Vô Dơ Luân Hồi Ký

Chương 14: Thiên Địa Thanh Lâu (1)

Tiêu Dao Phái nằm ở đông bắc Thập Vạn Sơn Châu, tính ra cũng gần.
Chưởng Môn hiện tại là Vô Nhai Tử. Môn hạ cũng không có mấy người. Ít đi lại trên giang hồ. Nhưng tiếng tăm rất lớn.


Tiêu Dao Tử sáng lập môn phái, lí niệm chủ yếu là Tiêu Dao, khuyến khích đệ tử sau khi xuất sơn xong tự lập môn hộ. Bởi vậy môn nhân trải rộng khắp Thập Vạn Sơn Châu, bên Đông Thắng Thần Châu cũng có.


Nhưng Tiêu Dao Tiên Hội mỗi mười năm một lần, chúng đệ tử đồ tôn sẽ đều trở về. Cũng là thời điểm Tiêu Dao Tử hiếm hoi có mặt tại Tiêu Dao Phái.
Thư đi trước, người tới sau.
Cho nên đích thân Tiêu Dao Tử cùng Vô Nhai Tử ra đón tiếp.


Tiêu Dao Tử lục giai đỉnh phong, một bộ dạng tiên nhân không dính trần tục, thanh cao tự tại, không hổ danh Tiêu Dao Tử. Mà Vô Nhai Tử, một bộ trung niên mĩ nam tử, ở trong phong nhã, bên ngoài hào hoa. Mà ta chính là một dạng áo tăng xám, khuôn mặt bình thường không chút thu hút. Đương nhiên cao tăng đều là bộ dạng như vậy đấy. Hơn nữa cao thủ chạm mặt, vừa nhìn liền biết, Tiêu Dao Tử cũng không dám coi thường ta, lại nhìn trẻ tuổi, cũng là lục giai cường giả, phải cho đủ tôn trọng.


-Vô Dơ đại sư ghé thăm, thật là vinh dự cho bản phái.
-A di đà phật, lão thí chủ quá lời, bần tank lần này là đến nhờ vả đấy, phải làm phiền lão thí chủ rồi.
-Không phiền, không phiền. Mời đại sư.
-A di đà phật.
Trong một đình viện.


Chúng ta ngồi nói chuyện, không uống trà, chỉ uống nước. Nhưng nước này đặc biệt trong lành mát ngọt, uống vào vậy mà cho ta cảm giác Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả dịu đi một chút, bất quá xem xét kỹ, là nhỏ bé không đáng kể. Nhưng nước này đúng là hiếm có khó tìm.


-Nước này thật thanh mát, vậy mà có thể ảnh hưởng ɖu͙ƈ hoả trong lòng ta. Lão thí chủ có lòng.


-Đại sư quá lời, nước này chỉ là nước suối sau núi mà thôi. Bất quá có thể giúp ích cho đại sư, vậy thật tốt quá, đại sư uống nhiều chút. Lát nữa ta sẽ sai người chuẩn bị một thùng cho đại sư ngâm mình.
-A di đà phật, đa tạ lão thí chủ.


Có thể cho một thùng ngâm mình, xem ra đúng là nước suối thật rồi. Bất quá Tiêu Dao Phái lập sơn môn tại núi này, cũng không phải vì nước suối. Mà vì Tiêu Dao Tiên Động ở sau núi. Mỗi mười năm tiên động lại phát sinh dị tượng một lần, cho nên mới có Tiêu Dao Tiên Hội. Tiêu Dao Tử người này làm người sảng khoái, sau khi tham ngộ bí ẩn trong đó được rất nhiều võ kĩ công pháp, vậy mà lập Tiêu Dao Tiên Hội, mời cao nhân các nơi tới tham ngộ cùng, khám phá bí ẩn Tiêu Dao Tiên Động.


Chỉ là võ lâm vừa ra đại sự, cũng không chỉ mỗi chuyện Vô Tận Viêm Châu, nói chung là loạn xạ ngầu, năm nay cũng ít người tới. Người Tiêu Dao Phái vốn luôn tuân thủ lí niệm môn phái, nên ít bị cuốn vào phân tranh, vậy mà về đủ.


Hôm sau, vậy mà tổ chức lễ rượu ngay buổi sáng, đúng là tiêu dao, rượu thích thì uống, tiệc thích thì ăn, lại quản buổi sáng hay buổi chiều.
Người quen nhau thì hỏi han chuyện mấy năm qua, người lạ mặt thì giao lưu kết bạn.
Tiệc tổ chức theo kiểu tiệc đứng đấy, đủ tự do, đủ tiêu dao.


Trong tiệc Luân Hồi Giả vậy mà có rất nhiều, quả nhiên mấy thịnh hội phát cơ duyên rộng rãi như thế này, quá hấp dẫn Luân Hồi Giả rồi. Mà ta có thể dễ dàng nhìn ra ai là Luân Hồi Giả, cũng là nhờ Chân Lý Chi Nhãn kế thừa của bọn Địch Lệ Nhiệt Ba. Dù sao người cũng đã chết, để không cũng phí, mượn xài tạm vậy, lần sau gặp mặt trả lại là được. Vừa dùng Chân Lý Chi Nhãn, nhớ tới các nàng, ba khuôn mặt dung nhan tuyệt thế hiện lên rõ mồn một, say đắm động lòng người, trong lòng ta bất chợt một mảnh khô nóng.


Ây da, phải mau chóng xử lý Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả thôi, thật phiền phức.
Đông Phương Thần Khởi dẫn theo năm nhỉ tử Luân Hồi Giả tới, cùng ta chào hỏi một hồi, cũng không nhắc chuyện Đông Phương Hùng Bá, tránh cho không vui.


Trương Thuý Sơn ở Võ Đang Phái dẫn theo sư điệt Tống Thanh Thư tới. Vợ hắn Ân Tố Tố cùng nhi tử Trương Vô Kỵ đang ở Minh Giáo tại Minh Quốc xa xôi, xem ra ở thế giới này bọn hắn không có quan hệ gì. Trương Thuý Sơn tu vi lục giai không nói, Tống Thanh Thư thật sự rất đẹp trai, cao ráo anh tuấn vô cùng, mặt mày như ngọc, khí thế như hồng, tu vi tam giai gà mờ. Hắc không trách được, Luân Hồi Giả tự có bi ai của Luân Hồi Giả, tu luyện chậm vô cùng, bất quá bây giờ đã tam giai, là đi trước số đông một đoạn lớn. Theo ta ước lượng, tu vi trung bình của Luân Hồi Giả phải mười năm nữa mới đạt tam giai.


Cửu Châu rộng lớn như thế, Luân Hồi Giả vô số, người như ta, có lẽ cũng không ít, nhưng chắc chắn không quá một bàn tay.


Lý Thu Thuỷ cùng Lý Xuân Sơn một đôi hoa tỷ muội tu vi ngũ giai nổi bật nhất toàn trường, không người đẹp nào có thể sánh bằng. Nam nhìn vào thì ngưỡng mộ, nữ nhìn vào thì ghen tỵ.
Xứng với câu: Làn thu thuỷ, nét xuân sơn, hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh.


Lý Thu Thuỷ làm đường chủ Nhất Phẩm Đường, là một tổ chức tình báo và môi giới sát thủ, hoạt động chủ yếu tại Đông Nam Hải. Còn Lý Xuân Sơn làm kinh doanh kỹ viện, ở Bắc Minh Thành có một cái sản nghiệp là Ngưng Bích Lâu. Dưới sự quản lý của hai nàng, Nhất Phẩm Đường và Ngưng Bích Lâu cũng có chút danh tiếng.


Đinh Xuân Thu cùng Tô Tinh Hà là đệ tử của Vô Nhai Tử, sau khi đạt Tiên Thiên cũng rời đi tự lập phái riêng, mới tứ giai mà thôi, hơn nữa không giống trong nguyên tác hay làm loạn, ở đây lại rất ngoan ngoãn hiếu thuận, ta cũng không cần chú ý nhiều. Đinh Xuân Thu dẫn theo một tôn nữ, tên gọi Đinh Tuyết Huệ xinh đẹp lạnh lùng, a, ngực thật lép, mông lại thật căng tròn, đùi cũng lớn, may nàng cao ráo, thành ra dáng người tổng thể vô cùng tốt.


Nhưng so không được Tinh Túc Tứ Tỷ Muội cũng là đồ đệ của lão Đinh.


Bốn cô nương xinh đẹp tuyệt luân, dáng người đều rất nóng bỏng. Kim Hiếu Trinh làn da hơi ngăm, nhiều mấy phần khoẻ khoắn, thường hay nở nụ cười, lúc nào cũng một dạng vui tươi yêu đời. Thân muội muội Kim Đa Thuận cao hơn nàng hẳn nửa cái đầu, dáng cao gầy, chân dài miên man, một đầu tóc ngắn tinh nghịch. Khang Tố Châu đẹp nhất, khuôn mặt hình trứng khả ái, da trắng như tuyết, ɖú lớn eo nhỏ mông cong, chân dài không biên giới, nổi bật giữa bốn mĩ nhân. Vừa nhìn qua nàng lại nhìn Doãn Bảo La, chẹp, cũng xinh đẹp nhưng lại lộ ra vẻ không đáng chú ý.


Tô Tinh Hà dẫn theo năm tên đệ tử cao thấp không đều, là người quen, cũng là Luân Hồi Giả, nhưng không đáng để ta chú ý.


Thiên Sơn Đồng Lão một bộ dạng thiếu nhi mười tuổi, khuôn mặt trắng như tuyết không tì vết, hoàn hảo vô khuyết, đáng yêu cực kì. Mái tóc trắng như cước sáng bóng, suôn mượt mềm mại vô cùng thả ngang lưng. Cắt mái ngố đấy. Tròng mắt vậy mà đỏ hồng, như một con quỷ hút máu được thiết kế tỉ mỉ bằng đồ hoạ bước ra khỏi màn hình máy tính. Sắc đẹp của nàng đã còn không thuộc về hiện thực nữa rồi. Bất quá nàng nhìn như con nít, bản tính cũng hung ác có tiếng, không thu hút người vây quanh như Lý gia tỷ muội.


Bởi vậy ta càng chú ý hơn đệ tử của nàng, Thiên Thần Thất Thủ. Vừa nhìn các nàng, Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả vậy mà cháy bùng lên. Bởi linh niệm của ta lớn mạnh, đã hoá thành ɖu͙ƈ niệm rơi vào trên người bảy cô nương, để các nàng run rẩy sợ hãi. Các nàng như cảm thấy có người đang muốn đè mình ra ngay tại chỗ mà hϊế͙p͙ ɖâʍ vậy. Mà đấy cũng chính là ý nghĩ trong lòng ta lúc này. Không thể không nói Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả đối với việc phóng đại ham muốn sắc ɖu͙ƈ vô cùng đáng sợ. Bởi ngày xưa khi chưa xuyên không, ta từng ảo tưởng qua cưỡng hϊế͙p͙ các nàng đấy. ɖu͙ƈ hoả vậy mà có thể gợi lại những ký ức xưa cũ này, đem vô hạn phóng đại. Bảy cỗ thân thể xinh đẹp trần truồng hiện lên trong mắt ta, để bụng dưới không khỏi một trận khô nóng.


Mẹ nó, không phải là ảo giác đâu, mà là nhìn thấy thật đấy, Chân Lý Chi Nhãn lại dở chứng, mở ra công năng nhìn xuyên thấu. Để ta lập tức không chịu nổi.
-Hừ.
Ta vội vàng móc ra một viên Thanh Tâm Đan, chú linh, nuốt xuống, vận Đồng Tử Công chống đỡ ɖu͙ƈ hoả.


-Đại sư vẫn còn trụ được chứ.


Thân là lục giai duy nhất tại trường, trừ ta, Tiêu Dao Tử đương nhiên nhận ra ɖu͙ƈ niệm của ta phóng ra trên người các nữ đồ tôn của mình. Lão liền hiểu chuyện gì xảy ra. Hôm qua trao đổi một hồi, lão đối với Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả cũng không có cách nào, thành thử cần ta vào trong Tiêu Dao Tiên Động tự tìm vậy.


-Tạm thời không sao, A di đà phật.


Ta cũng không nhiều lời, tập trung tiêu hoá dược lực, chống đỡ ɖu͙ƈ hoả. Quả nhiên máy hack Ngự Linh Giới luôn luôn đáng tin nhất, không như cái đồng hồ nào đó. Các loại đan dược như Thanh Tâm Đan, Liệt Dương Đan, Vô ɖu͙ƈ Đan, Tắt Nứng Đan, vân vân và mây mây, ta đều ăn qua, cũng cất chứa rất nhiều. Lại thêm phú linh, hiệu quả rất tốt. Nhờ vậy ta mới có thể chống đến giờ, nếu không, liền phải hoàn tục rồi. Cửu Châu cũng từ đó mất đi Vô Dơ Đại Sư phật pháp cao minh đại danh đỉnh đỉnh.


-Đã đến giờ, chúng ta đi thôi.
Sở dĩ tiệc tùng đến tận trưa, là vì chờ thời điểm đấy.


Cả đoàn người nườm nượp kéo nhau ra sau núi. Tiêu Dao Tử mở trận pháp cấm chế, sau đi chúng ta kéo nhau đi vào hang. Tận cùng bên trong là một hang động lộ thiên rộng rãi, ánh sáng mặt trời buổi trưa chiếu thẳng xuống rất sáng sủa, chiếu lên một tấm ngọc bích máu trắng khổng lồ ở chính giữa. Vết mực màu đen dần hiện lên trên, cả khối ngọc bích như hoá thành một bức tranh thuỷ mặc khổng lồ, hình ảnh bên trong vậy mà chuyển động đấy.


Đẹp không sao tả xiết.
Nhưng cảnh vật bên trong vậy mà lại khá tục, chính là vô số loại động vật, từ bình thường đến dị thú, đang tiến hành giao phối, tựa như đang xem phim khoa học màn hình đen trắng lớn vậy. Nhưng không có con người.


Theo chỉ dẫn của Tiêu Dao Tử, mọi người ngồi xếp bằng xem tranh. Bởi theo lời Tiêu Dao Tử, võ công của hắn đều là ngộ ra từ bức tranh này. Mà mỗi lần Tiêu Dao Tiên Hội, đều có người thu được lợi từ nó, tiếng lành đồn xa, xem ra không giả. Không thu hoạch được gì, đều là do cơ duyên lẫn ngộ tính của ngươi không đủ.


Sau một hồi, Tiêu Dao Tử ngồi xếp bằng bên cạnh mới hỏi.
-Đại sư thấy thế nào.
-Là sinh mệnh. Là phát triển.
-Đại sư quả nhiên phật pháp cao thâm.


Cái này không liên quan phật pháp đấy, bởi vì từ bức tranh đang toả ra ý. Mà ý với niệm mấy loại đồ chơi này, lục giai liền có thể cảm giác lấy, cũng không khó. Trong tranh tuy rằng diễn tả cảnh động vật giao phối, nhìn thì tục, mà lại không tục. Sinh linh kết đôi, giao phối, sinh ra đời sau, mới có thể để sinh mệnh tiếp tục kéo dài. Mà phân ra đực cái, chính là để đời sau càng thêm đa dạng, mới có thể tiến hoá sinh tồn. Cái này gọi là biến dị tổ hợp đấy. Bởi vậy ngoại trừ ý nghĩa sinh mệnh tràn đầy cùng kéo dài, bên trong bức tranh còn chứa ý âm dương hoà hợp, cùng nhau thăng hoa. Tiên nhân tạo nên bức hoạ này, thật là có đại trí tuệ.


Ta cùng Tiêu Dao Tử truyền âm trao đổi, để hắn gật gù thán phục không thôi, khen ngợi không dứt, một câu đại sư, hai câu đại sư.
Mà ta, cũng từ đây càng thêm hy vọng từ bức tranh tìm cách hoá giải Sắc ɖu͙ƈ Phần Tâm Hoả. Lần này đến đây xem ra là đúng.


Nghĩ đến đây, ta liền dùng Chân Lý Chi Nhãn nhìn một cái, từ lúc nãy vẫn luôn trấn áp cái đồ phản chủ này.
Thiên Địa Thanh Lâu Đồ.
Luân Hồi Bảo Khí.
Trải qua khảo nghiệm liền có thể thu lấy. Mười năm mở một lần, cần mười người nam nữ trinh nguyên mới có thể tham gia khảo nghiệm.
Mẹ nó.


Bần tank vừa mới khen xong, không cần vả mặt nhanh như vậy chứ. Không biết khảo nghiệm là cái moẹ gì, nhưng dính lên hai chữ thanh lâu, vậy liền có dính đến sắc ɖu͙ƈ tục tĩu. Bất quá đúng là thứ ta đang cần sao.
-Sư tổ, ta đã nhìn ra bí ẩn trong bức tranh.
Lý Thắng Lợi đứng lên lớn giọng tuyên bố.
-Ồ.


Toàn trường nhìn hắn.
-Là đệ tử của Tô Tinh Hà. Khá lắm, vậy ngươi có thể nói xem bí ẩn là gì không. Nếu không muốn, cũng có thể giữ lại, là cơ duyên của riêng ngươi, ta không trách móc, còn nếu nói ra để mọi người cùng được lợi, ta liền có trọng thưởng.


-Vâng sư tổ, bức tranh này là cửa vào một khảo nghiệm, chắc là của Tiêu Dao Tiên, mà muốn tiến hành, cần mười người nam nữ còn trinh nguyên. Sư tổ, ngài xem.


Nói xong Lý Thắng Lợi đi tới trước bức tranh, Tiêu Dao Tử cũng không ngăn cản, chăm chú đứng xem. Hắn đưa tay chạm vào, mực đen trên tranh lập tức chuển động, dồn tới trung tâm, tạo thành một vòng xoáy.
-Ồ.
Mọi người ồ lên thán phục.


Tên Lý Thắng Lợi này xem ra lần Luân Hồi trước đã tiến hành qua loại khảo nghiệm này. Có kinh nghiệm đấy.
-Có thật là còn trinh mới có thể vào?
Lý Thu Thuỷ lên tiếng hỏi.
-Sư cô có thể vào thử xem.
Lý Thu Thuỷ không tin tà, lập tức lao lên.
Đùng.
Va vào trên mặt tranh.


Bích hoạ cứng rắn vô song, mọi người vô ý cười lên một cái, để nàng đỏ mặt xấu hổ, giận dỗi giơ chân đá một cái. Luân Hồi Bảo Khí nha, Thiên Khí cũng không xi nhê, cũng không sợ nàng đá hư, bất quá Tiêu Dao Tử vẫn là trừng nàng một cái.
-Vậy những ai còn trinh tiến lên trước đi.


Vậy mà vừa vặn có mười người, Lý Thắng Lợi, Thiên Thần Thất Thủ bảy cô nương, hai tên đệ tử tên Ngô Diệc Phàm và Trần Phương Tuấn. Bởi có bài học, mọi người dù ham muốn vào khảo nghiệm, lấy truyền thừa tiên nhân nhưng chỉ có thể đứng ngoài nuốt nước bọt.


Thiên Sơn Đồng Lão đắc ý cười to. Đinh Xuân Thu nổi giận trừng tôn nữ cùng đệ tử, đám ɖâʍ oa này vậy mà dám tằng tịu với trai dưới mắt lão, để bỏ mất cơ duyên to lớn như vậy. Phải biết sư tổ Tiêu Dao Tử mới chỉ nhìn bên ngoài đã có bản lĩnh thông thiên, nếu vào trong lấy được truyền thừa, vậy thật không dám tưởng tượng. Có thể tạo ra bức tranh vĩnh thế bất hoại như vậy, Tiêu Dao Tiên ít nhất là bát giai đấy.


-Lão thí chủ, bên trong có lẽ có thứ bần tank cần. Xin nhường cho bần tank một chân được không.


Mọi người nhìn qua ta, đặc biệt Ngô Diệc Phàm cùng Lý Thắng Lợi lại càng là kinh ngạc vô cùng. Bọn hắn trải qua khảo nghiệm một lần, yêu cầu tham gia ngoại trừ cần còn trinh, thì còn thêm một điều kiện quan trọng, phải là Luân Hồi Giả.


Tu vi cùng thân phận ta rõ ràng ở đó, bọn hắn không ngờ ta lại là Luân Hồi Giả đấy.
-A được, ngươi, nhường chỗ cho đại sư. Ta sẽ cho ngươi đền bù xứng đáng.


Trần Phương Tuấn mặt vừa vui vừa buồn. Bất quá khảo nghiệm nha, chưa biết có nguy hiểm hay không, cầm đồ của Tiêu Dao Tử vẫn ngon lành hơn. Bất quá chọn hắn, là bởi vì thân phận hắn không bằng đám người còn lại, Tiêu Dao Tử vẫn là ưu tiên người thân cận hơn đấy. Thêm nữa là hắn đẹp trai ngang ta, Tiêu Dao Tử ngứa mắt.


-A di đà phật, đa tạ lão thí chủ.
Nói rồi thân thể đang ngồi xếp bằng, phù không bay thẳng lên, lao thẳng vào vòng xoáy trắng đen, biến mất không thấy, màu mè mười phần.


Chín người còn lại thì không được nhanh như vậy, bọn hắn đều là nhị giai, bởi vậy còn cần trưởng bối căn dặn một phen. Thiên Sơn Đồng Lão khó được hiếm khi hào phóng, ban cho bảy đứa đồ đệ yêu rất nhiều phù chú binh khí, còn đi vay mượn khắp nơi thêm vào. Tiêu Dao Tử cũng sảng khoái móc túi, chia đều cho chín tên đồ tôn, còn lườm Lý Thu Thuỷ, Lý Xuân Sơn cùng Vô Nhai Tử một cái, để bọn hắn mở hầu bao.


Đám người ngoài Tiêu Dao Phái thì vây xung quanh chúc mừng Tiêu Dao Tử giải được bí ẩn bao năm của Tiêu Dao Tiên Hội, để lão vui vẻ không thôi.