Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 12: Liệt Hoả Thái Hoàng

Lại ngồi thuyền đi tới.
Chuyến đi lần này thật tức cmn tối.
Ta phải chung phòng với lão ăn mày. Cũng không tệ, chúng ta bình thường rất hợp, lão ăn mày tuy lắm mồm, nhưng mở mồm ra toàn là drama rất thơm, ta hít mà phê cứ ngỡ như sắp được gặp Phật Tổ rồi.


Vách phòng trên thuyền toàn bằng gỗ, cách âm rất kém. Đêm đêm Hoàng Dược Sư ở trong phòng cùng Mai Siêu Phong tâm sự tâm hự, không kiêng nể gì hết. Hai người nam già nữ trẻ từ khi lên thuyền là đã ở cùng phòng đấy. Để cho ta cùng Hồng Thất Công mất ngủ cả đêm.


-Hoàng thí chủ, ngươi có thể đêm đêm đừng làm loạn được không? Ta khó chịu.


-Đại sư, đây là phật tâm của ngươi chưa đủ kiên định. Ta là đang giúp đỡ đại sư củng cố phật tâm, rèn luyện chính mình. Nếu một ngày đại sư nghe không còn khó chịu, vậy thì chúc mừng đại sư đã tu thành chính quả.
Ầm.


Ta nổi giận đạp lão xuống biển. Lời của lão, ta vậy mà thấy hợp lý, quả thật vô ngôn dĩ đối.


Hồng Thất Công cũng theo ta cùng xuống, khó chịu cũng không chỉ mỗi mình ta. Ba tên đồ đệ của Hoàng Dược Sư đã bó tay với sư phụ của mình, Mai Siêu Phong ở trên boong thuyền ngắm mấy trời, như không có chuyện gì xảy ra, cứ như nữ chính đêm qua không phải là nàng.


Ngày bị đánh đau, đêm đến Hoàng Dược Sư như muốn trả thù, ở trên người Mai Siêu Phong càng thêm ra sức cày cấy. Để ta và Hồng Thất Công hận đến ngứa răng.


Sáng hôm sau lại là một trận đánh đập tàn nhẫn. Bất quá không có tác dụng gì, chỉ cần không cắt ƈôи ȶhịȶ của lão xuống, hàng đêm tiếng rên rỉ của Mai Siêu Phong lại vang lên. Lão đây là muốn khiêu chiến cực hạn của chúng ta.
Thứ nhất có lẽ để trả thù lão ăn mày lắm mồm.


Thứ hai có lẽ là bản tính tà ác của lão trỗi dậy, muốn xem thử ta, Vô Dơ Đại Sư, một cái cao tăng trẻ tuổi có thể nhịn được bao lâu.
Bất quá hắn đang nằm mơ.


Ta trải qua ba đời người, sống hơn trăm năm, trái tim đã đủ kiên định, ôm chí thoát Luân Hồi, há lại vì thế sa chân. Hơn nữa Đồng Tử Công do Đạt Ma Tổ Sư sáng tạo ra, đủ thần kì. Thần công vận lên, ɖu͙ƈ niệm tan sạch. Muốn khơi dậy ɖu͙ƈ niệm của ta, tiếng rên của Mai Siêu Phong là không đủ.


Cực Nam Hải Đảo.


Nơi đây vốn là cái nơi khỉ ho cò gáy thì hôm nay bất ngờ nhộn nhịp đông vui. Các nhân vật máu mặt trong võ lâm Đông Nam Hải và Thập Vạn Sơn Châu đến rất nhiều. Đông Thắng Thần Châu chiến sự leo thang, tứ giai trở lên đều là cao cấp chiến lực, đi được mới lạ. Tới từ Tây Sa Mĩ Châu ngoại trừ người của Bái Hoả Giáo thì lại không có một ai.


Cách bến cảng một đoạn đã dựng lên một quảng trường lộ thiên lớn, chuẩn bị sẵn ghế ngồi. Bái Hoả Giáo chờ mọi người một đoạn thời gian, khi đông đủ, liền tổ chức hội nghị. Sức hấp dẫn của Linh Bảo quá lớn, cho nên gần như tất cả đều tới. Còn chuyện ôm của bỏ chạy không tới, ha, nằm mơ. Thể loại như ta được nhận thù lao trước, đoán chừng là số ít. Bởi vì uy tín cùng danh dự của ta đủ cao. Nhìn xem Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công nhị lão vẫn chưa được nhận hàng là hiểu. Mà một khi lên đảo, nhận đồ rồi lại muốn đi, chỉ có đi chết.


Hàng ghế trước nhất dành cho lục giai Linh Niệm Cảnh. Hoàng Dược Sư ngồi, bốn tên đồ đệ ngoan ngoãn đứng sau lưng. Ta và lão ăn mày tránh xa, không thèm để ý đến lão.
Lục giai cường giả tới rất nhiều, đều là các nhân vật hiển hách một phương.


Tính cả ba người chúng ta, có hết thảy mười người.
Kim Bình Nhi, tông chủ Hợp Hoan Tông. Đúng ra phải gọi là Kim Bình Bà Bà, rõ ràng là cái đồ cưa sừng làm nghé.
Lý Trầm Châu, Bang Chủ Quyền Lực Bang, cùng với Phu Nhân Triệu Sư Dung, tứ giai. Là một tên nhược phu sợ vợ.


Diệt Tuyệt Sư Thái, Chưởng Môn Nga My Phái. Gái già mãn kinh khó ưa, lại ngu ngốc, đệ tử tam giai cũng mang theo, ngại lửa ở Vô Tận Viêm Châu chưa đủ đượm hay sao mà đem đệ tử làm củi đút vào.


Âu Dương Phong, sơn chủ Bạch Đà Sơn, dẫn theo Huyền My Phu Nhân và Diễm My Phu Nhân. Đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Đông Phương Hùng Bá, Hội trưởng Đông Phương Hội. Em trai ngoan của chị.
Tả Lãnh Thiền, Chưởng Môn Tung Sơn Phái. Kẻ mà cả thiên hạ nợ tiền.


Nam Cung Dật, gia chủ Nam Cung Gia. Kẻ phụ tình ngu ngốc.
Lão ăn mày hào hứng ghe tai ta nói nhỏ, bởi những dòng bình luận trên là của lão phun ra đấy, nếu để bảy người kia nghe thấy, đảm bảo đều xông tới xé xác lão. Lão đi khắp nơi, chuyện láo nháo gì cũng biết. Không hổ là Bang Chủ Cái Bang.


Mọi người đều vào chỗ yên vị. Lúc này, đoàn người Bái Hoả Giáo mới tiến vào.


Dẫn đầu là một lão giả cao lớn, đầu trọc lốc, sáng bóng, làn da đen thui như người châu phi. Có lẽ là do da đen, hay mắt lão vốn vẫn vậy, sáng chói như mặt trời, nhìn vào lại có thể khiến cơ thể cảm thấy nóng lên, không phải kiểu như nứng, mà là như kiểu đột nhiên phát sốt. Trên mặt có một vòng lửa, từ hai bên ria mép, cháy ngược lên gò má, chạm nhau ngay giữa trán.


Không phải Liệt Hoả Thái Hoàng vang dội Cửu Châu thì còn là ai.


Theo sau lão là ba vị thánh nữ, là người quen, ta quen các nàng, các nàng không quen ta, Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Cáp Ni Khắc Tư, Cổ Lực Na Trát. Hai vị thánh mẫu theo sau các nàng, xem ra địa vị trong giáo vẫn thua ba vị thánh nữ, dù hai nàng chính là cường giả lục giai, lại quý là thánh mẫu. Bộ dạng, chính là Đồng Lệ Á và Nhiệt Y Trát. Bất quá từ thân phận và tu vi, cũng không phải là Luân Hồi Giả.


Ta cũng không tin có người xuyên không so với ta còn sống tốt hơn. Lần Luân Hồi trước xảy ra vô số thảm hoạ, ta sống đến một trăm lẻ tám tuổi, lúc chết liền được chứng kiến Luân Hồi khởi động lại, tự tin là Luân Hồi Giả sống đến cuối cùng. Dùng hack mà đến chín mươi tuổi mới đột phá tứ giai, đủ thấy Luân Hồi Giả tu luyện chậm như rùa bò. Cái tốt là tu vi sẽ không rớt xuống, ký ức cũng bảo tồn.


Quay lại vấn đề.
Đi sau hai vị thánh mẫu lại là tám vị cường giả ngũ giai Bát Hoang Hộ Pháp. Mỗi người cầm một hộp gỗ trên lưng, vô cùng tinh xảo xinh đẹp. Hiển nhiên đồ vật bên trong rất quý.
Sau cùng là mười hai vị tứ giai Thập Nhị Tinh Cung. Mỗi người sau lưng cõng theo một cái rương lớn.


Lực lượng bề nổi của Bái Hoả Giáo vậy mà đều tới hết. Vậy Bái Hoả Giáo ở Tây Sa Mĩ Châu còn có ai giữ nhà?
Ta sắc mặt khó coi nhìn sang Hồng Thất Công, mặt lão cũng trầm lại, không còn hớn ha hớn hở nữa. Chúng ta đều đã nhận thức được vấn đề nghiêm trọng.


Bái Hoả Giáo muốn chơi tất tay rồi.
Mà chuyện tồi tệ, chưa bao giờ đến lần lượt, toàn là kéo nhau mà đến đấy.
Bởi ta ngồi đầu, gần lối vào, đoàn người Bái Hoả Giáo là đi ngang qua ta đấy.
Ông
Ông
Ông
Ba âm thanh vang vọng không gian im ắng.


Ôi mẹ ơi, Tạ lão gia gia, sư phụ, ba vị sư huynh, các ngươi mau tới cứu Vô Dơ a.
Ta rất muốn khóc.
Hai tiếng vang là từ Ngự Linh Giới trên tay và từ Linh Tê Kim Tâm trong lồng ngực. Còn lại từ mắt trái của Địch Lệ Nhiệt Ba mà ra, hiển nhiên cũng là Luân Hồi Bảo Khí.
Cả ba thánh nữ ngừng lại nhìn ta.


Liệt Hoả Thái Hoàng nhìn ta.
Toàn trường đều nhìn ta.
-A di đà phật.
Ta tay phải để trước ngực, tay trái lần tràng hạt, mắt nhắm hô phật hiệu. Trong lòng chuẩn bị tinh thần nhập Luân Hồi.


Đáng tiếc ta nghĩ nhiều, đám người Bái Hoả Giáo dừng lại chốc lát. Rồi lại đi tiếp, đứng trên đài cao, phân chia gọn gàng rõ ràng. Ta hồi lâu không thấy động tĩnh, cũng mở mắt ra xem.
Liệt Hoả Thái Hoàng đứng trước nhất.


-Đa tạ các vị bằng hữu, hôm nay các vị có mặt ở đây hưởng ứng lời mời gọi của bản giáo, lão phu vô cùng vui mừng. Lão phu cũng nói thẳng luôn, lần này ra khơi, đích đến chính là Vô Tận Viêm Châu, mà mục tiêu chính là Thiên Khí Linh Viêm của Viêm Đế năm xưa vẫn lạc rớt lại. Bởi vì Cửu Châu sắp có một tràng kiếp nạn liên miên, không ngăn cản, chúng sinh vong mà bản giáo cũng diệt. Cho nên bản giáo không tiếc hết thảy cũng muốn lấy được Linh Viêm, chính là để ngăn cản kiếp nạn diễn ra. Hy vọng các vị lúc này ở đây, bỏ xuống thù cũ nếu có, chung tay trợ giúp bản giáo hoàn thành mục đích, lấy được Linh Viêm.


Những lời này là nói lại. Trong thư mời gọi đã nói rõ ràng, y chang. Liệt Hoả Thái Hoàng chỉ là một lần nữa chính mình xác nhận mà thôi.
-Và đây là thành ý mà bản giáo dành cho các vị, xin nhận lấy.


Các nữ giáo chúng ăn mặc khiêu gợi từ sau hậu trường đi ra, trên tay ôm lấy hộp gỗ. Bên trên có khắc tên rõ ràng, xem ra là Linh Bảo dành cho những cường giả Tiên Thiên dưới lục giai. Mọi người nhận lấy mở ra xem, sắc mặt vui mừng khôn xiết.


Trong đám người quen, Huyền My Phu Nhân nhận được một cây roi, Diễm My Phu Nhân nhận được một tấm ngọc phù. Đồ đệ Diệt Tuyệt Sư Thái, Chu Chỉ Nhược chọn một đôi giày, lại gặp người nổi tiếng xuyên không, xem ra xuyên không đang là mốt đấy. Triệu Sư Dung được một tấm áo choàng. Đám đồ đệ của Hoàng Dược Sư cũng được bốn thanh kiếm tốt. Xem ra Mai Siêu Phong ở Cửu Châu không dùng trảo, cũng phải, mắt nàng vẫn sáng rõ mà.


Đợi toàn trường an tĩnh lại, Liệt Hoả Thái Hoàng mới vẫy tay. Từng người trong mang hộp gỗ tiến lên trước.
-Gậy này gọi Đả Cẩu Bổng, dài thước rưỡi, nặng ba cân, được làm từ trúc đen ngàn năm, dẻo dai vô cùng, sau dung hợp thêm phỉ thuý, cương nhu đầy đủ. Hồng Bang Chủ, xin nhận lấy.


-Đa tạ Thái Hoàng.
-Tiêu này gọi Bích Ngọc Tiêu, dài năm tấc, làm từ bạch ngọc tinh thuần, trận pháp khắc bằng bạch kim. Ta không tinh thông nhạc lý, lúc chế tạo còn cần phải tham khảo âm nhạc đại sư một phen. Hy vọng Hoàng đảo chủ vừa lòng.
-Đa tạ Thái Hoàng.
-Mời Hoàng Đảo Chủ thử tiêu trước.


Âm thanh trong trẻo vang lên, vô cùng dễ nghe. Liệt Hoả Thái Hoàng vậy mà nhắm mắt lắng nghe.
-Đa tạ Thái Hoàng, Bích Ngọc Tiêu vượt quá kì vọng của ta.
-Ừm.
Liệt Hoả Thái Hoàng cũng gật đầu hài lòng.


-Kiếm này gọi là Lãnh Sương Kiếm, dài tám tấc, nặng bốn cân. Được làm từ hàn thiết ngàn năm, dùng lãnh hoả mới có thể rèn đúc, còn ngâm qua Âm cực tuyền thuỷ. Tả Chưởng Môn, xin nhận lấy.
-Đa tạ Thái Hoàng.


-Thủ tráo này gọi là Tam Phân Thủ Tráo, được dệt từ thiên tằm ty, cùng với ba loại kì thiết mà thành, bên trên có gắn ba viên bảo thạch khác loại, hoàn toàn phù hợp với võ công của Đông Phương Hội trưởng, xin nhận lấy.
-Đa tạ Thái Hoàng.


-Mũ xương này là Thanh Diện Sư Đầu Khôi, được ta luyện chế từ đầu sư tử mặt xanh, một loại mãnh thú cực độc ở Nam Man Hoang Châu, đã thu nhỏ lại vừa với kích cỡ yêu cầu, Âu Dương sơn chủ, xin nhận lấy.
-Đa tạ Thái Hoàng.


Âu Dương Phong mừng rỡ đoán lấy. Sọ đầu Thanh Diện Sư xem ra là hắn chuẩn bị, chứ Bái Hoả Giáo thần thông đến mấy cũng không dám tiến tới Nam Man Hoang Châu săn sư tử cho hắn. Thêm nữa mấy thứ đồ chứa kịch độc, Bái Hoả Giáo không cần, nên cũng ít khi tàng trữ.
Tiếp sau đó là liên tiếp ba hộp gỗ.


-Ba món Thần Khí trong này có Ý Thiên Kiếm và Lưu Tinh Quyền Tráo ta đã sửa xong. Xin mời Diệt Tuyệt Sư Thái và Lý Bang Chủ nhận lấy.
-Đa tạ Thái Hoàng. X2


-Còn Thiên Tinh Kiếm, không hổ là đệ nhất Thần Khí, bên trong vậy mà có chứa tám loại thần thông. Tuy không quá phức tạp, nhưng để dung hợp cùng một chỗ, quả là khó lường, nghe đồn là do Nữ Oa luyện ra. Dù là ai, tạo nghệ luyện khí đều cao hơn lão phu, để lão phu được lợi rất nhiều. Lão phu cũng phát hiện đạo thần thông thứ chín trong tử kiếm có thiếu sót, tinh đồ đứt gãy, cũng đã sửa lại. Nam Cung gia chủ đã có thể dung hợp tử kiếm mẫu kiếm mà không kích hoạt thần thông. Bất quá thần thông này là một chiêu ngọc đá cùng nát, xin Nam Cung gia chủ đừng nên sử dụng, nhớ lấy.


-Đội ơn Thái Hoàng. Vãn bối biết rõ.
Là đội ơn, mà không phải đa tạ đấy.
Nam Cung Dật mừng rỡ, đưa tay đón lấy hộp gỗ bay tới.


Thiên Tinh Kiếm được xưng là đệ nhất Thần Khí, chỉ dưới Thiên Khí, không phải hư danh. Từ đó có thể thấy tạo nghệ luyện khí của Liệt Hoả Thái Hoàng cao minh bao nhiêu. Danh hiệu Cửu Châu đệ nhất Luyện Khí Sư, không lão thì ai.
-Cuối cùng, Kim tông chủ, ngươi xác định muốn nó?


-Vãn bối xác định, xin Thái Hoàng ban cho.
-Ừm.
Liệt Hoả Thái Hoàng đáp ứng một tiếng. Đưa tay lên ngực, sau làm động tác nắm ra. Ngoài việc không gian trong tay lão vặn vẹo từng đợt, không ai nhìn ra cái gì, cũng chẳng ai dại dột mà đem linh niệm phóng tới cả.


-Thứ này gọi là Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả. Gọi nó là lửa, chỉ là để mô tả hơi giống mà thôi. Nó là một loại thần thông, nhưng càng giống lời nguyền. Một khi chạm vào, nó liền dính lên linh hồn, đem ham muốn sắc ɖu͙ƈ vô hạn phóng đại, một khi không được thoả mãn liền sẽ đem linh hồn ký chủ thiêu đốt hết. Ngược lại, sẽ khiến linh niệm lớn mạnh cực nhanh, cơ hội đột phá thất giai càng rộng mở. Nhưng một khi bị nó dính lên, muốn dập tắt nó trừ phi là thất giai, còn không chỉ có chết. Mà trong tay lão phu, chính Bản nguyên của Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả. Lão phu cũng không cách nào huỷ diệt hoàn toàn. Lão phu trấn áp nó mấy chục năm, để nó không hoạ hại nhân gian, sẽ không đưa nó cho ngươi. Ta chỉ có thể dùng nó để nhóm lên Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả trong linh hồn ngươi mà thôi. Tuy không phải bản nguyên, nhưng uy lực cũng rất cường đại, ngươi xác định?


-Ta xác định, xin Thái Hoàng ban cho.
Liệt Hoả Thái Hoàng không nói gì thêm, tay nắm chặt lại.
-Aa
Kim Bình Nhi rên lên một tiếng yêu kiều.
-Đa tạ Thái Hoàng ban cho.
Liệt Hoả Thái Hoàng gật đầu.
-Thứ này suy cho cùng cũng hợp với ngươi, hy vọng ngươi không dùng nó hoạ hại thương sinh.


-Ta biết rõ, tuyệt đối sẽ không.
Kim Bình Nhi trước mặt cho Liệt Hoả Thái Hoàng một câu khẳng định. Còn sau lưng, ai mà quản được.
-Các vị bằng hữu, bản giáo cũng sắp chuẩn bị xong, trưa mai sẽ rời bến, hy vọng các vị chuẩn bị kỹ lưỡng. Mời giải tán.
Mọi người kéo nhau lục đục rời đi.


Ta cũng là.
-Vô Dơ Đại Sư, xin chờ một lát.
-A di đà phật, xin hỏi Thái Hoàng có gì căn dặn?
-Những Linh Bảo trên người đại sư, chắc hẳn đều là do Ngự Linh Giới phú linh mà ra. Tuy thành Linh Bảo, nhưng không có khắc trận, uy lực yếu kém. Nếu đại sư không phiền, lão phu có thể giúp một phen, miễn phí.


Vậy mà chỉ rõ ta có Ngự Linh Giới, ặc, đến nước này thì cũng không cần nghĩ nhiều chi, mặc kệ Bái Hoả Giáo muốn làm gì, thù này ghi xuống, lần Luân Hồi sau báo được thì báo, không báo được thì thôi.
-Vậy xin làm phiền Thái Hoàng rồi.


Ta sảng khoái cởi áo cà sa, cởi tràng hạt trên cổ, thiền trượng, vòng tay trữ vật đưa cho Liệt Hoả Thái Hoàng.
-Chuyện nhỏ mà thôi, trên đường đi cũng là rảnh rỗi. Còn nữa, ba vị thánh nữ xin mời đại sư chỉ giáo một phen.
Lão cũng sảng khoái thu hết vào Không Gian Trữ Vật của mình.
-A di đà phật.


-Đại sư, mời. X3
Không động thủ ngay, muốn vào phòng kín, tiên gian hậu sát, tái gian tái sát?
Dù là cái trước hay cái sau, ta chỉ có thể thuận theo mà thôi.


Bây giờ ta mới thấu hiểu cho nỗi khổ của Trần Huyền Trang, rõ ràng một lòng hướng Phật, mà luôn bị yêu nữ để mắt tới, muốn ăn tươi nuốt sống, cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Một thân Đồng Tử Công tu luyện không dễ, hôm nay vậy mà lại mất tại đây.
A di đà phật.
-Đại sư, mời ngồi.


-Đại sư mời dùng trà.
-Đại sư mời dùng bánh.
-A di đà phật.
Trước khi bị gian sát còn được ăn uống.
Trà thơm, bánh cũng ngon.
Nữ nhân cũng đẹp, nhưng mà có chút kinh dị.


Địch Lệ Nhiệt Ba đang dùng tay móc mắt trái của mình xuống đấy. Một tay ngửa lên nâng con mắt hướng về phía ta, tay kia nhanh chóng lấy một con mắt giả y như thật gắn lên chỗ hổng mắt trái.


-Đại sư, thứ này gọi là Chân Lý Chi Nhãn, có thể nhìn thấu hết thảy mọi sự vật trong Luân Hồi này. Chính là một cái Luân Hồi bảo khí.
Hèn chi Liệt Hoả Thái Hoàng có thể chỉ ra ta có Ngự Linh Giới.


-Thứ này mang lên dễ, tháo ra lại phiền phức, chúng ta tu vi không đủ, cho nên ba tỷ muội chúng ta đều đào đi mắt trái, thay phiên nhau sử dụng.
Các nàng thật hung ác a, không thể đắc tội được.
-A di đà phật.


Mỗi lần khớp mõm hô lên phật hiệu quả là một cách giải vây tốt. Dùng quen, lần nào cũng hiệu quả. Lời ít, ý nhiều, để người nghe tự đi suy đoán. Hơn nữa sự thật đã được chứng minh, càng nói nhiều càng lòi ngu mà thôi.


-Chúng ta đều là Luân Hồi Giả, chuyện này chắc không cần nói nhiều, vậy tiểu nữ xin hỏi đại sư có cách gì thoát khỏi Luân Hồi không?
Cáp Ni Khắc Tư hỏi.
-Tu hành, đắc đạo, thoát luân hồi.
Ta đáp.
-Đại sư có mấy phần nắm chắc?
Cổ Lực Na Trát hỏi.


-Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni và Đạt Ma Tổ Sư là ví dụ.
Ta lại đáp.
-Có thể cũng là một cách, được hay không, phải thử mới biết. Đại sư chắc hẳn biết ba thảm hoạ Dị Thú Quân Đoàn, Vô Tận Hoả Vũ và Vĩnh Hằng Đông Dạ ở lần luân hồi trước chứ?
Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.


-Còn Cửu Long Hồng Thuỷ ở Đông Thắng Thần Châu.
Lần này ta tiến hành bổ sung.
-Lần trước trải qua thảm hoạ Vĩnh Hằng Đông Dạ, chúng ta đều chết, không biết cái cuối cùng. Nhưng ta đoán chắc Cửu Long Hồng Thuỷ là do Thanh Long Thánh Thú gây ra đấy.
-Đúng là như vậy.


-Vậy thì đại sư thấy không, cả bốn thảm hoạ này rõ ràng đều cùng một cơ chế, Thần Thú tiến hoá thành Thánh Thú đi kèm với thiên tai. Rõ ràng là nhằm vào Luân Hồi Giả, có thể là âm mưu, lại có thể là một khảo nghiệm. Mà chúng ta, lại cho rằng cần ngăn cản thảm hoạ do thánh thú gây ra, liền có thể thoát Luân Hồi.


-Cũng có khả năng.
-Đúng vậy, phải thử mới biết được. Dù sao cũng quá khó khăn. Cho nên chúng ta mới không tiếc hết thảy đi tìm kiếm Linh Viêm. Nếu không, quả thật không có cách gì ngăn chặn Thánh Thú.
-Các thí chủ nhọc lòng rồi. Nhưng không ngờ cả Bái Hoả Giáo đều đồng lòng nhất trí như vậy.


-Đều là nhờ Thái Hoàng, ở Bái Hoả Giáo, Thái Hoàng nói là tính. Thuyết phục ngài ấy, cũng không khó. Mỗi người ở Cửu Châu đều là có được suy nghĩ tự do đấy, chỉ là bị giam trong một nhà tù lớn gọi là Luân Hồi mà thôi. Dựa vào điểm này, chúng ta liền có thể thuyết phục ngài ấy.


-Tự do sao. Lý do này đầy đủ.
-Vậy lần này đoạt Linh Viêm, xin nhờ đại sư dốc sức một phen. Cho dù thất bại, cũng coi như rút kinh nghiệm thôi.
-Bần tăng tự nhiên dốc lòng.
Lại nói mấy chuyện không có dinh dưỡng, ta liền rời đi. Cũng may không bị giết người đoạt bảo, tiên gian hậu sát, tái gian tái sát.


Cũng coi như không phải nhập Luân Hồi sớm, may mắn.
Trong phòng, Liệt Hoả Thái Hoàng trống rỗng xuất hiện ngay chỗ Vô Dơ Đại Sư vừa ngồi đang ngồi.
-Các ngươi thấy hắn thế nào?


-Thật là một vị đại sư tinh thông phật pháp, tiểu nữ tin rằng hắn thật có thể đắc đạo, thoát khỏi Luân Hồi. Hơn nữa là một kì tài, Luân Hồi Giả tu luyện chậm vô cùng. Mà hắn vậy mà đã là lục giai, biết làm sao mà làm được. Đối với lý niệm của chúng ta cũng không xung đột, có thể hợp tác lâu dài.


-Vậy bản giáo nên dốc lòng kết thiện duyên với hắn một phen. Ngày sau tất có dựa vào.
-Tiểu nữ cũng nghĩ thế, nhiều một đồng minh, là thêm một phần cơ hội.
-Các ngươi cũng nên chú ý tu luyện chút đi, nhìn hắn mà học tập, cũng đừng nên buông xuôi như trước.
-Chúng ta đã biết, xin ngài yên tâm.


Sáng hôm sau, đoàn thuyền lớn đồng loạt rời bến.
Đều là thuyền loại lớn nhất. Băng qua Nam Đại Dương tới Vô Tận Viêm Châu không phải là chuyện dễ dàng, phải thuyền lớn mới được.
Cũng không chỉ có mỗi thuyền của Bái Hoả Giáo.
Ví dụ như Hợp Hoan Tông có thuyền riêng.


Trên thuyền nhìn qua toàn nam nhân, làm ta hoài nghi không biết có phải trên thuyền chỉ có mỗi Kim Bình Nhi là nữ nhân không.
Hoàng Dược Sư cũng có thuyền riêng.


Ta mặc kệ Hoàng Lão Tà, cùng Hồng Thất Công đi nhờ thuyền của Bái Hoả Giáo. Chuyến này đi chắc mất cả tháng, ngồi cùng thuyền với lão, chính là tự tìm ngược. Chúng ta rất được ưu ái có phòng riêng.
Cốc cốc cốc.
-Vô Dơ Đại Sư, là ta, Cáp Ni Khắc Tư.


-A di đà phật, thánh nữ không biết có chuyện gì cần tìm bần tăng.
-Đây là chút đan dược, bản giáo tặng đại sư tu luyện, xin đại sư nhận lấy. Nếu cần gì đại sư cứ nói, không nên khách khí.
-Vậy xin cám ơn thánh nữ. A di đà phật.


Đan dược được chứa trong nhẫn chứa đồ, ta cũng không xem xét mà nhận lấy. Từ việc thái độ của Bái Hoả Giáo đối ta vẫn tốt, để ta yên tâm lên, cũng bớt đi khách sáo. Cùng là người giãy dụa trong Luân Hồi, việc gì phải làm khó nhau. Mấy thứ đan dược này nhìn như quý hiếm, lại chỉ là vật ngoài thân.


Cáp Ni Khắc Tư rời đi, ta quay lại phòng lấy nhẫn chứa đồ ra xem.
Bái Hoả Giáo lần nào cũng khiến ta thấy kinh ngạc về sự hào phóng. Bên trong vậy mà chứa đầy đan dược dành cho tu luyện linh niệm.
Ân tình này, ta nhận vậy.
Ta cũng mặc kệ bên ngoài ra sao, ở trong phòng chuyên tâm tu luyện.


Một tháng thời gian, rốt cục tới nơi. Mà linh niệm của ta, đã mạnh ngang Hoàng Dược Sư, chuyến này đi chưa đến nơi, đã thu hoạch thật lớn.
Đoàn thuyền dừng lại ngoài khơi xa.


Ta cũng lên boong tàu, từ xa nhìn lại đã thấy lửa cháy hừng hực, tro bụi khói trắng mù mịt, trên trời gió bão thét gào. Trời vậy mà đổ tuyết, nhưng hoa tuyết khi rơi xuống gặp nhiệt độ cao liền hoà thành khói trắng mù mịt giữa tầng trời, tạo thành lằn ranh cân bằng giữa nóng và lạnh.


-Vô Dơ Đại Sư, xin mời qua bên này.
Liệt Hoả Thái Hoàng truyền âm. Ta liền tung bay về phía con thuyền dẫn đầu. Khi ngang qua thuyền của Hợp Hoan Tông, Kim Bình Nhi vậy mà chỉ mang một tấm áo ngủ mỏng dính, bên trong chân không đấy, đứng trên boong thuyền nhìn về phía Vô Tận Viêm Châu. Nàng thấy ta, nở nụ cười.


-A di đà phật.
Mặc kệ nàng, tiếp tục tiến lên. Đám nam nhân trên thuyền vậy mà gầy rộc hẳn đi, nhưng tên nào tên nấy mặt mũi đều phê pha, sung sướng. Bọn hắn đã hết cứu, Phật Tổ chắc cũng không độ nổi.


Ta đáp xuống trên boong thuyền, Liệt Hoả Thái Hoàng cùng ba vị thánh nữ đang đứng xung quanh một cái bản đồ. Bên trên chắc là địa hình của Vô Tận Viêm Châu.
Địch Lệ Nhiệt Ba đứng bên bản đồ, con mắt trái phát sáng, xem ra đang sử dụng Chân Lý Chi Nhãn.
-Linh Viêm ở đây.


Nói xong nàng liền như thoát lực, Thái Hoàng nhanh tay đỡ lấy nàng. Xem ra là tác dụng phụ khi sử dụng Chân Lý Chi Nhãn, đối tượng dò xét càng cường đại, cắn trả càng mạnh mẽ.
-Đến lượt ngươi.
Cáp Ni Khắc Tư tiếp nhận nhãn cầu, lắp lên mắt.
-Chu Tước ở chỗ này.


Rồi còn khoa trương hơn Địch Lệ Nhiệt Ba, hộc máu tại trường, phun lên cả bản đồ. Cũng may bản đồ làm bằng chất liệu đặc biệt, nếu không sẽ vì một ngụm máu này mà hỏng.
-Để ta xem nàng.
Ta đưa tay bắt mạch, còn tốt.


-Nàng chỉ là chân khí hao kiệt, cũng không đáng ngại lắm. Châm cứu một hồi sẽ hồi phục.
Liệt Hoả Thái Hoàng gật đầu đồng ý.


Ta dùng linh niệm dò xét vị trí huyệt đạo của nàng, đương nhiên nàng không cảm nhận được, dù sao cũng chỉ mới nhị giai gà mờ. Cương khí hoá châm, liên tiếp đâm vào cơ thể Cáp Ni Khắc Tư.
-A.
Là tiếng rên thoải mái đấy. Sắc mặt dần hồng hào, còn đỏ lên, xem ra là xấu hổ.
-Của ngươi.


Cáp Ni Khắc Tư đưa Chân Lý Chi Nhãn cho Cổ Lực Na Trát. Trên khuôn mặt xinh đẹp vô song, lại rất đáng yêu tự nhiên mất đi một con mắt, để lại một hố sâu đen ngòm, ta nhìn thấy cũng động lòng thương cảm. Các nàng đi đến một bước này, bỏ ra cũng thật nhiều.


-Sau bảy ngày bão tuyết sẽ tạm thời biến mất, khi đó chúng ta có thể hành động.
Cũng may Cổ Lực Na Trát không hộc máu, sắc mặt chỉ hơi tái nhợt, khá hơn Địch Lệ Nhiệt Ba nhiều.


-Đi phân phó mọi người chuẩn bị hành động, dời địa điểm thả neo qua bên kia. Dặn dò mọi người không ai được lên bờ.
-Vâng, thưa Thái Hoàng.
Thái Hoàng chờ cho thuộc hạ rời đi, quay sang phía ta.
-Đại sư, bảy ngày sau hành động, xin nhờ đại sư bảo vệ ba vị thánh nữ. Chỉ cần vậy là được.


-Ta sẽ dốc lòng. A di đà phật.
Vừa ăn hết đồ người ta đưa, ta cũng không phủi nợ, sảng khoái đáp ứng.


Sau đó cả đoàn thuyền tất bật hẳn lên, còn bảy ngày, nhưng chuyện cần chuẩn bị nhiều lắm. Đây cũng không phải đi du lịch, mà là đang đi liều mạng đấy. Lại di chuyển một hồi, chọn vị trí thả neo. Chính là địa điểm mà khi lên bờ sẽ cùng Linh Viêm và Chu Tước tạo thành một tam giác khá đều, như vậy khi lên bờ, Chu Tước phát hiện ra, Liệt Hoả Thái Hoàng đi ngăn cản, chiến đấu giữa hai bên sẽ không ảnh hưởng đến đoàn người tiến tới.


Đêm khuya.
-Đại sư, xin mời lên boong thuyền trò chuyện.
-A di đà phật.
Đang ngồi tu luyện trong phòng.
-Đại sư, thiền trượng, áo cà sa, tràng hạt và vòng không gian đã được ta khắc trận pháp tăng cường thêm, đại sư có chỗ nào không vừa ý, ta có thể sửa lại.


Dù cho Ngự Linh Giới có thể liên tục phú linh, Thái Hoàng cũng không để ta diệt đi linh hồn bên trong, mà lão tiến hành sửa chữa, tương đương như việc thực hiện phẫu thuật trên con người vậy, mà còn là loại phẫu thuật lớn, thay tim thay gan ấy. Linh hồn do Ngự Linh Giới tạo ra, là một kiểu nguỵ linh hồn, tương tự trí tuệ nhân tạo. Trải qua ta gần trăm năm sử dụng nghiên cứu, đã đưa ra kết luận này. Bởi vậy Linh Bảo do Ngự Linh Giới tạo ra, một là không được khắc trận pháp, hai là khí linh tựa như máy móc một dạng, uy lực thua xa Linh Bảo khác. Cho nên ta chỉ có dùng nó để chế tạo linh đan, ta chưa thấy qua linh đan chân chính bao giờ, nhưng có thể khẳng định linh đan ta vẫn hay ăn không bằng linh đan bình thường. Chất lượng tuy không đủ nhưng số lượng vô biên, máy hack Ngự Linh Giới vẫn lợi hại đến không bờ bến. Đương nhiên đối với Luyện Khí Sư đệ nhất Cửu Châu, sửa chữa một món Linh Bảo là chuyện dễ dàng. Tận đến khi chuẩn bị lên bờ, hắn mới làm xong, không biết là bề bộn nhiều việc, hay là luyện khí khó khăn.


Dù là cái nào, cũng đều dốc hết thành ý đấy. Áo cà sa gần như được tháo từng sợi chỉ ra dệt lại, càng thêm mềm mại dẻo dai. Tính kháng lửa được thêm vào, Thái Hoàng nói dù là ở Bái Hoả Giáo chuyên chơi lửa, chỉ lửa của hắn mới có thể trong nháy mắt đốt áo cà sa này. Gần như kháng lửa rồi, ai mà không biết lửa của lão là lợi hại thứ nhì thiên hạ chứ. Đệ nhất thì đương nhiên thuộc về Chu Tước.


Đầu thiền trượng quá vướng víu, chỉ mang tính lễ nghi, Thái Hoàng tháo ra luôn, thân trượng mới là Linh Bảo, chế thành một cây côn hoàng kim chói mắt, cương nhu đầy đủ. Võ công Thiếu Lâm Tự chuyên về binh khí thì côn pháp là chủ yếu, cũng nhiều nhất, cũng như lợi hại nhất. Ta đương nhiên luyện nhiều, cây côn này rất phù hợp.


Vòng không gian đã được mở rộng gấp chín, tương đương 3x =9 thước khối. Bên trong vậy mà chứa đầy đan dược và phù triện. Đan dược nhiều loại, kháng hoả, chữa bỏng, trừ độc trị thương đủ cả, còn có mấy cái trận pháp, trận kì chất bên trong. Thái Hoàng giải thích đây những thứ này đưa cho ta, phối hợp với Ngự Linh Giới mới tạo ra tác dụng lớn nhất.


Tràng hạt gồm một trăm lẻ tám viên châu, đều được ta phú linh, tuy nhìn là một, lại là một trăm lẻ tám món Linh Bảo, cũng không được xâu chuỗi, bình thường đều là dựa vào chân khí kết dính. Bình thường ta lúc không chiến đấu ta đều truyền chân khí bản thân vào, tránh cho lãng phí, cũng coi là một kiểu tu luyện. Mỗi viên ném ra, sẽ hoá thành một kim nhân, thực lực tương đương tam giai. Tuy rằng kim nhân được tạo thành từ Tiên Thiên Chân Khí cứng rắn vô cùng của ta, nhưng ngu dốt máy móc, chỉ biết đấm đá, chỉ biết nghe Ngự Linh Giới chỉ huy xông lên liều mạng, có chiến lực ngang với tam giai, đã là rất lợi hại. Chiến lực, cũng không phải là tính bằng sức mạnh thuần tuý.


Mà trải qua Liệt Hoả Thái Hoàng cải tạo, ta lại có thể đem linh niệm thông qua Ngự Linh Giới cách không truyền vào, để cho kim nhân trong thời gian ngắn duy trì Kim Cang Bất Hoại Thân. Như vậy lên chiến trường, ta có Ngự Linh Giới chính là một viên thống soái, mà các kim nhân đều là chiến sĩ, một ý niệm, liền có thể đem kim nhân bất kì biến thành bất hoại, thao tác tốt, uy lực vô hạn phóng đại. Mà thực lực mỗi kim nhân, đã đạt đến tam giai đỉnh phong, lượng chân khí có thể chứa đựng, nhiều gấp ba, ý nghĩa có thể chiến đấu lâu gấp ba.


Nghĩ đến việc Liệt Hoả Thái Hoàng đem một trăm linh tám viên châu đều ti mỉ cải tạo, ta không nhịn được cảm động.
-Đa tạ Thái Hoàng, ngài vất vả rồi.
-Không có gì, chuyện nên làm đấy. An toàn của ba vị thánh nữ, xin trông cậy cả vào đại sư.


-Được, giao cho bần tăng, chỉ cần ta còn, các nàng còn.
Ta cho lão một câu trả lời chắc chắn. Trải qua một tháng bật hack tu luyện, lại thêm mấy món Linh Bảo siêu phẩm như thế này, chiến lực của ta đã ở đỉnh cao nhất tại đây, không tính Liệt Hoả Thái Hoàng.
Lão hài lòng gật đầu.


-Thái Hoàng đối với ba vị thánh nữ thật là rất tin tưởng.


-Các nàng thiện lương, nhân ái, lại có đại trí tuệ, cũng rất chân thành. Một ngày đó ta nhận ra tất cả đều là giả dối, thậm chí cả niềm tin ý chí tín ngưỡng cũng là, ta đã sụp đổ. Là các nàng cho ta lý do sống tiếp, ta sao có thể không tin tưởng các nàng.
Ta trầm ngâm suy nghĩ.


-Thái Hoàng, ngài biết trên đời này thứ gì là nhanh nhất không?
-Chắc là kiếm chỉ của Ma Thiên Cư Sĩ.


-Kiếm chỉ của Tạ lão gia gia đúng là nhanh nhất thiên hạ, nhưng cũng không nhanh bằng ánh sáng. Quãng đường chúng ta mất một tháng vừa qua đi tới, ánh sáng chỉ cần trong nháy mắt. Ánh sáng nhanh như thế, nhưng từ Cửu Châu đi tới mặt trăng, cần hơn một giây, đi đến mặt trời, càng mất tám phút. Ngài nhìn những ngôi sao kia.


Thái Hoàng theo hướng ta chỉ nhìn lên bầu trời. Bầu trời như chia hai, một bên là tinh không vạn lý, một bên mà mây bão gió tuyết, thật sự rất thần kỳ.


-Cái chúng ta nhìn thấy, không phải là ngôi sao, mà là ánh sáng nó phát ra, từ hàng triệu tỷ năm trước, mới trải qua vô tận thời không, đến được chúng ta nơi này.
-Ý đại sư là.


-Chúng ta so với thế giới này đã vô cùng bé nhỏ, thế giới này so với vũ trụ lại càng nhỏ bé. Vấn đề của chúng ta, so với vấn đề vũ trụ bao lớn, thật sự không đáng nhắc tới. Ngài là Liệt Hoả Thái Hoàng cũng được, không phải cũng là. Còn sống mới là ý nghĩa lớn nhất.


-Đại sư phật pháp uyên thâm. Đa tạ đại sư.
-Không có gì, bần tăng chỉ là truyền lại lời cổ nhân mà thôi, cũng là đang tự nhắc nhở mình.


Liệt Hoả Thái Hoàng người này bản thân có đại trí tuệ, cùng lão trò chuyện thu lợi được rất nhiều. Hai tên đầu trọc một già một trẻ, một đen một trắng cứ vậy trò chuyện xuyên đêm.