵ Vân Phu Nhân cũng chẳng hề nửa câu níu giữ, chuẩn bị một con thuyền tốt đưa ta tới Đào Hoa Đảo. Từ lúc ta đến lẫn lúc ta đi, trên dưới Đông Phương Gia đều một mảnh nhiệt tình. Phật môn chú ý nhân quả, ta đương nhiên hiểu ý của Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng chính là muốn gieo xuống nhân. Còn có thành quả hay không, tuỳ duyên. Có lẽ cả đời nhân này cũng không thành quả, lại có lẽ, quả này về sau có thể cứu nàng và Đông Phương Gia một kiếp.


Tất cả đều tuỳ duyên a.